A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Tác giả: Kiya.s
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 198 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 622 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 4 - Chương 108: Bí Hiểm ( Hai )
áu giờ, Mậu Ly quả nhiên đang đứng ở cửa chờ Bách Phú.
Nhìn thấy Bách Phú đi ra, Mậu Ly nở ra nụ cười tươi rói. Chỉ một nụ cười vu vơ này, cũng thu hút vô số từng trận hơi thở từ các cô gái xung quanh, tất cả các cô gái ai nầy đều dùng một loại ánh mắt vô cùng ghen tị mà trừng với Bách Phú.
Bách Phú làm bộ như không thấy những ánh mắt mang theo địch ý kia, mỉm cười tới trước mặt Mậu Ly, sau đó hai người cùng sánh vai bước đi.
Kết quả lại đụng phải hai anh em Ỷ Lệ cùng Ỷ Cương.
Ỷ Cương kỳ thực lấy lý do đến tìm Lăng Hạo, chứ thực ra là vì muốn gặp Bách Phú, kết quả là nhìn thấy Mậu Ly đang ở bên cạnh Bách Phú.
Địch ý của những kẻ cùng giới tính quả nhiên là trời sinh, vừa nhìn thấy Mậu Ly, gương mặt Ỷ Cương đã đen xì xuống.
Ỷ Lệ vừa hay tương phản hoàn toàn, gương mặt khi nhìn thấy Bách Phú thì xị xuống, song giây phút nhìn thấy Mậu Ly lại sáng ngời, không ngừng chăm chú nhìn vào đôi mắt đẹp của Mậu Ly, trên gương mặt để lộ chút ngượng ngùng.
Chỉ là, Mậu Ly hoàn toàn không thèm liếc Ỷ Lệ một cái, trực tiếp kéo Bách Phú đi thẳng.
Một đôi nam nữ xinh đẹp ở cùng một chỗ quả nhiên là thu hút không ít ánh nhìn, trên đường đi không một ai không quay lại nhìn hai người họ.
Đang lúc đi trên đường, một luồng khí đen bỗng dây dưa đến bên người Bách Phú. Bản thân Bách Phú chẳng hề phát hiện ra điều này, chỉ có Mậu Ly đang bước đi bên cạnh nhìn ra.
Mậu Ly một câu cũng không nói, chỉ lặng lẽ đi chậm lại nửa bước, âm thầm vươn ngón trỏ nhẹ nhàng khoát một cái, đám hắc khí kia đến giãy giụa cũng không kịp, đã thoáng chốc không thấy đâu nữa.
Động tác chỉ trong vài giây đồng hồ này Bách Phú đương nhiên không thể phát hiện ra, còn ngây ngốc tiến thẳng về phía trước. Cũng do vé xem phim bây giờ quá đắt, cô đã mấy năm không đi xem phim rồi, chi nên hiện giờ khó tránh khỏi có chút hưng phấn.
Mậu Ly biết cách quan tâm người khác còn mua cho Bách Phú một hộp bỏng ngô to đùng cùng với cooca. Bách Phú vừa ăn bỏng ngô, vừa vui vẻ xem phim. Còn Mậu Ly căn bản lại không hề nhìn lên màn hình, chỉ chăm chú nhìn vào cô.
*
Đúng vào lúc Bách Phú đang vui vẻ xem phim, thì Tô Vi Tín lại đang trong tình trạng khủng hoảng.
Ông ta đã gọi không ít cuộc điện thoại cho Dịch Đạo, song chẳng hề có ai bắt máy.
Dần dần, Tô Vi Tín càng lúc càng rơi vào trong cơn tuyệt vọng.
Giận dữ hút nốt hơi thuốc cuối cùng, Tô Vi Tín quyết định đến tìm gặp Diêu Diệp, hỏi xem có phải là cô ta đang giở trò hay không. Song chuyện của Anh Đào còn sờ sờ ra kia, ai mà biết được người phụ nữ tâm dạ độc ác này sẽ còn làm ra được những chuyện như thế nào nữa?
Lái xe vào khu nhà của Diêu Diệp, Tô Vi Tín hung dữ đập cửa nhà cô ta, tiếc là chẳng có ai trả lời.
Tô Vi Tín nản lòng đành phải điện thoại cho Bách Phú, nói cho Bách Phú tình cảnh hiện giờ của mình, muốn thăm dò xem giờ Dịch Đạo đang ở nơi đâu.
Bách Phú luôn nhiệt tình vừa nghe câu chuyện phức tạp của Tô Vi Tín, liền quên ngay những gì không hay lúc trước, trực tiếp đến dưới nhà Diêu Diệp, cùng Tô Vi Tín đi về nhờ Thợ săn đến xem thế nào.
Vốn dĩ Bách Phú không muốn đưa Mậu Ly đi lắm, nhưng anh ta cứ kiên quyết đòi giúp đỡ, lại thêm chuyện hôm nay anh ta đã mời cô đi xem phim, vì vậy Bách Phú cũng không thể cứng ngắc từ chối, chỉ đành đưa anh ta cùng về nhà.
Lúc về đến nhà, thấy Thợ săn đang không có chuyện gì làm cùng ngồi xem ti vi với Anh Đào.
Nhìn thấy Tô Vi Tín đến, Anh Đào tái mặt đi thẳng về phòng.
Còn Thợ săn lại liên tục chăm chú nhìn vào Mậu Ly ở phía đằng sau, giống như đang thăm dò gì vậy.
Mậu Ly thấy thế cùng không hề lùi bước, yên lặng nghênh đón ánh mắt lợi hại của Thợ săn.
Đối mắt một hồi, Thợ săn dường như không phát hiện ra gì không ổn, chỉ đành phẫn nộ mà thu hồi ánh mắt.
Bách Phú đem chuyện của Tô Vi Tín ra đại khái kể lại với Thợ săn, đương nhiên cũng vì cô lúc này còn chưa hiểu hết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nghe xong, Thợ săn mới liếc mắt về phía Tô Vi Tín.
Sau khi đã cẩn thận đánh giá một lúc, Thợ săn mới cười lạnh hỏi: “Chỉ có thế thôi sao? Không phải còn có mấy việc bị ông che giấu sao?”
Tô Vi Tín nghe thế sắc mặt cứng đờ, ánh mắt hoảng loạn, quả đúng là bộ dáng chột dạ.
Thấy Tô Vi Tín cứ do dự lừng khừng không chịu mở miệng, Thợ săn lại thản nhiên nói tiếp: “Nếu ông muốn tiếp tục che giấu, vậy thì tôi không thể giúp được ông rồi.”
Cắn cắn răng, Tô Vi Tín húng hắng mấy tiếng mới có thể kể lại chuyện đâm xe vào Diêu Diệp như thế nào tường thuật lại một lần, có điều lại giấu đi chuyện mình đã vứt Diêu Diệp xuống sông.
“Sao ông lại không đưa Diêu Diệp đến bệnh viện chứ?” Bách Phú tức giận hỏi. Cô quả thực không thể ngờ Tô Vi Tín lại có thể vô tình đến vậy, sớm biết thì đã không giúp ông ta, để ông ta tự làm tự chịu!
Tô Vi Tín xấu hổ cúi đầu, thấp giọng biện hộ: “Tôi, tôi … …tôi cùng không biết sao lại thành ra như vậy nữa, tôi quả thực không phải là cố ý. Tại lúc đó tôi uống nhiều rượu quá … …”
“Ông khẳng định lúc đó cô ta đã chết rồi sao?” Thợ săn lạnh lùng hỏi. Anh ta cứ luôn mang một bộ dáng không chút biểu tình, khiến không ai biết được trong lòng anh ta đang nghĩ gì.
“Đúng, tôi đương nhiên khẳng định rồi, nếu không thì cũng không … …” Suýt chút nữa là nói lộ ra, hại Tô Vi Tín toát hết cả mồ hôi.
“Nếu không gì cơ?” Bách Phú cảm thấy câu nói này của ông ta có điểm không bình thường, lập tức truy hỏi.
“Nếu không tôi cùng sẽ không bỏ cô ta lại một mình mà đi như thế.” Tô Vi Tín chẳng hề xấu hổ nói dối.
Mậu Ly ở bên cạnh lại bất giác cười một cái, giống như đã phát hiện ra Tô Vi Tín đang nói dối vậy.
Chỉ là đến bản thân Bách Phú cũng có chút không thể tin: “Thực chỉ có vậy thôi sao?”
“Thật sự chỉ có vậy… …bằng không, tôi chết không tử tế được!” Tô Vi Tín giơ hai ngón tay lên làm bộ dạng thề thốt.
Bách Phú cũng không truy hỏi nữa, dù sao cô cũng chẳng có chứng cứ gì. Thế giới này vốn luôn công bằng, thiện có thiện báo, ác có ác giả. Những kẻ luôn làm xằng bậy nhất định sẽ phải gặp báo ứng!
Thợ săn vẫn giữ gương mặt không chút biểu tình, trong mắt anh ta, sống chết của kẻ chẳng hề có quan hệ với mình căn bản không đáng quan tâm. Nếu như không phải vì Bách Phú mở lời nhờ giúp đỡ, thì bất luận thế nào anh ta cũng không giúp.
“Cô gái đó còn ở khách sạn sao?”
“Đúng.”
“Hiện giờ?”
“Ừm … …hiện tại không có.”
Thợ săn không kiên nhẫn mà trừng mắt lên với Tô Vi Tín, dường như đang muốn nói: Ngu quá.
Tô Vi Tín nào dám bất mãn, trên gương mặt vẫn giữ nụ cười, bộ dáng đúng như nô tài.
“Hiện giờ không có ở đấy thì tôi biết làm thế nào, có điều tôi thấy giữa đầu lông mày của ông quả thực có khắc khí vây lấy, ngày mai tôi sẽ đến khách sạn ông xem.”
“Vậy đêm nay tôi phải làm sao? ” Tô Vi Tín có chút run rẩy mà hỏi, ông ta chỉ cần cứ nghĩ lại những đôi mắt nhỏ bé sáng quắc không đếm hết nổi trong giấc mơ, là lại không nhịn được mà nổi hết cả da gà lên, “Tôi, tôi không dám về nhà nữa đâu, ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện gì chứ. Liệu có thể … …để tôi ở lại đây một đêm không? ”
Tô Vi Tín bày ra bộ dáng đáng thương nhìn Bách Phú, song cô lại không hề đồng ý, sống chết cũng phải lắc đầu, Anh Đào còn ở đây, hai người họ gặp mặt nhất định là rất khó xử. Có điều đến cuối cùng, Bách Phú vẫn không thể bỏ qua con người đang mặt dày xin xỏ kia, đành miễn cưỡng đồng ý cho ông ta ở lại.
Do trong nhà cũng chẳng còn phòng trống, nên chỉ có thể để ông ta nằm ở soffa.
Sắp xếp xong xuôi, Bách Phú mới tiễn Mậu Ly ra cửa.
“Xin lỗi anh nhé, phim còn chưa xem xong.” Bách Phú áy náy nói lời xin lỗi.
“Không sao đâu.” Mậu Ly dịu dàng nói, không có chút gì là hờn giận bên trong.
“Vậy … …chúng ta lần sau lại đi xem nhé, tôi mời! Bách Phú mỉm cười nói.
“Quyết định như thế nhé, đừng có nuốt lời đấy.” Mậu Ly cũng cười, nụ cười khiến cho Bách Phú trong lòng chợt rung động.
“Yên tâm đi…”
Tiễn Mậu Ly về xong, Bách Phú quay vào trong nhà, mớ đến cửa đã bị Thợ săn truy vấn: “Cái người tên Mậu Ly đó là ai? Cô với anh ta thân quen lắm à?
“Anh ta là khách ở khách sạn chúng tôi, hôm nay chúng tôi cùng đi xem một bộ phim thôi.”
“Xem phim? Trương Dương có biết không?
“Có lẽ là không, tôi không nói với anh ấy. Anh cũng đừng nói với anh ấy!” Bách Phú dặn dò, không biết là vì sao, mà những người xung quanh cứ luôn coi cô và Trương Dương là một cặp, khiến cho Bách Phú vô cùng bất mãn, song lại chẳng có cách nào để ngăn cản.
“Oh. Chuyện của người tên Mậu Ly đó cô biết được bao nhiêu?”
Bách Phú kỳ quái nhìn thợ săn nói: “Tôi hôm nay là lần đầu tiên nói chuyện riêng với anh ta đấy. Sao mà biết được nhiều chuyện của anh ta thế được, hay là anh đã nhìn ra được thứ gì?”
Thợ săn lắc lắc đầu nói: “Chính là vì chẳng thể nhìn ra gì được nên tôi mới thấy kỳ quái. Trước đây khi tôi nhìn thấy ai đó, đại khái đều có thể nhìn ra được nhân quả ở kiếp trước của người đó. Nhưng lần này khi nhìn anh ta, tôi chỉ cảm thấy một mảng tối đen trước mắt, chẳng thể nhìn được gì hết.
“Hả?” Bách Phú kinh ngạc, “Vậy anh có thể nhìn thấy kiếp trước của tôi không?
Đôi mắt Thợ săn nhìn vào Bách Phú, lại lười biếng vươn người một cái, bộ dạng mệt mỏi vô cùng nói: “Kiếp trước của cô sớm muộn gì cũng rõ ràng. Đây là điều đã được an bài trong số mệnh, tôi không nói nhiều được. Tôi đi ngủ trước đây.”
“Cái gì chứ, gì mà phải úp mở thế.” Bách Phú vừa lầm bầm, vừa bước trở về phòng mình. ~
Mười Ba Lời Nguyền Mười Ba Lời Nguyền - Kiya.s