The wise man reads both books and life itself.

Lin Yutang

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Ngọc Châu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 375 / 18
Cập nhật: 2019-12-23 22:15:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4 - Lối Đi Bí Mật
ick và Joanna ở giữa một hành lang ngắn, hẹp và bẩn thỉu. Phía cuối có một cái cửa mở hé - chính là cánh cửa mà tên thích khách mở khóa từ lúc trước. Trên trần dày đặc mạng nhện. Tiếng bứơc chân của họ vang động trên sàn đá.
Sau cánh cửa đó con đừơng tách làm hai theo một góc vuông. Dick ngoặt hú hoạ vào một hành lang rồi hai người bước rất vang, chạy vùn vụt quanh các nóc tròn của tháp gác. Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn, cái nóc tròn trông giống như lưng con cá voi. Lát sau hai người gặp một lỗ thủng để quan sát. Bên ngoài bị che đi bởi mảng mái chìa chạm trổ. Nhìn vào một trong các lỗ đó, Dick thấy sân đá của tháp gác, một chiếc bàn thờ với cây nến sáp đang cháy dở. Olives đang ngồi trên bậc trước bàn thờ, hai tay chắp lại cầu nguyện.
Đi tới cuối hành lang, hai người tụt xuống theo một bậc thang ngắn. Lối di càng hẹp hơn. Một phía tường hành lang bằng gỗ, ánh sáng xuyên qua một kẽ hẹp và nghe tháy tiếng người ồn vang. Bỗng Dick thấy một lỗ tròn vừa bằng con mắt người, ghé nhìn vào thì thấy gian phòng lớn. Sáu người đàn ông mặc áo khoác dạ ngắn không có tay đang thèm khát nốc rượu vang. Đó là các chiến binh vừa mới quay về được lâu đài.
- Mình không đi qua đây được đâu - Dick nói - Thử quay lại xem.
- Không - Joanna nói - có thể lối ra ở xa hơn nữa. Cô đi lên trước nhưng qua một vài mét, hàng lang ngang kết thúc bằng một bậc thang nhỏ, rõ ràng trong khi các chiến binh còn đang ngồi ăn uống ở gian phòng lớn thì không thể nào trốn thoát bằng con đường ấy được.
Hai người lại ba chân bốn cẳng chạy ngược lại đi vào một hành lang khác. Hành lang này cực kì hẹp, chui qua nó hết sức khó khăn, liên tục lên xuống theo các bậc thang nhỏ và họ lúc nào cũng có khả năng bị va gẫy cổ. Cuối cùng ngay cả Dick cũng mất phương hướng, không hiểu là mình đang ở đâu nữa. Ngoài chuyện đó ra, lối đi lại càng thấp và hẹp hơn, các ụâc thang dẫn sâu xuống dưới, tường hai bên ẩm và nhày, xa xa phía trước họ vang lên tiếng chuột chạy lích rích.
- Mình ở dưới tầng hầm rồi - Dick nói.
- Mà lối ra vẫn không có - Joanna nói thêm.
Hành lang quây ngoặt và vài bước sau thì hết. Ở cuối có một vài bậc thang nhỏ dẫn lên phía trên. Một tấm đá tảng to lớn, dùng làm sàn chắn mất con đường của họ. Cả hai tì lưng vào, lấy hết sức lực định đẩy nó ra nhưng không được.
- Có ai giữ nó ở phía trên - Joanna bảo vậy.
- Không đâu. Ngay dù có một người khoẻ gấp mười lần chúng ta giữ ở trên thì nó cũng phải động đậy. Đằng này nó bất động như đá núi vậy. Nó bị cái gì nặng lắm đè ở trên. Đây không có lối ra đâu, chúng ta ở đây cũng như những người tù binh mang gông sắt ở chân vậy thôi. Thôi mình hãy ngồi và nói chuyện một tí đi, lát sau ta sẽ quay lại. Cũng có thể với thời gian bọn chúng sẽ quên ta đi và mình có thể trốn tiếp, nhưng theo thiển ý của anh thì hết cách rồi, Joanna ạ!
- Dick! - Joanna thốt lên - Sao cái ngày anh gặp em lại buồn đến vậy! Đó là tại em, người con gái bất hạnh và không biết hàm ơn đã đưa anh đến cảnh này.
- Sao lại nói nhảm vậy - Dick phản đối - Tất cả những cái đó đều do số phận cả, mà đã là số phận thì nó sẽ xảy ra dù mình có muốn hay không. Than thở làm gì. Tốt hơn, hãy kể cho anh nghe về em đi và tại sao em lại rơi vào tay Daniel.
- Em cũng mồ côi như anh, em chẳng còn cha còn mẹ - Joanna nói - thêm vào đó, thật bất hạnh cho em, nghĩa là cho cả anh nữa, em là một đám giàu có. Daniel mua quyền gả chồng cho em từ cung vua và đã trả một món tiền lớn về việc mua bán đó. Em còn là một con bé con mà hai nhân vật có thế lực đã xung đột với nhau vì quyền được tổ chức hôn nhân của em!
Lúc đó có một bứơc ngoặt xảy ra, một tể tướng mới được ấn định và Daniel vượt qua đầu ngài Foxham mua quyền được gả chồng cho em. Sau đó lại có một bứơc ngoặt mới và ngài Foxham lại mua quyền đó vượt qua đầu Deniel. Từ đấy đến nay họ luôn luôn thù địch nhau, em luôn luôn sống ở chỗ Thượng thư Foxham và ông ta đối với em rất tốt. Cuối cùng ông ta chuẩn bị gả chồng cho em, nói đúng hơn là bán em đi.
Thượng thư Foxham nhận được năm trăm bảng. Chồng chưa cưới của em tên là Hamley và đúng vào ngày mai, Dick ạ, em cần phải đính hôn với anh ta. Nếu như không có Daniel thì em sẽ lấy chồng và chẳng bao giờ em được gặp anh, ôi Dick, Dick thân yêu ạ!
Cô gái dịu dàng hôn bàn tay Dick. Dick cũng nâng tay cô và hôn lại.
- Ngài Deniel bắt cóc em khi em đi chơi ở trong vườn - Joanna tiếp tục kể -Ông ta bắt em mặc bộ quần áo đàn ông mà đó là sự đau khổ tột cùng đối với phụ nữ chúng em! Mà cái bộ quần áo đó lại chẳng vừa với em tí nào. Ông ta đưa em về Kettley và như anh đã biết, ông ta nói rằng sẽ gả em cho anh. Nhưng em kiên quyết chống lại để lấy Hamley.
- À, thế có nghĩa là cô yêu Hamley à? - Dick kêu lên vì bất ngờ.
- Không phải, em chỉ căm ghét ngài Daniel thôi - Joanna trả lời- Nhưng sau đó anh đã giúp đỡ em, anh rất là tốt, rất can đảm và em đã đem lòng yêu anh. Nếu chúng ta mà thoát được, em sẽ rất vui sướng được trở thành vợ anh. Và thậm chí nếu số phận độc ác không cho em lấy anh thì dẫu sao em cũng chỉ yêu một mình anh. Em sẽ trung thành với anh mãi, chừng nào trái tim em còn đập.
- Khi anh chưa gặp em, anh chẳng để ý đến một cô gái nào. Anh kết bạn với em khi anh nghĩ rằng em là một cậu bé. Anh thấy thương em và cũng chẳng hiểu tại sao nữa. Anh đã muốn lấy dây lưng đánh em nhưng tay anh cứ buông thõng xuống. Còn khi em thú nhận em là một cô gái, Jhon…Joanna ạ, - anh vẫn quen gọi em là Jhon như cũ, thì anh hiểu rằng em chính là cô gái cần thiết cho cuộc đời anh… Khẽ thôi! - Dick tự ngắt lời - Có ai đó đang đi.
Đúng là có tiếng chân nặng nề ở lối đi làm cả đàn chuột lớn chạy lung tung từ chỗ này sang chỗ khác. Dick suy xét tình thế. Anh có thể ở nơi an toàn và bắn từ trong góc ra. Chỉ có ánh đèn, ánh sáng ngọn đèn để quá gần làm anh vướng vít. Dick vội chạy về đằng trước, đặt cây đèn ở giữa hành lang rồi quay về chỗ của mình.
Bennet xuất hiện ở đầu cuối hành lang phía xa. Rõ ràng ông ta đi một mình. Tay ông ta cầm một bó đuốc, nhờ bó đuốc này nên ngắm vào ông ta không khó khăn gì.
- Đứng lại, Bennet! - Dick kêu lên - Bước một bước nữa ngài sẽ bị giết!
- Các người ở đây à! - Hatch vừa nói vừa nhìn vào bóng tối - Tôi không nhìn thấy các người. A ha! Cậu hành động thông minh lắm Dick ạ, cậu đã đặt cây đèn ở trước mình! Tôi nhận thấy đã không uổng công dạy cậu và tôi vui mừng, mặc dù cậu đang sử dụng các bài dạy của tôi để chuẩn bị bắn vào cái di hài của tôi! Cậu ở đây làm gì? Cậu cần gì ở đó thế? Cậu ngắm vào người bạn già tốt bụng của cậu làm gì! Mà Tiểu thư có đây không?
- Không đâu, Bennet. Tôi sẽ hỏi, còn ông trả lời - Dick nói - Tại sao tôi lại phải tự cứu lấy cuộc đời mình? Tại sao kẻ giết người lại mò đến giường tôi? Tại sao tôi phải trốn chạy khỏi cái lâu đài hiểm yếu của người cha đỡ đầu của tôi? Tại sao tôi lại phải bỏ chạy khỏi bạn bè mà ở giữa họ, tôi đã lớn lên và không làm gì xấu xa với họ?
- Cậu Dick, tôi biết nói gì với cậu? Cậu rất can đảm nhưng hoàn toàn còn là một chú bé chưa biết suy xét!
- Tôi thấy ông được biết tất cả và quả thật tôi đã tìm được một người bạn tin cậy - Dick trả lời - Nhưng biết làm sao! Tôi sẽ không rời khỏi chỗ đâu. Cứ mặc cho Daniel đến bắt tôi nếu ông ta làm được.
Bennet Hatch im lặng một lúc.
- Cậu hãy nghe đây. Bây giờ tôi sẽ tới ngay chỗ ngài Daniel và sẽ kể cho ông ta nghe cậu đang ở đâu và làm gì - Ông ta cử tôi tới đây vì việc đó mà. Nhưng nếu cậu không ngu ngốc thì nên chuồn khỏi đây trước khi tôi qua lại.
- Tôi đã đi khỏi đây từ lâu nếu như tôi biết cách đi như thế nào! - Dick nói - Tôi không thể nhấc nổi tấm dá.
- Cậu hãy thọc tay vào góc và sờ ở đó - Sợi dây của Throgmorton vẫn còn ở căn phòng mầu nâu đấy. Chào cậu!
Hatch quay lại và biến mất trong chỗ ngoặt của đường hầm. Dick lập tức cầm đèn và làm theo lời khuyên. Ở góc có một chỗ lõm sâu. Dick thọc tay vào đó, sờ thấy tay cầm bằng sắt, anh quay ngược nó lên phía trên. Tiếng cót két vang lên rồi tấm đá bất ngờ rời khỏi chỗ.
Con đường đã thông. Hai người mở cái nắp sập dễ dàng và đi ra căn phòng có vòm trần. Cửa phòng này đi ra sân, nơi có hai người đang xắn tay áo rửa cho bày ngựa của các chiến binh mới trở về. Họ được rọi sáng bởi hai ngọn đuốc lay động đặt ở vòng sắt gắn trên tường.
Mũi Tên Đen Mũi Tên Đen - Robert Louis Stevenson Mũi Tên Đen