When you're young, you want to do everything together, when you're older you want to go everywhere together, and when you've been everywhere and done everything all that matters is that you're together.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Quỳnh Dao
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2021-01-29 22:22:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5-6
-
Trưa hôm đó Khánh Ngọc trở về nhà với nụ cười nở trên môi.Nàng vào phòng mẹ và nói ầm lên;
- Mẹ ơi,mẹ biết không,con bé Minh Thư hôm nay đến trường với cặp mắt đỏ hoe. Con chắc chắn là nó đã làm việc không xong nên có lẽ đã bị người chủ mới mắng mỏ.Con nghĩ chỉ vài ngày nữa thôi nó sẽ biến mất mất khỏi lớp học của con.Càng nhìn nó con càng thấy đáng ghét.
- Bà Mỹ Tâm cười tươi:
- Ai làm cho con của mẹ phật lòng cuối cùng rồi cũng sẽ nhận hậu quả như thế. Mà này, mấy hôm nay con có liên lạc với Quân Vũ không?
- Đôi mắt cô gái sáng lên khi nghe mẹ nhắc đến người con trai mình yêu:
- Mỗi ngày con đều gọi đến công ty để tìm anh ta vì con biết anh ấy ngày nào cũng về nhà trễ,khi thì bận họp hành,khi thì đi ngoại giao với khách. Mẹ à,tại sao mẹ lại để cho đến ấy làm việc cực khổ như thế chứ?
- Tại vì ba con muốn rèn luyện nó. Ba mẹ biết con yêu thương Quân Vũ nên trong lòng đã ngầm chọn nó là rể tương lai của mình. Mai này ba mẹ sẽ để lại công ty cho Quân Vũ và con cai quản,nếu không rèn luyện cho nó bây giờ thì mai đây nó làm sao gánh nổi cơ nghiệp của nhà ta.
Khánh Ngọc ôm chầm lấy mẹ:
- Chao ôi,con thương mẹ quá! Bao giờ mẹ cũng lo lắng từng li từng tí cho con. Nhưng anh Quân Vũ,anh ấy vẫn chưa nói gì với con cả.
- Vẫn chưa nói gì là sao? Ý con muốn nói là......
- Ý con muốn nói anh ấy vẫn chưa tỏ tình với con dù con đã dùng mọi cách để Quân Vũ hiểu là con yêu anh ấy.
- Thế nó đối với con thế nào? Nó có tốt với con không?
- Đương nhiên anh ấy rất tốt với con,bất cứ điều gì cũng chiều chuộng con cả. Nhưng anh ấy chỉ xem con như một đứa em gái mà thôi. Có lẽ thời gian bốn năm Quân Vũ sống cũng với con dưới một mái nhà đã tạo cho anh ấy cái cảm giác như thế. Con không biết làm thế nào để tình cảm của anh ấy dành cho con có thể tiến triển thành tình yêu. Trong lúc ấy thì lòng con luôn mơm nớp lo sợ người khác sẽ giật mấy anh ấy. Mẹ không biết chứ anh biết chứ có nhiều bạn gái lắm mà cô nào cũng đẹp cả. Hai ngày cuối tuần là anh ấy đi chơi suốt không bao giờ có mặt ở nhà. Trước đây tuần nào con cũng đến nhưng người làm của anh ấy cho biết lúc thì anh ấy đi với Lệ Hằng,lúc thì đi với Huệ Trinh,lúc lại đi với Tuyết Mai............và có lẽ có cả lô người đẹp khác mà con không biết hết. Con nản quá nên sau này không đến nữa. Nếu ba mẹ không can thiệp thì có ngày một trong những cô gái ấy sẽ cướp mất đi anh Quân Vũ của con.
- Con nói Lệ Hằng và Huệ Trinh? Có phải hai con bé ấy cùng hoạt động trong ngành nghệ thuật hay không và là hai khách hàng lớp của công ty chúng ta?
- Thưa vâng,hai cô ấy thì con đều quen biết cả,họ lui tới công ty của chúng ta luôn. Lệ Hằng là một nữ tài tử nổi danh ở Đài Bắc mà ai cũng biết. Con đóan chắc là mẹ đã xem phim cô ta đóng nhiều lần rồi.Còn Huệ Trinh thì nổi tiếng trong giới ca sĩ,ngoài giọng ca ngọt ngào cô ta còn là một nhạc sĩ dương cầm có hạng. Cả hai người đó đều vừa đẹp vừa có tài mà lúc nào cũng bám theo anh ấy như hình với bóng.
- Còn con bé Tuyết Mai kia là ai?
- Cô ta là kịch tác gia nổi tiếng của đài truyền hình Đài Bắc. Bộ phim "Mây trắng vẫn bay " mà mẹ xem mỗi ngày trên ti vi là do cô ta viết. Nói tóm lại chỉ so với ba người đàn bà nói trên thôi thì con cũng đã thua kém họ xa rồi,nói chi đến những người bạn gái khác của Quân Vũ mà con chưa biết.
- Quân Vũ nó toàn chọn bạn gái trong văn nghệ à?em>
- Thì chính ba mẹ đã chọn cho anh ấy cơ hội ấy,bây giờ mẹ còn hỏi con!
- Con nói thế là thế nào,mẹ hoàn toàn không hiểu!- Mẹ ít khi đến công ty,tất cả đều do ba coi sóc cho nên mẹ mới không hiểu những điều con nói.Với vị trí phó giám đốc phụ trách kế hoạch của một công ty mỹ phẩm với thời trang hàng đầu Đài Bắc, đương nhiên khách hàng của Quân Vũ đều là giới sành điệu trong hai lãnh vực nói trên. Có tài tử điện ảnh,ca sĩ hay người mẫu nỗi tiếng nào mà không dùng sản phẩm của công ty chúng ta. Anh Quân Vũ không biết những người thuộc giới đó mới là chuyện lạ.
- Những con bé ấy dù có đẹp hay nổi tiếng thế nào đi nữa thì cũng không thể nào bằng một góc nhỏ của cô gái mẹ.
- Tại sao mẹ lại nói thế?
-Bởi vì con là người thừa hưởng duy nhất tài sản đồ sộ của ba mẹ,con là nữ chủ nhân tương lai của công ty Trường Đạt, một công ty chuyên về mỹ phẩm và thời trang mà ở Đài Bắc không có công ty nào sánh bằng!-Nhưng mẹ phải làm sao cho anh Quân Vũ biết điều đó. Nếu mẹ không nói thẳng thì mẹ cũng phải nói úp mở để Quân Vũ hiểu là nếu một người nào đó cưới con,người ấy sẽ có trong tay công ty đồ sộ của nhà họ Lưu!
- Việc đó có khó gì chứ, con đừng suy nghĩ chi cho nặng đầu, để tất cả mẹ lo cho. Với danh nghĩa cha mẹ nuôi của Quân Vũ, ba mẹ có ý kiến gì thì nó cũng phải nể mặt một chút. Dù gì thì sau khi cha mẹ Quân Vũ qua đời,nó đã sống trong nhà chúng ta những bốn năm. Trong thời gian ấy, ba mẹ đã lo toan và chăm sóc cho nó chẳng khác nào con ruột. Rồi khi nó tốt nghiệp đại học,thấy con một mực yêu thương nó nên ba mẹ mới nhận nó vào làm trong công ty và cất nhắc nó lên chức vụ phó giám đốc. Nếu nó là một đứa nhạy cảm,nó phải hiểu tại sao nhà họ Lưu lại ưu ái nó đễn dường ấy!
- Việc ấy ba mẹ biết,con biết nhưng khi anh ấy vô tình không biết.Con muốn ba mẹ tổ chức những buổi tiệc nhỏ cuối tuần và mời anh ấy đến nhà chúng ta thường xuyên hơn.Trong những dịp ấy,ba mẹ sẽ bằng một cách khoé léo nào đó,nói cho anh ấy biết ba mẹ muốn anh ấy trở thành rể tương lai của gia đình chúng ta,và rằng khi anh ấy chấp nhận trở thành chồng của con thì công ty Trường Đạt sẽ thuộc về anh ấy.
- Mẹ sẽ theo ý con muốn.Ba mẹ có mỗi mình con,không lo cho con thì lo cho ai đây? Thật sự ba mẹ cũng vừa ý Quân Vũ,ba mẹ nói cho con biết Quân Vũ làm việc rất có trách nhiệm,nó không ngại đi sớm,về tối,có khi làm ngoài giờ cũng không than van một tiếng nào.Có một chàng rể vừa tài năng,vừa đẹp trai như Quân Vũ,ba mẹ hết sức hài lòng.
- Nhưng chính cái đẹp trai của anh ấy mới làm cho con lo sợ.Anh ấy thu hút phụ nữ một cách lạ lùng.Người con gái nào tiếp xúc với Quân Vũ dù chỉ một lần cũng không thể nào quên được anh ấy.Cho nên phụ nữ mới vây quanh anh ấy là vậy.Con thì con muốn Quân Vũ chấm dứt việc giao du với những bạn gái của anh ấy càng sớm càng tốt. Con chỉ giữ được anh ấy khi con thành hôn chính thức với anh ấy mà thôi.- Mẹ biết rồi! Cuối tuần này ba mẹ sẽ mời nó qua nhà dùng cơm tại nhà chúng ta, sau đó mẹ sẽ nói chuyện khéo cho nó hiểu điều mà chúng ta muốn. Mẹ nghĩ là nó sẽ không phản đối đâu.
- Con cảm ơn mẹ!Khánh Ngọc ôm chầm lấy bà Mỹ Tâm và hôn thật kêu lên má bà - Chỉ có mẹ là hiểu con thôi và chỉ có mẹ thương con nhất.
Nàng nói xong rời phòng mẹ với nụ cười rạng rỡ trên môi. Đối với nàng, Quân Vũ là tất cả. Khánh Ngọc không thể tưởng tượng được mình sẽ sống ra sao nếu không có chàng. Trong bốn năm hai người sống chung với một mái nhà, mối tình thầm lặng đối với Quân Vũ đã hình thành trong lòng nàng và bây giờ mỗi lúc nó càng sâu nặng hơn.
Khánh Ngọc định trở về phòng mình nhưng nghĩ sao nàng lại rẽ sang hướng khác.Nàng bước xuống bếp thấy bà Lệ Mai đang lúi húi dọn dẹp trong đó.em>
-Dì Lệ Mai! - Nàng dùng tay gõ nhẹ lên cửa khiến người đàn bà giật mình quay lại - Sáng nay đi học tôi thấy cặp mắt của Minh Thư đỏ hoe,dì giới thiệu chỗ làm mới cho nó phải không? Chắc người chủ mới sắp đuổi nó rồi nên gương mặt của nó mới thê thảm như vậy!span>
Nói xong Khánh Ngọc mỉm cười bỏ đi,để bà Lệ Mai đứng lặng người ra với cái tin đáng buồn đó.Người đàn bà tội nghiệp cố thật nhanh cho xong việc,trong lòng rối rắm không biết có chuyện gì xảy ra cho cháu của mình hay không. Quân Vũ khó tính,chắc là Minh Thư không chịu nổi và có lẽ đã xẩy ra đụng chạm gì đó nên con bé mới khóc như vậy.
Làm xong công việc,bà chạy vội vào phòng riêng của mình. Nhấc điện thoại lên,bà bấm số của Quân Vũ. Bà biết giờ này Minh Thư đã đi học về và Quân Vũ thì đang ở công ty nên hai dì cháu có thể tự do trò chuyện với nhau.
Đầu dây bên kia có người nhấc máy rồi giọng vui mừng của Minh Thư vang lên:span>
- Dì Lệ Mai! Cháu định gọi cho dì mà không dám vì sợ người nhấc máy là ông bà chủ hay Khánh Ngọc thì họ sẽ chẳng chuyển điện thoại cho dì!- Cháu sau rồi, Minh Thư?Cậu Quân Vũ đã la rầy cháu phải không? Hay cậu ấy đã làm gì cho cháu buồn?
- Cậu chủ tốt với cháu lắm,dì ạ! Mà tại sao dì hỏi cháu như vậy?
-Lúc nãy Khánh Ngọc tìm dì,gương mặt cô ta có vẻ vui lắm.Cô ta nói sáng nay cháu ở lớp mà đôi mắt đỏ hoe,rồi còn bảo có lẽ cháu bị người chủ mới mắng chửi hay la rầy gì đó.Dì lo lắng nên vội vàng gọi qua!
- Sao cô ta lại thích xen vào chuyện người khác thế nhỉ?Cháu nghĩ mình có làm phật lòng cô ta gì đâu mà cô ta hết hạ nhục cháu trong lớp,lại trù ẻo cháu bị người chủ mới đuổi việc để cho cô ta hả dạ.Dì Lệ Mai,dì yên tâm đi! Cậu chủ rất tốt với cháu,có thể nói là cậu ấy rất có tình người, biết cháu mồ côi cậu ấy tỏ ra thông cảm và hết mực an ủi cháu. Hôm nào dì ghé qua chổ cháu chơi để hai dì cháu mình tâm sự. Cháu muốn đến thăm dì lắm nhưng vì Khánh Ngọc đã cấm cửa cháu nên làm thế nào cháu có thể bước vào ngôi nhà ấy được.
- Thấy cháu vui vẻ như thế dì mừng quá,Minh Thư ạ! Thú thực với cháu khi đưa cháu đến nhà cậu Quân Vũ,dì không dám nghĩ là cháu sẽ làm lâu vì cậu ấy rất là khó tính.Bây giờ nghe cháu nói,dì yên lòng rồi. Gánh nặng trong lòng dì như được cất đi. Minh Thư ạ,hôm nào dì sẽ đến thăm cháu. Còn bây giờ thì dì cúp máy vì có tiếng bà chủ đang gọi dì ở ngoài.
Minh Thư đặt điện thoại xuống,trong lòng cảm thấy thương dì Lệ Mai vô cùng.Dì chỉ là bà con xa với nàng,từ đó đến giờ chưa từng gặp nàng cho đến lúc bước chân đến nhà Khánh Ngọc. Thế mà dì đã yêu thương và lo lắng cho nàng đến thế. Bây giờ dì phải giúp việc ột gia đình mà từ già đến trẻ hách dịch và khó tính, phải chịu nghe những câu mắng mỏ của họ từ ngày này sang ngày khác. Nàng ước ao có một ngày nàng thành công trong sự nghiệp, sẽ tậu được căn nhà và rước dì Lệ Mai về ở chung để dì có thể an hưởng tuổi già.***
Mấy hôm nay nàng sống rất bình yên ở nhà Quân Vũ.Sau cái đêm mà việc ngộ nhận giữa chàng và nàng xẩy ra,Quân Vũ đã biến thành một con người khác. Chàng ưu ái, mềm mỏng với nàng và mang lại cho nàng một niềm hy vọng trong cuộc sống. Còn nàng thì cố hết sức để hoàn tất mọi việc cho chàng vui lòng. Khi hai người đã hiểu nhau thì Minh Thư cảm thấy Quân Vũ không phải là người khó tính. Thế giới của chàng là một thế giới phong kín mà khó ai có thể bước vào. Nhưng khi ai đó đã nắm được chìa khóa để mở tất cả những cánh cửa đóng kín trong vương quốc của chàng thì họ sẽ khám phá ra dưới cái lớp vỏ lạnh lùng bên ngoài, chàng có một trái tim sâu lắng và tràn đầy tình cảm. Minh Thư giờ đây sống trong cái vương quốc tràn đầy hạnh phúc ấy và không hiểu sau mỗi khi bắt gặp cái đôi mắt đẹp của Quân Vũ nhìn mình,trái tim của nàng lại đập mạnh.
Nhưng khi nàng trải qua hai tuần đầu tiên ở bên cạnh chàng thì nàng bắt đầu vỡ mộng khi thấy con người mà nàng nghĩ là cô đơn ấy lúc nào cũng có phụ nữ vây quanh. Nàng khám phá ra hai người có những cái chung nhưng ngay cái chung ấy cũng có sự khác biệt.Hai người cùng lớn lên trong cảnh ngộ mồ côi nhưng ngoại trừ điểm đó ra,chàng và nàng chằng có gì giống nhau. Chàng là một người mồ côi thành đạt,có tất cả trong tay, còn nàng là một cô gái mồ côi đang bắt đầu bằng hai bàn tay trắng.Chàng là phó giám đốc của một công ty lớn với rất nhiều phụ nữ vây quanh,còn nàng là một ngọn cỏ dại đang sống lay lắt qua ngày mà không biết rồi ngày mai đây có còn cơn bão nào ập xuống đời nàng không nữa.
Bây giờ ngoài việc dọn dẹp, nấu ăn trong nhà,nàng trở thành người tiếp điện thoại cho hàng chục bạn gái của chàng. Những cái tên nhìn riết đến quen và mỗi tối khi chàng về, Minh Thư đưa cho chàng danh sách của những người gọi đến tìm chàng càng lúc càng dài ra.Chàng nhìn nó nhún vai mỉm cười nhưng rồi cuối tuần chàng lại đi với một,hai người trong bọn họ. Những ngày thường trong tuần,trong nhà chỉ có nàng và Quân Vũ nhưng hai ngày cuối tuần, một số bạn gái của chàng đã xuất hiện. Đương nhiên những người đến nhà là những người mà chàng lựa chọn và ưu ái nhất. Minh Thư chưa bao giờ đối diện với họ vì Quân Vũ không muốn chàng và bạn chàng bị quấy rầy nên dặn cô bé vào hai ngày cuối tuần cứ đi thư viện hay tha hồ ở nguyên trong phòng mà học tập. Người khách xuất hiện vào dịp cuối tuần thường xuyên nhất là Huệ Trinh.Ở trong phòng Minh Thư nghe tiếng cười và nói của họ vọng vào và Quân Vũ gọi cô ta bằng tiếng "em" thật là êm ái.Hầu như thế bảy nào cô nàng cũng đến để kèm dương cầm cho cậu chủ của nàng. Mỗi lần Huệ Trinh đến, Quân Vũ rất vui. Có lúc Minh Thư nhìn trộm Huệ Trinh,thấy cái dáng ngồi bên dương cầm của cô thanh thoát đến nổi khiến cho người ta không thể không động lòng. Nhưng những lúc Quân Vũ cũng phá lệ đi với những người con gái khác. Người tài sắc nhất trong bạn họ có thể là Lệ Hằng.Cô gái này cũng rất năng đến thăm cậu chủ của nàng nhưng hình như chưa bao giờ Huệ Trinh và Lệ Hằng đụng mặt nhau ở tại nhà cậu chủ,có lẽ là cậu chủ đã sắp xếp trước.
Quân Vũ thường đi chơi rất khuya mới về,có lúc đến bốn giờ sáng Minh Thư mới nghe tiếng khóa tra vào ổ,tiếng huýt của cậu chủ nàng rồi tiếng mở nước trong phòng tắm. Làn nước mát thổi trôi đi những mệt mỏi trong ngày và làm tươi mát tâm hồn của người thanh niên đang hừng hực sức sống. Sáng hôm sau chàng lại lao vào những cuộc vui khác một cách không mệt mỏi như bù lại những ngày làm việc vất vả và căng thẳng trong tuần. Và rồi hai ngày cuối tuần là hai ngày buồn nhất của Minh Thư. Hai ngày đó nàng không phải bận rộn lo cơm nước cho cậu chủ của nàng nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy thiếu vắng một cái gì đó khiến nhiều lúc nàng đã rơi nước mắt. Những ngày thường nàng đã quen nhìn ngắm Quân Vũ lúc chàng ngồi đối diện với nàng khi hai người cùng chia sẻ buổi cơm tối với nhau. Những lời chàng khen ngợi nàng khiến nàng xúc động, ánh mắt nồng ấm của chàng khiến trái tim nàng chứa chan hạnh phúc nhưng rồi đến mỗi cuối tuần,những người con gái khác đã cướp mất đi những lời nói ngọt ngào đó,những ánh mắt nồng ấm đó và trái tim cô đơn của Minh Thư đã dậy lên một nổi đau mà nàng cũng không hiểu tại sao.
Tối thứ ba hôm ấy Quân Vũ từ sở làm trở về lúc sáu giờ,thái độ bứt rứt như đang mong đợi một cái gì đó.Chàng chỉ ăn cơm qua loa rồi vào ngay thư phòng của mình.Một lát sau nghe chàng nói qua điện thoại với ai đó bằng tiếng Anh,giọng chàng vừa bực bội vừa gắt gỏng. Nói chuyện xong chàng dằn mạnh điện thoại xuống bàn và lẩm bẩm:"Bọn này làm ăn thật chẳng chuyên tí nào. Ngày mai có cuộc họp quan trọng như vậy mà đến bây giờ mới gửi tài liệu sang ".Một lúc sau Quân Vũ lại gọi điện thoại cho ai đó nhưng rồi có lẽ không gặp được. Sau đó thì hoàn toàn im lặng và cho đến mười giờ đêm,Quân Vũ vẫn không rời thư phòng,hẳn là đang bận rộn chuyện gì. Minh Thư đã ôn xong bài vở,nàng bứt rứt khi thấy cậu chủ của mình thức khuya nhưng không biết có thể làm gì để giúp chàng không.
Nghĩ ngợi một lúc nàng chuẩn bị khay trà và gõ nhẹ cửa thư phòng.Tiếng Quân Vũ vọng ra:
- Minh Thư đó hả? Vào đi!
Nàng bước vào, đặt khay trà trước mặt chàng và ngập ngừng hỏi:
- Minh Thư có thể giúp gì cho cậu chủ không?
Quân Vũ không ngẩng đầu lên,khẽ đáp:
- Có một tài liệu tiệu tiếng anh Anh phải gấp cho cuộc họp ngày mai. Tài liệu thương mại,có những chữ chuyên môn,Minh Thư giúp tôi không nổi đâu!
- Cậu chủ cứ để cho Minh Thư thử đi,biết đâu Minh Thư sẽ giúp cho cậu chủ một tay.
Quân Vũ đang ở trong trạng thái bực mình,định lớn tiếng bảo Minh Thư lui ra nhưng rồi chàng ghìm lại được. Từ cái hôm xảy ra việc chàng đuổi Minh Thư ra khỏi nhà vì một chuyện không đâu,chàng đã tự hứa là không bao giờ làm cho cô bé mồ côi này phải buồn lòng nữa. Ngước lên, thấy đôi mắt to tròn và ngây thơ của cô bé đang nhìn mình, chàng chẳng nỡ chối từ. Quân Vũ ra hiệu cho Minh Thư đến ngồi cạnh mình.
- Hai bản tài liệu này có liên quan đến nhau,tôi đang dịch dở dang tài liệu thứ nhất. Nếu Minh Thư muốn giúp tôi,thì hãy dịch tài liệu thứ hai nhưng nếu khó quá thì đừng ráng sức.
Cô gái lặng lẽ ngồi xuống và bắt tay vào việc. Nàng liếc sơ tập tài liệu và bắt đầu cắm cúi làm việc. Có lúc nàng dừng lại, trỏ vào quyển từ điển trên bàn và nhỏ nhẹ hỏi chàng:
- Minh Thư có thể dùng chung quyển từ điển với cậu chủ không?Quân Vũ khẽ gật đầu, mắt vẫn không rời xấp tài liệu đang dịch. Nữa tiếng sau chàng vươn vai đứng dậy và khẽ bảo:
- May quá! Cũng gần xong rồi!
- Minh Thư đã dịch một nữa!
Giọng nói ấm áp của cô gái vang lên - Cậu chủ xem có chổ nào sai cần sửa không?
Quân Vũ đón từ Minh Thư một số trang dịch xong,đối chiếu với số tài liệu gốc và thốt lên kinh ngạc:
- Minh Thư giỏi đến thế kia à? Thật tôi không ngờ tiếng Anh của Minh Thư lại khá đến như vây.
- Có một hai chữ chuyên môn viết tắt, Minh Thư để nguyên như thế. Minh Thư thấy cậu chủ bận nên không dám hỏi.
-Để nguyên như thế không sao vì đây là những thuật ngữ thương mại,những người có trình độ trong ngành đương nhiên phải hiểu. Minh Thư dịch rất chính xác,chỉ cần sửa lại chút ít là xem như hoàn chỉnh.
Gương mặt Quân Vũ tươi lên khi chàng trả lại những bản dịch cho Minh Thư:span>
- Chúng ta làm việc tiếp đi!Có lẽ chỉ trong vòng một tiếng nữa là một việc sẽ hoàn tất.
Hai chữ " chúng ta "mà Quân Vũ dùng khiến trái tim Minh Thư ấm áp. Cô gái cắm cúi dịch tiếp,trong lòng bừng lên một niềm vui vì đã giúp được cho cậu chủ của nàng thương mến. Chỉ còn nữa tiếng sau, hai bản dịch đã hoàn tất một cách chớp nhoáng. Quân Vũ kiểm tra lại bản dịch của Minh Thư lần nữa rồi vui vẻ nói:
- Tất cả hoàn hảo! Bây giờ chúng ta đã rảnh nợ rồi.
Cô gái ngước lên nhìn chàng mỉm cười:
- Minh Thư cảm thấy rất vui vì đã giúp được cho cậu chủ một phần công việc
- Đừng gọi là " cậu chủ "nữa mà hãy gọi là anh!- Quân Vũ nhìn cô gái thông minh với đôi mắt đầy vẻ trìu mến - Thế nào Minh Thư? Có muốn làm em kết nghĩa của anh không?
Lời chàng thốt ra như một giòng suốt mát ve vuốt trái tim cô đơn của nàng. Đã từ lâu rồi Minh Thư muốn gọi chàng một tiếng là anh mà không dám vì sợ cách biệt thân phân giữa hai người. Và mỗi lần nghe Quân Vũ gọi Lệ Hằng hay Huệ Trinh bằng tiếng "em" ngọt ngào thì cô gái nhỏ đã thầm mơ ước có một ngày nào đó mình sẽ được chàng xưng hô như vậy.
Bây giờ mơ ước đã trở thành sự thật khiến cho nàng ngồi lặng người ra vì xúc động.
- Sao không trả lời anh? - Chàng lại hỏi - Không muốn trở thành em gái của anh à?
- Đều đó Minh Thư không dằn được xúc động trong lòng mình. Nàng ngã đầu vào ngực Quân Vũ,nước mắt tuôn ra và thốt lên bằng giọng nghẹn ngào:
- Anh Quân Vũ! Em rất muốn...... em khao khát có một người
Chàng vòng tay ôm khẽ bờ vai đang run lên vì xúc động của nàng và khẽ bảo:
- Anh cũng vậy,Minh Thư! Anh cũng khao khát có một người thân. Từ rày trở về sau,anh sẽ xem em như là em gái của anh.em>
Chàng giữ nàng trong tay mình cho đến lúc nàng đã qua cơn xúc động. Giọng chàng lại dịu dàng cất lên:
- Bây giờ thì anh đưa em đi ăn khuya ở một chổ này thú vị lắm,có muốn đi với anh không?
Nàng e thẹn nhìn chàng rồi khẽ gật đầu.
Quân Vũ vừa lau những giọt lệ đọng lại trên má Minh Thư vừa bảo:
- Sao em lại mau nước mắt thế này? Con người em thật là đa cảm!
- Nàng xấu hổ cúi mặt rồi khẽ bảo:
- Em vui cũng khóc mà buồn cũng khóc. Nội em thường bảo em là con bé mít ướt. Nhưng bây giờ thì em sẽ không mỗi cái mỗi khóc nữa đâu bởi vì từ đây về sau,em biết em có một người anh trai và trái tim của em sẽ không cô đơn nữa.
Quân Vũ xúc động khi nghe nàng nói câu đó:
- Biết tại sao anh lại nhận Minh Thư làm em không? Anh thích những cô gái tài giỏi thông minh và có bản lĩnh. Ngay cái lần đầu tiên anh đọc lá thư em để lại, anh đã tự nhủ lòng " Cô bé này không phải tầm thường đâu " Và càng lúc em càng chứng minh nhận xét của anh về em là đúng. Bây giờ thì chúng ta đi kẻo trễ. Nhà hàng đó ở ngoại ô,mất đến nữa tiếng lái xe.
- Sao chúng ta lại đi xa như thế hở anh?
- Vì các món ăn ở đó rất ngon và nhà hàng lại nằm sát bờ biển và dạo chơi một lát.
Nàng ngoan ngoãn theo chàng lên xe,trái tim như nở bừng ra trong một cảm giác ngọt ngào,êm ái khi đêm nay đã đến với nàng như một đêm kỳ diệu. Dẫu có nằm mơ nàng cũng không mơ thấy nổi chàng trai mà nàng hằng đêm nghĩ tới lại ban cho nàng một hạnh phúc quá bất ngờ và cũng quá thần tiên.Đi dạo trên biển với chàng là điều nàng không bao giờ dám mơ tới nhưng chỉ chốc lát nữa đây,giấc mơ đó sẽ trở thành sự thật.
Gió mát ban đêm lùa vào mái tóc Minh Thư,đây là lần đầu tiên trái tim nàng dậy lên một cảm giác hạnh phúc khi nàng đặt chân lên Đài Bắc.
- Sao anh lại nẩy ra cái ý đưa em đến nhà hàng ở cạnh bãi biển hở anh?- Để thưởng công cho cô bé tài giỏi của anh và cũng để kỷ niệm cái ngày mà chúng ta kết nghĩa anh em. Khi nào anh có một công ty riêng thì anh sẽ cho em làm phụ tá của anh.
Câu nói của Quân Vũ khiến Minh Thư bật cười:
- Anh tin tưởng em đến như thế cơ à?- Anh có đôi mắt nhìn người rất tin tưởng.Cái lần đọc bức thư của em là anh đã nể phục em rồi.
- Tại sao bức thư đó làm anh nể phục em?
- Vì em viết rất thông minh! Đọc sơ qua thì giống như em nhận hết phần lỗi về mình nhưng lại một lần nữa thì anh có cảm giác mình bị kết tội là một kẻ mất hết lương tâm! Đó! Cái thâm thúy trong văn chương của em là như vậy! Những lá thư được thảo ra hàng ngày trong lảnh vực thương mại rất cần lối viết đó nếu công ty bạn làm phật ý công ty mình.Đó là một lối viết rất lịch sự nhưng làm cho người đọc nhận có cảm giác khá đau và vì vậy phải suy nghĩ lại. Nếu không phải là em ở một mình với anh trong ngôi nhà đó thì anh đã nghĩ là em đã nhờ ai viết lá thư dó hộ em.
- Lỗ mũi em sắp nở lớn lên rồi đây này! - Minh Thư cười hồn nhiên khi nghe Quân Vũ nói - Nếu mà anh còn tiếp tục khen em như vậy!
- Những người anh khen là thật đó! Và cho đến tối nay thì anh càng nể phục em hơn.Em mới học lớp mươi hai mà dịch được những bản văn chương mại một cách chính xác không thua gì anh. Cho đến bây giờ anh vẫn không hiểu tại sao em lại tài giỏi như vậy,khi mà em theo học ở một ngôi trường rất xa thành phố và thiếu thốn hẳn các phương tiện để trau giồi kiến thức.
- Bởi vì em xem việc học như một thú tiêu khiển cho nên đã sử dụng thời gian rảnh rỗi để tìm hiểu những gì mình thích. Em lui tới thư viện mỗi ngày,nghiên cứu cả các tài liệu ngoại thương vì em có ý định khi lên đại học sẽ theo ngành thương mại.Vì vậy mà trong bản dịch lúc nãy em chỉ ngắc ngứ có một,hai chữ!span>
- Em thông minh thật đấy! Em giỏi đều các môn phải không Minh Thư?
- Em không biết mình có giỏi không nhưng môn học nào em cũng đều có gắng,từ văn đến toán cho tới cả sinh ngữ.- Tháng đầu tiên sau ngày khai giảng,chắc thành thích em cũng rất khá phải không?
- Em đứng nhì lớp,chỉ sau một anh chàng! Các bạn học cùng lớp với em rất ngạc nhiên vì lúc nào họ cũng nghĩ em là một con bé nhà quê!
- Theo anh thì em là một thứ "ngọc trong đá ".Khi các lớp bên ngoài mòn dần đi là lúc viên ngọc bắt đầu tỏa sáng. Quyết định của em lên Đài Bắc rất đúng và rất can đảm nữa,chỉ có môi trường ở đây mới cho em cơ hội thi thố tài năng.
- Anh nói hệt như nội em,trước khi qua đời nội em cũng nói với em như vậy. Em đến Đài Bắc cũng chỉ là để làm tròn di huấn của nội mà thôi.
- Anh sẽ lo cho em đi học đại học!
- Hả? - Minh Thư ngạc nhiên đến lặng người ra - Anh.....anh nói gì em không nghe rõ?
- Anh sẽ lo cho em học đến hết bậc đại học.- Quân Vũ ôn tồn nhắc lại - Em xứng đáng để anh làm điều ấy. Từ đây về sau em không được nghĩ em là người giúp việc của anh mà phải nghĩ mình là em gái của anh. Tiền lương của anh khá cao,đủ để nuôi ột đứa em ăn học. Vì anh nhận em làm em kết nghĩa nên anh có bổn phận đối với em. Anh không nói đùa mà anh nói rất nghiêm chỉnh. Anh không phải là kẻ vô tình đâu, anh cũng biết là em rất thương anh......
- Anh Quân Vũ..... - Minh Thư nghe chàng nói như thế,kinh ngạc đến lặng người ra.
- Nếu em đặt mình ở vị trí của một người giúp việc bình thường thì em sẽ không săn sóc anh đến như vậy đâu. Đàng này thì khác,trong những gì mà em đối đãi với anh,anh cảm nhận rõ tình thương của một người em gái đối với anh trai của mình. Anh rất cảm kích nhưng không nói ra,cho nên có khi em nghĩ là anh không biết. Hoàn cảnh giống nhau của chúng ta dễ khiến em nẩy sinh cảm giác đó. Đó là cảm giác muốn có một người thân và khao khát được chăm sóc cho người thân đó.
- Anh Quân Vũ...... - Minh Thư thốt lên ba tiếng đó rồi nghẹn ngào không nói được. Một lát sau chàng nghe tiếng nàng thổn thức.
- Quân Vũ vội vã tấp xe vào lề và dỗ dành cô gái mà chàng xem như đứa em bé nhỏ:
- Xin lỗi! Anh lại làm cho em xúc động nữa rồi..... mà quên rằng mỗi khi em xúc động là em lại khóc.
- Anh không có gì phải xin lỗi em cả..... - Giọng nàng đầy nước mắt -....... mà ngược lại em rất muốn được khóc thế này. Từ lâu rồi em chỉ tồn tại trên thế gian này, bây giờ em mới có giác là mình đang sống.
- Cái ngôn ngữ của em.......- Chàng nói rồi vuốt tóc nàng -......rất dễ khiến người ta xúc động,dù đó là những câu nói thật là đơn giản!
Rất chàng đưa chiếc khăn của mình cho nàng:
- Em lau nước mắt đi,chúng ta sắp tới nơi rồi.- Nói đến đó chàng cười - Anh không muốn người ta nghĩ là em vừa mới bị anh bắt nạt.
- Câu nói của chàng khiến nàng bật cười dù trên mắt vẫn còn vương ngấn lệ.
- Anh thích thấy em cười như thế.- Chàng khẽ nói - Em có giọng cười thật dễ thương và khi em cười,gương mặt của em cũng rất xinh.
Lời nói của chàng khiến trái tim nàng chứa chan hạnh phúc. Trong sâu kín của tâm hồn nàng,có một tiếng nói thầm lặng vang lên:"Em không những khao khát anh trở thành người thân của mình...... mà khao khát anh trở thành một cái gì hơn thế nữa...... nhưng chung quanh anh có quá nhiều phụ nữ,nào Huệ Trinh, nào Lệ Hằng và còn một lo cái tên mà em không thể nào nhớ hết.... họ quá sang trọng, quá đẹp đẽ mà lại nỗi danh........ nên anh không bao giờ để ý đến một cô bé nhà quê nghèo khổ như em ".
- Em đang suy nghĩ gì đó? - Chàng chợt hỏi khi thấy nàng im lặng.
- Em hả?- Nàng vội vã tìm một câu để khỏa lấp những ý nghĩ thầm kín của mình - Em đang hao hức được trông thấy biển vì quê em chỉ có thảo nguyên thôi.
- Vài phút nữa là chúng ta tới nơi rồi.Nếu bây giờ em chịu chú tâm thì em sẽ nghe tiếng rì rào của biển.
- Em đã nghe rồi! -Nàng thốt lên sau một hồi im lặng - Thật là tuyệt vời phải không anh?
- Rất tuyệt vời! Minh Thư biết không,biển là cái gì mà anh yêu thích nhất.Khi trong lòng có chuyện gì buồn anh lại đến đây và kể hết cho biển nghe.
- Còn em..... - Nàng mơ màng nói -....... em hay kể chuyện mình cho thảo nguyên nghe.Có lúc em đứng giữa thảo nguyên và hét to lên,đó là một cách bày tỏ rất cuồng nộ,nhưng ngay lúc đó thảo nguyên biết em đang muốn nói gì với nó.
- Sao hai anh em mình lại giống nhau đến thế! Chúng ta luôn đem nổi lòng của mình mà tâm sự với thiên nhiên.
- Bởi vì chúng ta không còn ai để mà tâm sự! Cũng không có bất cứ người thân nào bên cạnh của mình.
- Nhưng bây giờ mọi sự đã khác rồi - Quân Vũ nhìn cô gái bằng ánh mắt trìu mến - Bởi vì anh có Minh Thư và Minh Thư cũng có anh.
- 6 -
Câu nói của Quân Vũ khiến Minh Thư vô cũng xúc động.
Hai người tiếp tục cuộc hành trình. Mười phút sau họ tới ngôi nhà sang trọng,khang trang nằm cạnh bên bờ biển.Dùng bữa tối xong,Quân Vũ đưa Minh Thư đi dạo. Đêm nay trăng sáng vằng vặc,Quân Vũ lựa một ghềnh đá bằng phẳng rồi hai người ngồi xuống. Minh Thư khẽ hỏi:
- Anh vẫn cùng bạn bè đến nơi này chứ?
Quân Vũ lắc đầu:
- Em là người duy nhất mà anh đưa đến đây.
- Tại sao hở anh?
- Vì anh xem em là người trong nhà...... là em gái của anh. Trước khi ba mẹ anh bị tai nạn qua đời,cuối tuần nào gia đình anh cũng tới đây cả. Mỗi lần tới đây anh lại có cảm giác ba mẹ đang ở bên cạnh mình dù song thân anh đã trở nên người quá cố.
Chàng nói xong thở dài rồi im lặng một lúc lâu.Minh Thư ngồi gần lại bên cạnh Quân Vũ,nắm tay chàng và dịu dàng nói:
- Anh Quân Vũ,em hứa sẽ là một người em gái tốt của anh.Em sẽ chăm sóc và yêu thương anh như anh ruột của mình. Anh đừng buồn nữa có được không?
Nghe nàng nói thế,chàng cảm động:
- Em thật là một người con gái có lòng. Anh vẫn tự hào là anh không bao giờ nhìn lầm người.
Nói tới đó chàng kéo nàng đứng dậy:
- Chúng ta bỏ giày ra và chạy thi với nhau đi xem ai chạy nhanh hơn!
Minh Thư hứng thú với vai trò chơi có vẻ thú vị này. Bây giờ Quân Vũ mới để ý đến chiều cao của nàng:
- Em cũng cao quá nhỉ! Bỏ giày ra mà cũng đã đứng tới tai anh rồi.
Minh Thư cười dòn:
- Ngày xưa bạn bè của em vẫn thường cười ngạo em là cây tre miễu bởi vì em cao quá. Khi xếp hàng vào lớp,em đứng cao hơn những người chung quanh đến một cái đầu.
- Cao thì đẹp chứ sao! Những cô người mẫu nổi tiếng trên thế giới đều có một chiều cao lý tưởng.
Rồi chàng tằng hắng:
- Minh Thư,anh bắt đầu đếm đây! Khi anh đếm đến thứ ba thì chúng ta cùng chạy.
Quân Vũ cất cao giọng và khi chàng vừa đếm xong tiếng thứ ba thì Minh Thư đã chạy vụt đi như cơn gió.
- Quân Vũ vừa đuổi theo vừa lẩm bẩm:"Chà,cô nhỏ này cao giò nên chạy nhanh khủng khiếp,nhưng làm sao chạy nhanh hơn mình được chứ!".
Chàng đuổi theo nàng nhưng khi chàng cố gia tăng tốc độ thì nàng lại chạy nhanh hơn nữa cho nên giữa hai người lúc nào cũng có một khoản cách. Thỉnh thoảng Minh Thư còn quay lại và trêu chàng:
- Anh Quân Vũ! Anh không bắt được em đâu!
Tiếng cô bé ấm áp vang lên trong đêm kèm theo giọng cười trong trẻo như tiếng chuông ngân. Lần đầu tiên Quân Vũ có cảm giác sống lại cái không khí gia đình êm ấm khi xưa và trong tiềm thức của chàng,giờ đây Minh Thư không khác nào một người em ruột thịt.
Quân Vũ làm sao chịu bỏ cuộc,trong lúc chàng vẫn còn rất khoẻ thì Minh Thư bắt đầu đuối sức.Chàng đã vượt ngang tầm cô gái,nắm được cánh tay nàng và hai người mất đà ngã lăn ra trên bãi biển. Vô tình đầu Minh Thư gối lên cánh tay của Quân Vũ:
- Em chịu thua rồi!
Nàng vừa nói vừa định ngồi dậy thì chàng đã kéo nàng xuống:
- Nằm yên trên tay anh và nói chuyện cho anh nghe!
Trái tim Minh Thư đập mạnh:
- Nói chuyện gì bây giờ hở anh?
- Nói bất cứ chuyện gì mà em muốn.
Minh Thư im lặng một lúc rồi khẽ bảo:
- Anh Quân Vũ,em có chuyện này muốn hỏi anh nhưng anh phải hứa trước là không được giận.
- Em muốn hỏi gì cứ hỏi đi,anh không giận em đâu.
- Tại sao lúc trước anh lại khó khăn và hay cáu gắt như vậy?
- Đó là bởi anh nghĩ số phận đã bất công với anh nên anh phải bất công với những người khác. Trong khi ai cũng có cha mẹ, anh em thì anh lại cô đơn vò vỏ một thân một mình, thiếu hẳn tình cảm gia đình mà anh lúc nào cũng khao khát.Nhưng từ khi anh đọc bức thư của em thì anh đã thay đổi rất nhiều. Anh cảm thấy những hành xử trước đây của mình không đúng. Những người chung quanh anh hoàn toàn không có lỗi lầm gì về nỗi bất hạnh mà số phận đã mang đến cho anh.
- Nhưng bên cạnh bất hạnh,anh vẫn được số phận ưu đãi về nhiều mặt.
- Em nghĩ vậy sao?
-Em nghĩ vậy! Anh đẹp trai,thông minh,ưu tú. Anh còn trẻ như vậy mà ngồi vào vị trí mà nhiều người vẫn hằng mơ tưởng. Chung quanh anh lúc nào cũng có phụ nữ vây quanh. Đáng lẽ anh phải cảm thấy là mình hạnh phúc.
- Được phụ nữ vây quanh là một hạnh phúc sao?
- Đương nhiên rồi! Có người chỉ mơ ước một mối tình thôi mà cũng không được.
- Có nhiều người yêu mình quá cũng đau đầu lắm!
- Nhưng trong số họ phải có một người mà anh yêu thích nhất phải không?
- Anh rất thích Huệ Trinh và cũng thích Lệ Hằng nữa. Hai cô gái này đều tài sắc vẹn toàn mà tâm hồn của họ cũng rất là nhân hậu. Nhưng anh chưa quyết định chọn ai vì bên cạnh họ anh còn quen với rất nhiều người.
- Đàn ông lúc nào cũng tham lam phải không anh?
- Đúng thế,bất cứ người đàn ông nào cũng muốn làm những cuộc dạo chơi trước khi họ chịu ở yên trong gia đình thực sự của mình.
- Ai yêu anh chắc là khổ lắm?
- Có lẽ...... Huệ Trinh cũng nói với anh như vậy,nhưng lạ một điều là cô ấy biết anh bay bướm đến vậy mà vẫn yêu anh. Đàn bà lúc nào cũng chịu đựng giỏi hơn đàn ông!
- Vâng! Đàn ông vừa tham lam vừa ích kỷ. Khi người yêu của họ mà để mắt đến một ai đó là họ sẽ có thái độ quyết liệt ngay. Anh cũng không ngoại lệ. Đối với người đàn bà mà anh yêu,anh muốn anh là người đàn ông đầu tiên và cuối cùng.
- Anh có khi nào phải tỏ thái độ nóng nảy khi Huệ Trinh hay chị Lệ Hằng vô tình chú ý đến một ai khác?
- Anh chưa nói yêu cô nào trong hai cô nên anh không ình cái quyền để làm như vậy. Anh không thích tỏ tình một cách vội vã vì khi nói yêu người nào thì chúng ta sẽ có trách nhiệm đối với người đó. Mà anh thì...... còn muốn rong chơi trong một thời gian nữa.Nhưng tội cho hai cô gái này là họ rất chung tình với anh.Cả hai cô đều đẹp,đều nỗi tiếng và đều hoạt động trong giới văn nghệ nhưng từ lúc họ bước chân vào nghề đến nay,họ chưa từng để xẩy ra một tai tiếng gì về tình cảm. Anh quý hai cô là cũng là vì vậy. Nếu mai này đến lúc phải lập gia đình,anh sẽ chọn một trong hai người đó.
- "Lúc đó em sẽ không còn anh nữa rồi...... ", trái tim Minh Thư thầm than van,"....và lúc đó thì em cũng sẽ không còn hứng khởi gì để mà sống nữa! "
- Mình phải ra về thôi! - Tiếng Quân Vũ vang lên như đánh thức Minh Thư - Ngày mai anh phải vào công ty sớm để đưa tài liệu cho cô thư ký đánh.Cuộc họp cổ đông khởi sự vào lúc mười hai giờ trưa mai.
Quân Vũ đỡ Minh Thư ngồi dậy,phủ lớp cát dính trên tóc và trên áo của cô gái. Hai người đi bên nhau về chổ gửi xe. Trên đường về,Minh Thư thắc mắc:
- Sao anh không giao tài liệu đó cho người thông dịch của công ty? Ban ngày anh đã làm việc vất vả lắm rồi.
- Đó là do lỗi của phía công ty bạn. Bên họ trục trặc sao đó mà cho tới lúc tan sở anh vẫn chưa nhận được tài liệu của họ. Hầu hết nguyên liệu dùng để làm ra sản phẩm của công ty Trường Đạt đều nhập từ Hoa Kỳ. Hiện tại Trường Đạt phải nhập hàng với giá khá cao. Nhưng rồi mới đây một công ty ở Mỹ,cũng với những loại hàng đó, lại chào giá rẻ hơn. Vấn đề này khá quan trọng nên sẽ được đưa ra trong cuộc họp ngày mai. Anh chịu trách nhiệm về phần việc này nên phải cố gắng làm cho xong. Đến tám giờ tối bên công ty bạn mới giử tài liệu sang cho anh. Anh liên lạc với người thông dịch thì anh ta đã có việc ra ngoài. Vì không phải trong giờ làm việc nên làm sao trách anh ta được. Anh đành phải làm lấy thôi. Nhưng cũng nhờ trục trặc này xẩy ra nên anh mới khám quá ra ở bên cạnh anh có một người rất tài giỏi mà anh không hề hay biết,mà cũng nhờ vậy mà bây giờ trở đi,anh lại có thêm một người em gái.
Trên đường về,hai người tâm sự với nhau khá nhiều.Tối đêm đó là đêm đẹp nhất của cuộc đời Minh Thư kể từ khi nàng bước chân đến Đài Bắc. Nhớ đến câu nói của Quân Vũ:"Anh sẽ lo cho em học đến hết bậc đại học ".Minh Thư xúc động đến rơi nước mắt.
Kể từ ngày đó tình cảm giữa Minh Thư và Quân Vũ càng thắt chặt hơn. Ngôi nhà này đã trở thành gia đình thật sự của họ. Minh Thư chăm sóc cho Quân Vũ như chăm sóc cho anh ruột thịt và đều này làm cho Quân Vũ rất cảm kích.
Cuối tuần đó,công ty Trường Đạt tỏ chức buổi họp mặt với khách hàng để giới thiệu các sản phẩm mới về mỹ phẩm cũng như thời trang.Số người tham dự lên đến cả ngàn người và Quân Vũ thì chịu trách nhiệm về buổi giới thiệu sản phẩm này nên trưa thư Bảy đó,chàng đã có mặt ở công ty để đôn đốc mọi chuyện.Tất cả đều tiến hành một cách tốt đẹp.
Bảy giờ là giờ chính thức mở màn buổi giới thiệu sản phẩm nhưng mới sáu giờ hơn mọi người đã đến ngồi chật cả hội trường. Sân khấu được xây dựng theo hình tròn nổi bật lên ở giữa,chung quanh là các hàng ghế từ thấp đến cao của khán giả.
Đến sáu giờ hai mươi,người phụ tá của Quân Vũ đến báo cho chàng biết cô người mẫu đóng vai trò quan trọng trong việc giới thiệu mỹ phẩm sẽ đến trễ nửa tiếng vì có bất khả kháng.
- Lan Hương mới báo cho tôi biết việc này! - Người phụ tá ái ngại nói - Hay là chúng ta dời giờ khai diễn trễ lại một chút!
Quân Vũ cau mày:
- Chúng ta là công ty lớn phải giữ chữ tín chứ.Làm như vậy khách hàng còn xem chúng ta ra gì.
- Anh ở đây coi sóc mọi việc,hai mươi phút sau tôi sẽ trở lại.
Quân Vũ ra bãi đậu xe của công ty.Vừa mở cửa xe,chàng vừa gọi điện thoại về nhà:
- Minh Thư đó hả?- Chàng nói vội vàng khi nghe giọng nàng cất lên - Em hãy thay một bộ đồ xấu xí nhất của mình,đi đôi giày xập xệ một chút,tóc tai cũng phải làm trông có hơi bù xù........ nghĩa là em phải làm cho em trông xấu hơn bình thường........đừng có hỏi anh tại sao....... mười phút nữa anh về rước em thì em phải sẳn sàng như thế...... trên đường đi anh sẽ giải thích với em.
Quân Vũ nói rồi cúp phôn ngay khiến Minh Thư không biết chuyện gì xẩy ra và tại sao nàng phải làm như vậy.Nhưng nàng biết chắc chắn Quân Vũ có lý do nên nàng vội vã làm theo lời chàng.Vả lại việc này vô cùng đơn giản. Minh Thư chỉ có vài bộ đồ cũ kỹ để thay đổi,giày dép thì cũng đã sử dụng đến mòn cả gót, không cần phải giả vờ thì nàng cũng sẽ xuất hiện trước mắt người đối diện dưới cái dáng vẻ mà bạn bè cùng lớp của nàng chê là quê mùa. Còn mái tóc chỉ cần làm rối tung lên một chút là trông nàng đã trở thành một vừa thô kệch,vừa biếng nhác.
Vài phút sau đã nghe tiếng Quân Vũ đỗ lại trước nhà.
- Đi với anh đến hội trường công ty!- Chàng hấp tấp nói và kéo nàng lên xe - Trong mười phút nữa chúng ta phải có mặt ở đó nếu không muốn buổi giới thiệu sản phẩm này bị hỏng đi.
- Em vẫn chưa hiểu? - Nàng thắc mắc khi chàng rồ máy xe và phóng nhanh về phía trước.
- Chuyện là như thế này........- Chàng giải thích -...... tối hôm nay công ty của anh tổ chức buổi giới thiệu sản phẩm mới về cả mỹ phẩm lẫn thời trang. Bây giờ sắp mở màn mà cô người mẫu quảng cáo ỹ phẩm lại bị kẹt một việc bất ngờ nên anh phải nhờ em thay thế.
- Cô ta phải xuất hiện trước mắt mọi người dưới hình thức xấu xí nhất à?
- Đúng như vậy! Và đó là một sự cố ý đã được sắp đặt. Người mẫu đó sẽ ngồi trà trộn trong hàng ghế khán giả. Người dẫn chương trình sẽ giới thiệu tiết mục mở đầu và làm như xuất kỳ bất ý,đi một vòng quanh khán giả và chọn ra một người trong bọn họ,mời lên sân khấu để thử những mỹ phẩm mới của công ty. Trên sân khấu sẽ xuất hiện sẵn một chuyên viên hóa trang siêu đẳng. Người này sẽ dùng những mỹ phẩm mới sản xuất của công ty Trường Đạt để trang điểm cho cô gái được chọn đó. Đương nhiên là sau khi được hóa trang,cô gái đó sẽ biến thành một người vô cùng lộng lẫy. Chưa hết,sau khi được trang điểm xong,cô gái sẽ được làm tóc rồi thử bộ thời trang kiểu mới nhất mà công ty sẽ tung ra trong mùa thu này.Từ đầu đến cuối,những việc này chỉ là để chứng minh sau khi đã dùng các sản phẩm mới mà công ty Trường Đạt tung ra,thì một cô gái bình thường nhất cũng có thể biến thành một người lộng lẫy nhất. Sau tiết mục này là tiết mục trình diễn thời trang của các mẫu công ty,kéo dài khoảng ba mươi phút và sau đó chương trình chấm dứt. Nhưng tiết mục đầu mới là tiết mục quan trọng nên anh phải nhờ em giúp.
- Sao anh không nhờ một người mẫu khác có sẳn ở đó?
- Hiện tại tại hội trường công ty đã tề tựu khoảng hai mươi người mẫu nhưng anh chẳng chọn được cô nào cả. Họ có thân hình đẹp nhưng tiếc cái là làn da không đươc mịn màng. Trong khi người được make up thì cần thiết có đặc điểm này. Anh đã suy nghĩ kỹ trước khi chọn em. Em có một làn da mỏng,mịn,gương mặt lại sắc nét. Sau khi được trang điểm,chắc chắn là trông em sẽ rất lộng lẫy..Và đó là cái mà công ty cần,cũng là cái quyết định thành bại của buổi thiệu sản phẩm này. Em đồng ý giúp anh chứ,Minh Thư? Và không giận anh khi anh bắt em phải xuất hiện trước mặt mọi người với một hình thức ban đầu không lấy gì làm xinh đẹp lắm.
- Anh Quân Vũ,em sẵn sàng làm cho anh bất cứ chuyện gì anh muốn nhưng nếu sau khi trang điểm xong mà em vẫn không đẹp thì anh đừng có vì vậy giận em!
- Làm sao có chuyện gì chứ! - Quân Vũ mỉm cười - Em không trang điểm thì cũng đã xinh rồi chỉ có cái làn da của em hơi thẫm màu một tí và em thì hình như ăn mặc...................... bất cần đến thời trang, cho nên nhìn chung có thể người ta không thấy em có gì nổi bật nhưng nếu em chịu để ý đến bề ngoài một tí thì có lẽ em chẳng thua bất cứ ai cả.
- Làn da của em trước đây không phải như thế này đâu! - Minh Thư nói với vẻ tự ái - Có điều là suốt mùa hè vừa qua em cứ dang nắng liên tục nên mới trở thành như vậy. Một hai tháng nữa khi em nhả nắng thì anh sẽ thấy làn da thật sự của em,nó cũng trắng hồng không thua kém bất cứ một ai khác. Tụi bạn trong lớp em cũng cười ngạo em và nói em đen quá. Ở thành phố, hình như ai cũng thích có làn da trắng mịn và hình như họ sẳn sàng làm mọi điều để có thể đạt đến mục đích ấy.
- Đương nhiên rồi, Minh Thư! Và đó là cái mỹ phẩm Trường Đạt muốn đem đến ọi người.
- Anh cũng thích phụ nữ có làn da trắng mịn phải không?
- Anh thật sự thích như vậy. Ai cũng nói Jennifer Lopez đẹp nhưng anh lại thích làn da trắng hồng của Nicole Kidman hơn làn da rám nắng của cô ta!
- " Cho nên không bao giờ anh nghĩ là em đẹp "Minh Thư buồn tủi nghĩ thầm," Cũng không bao giờ anh chú ý đến bề ngoài của em. Anh nghĩ rằng em đen đúa như vậy,ăn mặc thô kệch như vậy,có gì nổi bậc mà phải nhìn tới chứ! Mãi mãi em chỉ là cái gì đáng tội nghiệp trước mắt anh. Có khi nào lại sánh bằng Huệ Trinh của anh cũng như Lệ Hằng của anh! "Nhưng dường như Quân Vũ không hiểu được tâm trạng của Minh Thư,thấy nàng im lặng,chàng khẽ hỏi:
- Em đang nghĩ gì vậy Minh Thư? Em cảm thấy run khi lần đầu tiên bước lên sân khấu phải không?
- "Em đã xuất hiện dưới mắt hàng ngàn người trong một cuộc đua còn ác liệt hơn nhiều. Tại sao em lại phải run sợ khi xuất hiện trước mắt một nhóm người nhỏ nhoi của thành phố này với một công việc không đòi hỏi bất cứ sự tập luyện nào chứ?" Minh Thư định nói với Quân Vũ như vậy như rồi ghìm lại được. Cuối cùng nàng chỉ nhỏ nhẹ bảo:
- Em không run sợ chút nào cả,em chỉ nghĩ đơn giản là nếu sự xuất hiện của em mà giúp cho anh một điều gì đó thì em hết sức sẳn sàng
Quân Vũ xúc động không nói gì,chỉ nắm chặt tay nàng.
- Sân khấu được trang trí với những màu sắc lộng lẫy vui mắt. Trên đó thiết trí sẵn những gì cần thiết để giới thiệu những sản phẩm mới của công ty Trường Đạt với mọi người.
- Người dẫn chương trình là một cô gái trẻ có gương mặt đáng yêu. Nàng nhìn một lượt khắp khán giả rồi cất cao giọng:
- Đối với phụ nữ,làm đẹp là vấn đề quan trọng nhất!Sắc đẹp có thể mang đến cho phụ nữ sự tự tin,cũng có thể mang đến cho họ sự thành đạt. Vì lý do này mà ngành mỹ phẩm và thời trang mới ra đời. Dùng một loại mỹ phẩm tốt,sắc đẹp của chúng ta sẽ được tôn lên gấp bội. Mỹ phẩm hảo hạng không phải chỉ dùng để làm đẹp mà còn nuôi dưỡng da mặt, giữ cho phái đẹp của chúng ta một làn da mịn màng thách thức với cả sự tàn phá của thời gian. Công ty Trường Đạt của chúng tôi luôn nghiên cứu để cho ra những sản phẩm nhằm mục đích duy trì vẻ đẹp của người phụ nữ trong một thời gian lâu dài và bền vững nhất. Đó là nói về mỹ phẩm! Cả trong lãnh vực thời trang của chúng tôi cũng tuân theo tiêu chỉ này. Mang lại cho phụ nữ vẻ nhìn thanh tao nhất,quyến rũ nhất luôn là mục đích mà chúng tôi vươn tới.Để mở đầu chương trình hôm nay,chúng tôi sẽ chọn một khán giả bất kỳ trong số người đại diện ở đây.Chúng tôi sẽ mời ấy lên sân khấu để chuyên viên của công ty chúng tôi trang điểm bằng những mỹ phẩm mới nhất sẽ được phổ biến trong những ngày sắp tới. Và sau đó vị khách danh dự này cũng sẽ được mời thử một bộ y phục thời thượng nhất mà công ty chúng tôi sẽ tung ra thị trường trong mùa thu năm nay.
Người dẫn chương trình nói xong đi một vòng chung quanh những hàng ghế ngồi của khán giả rồi chỉ vào một cô gái ngồi khiêm nhượng ở một hàng ghế thậc xa:
- Xin mời cô lên sân khấu để mở đầu tiết mục của đêm nay. Xin mọi người ột tràng pháo tay để cổ vũ người khách mời đặc biệt này!
Khán giả không ai bảo ai vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt. Cô gái ngồi hàng ghế mà mình đang ngồi, bước lên sân khấu với dáng điệu rất quê mùa. Gương mặt của cô trông cũng có vẻ ngờ nghệch, tóc tai biếng chải, bộ áo thô kệch rộng thùng thình khiến người ta không thể hình dung thân hình thật sự của cô là như thế nào. Đôi giày của cô trông càng tội nghiệp hơn vì hình như đã mòn cả gót.
Ánh mắt của cô ngơ ngẩn có vẻ sợ hãi. Nhìn chung quanh cô là một người hoàn toàn không có gì hấp dẫn và khán giả bên dưới thầm nghĩ với một con người như vậy,không biết mỹ phẩm và thời trang của công ty Trường Đạt có làm nên kết quả gì không.
Theo dõi màn hình ở phía trong hậu trường,Quân Vũ không theo nhịn cười vì chàng biết Minh Thư đã cố ý làm ình trở thành quê mùa và ngớ ngẩn dưới mắt mọi ngượi "Chà! Cô bé Minh Thư này cũng lí lắc ghê đi!", Quân Vũ thầm nhủ, "Mình đâu có bảo Minh Thư làm như vậy,thế mà cô bé cũng nghĩ ra được. Hàng ngày dáng vẻ của Minh Thư đâu có khù khờ như thế nhưng có bé đóng kịch hay tuyệt và lát nữa đây việc này sẽ mang lại tác dụng. Sau khi được trang điểm và xuất hiện trong một hình thức hoàn toàn khác trước,cái dáng vẻ lúc đó của Minh Thư mới đánh mạnh vào trái tim của mọi người và họ có thể nào không nghĩ những sản phẩm mới của công ty Trường Đạt quả là sản phẩm thần kỳ ".
Trong khi Quân Vũ đôn đốc trong hậu trường thì chuyên viên hóa trang trên sân khấu bắt đầu trang điểm cho Minh Thư. "Em có một làn da tuyệt vời và gương mặt cũng rất sắc nét", cô chuyên viên nói khẽ vào tay nàng, "Gương mặt của em rất dễ trang điểm. Yên tâm đi,chị sẽ biến em thành một công chúa trong vòng không đầy nữa tiếng ".
Bàn tay điêu luyện của người chuyên viên thoăn thoắt không ngừng..Lớp kem lót được thoa thật đều và rất khéo. Da của Minh Thư vốn mịn màng nên vùa thoa nhẹ một lớp phấn mỏng,gương mặt của cô gái đã sáng bừng lên một cách rực rỡ. Đôi mắt to của Minh Thư được kẽ chì trông càng bắt mắt hơn. Hàng mi vốn dài và rậm của nàng được chuốt mascara làm cho cong vút. Trong thoát chốc đôi mắt ngày thường vốn long lanh của nàng bây giờ lại trở nên thập phần quyến rũ.
- " Em có sống mũi rất là thanh thoát ",cô chuyên viên thầm thì với Minh Thư khi thoa lớp son lót lên làn môi có hình trái tim xinh xắn của nàng. "Tuổi của em không cần son đậm, màu hồng nhạt trông rất hấp dẫn hơn. Bây giờ thì xong cả rồi cô bé ơi. Chao ôi! Em đẹp quá! Chính chị cũng không ngờ trang điểm xong em lại lộng lẫy đến thế này ".
Nói xong cô trao cho nàng chiếc gương và khi thấy cô bé như giật mình khi nhìn thấy hình ảnh mình trong gương, người chuyên viên mỉm cười bảo tiếp:"Đẹp đến không thể nào tưởng tượng được phải không?"
Minh Thư khẽ gật đầu,nàng cắn môi để cố trấn tĩnh lòng mình,quả thật nàng vừa trông thấy trong gương một khuôn mặt xinh đẹp đến phi thường.
Người chuyên viên hóa trang ra hiệu cho cô gái dẫn chương trình. Cô gái mỉm cười một nụ cười thật tươi và tuyên bố với mọi người:
-Người khách mời đặc biệt trong số quý vị đã được chúng tôi trang điểm xong. Xin tất cả các vị nhìn lên sân khấu và muốn rõ hơn, xin nhìn màn hình phóng đại ở phía sau,quý vị sẽ biết như thế nào là sự phi thường của mỹ phẩm sản xuất bởi công ty Trường Đạt.
Minh Thư đứng dậy mỉm một nụ cười rạng rỡ và khi gương mặt của nàng được phóng lớn lên trên màn hình,tất cả các khán giả đêu ngạc nhiên đến sửng người ra rồi sau đó một tràng pháo tay vang lên nhiệt liệt, kèm theo đó là những tiếng xì xào:
- Chao ôi,con bé ngờ ngệch lúc nãy bây giờ trông giống hệt như minh tinh điện ảnh!
- Quả là thần kỳ không thể tưởng! Lúc nãy nhìn cô bé tội nghiệp đó bước lên sân khấu,tôi còn tự hỏi chẳng biết người ta phải làm thế nào để gương mặt của nó trông cho được một chút!
- Đã nói là mỹ phẩm của công ty Trường Đạt mà! Nghe nói ngay cả minh tinh,ca sĩ của thành phố Đài Bắc này cũng dùng nữa đấy,đâu phải mỹ phẩm của Pháp hay Nhật mới dẫn đầu thế giới.
- Tôi thì ước gì sản phẩm này được tung ra ngày mai,để tôi có thể làm ình xinh đẹp như cô bé đó.
Mỗi người góp vào một câu, hội trường xôn xao cả lên và chìm vào một bầu không khí đầy phấn khích.
Không phải chỉ khán giả sững sờ mà Quân Vũ cũng ngồi lặng người ra khi nhìn thấy gương mặt được phóng lớn lên màn ảnh của Minh Thư.
- " Bây giờ cô bé này đi đóng phim cũng còn được, nói gì chứ làm người mẫu!",chàng lẩm bẩm.
- Ở phía ngoài,người dẫn chương trình đưa hai tay lên cho khán giả im lặng:
- Chúng tôi biết tất cả mọi ở đây đang kinh ngạc vì sự thần kỳ của mỹ phẩm được sản xuất bởi Trường Đạt.Nhưng chưa hết đâu quý vị,bây giờ cô khách mời may mắn này sẽ được chúng tôi làm tóc ngay trên sân khấu. Và sau đó sẽ được mặc chiếc áo dạ hội kiểu mới nhất mà chúng tôi sắp tung ra thị trường trong mùa thu năm nay.
Người dẫn chương trình vừa dứt lời,chuyên viên làm tóc bèn bắt đầu ngay công việc của mình. Tóc Minh Thư vốn nhiều và óng ả nên rất dễ thực hiện các kiểu tóc thời thượng.Mười lăm phút sau cô gái đã có mái tóc mới,phía trên được bới lên một cách quý phái,phía dưới là những lọn buông dài yểu điệu.
- Việc làm tóc cũng được thực hiện một cách hoàn hảo.- Giọng của người dẫn trình vang lên. Hướng về phía Minh Thư,cô MC cất cao giọng - Xin mời cô ra hậu trường mặc thử kiểu áo mới nhất của chúng tôi - Rồi nhìn khắp một lượt khán giả,người MC dõng dạc tuyên bố - Không phải là khoa trương nhưng trông mười,mười lăm phút nữa đây,tất cả quý vị sẽ mục kích một sự việc vô cùng ngoạn ngục:cô gái bình thường nhất sẽ trở thành cô gái lộng lẫy nhất đêm nay.
Tiếng vỗ tay nỗi lên như sấm dù mọi người chưa biết tác dụng của thời trang đối với cô gái này sẽ ra sao.Trong lúc đó Minh Thư được người trong công ty đưa thẳng vào hậu trường. Quân Vũ đón Minh Thư và nói khẽ vào tai nàng: " Em diễn kịch rất xuất sắc lắm,đến anh cũng phải ngạc nhiên! "Minh Thư cũng nhoẻn miệng cười rồi nói nhỏ vào tai chàng:"Lúc nãy trông em giống hệt như một người ngờ nghệch nhất thế gian này có phải không?" Hai anh em nhìn nhau rồi bất giác cười to.
Chuyên viên phục trang đưa Minh Thư vào trong và bắt đầu thử áo cho nàng.
- " Cô bé này cũng cao dữ ha! ",người chuyên viên tự
Đây là lần đầu tiên Minh Thư để người ta thay áo ình nên gương mặt nàng ửng hồng lên vì thẹn.
- Mắc cỡ gì hở cô bé?- Người chuyên viên phục trang dịu dàng nói - Chúng ta cùng là phái nữ mà!
- Bộ y phục thô kệch rơi xuống nền nhà,người chuyên viên đứng lặng người ra trước thân hình đẹp như tượng của cô gái mười bảy tuổi. Minh Thư e thẹn quay người qua hướng khác và thúc giục:
- Cô mặc áo vào cho cháu nhanh lên. Đừng nhìn cháu như vậy cháu sẽ xấu hổ chết được!
- Chao ôi,sao tính cô dễ mắc cỡ như thế hỡ cô bé? Lần đầu tiên thay áo trước mặt người lạ phải không?
Minh Thư không nói gì,gương mặt chỉ ửng đỏ lên. Chiếc áo dạ hội sang trọng mang màu sắc của mùa thu được khoắc lên người nàng.Tất cả đều khít như một cách thần kỳ.
- Tôi không ngạc nhiên đâu! - Người chuyên viên khẽ nói -Lúc nãy nhìn cô,tôi đã biết cô có một thân hình của một người mẫu. Chẳng cần phải làm bất cứ sự điều chỉnh nào thì chiếc áo này cũng vừa khít cô rồi. Cô có thân hình đẹp quá cô bé ạ!Bây giờ thì cô nhìn qua gương đi,tôi đoan chắc chính cô cũng không nhận ra mình nữa!
Minh Thư xoay mình về phía chiếc gương và sửng sờ khi thấy hình ảnh của mình trong đó.
- Tuyệt đẹp phải không? Đẹp như một bà hoàng. Tôi chưa thấy cô gái nào có dáng vẻ đài các như cô.
- Nhưng chiếc áo này....hơi hở ngực.............- Minh Thư nói bằng giọng hài lòng lắm - Cháu muốn mặc cái gì kín đáo một chút.
- Đây là dạ hội mà! - Người chuyên viên giải thích - Bây giờ mặc hở một tí là mốt. Buổi biểu diễn này không có thu hình đâu mà cô sợ. Cô chỉ đi một vòng trên sân khấu để khán giả chiêm ngưỡng chiếc áo này đẹp như thế nào khi được khoác trên người cô. Cô đã giúp công ty thì phải giúp cho trót chứ!
- Thôi được! - Minh Thư hít một hơi dài để lấy thêm can đảm - Cháu đã hứa với anh cháu thì cháu phải làm cho xong.
- Cô là em của cậu Quân Vũ à?- Người chuyên viên kinh ngạc hỏi.
- Thưa vâng! - Minh Thư nhỏ nhẹ đáp.
- Hai anh em cô người nào cũng đẹp. Cả con gái của công ty này cũng mê anh trai cô. Cô Khánh Ngọc đó,chắc là cô biết cô ta chứ?
- Khánh Ngọc! -Minh Thư lập lại bằng giọng bỡ ngỡ - Việc này thì cháu mới nghe lần đầu..
- Cô ta mê cậu Quân Vũ muốn điên luôn.. nhưng thôi nãy giờ tôi già chuyện quá rồi,bây giờ tôi đưa cô ra ngoài để trình diễn. Cô nhớ bình tĩnh, đi thật thong dong và nhún nhẩy,như thế thì dáng người mới đẹp.Ồ,tôi quên mất,phải cho cô mang đôi giày cao gót cùng màu mới là đủ bộ.
Khi người chuyên viên đưa Minh Thư ra ngoài thì nhân viên hậu trường có mặt ở đấy ai nấy đều sững sờ. Lúc nãy bộ đồ vừa xấu vừa thô đã che mất đi những gì quyến rũ nhất của cô gái có khuôn mặt tuyệt vời này. Giờ đây chiếc dạ hội màu hoàng yến bó sát vào người đã làm lộ rõ tất cả những nét đẹp vừa thanh tú vừa đài các trên thân hình hàng.
- "Chắc khán giả sẽ ngất xỉu hết!", một nhân viên hội trường nói lớn," Cô đẹp quá đi thôi,cô bé ạ!".
- Không phải chỉ những nhân viên hậu trường có mặt ở đó mới sững sờ mà ngay cả Quân Vũ cũng thế. Trước mặt chàng,Minh Thư xuất hiện với cái đẹp hoàn hảo nhất khiến chàng phải kinh ngạc đến lặng người ra dù không phải đây là lần đầu tiên chàng trông thấy một người con gái đẹp.
- Em đừng có khớp nhé,Minh Thư! - Chàng dặn nhỏ khi thấy gương mặt của nàng hơi tái đi vì sợ - Em chỉ cần đi một vòng thật đẹp và như thế là công việc của chúng ta tối nay đã hoàn tất cả rồi.
Minh Thư gật đầu nhìn Quân Vũ và chuẩn bị bước ra sân khấu.
- Thưa quí vị...- Giọng của người dẫn chương trình lại vang lên -...lúc nãy quý vì đã từng chứng kiến sự thần kỳ của mỹ phẩm đã mang lại cho sắc đẹp của phái nữ chúng ta. Bây giờ quý vị sẽ chứng kiến những gì mà thời trang tác động lên vóc dáng của con người. Chúng tôi không dám ca ngợi sản phẩm thời trang của mình trước khi vị khách mời đặc biệt của chúng ta xuất hiện trên sân khấu trong vài phút nữa, bởi vì chúng tôi muốn quý vị tự phán xét và đánh giá xem thời trang của công ty Trường Đạt có giúp người phụ nữ đạt được vẻ đẹp tuyệt đối hay không và bây giờ một lần nữa chúng tôi xin mời... cô... Minh Thư!
Tất cả khán giả trên khán đài đều nín thở để quan sát xem cô gái quê mùa mặc chiếc áo thô kệch ban nãy sẽ xuất hiện ra sao trong bộ dạ phục cho là thời thượng nhất của công ty Trường Đạt. Họ vẫn không thể quên cái dáng điệu khù khờ của cô lúc nãy khi bước lên sân khấu. Nhưng khi chùm ánh sáng từ trên trần hội trường bắt đầu tập trung vào những bước đi của Minh Thư và rồi nàng nhẹ nhàng bước ra sân khấu trông một nhân dáng lộng lẫy và hoàn hảo nhất thì những tiếng vỗ tay như sấm động đồng loạt nổi lên từ khán giả.
- Tuyệt vời! - Nhiều tiếng bình phẩm vang lên!
- Tôi không ngờ bây giờ cô ta lại trở nên xinh đẹp và lộng lẫy như thế -Một người phụ nữ vừa suýt xoa vừa nói.
- Có mất cả tháng lương để mua chiếc áo dạ hội này cũng là đáng lắm!
Trong những lời bàn tán vang lên thì đồng lúc hình ảnh đẹp lộng lẫy của Minh Thư được phóng lên trên màn hình Mọi người càng ngẩn ngơ vì không biết đây là mộng hay thực khi cô bé lọ lem lúc nãy biến thành một nàng công chúa xinh đẹp nhất trần gian.
Minh Thư đi một vòng thật đẹp với dáng đi vừa nhẹ nhàng vừa thanh thoát rồi chào khán giả và bước vào hậu trường.
- Thật là thành công ngoài cả sự tưởng tượng của anh! - Quân Vũ hân hoan nói với Minh Thư và nhìn cô em kết nghĩa của mình với ánh mắt thật khâm phục.- Chàng liếc vào đồng hồ tay và nói tiếp - Chương trình còn tiếp diễn khoảng nữa tiếng nữa. Bây giờ em mặc nguyên chiếc áo này và trở lại chổ ngồi cũ của mình trên khán đài ột việc có vẻ thật một chút. Khi chương trình chấm dứt,anh sẽ thưởng cho em một thứ.Bí mật... lát nữa anh mới nói cho em biết!
- Ngoài kia,tiếng người MC vang lên:
- Xin mời cô Minh Thư bước ra sân khấu và có đôi lời phát biểu với các khán giả hiện diện đêm nay.
Quân Vũ liếc nhìn nàng:
- Em có thể phát biểu tự do theo ý của mình,miễn sao nó mang ý nghĩa ca tụng sản phẩm của công ty chúng ta là được.
Minh Thư gật đầu rồi trở lại sân khấu.Bây giờ nàng bình tĩnh và dạn dĩ hơn nhiều. Đón chiếc micro trên tay của người MC,Minh Thư khẽ nói:
- Tôi không biết phải cám ơn như thế nào cho xứng với những phần thưởng vô giá mà tôi đã nhận được từ công ty Trường Đạt trong đêm nay. Trước đây tôi thường hay mặc cảm về bề ngoài của mình. Khi ra đường,đôi lúc tôi rất tủi thân khi không được bất chàng trai nào nhìn ngắm hay để ý. Và điều đó khiến tôi mất hẳn niềm tin với cuộc đời này. Nhưng đêm nay,những gì Trường Đạt mang đến cho tôi đã mở ra một cánh của khác trước mắt tôi và mang tôi đến một thế giới tràn đầy hy vọng,ở đó tôi nhận ra bất cứ người phụ nữ nào cũng có thể khiến ình trở thành quyến rũ nếu người đó biết trang điểm và ăn mặc đúng cách. Tôi đã lấy lại niềm tin khi xuất hiện trên sân khấu trước những tiếng vỗ tay cổ vũ của mọi người. Đêm nay không những tôi cảm ơn công ty Trường Đạt mà còn cảm ơn tất cả mọi người đã hiện diện nơi đây, bởi vì chính những tràng pháo tay của quý vị mang lại cho tôi niềm tự tin mà tôi đã đánh mất từ lâu!
Những câu nói đi thẳng vào lòng người của người con gái đã khiến hội trường xôn xao lần nữa.Bây giờ tất cả khán giả trên khán đài đều đứng lên để đồng loạt hoan hô những lời nói chân thành nhưng rất khéo léo của Minh Thư
Người MC tiến đến bên cạnh Minh Thư,đón lấy chiếc micro từ tay nàng và vui vẻ nói:
- Bây giờ xin cô Minh Thư trở lại chổ ngồi của mình để thưởng thức màn trình diễn thời trang ngoạn ngục sắp diễn ra sau đây. Chiếc áo dạ hội này xin cô mặc nguyên trên người vì đây là món quà khiêm nhường của công ty chúng tôi giữ đến trong đêm nay xem như món quà kỷ niệm!
Minh Thư bước xuống sân khấu trước tiếng hoan hô vang dội của tất cả mọi người.Các bà,các cô hiện diện trên hàng ghế khán giả đều gián mắt vào Minh Thư và mơ ước họ cũng sẽ được xinh đẹp như nàng.
Trên sân khấu các người mẫu của công ty Trường Đạt lần lượt xuất hiện trong những bộ thời trang mới nhất.Không khí càng lúc càng thêm náo nhiệt và khi chương trình chấm dứt,mọi người vỗ tay hoan hô vang dội.
Trong hậu trường,người phụ tá của Quân Vũ bước đến bên cạnh chàng và nói khẽ:
- Buổi trình diễn hôm nay thành công không thể tưởng.Chỉ sợ là trong thời gian sắp tới công ty chúng ta không làm sao có thể xoay sở đủ hàng để bán ọi người. Anh Quân Vũ, anh kiếm đâu ra cô người mẫu này trong chớp mắt vậy? Cô ấy xinh đẹp tuyệt vời mà còn thông minh, rất xứng đáng được công ty chúng ta khen thưởng.
- Minh Thư không phải là người mẫu mà là em gái của tôi.Vì Lan Hương bất ngờ không đến được nên tôi mới nhờ Minh Thư thay thế lần này. Em gái của tôi nó còn bận học hành,mộng ước của nó là tốt nghiệp đại học với một thứ hạng rất cao. Nó sẽ không đi theo nghề người mẫu này đâu. Nó có giấc mơ riêng của nó!
- Là em gái của anh ư?- Chàng trai kinh ngạc - Tôi không biết là anh có một cô em gái kiệt xuất như vậy.
Quân Vũ phì cười trước gương mặt ngơ ngẩn của anh chàng "Chắc anh ta bị vẻ đẹp của Minh Thư hớp hồn rồi. Cô em gái kết nghĩa của mình thật là lợi hại ". Chàng dặn dò người phụ tá vài câu để người này sắp xếp những phần còn lại rồi chàng bước ra ngoài. Quân Vũ định đón Minh Thư nhưng ngạc nhiên khi thấy nhiều khán giả còn quây quanh chung nàng, có lẽ vì quá ái mộ và muốn nhìn gương mặt nàng cho thật kỹ. Chàng nháy mắt với nàng và ra xe ngồi chờ.Mười phút sau Minh Thư cũng ra tới:
- Chao ôi,bây giờ mới thoát được bọn họ! - Nàng bước vào xe và khẽ nói.
- Mình đi ăn cái gì đi! Quân Vũ đề nghị - Từ chiều đến giờ hai anh em mình chưa có gì vào bụng.
- Em thích trở lại nhà hàng ở sát bờ biển mà anh đẫn em đi hôm trước. Ở đó không khí mát mẻ mà thức ăn lại rất ngon.
- Được rồi,chúng ta đi! Bây giờ hãy còn sớm. Ăn xong hai anh em mình còn hàng khối thời gian để dạo chơi trên biển.
Quân Vũ cho chiếc xe rồ máy rồi phóng về phía ngoại ô.Một lát sau Minh Thư như nhớ ra điều gì và hỏi chàng:
- Bộ đồ cũ em thay ra lúc nãy anh có nhớ mang về cho em không?
- Em thích bộ quần áo đó hả? Chàng ngạc nhiên hỏi.
- Em biết nó xấu xí và cũ lắm rồi... - Nàng giả thích -... nhưng nó nhắc cho em nhớ những kỷ niệm ở vùng quê mà em đã sinh ra. Em là người lúc nào cũng hoài cổ,dù mai đây em có thành đạt đi nữa em cũng không bao giờ quên quá khứ của mình.
- Đức tính đó của em rất tốt nhưng mà anh không cho em mặc lại bộ đồ cũ đó đâu.
- Tại sao?
- Bởi vì nó che dấu hết vẻ đẹp của em. Anh nỡ lòng nào mà làm như vậy chứ! Nhưng mà em đừng lo,anh đã nhờ người gói nó lại và mang ra xe cho em rồi.Em có thể cất giữ nó làm kỷ niệm nhưng anh không cho em mặc nó. Có người anh trai nào lại không muốn cho em gái mình xinh đẹp!
- Có nghĩa là trước đây em rất xấu xí?
- Nếu anh nghĩ là em xấu xí thì anh không bao giờ cho em xuất hiện trên sân khấu đêm nay. Trước đây anh đã ý thức được em đẹp,anh cũng biết nếu mà em chịu chăm lo cho bề ngoài của mình một tí em sẽ trở thành một cô gái rất xinh. Nhưng anh chưa bao giờ biết rằng em sẽ đẹp lộng lẫy đến mức độ như vậy khi em trang điểm và ăn mặc hợp thời trang.
- Em đẹp lộng lẫy! - Nàng nói mà mở to đôi mắt - Anh nói thật đấy chứ?
- Với một nhân dáng như em hiện tại thì em có thể trở thành một tài tử nếu mà em muốn. Đó là cách anh nói để em biết bây giờ em xinh đẹp đến mức nào.
- Câu nói của chàng khiến nàng sực nhớ ra:
- Chao ôi,anh Quân Vũ! Em vẫn còn mặc chiếc áo này trên người. Đây là áo dạ hội,em muốn thay nó ra ngay lập tức.
- Màu sắc của chiếc áo này rất là trang nhã,vả lại đây là một nhà hàng hạng sang nên em ăn mặc như vậy cũng thích hợp thôi. Anh muốn ăn một bữa cơm tối thật ngon và nhìn ngắm cô em gái xinh đẹp của mình.
Mặt nàng ửng hồng khi nghe chàng thốt ra câu đó.Nàng nắm lấy tay chàng và khẽ hỏi:
- Nhưng lát nữa nếu dạo chơi trên biển,ai lại mặc chiếc áo này chứ?
- Chao ôi,cô bé!Sao mà em hay lo xa quá vậy? Có nhớ lúc nãy anh nói là anh sẽ thưởng cho em không? Ở đằng sau xe là cả một lô quần áo dành cho em đó. Bộ nào cũng sẽ vừa với em cả,vì nó cũng một size với chiếc áo dạ hội mà em đang mặc. Chúng rất đa dạng,có cái em có thể mặc ở nhà,có cái mặc đi học,có cái để mặc đi bát phố... đó là lô hàng mẫu mới nhất của công ty Trường Đạt và vì em là người mẫu nên em rất xứng đáng để mà mặc nó. Khi sản xuất quần áo thời trang,công ty cũng chú ý đến khía cạnh đa dạng của nó để đáp ứng mọi đòi hỏi của khách hàng.Cô bé ơi,những thời trang mới nhất của Đài Bắc trong mùa thu này,em là người được mặc đầu tiên.
Nghe Quân Vũ nói,Minh Thư xúc động đến lặng người ra và sau đó là cảm giác bay bổng trong hạnh phúc.
- Những người mẫu khác sẽ ganh tị với em chứ?
- Làm sao họ có thể ganh tị với em khi mà trong vài ngày nữa đây nhờ sự quảng cáo tuyệt vời của em mà tất cả những sản phẩm mới này có thể sẽ không đủ cung cấp cho khách hàng. Lúc nãy anh nhìn phản ứng của khán giả,anh đã có thể đoán chắc điều này.Em là đứa em gái tuyệt vời của anh.Anh rất hãnh diện về em!
- Những lời chàng thốt ra khiến cho trái tim nàng xôn xoa trong cảm giác tuyệt vời "Nếu em được chọn phần thưởng cho chính mình...",trái tim nàng thì thầm cho chính nàng nghe,".....thì em muốn phần thưởng ấy là được ở bên cạnh anh,mãi mãi cho đến trọn đời ".
Mưa Là Anh Và Nắng Cũng Là Anh Mưa Là Anh Và Nắng Cũng Là Anh - Quỳnh Dao Mưa Là Anh Và Nắng Cũng Là Anh