Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Cát Lan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1895 / 7
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9 -
ha Lê vừa đi lên phòng, cô bắt gặp Ngọc Bạch đang đứng nơi góc hành lang nói chuyện điện thoại với ai đó. Nhưng vừa thấy cô, Ngọc Bạch đã tắt máy ngay, quay sang cô rủ rê:
− Tối nay là sinh nhật tôi, tôi muốn mời Pha Lê cùng tham dự. Đi nhé!
− Tại sao lại phải đi? Ngọc Bạch không tổ chức ở nhà ạ?
Ngọc Bạch bĩu môi nhìn lên lầu:
− Ở nhà sao mà nhảy được. Có ba mẹ mất vui.
− Nhưng em không biết nhảy.
− Thì đến cho vui mà. Chị em trong nhà nói không biết nghe, tôi cũng chả cần.
Pha Lê không giận vì câu nói ấy, cô thừa biết tính của Ngọc Bạch tuy dễ thân thiện nhưng cũng dễ ... nổi khùng.
− Nhưng Ngọc Bạch tổ chức ở đâu?
− Nhà hàng Hoàng Lâm. Tối nay cùng đi nhé!
Pha Lê gật đầu rồi bước thong thả về phòng. Nhưng cô chỉ nghỉ yên được một chút thì Ngọc Bạch lại đến tìm Pha Lê:
− Này! Qua giúp tôi xếp lại đống đồ coi. Tôi bận quá!
Pha Lê chưa kịp có phản ứng thì Ngọc Bạch đã lôi cô qua phòng mình. Một đống quần áo được Ngọc Bạch xốc tung lên cả thành núi quần áo đủ màu sắc và còn một số trong giấy gói. Pha Lê lắc đầu:
− Chắc em phải xếp cả đêm quá.
Ngọc Bạch tỏ ra dễ dãi:
− Xếp được bao nhiêu thì xếp, rồi xem bộ nào mặc được thì cứ lấy. Tôi định cho hết, nhưng mấy đứa bạn, đứa nào cũng giàu có, không thèm, nó chê quê.
Pha Lê có vẻ tiếc khi nhớ đến mấy đứa trẻ ở cô nhi viện.
− Vậy cái nào chị không mặc nữa thì cho em, em đem về phòng xếp cho tiện.
− Mày lấy mấy cái bao dồn vô hết đi. Khi nào rảnh thì lôi ra mà xếp. Tao không tiếc chi mấy cái thứ này đâu. Lỗi thời rồi. Bây giờ tao chỉ mặc đồ tự tay vẽ kiểu thôi.
− Chị nói thật chứ?
− Cái con nhỏ này, bộ tao thích giỡn chơi lắm sao.
Nói rồi, Ngọc Bạch tiếp tục tuôn một mớ đồ trong tủ ra, trong đó có mấy hộp mỹ phẩm và cả chục đôi giày.
− Hàng hiệu không đó.
− Dạ, em biết.
Ngọc Bạch nạt ngang:
− Mày mà biết gì, chỉ ngồi ở nhà nghe lời bác sĩ rù quến. Tao không hỏi nhưng tao biết hết. Đừng có ngốc mà nghe lời hắn nha. Hôm đó tao biết mày không phải là người lấy tiền dù số tiền đó có mất hay không thì tao không biết.
Nhưng có như thế thì bà mẹ yêu quý của tao mới nhận ra được Thế Phan không chân thật, không hiền lành như bà tưởng. Kỹ thuật dụ gái của anh ta cũng ngang bằng cách anh ta ganh ghét với tao vậy.
Pha Lê không ngờ con người của Ngọc Bạch lại thẳng tuột ra đó. Nghĩ gì nói nấy, không sợ mích lòng ai hết. Nhưng cô không hỏi gì thêm, bởi cô đang mê đống đồ trước mắt. Cô cứ xếp lại bỏ vô bao rồi đem qua phòng mình. Còn lại mớ đồ lặt vặt, Pha Lê gom lại rồi quét dọn cho Ngọc Bạch. Nhưng lập tức cô bị Ngọc Bạch chặn lại:
− Mày chỉ có việc là thu dọn đồ thôi, còn chuyện lau nhà là của thím Ba.
Ngọc Bạch nhìn quanh rồi thở ra:
− Tao nghe khoẻ quá trời. Cái cảnh dọn đồ làm tao ám ảnh. Thoạt đầu tại tao mê quần áo quá, rồi sau đó cũng lựa chọn, cũng tiếc rẻ nhưng bây giờ là dứt khoát.
Pha Lê mỏi nhừ đôi tay nhưng cũng không khỏi lạ lùng nhìn Ngọc Bạch:
− Hình như chị muốn dứt khoát một chuyện gì đó?
− Ừ. Tao giận Hồ Hải rồi. Hôm đó Hồ Hải vừa về trước, tao thấy anh ta nhìn mày chăm chú, rồi sau đó tao mới nhảy vô chặn đường anh ta, chủ động tỏ tình, nhưng bây giờ thì chán rồi. Anh ta nói bận việc không rảnh để đi chơi với tao.
Nhưng mấy lần đi tìm Hồ Hải, tao thấy anh ta toàn vô quán đánh bài.
Lần này thì Pha Lê không khỏi tò mò:
− Thế chẳng phải Hồ Hải thay ba nuôi làm giám đốc công ty ư?
− Là một người khác. Anh ta chỉ là bức bình phong thôi. Hình như bằng cấp của anh ta cũng là giả đó.
− Không thể nào ...
− Cái gì mà không thể. Bằng cấp mua cũng được vậy.
− Nhưng anh ta có vốn ngoại ngữ rất khá.
− Thì có gì đâu, mày đi học ngoại ngữ cũng giỏi vậy.
Ngọc Bạch có vẻ chán đời và muốn quậy nhưng lại tỏ ra bình thản đón nhận.
Hình như tình yêu của chị là không có thật, mà chỉ tưởng tượng ra thôi. Thái độ bất thường ban chiều của Ngọc Bạch càng làm Pha Lê suy nghĩ, nên khi xong việc, cô thấy cần phải nghỉ ngơi và ăn một chút gì đó, nhưng không cô về phòng quăng bao đồ lên giường rồi đi tắm. Cô chọn cho mình chiếc quần Jeans màu xám, áo thun vàng với một chút son hồng trên môi rồi sang phòng Ngọc Bạch.
Hôm nay có mấy người thợ làm móng tay, làm đầu, trang điểm cho Ngọc Bạch. Chị mặc áo dạ hội màu hoa cà, phô một phần ngực trần, tóc vén cao để lộ chiếc gáy trắng ngần và sợi dây chuyền bạch kim thật mỏng. Trông chị chẳng khác một cô dâu.
Bảy giờ, Ngọc Bạch ra xe cùng Pha Lê. Không hiểu vì sao trong nhà này có hai chị em gái mà Ngọc Bạch và Pha Lê không thân nhau cho lắm, nhưng cũng chẳng ghét nhau. Có một cái gì đó diễn ra như một sự thân mật nhưng không bộc lộ rõ ràng.
Thấy Pha Lê ngoan ngoãn nghe lời mình, Ngọc Bạch cũng không bình phẩm về cách ăn mặc của Pha Lê. Một lát sau, Ngọc Bạch mới bảo nhỏ:
− Ra ngoài cho biết khôn với người ta, đàn ông ở những chỗ này hàng khối.
Thượng lưu có, giao dịch làm ăn hay để bàn công chuyện cũng có. Chị mày đâu phải dễ bị lừa vậy mà còn bị lừa đó. Nhưng mày nghe chị dặn này, vào ăn uống rồi quan sát cho biết, khi nào muốn về thì nói tài xế đưa về. Đừng chờ, tao đi chơi tới sáng luôn đó.
− Dạ.
Pha Lê ngồi một mình với ly cô ca. Có vài người đến làm quen, nhưng cô chỉ cười cười mà không trả lời. Tuy buổi tiệc diễn ra cuồng loạn một chút nhưng vui nhộn. Nói chung là nhóm bạn của Ngọc Bạch chịu chơi đến cùng.
Pha Lê định ngồi chơi một chút rồi về. Nhưng Hồ Hải rời sàn nhảy, lững thững đến chỗ cô.
− Hôm nay có chuyện lạ à nha! Pha Lê lại đến chỗ này.
Pha Lê không nhìn Hồ Hải, nhưng vẫn đáp:
− Rất vui.
− Một câu vô nghĩa.
Pha Lê hớp một ngụm cô ca rồi lấy khăn lạnh lau tay.
− Để tôi châm thêm nước cho.
− Nghe no rồi.
− Lại một câu vô nghĩa!
Pha Lê bị anh ta chê liên tục nhưng cô không màng. Cô đứng lên:
− Hôm nay sinh nhật của chị Bạch, tôi là em út không thể không đến. Nhưng bây giờ đã có anh lo cho chỉ rồi, tôi về trước nhé.
− Nhưng cô đi bằng gì?
− Anh đừng lo. Khi tôi đi thế nào thì khi về thế ấy.
Hồ Hải đi theo cô ra cổng. Khi thấy cô lên xe về nhà, anh mới quay vào. Lập tức anh bị bàn tay mềm mại vây lấy. Ngọc Bạch có vẻ say vì cô uống quá nhiều.
Hồ Hải nhìn Ngọc Bạch rồi nói:
− Bây giờ em muốn gì?
− Yêu anh.
− Biết rồi.
− Nhưng chưa đủ.
− Này! Đừng nói với anh chuyện đó trong lúc này!
Chợt có vài người đến làm quen với Hồ Hải rồi kéo anh đi uống rượu thay cho Ngọc Bạch. Anh vui vẻ nhận lời. Thế là không khí hoà bình đã trần ngập căn phòng này. Ngọc Bạch được đưa vào phòng trong nghỉ cho khoẻ rồi họ lại đưa nhau đi chơi tới sáng ...
Mùa Lá Bay Mùa Lá Bay - Cát Lan