You carry Mother Earth within you. She is not outside of you. Mother Earth is not just your environment. In that insight of inter-being, it is possible to have real communication with the Earth, which is the highest form of prayer.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Kiya.s
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 198 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 622 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 3 - Chương 82: Nhạn Đề Quỷ Thôn ( Ba )
ỷ Nhan đang bước chân đi bị Dịch Đạo ôm đồm kéo lại. Hắn nhẹ giọng nói với Kỷ Nhan: “Cẩn thận một chút, tôi sẽ đi đằng sau cô.” Kỷ Nhan nhìn Dịch Đạo, vô cùng tín nhiệm mà gật gật đầu.
Thợ săn cũng trầm giọng cảnh cáo một chút mọi người: “Mọi người phải cẩn thận, nơi này âm khí rất nặng, hơn nữa lại có sức mạnh lớn vô cùng, dụ hoặc người ta tiến vào. Tôi bắt quỷ nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ từng gặp qua. Từ lão bà nói rất đúng, xem ra đám quỷ bên trong chính xác là không hề đơn giản! Tôi đi đằng trước, mọi người đều phải cẩn thận một chút theo sau. Nếu có tình huống bất thường, nhất định phải nói ra!”
Mọi người nhất thời đề cao từng tế bào cảnh giác của mình. Sau khi đã chuẩn bị tốt, mỗi người đều gật đầu với Thợ săn.
Thấy mọi người đã chuẩn bị xong, thợ săn cũng hít sâu một hơi, đi vào trong thế giới quỷ dị của căn nhà đỏ.
Vừa vào đến cửa, đã cảm giác như từ ban ngày bước vào trong đêm tối, bên tai tiếng nói chuyện phiếm thân thiện cùng khoái hoạt chơi đùa cũng lớn dần lên.
Thợ săn thật cẩn thận đi về phía trước, mỗi lần đi được một bước, đều dùng hết khả năng mà nhìn thật rõ đường dưới chân cùng với khu vực chung quanh.
Những người khác cũng là không ngừng chuyển động ánh mắt, chăm chú vào những kiến trúc bên cạnh.
Nóc nhà cao cao này, sự đơn giản hào phóng của hành lang gấp khúc và đình viện trống không giống với phong cách của nhà Tống, lại hơi có chút hương vị thời xuân thu Chiến quốc.
Đám hoa cỏ mọc tự nhiên ở sân giữa nhà, những điêu khắc tinh tế đơn giản mà hào phóng trên tường phòng, đèn lồng xinh đẹp kinh hỉ đỏ thẫm… … Nếu không phải nơi này quỷ khí dày đặc, thì thật đúng là một địa điểm thăm quan không tồi.
Đáng tiếc, nơi này thật sự là lạnh đến đáng sợ!
Từng đợt hàn khí, giống như độc xà vậy, từng chút từng chút theo từng lỗ chân lông qua đi chui vào, lạnh thẳng đến tâm phổi.
Kỷ Nhan trên người lạnh đến phát run lên, may mà Dịch Đạo có đưa cho cô vòng phật châu đang truyền ra từng trận ấm áp, làm cho cô cuối cùng cũng có chút ấm áp có thể dựa vào.
Bách Phú lại chẳng có phản ứng khác thường nào cả, giống như lúc ở trong cổ mộ, chẳng hề cảm giác được chút gì rét lạnh hay là âm trầm.
Ngay cả Thợ săn đi đằng trước, cũng cảm thấy được sự bất đồng của Bách Phú, kỳ quái mà quay đầu lại nhìn nhìn cô.
Bách Phú đáp lại Thợ săn một nụ cười sáng lạn nhất, cô hiện giờ đang rất vui vẻ. Bởi vì trực giác nói cho cô rằng, bọn họ đã cách Lăng Hạo và Anh Đào càng ngày càng gần hơn.
Thợ săn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nghĩ thầm, cô gái kỳ lạ này, khó trách Từ lão bà kia lại bắt phải đem cô ấy theo, có khi đến cuối cùng thật sự sẽ cần dùng đến cô ấy.
Dịch Đạo thì lại đang nâng cao mười hai vạn phần tinh thần để đối mặt với những nguy hiểm có thể bất cứ lúc nào xảy ra.
Nhưng, đi đã lâu, mà vẫn không gặp phải việc gì đặc biệt cả, chỉ là, âm thanh đoàn tụ gia đình vang bên tai khi bước vào cửa không biết khi nào đã biến mất, chỉ còn lại sự yên tĩnh vô biên vô hạn.
Thợ săn cũng là vẻ mặt do dự: “Chúng ta bị nhốt rồi, giống như bị nhốt ở trong mê cung vậy. Nếu cứ tiếp tục như thế này, sợ là hồn phách của chúng ta rồi cũng sẽ bị lưu tại chỗ này mất.”
Mọi người sửng sốt, Kỷ Nhan lập tức hỏi: “Nói như vậy, có thể dùng tiểu nhân nhi bằng giấy lần trước anh dùng để tìm hồn phách của bọn họ không?”
“Không được, ở đây nơi nơi đều là âm khí, nhân nhi bằng giấy không thể phân biệt được.”
“Để tôi thử xem.”
Dịch Đạo tháo cái túi to trên người xuống, quay sang hỏi Kỷ Nhan và Bách Phú về sinh thần bát tự ( ngày sinh tháng đẻ ) của Lăng Hạo cùng với Anh Đào, sau đó cắn đứt đầu ngón tay, viết lên trên một tấm bùa chú màu vàng. Sau đó, anh ta lại lấy ra định hồn phiên nho nhỏ của mình, hai tay tạo thành chữ thập lớn tiếng niệm:
“Thiên địa Càn Khôn,
Có định vô tán,
Du hồn dã quỷ,
Tốc tốc trở lại!
Phiên,
Định!”
Lá cờ đen nho nhỏ lại bỗng dưng dâng lên, phiêu du trong không trung, rồi trong khoảnh khắc liền phóng ra ánh sáng vàng lớn, to lên gấp mấy lần.
Song, khác với những lần trước ở chỗ, lần này dù có hai cái bóng đen không ngừng hướng tới ánh sáng vàng trong không đột phá, nhưng trước sau vẫn bị một tầng sa sương đen mỏng bao vây lấy, không thể thoát ra.
Dịch Đạo nín thở, dùng hết sức lực toàn thân. Phạm vi được ánh sáng vàng của định hồn phiên chiếu rọi lại lớn hơn một chút, song, sức mạnh của đám sương đen kia tựa hồ cũng lớn gấp vài lần, hai bóng đen kia vô lực mà giãy giãy, không biết là lại bị áp chế đến phương nào nữa.
Dịch Đạo chỉ cảm thấy ngực một trận, rồi phun ra một miệng máu. Ba người kia ở bên cạnh nhìn thấy mà kinh hãi, lập tức quỳ xuống, xem xét thương tình của anh ta.
Cố gắng lên tinh thần cười cười, Dịch Đạo nén lại thanh âm nói: “Tôi không sao, mọi người không cần lo lắng.”
“Tôi cũng thử xem sao.”
Thợ săn cũng ngồi xếp bằng xuống, tập trung toàn bộ linh lực, tập trung lên phần mắt. Trong phút chốc, hai mắt anh ta giống như tia chớp vậy, phóng ra ánh quang khiếp người.
Ánh quang kia tựa hồ như bị một loại sức mạnh không rõ chống cự lại, hai bên giằng co, nhìn thấy được từng hạt mồ hôi to bằng hạt đậu, theo trán của Thợ săn rơi xuống.
Thợ săn sắc mặt trắng bệch rồi đứng lên, ánh sáng vàng trong mắt cũng rất nhanh, đã bị một trận sương đen dày đặc hơn điên cuồng cắn nuốt. Thợ săn cũng bại trận, tuy rằng không giống như Dịch Đạo bị phun ra máu, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng lấy tay để chống đỡ thân thể.
Bách Phú và Kỷ Nhan bên cạnh thấy thế nhìn nhau một cái, có chút không biết phải làm sao.
Cỗ tà khí này thật sự lợi hại như vậy sao? Dịch Đạo và Thợ săn hai người đều đấu không lại được nó?
Kỷ Nhan không khỏi tuyệt vọng đứng lên: chúng ta, còn có thể cứu được Lăng Hạo ra không? Nếu không thể, mình phải làm sao bây giờ? Không, mình tuyệt đối sẽ không đi, cho dù sẽ chết, mình cũng muốn lưu lại hồn phách đến ở bên anh ấy, không để anh ấy phải cô đơn.
Nhìn thấy sự bi thương cùng tuyệt vọng trong mắt Kỷ Nhan, Dịch Đạo trong lòng đau xót, chính mình đã đồng ý với cô ấy, rằng nhất định sẽ mang hồn phách Lăng Hạo trở về, không để cho anh ta phải nằm trên giường cả đời, lẽ nào lại phải nuốt lời sao?
Không được!
Dịch Đạo trong lồng ngực nhất thời dấy lên ngọn lửa hừng hực, anh ta dứt khoát nhìn thoáng qua ánh mắt Thợ săn cũng đang kiên định nhìn mình. Sau đó, hai người đồng thời khởi động sức mạnh trên người, trong miệng lầm bầm đọc câu chú.
Bách Phú và Kỷ Nhan vội vàng tránh sang một bên, sợ sẽ quấy rầy tới hai người họ.
Dần dần, trên thân người hai người họ phát ra hai vòng sáng, hai vòng sáng cũng chậm chậm dung hợp lại với nhau, hình thành một trái cầu ánh sáng thật to, hướng đám sương đen kia mà đánh tới.
Sau một trận giằng co, tuy rằng quả cầu ánh sáng của Dịch Đạo và Thợ săn không hẳn là thực sự thắng, nhưng đám sương đen kia cũng đã dần dần tan biến đi, âm thanh đoàn tụ vui vẻ khi vào cửa lại lần nữa truyền vào trong tai mọi người.
Mệt nhọc đến mức chỉ có thể thở hổn hển, hai người họ cùng lộ ra một chút ý cười.
Để giữ được sức lực, mọi người quyết định dừng lại nghỉ ngơi trong chốc lát, Bách Phú và Kỷ Nhan vội vàng đem toàn bộ thức ăn trong bao mang ra.
Hai người con trai kia cũng không hề khách khí, hùng hổ một lúc đã ăn hết toàn bộ đồ ăn mang theo.
Bách Phú và Kỷ Nhan không phải vận động mấy, cho nên ăn rất ít.
“Được rồi, chúng ta xuất phát tiếp nào!”
Theo tiếng gọi của Thợ săn, bốn người họ lại bắt đầu hành trình trong căn nhà đỏ.
Mười Ba Lời Nguyền Mười Ba Lời Nguyền - Kiya.s