Tôi không thể cho bạn một công thức thành công, nhưng tôi có thể cho bạn một công thức cho sự thất bại, đó là: cố gắng làm vừa lòng mọi người.

Herbert Bayard Swope

 
 
 
 
 
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 5
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 991 / 6
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4 -
ắm lấy tay Hà Vân, Mai Xuân sôi nổi:
– Mình ra vườn ngắm trăng đi chị!
Hà Vân vội đi theo Mai Xuân. Chỉ một lúc sau cả hai đã ngồi vắt vẻo trên chạc ba của cây sầu đông, ngửa mặt lên trời ngắm trăng sao.
Mai Xuân nghiêng đầu hỏi:
– Chị thấy thú vị không?
Hà Vân mỉm cười:
– Đúng là thích thật, chưa bao giờ chị ngắm trăng kiểu của em.
Mai Xuân khúc khích:
– Anh Vũ Sơn vẫn thường hay la em mỗi lần em leo trèo như thế này đó.
Hà Vân tò mò:
– Anh Vũ Sơn có lẽ cưng em lắm?
Mai Xuân dẩu môi:
– Em hay bị anh ấy ăn hiếp thì có.
Cô tròn xoe mắt:
– Vậy sao?
Mai Xuân giọng trong trẻo:
– Có mấy nhỏ bạn của em thích anh, Em định mối mai liền bị anh ấy la tơi bời.
Hà Vân phì cười:
– Có lẽ tại em mai mối mấy cô xấu xí nên mới bị la.
Mai Xuân đong đưa chân:
– Mấy nhỏ bạn của em đứa nào cũng đẹp ngất trời luôn, nhưng ổng khó lắm chị ơi. Trái tim của ổng hình như làm bằng... đá.
Hà Vân mỉm cười:
– Chị cũng xác nhận với em là ông anh của em cực kỳ khó tính.
Mai Xuân đưa ngón tay cái lên:
– Chỉ được cái là học giỏi cực kỳ. Thi tốt nghiệp anh đậu thủ khoa đó. Hiện anh đang mở một tổ hợp cơ khí nho nhỏ.
Thấy Hà Vân ngạc nhiên, Mai Xuân vội nói:
– Chị đừng kể là em nói nghe, anh sẽ mắng em liền.
– Anh của em lái xe cho ba chị, thời giờ đâu mà đầu tư cho tổ hợp cơ khí?
Mai Xuân nháy mắt:
– Nghề tài xế đâu phải bận rộn cả ngày, những lúc rảnh rỗi, anh ấy lại lén...
bay đến tổ hợp cơ khí của anh đó.
Hà Vân đùa:
– Chị sẽ kể cho anh của em những điều em vừa nói cho mà xem.
Mai Xuân le lưỡi:
– Chị hù em đó hả?
Lùa tay vào tóc, Hà Vân tủm tỉm cười:
– Bộ em không sợ sao?
Mai Xuân véo von:
– Em biết là chị rất hiền.
Hà Vân cười:
– Không hiền đâu.
– Không chỉ hiền mà lại còn đẹp nữa.
– Em đừng cho chị đi tàu bay giấy đó nghen.
Nghiêng đầu ngắm Hà Vân thật lâu, Mai Xuân lí lắc:
– Em tin rằng một anh chàng khô như ngói như anh Vũ Sơn cũng đã từng xiêu lòng trước vẻ đẹp của chị.
Hà Vân đỏ mặt:
– Em đừng nói bậy!
Mai Xuân khẽ nói:
– Chị coi chừng đó nghe. Biết đâu mọi chuyện lại đúng như em nói.
Hà Vân nói lảng sang chuyện khác:
– Tại sao em lại thi vào đại học y dược?
Mai Xuân sôi nổi:
– Em thích ngành y kể từ khi xem phim “Anh em nhà bác sĩ”. Trong phim có những trường đoạn về nghề y khiến em rất thích.
Hà Vân phi cười:
– Trời đất! Không lẽ vì mê phim mà chọn nghề sao? Không chừng xem xong phim “Đường bay”, em xin vào ngành hàng không cũng nên.
Mai Xuân khúc khích:
– Đó là em nói thế thôi chứ trước đó em cũng chấm nghề y rồi. Sau này em muốn trở thành một nữ bác sĩ... xinh đẹp.
Hà Vân đùa:
– Nữ bác sĩ thì được, còn xinh đẹp hay không thì phải xem lại.
Mai Xuân nhí nhảnh:
– Em tin là mình đẹp đó.
Hà Vân nheo mũi:
– Tự tin ghê ha.
Mai Xuân gật đầu:
– Có người kiểm chứng đàng hoàng.
– Ai thế?
Mai Xuân tinh nghịch:
– Anh Vũ Sơn. Hôm qua anh ấy bảo vẻ đẹp của em... ngang bằng chín phần mười so với chị. Nghe anh tuyên bố xong, em tin rằng mình có thể ứng thí hoa hậu.
Hà Vân lắc đầu cười. Cô em gái của Vũ Sơn thật là nghịch ngợm dễ thương.
Nhờ có Mai Xuân mà mấy ngày qua, nỗi buồn trong cô được nguôi ngoai rất nhiều.
Tựa đầu trên chạc cây ngắm nhìn bầu trời, Hà Vân khẽ nói:
– Trăng đẹp quá!
Mai Xuân vòng hai tay sau gáy:
– Chị có nghe thấy hương bưởi không?
Hà Vân gật gật đầu:
– Ngắm trăng trong một khung cảnh nên thơ như thế này thật là thú vị phải không em?
Mai Xuân thoáng buồn:
– Khi nào chị rời khỏi ngôi nhà này, em sẽ buồn ghê gớm.
– Chị sẽ đến chơi với em.
– Giá như chị cứ ở lại mãi với em ở đây thì hay biết mấy.
Hà Vân khẽ cắn môi:
– Chị phải về nhà chứ.
Mai Xuân chùng giọng:
– Chị định giải quyết mọi chuyện như thế nào?
Hà Vân thở dài:
– Chờ ba chị nguôi nguôi, chị sẽ về.
– Chị không sợ ba chị và Chấn Vỹ sao?
– Dù chưa bao giờ đánh chị nhưng có thể lần này có thể ba chị sẽ đánh. Chị sẽ cố gắng chịu đựng. Chị không hề sợ Chấn Vỹ, chị sẵn sàng đối đầu với Chấn Vỹ.
Mai Xuân thì thầm:
– Chị làm em thán phục.
Hà Vân cười buồn:
– Trước đây, chị là con người khác. Nhưng kể từ khi phóng xe như bay chạy trốn đám cưới, chị đã hoàn toàn thay đổi. Chị sẵn sàng đối đầu với mọi nghịch cảnh để bảo vệ tình yêu của chị.
Mai Xuân mở to mắt nhìn Hà Vân. Trước mặt cô là một người con gái xinh đẹp kiêu sa,yểu điệu thục nữ. Những bộ áo quần xoàng xĩnh mà cô mua vội cho Hà Vân ở chợ cũng không hề làm giảm đi vẻ đẹp đầy cuốn hút. Giọng cô thán phục:
– Ai có thể biết được ẩn giấu sau nét đài các là sự mạnh mẽ đến không ngờ.
Em ủng hộ chị đó.
Hơi chồm người ra phía trước, Mai Xuân khẽ hỏi:
– Chị có người yêu rồi sao?
Hà Vân bặm môi:
– Không hẳn là như thế.
– Vậy có nghĩa là sao?
– Chị yêu người ta nhưng người ta không biết.
Mai Xuân hăng hái:
– Sao chị không nói?
Hà Vân lắc đầu:
– Em làm chị tức cười.
Mai Xuân nhíu mày:
– Không nói thì làm sao người ta biết được.
Hà Vân so vai:
– Tình yêu xuất phát từ con tim nên người ta có thể cảm nhận được bằng trái tim. Tình yêu không cần đến ngôn ngữ.
Mai Xuân buột miệng:
– Rắc rối quá!
Hà Vân mỉm cười:
– Đó cũng là một điều thú vị của tình yêu.
– Người mà chị yêu thế nào?
– Em muốn hỏi gì? Tính cách hay con người?
– Cả hai.
– Vai ngang, mày rậm, khuông mặt đầy nam tính. Đó là một người đàn ông có tính cách, nhân hậu, giàu hiểu biết.
Mai Xuân kêu lên:
– Một người xinh đẹp như chị rất xứng đôi với anh chàng như thế.
Hà Vân lùa tay vào tóc:
– Anh chàng ấy có một trái tim bằng đá.
Mai Xuân giọng quan tâm:
– Vì sao chị lại nói thế?
– Với chị, anh ấy hoàn toàn dửng dưng. Đó là chưa nói đến chuyện anh ta lại có ý đẩy chị vào tay một người đàn ông khác.
– Trời đất!
– Anh ta muốn chị được sống một cuộc sống thật sung túc mà không nghĩ rằng đối với chị, tình yêu mới là tất cả.
Mai Xuân tức giận:
– Câu chuyện của chị làm em giận không thể tả.
Hà Vân cười nhẹ:
– Thôi, mình nói chuyện khác đi.
Mai Xuân ấm ức:
– Nếu có dịp, chị chỉ cho em tên đàn ông ấy.
– Để làm gì?
– Em sẽ hét vào mặt anh ta là “đồ ngốc”.
Chợt Mai Xuân nghe thấy tiếng xe máy dừng trước cổng, cô reo lên:
– Anh Vũ Sơn... chị ngồi đây, em ra mở cổng cho anh ấy.
Chỉ một lát sau, Vũ Sơn đã xuất hiện trong vườn. Tìm một hồi không thấy, ngước nhìn lên chạc cây, anh thiếu điều kêu trời:
– Sao cô lại leo lên đó?
Hà Vân nguýt dài. Cả ngày hôm nay, cô rất mong gặp anh. Chẳng hiểu sao, thấy anh không mừng mà lại cảm thấy hờn hờn tủi tủi. Nỗi đau âm ĩ của cô vừa được Mai Xuân khơi gợi, giờ càng thấy anh đúng là người... không tim.
Cô lạnh nhạt:
– Leo lên đây thì có sao đâu?
Vũ Sơn lo lắng:
– Lỡ té thì sao?
Cô ngọt nhạt:
– Tôi té chứ đâu phải anh té đâu, bận tâm chi cho mệt.
– Sao lại nói như thế?
– Không nói thế thì phải nói như thế nào?
– Cô biết là tôi rất lo cho cô mà.
Hà Chi dài giọng:
– Cám ơn...
Vũ Sơn dỗ dành:
– Xuống đất đi, tôi có mua cho cô và Mai Xuân mấy cái bánh bao nóng đây.
Cô nguẩy mặt đi:
– Anh đưa cho Mai Xuân đi, tôi đâu có thích ăn bánh bao.
– Tôi nhớ là cô rất thích mà.
– Giờ đổi tính rồi, không thích nữa.
Anh lắc đầu:
– Sao mà đổi tính lẹ vậy trời, tôi vẫn nhớ đó là món ruột của cô.
Quay lại nhìn Mai Xuân vừa mới le te đi ra vườn, Vũ Sơn liền bảo:
– Em gọi Hà Vân xuống ăn bánh đi, đừng leo trèo cao như thế nguy hiểm.
Mai Xuân cắc cớ:
– Sao lại nhờ em, bộ anh không nói được sao?
Vũ Sơn cười cầu tài:
– Em thân với Hà Vân mà.
Mai Xuân dẩu môi:
– Leo cao như thế mới ngắm trăng được, mắc mớ gì em phải kêu chị Hà Vân xuống.
Vũ Sơn giọng khổ sở:
– Cần gì phải leo cao mới ngắm được trăng. Bộ ai muốn ngắm trăng đều phải leo lên cây sao?
Mai Xuân đáp tỉnh rụi:
– Nhà nào không có cây họ mới không leo. Càng leo lên cao, ngắm trăng càng thú vị.
Vũ Sơn lắc đầu:
– Anh chịu thua em luôn. Không hiểu mấy ông bà già muốn ngắm trăng, phải làm cách nào?
Mai Xuân cười khì:
– Thời trẻ họ cũng leo trèo ngắm chán rồi, lúc về già cần chi phải leo lên cây.
Biết là Mai Xuân về hùa với Hà Vân, Vũ Sơn đành phải hạ thấp giọng bảo:
– Đừng làm khó anh như thế. Anh biết là nếu em gọi, Hà Vân sẽ xuống.
Đáp lại lời... thỉnh cầu của anh, Mai Xuân tuyên bố:
– Quên mất, em phải vào xem bài cho ngày mai đây.
Vũ Sơn chỉ còn biết kêu trời khi cô em gái của anh tỉnh bơ quay gót vào nhà, để mặc anh xử trí. Khẽ lắc đầu, anh thừa biết cái trò nhảy tót lên chạc cây là do cô em gái anh bày ra.
Nhìn lên cây sầu đông, anh dịu dàng bảo:
– Cô xuống đi, tôi đỡ cho.
Hà Vân mặt lạnh tanh:
– Tôi đang ngắm trăng.
Lại còn như thế nữa, anh hắng giọng:
– Xuống dưới này ngồi ngắm trăng cũng được.
Cô lắc đầu với vẻ dứt khoát:
– Không!
Ngẩn người ra nhìn cô, Vũ Sơn thở dài. Cô tiên nhỏ của anh mưa nắng thất thường, giờ chỉ có cách thượng sách là anh cũng... leo lên cây.
Chỉ một thoáng, anh đã ngồi đối diện với cô. Khẽ lắc đầu, anh cười cười:
– Tôi chịu thua cô luôn.
Cô nguýt dài:
– Anh leo lên chi vậy?
Vũ Sơn tỉnh tỉnh:
– Ngắm trăng.
Cô vùng vằng:
– Thế thì tôi xuống đất. Tôi không muốn ngắm trăng cùng anh.
Ngỡ là Hà Vân chỉ nói thế thôi, không ngờ vừa dứt câu cô đã vọt xuống đất.
– Ui da...
Hết hồn, Vũ Sơn... bay xuống bên cạnh cô. Giọng anh hốt hoảng:
– Trời ạ! Cô có bị sao không?
Hà Vân nhăn mặt:
– Hình như tôi bị.... trặc chân.
– Vịn vào vai tôi đi, tôi đưa cô vào nhà.
– Tôi đi không có được.
– Thế thì tôi đỡ cô đến bên chiếc ghế mây này.
Dìu Hà Vân đi đến chiếc ghế mây cách đó vài bước, Vũ Sơn ngồi thụp xuống đất cầm lấy bàn chân của Hà Vân làm cô hết cả hồn:
– Không... tôi không sao cả... anh thả chân tôi ra đi...
Vũ Sơn vội nói:
– Để tôi vào nhà gọi Mai Xuân chăm sóc cho cô.
Anh đi vào nhà, lát sau quay trở ra với chai dầu nóng:
– Mai Xuân đi đâu mất. Khổ ghê...
Cô lí nhí:
– Tôi không sao cả mà.
Vũ Sơn ngồi xỏm trên thảm cỏ, giọng anh ân cần:
– Trặc chân như thế này, cần phải nắn xương trở về vị trí cũ ngay nếu không sẽ gay go đó.
Cô rụt chân về:
– Mặc kệ tôi mà!
– Cô cứ bướng bỉnh như thế sao?
– Tôi không cần ai quan tâm đến tôi cả.
Vũ Sơn nghiêm mặt:
– Nếu không nắn chân kịp thời, cô có bị què đi cà nhắc cũng ráng chịu.
Một viễn cảnh không mấy tươi sáng làm Hà Vân hoang mang, cô nhìn anh với vẻ nghi hoặc:
– Anh nói dối.
Vũ Sơn tỉnh tỉnh:
– Giờ cô đã thấy đau đến độ không đi được, mai mốt què luôn là cái chắc.
Cô kêu lên:
– Anh vui sướng vì chuyện này lắm sao?
Anh so vai:
– Vui gì nổi. Bình thường cô đã bướng, nếu không đi được không biết cô còn khó tính đến cỡ nào.
Cô xụ mặt:
– Tôi bướng lắm sao?
– Điều đó thì còn gì để bàn cãi.
Hà Vân giận dỗi:
– Tôi đáng ghét như thế, vậy anh còn nói chuyện với tôi làm gì?
Vũ Sơn xoay chai dầu nóng trong tay:
– Ai bảo là cô đáng ghét?
– Anh vừa mới nói như thế.
– Cô hiểu sai ý tôi rồi. Biết đâu có người lại yêu sự bướng bỉnh của cô thì sao?
– Ai?
– Chấn Vỹ.
Hà Vân nổi giận đùng đùng. Cô vừa giậm chân xuống đất thì lại la oai oái vì đau. Vũ Sơn hết cả hồn:
– Xin lỗi... cô có làm sao không?
Hà Vân tức muốn khóc:
– Sao anh cứ cố tình nhắc đến Chấn Vỹ trước mặt tôi?
– Tôi xin lỗi...
–...
– Cô ngồi yên để tôi nắn chân lại nhé?
–...
– Hà Vân... cô gật đầu đi...
Hà Vân thở hắt một cái:
– Anh có dám chắc là không đau không?
Vũ Sơn dỗ dành:
– Không đau lắm. Trong lúc tôi làm, cô cố gắng nghĩ đến một chuyện gì đó, ngoại trừ cái chân đang bị trặc gân là được.
– Tôi mong là sẽ không đau như anh nói.
Vũ Sơn nhẹ nhàng đặt bàn chân của cô lên đầu gối của anh, dùng dầu nóng xoa đều lên mắt cá, anh cẩn thận nắn khớp xương trở về vị trí cũ.
– Ui da...
– Cố gắng nhé... Mai Xuân có kể cho cô nghe về bạn bè của nó không...
Hôm qua cô và Mai Xuân cùng vào bếp à... Cố gắng nhé... Nghe Mai Xuân bảo là cô rất thích quét lá trong vườn...
– Ui da...
Một lúc sau, Vũ Sơn đặt bàn chân đẹp như ngọc trên thảm cỏ:
– Xong rồi.
Cô thở phào nhẹ nhỏm:
– Lần sau tôi sẽ không leo lên cây nữa.
– Tôi sẽ la Mai Xuân về chuyện này.
– Do tôi nhảy bừa xuống đấy chứ có phải do Mai Xuân đâu.
– Con nhỏ này chỉ toàn xúi bậy.
– Tôi thấy Mai Xuân rất dễ thương, anh không nên la cô ấy.
– Cô có mến Mai Xuân không?
– Mai mốt không còn ở đây, tôi rất buồn khi phải xa một người hồn nhiên và vui vẻ như Mai Xuân.
– Cô không thấy mình khá giống Mai Xuân sao?
Hà Vân mở to mắt:
– Giống điểm nào?
– Hồn nhiên và bướng bỉnh.
Cô mỉm cười e thẹn:
– Bộ anh thấy tôi bướng lắm sao?
– Cũng có lúc như thế.
– Thật vậy sao?
– Như lúc cô ngồi trên cây chẳng hạn. Tôi không biết phải làm như thế nào để cô chịu xuống đất.
– Thì tôi đã xuống khỏi cây rồi đó, anh không thấy sao?
– Đó không phải là... cách xuống mà tôi mong đợi.
Cô mỉm cười, hàng răng trắng đẹp như ngọc. Cơn giận của cô dành cho anh mất đi một nửa.
Vò chiếc lá huỳnh anh trong tay, cô khẽ nói:
– Vườn nhà anh rất đẹp.
– So với vườn hồng nhà cô, khu vườn này không có gì đặc sắc.
Cô nhỏ nhẹ:
– Thế mà tôi lại thấy rất đỗi bình yên. Mỗi lần ngồi trong vườn ngắm cảnh vật xung quanh, tôi cảm thấy tâm hồn nhẹ nhõm.
Anh im lặng lắng nghe cô nói, cố tránh không nhìn vào khuôn mặt đẹp với đôi mắt trong veo như hồ thu. Cô tim của anh có đủ ma lực để biến quả tim bằng đá của anh tan ra và nóng chảy như nham thạch lỏng.
– Bác Mười và Mai Xuân rất tốt với tôi, mai đây khi rời khỏi ngôi nhà này tôi sẽ không bao giờ quên được tình cảm chân thành của mọi người dành cho tôi.
Vũ Sơn hỏi câu hỏi mà anh cảm thấy tim mình rạn vỡ:
– Khi nào cô sẽ trở về?
Hà Vân chùng giọng:
– Hai hôm nữa.
Giọng anh tắc nghẹn:
– Không thể chậm hơn sao?
Cô khẽ nói:
– Trước sau gì tôi cũng phải đối diện với ba tôi, không có thể tránh né được.
Vũ Sơn thở dài:
– Tôi rất lo lắng cho cô.
– Cám ơn anh.
Vũ Sơn xoay người lại nhìn cô. Anh và cô đang nói với nhau những ngôn từ thật khách sáo. Cả anh và cô đều đang cố gắng chế ngự tình cảm thật của mình.
Trăng thượng tuần hắt xuống mái tóc mềm suôn như tơ của cô những bụi vàng óng ả. Trong bộ quần áo sai kích cỡ rộng thùng thình do Mai Xuân mua về, cô vẫn đẹp đầy lôi cuốn và trông thật cô đơn như cô tiên mắc đọa.
Vũ Sơn thở hắt thật mạnh. Anh chợt muốn ôm cô trong vòng tay mạnh mẽ của anh, chở che cho cô. Anh sẽ nói với cô là anh yêu cô. Cô là tất cả với anh.
Mai Xuân bỗng xuất hiện với dĩa bánh bao nghi ngút khói trên tay:
– Bánh bao nóng hỏi, mời mọi người cùng ăn với em.
Vũ Sơn ngạc nhiên:
– Giờ mà vẫn còn... nóng sao?
Mai Xuân khúc khích:
– Em hấp lại trong nồi cơm điện đó.
– Nãy giờ em ở đâu?
– Em chơi bên hàng xóm. Về nhà thấy có bịch bánh bao nguội ngắt ở trên bàn. Em tự hiểu mình phải làm gì?
Vũ Sơn gượng cười. Một sự xuất hiện không đúng lúc, nhưng anh biết làm sao được...
– Em vào trước đi, anh và Hà Vân vào sau.
Mai Xuân mở to mắt:
– Bánh bao sẽ nguội.
– Không sao.
– Thế em lại phải hấp bánh vào nồi cơm điện nữa sao?
Mây đen giăng kìn kịt che khuất cả ánh trăng và gió thổi thật mạnh khiến Hà Vân khẽ co người.
Cô lên tiếng:
– Tôi cũng đi vào nhà đây, trời sắp mưa...
Vũ Sơn vội ngăn lại:
– Không đâu!
Mai Xuân khúc khích:
– Em cược với anh là trời sắp mưa đó.
Những giọt nước li ti trong bầu trời rộng bỗng được gió ném lách tách trên những ngọn cây.
Nắm tay Hà Vân chạy vào nhà, giọng Mai Xuân trong trẻo:
– Mưa...
Đang lơ mơ ngủ gật trên nệm ghế xa lông, ông Trần bỗng choàng tỉnh dậy. Ông ngớ người ra khi nhìn thấy Hà Vân đang quỳ phủ phục dưới chân ông.
Nghiến răng muốn trẹo cả hàm, ông rít giọng:
– Hà Vân... mày đó sao?
– Thưa ba, con đã về.
– Tao giết mày, mày còn dẫn xác về đây làm gì nữa?
Hà Vân thút thít:
– Con lạy ba, xin ba tha thứ cho con.
Ông Trần co giò đạp mạnh vào người cô. Chưa hả giận, ông còn đứng dậy tát liên hồi lên khuôn mặt xinh đẹp đang đầm đìa nước mắt:
– Đồ khốn nạn! Mày có biết là tao đã nhục nhã đến thế nào không? Tao sẽ đánh cho mày bầm dập mình mẩy, để xem mày còn cứng đầu cứng cổ đến cỡ nào. Mày đã bôi tro trát trấu vào mặt tao, mày là một đứa con mất dạy...
Khi ông ngừng tay, Hà Vân đã gục xuống như một thân cây vừa bị đốn ngã... không buồn nhìn lại cô, ông Trần giận dữ bước ra khỏi phòng...
– Cô chủ...
Mệt nhọc mở mắt nhìn người vú giúp việc, Hà Vân thì thào:
– Vú ơi... con khổ quá...
Vú Sáu lo lắng:
– Cô chủ có sao trong người không, tôi sợ cô chủ chết mất...
Hà Vân định nói gì đó nhưng mắt cô bỗng hoa lên. Dường như cô vừa nhìn thấy Vũ Sơn xuất hiện ở ngưỡng cửa, anh chạy đến bên cô. Trước khi ngất lịm đi, cô có cảm giác như anh bế cô lên trên đôi tay mạnh mẽ của anh.
Đặt đầu Hà Vân ngay ngắn trên gối, vú Sáu rối rít bảo:
– Cậu ở đây canh chừng cô chủ, tôi đi lấy dầu gió, chanh và gừng...
Ngồi xuống chiếc ghế ở đầu giường, Vũ Sơn nắm nhẹ bàn tay thanh mảnh của Hà Vân. Lòng tê tái, anh không kìm được nước mắt. Tội nghiệp em quá Hà Vân ơi. Vì yêu anh, em đã phải hứng chịu mưa đòn.
Vú Sáu quay trở lại với chai dầu gió và một bịch chanh gừng.
Vú phân công:
– Tôi xát dầu cho cô chủ, còn cậu cắt mỏng chanh và gừng cho tôi.
Ghé sát người gần Hà Vân, khuôn mắt căng thẳng của Vũ Sơn dịu đi đôi chút khi anh nghe thấy hơi thở cô đã điều hòa trở lại.
Xát dầu đều cho cô, sau đó xoa chanh và gừng vào lòng bàn tay lòng bàn chân, giọng vú Sáu đầy kinh nghiệm:
– Không gì tốt bằng gừng và chanh, lát nữa cô chủ sẽ tỉnh lại...
Vũ Sơn thắc thỏm:
– Vú có cách gì để làm Hà Vân hết đau không?
Giọng vú Sáu buồn xo:
– Tội nghiệp cô chủ, tôi chỉ có thể đánh gió cho cô chủ chứ làm sao để cho cô chủ hết đau được. Thật chưa có ai tàn bạo như ông chủ cả.
Nhìn những vệt thâm tím đầy dẫy trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, Vũ Sơn cảm thấy lòng tan nát. Anh cảm thấy giận mình hờn bao giờ hết khi đã đưa cô quay trở về nhà.
Hà Vân ngọ ngoạy đầu, lờ đờ mở mắt ra giọng cô yếu ớt:
– Ôi... đau quá...
Vú Sáu và Vũ Sơn lao đến bên cô:
– Hà Vân...
Vú Sáu vội nói:
– Tôi pha sữa cho cô nhé?
Cô lắc đầu:
– Không... tôi không uống đâu...
Đẩy Vũ Sơn tới sát cô, vú Sáu bàn giao:
– May là cô chủ đã tỉnh dậy, cậu trông hộ cô chủ cho tôi, tôi đi pha sữa đây.
Chỉ còn hai người trong phòng, Vũ Sơn cúi xuống bên cô giọng dịu dàng:
– Em có đau lắm không?
Cô mở to mắt nhìn anh. Cô có mơ hay không?
“Em”?
Anh vừa gọi cô bằng thanh âm rất ấm áp tha thiết. Có đến chết cô cũng không thể nào quên được thời khắc này, những mạch máu trong cơ thể của cô như đông cứng lại dưới ánh nhìn rất đỗi yêu thương của anh.
Đỡ cô ngồi dậy, cầm lấy tay cô anh khẽ nói:
– Anh chỉ tiếc là anh không thể bảo vệ em. Anh xin lỗi em.
Cô lắc đầu:
– Anh không hề có lỗi trong chuyện này.
Giọng anh tha thiết:
– Anh là một tên ngốc khi cố giấu chặt tình cảm của mình. Anh yêu em, em có biết hay không?
Cô sững sốt:
– Anh nói sao?
Anh nói chậm rãi từng từ một:
– Anh...yêu... em.
Cô trào nước mắt:
– Anh không dối em chứ?
– Anh yêu em. Em là tất cả đối với cuộc đời anh.
Cô chớp mi:
– Đừng vì lòng thương hại em.
Anh siết nhẹ tay cô:
– Anh yêu em đã lâu lắm rồi, em biết không?
Đôi mắt đẹp mở to:
– Từ lúc nào?
Anh dịu dàng bảo:
– Rồi cũng có lúc anh sẽ kể cho em nghe.
Anh rời khỏi cô khi nghe thấy tiếng chân của vú Sáu từ hành lang vọng đến.
Vú Sáu đặt chiếc khay xuống bàn, giọng dỗ dành:
– Ráng uống chút sữa nghe cô chủ!
Hà Vân kêu lên:
– Con không muốn uống gì cả... Con chỉ muốn chết...
Vú Sáu nhìn Vũ Sơn cầu cứu:
– Cậu nói giùm tôi một tiếng.
Bưng ly sữa đến bên cô, Vũ Sơn dịu dàng bảo:
– Chịu khó uống sữa mới khỏe được.
Cô bắt bẻ:
– Ai... chịu khó uống sữa?
Vũ Sơn lắc đầu cười. Anh không biết nên xưng hô với Hà Vân như thế nào nữa. Nếu gọi “cô”, Hà Vân sẽ giận anh kinh khủng, còn nếu mạo hiểm gọi “em”.
không chừng vú Sáu sẽ bị sốc.
Anh trả lời tỉnh tỉnh:
– Hà Vân...
Cô nguẩy đầu:
– Tôi không uống sữa gì cả. Xin đừng quan tâm đến tôi!
Vũ Sơn dỗ dành:
– Ngoan đi, lúc nào khỏe... sẽ chiêu đãi kem ba mươi mốt màu.
Cô lại lý sự:
– Ai chiêu đãi?
Vũ Sơn chưa biết phải trả lời như thế nào thì vú Sáu đã nhanh nhảu:
– Cậu Sơn chứ còn ai nữa?
Hà Vân ấm ức:
– Con muốn Vũ Sơn trả lời câu hỏi của con chứ không phải là vú.
Vũ Sơn mỉm cười:
– Sẽ uống sữa nếu có một câu trả lời thỏa đáng chứ?
Hà Vân bặm môi im lặng. Cô cũng không biết phải trả lời như thế nào nữa.
Soi vào đôi mắt đẹp như hung, anh chậm rãi nói:
– Anh muốn em uống sữa, có như thế em mới có thể mau hồi phục...
Hà Vân bối rối đan những ngón tay thanh mảnh vào nhau. Bối rối cầm lấy ly sữa ấm nóng từ tay Vũ Sơn và uống cạn.
Vú Sáu kinh ngạc nhìn cô rồi lại nhìn Vũ Sơn. Vú cũng không thể nào hiểu được tại sao Vũ Sơn lại xưng hô như thế với Hà Vân.
Họ không hề quan tâm đến vũ nữa. Họ đang lặng lẽ nhìn nhau. Dù im lặng nhưng họ đã nói với nhau một thứ ngôn ngữ thật kỳ lạ. Ngôn ngữ tình yêu.
Buổi chiều.
Ông Trần đi vào phòng của Hà Vân. Bắt gặp cô đang đứng bên cửa sổ với dáng điệu buồn buồn, ông đằng hắng giọng:
Cô quay lại nhìn ông, vẻ mặt hốt hoảng như chú chim non đang loạng choạng chực rơi xuống bụi gai.
Ông buông người xuống ghế, giọng cau có:
– Hãy đến đây!
Hà Vân ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông, vẻ mặt sợ sệt.
Ông Trần quắc mắt lên:
– Suốt một tuần nay, mày ở đâu?
Cô nhỏ nhẹ:
– Dạ, ở... khách sạn.
Ông Trần cười gằn:
– Mày tưởng là tao có thể tin vào câu trả lởi của mày sao? Lúc mày chạy ra khỏi tiệc cưới trong trang phục cô dâu, mày không hề mang theo tiền kể cả giấy tờ tùy thân. Mày nói thật đi, ai đã chứa chấp mày trong những ngày qua?
Hà Vân cố trấn tĩnh:
– Đã có ý trốn từ trước nên con có mang theo một ít tiền, vì không có giấy tờ nên thay vì đến khách sạn con đã thuê một nhà trọ rẽ tiền.
Ngả người trên ghế, ông Trần hình như xoáy vào mặt Hà Vân. Khuôn mặt bình thản của Hà Vân khiến ông hơi phân vân. Cũng có thể Hà Vân đã nói thật.
Ông rít giọng:
– Mày có biết là tao đã khốn đốn như thế nào về chuyện mày bỏ trốn hay không?
Hà Vân cúi gằm mặt xuống đất:
– Xin ba tha lỗi cho con.
– Mày có biết vì mày mà Chấn Vỹ đã xấc xược với tao như thế nào không?
–...
Ông Trần gằn giọng:
– Xưa nay tao chưa chịu thua ai bao giờ, tao sẽ cho Chấn Vỹ biết thế nào là sự lễ độ. Tao sẽ hủy bỏ những gì mà tao đã hứa với Chấn Vỹ. Nó sẽ không bao giờ lấy được mày...
Liếc nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm của Hà Vân, ông Trần nhếch môi:
– Mày đừng vội mừng! Tao sẽ không gả mày cho Chấn Vỹ, mà sẽ mày cho một thương gia thành đạt không kém gì nó.
Hà Vân thảng thốt:
– Ba không thương con sao ba?
Ông Trần quắc mắt:
– Vì thương mày nên tao mới chọn cho mày một người chồng giàu có. Nếu mày còn làm muối mặt tao bằng cách đi bụi, tao thề sẽ giết mày. Sẽ không có chuyện tha thứ cho mày nữa đâu.
Hà Vân cố thu hết can đảm:
– Xin ba hiểu cho con, con không thể lấy một người mà con không hề yêu thương.
Ông Trần nổi giận:
– Mày vừa nói sao?
Cô chùng giọng:
– Con không thể vâng lời ba trong chuyện này được. Hôn nhân là một chuyện hệ trọng, con xin phép ba cho con được tự quyết định...
Ông Trần gầm lên:
– Láo thật!
Chợt người quản gia xuất hiện ở ngưỡng cửa, giọng lễ độ:
– Bẩm ông chủ, có cậu Chấn Vỹ đến tìm ông. Cậu ấy đang ở trong phòng khách.
Ông Trần vụt đứng dậy:
– Bảo hắn ngồi đợi đấy, tôi xuống ngay bây giờ.
Dừng chân ở bậc thang cuối cùng, ông Trần nhếch môi cười cay độc. Vừa nhìn thấy ông, Chấn Vỹ liền đứng dậy. Hai người đang ông nhìn trừng trừng vào mặt nhau, đầy thách đố.
Giọng ông Trần cay cú:
– Cậu còn dẫn xác đến đây làm gì?
Chấn Vỹ nhún vai:
– Tôi nghe nói là Hà Vân đã về.
Ông Trần quát:
– Ai nói?
Chấn Vỹ bật Zippo lách cách:
– Như Quỳnh, bạn của Hà Vân. Ngày hôm qua, cô ta đi ngang qua nhà của ông và nhìn thấy vợ tôi đứng bên cửa sổ.
Ông Trần giận dữ:
– Ai là vợ của mày?
Chấn Vỹ ngọt nhạt:
– Kìa ba, sao ba xưng hô nặng nề như thế với tôi?
Ông Trần cay cú:
– Tao không có đứa con rễ nào xấc xược như mày.
– Ba đừng quên, trong giới kinh doanh ba là số một, tôi là số hai. Dù đang ở vị trí số hai nhưng tôi còn rất trẻ, chỉ cần vài năm nữa thôi vị trí sẽ đảo lộn.
Ông Trần mai mỉa:
– Cậu nói đúng. Rồi đây, cậu sẽ rớt xuống vị trí thấp nhất trên thương trường.
Chấn Vỹ cười lớn:
– Ba thật là độc địa hơn những gì thiên hạ thường bàn tán.
Thả mình xuống ghế, ông Trần mở hộp thuốc xì gà:
– Cậu dẫn xác đến đây làm gì?
Chấn Vỹ cười đểu:
– Như đã nói với ba, tôi đến đây để đón vợ tôi về nhà.
– Cậu điên chưa?
Chấn Vỹ nhún vai:
– Những gì mà tôi nói đều rất nghiêm túc. Ba biết rồi đấy, thời gian của tôi rất quý vì thời gian đẻ ra tiền, tiền lại đẻ ra tiền... Bỏ thời gian đến đây, dĩ nhiên tôi không hề lãng phí để làm một chuyện không cần thiết. Bao giờ tôi cũng có mục đích thật rõ ràng.
Ông Trần cài điếu xì gà lệch môi:
– Chưa bao giờ tôi xem cậu là con rể của tôi cả.
Chấn Vỹ nhướng mày:
– Thế ba có dự định ai mới xứng đáng là con rể của ba?
Ông Trần ngạo nghễ:
– Một người thành đạt không kém gì cậu người hơn cậu ở chỗ không tráo trở.
Chấn Vỹ nhún vai:
– Ba cứ đặt ba địa vị của tôi đi, ba sẽ thấy giận run người.
– Con gái của tôi không yêu cậu. Cả tôi và cậu đều sai lầm khi buộc nó kết hôn với cậu.
Chấn Vỹ bật Zippo mồi thuốc:
– Ba đừng nói với tôi là cái người mà ba dự định thay thế tôi để làm chồng con gái của ba là được cô ấy yêu đâu nhé.
Ông Trần điềm nhiên đáp:
– Ít ra thì con gái của tôi cũng không thù ghét cậu ta như thù ghét cậu.
Chấn Vỹ cười nhạt:
– Rồi con gái của ba sẽ có dịp hối tiếc vì những gì mà cô ấy đã làm.
Ông Trần nhướng mày:
– Cậu hối tiếc hay là nó?
Chấn Vỹ cao ngạo:
– Dĩ nhiên, sự hối tiếc không bao giờ dành cho tôi.
Gõ ông pip xuống bàn, ông Trần lớn giọng gọi người quản lý ra lệnh:
– Gọi Hà Vân xuống đây...
Chấn Vỹ như bật dậy khi vừa nhìn thấy cô xuất hiện. Trong chiếc váy màu trắng, dù không trang điểm Hà Vân vẫn đẹp thật mềm mại cuốn hút. Tóc xõa ngang vai, vầng trán thanh tú và sóng mắt buồn vời vợi.
Dù cố kiềm chế, Chấn Vỹ vẫn kêu lên:
– Hà Vân... Em có biết là bây giờ em còn đẹp hơn xưa không?
Khuôn mặt lãnh đạm của Hà Vân và nụ cười chế giễu của ông Trần vẫn không làm Chấn Vỹ nao núng, anh ta chỉ chịu ngồi xuống ghế khi Hà Vân đã an vị rất lâu.
– Em có khỏe không?
Một cái cau mày của cô đáp lại câu hỏi ân cần của Chấn Vỹ.
Không ngại ngùng, Chấn Vỹ xun xoe:
– Thú thật với em, anh quen biết rất nhiều người đẹp nhưng không có người con gái nào đẹp như em. Vẻ đẹp của em thật lôi cuốn, một sự lôi cuốn thật dịu dàng nhưng khó mà cưỡng lại sự cuốn hút chết người ấy.
Ông Trần đưa Chấn Vỹ về với thực tại:
– Đủ rồi! Tôi gọi con gái tôi xuống đây không phải để nghe cậu đọc thơ. Nó đang ngấy cậu đến tận cổ.
Chấn Vỹ sượng sùng:
– Nếu Hà Vân có xa cách với tôi, lỗi đầu tiên thuộc về ba.
Ông Trần nhếch môi:
– Từ nay, tôi cấm cậu xưng hô với tôi như thế. Tôi đã chọn cho Hà Vân một người xứng đáng hơn cậu. Đó chính là Vĩnh Đăng.
Chấn Vỹ kêu lên:
– Thật là vô lý!
Ông Trần hất hàm:
– Tại sao cậu nói như thế?
Chấn Vỹ cao giọng:
– Giữa tôi và Hà Vân đã có một đám cưới. Các nghi thức của một đám cưới đã được tiến hành trước quan khách và họ hàng đôi bên. Hà Vân là vợ của tôi.
– Chẳng có nghĩa lý gì cả nếu nó không yêu cậu. Những sính lễ của cậu, tôi sẽ cho người mang đến nhà hoàn trả.
Chấn Vỹ thách thức:
– Ba có biết là tôi có thể khởi kiện ba ra tòa không?
Ông Trần cười lớn:
– Cứ việc!
Chấn Vỹ dằn mạnh từng tiếng:
– Tôi không đùa.
Ông Trần ngả đầu trên ghế nệm:
– Cậu và nó chưa kịp làm giấy đăng ký kết hôn. Chi phí tiệc cưới hôm ấy tôi đã đứng ra thanh toán khi cậu giận dữ bỏ về. Thế thì cậu sẽ kiện tôi về chuyện gì, không lẽ kiện là... dù con gái tôi không yêu cậu người cậu vẫn ép buộc nó lấy sao?
Chấn Vỹ cười nhạt. Sự sơ suất của anh đã khiến một người cáo già như ông Trần chiếm thế thượng phong. Liếc nhìn Hà Vân đang ngồi im lặng nhìn ra vườn, khuôn mặt đẹp kiêu sa, Chấn Vỹ chết điếng người. Nếu hôm ấy anh không quá nóng giận và trở mặt với ông Trần thì đâu đến nỗi.
Anh đấu dịu:
– Tôi biết là ba đang giận tôi nhưng dù gì tôi và ba không phải là những người xa lạ. Tôi mong ba sẽ bỏ qua mọi chuyện. Những cú áp phe lớn sẽ hàn gắn những đổ vỡ không đáng có trong mối quan hệ giữa tôi và ba.
Ông Trần cười nhạo:
– Tôi không hề có ý định giúp cậu hốt lại ly nước mà cậu đã cố tình hắt xuống đất. Một mũi tên đã vọt ra khỏi cung, không thể quay về.
Chấn Vỹ ngượng ngùng nhìn ông Trần. Khi Hà Vân trốn chạy, anh cứ ngỡ là cô không quay về nên mới cạn tàu ráo máng với ông Trần. Giờ chấp nhận để ông Trần hạ nhục, thật không có gì đáng xấu hổ hơn.
Chấn Vỹ cố giữ cho giọng mềm mỏng:
– Tôi biết là ba đang nóng, nhưng mong ba hiểu cho tôi. Ai ở trong hoàn cảnh của tôi đều phải nóng giận.
Ông Trần cười khẩy:
– Tôi nghĩ là cậu đang lãng phí thời gian, mà thời gian như cậu từng nói, đẻ ra tiền...
Chấn Vỹ hạ thấp giọng:
– Hà Vân là tất cả với tôi, tiền bạc sẽ vô nghĩa nếu trong cuộc đời của tôi không có Hà Vân. Tôi yêu Hà Vân... Tôi sẽ đem hạnh phúc đến cho Hà Vân.
Giọng ông Trần khinh mạn:
– Hãy đi về, tìm mọi cách để leo lên... vị trí số một. Thời gian cho cậu không còn nhiều, nếu không tận dụng cơ hội tôi sẽ là người tiễn cậu xuống vị trí cuối bảng.
Chấn Vỹ đưa mắt nhìn Hà Vân với vẻ luyến tiếc. Cô ngồi đó nhưng như cách xa anh vạn dặm, khuôn mặt lạnh lùng hững hờ. Hơn bao giờ hết, anh biết rằng cô sẽ không bao giờ thuộc về anh. Trái tim băng giá của cô đã là vạn lý trường thành, giờ đây ông Trần lại là ngọn núi sừng sững để ngăn cách anh với cô.
Vẻ mặt đầy tuyệt vọng, Chấn Vỹ cố vớt vát:
– Tôi mong rằng ba sẽ nghĩ lại... Dù sao tôi cũng từng là chỗ quen biết với ba.
Ông Trần phẩy tay:
– Đừng bao giờ dẫn xác đến đây nữa!
Đẩy ly chanh đá cho Như Quỳnh, Chấn Vỹ vồn vã:
– Em uống đi.
Hớp một ngụm nước chiếu lệ, giọng Như Quỳnh tiếc rẻ:
– Thật là tiếc, nếu anh có tờ giấy kết hôn với Hà Vân trong tay thì bây giờ chẳng có chuyện gì để nói.
Chấn Vỹ vẫy tàn thuốc:
– Thế mới rầu. Những ngày ấy bận kinh khủng, rồi cũng tại Hà Vân lần lữa hẹn ngày này qua ngày khác. Anh dự định sau khi làm đám cưới xong, anh và Hà Vân đi làm giấy kết hôn cũng chẳng muộn...
Như Quỳnh ấm ức:
– Đó là một sai lầm rất lớn.
– Anh biết...
– Thật chưa ai điên rồ như anh. Mỡ đã đến miệng mèo còn để vuột.
– Anh đâu muốn như thế đâu em.
Như Quỳnh vênh mặt:
– Giờ có hối cũng đã muộn. Nói thật với anh, bây giờ chỉ có em mới có thể cứu được anh thôi.
Dù điên người vì mấy hôm nay Như Quỳnh cứ lên giọng dạy đời, Chấn Vỹ vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh:
– Anh biết. Em thật tốt với anh.
Như Quỳnh điệu bộ:
– Tính em là như thế, hay giúp đỡ mọi người. Hà Vân vẫn là bạn của em. Em muốn nó hạnh phúc vì dễ gì gặp một người đàn ông lý tưởng như anh.
Chấn Vỹ nhắc lại chuyện cũ:
– Hôm đó, em lái chiếc Spacy đuổi theo xe của anh, anh cũng không hiểu có chuyện gì và em là ai. Chỉ đến khi em giới thiệu em chính là bạn thân của Hà Vân và ngỏ ý giúp đỡ anh, anh mới hết ngỡ ngàng.
Như Quỳnh đong đưa mắt:
– Nếu anh gặp em sớm, mọi việc đã êm xuôi và sẽ không có cảnh Hà Vân bỏ trốn ngay trong tiệc cưới.
Chấn Vỹ so vai:
– Ông Trần là một con người hết sức vô trách nhiệm.
Như Quỳnh đưa đẩy:
– Em thấy chú Trần cũng tốt đấy chứ?
Chấn Vỹ nhún vai:
– Lúc nào có dịp anh sẽ kể cho em nghe về những thủ đoạn mà ông ta đã làm. Ông ta là một con người chỉ biết có tiền. Phương châm sống của ông ta:
tiền là trên hết.
Như Quỳnh che miệng cười:
– Tiền mà ai chẳng thích.
Chấn Vỹ nhướng mày:
– Điều quan trọng là phải làm như thế nào để kiếm tiền, lương thiện hay không lương thiện.
Như Quỳnh ranh mãnh:
– Thế anh thuộc tuýp người nào?
Câu hỏi bất ngờ của cô làm Chấn Vỹ mất trớn, anh ta ngắc ngứ:
– Dĩ nhiên... không giống ông Trần.
Cô tán dương:
– Tuy mới quen anh nhưng em vẫn biết được anh là một người hào hiệp.
Chấn Vỹ khoác lác:
– Đối với anh, tiền bạc chỉ là phù đường. Điều quan trọng trên đời chính là nhân nghĩa.
Như Quỳnh sôi nổi:
– Em cũng suy nghĩ giống như anh. Em thường được mọi người yêu mến vì sống rất tình nghĩa.
Không muốn mất thời giờ với những chuyện vô bổ, nghiêng tay nhìn đồng hồ Chấn Vỹ hỏi tỉnh rụi:
– Em hẹn anh ra đây có chuyện gì không?
Khuôn mặt Như Quỳnh tỏ vẻ quan trọng:
– Em biết là anh rất bận rộn theo công việc ở công ty. Nhưng đây là chuyện hệ trọng không thể nói qua điện thoại.
Chấn Vỹ sốt ruột:
– Em nói đi!
Như Quỳnh hạ thấp giọng:
– Anh có nhận xét gì về mối quan hệ giữa Vũ Sơn và Hà Vân?
Nghe nhắc đến Vũ Sơn, Chấn Vỹ hằn học:
– Tên tài xế đáng ghét.
Cô soi mói:
– Sao thế anh?
Chấn Vỹ nhếch môi:
– Chắc chắn là tên tài xế ấy đời nào dửng dưng trước một bông hoa tuyệt sắc như Hà Vân.
Nghe Chấn Vỹ đề cao Hà Vân, Như Quỳnh nheo mắt tức tối. Cô đến đây để phá Hà Vân chứ không phải để nghe Chấn Vỹ ca tụng Hà Vân. Cô yêu Vũ Sơn, cô phải làm mọi cách để anh thuộc về cô.
Giọng cô lạnh tanh:
– Em thấy Hà Vân cũng... không có gì đặc biệt.
Chấn Vỹ buột miệng:
– Giỡn hoài em.
Thấy vẻ căng thẳng trên gương mặt của Như Quỳnh, Chấn Vỹ liền lái sang chuyện khác:
– Tại sao em lại hỏi anh về tên tài xế đó?
Như Quỳnh cười khan một tiếng:
– Tất nhiên, đó không phải là một câu hỏi bâng quơ.
Máu nóng dồn lên mặt Chấn Vỹ, anh hỏi dồn:
– Em biết gì? Tên tài xế ấy đã làm gì?
Như Quỳnh nhếch môi:
– Nếu em nói với anh rằng Vũ Sơn là một kỹ sư, anh nghĩ sao?
Chấn Vỹ cười nhạo:
– Em đúng là người thích đùa tếu.
Như Quỳnh phán:
– Anh của em và Vũ Sơn từng học cùng lớp với nhau và khá thân nhau.
Chấn Vỹ định phá lên cười nhưng vẻ mặt nghiêm túc của Như Quỳnh khiến anh chưng hửng. Anh lắp bắp:
– Sao lại có chuyện... kỳ cục như thế...
Như Quỳnh so vai:
– Vì một hợp đồng mà ba của Vũ Sơn đã lỡ lý, Vũ Sơn phải tạm thời làm tài xế cho ông Trần. Em nhắc lại một lần nữa cho anh nhớ, Vũ Sơn là một kỹ sư giỏi chứ không phải là một tài xế.
Chấn Vỹ cảm thấy cổ họng khô khốc. Giọng anh ta khản đặc:
– Nếu Vũ Sơn là kỹ sư, chắc chắn họ đã yêu nhau.
Như Quỳnh chua chát:
– Đó là điều chắc chắn.
Chấn Vỹ chăm chú nhìn Như Quỳnh. Vẻ mặt của Như Quỳnh thật hằn học, căm thù. Chấn Vỹ gật gù, giờ thì anh đã có một đáp số cho câu hỏi mà bấy lâu nay anh chưa có lời giải đáp. Tình yêu đơn phương trong tuyệt vọng thật là đáng sợ, Như Quỳnh đã sẵn sàng phóng xe đuổi theo anh để làm quen, để bày mưu tính kế.
Vờ như không hiểu những gì đang diễn ra trong đầu Như Quỳnh, Chấn Vỹ hắng giọng:
– Chúng ta phải làm gì để... giúp cho Hà Vân?
Như Quỳnh mím môi cay độc:
– Xúc tiến cuộc hôn nhân giữa anh và Hà Vân.
Chấn Vỹ nhún vai:
– Anh đang mất ưu thế, lão Trần đang ở thế thượng phong. Hiện giờ anh cũng chưa biết phải giải quyết như thế nào đây nữa.
Như Quỳnh nở nụ cười bí hiểm:
– Nếu em giúp được anh trong chuyện này, anh tính sao đây?
Chấn Vỹ vui ra mặt:
– Em muốn gì, anh cũng chiều.
– Thật không?
Chấn Vỹ cao hứng:
– Ngoại trừ chuyện hái sao trên trời, em muốn gì anh cũng có thể đáp ứng được. Em biết rồi đó, Hà Vân là tất cả với anh. Anh yêu cô ấy. Anh sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì để có được Hà Vân.
– Anh yêu Hà Vân đến thế?
Chấn Vỹ gật đầu:
– Trong quan hệ công việc, anh có dịp quen biết bao nhiêu người đẹp thế mà chẳng hiểu sao chỉ có Hà Vân mới tạo cho anh một cảm xúc thật kỳ lạ. Anh sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có được Hà Vân trong cuộc đời.
Cô so vai:
– Nói thế thôi chứ em sẵn sàng giúp anh vô điều kiện.
– Chúng ta phải làm như thế nào?
Như Quỳnh cười bí hiểm:
– Đừng nói với em là anh sẽ tổ chức đám cưới thêm một lần nữa để Hà Vân mãi mãi thuộc về anh.
– Đối với anh, tiền bạc không còn nghĩa lý gì. Anh sẵn sàng tổ chức một lễ cưới còn linh đình và rầm rộ gấp chục lần đám cưới bữa trước miễn sao Hà Vân vĩnh viễn thuộc về anh.
Mưa Thu Mưa Thu - Khuyết Danh