The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Tác giả: Quỳnh Dao
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2021-01-29 22:22:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1-2: Mưa Là Anh Và Nắng Cũng Là Anh
-
Kỳ sơn là ngôi làng nhỏ nằm lọt thỏm trong một khu vực núi rừng trùng điệp xen lẫn với thảo nguyên bát ngát. Dân ở đó hầu hết sống bằng nghề trồng trọt, chăn nuôi và săn bắn.Gia đình ông Thái Thuận từ mấy đời nay chuyên nghề nuôi ngựa để cung cấp cho những nơi có nhu cầu. Ngựa hoang ở vùng Kỳ Sơn nhiều vô kể. Những người thợ săn bẫy ngựa và đem về bán cho ông. Có con đã trưởng thành với những bộ lông mượt mà ánh lên sắc vàng rực rở hoặc sắc đen óng chuốt,có con khi ông Thái Thuận mua về vẫn còn là ngựa non. Nhưng ngựa nào ông cũng nhận,miễn là cứng cáp, khỏe mạnh, bởi vì đàn ngựa càng nhiều thì người mua càng dễ lựa chọn hơn.Nhưng ngựa hoang cần người thuần hóa chúng trước khi được đang đi bán. Do đó ở Kỳ Sơn cũng có những người chuyên làm nghề này. Nhưng trong đám người kể trên,ông Thế Nghi là người mà ông Thái Thuận tin tưởng nhất bởi vì kỹ năng thuần hóa ngựa hoang của ông rất cấp cao và từ bấy lâu nay hai người là bạn già thân thiết của nhau.Hoàn cảnh gia đình của ông Thế Nghi rất đáng thương. Con trai của ông bị chết thảm trong một cuộc đua ngựa tổ chức cách đây khá nhiều năm, con dâu sau đó buồn rầu cũng tạ thế theo chồng. Hai vợ chồng qua đời để lại một đứa con gái nhỏ. Lúc mẹ chết Minh Thư mới lên bốn tuổi và từ đó cô bé lớn lên dưới sự đùm bọc của ông mình. Sau khi con trai qua đời,,ông Thế Nghi hầu như muốn bỏ luôn nghề thuần hóa ngựa nhưng vì còn một đứa cháu cần ông đùm bọc nên ông buộc phải tiếp tục làm việc này. Nhưng mỗi lần làng Kỳ Sơn tổ chức những cuộc đua sôi là ông lại khóc thầm và nhớ tới đứa con trai độc nhất của mình. Dân làng Kỳ Sơn cả nam lẫn nử, không ai là không thạo cưỡi ngựa. Nhưng khi Minh Thư lớn lên và bước vào trung học thì ông Thế Nghi cấm tiệt cháu mình không cho nó dấn sâu vào cái môn thể thao xem ra thích thú nhưng vô cùng nguy hiểm này. Nhưng rồi như được di truyền từ cha, cô gái lại say mê việc cưỡi ngưa, cô hào hứng theo dõi những cuộc đua tổ chức ở làng và tiếc rẻ khi thấy mình không được dự đua."Nội không cho con cưỡi ngựa, con sẽ không đi học nữa!", đó là câu của Minh Thư nói với nội mình khi ông cấm không cho nàng leo lên lưng con ngựa có màu lông vàng hực mà ông Thái Thuận giao cho ông thuần hóa trong một tháng nay. Cô gái lúc đó mới vừa lên mười bảy tuổi nhưng đã cao lớn như một thiếu nữ hai mươi. Đôi mắt đen to tròn lúc nào cũng long lanh, sóng mũi thẳng và làn môi xinh xắn, nước da trắng hồng mịn màng, mái tóc huyền đen nhánh, ngay lúc đó cô đã là trung tâm điểm để mọi chàng trai ở làng Kỳ Sơn nhắm tới nhưng Minh Thư còn quá trẻ để nghĩ đến chuyện yêu đương,tính cô lại cương quyết và rắn rỏi như con trai nên ít để ý đến những chuyện mà cho cô là "nữ nhi thường tình ". Không chàng trai nào ở làng Kỳ Sơn có thể chiếm lấy trái tim của người con gái ấy dù chàng trai đó có tài cách mấy. Minh Thư dồn hết thời gian của mình vào hai việc:học và cưỡi ngựa cho thực giỏi. Học bởi vì cô ý thức được gia đình cô rất nghèo, cô lại mồ côi cha mẹ nên nếu cô không có kiến thức vững vàng, cô dễ bị xã hội này chà đạp dưới chân,nhưng còn việc thích cưỡi ngựa thì vì sao? Đó là cái gì thâm nhập vào máu,truyền lại từ biết bao nhiêu thế hệ của gia đình,cho nên khi ông nội của Minh Thư cấm cô cưỡi ngựa,cô đã nghĩ một tuần không đến trường và còn làm áp lực bằng cách nhịn ăn,thế là cuối tuần người ông phải giơ hai tay chào thua đứa cháu gái bướng bỉnh của mình.
- Con muốn con hoàng mã,nội mua đó cho con đi!
Một hôm cô bé nói với ông mình như thế khi liếc nhìn con ngưa lông màu rực óng chuốt, bốn chân cao thon thả, đôi mắt thông minh và có chút tinh ranh.- Bác Thái Thuận không bán nó đâu! Ông Thế Nghi nói với cháu - Nó là con ngựa mà bác ấy ưng ý nhất,cũng là con ngựa mà nội phải thuần hóa trong thời gian lâu nhất. Ngựa giỏi thường là ngựa chứng,người ta vẫn thường bảo như thế và điều này bao giờ cũng đúng. Dù bác Thái Thuận có bán, nội cũng không bao giờ để con cưỡi nó!Ông Thế Nghi nói,hồi tưởng đến cái chết đau xót của con mình.Nhưng rồi Minh Thư đã khóc và tỉ tê với ông biết bao đêm.
- Từ đó đến giờ,con không bao giờ đòi nội phải mua cho con thứ này,thứ nọ như mấy đứa bạn cùng lớp của con.Vào dịp sinh nhật,con củng không đòi nội phải mua quà cho con. Cho tới bây giờ lúc nào con cũng ngoan ngoãn và nghe lời nội, đây là lần đầu tiên con xin nội thứ mà con muốn cho nên nội đừng từ chối vì như thế con sẽ đau lòng lắm!
- Nội không tiếc gì với con cả!- Ông Thế Nghi nói với cháu - Và nếu nội năn nỉ thì bác Thái Thuận chắc chắn sẽ nể tình bạn lâu năm mà bán cho con hoàng mã cho nội,nhưng mà nội sợ lắm con biết không.... nội đã mất đứa con trai,bây giớ nội không muốn mất thêm cháu nội ruột cua mình
- Nhưng con sẽ cưỡi nó một cách cẩn thận!- Minh Thư thủ thỉ với ông Thế Nghi - Con sẽ không để cho nội phải lo lắng. Cưỡi ngựa là thú tiêu khiển mà con thích nhất. Vả lại con ngựa cũng như người bạn,có nó con sẽ đở buồn. Nội xem,con chẳng có anh chị em gì cả, đôi lúc con cảm thấy cô đơn!
Cô bé nói rồi khóc khiến người ông không đành lòng.Lát sau ông bảo:
- Thôi được,nội sẽ mua nó cho con nhưng con phải hứa với nội một điều.
- Điều gì hở nội?_ Cô bé vừa hỏi vừa mở to đôi mắt.
- Con phải học thật giỏi, lúc nào cũng phải nhất lớp, con có thể hứa với nội không? Nội hy vọng sau này con có thể vào đại học, tự tạo ình một tương lai tươi sáng hơn. Kỳ Sơn của chúng ta là một nơi thơ mộng, một vùng kỳ tú nhưng nó không phải là nơi là con người có thể bon chen với cuộc đời. Nội không muốn con lớn lên rồi kết thúc tương lai của mình một cách đáng buồn như những người phụ nữ ở vùng này. Ở đây con gái giỏi lắm cũng là học hết trung học,tìm một tấm chồng nào đó,không là thợ săn cũng là tá điền, sinh con để cái và rồi...chấm hết. Nội mong cháu gái thông minh của nộ có một tương lai đẹp đẻ hơn!
- Con sẽ làm như nội muốn!- Cô bé khẳng khái nói - Con sẽ học thật chăm, sẽ thi đỗ vào đại học cho nội vui lòng. Con sẽ cố gắng hế sức vì những điều nội nói cũng là những gì mà con muốn làm.
Ông Thế Nghi hở lòng,hở dạ khi nghe đứa cháu của mình hứa hẹn như thế. Ông sang nhà người bạn già và kể cho ông ta nghe ước nguyện của Minh Thư. Ông Thái Thuận không ngạc nhiên mà con cười ha hả rồi nói với ông Thế Nghi:
- Con bé Minh Thư tính tình quật cường như con trai, nó đã muốn gì là làm cho bằng được.Tôi thích những đứa có cá tính như vậy.Tôi đóan chắn với anh là mai này nó sẽ rất thành công trong cuộc đời.Tôi cũng thương Minh Thư như đứa cháu của mình nên tôi sẽ tặng không cho nó con ngựa này mặc dù mấy tay lái ngựa ở Đài Bắc đã trả tôi một cái giá cao ngất ngưởng để mua con hoàng mã. Đây là một con ngựa hay mà dân trong nghề thoạt thấy là nhìn ra ngay. Con bé Minh Thư nó cũng thông minh đáo để, nó đã tìm ra con ngựa kiệt sức nhất trong đàn ngựa của tôi!
Và rồi ông Thái Thuận đã tặng cho Minh Thư con hoàng mã của ông. Minh Thư mừng không tả xiết, ngay ngày ấy cô thoát lên ngựa và nằng nặc ông nội phải chỉ dẫn cho cô những kỹ năng mà một người kỵ mã phải có. Đầu óc cô bé thông minh tuyệt vời, lại được sự tận tụy của người ông nên vài tháng sau cô đã có thể thong dong trên lưng ngựa mà dạo chơi khắp vùng. Khi có mặt ông Thế Nghi, Minh Thư lúc nào cũng điều khiển hoàng mã một cách khoang hoàn nhưng khi đã xa tầm mắt của người ông mà cô rất thương mến này thì Minh Thư cho ngựa phóng nước đại trên khu thảo nguyên mênh mông,bát ngát.Tóc cô bé bay bay theo chiều gió,một cảm giác tuyệt vời xam chiếm cô khi cô ngồi trên lưng ngựa đi thăm thú tất cả những cảnh đẹp của Kỳ Sơn.Từ đó ngoài những lúc bận học hành,Minh Thư và con hoàng mã không bao giờ rời nhau.Ông Thế Nghi đã chỉ dẫn cho cháu gái tất cả những kinh nghiệm trong nghề cưỡi ngựa nhung cô bé còn bí mật học hỏc việc này ở người thầy thứ hai,đó là ông Thái Thuận
Ông rất yêu mến đứa con gái thông minh và quật cường mà ông xem như cháu ruột của mình nên khi Thư năn nỉ ôi thì ông không cẩm lòng được, đã chỉ dẫn cho Minh Thư nhũng kinh nghiệm trong cưỡi ngựa vượt qua chướng ngại vật, một kỹ năng mà bất cứ người kỵ mã nào cũng phải có nếu muốn tham dự những cuộc đua ngự chuyên nghiệp và có tầm cỡ. Minh Thư háo hức khi bắt đầu rèn luyện kỹ năng đó. Ngày đầu tiên tập luyện cho cô bé,hai bác cháu đã phải chọn lựa địa điểm khá xa nhà Minh Thư.-Ông nội mà biết bác dạy cho cháu bí quyết này thì rầy rà lắm đó. Bởi vì cho tới bây giờ nội cháu vẫn còn bị ám ảnh bởi cái chết của ba cháu.- Nhưng nội cháu có thích đua ngựa không?
- Sao lại không? Ông ấy đã từng là kỵ mã đại tài nhưng tiếc là chưa giật được giải nào trong những cuộc đua mà làng tổ chức.
-Tại sao vậy bác?
-Tại mình giỏi thì có người giỏi hơn. Người kỵ sĩ giỏi chưa đủ mà con ngựa cũng phải chạy bền và dai sức nữa!- Thế ba con thì sao? Ba con cưỡi ngựa có giỏi không?
- Ba con ấy ư? Ba con cũng cưỡi ngựa giỏi như ông nội con nhưng tiếc thay trong cuộc thi, khi mọi người đều nghĩ là ba con sẽ thắng thì con vật lại không vượt qua được chướng ngại vật cuối cùng. Nhưng bác nghỉ không phải là kỹ năng của ba con còn yếu mà do con ngựa mà ba con cưỡi chưa hội đủ những điều kiện ột cuộc đua đầy tính cạnh tranh như vậy.
- Lúc ấy nếu có một con ngựa hay như con hoàng mã thì ba con sẽ thắng chứ?
- Đương nhiên rồi!Lúc ấy ba con là một trong những người cưỡi ngựa giỏi nhất làng này.
- Còn bao lâu thì cuộc đua ngựa ở làng mình tổ chức hở bác?
-Còn những bốn tháng nữa!- Ngoài việc đua đường trường còn phải vượt qua chướng ngại vật có phải không bác?
- Đương nhiên rồi!Cuộc đua chuyên nghiệp nào cùng đòi hỏi những kỷ thuật gắt gao.
- Chướng ngại vật trong cuộc đua thường cao bao nhiêu hở bác?-Ở làng mình khoảng ba mét nhưng trong cuộc đua lớn hơn,có tầm cỡ hơn thì còn cao hơn nhiều.
-Từ một mét đến một mét rưỡi, khi con quen rồi thì có thể tự tập luyện để vượt qua những mất cao hơn. Nhưng con phải cẩn thận, bởi chướng ngại vật thì càng dể ngã mà những kỵ sĩ mà rơi xuống lưng ngựa từ những độ cao như thế cũng bị thương trầm trọng thì cũng sẽ tán mạng!
- Con biết chứ và con sẽ tập từ từ.- Nhưng tại sao con lại thích học những kỹ năng này.
- Con muốn nói nghiệp ông ngoại con và ba con.Con muốn giật giải thưởng đua ngựa mà ông nội và ba con chưa giật được.
- Hả? Ông Thái Thuận thốt ra mà đôi mắt trợn tròn lên. - Con định sẽ tham gia cuộc đua ngựa của làng chúng ta trong vòng bốn tháng nữa?
- Thưa vâng!Nhưng tại sao bác lại ngạc nhiên đến thế?- Bởi vì từ trước đến nay chưa có người phụ nữ nào trong làng này tham gia cuộc đua ngựa cả.Tất cả kỵ sĩ đều là nam giới.
- Nhưng cháu đã đọc kỹ bản điều lệ của cuộc thi, không có một dòng chữ nào hàm ý cấm đoán đàn bà tham gia vào cuộc đua này cả.- Đúng vậy! -Ông thái Thuận xác nhận mà trán bắt đầu xuất hiện mồ hôi.Trước đây ông nghĩ Minh Thư muốn học hỏi việc cưỡi ngựa qua chướng ngại vật là vì lòng hiếu kỳ chứ ông không hề tưởng tượng cô gái này lại mang một cao vọng lớn lao đến thế.
- Bác Thái Thuận,cháu rất muốn tham gia cuộc đua,bác làm ơn giúp cháu đi.Theo cháu biết bác cũng là một thành viên trong ban tổ chứ mà!
- Nhưng bác khó lòng mà giúp cháu,Minh Thư ạ.Tuy trong bản điều lệ không cấm đoán phụ nữ dự thi nhưng nếu một phụ nữ nào đó ghi tên tham gia thì chắc chắn họ sẽ bị ban tổ chứ từ chối.
- Tại sao chứ, thưa bác?
- Vì đó là một loại luật bất thành văn.Từ trước đến nay không ai nghĩ đến phụ nữ có thể sánh ngang hàng đàn ông trong lĩnh vực này.Mọi người trong làng đều quan niệm chổ của phụ nữ là trong gia đình của họ.
- Bất công quá! - Minh Thư vừa nói vừa thở dài.-Bác không nghĩ ra cách nào giúp cháu đượ à?
- Dù bác có năn nỉ được hội đồng chấm thi cho cháu ghi danh tham gia cuộc đua thì ông nội cháu cũng sẽ không cho cháu tham dự đâu! Đó là điều mà cháu cũng thừa biết.Nội cháu vẫn còn đau lòng vì cái chết đầy tang thương của ba cháu ngày trước.- Nhưng lúc đó ba không có con hoàng mã trong tay, còn cháu thì có.
- Nhưng chúng ta nói đến việc này quá sớm thì bác vẫn còn chưa biết khả năng của cháu đến đâu trong việc cưỡi ngựa vượt qua chướng ngại vật này.- Thì bác hướng dẫn cho cháu đi rồi bác sẽ biết người học trò của mình ra sao.Bác đã hứa sẽ dậy cho cháu hôm nay mà!- Bác sẽ giữ lời hứa nhưng bác không có hẹn gì trong việc giúp cháu dự thi đâu nhé!Ông nội cháu mà biết được là bác chết chắc với ông ấy đấy!- Cháu sẽ giữ bí mật và sẽ tìm ra một chỗ khuất mắt ông nội để tập luyện, bởi nếu ông nội mà biết thì không những rầy ra với nội mà cả cháu cũng không thoát đâu!Ông nội sẽ lột da cháu ra!Câu này Minh Thư vừa nói vừa le lưỡi khiến ông Thái Thuận không nhận được cười.Trước mắt ông là một cô bé thông minh lanh lợi ham học hỏi và tràn đầy sức sống. Cặp mắt háo hức nhưng muốn khám phá cái thế giối bí ẩn của những người kỵ sĩ kia khiến ông không đành lòng và rồi ông bắt đầu dựng nhưng chướng ngại nho nhỏ,nhưng rào cản với độ cao vừa phải.S uốt buổi chiều hôm đó ông Thái Thuận đã dùng mọi thời gian để dạy cho cô học trò nhỏ bé của mình. Minh Thư nắm bắt được những kỹ thuật đó nhanh đến mức ông Thái Thuận cũng không ngờ.
-"Con bé thông minh thật..."",ông lẩm nhẩm, "... không phải chỉ thông minh mà còn thừa hưởng cả tài hoa của cha, ông mình nữa. Nếu nó dồn hết tâm sức tập luyện,nó có thể bắt kịp tầm cỡ của những tay đua ngựa chuyên nghiệp trong làng này như chơi ".Ông Thái Thuận hướng dẫn cho Minh Thư trong suốt ba giờ đồng hồ liền rồi vội vã trở về vì ông có mối mua bán quan trọng với một thương gia chuyên kinh doanh ngựa đua tại Đài Bắc ngay trong buổi chiều nay. Ông đi rồi, cô học trò nhỏ của ông vẫn ở lại tập luyện chuyên cần cho đến tối mịt mới trở về.Từ hôm đó,Minh Thư thao thức không ngủ được. Bên tai cô văng vẳng lời của ông Thái Thuận: "Điều quan trọng nhất là làm cho chú ngựa mình cưỡi quen dần với chướng ngại vật đến lúc không còn sợ hãi nó và xem việc vượt qua chướng ngại trên đường đua gần như một phản xạ. Khi ngựa đã trải qua thử thách tâm lý đó thì bắt đầu cho nó vượt qua những chướng ngại từ thấp đến cao trong một khoảng thời gian dàn trải hợp lý bởi việc này không thể nào thực hiện một cách gấp gáp.Chướng ngại càng cao, con ngựa càng cần lấy đà từ xa và khi đã nắm được nguyên tắc giữa độ cao của chướng ngại vật và để quyết định cho ngựa lấy đà rồi thực hành nó một cách hợp lý thì xem như người kỵ mã đã có thể đạt được những thành công trong buổi đầu của họ "
Suốt những ngày sau đó sau giờ học là Minh Thư lại lao vào tập luyện.Ông Thế Nghi không hề biết cháu gái của mình đoan tính tham dự một cuộc đua trong quá khứ chưa từng có phụ nữ tham gia.Cô bé luôn thỏa lấp thành lập đội bóng rổ dành cho nữ sinh,cô được chọn vì có chiều cao lý tưởng.Vì vài tháng nữa phải tranh tài với trường khác nên những thành viên trong đội ngày nào cũng phải luyện tập sau giờ học. Ông Thế Nghi tin lời cháu vì từ trước đến nay Minh Thư rất ngoan ngoãn và không hề làm ông phiền lòng bất cứ điều gì.Trong khi đó thì chiều nào Minh Thư cũng đến một chổ khá xa nhà để tập.Việc dựng lên những chướng ngại vật cô đã học được từ ông Thái Thuận nên khi thấy con hoàng mã đã vượt được độ cao ba mét một cách thành thục thì cô tự ấn định mục tiêu mới ình bằng càch vượt qua rào chắn với độ cao ba mét rưỡi.Đương nhiên lúc đầu cũng có chút trở ngại nhưng vì đã nắm được những bí quyết căn bản nhất nên Minh Thư không nản lòng trong việc luyện tập. Nhiều khi cô vuốt ve con hoàng mã và thì thầm vào tai nó " Ngựa cưng,mày phải nhớ nhé... khi phóng lên cao thì phải dùng hết sức và vượt qua rào chắn mày phải khéo léo co chân lại.Đụng vào chướng ngại vật là xem như thất bại mà còn có nguy cơ chủ tớ của mình đều sẽ ngả một cách đau lắm đấy!".Minh Thư thừa biết những rào chắn mà nàng dựng lên rất sơ sài,vừa chạm vào là có thể ngả ngay cho nên khi hoàng mã đụng vào chướng ngại vật đó, cả nàng và nó đều không bị nguy hiểm. Nhưng những trong chướng ngại vật dựng lên trong cuộc đua là những chướng ngại vật cố định,được dựng lên một cách chắc chắn cho nên khi người và ngựa không vượt qua được chướng ngại vật đó thì chướng ngại đó không bị đổ mà người và ngựa sẽ bị ngã rất đau và còn bị nguy hiểm đến tính mạng.Trong một đoạn phim mà nàng. Mỗi lần tập cho hoàng mã phóng lên cao vượt qua chướng ngại trước mắt,khi lấy đà nàng thì thầm vào tai nó Phair cố gắng hết sức nhé và người và ngựa sắp vượt qua độ cao đó thì nàng thủ thỉ vào tai nó Hoàng mã,hoàng mã... ngoan lên nào,co chân lại... đấy như thế... đừng cho đụng vào rào chắn được xem trước đây về một cuộc đua ngựa quốc tế,chính mắt nàng đã nhìn thấy một chú ngựa bị vướng chân vào rào chắn khi phóng lên cao. Hậu quả là chú ngựa bị ngả gẫy cổ và người chủ cũng cùng chung số phận. Con hoàng mã không biết có hiểu ý cô chủ của nó hay không,chỉ thấy nó lúc lắc bờm và gục gặc đầu. Được rồi... mày thông minh lắm... chao ôi, hoàng mã... ráng mà chiến thắng trong cuộc đua sắp tới, ông nội sẽ ngạc nhiên và sẽ phục hai đứa mình sát đất".Cứ như thế suốt mấy tháng trời, Minh Thư và Hoàng Mã âm thầm tập luyện, nước da trắng hồng của cô gái bây giờ đã rám nắng và đổi màu sang bánh mật, trong cô không yêu kiều như ngày trước nhưng nét đẹp của cô có vẻ khoẻ mạnh hơn. Hai tuần trước ngày thi, Minh Thư đưa ông Thái Thuận ra bãi tập của mình và biểu diễn cho ông xem thử. Người đàn ông nhiều năm lăn lộn trong nghề cung cấp ngựa đua mở tròn mắt ngạc nhiên khi thấy cô bé mảnh khảnh và con hoàng mã vượt qua chướng ngại vật cao ba thước rưỡi không chút khó khăn.
-Chao ôi, bác không thể ngờ... - Ông Thái Thuận nói một cách khâm phục -... Bác không ngờ là cháu có thể đạt được những tiến bộ vượt bậc như vậy trong một thời gian ngắn.
- Bây giờ thì bác yên lòng rồi chứ... Nếu cháu muốn tham dự cuộc đua?-
- Bác tin vào khả năng của cháu... Nhưng khổ cái, nếu bác nói có một cô gái muốn tham dự thì ban tổ chức cuộc đua sẽ lắc đầu ngay, chưa nói ông nội của cháu sẽ ngăn cản việc này ngay từ đầu.-Thế cháu phải làm sao? -Minh Thư thất vọng nói - Mơ ước của cháu là dự cuộc đua dù chỉ một lần... để chứng tỏ cho nội biết rằng cháu của nội cũng làm được việc.
Ông Thái Thuận nhìn Minh Thư, khâm phục cái nhiệt tình của cô gái và khâm phục cả tài năng của cô nữa. Ông trầm ngâm một lúc rồi lát sau khẻ bảo:- Chỉ còn cách này thôi...
- Cách nào hở bác? - Minh Thư hỏi một cách háo hức.
- Cháu dự thi với tên của một người khác!- Tên của ai, thưa bác?- Minh Thư mở to mắt, vừa ngạc nhiên vừa hào hứng.
- Thăng Trọng con trai bác tuần sau sẽ đi Đài Bắc để lo một vụ giao dịch quan trọng. Không ai biết nó vắng mặt trong thời gian diễn ra cuộc đua. Ai cũng biết Trọng là một kỵ mã có hạng, nếu bác ghi danh cho nó tham gia cuộc đua thì cũng là chuyện binh thường thôi. Bác sẽ làm chuyện đó nhưng khi cuộc đua khởi sự thì người kỵ sĩ trên lưng ngựa không phải là nó mà chính là cháu.- Nghĩa là cháu sẽ cãi trang thành anh Trọng?
- Đúng thế! Cháu và thằng Trọng của bác có chiều cao suýt soát nhau. Cháu sẽ mặc đồ kỵ mã của nó, bới tóc lên và dấu mái tóc của mình trong chiếc nón kỵ mã. Các kỵ mã đều đội nón sụp xuống tận mắt, chắc chắn là sẽ không ai nhìn ra cháu đâu. Bởi vì khi cuộc đua khởi sự, cái duy nhất mà khán giả chú ý là con ngựa nào phi nhanh nhất thôi!
- Nhưng rồi bác sẽ phải qua nhà cháu để giả vờ mượn con Hoàng mã cho anh Trọng tham gia cuộc đua, phải không bác?- Bác cũng định làm như thế, chắc nội của cháu sẽ đồng ý ngay.
- Nhưng bác ơi... Không biết tại sao cháu cảm thấy hồi hợp quá khi cuộc đua đã gần kề! - Cô gái nhỏ thốt lên mà trái tim đập mạnh.- Cháu phải bình tĩnh và tự tin, đó là những đức tính mà người kỵ mã phải có.- Thưa bác, bác có nghĩ là cháu sẽ thắng cuộc hay không?
- Cháu rất có khả năng nhưng bác không thể nói trước vì các kỵ mã khác họ cũng có tài và cũng chuyên cần luyện tập không khác gì cháu.- Nghĩa là cuộc đua sẽ rất căng thẳng?
- Đúng thế! Cuộc đua nào mà chẳng căng thẳng hả cháu? Nhưng các kỵ mã, họ cũng yêu cái căng thẳng đó. Cạnh tranh để giành chiến thắng và đạt được những kỉ lục mới bao giờ cũng là tiêu chỉ của các môn thể thao.
- Nếu thắng cuộc đua này, người kỵ mã sẽ được thưởng phải không bác?
- Đúng thế! Số tiền không lớn lắm vì đây chỉ là cuộc đua trong ngôi làng nhỏ bé của chúng ta. Nhưng cái vinh dự của giây phút chiến thắng mới là quan trọng.
- Bác biết vì sao cháu hỏi thế không? Thật là trùng hợp, sau ngày diễn ra cuộc đua chỉ một ngày, lại chính là ngày sinh nhật của nội cháu. Nếu cháu thắng, cháu sẽ mua cho nội một chiếc đồng hồ mới. Chiếc cũ của nội đã bị hỏng rồi.- Cháu thật là đứa cháu có hiếu, Minh Thư ạ! - Ông Thái Thuận nói và xoa đầu cô bé - Bác mong cháu sẽ thắng cuộc đua để ông nội cháu được vui lòng. Bác chưa từng thấy cô gái nào quật cường như cháuMột tuần trước khi diễn ra cuộc đua, ông Thái Thuận sang nhà ông Thế Nghi để mượn con Hoàng mã.
- Anh biết không... - Ông Thái Thuận mở đầu câu chuyện -... Thằng Trọng nhà tôi mấy tháng nay đã tập luyện ráo riết để tham gia cuộc thi nhưng con ngựa ô mà nó cưỡi vẫn không thể nào sánh bằng con Hoàng mã mà tôi đã tặng cho cháu gái của anh. Nếu tôi mượn nó cho thằng Trọng tranh tài thì anh sẽ không phản đối chứ?
- Tôi làm sao lại phản đối? - Ông Thế Nghi nói và vỗ vai bạn - Anh tốt với ông cháu tôi như vậy, con Hoàng mã cũng là anh cho Minh Thư. Cô bé sẽ sẽ rất vui nếu con ngựa quý này có thể giúp thằng Trọng chiến thắng.
-Thế cho tôi mượn con Hoàng mã ngay hôm nay nhé. Không bao lâu cuộc đua sẽ diễn ra rồi.
- Được thôi, anh chứ dẫn con Hoàng mã về cho Trọng. Tôi mong con trai anh sẽ chiến thắng trong cuộc đua này.Hai người bạn già ngồi tâm sự với nhau thêm vài câu nữa rồi ông Thái Thuận từ giã ông Thế Nghi ra về.
Ngày diễn ra cuộc đua đã tới. Trước đó vài ngày, ban tổ chức đã chuẩn bị đường đua trên sân vận động rộng mênh mông của làng Kỳ Sơn, cỏ xanh mịn trong thật đẹp mắt,nhưng những chướng ngại vật mới được dựng lên mới là thử thách thật sự của các kỵ mã. Ở trung tâm sân vận động, tám chướng ngại vật sừng sửng đã dựng lên cách khoảng nhau,nhưng vượt qua nó là giai đoạn chót.Trong giai đoạn đầu,các kỵ mã phải đua đường trường, được quy định là hai mươi vòng để tính xem ai là người đến đích đầu tiên. Hai mươi vòng của một sân vận động rộng mênh mông cũng là một khoảng khá dài đủ để xác định ai là kỵ mã tài giỏi nhất của ngôi làng trong cuộc đua này. Nhưng được vậy chưa đủ để chiến thắng! Sau đó người kỵ mã phải thi vượt rào với những chướng ngại vật cao khoảng ba mét,được đặt liên tiếp tren đường đua nhưng bố trí với những khoảng cách hợp lý.Vượt qua cả hai giai đoạn này một cách xuất sắc mới được xem là người chiến thắng và tất cả dân làng, già trẻ, nam lẫn nữ, đều náo nức đổ về sân vận động hôm nay để theo dõi cuộc đua vì nghề kỵ mã đã trở thành truyền thống và cũng đã thấm sau vào huyết quản của những người dân của ngôi làng bé nhỏ nhưng đáng yêu này.Nhiều sinh hoạt hầu như dừng lại trong ngày cuộc đua diển ra.Ngay cả ngôi trường trung học duy nhất của làng cũng đã cho học sinh nghĩ một ngày.Đây là luật bất thành văn của làng Kỳ Sơn vì cuộc đua ngựa diển ra hàng năm đối với họ là một sự kiện trọng đại.
Hai bên con đường dẫn đến sân vận động những lá cờ đủ màu sắc trong thật vui mắt đang tung bay phấp phới.Người người lũ lượt kéo nhau ngồi đầy cả khán đài. Mười lăm kỵ mã trong mươi lăm màu áo khác nhau,đầu đội mũ an toàn trên lưng ngựa. Những chú ngựa đua cao,khoẻ,lông mượt,chân dài cũng căng thẳng không kém gì chủ nhân của chúng và khi tiếng súng lệnh đã phát ra từ ban tổ chức,mười lăm kỵ sĩ trên lưng ngựa phóng về phía trước bằng một tốc độ vô cùng dũng mãnh. Nổi bật lên trong đám là chú ngựa đen vạm vỡ đượ cưỡi bởi tuyển thủ mang áo số mươi hai.Kế đó là chú ngựa màu trắng bườm bay phấp phới,cũng to không kém gì đối thủ,ngươi trên lưng nó là kỵ mã mang số áo một.Hai chú ngựa này vượt lên trước,bỏ lại phía sau mươi ba đối thủ của chúng. Hai kỵ mã cúi rạp trên lưng ngựa.Ô mã và bạch mã phi đến nỗi bốn vó của chúng hầu như không chạm đất.Khán giả reo hò inh ỏi, cổ vũ cho những kẽ dẫn đầu. Mười ba tuyển thủ còn lại không chịu kém,dứ roi vào mông ngựa thúc cho chúng chạy nhanh hơn để bắt kịp đối thủ.Vòng một của cuộc đua diễn ra rất sôi nổi,ô mã và bạch mã vẫn giữ vị trí đầu tiên. Các kỵ sĩ còn lại gò người trên lưng ngựa,cố gắng hết sức để vượt lên phía trước trong những vòng sau. Khi vòng hai kết thúc thì từ trong nhóm mười ba tuyển thủ còn lại, kỵ sĩ mặc áo trắng mang số mười lăm cưỡi con ngựa lông vàng rực đã làm một cú đột phá ngoại ngục, tách rời khỏi nhóm và bám sát hai đối thủ phía trước. Đám đông hò reo inh ỏi,cuộc đua càng lúc càng trở nên sôi nổi khi con Hoàng mã phi nước đại với một tốc độ kinh hồn và thoáng chốc đã ngang tầm với hai con dẫn đầu.
- Cố lên,cố lên!
- Hoàng mã,cố lên nào!
Đám đông hò reo cổ vũ khi thấy kỵ mã áo trắng rạp sát người trên lưng ngựa và không ngừng thúc con Hoàng mã vượt lên hai đối thủ đáng gờm kia. Dân làng chưa từng thấy con ngựa đua nào đẹp đẽ và rực rỡ như con Hoàng mã ấy. Bốn chân cao thon thả,thân hình săn chắc,màu lông hực lên trong ánh nắng mặt trời như được dát vàng,chiếc bờm dài tung bay theo gió,con ngựa chiến của kỵ mã áo trắng trông không khác gì một con thần mã. Chủ nhân của nó cũng đặt biệt không kém. Nổi bật trong màu áo trắng,thân hình thanh thoát của người kỵ mã tạo nên một hình ảnh phiêu diêu. Con Hoàng mã phi nhanh đến nổi tạo cho đôi mắt người xem một cảm giác kỳ ảo mỗi khi nó lướt qua. Và bằng một cố gắng phi thường,Hoàng mã đã vượt lên vị trí hàng đầu,bỏ rơi hai địch thủ của mình ở phía sau.Tuy vậy khi bước sang vòng bốn thì một sự việc ngoạn ngục đã xẩy ra.Từ phía sau một con Hồng mã lướt lên với kỵ sĩ mang áo số tám. Con Hồng mã như chạy dưỡng sức trong ba vòng đầu và bây giờ mới bắt đầu phát huy nội lực kinh hồn của mình.Hồng mã lần lượt vượt qua Ô mã lẫn Bạch mã và bám sát theo con ngựa vàng của kỵ mã áo số mười lăm.Cục diện đã có sự thay đổi đáng kể Ô mã và Bạch mã tụt lại vị trí thứ ba,tư,trong khi con Hồng mã vượt lên vị trí thứ nhì. Kỵ mã mang áo số tám làm một cuộc biểu diển ngoạn ngục khi chàng điều khiển ngựa trên tay,còn tay kia dở nón lên vẩy chào tất cả mọi người. Khi gương mặt người này lộ rõ ra trong ánh sáng rực rỡ của một ngày trời tháng bảy,khán giả ngồi trên khán đài reo hò một cách điên cuồng,những tiếng cổ vũ của anh chàng vang lên như sấm dậy:- Ồ, chính là Minh Đạo!Cố lên nào!Cố vượt qua con Hoàng mã!- Chao ôi,anh chàng bảnh trai!Giành thêm một giải quán quân nữa đi,mọi người đều ủng hộ anh!
Kỵ mã số tám chính là Minh Đạo,anh chàng đẹp trai nhất làng đã đoạt giải nhất của cuộc đua năm ngoái. Đương nhiên tâm lý của khán giả là luôn luôn ủng hộ thần tượng của họ khi người này đã từng chạm tay vào giải thưởng rất đáng xem trọng này.Minh Đạo gửi đến mọi người một nụ hôn gió rất điệu đàng,chàng trai đội mũ trở lại và rạp mình trên lưng con Hồng mã,nhất quyết vượt qua đối thủ.
Có lẽ những tiếng reo hò ủng hộ cho Minh Đạo đã làm kỵ mã áo trắng bị áp đảo tinh thần nên đén vòng thứ sáu con Hồng mã đã vượt lên phía trước bằng một cú phi nước đại ngoạn ngục. Hoàng mã tuột lại vị trí thứ nhì nhưng kỵ mã áo trắng dường như không sờn lòng,vẫn thúc ngựa về phía trước bằng một tốc độ vũ bão. Những vòng đua trôi qua chớp nhoáng, khán giả vẫn không ngớt vỗ tay reo hò và đến vòng thứ mười tám cục diện trên sân đã trở nên rõ nét. Hai con Hồng mã Hoàng mã vẫn vượt xa các đối thủ còn lại, quyết giành cho bằng được giải nhất trong cuộc đua sôi nổi năm nay. Minh Đạo vẫn dẫn đầu,ung dung trên con con ngựa chiến của mình. Chàng kỵ mã này nắm trong tay quá nhiều kinh nghiệm trong các cuộc đua lần trước cùng các bí quyết để đạt đến thàn công. Chỉ còn hai vòng ngắn ngủi nữa thôi thì lịch sữ sẽ được lập lại, Minh Đạo chắc chắn sẽ giật được chiếc cúp danh dự lần nữa và các cô gái nhất của làng Kỳ Sơn đang nhấp nhổm trên khán đài và vòng hoa chiến thắng trên tay,sẵn sàng quàng vào cổ của người hùng mà họ xem là thần tượng
Đã đến vòng thứ mươi chín và con Hoàng mã vẫn bám sát đối thủ của mình trong gang tấc.Trong đám khán giả ngồi trên khán đài,có hai người đang theo dõi cuộc đua mà trái tim đập mạnh,một người ủng hộ con Hoàng mã,người kia ủng hộ kỵ sĩ áo trắng nhưng chỉ còn hai vòng ngắn ngủi nữa thôi, hy vọng của họ trở thành rất mong manh khi con Hoàng mã phải đối đầu với một địch thủ dẻo dai và bền sức còn kỵ sĩ áo trắng lại phải đối đầu với một đối thủ giỏi giang,xuất sắc và đầy kinh nghiệm.
Tuy nhiên trong một khoảnh khắc không ai ngờ được,kỵ sĩ áo trắng nhấc mình lên khỏi lưng ngựa,người như chồm hẳn về phía trước,hai chân thúc vào mông ngựa bằng một động tác ngoạn ngục,nhưng không ai nghe thấy những lời ngọt ngào mà người kỵ sị này thì thầm vào tai con Hoàng mã. Hoàng mã,nhanh lên!Hoàng mã,cố lên nào! Chúng ta đã khổ luyện trong bốn tháng trời ròng rã và chúng ta không được phép thất bại.Những lời thốt ra đầy cảm súc này của người kỵ sĩ nhưng có sức mạnh vạn năng,con Hoàng mã giống như được chấp cánh,nó sải về phía trước bằng một tốc độ kinh hồn bất chấp đối thủ của mình sừng sỏ đến đâu.Minh Đạo bàng hoàng khi thấy cái bóng áo trắng lướt qua khỏi mặt mình giống như một ảo ảnh.Và trước khi chàng kịp nhận ra mình đã bị bỏ lại phía sau thì con Hoàng mã đã chạm chân vào cái đích cuối cùng của vòng thứ hai mươi kết thúc. Khán đài như lặng ra trong một giây rồi sau đó những tiếng vỗ tay, reo hò lên như sấm dậy. Cuối cùng người kỵ sĩ mang áo số mười lăm đã được tuyên bố chiến thắng trong cuộc đua đường trường. Theo quy định,các kỵ sĩ không được nghĩ ngơi lấy một giây mà lao vào ngay cuộc đua vượt chướng ngại vật.Việc này cũng có lý do của nó!Ban tổ chức muốn người chiến thắng không những tài giỏi,dũng cảm mà còn phải dẻo dai và bền sức nữa.Không giồng như cuộc đua đường trường,cuộc đua vượt rào được thực hiện kẻ trước,người sau theo sồ thứ tự mà kỵ sĩ mang trên áo. Người mang số áo một bắt đầu cho ngựa vượt qua những chướng ngại liên tiếp trên đường đua Con ngựa vượt qua rào chắn một cách ngoạn ngục khiến các khán giả vỗ tay hoan nghênh một cách nhiệt liệt. Nhưng khi đến rào chắn số sáu,chú ngựa như kiệt sức nên đã không vượt qua nỗi chướng ngại này. Con ngựa bị ngã và quăng người kỵ sĩ xuống đám cỏ khá dày bên dưới, tuy nhiên không có tai nạn đáng tiếc xẩy ra vì hầu như kỵ mã nào của làng Kỳ Sơn cũng điều chuẩn bị sẳn sàng khi bước vào nghề đua ngựa, họ đã học được ở cha anh mình bí quyết để phòng thân khi bị ngã. Nói là nói thế chứ ở đời này không có gì là tuyệt đối. - Cho nên trong những cuộc đua nhiều năm về trước đôi khi cũng đã xảy ra tai nạn chết người. Những kỵ mã mang các số áo tiếp theo lần lượt ra sân nhưng người nào cũng phạm một sai lầm nào đó,cái đó chưa hẳn vì họ bất tài mà vì họ căng thẳng sau hai mươi vòng đua mệt mỏi.Nhưng kỵ mã số tám không làm ọi người thất vọng,chàng vượt qua tám chướng ngại vật một cách thành công và moọt lần nữa cái tên Minh Đạo lại được mọi người reo vang dậy!Trừ Minh Đạo ra, các kỵ mã khác đều mang tâm trạng hồi hộp cho nên việc vượt rào của họ không phạm phải sai lầm này cũng phạm vào sai lầm khác. Kỵ sĩ quan sát các đối thủ lần lượt ra sân mà tong lòng khẽ rung lên,không phải vì sợ mình không vượt qua được các rào chắn này mà sợ trong một tâm trạng căng thẳng,có khi mình phạm phải những lỗi sơ đẳng nhất. Điều này không khác gì tâm trạng của những cầu thủ được chỉ định đá quả phạt đền,họ đều là danh thủ và mang nặng trách nhiệm trên vai khi quả sút của họ thành công hay thất bại cho đội tuyển chủa chính họ,và một tâm trạng như vậy,không hiếm gì danh thủ đá ra ngoài hoặc đá vào ngay tầm đoán của đối phương thay vì đá cho tung lưới. Kỵ sĩ áo trắng cũng đang ở tâm trạng nặng nề như vậy. Nhưng rồi một câu nói chợt tháng qua đầu người kỵ sĩ: Phải bình tĩnh và tự tin,đó là đức tính của một người kỵ mã phải có. Nhung lời nhắn nhủ này khiến cho người kỵ sĩ mang só áo mười lăm được như trấn tĩnh lại và ngay khi đó loa phóng thanh vang lên,nhắc nhở người cuối cùng chuẩn bị ra sân khi người mang áo số mười bốn đã thành công trong việc vượt qua cả bảy rào chắn một cách xuất sắc nhưng lại thất bại trong chướng ngại vật cuối cùng.
Hoang mã ơi,hoàng mã!,kỵ sĩ áo trắng cuối." Mày đừng có run sợ nhé,cứ coi như đây là khu thảo nguyên mênh mông mà chúng ta đã từng tập.Cứ xem những người nhấp nhỗm đầy trên khán đài như không hiện diện. Chúng ta đã vượt qua những chướng ngại vật cao hơn ba mét rưỡi,chúng ta không có lý do gì để thất bại với những rà chắn nhỏ nhoi này
Con Hoàng mã như nhập tâm những lời chủ nói,nó đột nhiên hí vang lên một cách đầy dũng mãnh,kỵ sĩ áo trắng rạp trên mình ngựa,và khi tiếng pháo lệnh vang lên báo hiệu đến lúc phải xuất phát vá khi Hoàng mã tiến về phía trước một cách đầy tự tin và nhanh như chớp,nó lần lượt vượt qua các rào chắn một cách nhẹ nhàng như bay bỗng trên mây.Mỗi lần Hoàng mã vượt qua được các chướng ngại vật,những tràng pháo tay lại vang lên vang dội,và khi nó hoàn thành động tác cuối cùng,vượt qua rào chắn thứ tám một cách hoàn hảo thì hầu như các khán giả trên khán đàii đều đồng loạt đứng lên cổ vũ một cách điên cuồng cho người hùng lần này của họ.Trong không khí như có pha lẫn một thứ gì đó rạo rực khiến mọi người không phải ngồi yên tại chổ. Và khi loa phóng thanh tuyên bố kỵ sĩ mang áo số mươi lăm là ngươi chiến thắng tuyệt đối trong cuộc đua thì tất cả khán giả đều đứng dậy reo hò và đòi người kỵ sĩ bỏ mũ xuống cho họ có thể nhìn rõ mặt.
Tháng bảy ở Kỳ Sơn là lúc mặt trời rực rỡ hơn bao giờ hết,người kỵ sĩ tháo chiếc mũ xuống, một mái tóc dài đen nhánh xõa ra và tung bay theo gió. Khuôn mặt xinh đẹp của Minh Thư lộ ra dưới ánh mặt trời, ánh nắng như dát vàng lên người cô gái cô lại ngự trên lưng của con ngựa vàng dũng mãnh nên trông giây phút này đây trông cô không khác nào một nữ thần. Khán đài lặng ra một lúc vì quá bất ngờ rồi sau đó nỗi lên những tiếng vang hô như vũ bão, những tiếng hoan hô này bắt đầu từ những phụ nữ đang hiện diện trên khán đài đang theo dõi cuộc đua bởi vì đây là lần đầu tiên,tại làng Kỳ Sơn mới có một thiếu nữ giật giải vàng tong cuộc đua ngựa được xem là căng thẳng và rất gắt gao,nhưng không bao lâu các khán giả nam cũng hành động tương tự và có phần còn cuồng nhiệt hơn vì họ đã nhận ra cô gái trên lưng ngựa giống như tượng nữ thần kia là người mà mỗi đêm các chàng trai làng Kỳ Sơn vẫn mơ thấy trong giấc mơ thật đẹp của mình.Minh Thư được tất cả khán giả nam lẫn nữ hoan hô nhiệt liệt và có một người trong bọn họ đã xúc động đến suýt ngất xỉu.Đó chính là cụ Thế Nghi,ông nội của cô gái xinh đẹp đã giành lấy chiến thắng này.Ông Thế Nghi có nằm mơ cũng không mơ thấy nổi có một ngày một thành viên trong gia đình ông đã làm rạng mặt tổ tông. Giấc mơ mà con trai ông không thực hiện được bây giờ đã được hoàn thành bởi đứa cháu gái của ông.Trong giây phút này đây... trước mặt ông, Minh Thư trở nên một viên ngọc sáng ngời. Vâng đứa cháu gái ông là một viên minh châu bấy lâu ở cạnh bên ông mà ông không hề hay biết.
Học sinh của ngôi trường trung học duy nhất ở làng túa xuống từ khán đài, mang hoa đến tặng cho người bạn học đầy tài năng của họ.Nhưng tia flash từ những máy ảnh loé lên ghi nhận giây phút vinh quang và đầy hãnh diện của người nữ kỵ sĩ.
- 2 -
Nhưng trong lúc mọi người còn đang say mê cổ vũ cho thần tượng của họ thì loa phóng thanh vang lên lời nhận định của ban tổ chức về tính hợp pháp của chiến thắng của Minh Thư vừa đạt được. Trong ban tổ chức cuộc đua, ngoại trừ ông Thái Thuận,còn lại đều là những người mang nặng tính bảo thủ. Họ đặt vấn đề là Minh Thư có thể bị tướt đi danh dự này vì cô tham dự cuộc đua dưới tên của một người khác.Ông Thái Thuận bên vực cô gái,theo ông khiến Minh Thư phải tham gia cuộc đua một cách bí mật và âm thầm như thế là vì như một luật bất thành văn,làng Kỳ Sơn không bao giơ chấp nhận cho phái nữ tham dự cuộc đua.Nhưng những người còn lại của ban giám khảo không phải người nào cũng có cái nhìn đầy phóng khoán như ông.Cuối cùng sau khi bàn bạc, họ quyết đinh giải nhất cuộc đua cho Minh Đạo. Một làn sóng phản đối âm ĩ dâng cao, những tiếng hò tiếng huýt sáo nỗi lên chê bai quyết định cứng nhắc của ban giám khảo nhưng họ quyết định không đổi ý.Tên Minh Đạo được xướng lên và ban tổ chức mời chàng bước lên chiếc bục danh dự được dựng ở giửa sân để nhận lấy phần thưởng này.Chàng trai đi những bước chậm rãi, không ai biết được trong lòng chàng nghĩ gì nhưng hầu hết thanh niên có mặt trên khán đài hôm nay đều nghĩ rằng nếu Minh Đạo nhận lảnh phần thưởng này thì chàng là một người không có sĩ khí.
Minh Đạo đã bước trên bục danh dự và đón nhận chiếc cúp chạm trỗ rất công phu từ tay ban tổ chức.Các chàng trai định huýt sáo phản đối thì giọng nói êm ái của chàng kỵ mã có khuôn mặt đẹp trai đã ấm áp vang lên:
- Đối với tôi và đối với tất cả mọi người sinh sống ở ngôi làng này,giải nhất của cuộc đua ngựa thường niên là giải cao quý nhất.Tôi đã một lần chạm tay vào giải thưởng này, đương nhiên cái vinh dự cũng như nỗi xúc động khi giật giải thưởng tôi đã từng nếm trải.
Nhưng người ta chỉ cảm thấy vinh dự khi phần thưởng nhận được xứng đáng với họ.Trong cuộc đua này, tôi cảm thấy có một người còn xứng đáng hơn tôi và người đó chính là cô Minh Thư. Là một kỵ sĩ,tôi biết để giành được chiến thắng, phải bỏ ra nhiều năm tháng vất vả để luyện tập. Và vì vậy tôi không thể nào tước cái vinh dự mà Minh Thư xứng đáng được hưởng. Cũng nhân dịp này. Tôi hy vọng ban tổ chức sẽ sữa đổi tiền lệ trước đây: đó là chỉ có nam kỵ sĩ mới có quyền tham dự cuộc đua. Qua kết quả của cuộc dua này, tôi và có lẽ tất cả mọi người hiện diện ở nơi đây điều nhận thấy một điều:đó là nữ giới cũng tài năng không kém gì nam giới và vì vậy họ xứng đáng được đối xử một cách bình đằng với nam giới chúng ta. Thưa quý vị,những ai đồng ý với ý kiến của tôi xin hãy ột tràng pháo tay để chào đón người kỵ sĩ xuất sắc nhất của năm nay,và bây giờ tôi xin mời cô Minh Thư bước lên bục danh dự để nhận lại phần thưởng mà tôi thấy rất xứng đáng đối với cô.
Minh Đạo vừa dứt lời, những tràng pháo tay nổi lên vang dội, mọi người đứng lên hoan hô cử chỉ mã thượng của chàng kỵ sĩ đẹp trai. Ban tổ chức không thể nào đi ngược lại ý kiến của đám đông, cuối cùng họ tuyên bố Minh Thư là kỵ sĩ xuất sắc nhất của cuộc đua ngựa năm nay do làng Kỳ Sơn tổ chức. Một lần nữa, đám đông lại hò reo ầm ĩ. Các bạn học cùng lớp với Minh Thư từ khán đài chạy xuống quay quanh cô gái và đưa cô đến đài danh dự. Minh Thư nhận lại phần thưởng từ tay Minh Đạo mà xúc động đến rơi nước mắt. Giọng cô ấm áp vang lên trong micro,cho biết lý do khiến cô nhất định phải đoạt lấy giải thưởng này vì đó là giấc mơ suốt đời của ông nội và của cả cha cô. Bây giờ cô đã thay thế hai người để hoàn thành giấc mơ này. Minh Thư vừa dứt lời mọi người lại vô thay hoan nghênh lần nữa. Ông Thế Nghi ngồi trên khán đài chứng kiến phút giây vinh dự của cháu gái mà rơi nước mắt. Có một bàn tay xiết nhẹ lấy tay ông. Ông giật mình nhìn lại và nhận ra đó chính là bạn già thân thiết của mình. Ông Thái Thuận ngồi xuống nói khẽ vào tai bạn: Đứa cháu gái này của anh thật là có một không hai! Nó làm được những chuyện mà nam giới cũng không làm được!
Sau khi nhận giả nhất của cuộc đua và số tiền thưởng,Minh Thư mua ngay cho ông nội một chiếc đồng hồ đeo tay tuyệt đẹp mà nàng đã để ý lâu nay ở tiệm kim hoàn duy nhất trong làng Kỳ Sơn. Hai ông cháu đã trải qua những ngày hè êm ả và hạnh phúc.Sau cuộc đua,Minh Thư chuẩn bị bài vở cho năm học mới, đó là thói quen của cô gái trong mỗi kỳ hè. Nàng vừa hoàn tất lớp mười nhưng đã vội vả tự mình nghiên cứu giáo trình cho lớp kế tiếp.Thư viện là nơi cung cấp cho Minh Thư những tài liệu đầy đủ nhất và khi bạn bè của Minh Thư còn ung dung dạo chơi đây đó thì cô gái vùi đầu vào việc học tập. Vì Minh Thư đã thực hiện được giấc mơ của nội mình nên bây giờ thuật kỵ mã đối với nàng chỉ còn là thú tiêu khiển.
Là một cô gái thông minh tuyệt vời nhưng Minh Thư không bao giờ ỷ lại với trí thông minh của mình để rồi lười nhác vì trước đây nàng đã từng hứa với ông nội là sẽ cố gắng học hành để có thể bước vào đại học. Nhưng những buổi cuối tuần rảnh rỗi,cô gái vẫn thích ngồi trên lưng ngựa, phi nước đại trên vùng thảo nguyên mênh mông, bát ngát. Nàng yêu tốc độ,muốn đạt được tốc độ nhanh nhất của người kỵ mã và muốn khống chế chú ngựa trong tay mình một cách vững vàng dù nàng có phi nhanh đến thế nào đi nữa.Vào một buổi sáng rực rỡ của một tháng Tám, Minh Thư đang phi ngựa trên cánh đồng cỏ non điểm lấm tấm nhưng nụ hoa vàng thì nàng có cảm giác ai đó đang đuổi theo sau lưng nàng. Nàng bực mình và ra roi cho Hoàng mã phi nước đại thì người phía sau cũng đuổi theo với một tốc độ tương đương. Minh Thư quay đầu lại xem người đuổi theo mình là ai và kinh ngạc khi nhận ra đó là một thanh niên có gương mặt thư sinh. Chàng cưỡi con ngựa màu nâu,gương mặt tuấn tú,đẹp trai nhưng Minh Thư nhớ là mình chưa từng gặp qua chàng trai này lần nào cả.
- Tại sao lại đuổi theo tôi? - Nàng bỡ ngỡ hỏi chàng khi hai con ngựa đứng ở vị trí đối đầu nhau,dù bất bình nhưng nàng vẫn không thể ghét chàng ta vì từ con ngựa chàng toát ra một vẻ hiền hòa và đầy nhân hậu.
- Tôi chỉ muốn làm quen với cô! Chàng ôn tồn nói -Nghe dân làng đồn rằng năm nay giải nhất của cuộc đua ngựa lại lọt vào tay một người con gái nên tôi tò mò muốn biết người con gái như thế nào.- Anh cũng là người vùng này ư? -Nàng ngạc nhiên nhìn chàng,tự hỏi vì sao nàng lại không biết chàng trong khi hầu như những người dân của ngôi làng nhỏ bé này nàng đều biết mặt.
- Tôi sinh trưởng ở đây nhưng ba mẹ tôi qua đời từ lúc tôi mười tuổi.Từ đó tôi lên Đài Bắc sinh sống với chú. Chú tôi tuy đông con nhưng ông ấy vẫn hết lòng chăm sóc đứa cháu mồ côi của mình, Ông đưa tôi lên Đài Bắc học vì những trường ở đó có thầy cô ưu tú hơn. Nếu theo học trung học ở Đài Bắc thì việc vào đại học sẽ dễ dàng gấp bội.
- Chắc anh đã tốt nghiệp đại học?- Nàng ướm hỏi khi có vẻ chàng chững chạc hơn mình rất nhiều.- Tôi tốt nghiệp đại học đã năm năm rồi và làm với một ngành hợp với sở trường của mình. Phải nói là tôi rất thành đạt trong sự nghiệp và bây giờ tôi đã tậu được một chỗ ở riêng. Nhưng mỗi khi có được chút ít thời gian rảnh rỗi thì tôi lại trở về Kỳ Sơn để thăm mộ cha mẹ tôi. Vả lại tôi cũng yêu mến cái không khí thanh tịnh và bình lặng của ngôi làng này.- Bây giờ thì tôi mới hiểu.... - Nàng mĩm cười,dịu dàng và nói với chàng -.....vì sao mà tôi chưa gặp gỡ anh lần nào,ở đây hầu như mọi người trong làng đều biết mặt nhau.- Tôi không biết hết mọi người ở đây....-Chàng cũng mĩm cười đáp lại -.... vì tôi lên Đài Bắc khi còn nhỏ tuổi. Nhưng cách đây hai ngày, khi tôi vừa về Kỳ Sơn thì tôi nghe mọi người đều nói về chuyện của cô.- Mới nghe qua tôi thấy giống như một chuyện thần thoại nhưng không ngờ đây là sự thật.
- Anh hình như cũng thích thuật kỵ mã, anh cưỡi ngựa đâu kém gì ai!
- Tôi là thành viên của hội đua ngựa Đài Bắc, không phải chỉ ở làng Kỳ Sơn người ta mới có thể ngồi trên lưng ngựa. Nhưng đó chỉ là thú tiêu khiển, còn nghề nghiệp chính của tôi lại đòi hỏi rất nhiều sáng tạo.
-Thế ở Đài Bắc anh làm nghề gì? - Nàng hỏi chàng một cách hiếu kỳ.-Bí mật! Khi nào cô lên Đài Bắc thì tôi sẽ nói cho cô biết
- Nhưng có chắc gì tôi sẽ lên đó.... nếu lên được thì cũng phải chờ đợi một hai,năm nữa!- Sao vậy?- Tôi mới vừa học xong lớp mười một. Ít ra cả năm nữa mới tốt nghiệp Trung học. Nếu tôi đậu vào đại học thì mới có hy vọng đến được Đài Bắc.- Cô cũng có thể đến Đài Bắc với mục đích tiêu khiển.
- Gia đình tôi rất nghèo. Ba mẹ tôi qua đời rồi,ông nội tôi làm việc cực khổ để nuôi tôi đi học. Tôi làm thế nào có thể vui chơi khi ông nội mình vất vả như vậy.- Tôi nghe nói rằng cô học rất giỏi!- Ai nói với anh như thế?
- Rất nhiều người nói và qua họ tôi đã biết một điều về cô,chẳng hạn cô là cô gái xinh đẹp nhất vùng Kỳ Sơn,cô lại thông minh và rất tài hoa, cô là mơ ước của tất cả các chàng trai trong ngôi làng này...và tôi còn biết tên cô là Minh Thư nữaNàng cúi đầu,gương mặt hồng lên vì khen ngợi của chàng. Mãi một lúc sau nàng mới ngẫng mặt lên và hỏi:- Còn anh.....anh tên gì?- Tôi tên là Trung Hữu - Chàng nói và lấy ra một mẫu giấy trong túi,hý hoáy viết lên đó rồi đưa cho nàng - Đây là số điện thoại tay và địa chỉ của tôi ở Đài Bắc,khi nào cô có dịp tới đó hãy đến tìm tôi,tôi sẽ dẫn cô đi thăm tất cả những cảnh đẹp của thành phố nổi tiếng này. Minh Thư,hãy nhận lời đi cô sẽ là người khách tôi trân quý nhất!
Nàng nghe chàng nói,mơ màng hình dung ra thành phố hoa lệ mà bất cứ người con gái nào ở làng Kỳ Sơn cũng mơ ước đến. Một ngày nào đó nàng cũng sẽ đến đó bởi vì Kỳ Sơn không thể giữ chân một người con gái có lòng cầu tiến như nàng.Hai người chầm chậm bên nhau, họ trò chuyện rất hợp và không mấy chốc đã trở thành đôi bạn. Mặt trời lên cao và họ phi ngựa vào khu rừng bên cạnh để trốn nắng, ở đó họ kể cho nhau những mơ ước của đời mình. Khi mặt trời dịu đi, họ lại cùng nhau phi ngựa trên vùng thảo nguyên bát ngát mà không biết chán. Trung Hữu nán lại Kỳ Sơn chỉ vài ngày. Trước khi trở về Đài Bắc, chàng đã dành trọn một ngày để dạo chơi với Minh Thư. Lúc này thì tình cảm của hai người đã trở thành khắng khít với nhau. Khi chia tay Minh Thư,Trung Hữu còn nhắc nhở:- Hãy hứa với anh là khi lên Đài Bắc em sẽ ghé thăm anh.- Em hứa! Nhưng mai mốt khi anh có dịp trở về Kỳ Sơn thì hãy đến thăm em.- Anh sẽ đến thăm em bởi vì ở đây em là một người bạn thân nhất của anh. Nếu sau này em thi đỗ vào đại học, cần một chỗ ở trong suốt thời gian học tập của mình thì ngôi nhà anh lúc nào cũng mở rộng cửa để đón em.
- Anh tốt với em quá! - Minh Thư xúc động nói - Trung Hữu anh lên Đài Bắc rồi anh sẽ còn nhớ đến em chứ?
- Đương nhiên rồi! Ở Đài Bắc anh có rất nhiều bạn nhưng không có người bạn nào tân đầu ý hợp như em!
- Hai người chia tay trong bịn rịn. Trung Hữu đi rất xa rồi mà Minh Thư còn tần ngần đứng đó trong theo.
******Còn hơn một tháng nữa mới đến ngày tựu trường,mùa hè của Minh Thư lẽ ra tuyệt đẹp nếu không có một biến cố bất ngờ xẩy ra. Một buổi chiều vừa trở về từ thư viện,Minh Thư nhận được một tin khiến nàng sững sờ như hóa đá.Ông Thái Thuận cho biết nội nàng vừa được cấp tốc đưa vào bệnh viện.
- Mới cách đây một tiếng.... - Ông Thái Thuận kể mà không dấu được nỗi buồn -....bác còn thấy nội cháu tươi cười và cho con Hoàng mã ăn. Ấy thế mà khi bác quay lại mười phút sau đó thì thấy nội cháu bị ngất xỉu nằm trước thềm nhà. Bác hoảng hốt đưa nội cháu đưa vào bệnh viện,ở đó người ta chuẩn đoán nội cháu bị suy tim và tình trạng rất là trầm trọng. Bác vừa định đi tìm cháu thì may mắn cháu đã về. Cháu vào bệnh viện ngay với nội cháu đi,hy vọng bây giờ thì anh ấy đã hồi tỉnh.- Minh Thư nghe xong đứng lặng người ra, nàng khóc nức nở và theo ông Thái Thuận vào bệnh viện. Nội nàng nằm trên giường bệnh, gương mặt trông rất là tiều tụy. Nàng nắm lấy tay nội và khóc nấc lên. Ông Thái Thuận buồn rầu vuốt nhẹ lên mái tóc cô gái như an ủi. Bàn tay của ông Thế Nghi lay động rồi ông từ từ mở mắt ra.Giọng nói của ông vang lên,yếu ớt như hơi thở:- Minh Thư của nội.... - Ông nói mà giọt lệ mà trào ra từ khoé mắt -... nội tưởng là... không bao giờ trông thấy con.... lần nữa....- Nội ơi, nội đừng có bỏ con mà đi! - Cô gái nói và khóc nấc lên - Nội đã hứa sống suốt đời với con mà......
- Nội muốn như vậy..... - Giọng ông Thế Nghi yếu ớt vang lên -..... nhưng nội bất lực... nội làm không được... khi thượng đế đã gọi chúng ta đi từ chúng ta làm cách nào có thể ở lại thế gian này. Nội giận nội không để lại cho con được bất cứ tài sản gì.... gia đình chi là làm việc và sống qua ngày....- Nội ơi, nội đừng nói thế! - Cô gái nhỏ lại khóc lên nức nở - Rồi nội sẽ vượt qua cơn bệnh và sẽ sống mãi với con.....
- Nội biết thời gian của mình ở thế gian này không còn bao lâu nữa.... thế mà nội vẫn không chuẩn bị được gì cho tương lai con.
- Nhưng Minh Thư.... con hãy nghe lời nội nói... chổ của con không phải ở đây mà là một nơi khác rộng lớn hơn.... ở đó con có thể phát triển tất cả tài năng của mình.Ở Đài Bắc con còn một người dì bà con... dì Lệ Mai rất nhân hậu và bà ta có thể giúp đở con.....Hiện bà ta đang làm quản gia ột gia đình giàu có ở đó. Bà ta nhất định sẽ không bỏ rơi con đâu....- Con không đi Đài Bắc! - Minh Thư vùi mặt mình vào bàn tay run rẩy của ông Thế Nghi - Con sẽ ở đây trọn đời với nội.... dù là nội sống hay là chết....
- Nội không cho con làm như vậy... nội muốn con có một tương lai tốt đẹp hơn. Từ lâu nội đã thảo sẳn một bức thư cho dì Lệ Mai,gửi gấm con cho dì ấy nếu mai này con lên Đài Bắc học. Nội buồn khi không thể nhìn con bước vào đại học.Nhưng nếu nay mai nội có qua đời,dì Lệ Mai sẽ là nơi nương tựa duy nhất của con. Nội chết đi sẽ chẳng còn ai lo lắng cho con nữa.... trong trường hợp ấy con lên ngay Đài Bắc với dì và hỏi dì thủ tục chuyển trường để con thể tiếp tục học lớp mười hai ở đó. Dì Lệ Mai không có con, dì ấy sẽ lo lắng cho con mọi thứ. Con cố gắng học hành để có thể tốt nghiệp đại học. Khi con làm được việc đó thì nội đã mãn nguyện lắm rồi và không còn lo lắng cho con nữa. Nội không có gì để lai cho con,chỉ có thể để lại con con bản tính quật cường và trí thông minh của dòng họ chúng ta. Nội hy vọng con sẽ sử dụng nó... nói cho cùng nó cũng là một tài sản.... dù rất vô hình....Nói đến đó ông Thế Nghi ngừng lại vì đuối sức nhưng ông cố gắng nói ra tất cả những gì nghĩ trong lòng vì nếu không, sẽ không còn dịp nào để mà nói nữa. Minh Thư khóc sướt mướt khi nghe nội mình nói như trăng trối. Cụ Thế Nghi cố nâng bàn tay gầy guộc lên vuốt nhẹ mái tóc cháu và nói trong nước mắt. Đây là thứ hai Minh Thư thấy ông nội khóc,lần đầu tiên nàng thấy ông rơi nước mắt là khi nàng tiến lên khán đài và đặt vào tay nội mình chiếc cúp của cuộc đua mà nàng đã đoạt được vừa qua.- Cháu cưng của nội....- Giọng cụ Thế Nghi lại run rẩy vang lên -.... nội có lỗi với cháu vì đã không thể đùm bọc cho cháu đến suốt cuộc đời. Bức thư gửi cho dì Lệ Mai nội đã để trong chiếc rương lớn đặt trong phòng nội. Ở đó có tất cả các chi tiết để con có thể liên lạc với dì. Con không thể ở lại làng Kỳ Sơn này vì không còn có thân thuộc nào để đùm bọc con. Con lại xinh đẹp như thế.... là cái đích ngắm nghé của tất cả các chàng trai,cái đó làm nội lo lắng cho con hơn là yên lòng.... Con nghe lời nội,nếu nội qua đời con phải tức tốc lên Đài Bắc với dì con.Con là con gái....phải có người che chở cho con... con biết không...Nào Minh Thư hứa với nội đi,hãy hứa một tiếng cho nội yên lòng....
- Con hứa! Minh Thư đáp và vùi đầu vào ngực của cụ Thế Nghi mà khóc - Con hứa nghe lời nội nhưng nội cũng phải hứa là đừng buông đi hy vọng. Nội hứa với con đi.... bệnh của nội không phải là không chữa được!- Nội hứa.... giây phút nào mà thượng đế còn cho nội lưu lại trên thế gian này thì nội sẽ không rời xa con.. bởi vì con là hy vọng của nội,cũng là niềm hãnh diện của dòng họ chúng ta...
Cụ Thế Nghi nói đến đó rồi chìm vào hôn mê. Ông Thái Thuận và Minh Thư hốt hoảng gọi bác sĩ đến. Bác sĩ khám xong khẽ nói:
- Tối nay cháu ở lại đây với nội cháu được không bác sĩ? - Minh Thư khẩn hoản- Cháu ở lại đi! - Bác sĩ thương cảm nói - Khi nội của cháu hôn mê,ông ấy vẫn gọi tên của cháu.
Bác sĩ đi rồi Minh Thư lại úp mặt vào hai bàn tay và khóc nức nở. Đợi cho cơn xúc động của cô gái lắng xuống rồi ông Thái Thuận mới lên tiếng:
- Bình tĩnh lại cháu,bệnh của nội cháu không phải là bất trị. Dù cháu không còn người thân nào ở đây ngoại trừ ông nội cháu,nhưng bác hy vọng cháu xem gia đình bác là gia đình của mình. Bác sẽ cố gắng giúp đở cháu trong vòng khả năng của bác.- Cháu cảm ơn bác rất nhiều về sự giúp đở của bác trong những ngày qua và cả việc đã mang nội cháu vào bệnh viện.Cháu bức rứt khi không làm được điều gì để đáp lại lòng tốt của bác!
- Cháu đừng nói thế! Người ta thường bảo họ hàng xa thua láng giềng gần. Dù không phải là họ hàng ruột thịt nhưng lúc nào bác cũng xem cháu như đứa cháu ngoan của mình.- Cháu rất xúc động khi nghe bác nói như thế,nhưng bây giờ bác phải trở về kẻo gia đình mong,đã có cháu ở lại với nội cháu đêm nay trong bệnh viện.
Ông Thái Thuận bịn rịn bảo:- Nhìn hoàn cảnh của cháu bác bỏ đi không đành. Nhưng nếu cháu đã tính như thế thì bác sẽ trở về để phân chia các công việc cho người nhà trông coi. Sáng mai bác lại vào sớm. Cháu cũng biết ông nội của cháu là bạn thân nhất của bác.Đôi khi bác có cảm giác ông ấy cũng như một người anh em ruột thịt của mình vậy!
- Ông nói rồi quay đi,trong lòng không ngớt lo âu cho người bạn mà lòng ông rất là quý mến. Ông Thái Thuận đi rồi, Minh Thư càng cảm thấy cô đơn hơn.Tối hôm đó nàng phục bên giường bệnh của nội với một giấc ngủ chập chờn đầy ác mộng.
Buổi sáng sớm khi Minh Thư giật mình thức giấc,nàng cầm tay nội áp lên má mình và kinh ngạc khi thấy bàn tay ấy trở nên lạnh giá.Minh Thư hốt hoảng chạy đi tìm bác sĩ. Cô y tá đi theo cùng bác sĩ ra hiệu cho nàng ra ngoài để ông ở lại khám cho cụ Thế Nghi.Một lúc sau bác sĩ bước ra và câu nói của ông lám cho Minh Thư như bị chấn độn toàn thân:- Ông cụ đã qua đời... - Bác sĩ nói bằng giọng buồn bã và đầy ái ngại - Cô Minh Thư, đây là một cái tang lớn cho cô! Nhưng dù sao thì ông cụ cũng đã ra đi trong một giấc ngủ nhẹ nhàng và bình an nhất!
- Toàn thân Minh Thư mềm nhũn ra và cô y tá vội vã đón lấy cái thân hình của cô gái đã trưởng thành bất động và ngã ập vào vòng tay mình.
- Cô ta không chịu đựng nổi cái tin đau đớn đó... mau mang cô ta vào phòng hồi sức! Bác sĩ vội vàng ra lệnh.
Minh Thư không biết mình đã ngất đi trong bao lâu.Trong cơn hôn mê nàng thấy mình trở thành một linh hồn lạc lõng bay đi khắp nơi để tìm linh hồn của nội nàng đang chơi vơi trong đó, bốn bề chỉ là một màng đen thăm thẳm mênh mông.
Khi Minh Thư tỉnh lại và được bác sĩ cho rời bệnh viện, thi hài cụ Thế Nghi đã được tẩn liệm. Một tay ông Thái Thuận lo hết hậu sự của người bạn của mình. Ông đứng ra làm việc đó vì cảm tình sâu đậm đối với người bạn đã quá cố,vả lại Minh Thư chỉ là một cô bé mươi bảy tuổi,ông không đành để cho cô gái gánh qua nhiều gánh nặng trên vai khi tâm hồn cô còn đau đớn đến tận cung sau cái chết của người thân duy nhất của mình.
Trong suốt những ngày sau đó,Minh Thư không ra khỏi nhà. Có lúc cô thơ thẩn ra ngôi vườn phía sau, phục khóc bên nắm mộ vừa mới đấp của ông nội có lúc cô nằm lặng lẽ trong phòng rồi rơi nước mắt,cảm thấy ngôi nhà êm ấm,hạnh phúc ngày xưa bây giờ im lặng,không khác nào một bãi tha ma.
Ông Thái Thuận không lúc nào rời mắt khỏi cô gái.Nhìn Minh Thư bị khủng hoảng và xuống tinh thần như vậy,ông lẩm bẩm một mình:"Không thể để con bé tiếp tục sống trong hoàn cảnh này. Sự đau khổ cùng cực có lúc sẽ khiến nó điên lên mất.Người bạn già của mình trước khi qua đời còn nhắc đến một người tên là Lệ Mai gì đó. Bà ta là dì bà con của Minh Thư,dù không là dì ruột nhưng cũng sẽ thương yêu, chăm sóc cho nó vì nghe Thế Nghi nói bà ta không con cái gì cả. Mình phải nhắc Minh Thư chuyện này,mình không thể để con bé tiếp tục sống như vậy ".
Ngày hôm sau ông sang nhà Minh Thư và thấy cô bé đang đứng thẩn thờ bên ngôi mộ của ông nội.
- Minh Thư! Ông Thái Thuận khẽ gọi - Bác có chuyện này muốn nói với con.Minh Thư lặng lẽ theo ông trở vào nhà.Ông Thái Thuận nhẹ nhàng mở đầu câu chuyện:- Minh Thư,đã đến lúc con phải liên lạc với dì Lệ Mai của con rồi.Trước khi qua đời,không phải nọi con đã muốn như vậy sao?
- Con không muốn lên Đài Bắc! - Cô bé nói mà rơi nước mắt - Con muốn ở đây để sớm hôm chăm sóc mồ mả cho nội. Bác Thái Thuận ơi, con cũng không muốn xa bác.... vì bác là người duy nhất mà con có thể nương tựa.Con không muốn xa con Hoàng mã, cũng không xa ngôi làng mà con đã sinh ra và lớn lên ở đó.
- Nhưng con đã hứa với nội con là sẽ lên Đài Bắc để tìm dì Lệ Mai.Dì của con sẽ lo lắng cho con hoàn tất bậc đại học,không lẽ con đã lên rồi sao?- Bác Thái Thuận! - Cô bé đau khổ trả lời - Bây giờ con không còn thần trí nào để những việc ấy nữa,con chỉ muốn chết theo ông nội mà con mà thôi!- Con đừng nói gở như vậy. Nếu ở suối vàng nội con sẽ nghe thấy thì nội con sẽ rất đau lòng.Bây giờ con nghe lời bác,hãy mang bức thư mà nội con thảo sẵn cho dì Lệ Mai ra đây,bác sẽ giúp con liên lạc với bà ấy
Minh Thư thở dài và cả thấy mình có lỗi. Minh không được yếu đuối như thế này,nàng lẩm bẩm khi bước vào phòng của nội và lục tìm bức thư,:Mình đã hứa với nội thì mình sẽ giữa lời."
Minh Thư bước ra với bức thư trong tay,nàng khẽ đặt nó lên bàn.Trên bì thư có đề rõ số điện thoại và địa chỉ để liên lạc. Nàng nhìn ông Thái Thuận và khẽ bảo:
- Con có thể qua nhà bác mượn điện thoại để liên lạc với dì con hay không?
- Bác rất mừng khi nghe con nói như vậy! Phải can đảm lên Minh Thư ạ!Phải phấn đấu với cuộc đời và không được nản lòng! Nếu con làm được điều đó,ông nội của con sẽ được ngậm cười nơi chín suối.Minh Thư ngồi trong văn phòng làm việc của ông Thái Thuận.Trong làng Kỳ Sơn,ông là một trong những người làm ăn thành đạt nhất.Khi cha ông còn tài thế,đây chỉ là một trang trại nuôi ngựa nhỏ,nhưng khi trang trại này vào tay ông thì nhờ đầu óc nhạy cảm trong việc kinh doanh,ông đã khuyếch trương nó thành một trang trại cung cấp ngựa đua có tầm cỡ.Thương gia ở Đài Bắc hầu như đến chỗ ông mỗi tuần để làm cuộc giao dịch lớn,vì thế nên lúc nào ông Thái Thuận cũng bận rộn đến bù đầu.Thực sự nếu Minh Thư tiếp tục ở lại ngôi làng này,sau khi cô gái tốt nghiệp trung học ông có thể cung cấp cho cô một đồng lương ổn định. Nhưng giống như người bạn già quá cố của mình,ông cảm thấy uổng phí nếu bắt Minh Thư phải sống suốt đời ở vùng Kỳ Sơn nhỏ bé này bởi Minh Thư là một cô gái thông minh và đặc biệt hơn người.....đúng như ông Thế Nghi đã nói trước lúc lâm chung,Đài Bắc mới chính là nơi để cô gái thi thố tài năng.Ông Thái Thuận bấm số điện thoại của bà Lệ Mai,ông thầm nghĩ cái tên của bà dịu dàng như vậy hẳn phải bà là một người đàn bà tốt.
Bên kia đầu dây một giọng trẻ trung nhưng cau có vang lên khiến ông giật mình:
- Tìm ai?Đó là giọng nói của một cô gái vào khoảng đôi mươi,có vẻ kiêu căng,hách dịch." Trời đất!",ông Thái Thuận nhủ thầm trong bụng, " Con cái nhà ai mà ăn nói cộc lốc, bất lịch sự thế này!
Cô gái này có là con gái của chủ nhà,nơi bà Lệ Mai làm quản gia.
- Chà! Vậy mà cũng là dân Đài Bắc hay sao? Mình tưởng ngườ thành phố lịch sự,mềm mỏng lắm chứ! "- Thế nào? - Giọng bên kia lại gắt lên -Gọi lộn số à? Thế thì tôi cúp phôn đấy nhé!
- Thưa cô.... - Ông Thái Thuận vội vã ngăn lại -.... cô làm ơn cho tôi nói chuyện với bà Lệ Mai!- Bà quản gia của nhà tôi đấy ư?- Giọng cô nhỏ có vẻ trịch trượng - Vậy sao không nói ngay từ đầu.. ông là cái gì của bà chứ?
" Con nhỏ này ăn nói vô duyên tệ! Giọng thì chanh chua như muốn đâm thủng lỗ nhĩ của người ta ",ông Thái Thuận vừa nghĩ vừa bực mình,nhưng rồi nghĩ vậy rồi ông cũng cố để nhịn,dùng lời nhỏ nhẹ mà đáp lại:- Tôi là bà con của bà ta. Có việc gấp nên tôi muốn liên lạc với bà ta ngay hôm nay!
- Cô gái chẳng thèm đáp lời ông,chỉ réo lên trong điện thoại:- Dì Mai! Có ai tìm dì nè! Ông ta nói là bà con của dì.
Nói rồi cô ta đặt mạnh điện thoại xuống bàn, chẳng màng nói thêm lời nào với ông cho có vẻ lịch sự.
- " Đúng là một con quỷ nhỏ! ",ông Thái Thuận tức muốn bể lòng ngực," Bây giờ mà mày xuất hiện trước mặt tao thì tao sẽ bẻ ày gãy cổ! Con cái nhà ai hổn láo không thể biết! "
Nhưng rồi một giọng hiền hậu vang lên ở đầu dây bên kia khiến cho lòng ông trầm tĩnh lại:- Xin cho hỏi ai muốn tìm tôi?- Chị Lệ Mai đó ư? - Ông Thái Thuận vội vã đáp - Tôi là Thái Thuận, bạn thân của anh Thế Nghi........ anh ấy vừa mới qua đời..
Người bên kia đầu dây lặng đi một giây rồi sau đó giọng bà nghẹn ngào cất lên- Ông ấy đã qua đời rồi ư? Cách đây vài tháng ông ấy còn liên lạc với tôi mà!- Anh Thế Nghi bị bệnh tim mà qua đời.Trước khi lâm chung anh ấy có viết một bức thư cho chị để gửi gấm cháu nội của mình. Chắc anh ấy từng nhắc đến Minh Thư với chị phải không? Tội nghiệp con bé không còn ai là thân bằng quyến thuộc. Thế Nghi hy vọng chị sẽ đùm bọc nó khi nó lên Đài Bắc.
- Vâng,chú Thế Nghi có nói với tôi đều đó và tôi cũng đã hứa giúp. Hoàn cảnh của tôi cũng có chút khó khăn.... nhưng không sao.. bao giờ thì cháu ấy mới lên Đài Bắc với tôi?
- Càng nhanh càng tốt chị Lệ Mai ạ! Bây giờ cũng sắp đến ngày tựu trường.Có lẽ ngày mai tôi sẽ đưa Minh Thư đến chổ chị,con bé cần thời gian để làm thủ tục chuyển trường,tôi hy vọng chị sẽ hướng dẫ cho nó trong việc đó.Thế Nghi đã qua đời rồi,bây giờ trăm sự nhờ chị vậy!Người bên kia đầu dây khẽ thở dài:
- Vâng,ngày mai anh cứ đưa cháu đến chổ tôi. Tội nghiệp con bé quá, thú thật với anh tôi không khá gì nhưng tôi sẽ cố gắng giúp đở nó.Ông Thái Thuận xác nhận địa chỉ một lần nữa với bà Lệ Mai rồi khẽ bảo:
- Chị nói chuyện với Minh Thư một chút nhé?
Nhưng bà Lệ Mai chưa kịp trả lời thì ông Thái Thuận nghe đầu dây bên kia lại có tiếng réo lên: " Dì Mai! Dì đến đây một chút xem nào! Có chuyệ cần đến dì! "
Nghe thấy thế bà Lệ Mai gấp rút nói:
- Xin lỗi họ có việc cần tôi.... chủ nhà ở đây rất khó anh ạ! Thôi tôi ngừng ở đây nhé,khoảng mấy giờ ngày mai anh đưa Minh Thư đến chổ tôi?- Mấy giờ thì tiện cho chị?- Sau sáu giờ chiều thì tôi rảnh rỗi được một chút.Anh thấy giờ ấy được không?- Vâng! Y hẹn sáu giờ ngày mai. Thôi chị đi làm đi kẻo chủ nhân lại phiền lòng.
- Cảm ơn anh Thái Thuận rất nhiều. Hẹn ngày mai gặp lại anh!- Nói xong bà Lệ Mai cúp điện thoại ngay.
- Thế nào hở bác? - Minh Thư nôn nóng hỏi - Dì Lệ Mai có bằng lòng nhận cháu không?- Bà ấy rất tốt dặn bác sáu giờ ngày mai đưa cháu đến.Dì Lệ Mai của cháu cũng định nói với cháu một vài lời nhưng chủ nhà có việc cần nhờ nên dì ấy phải đi làm gấp. Không sao ngày mai hai dì cháu gặp nhau rồi sẽ nói chuyện luôn một thể,- Cháu rất ái ngại vì đã làm phiền dì ấy quá nhiều trong khi hai bên cũng có họ hàng gần gũi với nhau là mấy. Ngay mặt cháu,dì ấy cũng không biết!- Cháu đừng có nghĩ ngợi xa xôi làm chỉ ệt óc.Việc quan trọng là phải lên Đài Bắc trước đã,những chuyện khác sẽ hạ hồi phân giải.Bác nói thật nhé... nếu ở đó một thời gian mà cháu thấy không hợp thì cháu cứ việc quay về, bác sẽ thay nội cháu mà lo cho cháu. Và khi cháu tốt nghiệp trung học rồi,bác sẽ tìm cho cháu một việc làm.Nếu cháu không chê thì cháu có thể làm thư ký cho văn phòng của bác....Những lời chân thật của ông Thái Thuận khiến cho Minh Thư xúc động đến rơi nước mắt. Nàng nghẹn ngào nói:- Cám ơn bác đã lưu tâm đến cháu.Ở Đài Bắc cháu sẽ cố gắng học hành.... mà nếu ở đó mà cháu chẳng thành công thì cháu biết nơi này bác vẫn luôn luôn mở rộng vòng tay để mà đón cháu.- Bác cũng muốn giữ cháu lại đây,Minh Thư ạ! - Ông Thái Thuận nói bằng giọng mủi lòng - Nhưng bác không đành làm vậy....bác biết cháu là một cô gái đặc biệt,cháu cần có môi trường để mà thăng tiến.- Bác ơi! Minh Thư tha thiết nói - Nếu cháu mà đi rồi thì bác sẽ chăm sóc con Hoàng mã giúp cháu nhé!- Bác sẽ chăm sóc cho nó cẩn thận. Bác biết không xem nó như một con vật mà mình sở hữu.... mà cháu xem nó như một người bạn!
- Bác Thái Thuận....- Minh Thư kêu lên rồi sà vào lòng ông mà khóc -..... Chỉ có bác là hiểu cháu nhất thôi,nếu không hứa với nội là sẽ lên Đài Bắc!- Và rồi còn làm con dâu của bác nữa! - Ông Thái Thuận vừa nói vừa nói vừa xoa đầu con bé - Thằng Trọng nhà bác cũng nhắc đến cháu.
Gương mặt cô gái đỏ hồng lên vì thẹn.Cô lau nước mắt rồi nói:
- Cháu không xứng đáng với anh Trọng đâu!
- Nó không xứng với cháu thì có! - Ông nói mà thở dài có lẽ vì thương xót ối tình câm của con trai mình - Mà ở Kỳ Sơn này cũng chẳng có chàng trai nào xứng đáng với cháu cả. Minh Thư... cháu không biết? Cháu là một vì sao,và chỗ của cháu là bầu trời ở trên kia!
Minh Thư ngước nhìn ông, kinh ngạc vì những lời ông nói.Ông không phải là một người nuôi ngựa quê mùa ở Kỳ Sơn mà ông còn có khả năng nhìn sâu vào lòng người. Những lời ông thốt ra cũng chẳng phải là lời nói của một nông dân tầm thường. Đối với nàng,ông là một cái gì cao trọng hơn. Ông là bạn của nội nàng, là người thầy đã hướng dẫn cho nàng thắng cuộc đua, là người mà nàng xem giống như cha ruột, nhưng bây giờ nàng lại sắp sửa phải xa ông rồi và chính vì quyến luyến ông mà nàng cảm mới cảm thấy cô đơn gấp bội khi mai này nàng phải rời ông để về Đài Bắc.
- Tối nay cháu phải ngủ một giấc thật ngon,Minh Thư ạ! Bởi vì ngày mai cháu sẽ bước vào một cuộc đời mới, đương nhiên lúc đầu cháu sẽ gặp khó khăn nên cháu cần có sức lực cũng như ý chí để mà phấn đấu. Cháu hiểu ý của bác chứ, Minh Thư?
Cô gái nhỏ gật đầu. Nàng hiểu điều đó nhưng nàng nhưng không chùn bước. Bởi vì nàng nhớ đến một câu nói của nội nàng: "Nội không có gì để lại cho con,chỉ có thể để lại con bản tính quật cường và trí thông minh của dòng họ.Nội hy vọng con sẽ sữ dụng nó....bởi vì nói cho cùng thì nó cũng là một thứ tài sản..dù rất vô tình ".
Mưa Là Anh Và Nắng Cũng Là Anh Mưa Là Anh Và Nắng Cũng Là Anh - Quỳnh Dao Mưa Là Anh Và Nắng Cũng Là Anh