A book is like a garden carried in the pocket.

Chinese Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Kiya.s
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 198 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 622 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 2 - Chương 44: Chiếc Bóng ( Sáu )
uối cùng cũng đã gặp được nhau, thấy Bách Phú và Lăng Hạo, Ninh Tiêu cảm thấy dường như sức nặng đè lên hai vai đã được giảm nhẹ không ít.
Nhất là Bách Phú, mới có một ngày không gặp thôi, lại hình như cảm thấy cô ấy lại gầy đi một chút, cũng thanh tú hơn chút xíu. Mà nét quyến rũ xuất hiện nơi khóe mắt cô ấy kia, mới là biến hóa lớn nhất. Ninh Tiêu đột nhiên phát hiện ra, bề ngoài của Bách Phú thực sự là hấp dẫn vô cùng. Thế nào mà trước đây bản thân lại không phát hiện ra cơ chứ?
Thấy Ninh Tiêu nhìn mình chằm chằm, Bách Phú hoàn toàn ngoài dự đoán lại không hề lùi bước hay ngượng ngùng gì cả, cô thoải mái nhìn lại ánh mắt của Ninh Tiêu, khóe miệng kia vô cùng dịu dàng còn mang theo một tia cười trêu đùa như có như không.
Lăng Hạo ở bên cạnh thấy thế trong lòng lại rất không thoải mái, anh ta nhíu mày, không khách khí chút nào mà cắt ngang màn mắt đối mắt của Ninh Tiêu và Bách Phú: “Này, nhìn đủ chưa? Chúng ta không phải là nên xuất phát rồi sao?”
“A!” Ninh Tiêu bị Lăng Hạo gọi hồn về, mơ màng đáp lại, sau đó rất giống quý ông mà mở cửa xe ra, mời Bách Phú lên xe.
Bách Phú cười cười, đang chuẩn bị ngồi vào trong xe, thì lại bị Lăng Hạo kéo qua. Lăng Hạo đối với hành động của Bách Phú lại vô cùng có ý kiến: “Ai cho cô lên xe của anh ta? Cô là trợ lý của tôi, đương nhiên phải lên xe của tôi rồi!”. Nói xong, không để ai nói thêm gì nhét thẳng Bách Phú vào trong xe mình.
Đối với hành vi cực kỳ bá đạo lúc này của Lăng Hạo, Ninh Tiêu giận lắm, anh ta bực mình mà tranh cãi với Lăng Hạo đến nửa ngày, nhưng Lăng Hạo lại chẳng chút quan tâm giả vờ như chẳng hề nghe thấy.
Trước thái độ đó của Lăng Hạo, Ninh Tiêu cười lạnh, khóa cửa xe của mình lại, cũng theo sau Bách Phú, ngồi vào xe Lăng Hạo.
“Cậu làm gì thế, sao không lái xe mình?” Lăng Hạo khó chịu kêu.
Ninh Tiêu nhún nhún vai, lười nhác tựa lưng vào trên thành ghế, nói: “Đã có tài xế, tại sao lại còn phải tự mình lái xe chứ? Có đúng không?” Nói xong, còn ném cho Bách Phú một cái nhìn mị hoặc, làm cho Bách Phú bị chấn động mạnh toàn thân nổi hết cả da gà lên.
“Cậu đang câu dẫn ai đấy?” Lăng Hạo lúc này thấy Ninh Tiêu hành động như vậy, lại cảm thấy thực không vừa mắt chút nào, “Đi về xe của mình đi.”
“Không muốn!”
… …
Hai người đàn ông cứ như hai đứa trẻ mà tranh cãi không thôi.
Bách Phú lúc đầu chỉ im lặng mà nghe, lát sau không nhịn được mà cười khúc khích thành tiếng: “Hai người các anh sao mà lại biến thành giống Trương Dương và Dịch Đạo thế này?”
Hai người họ nhìn Bách Phú đang cười đến gập cả bụng kia, trên mặt có chút xấu hổ mất mặt, lại vờ như chưa từng có gì xảy ra vậy.
Ninh Tiêu trong tim đều là sự ấm áp, nỗi sợ hãi cùng phiền muộn lúc trước đều đã bị anh ta vứt hết ra phía sau.
“Đúng rồi Bách Phú, Anh Đào thế nào rồi? Vẫn chưa về nhà hay sao?” Ninh Tiêu quan tâm hỏi han.
“Đúng vậy.” Bách Phú lại bình tĩnh một cách kỳ lạ, nếu là trước đây, cô ấy sớm đã cuống lên như kiến bò lòng vòng trong chảo nóng rồi.
Thái độ này của Bách Phú làm Ninh Tiêu ngạc nhiên vô cùng: “Cô … …không lo lắng sao?”
Bách Phú nhẹ nhàng cười cười, nhìn Ninh Tiêu mà nói: “Có những chuyện vấp váp nếu đã định trước là cô ấy sẽ vấp phải, thì cứ để cho cô ấy vấp ngã. Nếu không thì làm sao mà trưởng thành được?”
“Vậy là đúng rồi.” Lăng Hạo nói ra lời chính mình sớm đã muốn nói, “Không vấp ngã một lần thì không khôn ra được. Huống chi Anh Đào thực sự đã quá mức tùy tiện, không bị chịu chút khó khăn, thì không thể học cách ngoan ngoãn được.”
Ninh Tiêu cười cười, nhìn Bách Phú đang thảnh thơi ngắm cảnh ngoài cửa số, trong tim lại nghĩ: “Con người, biến đổi cũng nhanh thật.”
+++ +++ +++ +++ +++
Hơn một giờ lái xe, ba người mới tới được ngoại ô thành phố. Hỏi han vài người, lại đi xuyên qua mấy bãi trồng chuối, cuối cùng mới tới được nơi vú Từ ở.
“Vú Từ! Vú Từ! ” Còn chưa đến cửa, Ninh Tiêu đã sốt ruột gọi ầm lên. Có thể thấy được, anh ta đối với vú Từ đã lâu không gặp vô cùng lo lắng.
Nghe thấy tiếng gọi, một thân ảnh mập mạp nhanh chóng từ trong nhà đi ra, “Thiếu gia, thiếu gia a … … ”
Rốt cuộc cũng đã được nhìn thấy vú Từ trong truyền thuyết, có điều … …hình dáng đó cùng với trong sự tưởng tượng của Bách Phú thực sự không giống lắm.
Vú Từ mà Bách Phú từng nghĩ đến, là người thuộc loại biết người biết mình, có thể nhịn nhục, giống như hình tượng mẹ Hà trong “Gia Hảo Nguyệt Viên” ( còn được biết đến với tên: Sóng gió gia tộc – Trăng rằm dậy sóng, phim với đề tài gia đình của TVB ). Nhưng vú Từ trước mặt đây lại hoàn toàn khác hẳn, lại có chút giống với Hắc ma ma trong ” Loạn thế giai nhân”, mới nhìn đã thấy mũi to – mắt to – miệng to, có chút dữ dằn, có điều xem ra vẫn là người tương đối dễ thương. Lại cũng tròn tròn, như giống như tiểu nhân nhi Dịch Đạo kia vậy. Làm Bách Phú thoáng chốc đã thấy thích vú Từ.
“Vú Từ.” Ninh Tiêu giống như một đứa trẻ mà đặt đầu lên bả vai vú Từ, “Vú sao lại âm thầm mà bỏ đi như thế, cháu nhớ vú lắm.”
Nhìn thấy cảnh Ninh Tiêu làm nũng này, Bách Phú lại bắt đầu cười trộm: Bờ vai này … …hình như là hơi bị thấp thì phải? Hê hê, đàn ông a, thực đúng là giống như trẻ con vậy. Trong tim lại dâng lên tình mẫu tử trời sinh như mọi cô gái khác.
Còn Lăng Hạo lại toàn thân nổi hết cả da gà lên, hừ một tiếng rất không tiêu hóa được.
Chỉ một tiếng này lại khiến cho vú Từ chú ý đến. Vú Từ vươn cánh tay mập mạp ra kéo cả Lăng Hạo vào lòng.
Lăng Hạo rất không vui vẻ mà giãy giụa mấy cái, song đành bất lực vì sức của vú Từ mạnh quá, chỉ đành đầu hàng, để mặc cho vú Từ ôm vào lòng.
Bách Phú lúc này lại càng vui hơn, thật không ngờ là Lăng Hạo cũng có lúc không làm gì được! Ha ha ha ha ~
Chẳng dễ dàng gì, khóc lóc sụt sùi một lúc vú Từ mới bình tĩnh lại được, mời ba người họ vào trong nhà.
Gian phòng này đơn giản vô cùng, lại do bị ngấm nước mưa, nên trên vách tường đã có mấy vệt vết tích nước màu vàng. Bên trong nhà chỉ có một chiếc giường được ghép lại từ mấy tấm gỗ, mấy chiếc ghế đã không còn nhìn ra được màu sắc nguyên bản nữa, còn có mấy cái chậu và bình ở trong góc đẳng kia. Thiết bị điện ở đây lại càng chẳng muốn nhắc đến, ngoại trừ đèn điện bên ngoài, còn lại chẳng có thứ gì! Nếu so với nhà Ninh Tiêu thì hoàn toàn chẳng thể so bì được.
Nhìn thấy tình cảnh này, Ninh Tiêu cực kỳ thương tâm, bởi vì từ tận sâu trong trái tim anh ta, sớm đã coi vú Từ như mẹ mình. Mà hiện giờ mình thì đang ở trong căn nhà độc lập cao cấp, còn vú Từ thương yêu như mẹ lại ở một căn phòng rách nát nguy hiểm đến nông dân cũng không ở thế này, trong lòng anh ta đương nhiên vô cùng khổ sở.
“Vú Từ, cùng cháu về nhà nhé?” Ninh Tiêu cầu xin.
Vú Từ tràn nước mắt trên gương mặt mập mạp kia lại quét qua tia hoảng sợ, liên tục xua tay mà nói “Không được, không được.”
“Vú Từ.” Lăng Hạo cũng mở lời nói, sự hoảng sợ vừa quét qua kia không tránh được cặp mắt lợi hại của Lăng Hạo, “Vú ở nhà em họ đã hai mươi mấy năm rồi, lại không có người thân. Thế rốt cuộc vì sao lại muốn đi chứ?”
“Không phải là vú muốn đi đâu.” Gương mặt mập mạp của vú Từ ủy khuất vô cùng nói, “Là lão gia muốn đuổi vú đi, nói … ….nói vú muốn lấy trộm gì đó của ông, hu hu hu hu … …” Vú Từ thương tâm khóc nấc lên.
Ninh Tiêu trầm trọng hỏi: “Ông ấy… …cha, sao lại nói thế?”
Vú Từ vẻ mặt vô tội giải thích: “Thiếu gia, vú không lấy trộm gì của lão gia cả, vú chỉ là muốn giúp lão gia quét dọn phòng một chút mà thôi… … ”
“Có phải là vú đụng vào bình sứ của cha hay không?”
“Đúng vậy, vú chỉ muốn để sang một bên mà thôi, thật không hề có ý nghĩ muốn lấy trộm nó! Thiếu gia, cháu nhất định phải tin vú!”
“Cháu tin, cháu tin.” Ninh Tiêu vội vã đáp lại, dù sao chính mình cũng đã trải qua rồi, nếu không, thực sẽ có chút nghi ngờ việc này.
Lăng Hạo lại mơ hồ cảm thấy việc không chỉ đơn giản như thế, hỏi tiếp: “Chỉ có như thế thôi sao?”
Nghe xong lời Lăng Hạo hỏi, thân thể vú Từ run lẩy bẩy, trong đôi mắt to kia tràn đầy sự hoảng sợ. Thấy vú Từ có phản ứng như thế, ba người họ lập tức hiểu được sự tình không hề đơn giản chút nào.
“Thiếu gia, cháu mau mau cũng chuyển ra khỏi nhà đi, lão gia ông ấy … …ông ấy trúng tà rồi!” Vú Từ khẩn cấp kéo lấy cánh tay của Ninh Tiêu.
Ninh Tiêu vội vã ôm lấy vú Từ, trấn an mà nói: “Vú Từ, vú đừng cuống, cứ từ từ nói. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vú từ nuốt nước miếng, nói tiếp: “Thiếu gia, sau khi cháu đi, đến tối là đã bắt đầu không bình thường rồi … … ”
Mười Ba Lời Nguyền Mười Ba Lời Nguyền - Kiya.s