People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Kiya.s
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 198 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 622 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 2 - Chương 45: Chiếc Bóng ( Bảy )
ừ đây trở xuống là lời tường thuật của vú Từ:
Từ sau lúc thiếu gia cậu đi thì lão gia càng lúc lại càng cổ quái hơn.
Lão gia lại chơi cả bóng rổ của thiếu gia nữa! Cậu cũng biết đấy, lão gia ông ấy khi không có chuyện gì chỉ thích suy nghĩ về những thứ đồ cổ gì đó. Hơn nữa lão gia lại có bàn chân bị bẹt, đi được mấy bước là chân lại đau, cho nên bình thường đển đi lại cũng rất ít.
Nhưng đêm hôm đó, đã khuya lắm rồi, đại khái … …ưm … …để tôi nghĩ xem … …oh, ít nhất cũng phải mười hai giờ, ông ấy lại một mình chơi bóng! Lão gia đem quả bóng ném lên rất cao, sau đó lại dùng tay mà đỡ lấy … …cứ như vậy mà vui vẻ cười ha ha!
Tôi đã theo lão gia hơn hai mươi năm, trước giờ chưa từng thấy lão gia cười như thế bao giờ cả!
Cứ như … …cứ như một đứa trẻ vậy, vui lắm cơ!
Tôi bước qua hỏi ông ấy: “Lão gia, ông sao muộn thế này rồi mà còn chưa đi ngủ?”
Kết quả… …ông ấy một câu cũng không nói trực tiếp ném bóng qua … …
( vú Từ lau nước mắt … … )
Tôi trước giờ chưa từng thấy lão gia giận dữ như thế bao giờ, lão gia ông ấy … … ( tiếng nói đột nhiên trở nên nhẹ nhàng như nước ) từ trước đến giờ vẫn luôn rất nhã nhặn, rất khách khí mà!
(Từ mắt vú rơi ra những ngôi sao nhỏ )
(Mọi người: Gượng gạo trầm mặc )
Hôm đó lão gia giống như biến thành một người khác vậy, hung dữ mà trừng tôi, còn bao tôi ‘cút ‘ về phòng, không cho … …không cho lại ra ngoài nữa.
( Nức nở … … )
Sau đó, tôi bèn đi về phòng. Nhưng không biết tại vì sao, mà chỉ cần cứ nhắm mắt lại là lại nhìn thấy đều là lửa … …
(Ninh Tiêu cướp lời hỏi: Vú cũng mơ thấy lửa sao? )
Đúng vậy, hơn nữa tôi còn nghe thấy có tiếng khóc của trẻ con nữa, khóc thảm thiết lắm … …
(Ninh Tiêu lại cướp lời hỏi: Vú còn nghe thấy tiếng trẻ con khóc sao? Là con trai hay là con gái? Vú có nhìn thấy hình dáng của nó không? )
Ưm … …nghe giọng thì có lẽ là một bé trai, hình dáng thì tôi chẳng nhìn được. Nhưng tiếng nó khóc rất thảm thiết! Cho đến bây giờ, tôi cứ nhắm mắt lại là lại nghe thấy tiếng nó đang khóc … …
( Ba người họ cùng kinh ngạc … … )
Nhưng thế này vẫn chưa là gì cả! Chuyện sau đó còn làm người ta sợ hơn nữa cơ … …
(Ninh Tiêu lại cướp lời lần thứ ba: Sau đó lại xảy ra chuyện gì nữa ạ? )
(Lăng Hạo bực mình quát: Cậu đừng có ngắt lời nữa có được không?! )
(Ninh Tiêu: %……—××#···×#%·…… )
(Bách Phú nhẹ giọng nói: Vú Từ, đừng để ý đến bọn họ, tiếp tục nói đi ạ, sau đó thì thế nào? )
Có một buổi tối tôi tỉnh lại, thì nghe thấy bên cửa sổ có tiếng động, tôi lo lắng là có trộm, bèn nhanh chóng đi qua xem thế nào. Ai mà ngờ được sau khi kéo rèm cửa sổ ra thì chỉ nhìn thấy một cái bóng màu đen, dường như là một đứa trẻ. Cái bóng đó còn nói chuyện với tôi nữa cơ? Hỏi tôi có đồng ý chơi cùng với nó không? Nghe giọng nói thì chính là tiếng khóc của đứa trẻ trong giấc mơ của tôi! Tôi bị dọa đến ngất đi luôn. Kết quả là cả đêm ngủ trên nền nhà, sáng ngày hôm sau thì bị cảm … …
(Lăng Hạo hỏi: Vú Từ, vú không phải ở tầng hai sao? )
Đúng vậy.
(Lăng Hạo lại hỏi: Vậy thì làm sao có thể có người đứng ở phía ngoài nói chuyện với vú được chứ? )
Ai nói không phải đâu, nếu không, thì tôi cùng chẳng đến nỗi ngất đi như thế a!
(Ninh Tiêu: Xin anh đừng có hỏi loại câu hỏi vớ vẩn thế nữa có được hay không? )
( Lăng Hạo: %……—××#···×#%·…… )
(Bách Phú:, Xin vú nói tiếp đi ạ )
Thực ra tôi cũng sợ lắm, nhưng, vì lão gia thì dù có chết tôi cũng không sợ nữa ( gương mặt hơi hồng hồng lên )!
Song đến ngày thứ hai thì tôi phát hiện ra, lão gia không muốn …. ….không còn muốn ăn đồ ăn tôi làm nữa. Tôi làm cho lão gia đều là những món mà ông ấy thích ăn, nhưng ông ấy … …ông ấy đụng cũng không đụng đến dù chỉ một chút … …
( Vú Từ lại khóc nức nở … … )
(Mọi người: chỉ biết nhìn nhau.)
Thấy lão gia không ăn gì, tôi đến ngủ cũng không ngủ được. Một lúc lâu sau, tôi thấy lão gia đi xuống lầu. Tôi nghĩ chắc lão gia đói rồi, muốn xuống dưới lầu giúp ông ấy làm chút gì đó để ăn. Nhưng … … ( giọng nói đột nhiên biến thành âm lãnh ), nhưng tôi lại thấy lão gia đang … …đang ăn thịt sống, máu còn theo miệng lão gia mà chảy xuống dưới nữa.
Mẹ ơi … …giống như là đám ăn thịt người trong phim vậy! Mà tôi vẫn còn nhớ rõ, ngày hôm đó tôi đâu có để thịt trong tủ lạnh, bởi vì thiếu gia cậu không ở nhà, còn lão gia thì trước giờ đều chỉ thích ăn rau. Thực không biết được, chỗ thịt đó ở đâu ra nữa … …
(Ninh Tiêu: Thân thể chấn động một cái. )
(Bách Phú: Quan tâm mà nắm lấy tay của Ninh Tiêu )
( Lăng Hạo: Ghen tưng bừng )
Tôi sợ lão gia phát hiện, bèn nhanh chóng chạy về phòng, do quá sợ hãi, mà tôi không cẩn thận còn bị va cả chân vào chân giường nữa.
( Vú Từ giơ cái chân còn thâm tím ra cho mọi người xem )
( Mọi người: Cùng tranh nhau an ủi )
Tôi lại càng sợ hơn, nhưng tôi vẫn không muốn đi. Tôi thực sự không thể bỏ mặc lão gia được!
Hôm đó, tôi chỉ muốn đi vào phòng lão gia giúp ông ấy dọn dẹp một chút, lão gia ông ấy trước giờ vẫn ưa sạch sẽ! Điều này thiếu gia cậu cũng biết mà.
Tôi nhìn thấy chăn trên giường lộn xộn không được xếp, bèn muốn giúp lão gia gấp lại. Nhưng lại thấy trên giường còn đặt một cái hộp nữa, tôi biết đó là thứ đồ cổ mà lão gia thích nhất, định đem nó đặt sang một bên trước, tránh dọn dẹp lại làm vỡ, thì lão gia lại trách tôi mất.
(Ninh Tiêu: Đó có phải là một cái bình sứ màu trắng không? )
Đúng đấy, chính là nó!
Tôi vừa mới đem cái hộp cầm lên, thì lão gia xông vào, mắng tôi một trận ầm ỹ cả lên … …
Hu hu … …
Lão gia ( nức nở ) … …lão gia ông ấy mắng tôi là đồ ăn trộm, bắt tôi cút ra khỏi nhà … …còn đem đồ đạc của tôi tất cả ném từ cửa sổ xuống nữa … …
Thiếu gia a … …tôi quả thực không lấy trộm thứ gì a, tôi đã ở Ninh gia hai mươi mấy năm rồi, tôi là tận tâm tận lực. Tôi thực lòng coi cậu như con trai mình mà chăm sóc, hu hu hu hu … …
(Lại quay sang Lăng Hạo ) Biểu thiếu gia, tôi chứng kiến cậu lớn lên, tôi là người thế nào cậu và thiếu gia đều hiểu rõ mà, đúng không …. …
(Ninh Tiêu và Lăng Hạo: cuống quít an ủi )
(Gạt lệ … … )
Thiếu gia, lão gia ông ấy thế nào rồi? Tôi vẫn luôn chờ cậu trở về, mấy hôm trước tôi còn đến nhà nữa, nhưng lão gia vừa nhìn thấy tôi, đã cực lực đuổi tôi đi … …
Thiếu gia, cậu nhất định phải cứu lão gia. Lão gia ông ấy nhất định là bị quỷ ám rồi, nếu không nhất định sẽ không thể coi tôi là kẻ trộm như thế được. Lão gia nhất định là đã trúng tà, có đúng không?
Biểu thiếu gia, cậu không phải là rất thân quen với Bạch Long đại sư sao? Mau mau mời Bạch Long đại sư đến cứu lão gia với! Tôi thực sự lo nếu để muộn nữa thì sẽ muộn mất!
Nếu như … … Nếu như lão gia mà có mệnh hệ nào, thì tôi cũng không sống được nữa đâu … …
Mười Ba Lời Nguyền Mười Ba Lời Nguyền - Kiya.s