Books support us in our solitude and keep us from being a burden to ourselves.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Tác giả: Kiya.s
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 198 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 622 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 4 - Chương 124: Một Bách Phú Khác
ách Phú!” Dịch Đạo cau mày nói: “Kỷ Nhan với Lăng Hạo vốn là một đôi, cô đừng có phá nữa có được hay không?”
“Vậy sao?” Bách Phú không hề tức giận, ngược lại còn cười, chỉ là nụ cười này tà khí đến dị thường, “Nếu như trái tim Lăng Hạo quả thực nằm trên người Kỷ Nhan, vậy tôi có thể phá hoại được sao? Trái tim anh ấy, vốn dĩ đã thuộc về tôi.”
Lần này Dịch Đạo thực sự tức giận lên: “Trần Bách Phú! Cô gần đây làm sao thế? Cô từ lúc nào lại thành ra như thế này hả? Trước đây cô có bao phần lương thiện, bao phần dịu dàng, giờ đây ngày nào cũng như con nhím, ai ai cũng đều phải nhường nhịn cô! Bây giờ đến vị hôn thê của người khác cũng muốn cướp đi. Cô cũng quá đáng quá đấy!”
“Anh đang nói cái gì thế? Vị hôn phu của ai cơ?” Nụ cười tà khí của Bách Phú đã biến mất, gương mặt mơ màng hỏi lai Dịch Đạo: “Ý, kính của tôi đâu? Các anh có ai nhìn thấy kính của tôi không?”
Tiếp đó, Bách Phú bắt đầu xoay lòng vòng trong phòng để tìm cặp kính cận vừa dày lại vừa ngốc kia. Hết cả hơi mới tìm được, sau khi đeo kính lên, Bách Phú lại khôi phục nụ cười hàm hậu như bình thường.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Bách Phú đến không nói ra lời, Thợ săn cúi thấp đầu, trao đổi một ánh mắt cùng với Dịch Đạo đứng đối diện đang suy tư.
“Bọn họ sao thế?” Bách Phú hướng về Ninh Tiêu đứng bên cạnh, không hiểu được mà hỏi.
“A … …” Ninh Tiêu bản thân có chút hoang mang, có điều vẫn lập tức trả lời được: “Kỷ Nhan đến rồi.”
“Kỷ Nhan đến sao? Để tôi đi bưng trà lên!” Bách Phú vui vẻ chạy về hướng nhà bếp, vứt lại chỗ trà mình vừa mới rót xong ở trên bàn, hình như đã hoàn toàn chẳng còn nhớ đến sự tồn tại khi nãy của nó vậy.
Bách Phú đi rồi, nụ cười trên gương mặt Ninh Tiêu vụt tắt, chỉ cảm thấy trong lòng có áp lực vô cùng lớn.
“Chị họ chị ấy … …hình như có chút gì đó bất thường.” Anh Đào do dự mở miệng nói.
“Không phải là có chút gì đó bất thường, mà là vô cùng bất bình thường!” Dịch Đạo trầm giọng nói lại.
“Từ sau khi Bách Phú được cứu về, thường xuyên giống như một người khác vậy … …MN, không biết cái tên Sở Phương kia đã làm gì với Bách Phú, để cô ấy biến thành như thế này!” Thợ săn nghiến răng nói.
*
Từ sau lần Bách Phú gặp nạn, trong lòng Thợ săn vẫn luôn cảm thấy không được thoải mái, vì chuyện chính mình không thể bảo vệ Bách Phú cho tốt mà cảm thấy áy náy không thôi. Kỳ thực khoảng thời gian này, Bách Phú rõ ràng khác hẳn trước đây, giống như đã bị một linh hồn khác chiếm cứ lấy thân thể vậy.
Thợ săn đã từng ngầm thi pháp, xem xem liệu có phải Bách Phú đang bị lệ quỷ nào đó dính lấy hay không. Nhưng dù cho anh ta có dùng hết toàn bộ pháp lực, vẫn không thể tìm ra được điểm bất thường của Bách Phú, thậm chí đến âm khí trên người cô cũng không hề có gì tăng thêm. Nếu như không phải vì Bách Phú gần đây thường xuyên hỷ nộ vô thường, bản thân anh ta cũng sẽ không hoài nghi chuyện cô có gì không bình thường cả.
Nghĩ đến đây, Thợ săn không khỏi có chút uể oải, đã bao năm tu pháp, chịu đựng biết bao nhiêu khổ sở không phải của con người, chỉ có mình anh ta biết rõ nhất. Vốn dĩ, Thợ săn còn cho rằng những gì bản thân học được đủ để cho anh ta dùng. Nhưng những chuyện phát sinh gần đây tất cả đã khiến cho anh ta biết được, những thứ mà anh ta đã học chỉ như một góc nhỏ của ngọn núi cao mà thôi. Vào đúng lúc cần thiết nhất, anh ta lại đến sức mạnh để tự bảo vệ cũng không có, càng đừng nói gì đến chuyện đi bảo vệ cho bạn bè.
Hơn nữa … …bí mật của anh ta dường như cũng đã bị mọi người biết cả? Thợ săn có chút cay đắng kéo kéo ống tay áo. Vẫn may, không có ai nhắc đến chuyện đó cả, càng không có ai truy vấn anh ta về chuyện đó, về điểm này khiến cho Thợ săn vô cùng được an ủi.
Mọi người vẫn như trước đây nói chuyện, tán gẫu, làm việc cùng với anh ta. Không như những người trước đó, như thấy quái vật mà trốn tránh, khiến cho những vết thương trong lòng càng tăng thêm.
Kỳ thật Thợ săn cũng chẳng thể ngờ Bách Phú lại giữ anh ta lại nơi này, ít nhất cũng không cần phải tiếp tục cuộc sống vô gia cư nữa. Lần đầu tiên mới biết được, hóa ra có một cái ổ ấm áp, có những người bạn quan tâm đến mình, cảm giác lại tốt đẹp đến vậy.
Chỉ là, do sự vô dụng của mình, mà lại cứ thế chỉ biết trơ mắt nhìn Bách Phú bị bắt đi … …mặc dù không thể nhìn ra được rốt cuộc vì lý do gì mà khiến Bách Phú lại có sự biến đổi lớn như thế này, song trực giác nhiều năm lại khiến cho Thợ săn biết được, sự chuyển biến này của Bách Phú rất không bình thường. Rốt cuộc phải làm sao mới có thể giúp được cô?
*
Đang lúc Thợ săn còn đang khổ sở tự trách mình, Bách Phú đã trở lại. Cô vui vẻ mang theo một bình trà thơm nồng, hương trà nhanh chóng lan tỏa bay vào khắp bên mọi người.
Bước vào phòng, mọi người cùng nghe thấy tiếng nói kinh ngạc của Bách Phú: “Lăng thiếu, sao anh lại ở đây thế? … …aiya ~ anh sao mà lại bị thương rồi, có cần đến bệnh viện hay không?”
Phỏng chừng Lăng Hạo giờ cũng đang ngán ngẩm chẳng kém gì những người ở ngoài này. Thợ săn chỉ biết thở dài một hơi.
Ninh Tiêu và Dịch Đạo cùng bước về phía Thợ săn, sau khi liếc một ánh mắt, ba người lại cùng đi ra ngoài vườn. Trương Dương vừa nãy đang ngồi uống bia ở ngoài, thấy họ ra bèn làm một cái gật đầu chào hỏi.
“Anh thấy thế nào?” Dịch Đạo hướng về phía Thợ săn hỏi.
“Không biết nữa.” Thợ săn buồn bực lắc lắc đầu.
“Tôi không thể nhìn ra được trên người Bách Phú có gì bất bình thường … …tôi cùng đã thử thi pháp rồi, tuyệt đối không phải là bị quỷ nhập. Vẫn chưa thể tìm ra được vì nguyên do gì mà Bách Phú thay đổi như vậy.”
“Có thể vì Bách Phú vốn dĩ đã là như thế rồi không?” Ninh Tiêu mở miệng nói, thấy Thợ săn và Dịch Đạo không hiểu, bèn giải thích: “Tôi cảm thấy sự biến chuyển của Bách Phú đến từ tự bản thân cô ấy. Điều này giống như … …bên trong người Bách Phú, ngoài phần hồn của cô ấy ra, vốn dĩ vẫn còn một linh hồn khác cư ngụ. Không biết vì nguyên do gì, mà khiến cho phần hồn kia sống lại … …cho nên chúng ta mới thấy Bách Phú thường xuyên biến thành hai người khác nhau như thế.”
Thợ săn và Dịch Đạo thái độ có chút im lìm, khiến Ninh Tiêu xấu hổ hỏi lại: “Liệu có khả năng đó hay không?”
“Sau khi linh hồn của con người chuyển thế, thông thường sẽ quên đi chuyện xảy ra ở kiếp trước. Có điều, nếu như oán khí quá lớn, hoặc không cam tâm, hoặc có những nguyên do khác, khiến cho phần hồn kiếp trước trở thành một cơ thể độc lập … …rất ít, những cũng không phải không có khả năng.” Dịch Đạo trả lời.
“Đây cũng có thể là do sức mạnh của mười ba lời nguyền.” Thợ săn cảm thán, “Bản thân mười ba lời nguyền vốn dĩ có một loại sức mạnh bất khả tư nghị.”
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Trương Dương nghe đến nửa buổi, có điểm không hiểu lắm gãi gãi đầu hỏi.
Dịch Đạo quay đầu lại nói với Trương Dương: “Bách Phú lại biến đổi.”
Chỉ năm chữ ngắn ngủi, song Trương Dương lập tức hiểu được là chuyện gì. Nơi này chỉ có anh ta quen biết Bách Phú lâu nhất, sự biến hóa của Bách Phú hiện giờ so với trước đây, ai có thể cảm nhận sâu sắc hơn anh ta được.
Nhìn thấy ánh mắt của Trương Dương, Dịch Đạo nói tiếp: “Vừa rồi Bách Phú hoàn toàn đã quên mất chuyện Lăng Hạo đến đây. Hơn nữa khi Kỷ Nhan đến, cô ấy rõ ràng còn hiện ra vẻ vui mừng … …”
“Vậy sao?” Trương Dương trong mắt lại như có thêm chút tức giận. “Cho nên mọi người đang thảo luận, về Bách Phú vừa nãy ân cần chăm sóc Lăng Hạo, có phải là do đã bị một phần linh hồn khác khống chế đúng không?”
“Ừm.” Mấy người Dịch Đạo cùng gật đầu.
Trương Dương lúc này mới có chút vui vẻ hỏi lại: “Nói như vậy, thì Bách Phú của trước đây không hề thích Lăng Hạo như Bách Phú của hiện giờ đúng không?”
Mười Ba Lời Nguyền Mười Ba Lời Nguyền - Kiya.s