Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Ðạt
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 827 / 8
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24/25
ôi đứng dậy bỏ chú mèo vào cái bao vải, mèo Xiêm giẫy giụa lung tung ở trong bao.
Tôi nói với ba:
- Xong rồi ba.
Tôi lặng lẽ đi theo ba đi thang máy xuống lầu rồi ngoảnh mặt nhìn hộp đêm. Nơi đó tôi từng quen Uy Lực, từng quen Ðại, ở đó có tình yêu mà cũng có nước mắt.
Ra khỏi cổng Hotel, tôi leo lên xe, ba mở máy cho xe chạy. Khi xe chạy ngang qua cái chỗ mà cô Mai đã xảy ra tai nạn, có lẽ ba không muốn nhớ lại cái chuyện đau lòng, nên ba nhìn thẳng đằng trước giả đò nói:
- Mùa hè đi qua rồi.
- Vâng, nó qua rồi.
Ba nói:
- Con có cảm thấy thoải mái không?
- Vâng, rất thoải mái.
Ba hỏi:
- Con có muốn gặp Uy Lực không?
- Vâng, có ạ!
- Con chỉ đường nhé, ba chưa đến đó lần nào.
Xe hơi chạy dọc theo bờ biển, quẹo gần mười khúc quanh, cuối cùng dừng lại trước cửa một biệt thự nguy nga tráng lệ.
Ba hỏi tôi:
- Con vào trong có lâu không?
Tôi nói:
- Một lát thôi.
- Ba ngồi đây đợi con nhé!
Tôi xuống xe đi vào trong, vẫn ông già ra mở cửa.
Tôi hỏi ông ta:
- Cậu Lực có nhà không hả cụ?
Ông lão đáp:
- Thưa có, cậu ấy đang ở trong phòng khách mời cô vào.
Tôi chạy băng qua hoa viên, qua hồ phun nước rồi bước lên các bậc thềm. Trong nhà vẫn yên lặng như tờ, tôi bước vào phòng khách, ở đó không có người.
Tôi lên tiếng:
- Uy Lực!
Không có tiếng trả lời.
Tôi lại gọi:
- Uy Lực!
Cũng không có tiếng trả lời, tôi bướcvội lên lầu, rồi quẹo vào phòng sách, trước hết là bức họa tô màu của cô Mai đập mạnh vào mắt tôi, kế đó là một giọng hỏi:
- Em tìm anh phải không?
Tôi hốt hoảng day mặt lại thấy Uy Lực ngồi ở chiếc ghế dựa, chàng mặc nguyên bộ đồ đen, lặng lẽ nhìn tôi, tôi gọi tên chàng, nhưng chàng phản ứng một cách hời hợt.
Tôi khẽ hỏi:
- Anh ở đây một mình sao?
Uy Lực nhìn bức ảnh rồi nói:
- Không hai người, anh và má anh.
- Uy Lực, em đã...
- Chắc em lấy làm lạ tại sao khi má còn sống thì anh luôn luôn ở bên ngoài, bây giờ má chết rồi thì anh lại cứ ngồi ở dưới bức họa của má phải không?
Tôi bước lại gần đưa tay vuốt nhẹ mặt chàng, nhưng Uy Lực cứ ngồi yên như khúc gỗ.
Tôi cúi mặt hỏi:
- Anh cứ nhìn bức họa mãi như thế này sao?
Uy Lực khẽ cười:
- Ðó là người anh yêu nhất, mà cũng là người yêu anh nhất, có lẽ anh hiểu quá trễ.
- Uy Lực!
Tôi nghẹn ngào không nói nên lời.
Uy Lực nhìn tôi hỏi:
- Tại sao em đến đây?
Tôi nói:
- Tìm anh.
- Ðể làm gì?
Tôi chưng hửng trước thái độ của chàng, tôi cảm thấy chàng thay đổi đột ngột. Chàng đã thay đổi thái độ ngay từ khi cô Mai chết. Có lẽ giờ phút này chàng không yêu tôi nữa, tình yêu của chàng chết lịm ngay sau khi má chàng chết, lẽ ra tôi phải biết điều này, lẽ ra tôi phải biết từ sớm mới phải.
Tôi cúi mặt nói:
- Em phải về rồi anh.
Uy lực hỏi một cách lạnh nhạt:
- Về nhà phải không?
- Vâng, ba đậu xe ở bên ngoài đợi em.
Uy Lực gật đầu rồi thở phì nói:
- Anh cũng phải đi học, anh định bán căn nhà này.
Tôi nói:
- Nếu ở trong trường khi nào rảnh rỗi mời anh đến nhà em chơi.
Uy Lực lắc đầu:
- Anh phải bận việc học.
Tôi gật đầu:
- Thôi em đi nghe anh.
Uy Lực không trả lời, nước mắt tôi trào mi day mặt lại tôi nói:
- Chào anh!
Uy Lực nắm tay tôi lại nói:
- Khoan đã.
Tôi quay đầu lại lòng tràn trề hy vọng, nhưng trông thấy nét mặt của chàng vẫn lạnh như tiền.
Uy Lực cắn môi rồi nghiêm nghị nói:
- Em đã biết rõ anh là con của má anh phải không?
Môi tôi mấp máy, nước mắt tôi chảy xuống ròng ròng.
Uy Lực siết chặt cánh tay tôi hỏi:
- Có phải như vậy không?
Tôi gật đầu lia lịa nói:
- Vâng, vâng.
- Em đã biết ba em định cưới má anh từ lâu rồi phải không?
- Vâng, nhưng...
- Bởi thế nên em giục anh làm đám cưới phải không?
- Vâng.
Nước mắt tôi chảy xuống như mưa, Uy Lực nghiến chặt răng rồi buông lỏng tay tôi ra. Tôi khóc thút thít, Uy Lực ngồi xuống ghế với vẻ chán chường.
Uy Lực gật gù và lắp bắp:
- Ðúng thế rồi, anh đoán đúng, anh thấy ba em đứng trườc mộ bia, anh biết má anh yêu ba em..
- Uy Lực, em xin lỗi anh, em ích kỷ, xin anh thứ lỗi cho em.
Tôi khóc sướt mướt và van xin.
Uy Lực ngửng mặt lên nói:
- Ngoài ích kỷ ra em còn ngu dốt nữa.
Tôi thừ người ra đó.
Uy Lực lắc đầu nói:
- Lẽ ra em không cần phải mưu toan như vậy, nếu ba em cưới má anh thì cũng chả sao.
Tôi chưng hửng:
- Tại sao hả Uy Lực?
Chàng điềm tĩnh nói:
- Anh đâu có phải là con ruột của cô Mai.
- Hả?
Tôi như người mất hồn, Uy Lực nhìn tôi nói chậm rãi:
- Cô Mai xin anh về nuôi từ nhỏ, chồng của cô là một người tàn phế... Anh vừa chào đời thì được đưa vào cô nhi viện, anh không biết ai là cha mẹ ruột của anh, nhưng chả sao cả, vì cô Mai đối đãi với anh cũng như mẹ ruột vậy.
Tôi nhìn trừng trừng vào mặt Uy Lực.
Chàng nói:
- Có ngày nào đó anh sẽ thành một kỹ sư, khi đó anh sẽ thực hiện nguyện vọng của má.
Nói tới đó Uy Lực ngước mặt nhìn tôi, cử chỉ của chàng coi tôi như người xa lạ. Chàng nhìn tôi đăm đăm, sau cùng đôi môi mấp máy:
- Em... từng là đứa con gái tốt, nhưng tại sao em trở nên ích kỷ như vậy?
Tôi run run nói:
- Uy Lực, em biết em ích kỷ, em đã nhận lỗi với anh, em đã xin mọi người tha thứ, em đã xin cô Mai, xin ba, bây giờ em đang xin anh.. Chẳng lẽ trên đời này không có ai tha thứ cho em sao?
Uy Lực nói:
- Anh muốn quên tất cả.
Tôi khẽ nói:
- Em cũng thế.
Uy Lực hỏi:
- Em quên được không?
Tôi lùi lại một bước lấy tay chùi nước mắt.
Uy lực nói nhỏ:
- Anh xin em xa anh, Hạ Lan Ðài!
Tôi sửng sốt:
- Uy Lực!
Chàng nài nỉ tôi:
- Xin em xa anh để anh quên mọi việc.
- Tại sao hả anh?
- Tại vì anh không yêu em nữa.
Uy Lực nói một cách dứt khoát, chàng nói toạc móng heo ra, nói một cách tàn nhẫn. Tôi nhìn chàng như không tin vào lỗ tai của mình.
- Hả, Uy Lực?
Chàng lặp lại:
- Anh không còn yêu em nữa.
Tôi nhắm mắt lại và toàn thân run rẩy.
Uy Lực trầm giọng nói:
- Thôi em đi đi, càng sớm càng tốt.
Tôi nghẹn ngào hỏi:
- Anh không thể tha thứ cho em được sao?
Uy Lực day mặt lại lạnh nhạt nói:
- Em tự tha thứ cho em trước đã.
Tôi cất bước đi từ từ ra cửa, nói:
- Em đến đây định cho anh địa chỉ, bây giờ em thấy không cần nữa.
Bây giờ tôi bắt đầu đi, Uy Lực cũng không nói gì nữa, nước mắt tôi rơi từng giọt một xuống đất. Tôi thốt lên một tiếng chào anh rồi bỏ chạy vội xuống lầu, tôi chạy ngang qua hồ phun nước rồi ra đến cổng. Ðứng lại đó tôi đưa tay chùi nước mắt rồi ra xe. Dường như ba đã chờ tôi sốt ruột lắm, vừa thấy tôi là ba mở cửa cho tôi lên.
Ba hỏi:
- Con có gặp cậu ấy không?
- Dạ có.
- con đã nói gì với cậu ấy?
- Chỉ giả từ thôi.
- Bây giờ mình đi nghe con?
Tôi gật đầu:
- Vâng.
Ba rồ máy xe, Tháng Bảy tung ra khỏi bao vải, tôi đưa tay bắt nó, nó phóng vội ra ngoài.
Tôi la lên:
- Ba, khoan đã, con mèo chạy ra ngoài rồi, để con bắt nó lại.
Ba nói:
- Kệ nó con.
Tôi hỏi:
- Tại sao hả ba?
Tôi nhìn ra xe thấy chú mèo chạy vội vào vườn của cô Mai.
Ba nói:
- Ðể nó ở lại đây, vì nó thuộc về địa phương này.
Ba bắt đầu cho xe lăn bánh, tôi thơ thẩn nhìn chú mèo khuất dần. Bỗng tôi nhớ đến lời của cô Mai: chúng ta đặt tên cho nó là Tháng Bảy, mỗi năm đến tháng bảy là cháu nhớ đến cô.
Bây giờ Tháng Bảy đã chạy mất rồi, nhưng thử hỏi làm sao tôi có thể quên đựơc nó? Năm nào cũng có tháng bảy thì làm sao tôi quên được cô Mai? Tôi không thể quên tháng bảy năm nay, tôi không quên Ðại, không thể quên cô Mai, nhất là không thể quên Uy Lực.
Xe ra khỏi thành phố tốc độ càng lúc càng nhanh, ba vừa lái xe vừa nói:
- Sau khi về đến nhà chúng ta sẽ tổ chức ngay một bữa dạ hội, theo ý con nên mời những người nào?
Tôi trả lời:
- Tùy ba.
- Mỹ Hương nhé?
- Vâng.
- Kim Thoa nhé?
- Vâng.
- Ừ, còn Ánh Nguyệt nữa.
- Vâng.
Ba nói:
- Chúng ta mở tiệc, mở dạ hội, mở vũ hội.
Mắt tôi nhìn đăm đăm trước mặt nhưng lòng tôi rã rời. Tôi tự hỏi, mùa hè này tôi được những gì? Tôi từng yêu, từng ghét, tôi lầm lỗi, tôi xin tha thứ, tôi từng vui, từng buồn, mà con tim cũng tan nát. Tôi đến đây với đôi bàn tay trắng, khi về lại trắng tay. Mùa hè năm nay, mùa hè buồn thảm khó quên.
Ba thấy tôi trầm lặng nên day mặt lại hỏi:
- Nghĩ gì thế Hạ Lan Ðài?
Tôi mỉm cười trả lời:
- Không có chi hết.
Ba nói:
- Sắp về đến nhà rồi, con phải vui vẻ lên.
Tôi gật đầu:
- Con vẫn vui đấy, ba à.
- Con đừng dối ba, Hạ Lan Ðài.
Tôi ứa lệ gục đầu.
Bất chợt ba nói như ra lệnh:
- Quên hết đi con!
Ba chỉ đằng sau rồi nói tiếp:
- Con nhìn sau xe kìa, cảnh vật đang chạy thụt lùi, ánh tà dương đang phủ xuống lưng đồi, hãy bỏ dĩ vãng lại sau lưng và để nó tàn phai theo nắng chiều đi con.
Tôi trầm ngâm.
Ba nói tiếp:
- Con nghĩ đến việc đã qua làm gì?
Tôi ngập ngừng:
- Không thể quên một cách dễ dàng như thế được, bộ ba tưởng con có thể quên cái mùa hè này một cách dễ dàng như thế được sao?
Ba nói:
- Trên đời này không có việc gì là khó, nếu người ta cương quyết.
Tôi nhìn những cơn gió lùa bụi vào đầu xe rồi chạy dài ra sau. Tôi rùng mình hỏi:
- Ba còn thương con không, ba?
Ba trả lời ngay:
- Dĩ nhiên là ba thương con, vì con là con gái duy nhất của ba mà.
- Ba vẫn thương con như xưa chứ?
- Chứ sao?
Ba tôi nhìn rồi vỗ nhẹ lên vai tôi một cái, tôi nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy yên tĩnh đôi chút, vì ít ra tôi hãy còn ba.
Tôi khẽ gọi:
- Ba!
Ba hỏi:
- Gì con?
- Con thương ba lắm.
Ba quay mặt lại nhìn tôi mỉm cười.
Tôi hỏi:
- Ba định kết hôn nữa không ba?
Ba đưa một tay ra nắm tay tôi nói:
- Con đừng lo cho ba, Hạ Lan Ðài, ba sẽ đi tìm bạn khác.
Tôi ngửng đầu lên hỏi:
- Ba còn có thể tìm đựơc sao?
- Ðược chứ con.
Tôi nói:
- Tìm một người giống như cô Mai, người ấy có thể đơm nút cho ba, vá tất cho ba, nhắc ba đem theo khăn tay. Người ấy biết nấu nướng, biết làm bánh, biết nói chuyện đời xưa. Người đó phải hiền từ và dễ mến như cô Mai, người đó phải yêu ba như cô Mai và thương con như cô Mai vậy.
Ba làm thinh.
Tôi day mặt nhìn ba hỏi:
- Ba có thể tìm được người như cô Mai không ba?
Ba ứa lệ nói:
- Sắp tới nhà rồi con à!
Tôi từ từ cúi mặt, một giọt nước mắt trào mi rơi xuống chỗ ngồi.
Mùa Hè Năm Ấy Mùa Hè Năm Ấy - Y Ðạt