Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Kiya.s
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 198 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 622 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 2 - Chương 55: Anh Đào
ừ sau khi đi du lịch về, Bách Phú cũng chưa gặp lại Anh Đào. Cho dù biết Bách Phú bị hôn mê ở bệnh viện, mà Anh Đào cũng chẳng đến thăm cô.
Điều này ít nhiều cũng làm cho Bách Phú có chút khổ sở. Cô biết, từ nhỏ đến lớn Anh Đào chưa bao giờ thực sự coi cô như chị gái mình. Thế nhưng, kể từ lúc Anh Đào đến thành phố G này, Bách Phú đều lo cho cô ta nơi ăn chốn ở cẩn thận. Lẽ nào như thế cũng không đủ để Anh Đào có chút tôn trọng cô hay sao?
Nhìn Bách Phú đang rầu rĩ không vui lúc này, Trương Dương và Dịch Đạo ngược lại chẳng có một câu an ủi, lại còn cố mà chọc vào là Bách Phú tự mình suy nghĩ quá nhiều. Kỳ thực, trong lòng Bách Phú cũng hiểu rõ, hai người họ không có ý gì, chỉ là muốn cô đừng suy nghĩ nhiều quá chứ không phải là không để ý đến. Bách Phú biết rõ sự đối đãi của hai người họ, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi có tia buồn phiền.
Sau, cô bạn tốt Đặng Hân tới, mới nói cho Bách Phú biết tin tức mới của Anh Đào.
Đúng là không nghe thì không biết, nghe xong lại giật hết cả mình!
Anh Đào không hiểu chuyện này lại dám ngang nhiên đi lại với Tô tổng.
Bách Phú nghe xong choáng váng hết cả người, hét ầm lên: “Không phải chứ? Tô tổng đã có vợ mà! Hơn nữa Tô tổng còn có một Diêu Diệp rồi không phải sao? Anh Đào sao có thể làm như vậy được?”
“Thế là sao!” Đặng Hân cũng không hiểu mà lắc đầu, “Anh Đào xinh đẹp thế, bằng cấp lại cao, sao có thể hồ đồ như vậy chứ?”
Nhìn vẻ mặt không thể tin tưởng được của Bách Phú, Đặng Hân lại nói tiếp: “Hiện giờ khắp khách sạn đang truyền tai nhau chuyện này, nói ra thì khó nghe, nhưng cô Diêu Diệp kia hiện giờ cùng với Anh Đào đang đấu đá tưng bừng.”
“Liệu có phải là do mọi người nhàm chán quá, mà bày ra chuyện để nói hay không?” Bách Phú vẫn không muốn tin em họ mình lại có thể làm ra chuyện đáng hổ thẹn như vậy.
Thấy Bách Phú không tin như vậy, Đặng Hân thở dài nói: “Cậu không nên thiên vị cô em họ bảo bối của mình như thế … … Có chuyện tớ thật chẳng muốn nói với cậu chút nào, nhưng hiện giờ có khi nói ra lại tốt hơn.”
“Chuyện gì?” Bách Phú vội vã hỏi, trong lòng dâng lên dự cảm không lành.
“Cậu có biết Anh Đào hiện giờ đang ở đâu không?”
“Không biết.”
“Cô ta hiện giờ đang ở trong căn phòng đôi ở khu Ngân Loan của Tô tổng.”
“Vớ vẩn, làm sao mà cậu biết được.” Bách Phú lớn tiếng phản bác.
“Nếu là nghe người khác nói, tớ còn không dám nói lại. Nhưng đây là tớ tận mắt trông thấy, hơn nữa còn nhìn thấy những ba lần, không tin tớ sẽ dẫn cậu đi xem.” Đặng Hân nghiêm túc nói.
Bách Phú biết Đặng Hân xưa nay thích buôn chuyện, nhưng cô chưa từng thấy Đặng Hân có vẻ mặt này bao giờ, không khỏi có chút tin tưởng, nhưng cô vẫn muốn phải tự mình đi chứng thực chuyện này.
Quả đúng như lời Đặng Hân nói, đúng mười giờ, xe Tô tổng về đến nơi. Bước xuống xe là Anh Đào trang điểm xinh đẹp! Nhìn Anh Đào trên gương mặt e thẹn tươi cười, lại còn cùng Tô tổng có cử chỉ thân mật, Bách Phú lúc này có không muốn tin cũng phải tin.
Hai người đó ngọt ngào bước xuống xe rồi lên nhà, phải hơn ba tiếng sau, mới thấy Tô tổng từ trên nhà đi xuống.
Bách Phú luôn trốn ở bên cạnh một tiếng cũng không phát ra đứng im quan sát. Đi cùng cô là Đặng Hân và Dịch Đạo trên gương mặt hiện rõ vẻ khó xử,nhưng cũng chẳng dám nói một tiếng nào, chỉ biết gượng gạo nhìn nhau.
Nhìn theo Tô tổng đi được một lúc lâu, Bách Phú mới nhàn nhạt nói: “Chúng ta đi thôi.”
Trên đường đi, Bách Phú luôn trầm mặc không chịu nói, làm ai cũng không hiểu được trong lòng cô đang nghĩ gì.
+++ +++ +++ +++ +++
Ở bên này Anh Đào lại đang ngồi thoải mái trên chiếc sofa bằng da thật, nghe dàn âm thanh Hifi đang phát nhạc, hưởng thụ cuộc sống xa hoa vui vẻ mang lại cho cô ta.
Anh Đào tự nhận mình rất thích Tô tổng, mà cô ta lại là một người mới càng hấp dẫn ông ta hơn. Anh Đào từ nhỏ chưa từng được thấy cha, dù cho mẹ đối với cô ta cái gì cũng đáp ứng, nhưng Anh Đào vẫn luôn khát khao có được tình thương của cha. Đại khái có lẽ là vì thế, mà khi đối mặt với một Tô tổng thành thục cùng thân thiết ám muội theo đuổi, Anh Đào đã lập tức giơ tay đầu hàng.
Những thứ Tô tổng mang đến cho cô ta, đều mới mẻ mà kích thích, lại tràn ngập lực hấp dẫn vô cùng.
Anh Đào cực kỳ hưởng thụ những ánh mắt ngưỡng mộ đang nhìn vào mình, vốn dĩ cuộc sống của người có tiền là như vậy. Bản thân cô ta đã không còn phải đau đầu phiền não vì những món hàng trang sức quần áo không hợp với túi tiền mình nữa rồi. Giờ chỉ cần cô ta tùy ý liếc mắt nhìn một cái, là Tô tổng lập tức sẽ dâng đến tận tay, hơn nữa còn đưa cho cô ta một thẻ tài khoản vàng nữa. Giờ Anh Đào đã có thể thoải mái mua những thứ mình muốn mà trước đây vẫn không dám đụng đến rồi.
Lúc mới bắt đầu, Anh Đào còn có chút cảm giác ngại ngùng, nhưng đến khi cô ta đã quen với những thuận lợi mà tiền bạc mang đến cho mình, Anh Đào đã trở thành nô lệ của tiền bạc. Điều mà cô ta có thể làm, là để cho mình đẹp hơn, để dễ dàng đổi lấy cuộc sống xa xỉ này.
Còn Tô Vi Tín là một người đàn ông rất hiểu trái tim phụ nữ. Kể từ lúc ông ta có ám hiệu tình cảm với Anh Đào đến nay, bất luận là trên tinh thần, hay là trên vật chất, đều làm cho Anh Đào đạt được thỏa mãn đến tận cùng. Vì thế, một tiểu nữ sinh Anh Đào cao ngạo chưa tới một tháng đã ngoan ngoãn ngả đầu vào trong ngực ông ta.
Thực ra, cái ông ta thích thú chỉ là thân thể mới mẻ của Anh Đào, những cô gái như thế này nhiều lắm. Còn Anh Đào, bất quá cũng chỉ là một trong số đó mà thôi, cũng giống như Diêu Diệp. Nếu cô ta có thể thông minh hơn một chút, thì đương nhiên sẽ có thể ở bên cạnh ông ta lâu hơn.
Đương nhiên chuyện đó Anh Đào đâu thể biết được, cô ta còn đang mơ Tô tổng sẽ ly hôn với vợ, mà rước mình qua cửa vào nhà. Có điều, tất cả chỉ là ảo tưởng mà thôi, cô ta lúc này căn bản không thể ngờ được kết cục thê thảm sẽ đến với mình.
Hiện giờ, Anh Đào đang mỉm cười mà hồi tưởng lại vừa rồi Tô Vi Tín âu yếm mình, hai mảng hồng hồng dâng lên, cứ thế ngây ngô cười một mình.
Lại đến lúc phải đi làm, vừa mới nghĩ tới thân ảnh anh tuấn của Tô Vi Tín, Anh Đào dậy được ngay. Trước đây, cô ta nào có chịu khó như vậy, lần nào cũng để cho chị họ Bách Phú thúc giục liên tục, mới có thể gượng dậy từ giường.
“Không biết cái cô Diêu Diệp kia lại muốn đối phó thế nào với mình đây?” Anh Đào nhìn mình mê hoặc trong gương mà cười. “Gì mà là hoa của Phong Diệp chứ? Cái cô Diêu Diệp này bất quá cũng chỉ là hoa héo của ngày hôm qua thôi, cô ta dựa vào cái gì mà đấu với ta chứ! Còn dám chọc vào làm mình giận lên, mình sẽ trực tiếp bảo Tô tổng cho cô ta thôi việc!” Anh Đào kiêu ngạo cười lạnh một tiếng.
Đáng tiếc, tuổi đời của Anh Đào còn quá nhỏ, không hiểu nổi một trái tim đố kỵ đáng sợ đến mức nào.
Thật tình cờ, Anh Đào vừa mới bước vào cửa thì gặp Diêu Diệp cũng bước vào. Cô ta chẳng coi ra gì mà quay mặt đi, dù sao hiện tại được Tô tổng yêu là cô ta, có gì mà phải sợ?
Kỳ lạ nhất là, Diêu Diệp lại không đấu võ mồm với Anh Đào như trước đây, mà chỉ cúi đầu trầm mặc đứng sang một bên.
Anh Đào lại chẳng hề thấy có chút kỳ quái nào, ngược lại còn đắc ý. Cũng do, Anh Đào trong tim đã xác định, Diêu Diệp đột nhiên trở nên ngoan như vậy, nhất định là do đã bị Tô tổng đang thương yêu mình thế kia dạy dỗ cho một trận.
Nhìn thấy Diêu Diệp đã mất đi phong độ lúc trước, trong tim Anh Đào cảm thấy cực kỳ sảng khoái, bên khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười châm chọc đẹp đẽ.
“Giám đốc Diêu, sao hôm nay lại trầm mặc như thế?”
“… … “
“Hey? Cô không thoải mái sao?”
“… …”
“Nếu quả thực không thoải mái, cô dứt khoát đừng đến nữa thì hơn. Dù sao, cô đến hay không cũng đâu có gì khác đâu. Không phải đã có giám đốc Hoàng giúp cô làm rồi sao? ha ha …”
“… …”
Thấy sự châm chọc của mình không có ai để ý đến, Anh Đào tự mình cũng đột nhiên cảm thấy vô vị, lạnh lùng mà hừ một tiếng, lắc lư tấm thân kiều diễm rồi bước đi.
Diêu Diệp âm lãnh lạ thường mỉm cười nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Anh Đào.
Anh Đào đương nhiên không thể nhìn thấy được điều này, nếu như cô ta nhìn thấy, có lẽ sẽ biết mà đề cao cảnh giác hơn một chút, không để sau này bị đắc tội nhiều đến vậy. Có điều người cao ngạo như cô ta đương nhiên chưa từng nghĩ tới, rằng một con người khi biến đổi, đương nhiên không thể không có lý do. Chỉ có điều lý do đó là gì, thì chỉ có mình cô ta ( người đang biến đổi kia ) mới biết rõ được. ~
p/s: Chap này là chap chuyển tiếp …dù không có mấy tình tiết kinh dị nhưng lại rất quan trọng, vì sự biến đổi lúc này của Diêu Diệp có quan hệ rất nhiều đến mọi chuyện trong tương lai. Có lẽ chẳng ai ngờ được nhân vật như bình hoa di động này lại có vai trò quan trọng như thế trong sự biến chuyển của cốt truyện. Đón chờ nhá. Thanks các tình yêu!!!
Mười Ba Lời Nguyền Mười Ba Lời Nguyền - Kiya.s