We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Kiya.s
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 198 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 622 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 5 - Chương 161: Chữ Đỏ ( 02 )
huyển ngữ: Bibon
Không về thẳng nhà, Trình Phong lái xe tới một tiệm 4S ( tiệm sửa xe kiêm bảo dưỡng tân trang ) có quen biết, xem xem có cách nào để xử lý cái chữ đáng ghét trên xe mình kia không.
“Anh Trình, anh đến đấy à?” Tiểu Từ ở 4S thân mật chào hỏi với Trình Phong.
“Vâng.” Trình Phong hòa nhã đáp lại: “Tiểu Từ, anh giúp tôi xem xem cái chữ đỏ trên cánh cửa xe này liệu có thể xóa đi được hay không?”
“Chữ đỏ?” Tiểu Từ nghe xong, không ngừng trên dưới nhìn vào thân xe: “Ở đâu thế?”
Trình Phong buồn cười chỉ về phía bên trái cánh cửa xe: “Không phải ở bên này sao?”
“Tiểu Từ bò cả lên cánh cửa xe nhìn thật kỹ, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm:”Ở đâu thế? Sao mà tôi lại không thấy nhỉ?”
Thấy Tiểu Từ nửa ngày vẫn không tìm thấy, Trình Phong đành bước xuống xe, vừa định chế giễu Tiểu Từ mấy câu, nhưng lúc bước chân xuống, Trình Phong đã ngây ra, cái chữ đỏ kỳ lạ kia đã không thấy đâu nữa!
“Anh Trình … …anh Trình … …” Thấy Trình Phong cứ ngây ra nhìn cánh cửa xe, tiểu Từ vội vã gọi.
Trình Phong hồi lại được thần lập tức giả vờ như không có chuyện gì, cười cười nói: “Không sao đâu tiểu Từ, tôi đột nhiên nhớ ra có chuyện rất gấp cần làm, tôi đi trước, lần sau gặp nhé!” Nói xong, bèn lái xe nhanh chóng rời đi, đợi đến khi tiểu Từ có phản ứng lại, xe anh ta đã đi được một quãng xa rồi.
Trình Phong lái xe mà tim cứ đập điên cuồng, hôm nay đây đã là lần thứ hai xảy ra chuyện này. Lần thứ nhất có thể là nhìn nhầm, nhưng lần thứ hai có rất nhiều nhân viên bảo vệ ở khách sạn cùng nhìn thấy, không thể nào nhìn lầm được, hơn nữa đội trưởng đội bảo vệ còn dùng tay sờ hẳn lên con chữ đỏ đó nữa!
Rốt cuộc là chuyện gì thế này! MN!
Trình Phong trước giờ chưa từng chửi rủa ai bật ra câu chửi thề, điều này cũng đủ để nhìn ra được anh ta có bao nhiêu phần bất an. Trình Phong lái xe đến một quán cháo có tiếng để ăn, vốn muốn gọi một chai bia, nhưng lại nghĩ mình còn lái xe, nên đành bỏ ý niệm này.
Lúc đi đến chỗ đậu xe, Trình phong cẩn thận xem xét, chỉ sợ lại nhìn thấy cái chữ màu đỏ quái dị kia. Có điều, may mà không có gì xảy ra. Thở dài một hơi, Trình Phong chuẩn bị đi về nhà, con người anh ngoài công việc ra vẫn luôn một lịch trình: khách sạn – hàng cơm – nhà, ba nơi không đổi.
Trời hôm nay sao mà tối thế? Ngọn đèn trời chiều cùng với đèn trên xe Trình Phong cùng bật, mà cũng không tài nào chiếu sáng được con đường phía trước, con đường vốn chỉ đi mất mấy phút, giờ hình như không thấy được điểm cuối. Đang lái xe, bỗng nhiên phía bên đường đột nhiên có một bóng đen xông ra. Trình Phong lập tức đạp phanh xe, âm thanh bánh xe bị phanh gấp rít mạnh trên con đường vắng vẻ. Ngừng xe xong, Trình Phong bước lên phía trước xem xét, may mà không có chuyện gì xảy ra.
“Mày lái xe thế nào thế!” Một người đàn ông cao lớn vừa nãy còn ngã ngồi dưới đất, phút chốc biến thành bộ dạng hung dữ: “Mày làm ông bị thương rồi đấy, đừng có nhiều lời, đền tiền mau!”
Trình Phong nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt này, kiên nhẫn giải thích: “Xin lỗi anh nhé, nhưng là do anh đột nhiên xông ra giữa đường đấy chứ…”
Còn chưa đợi Trình Phong nói hết, người đàn ông kia đã hò hét lên: “Đừng có bày đặt coi thường tao ít học, pháp luật quy định hết, bất luận thế nào, đều là trách nhiệm của xe cơ giới!”
“Nhưng …”
“Còn nói nữa, không đưa tiền thì ông cho ăn đấm!” Người đàn ông đó còn như không có việc gì cố ý giơ giơ cơ bắp ra, giống như muốn cho Trình Phong thấy rõ sức lực của mình.
“Vậy thì cứ báo cảnh sát đi.” Trình Phong từ trong túi áo lấy di động ra, còn chưa kịp bấm số, chợt phát hiện người đàn ông khi nãy còn đang hùng hùng hổ hổ giờ đột nhiên sắc mặt biến thành trắng bệch, thân hình cao lớn co rút lại như chỉ còn ba phân, toàn bộ thân thể đang không ngừng run rẩy, còn tay thì đang chỉ chỉ về phía sau lưng Trình Phong.
“Sau … …đầu … …đầu … …”
Người đàn ông đó lắp lắp bắp bắp, Trình Phong nghe đến nửa ngày cũng không hiểu nghĩa là gì, đành cảnh giác quay nhìn sang phía người đàn ông đó chỉ. Còn chưa đợi Trình Phong quay đầu lại, người đàn ông đó đã thét lên một tiếng chạy mất, thoáng chốc không thấy đâu!
Trình Phong nhìn tình thế biến đổi trước mắt, không đừng được cấm khẩu, anh ta biết sau lưng mình nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Khó khăn nuốt nuốt nước bọt, cắn chặt răng Trình Phong nhanh chóng quay phắt đầu lại nhìn phía sau, song cảnh tượng đáng sợ như trong tưởng tượng không hề xuất hiện, ngoài chiếc xe của anh ta, còn lại không có bất cứ thứ gì.
Trình Phong cố lấy hết dũng cảm đi vòng quanh xe một vòng, song vẫn không nhìn thấy thứ gì. Chỉ đành bất đắc dĩ quay về xe, chuẩn bị xuất phát.
Vừa mới khởi động xe, thì một tràng âm thanh gõ lên cửa kính khiến anh giật thót mình. Trấn định lại xong, hóa ra âm thanh đó là do một ông lão râu tóc bạc phơ, gương mặt hiền từ đang gõ vào cửa kính.
Trình Phong thở dài một hơi, ấn cửa kính xe hạ xuống, nỗ lực giả vờ bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì thế ạ, thưa ông?”
“Suỵt —” Ông lão đặt ngón tay lên trên miệng, ý bảo Trình Phong nói bé thôi.
Trình Phong thấy ông lão cổ quái xuất hiện bất ngờ này, cũng có chút bối rối.
Ông lão có vẻ cảnh giác nhìn nhìn bên ngoài, sau đó cẩn thận ghé sát vào bên tai anh ta thì thầm gì đó. Lúc đó, Trình Phong như hóa đá, lỗ chân lông toàn thân như co rút hết lại, từng đợt từng đợt da gà nổi lên, đến hô hấp cũng như đang chầm chậm ngừng lại.
Lúc Trình Phong tỉnh lại sau câu nói kia, anh ta mới phát hiện, ông già đó đã không thấy đâu nữa!
Không phải chứ?
Trình Phong thở gấp gáp, con đường này dài đến mấy trăm mét, mà anh ta đang đứng giữa nó. Vì vậy, bất luận ông già đó có đi về phía nào, anh ta cũng có thể nhìn thấy được.
Vậy mà hiện giờ … …
Trình Phong hoảng sợ không ngừng nhìn về phía trước, tìm kiếm bóng dáng ông già khắp bốn phía, giống như đang muốn chứng minh điều gì đó. Cuối cùng, vấn là không có kết quả gì.
Cứ nghĩ tới gương mặt nhân từ của ông lão, còn có đôi môi lạnh như băng khi tiếp xúc với tai anh ta, một cỗ hàn ý lại chạy thẳng từ gót chân lên đến đỉnh đầu, truyền từ phía sau ra trước ngực.
Tay Trình Phong không biết từ lúc nào bắt đầu run rẩy kịch liệt, con người hiện thực như anh đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện này. Nhớ tới lúc trước Bách Phú nói gặp phải nữ quỷ, chính anh ta dù trên miệng không nói gì, nhưng lại chưa bao giờ tin cả. Trong lòng anh ta luôn cho rằng Bách Phú đã bị hoang tưởng, vậy mà lần này chính anh ta lại gặp phải chuyện thế này, rốt cuộc nên làm thế nào đây?
Phải về nhà trước đã, đôi tay run rẩy cố hết sức mới khởi động được khóa xe, Trình Phong như điên lái xe về nhà.
Cho mãi đến khi dừng xe trong bãi, nhìn thấy người bảo vệ mỉm cười đưa tấm thẻ xe ra, Trình Phong mới thoát ra khỏi cảm giác sợ hãi.
“Anh Trình đã về.” Người bảo vệ kia ân cần hỏi han.
“Vâng!” Trình Phong cũng mỉm cười đáp lại.
“Vậy anh Trình về nhé, tôi đi trước đây.”
Nhìn theo bóng dáng người bảo vệ, Trình Phong đột nhiên gọi giật lại: “Đợi đã … …à … …anh có thể giúp tôi tìm xem chỗ nào có vị trí trống to một chút hay không?”
“Vị trí trống to một chút à? Được chứ. Tôi biết ở phía đông tòa nhà có một vị trí khá lớn” Anh bảo vệ có trách nhiệm đáp lời.
“Có thể đưa tôi qua đó không?” Trình Phong tiếp tục yêu cầu.
Anh bảo vệ kia ngạc nhiên, song vẫn lập tức đáp lại: “Được chứ, không vấn đề, ở gần thôi.”
Sau khi được anh bảo vệ đi gửi xe cùng, trong lòng Trình Phong mới tạm thời ổn định lại. Cuối cùng Trình Phong vẫn nhìn lại xe mình một chút, sau đó mới mang theo sự bất an mà đi về nhà.
Mười Ba Lời Nguyền Mười Ba Lời Nguyền - Kiya.s