How many a man has dated a new era in his life from the reading of a book.

Henry David Thoreau, Walden

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2930 / 6
Cập nhật: 2015-11-23 12:53:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
yển Phương quay ngoắt khi thấy Trung đến, cô châm biếm:
- Anh đến để nhìn xem Uyển Nhi chết chưa chứ gì? Chưa đâu! May mà mẹ tôi rước bác sĩ về lo cho chu đáo, dù có phải bán nhà.
Trung lặng lẽ ngồi xuống:
- Uyển Phương ạ! Nếu em ở vào trường hợp của anh, lần thứ nhất gặp vợ của mình ở trong vòng tay tình nhân và lần thứ hai vợ mình cũng bên tình nhân chứng kiến hạnh phúc đoàn tụ, em nghĩ thế nào?
- Không nghĩ thế nào hết! Anh là con người không có tim, không có óc. Anh nhìn thấy thằng bé giống anh chứ? Không tin, sao anh không đi thử máu? Chẳng những bỏ bê vợ mà còn bỏ bê con. Chị tôi bị chứng trầm uất hậu sản mà kiệt sức, anh còn đến đây làm cho chị tôi uất lên mà chết mới hả lòng sao?
- Anh xin nhận những lời trách mắng của em, là đã tìm quên trong công việc không ngó ngàng gì đến Uyển Nhi và bây giờ anh muốn chuộc lại lỗi lầm...
- Hừ! Đã quá muộn rồi đấy.
- Cho anh vào thăm chị.
- Anh phải hỏi mẹ.
Nhưng Trung đã bướng bỉnh đi luôn vào trong, Nhi đang ngủ. Mặt cô còn xanh tái, hai má hóp lại, nhô cao hai lưỡng quyền, màu hồng trên má năm nào hoàn toàn biến mất. Thân thể cô lép kẹp, đồi ngực thở yếu ớt, một bàn tay thò ra mí, chân gầy guộc trắng bệch. Một hình ảnh khủng khiếp thật, Trung ôm chầm lấy Nhi.
- Anh làm gì vậy? Hãy để cho chị ấy yên!
Bất kể Phương giận dữ, Trung vẫn ôm lấy vợ, Phương mỉa mai:
- Ăn năn và nước mắt không cứu được chị ấy đâu, cần phải có tình thương nữa kìa.
- Anh sẽ làm tất cả.
Uyển Nhi mở mắt ra, đôi mắt cô ánh lên tia sáng khi nhìn thấy chồng. Cô run run đưa tay lên như muốn đón lấy anh, nhưng rồi bàn tay rơi vào khoảng không yếu đuối.
- Tha thứ cho anh, Nhi ơi.
Uyển Nhi khép mắt lại, nước mắt cô trào ra.
- Em và mẹ đã rước bác sĩ nào rồi, Uyển Phương?
- Bác sĩ Tuân ngoài đầu đường.
- Anh đưa bác sĩ chuyên khoa đến.
- Tuỳ anh.
Trung đi ra. Phương lắc đầu nói với mẹ:
- Con người gì khi yêu cũng lắm, khi tàn nhẫn cũng không ai bằng. Con cũng thương chị Nhi lắm mẹ, nhưng con muốn chị ấy chết đi cho anh ta ăn năn một đời.
Bà Vĩnh nạt nhỏ:
- Nói tầm bậy! Nó biết lỗi rồi thì thôi.
Trung đi nửa giờ, anh trở lại với vị bác sĩ. Khám Nhi thật kỹ, ông thầy thuốc trầm ngâm:
- Thời gian u uất kéo dài quá lâu. Do đó phải điều trị từ từ, cho nằm nơi thoáng mát, có thể đưa đi Đà Lạt hay Nha Trang cho hưởng không khí trong lành, nhưng tạm thời điều trị cho lại sức một chút.
Trung đưa bác sĩ ra cửa, Phương nghiêm mặt:
- Tôi không cho anh mang chị tôi đi đâu cả, anh đã từng bỏ bê chị tôi rồi.
- Em có thể đi theo anh cũng được, Phương ạ! Không lẽ anh lại giết chị của em ư.
- Ai biết được.
Bà Vĩnh rầy con:
- Con không nên nói vậy, Phương ạ. Đang hè, con có thể đi lo cho chị con.
Uyển Phương cúi đầu. Trước đây cô mến và phục Trung bao nhiêu, bây giờ cô thấy ghét anh thậm tệ. Nhưng trong lòng cô, vẫn không sao ghét được Hoàng Văn vì anh đang đau khổ, muốn lo cho con cũng không được.
Người yêu và con đều là vợ con của người khác
Cô xót xa cho Hoàng Văn mà không hay tình cảm của mình đang hướng trọn về anh, cũng không trách được tâm hồn ngây thơ của cô rung động, bởi một Hoàng Văn quá hoàn mỹ quyến rũ.
Trung chọn Nha Trang cho Uyển Nhi dưỡng bệnh, mang theo cả hai đứa trẻ, bà vú, chị giúp việc và Uyển Phương.
Uyển Nhi có vẻ khởi sắc lại, cô ăn được vài muỗng cháo đặc, nằm ngắm được con. Bé Khai Minh bi bô khoe:
- Dì ba dẫn con đi tắm biển, nước biển mặn chát hà mẹ.
Uyển Nhi mỉm cười nhìn con.
- Mẹ đi tắm hông?
Phương xoa đầu cháu:
- Mẹ bệnh đâu có tắm được hả nhóc con?
- Vậy thì ba đi với mình hả dì ba?
- Dì cháu mình đi được rồi.
- Dì ghét ba con hả?
- Nói bậy, nhóc con!
Phương véo vào má cháu, cô ngồi xuống bên Nhi:
- Chị khoẻ không? Em pha cho chị cốc sữa nha?
- Anh vừa cho chị em uống xong.
Uyển Phương làm thinh kéo cháu đi ra ngoài.
- Mình ra với em bé đi.
Trung sửa lại gối cho vợ, Nhi bảo khẽ:
- Anh có thể về Sài Gòn để làm việc, em ở đây với Phương cũng được rồi.
- Bổn phận của anh ở đây.
- Nếu là bổn phận, anh không phải có bổn phận gì đâu. Anh đã cứu danh dự cho gia đình em, cưu mang con của em là đã làm em mang ơn suốt kiếp rồi. Em không dám làm phiền anh đâu.
-...
- Về phần con, Uyển Phương lo cho Khải Minh và Khải Tùng được. Em cũng vậy sau cơn thập tử nhất sinh, em hiểu một điều là em phải sống vì con, em sẽ không chết đâu.
Nhi quay mặt vào trong. Nếu có anh một bên, dù anh chăm chút lo lắng nhưng bằng bổn phận và thương hại, cô không cần điều ấy. Cô đã tưởng mình chết rồi trong những ngày u uất kiệt lực, vậy mà cô vẫn sống.
Trung thở dài đốt điếu thuốc cắm lên môi. Anh muốn xin Uyển Nhi lời tha thứ tội, nói với cô những lời yêu thương vợ chồng quấn quít như ngày nào, vậy mà anh vẫn không làm được. Anh đã thấy cô khóc lặng lẽ, mà anh có nói được lời nào âu yếm đâu. Anh vụt đứng lên ném điếu thuốc, đi ra ngoài, chạy miết xuống triền cát. Sóng biển đánh tung toé nước, anh vẫn đứng yên trên cát bất động.
- Anh Trung!
- Hoàng Văn!
Trung quay lại, mặt anh sa sầm, anh hoàn toàn không muốn gặp lại kẻ làm xáo trộn hạnh phúc gia đình anh.
- Tôi có giấy bão lãnh đi Pháp, trong vài ngày nữa sẽ đi. Tôi tìm ra đây gặp anh, để nói với anh những lời cuối cùng.
Trung lạnh nhạt:
- Anh nói đi!
- Vâng, tôi nói và tôi thề tôi chưa biết cường điệu với anh. Tôi yêu Uyển Nhi và cho đến bây giờ tôi vẫn còn yêu. Nhưng... Uyển Nhi, cô ấy không còn yêu tôi nữa. Uyển Nhi yêu anh, vì ân nghĩa cũng có và vì tình yêu cũng có, và những gì anh đã làm cho Nhi ba năm qua.
Hoàng Văn nhìn ra biển xa chập chùng, buồn rầu:
- Tôi đề nghị Uyển Nhi ra đi, luôn cả con tôi và con anh nhưng Nhi từ chối. Cô ấy bảo dù chết hay sống Nhi cũng là vợ của anh, nên tôi đến đây xin anh cho tôi gởi lại bé Khải Minh. Tôi biết anh yêu nó, đó là điều tôi rất cảm phục và biết ơn anh. Nếu tôi mang Khải Minh đi, Uyển Nhi cũng không thể nào chịu nổi, cô ấy đã xơ xác như người sắp chết.
-...
- Anh Trung! Tôi thề là tôi và Uyển Nhi chưa làm điều gi để Nhi phải lỗi đạo cùng anh. Nếu quỳ xuống đây để lạy anh hãy bỏ qua hết cho cô ấy vui sống tôi cũng làm, tôi van anh đừng làm Uyển Nhi buồn bã mà chết.
Gương mặt đẹp của Hoàng Văn từ từ lăn hai dòng nước mắt.
Thì ra anh ta có vui sướng gì đâu, trong cuộc tình tay ba thế này. Bỏ Uyển Nhi ra, anh ta còn khối cô gái trẻ đẹp.
Trung nao lòng, anh đặt tay lên vai Văn:
- Tôi hứa.
- Cám ơn anh.
Hoàng Văn siết mạnh tay Trung cảm kích, anh hiểu người đàn ông trước mặt mình, luôn có cuộc sống nội tâm, anh ta yêu cuồng nhiệt thì cũng có thể lấy lại hết tình yêu của mình một cách không thương tiếc.
Họ đứng bên nhau thật lâu, lặng nghe sóng biển đánh rì rào, gió bay tóc họ bối rối. Bóng chiều chập choạng, ánh mặt trời soi đỏ một khoảng biển xanh biếc.
- Chào anh.
Hoàng Văn quay bước, dáng anh buồn lẻ loi đơn độc. Trung vùng chạy thật nhanh trên cát, anh chợt thấy nếu đời mình thiếu Uyển Nhi, thiếu Khải Minh là mất tất cả.
Căn phòng Uyển Nhi tối om, Uyển Phương dẫn bé Khải Minh đi đâu mất.
- Uyển Nhi! Em đâu?
Trung quờ quạng trong bóng tối tìm công tắc điện.
Tách... Anh sững người. Trên chiếc giường nhỏ, Nhi ngồi trơ ra với cái kéo, mái tóc dài óng ả nằm lăn lóc trên sàn, đầu cô cắt nham nhở. Trung ôm chầm lấy vợ xanh mặt:
- Uyển Nhi! Em định làm gì vậy?
- Em muốn trả con về cho Hoàng Văn, còn bé Khải Tùng anh nuôi giùm em.
- Em định đi đâu làm gì?
Trung hỏi dồn dập, anh ôm chặt cứng Nhi.
- Em sẽ đi tu.
- Trời ơi! Đừng bỏ anh!
- Làm sao chúng ta sống với nhau được, khi anh luôn cho em là kẻ phản bội. Em đã từng có ý nghĩ muốn mình được chết đi, nhưng em vẫn sống để mà đau khổ.
- Uyển Nhi ơi! Anh vừa gặp Hoàng Văn. Văn đến từ giã anh để đi Pháp và anh chợt thấy mình nhỏ nhoi. Tội gì em phải đau khổ vì anh chứ? Tại sao em không chọn Hoàng Văn, Trong ba người, nào có ai được vui sướng gì đâu. Đừng, Nhi ơi! Đừng bỏ anh, anh yêu em mà.
Nhi run rẩy sờ lên má chồng. Hình như Trung đã khóc, con người sắt đá như anh mà cũng khóc được vì cô. Nhi úp mặt vào ngực anh nức nở.
- Nín đi em! Anh đây, em cứ xấu xé hành hạ anh đi.
- Anh Trung... Cho đến giờ này, dù xảy ra biến cố gì đi nữa, em cũng yêu anh.
- Uyển Nhi!
Trung ôm ghì vợ, anh hôn lên những giọt nước mắt của cô. Tay anh vuốt ve lên thân thể gầy guộc, những đốt xương dưới da nổi cộm trong tay anh. Bao lâu rồi, anh đã biến cô thành một bộ xương, chỉ duy nhất có một điều là còn sự sống mà như đã chết.
- Tha lỗi cho anh.
Nhi lả người trong vòng tay Trung đón nhận những nụ hôn tạ tội, những cọng râu rậm rì của anh mọc vô trật tự đâm lên má cô, làm cổ cô đau đau, cô vẫn để yên cho hôn...
- Em muốn được bồng con một chút.
- Để anh mang con vào.
Trung đi nhanh ra cửa, anh bế cậu con trai của mình. Cu cậu đang mút ngón tay cái chùn chụt, đôi mắt mở to trong vắt. Anh xúc động thơm lên má con.
Uyển Nhi đón con, cô áp mặt con lên má mình, mùi thơm của con làm cô nao nao.
- Chừng nào thì mẹ ở HongKhôngng về hả anh?
- Hồi trưa này chú Phú ở Sài Gòn gọi ra, nói là hai ngày nữa ba mẹ về đến Sài Gòn.
- Em muốn về Sài Gòn đón ba mẹ. Lâu quá rồi, em bệnh, bỏ quên luôn cả bà nội.
- Em chưa khoẻ hẳn mà.
- Không cần không khí biển đâu, nếu không có tình yêu của anh.
Mặt Uyển Nhi tươi tỉnh, một chút sắc hồng trên má cô, nhưng cái đầu thì lởm chởm khó coi quá. Trung bật cười ngắm vợ.
- Anh cười cái đầu em phải không?
- Ừ.
Trung cầm kiếng đưa trước mặt vợ, Nhi xấu hổ ôm mặt:
- Như thế này thì chỉ làm anh chán thôi.
- Làm sao có chuyện chán hả cưng, anh đang ghen gần chết đây mà.
- Đàn bà ghen thì ồn ào, còn đàn ông... - Nhi cười cười - Em sợ rồi.
- Anh cũng vậy. Suýt tí nữa anh đã làm tan vỡ hạnh phúc của mình, ai bảo...em làm cho anh yêu quá làm chi.
- Hứ!
Uyển Nhi nép vào lòng chồng, hạnh phúc của cô đã trở về. Bé Khải Tùng cũng đang cười toe toét, Trung dang rộng tay ôm cả hai, mắt anh nhìn cô, tình yêu anh càng nồng thắm hơn.
Ngoài kia có tiếng Phương và Khải Minh về, hai dì cháu ồn ào đi vào. Phương trợn tròn mắt nhìn cái đầu như chuột gặm của Uyển Nhi:
- Sao vậy?
- Chị em giận anh.
Cô nghi hoặc nhìn đôi vợ chồng đang ôm nhau, mặt Nhi tươi rói.
- Mai em dắt chị đi uốn tóc giùm anh nghen Phương?
- Gì chứ cái đó thì em hoan hô.
Mùa Xuân Nhạt Nắng Mùa Xuân Nhạt Nắng - Thảo Nhi