Những gì làm bạn đau khổ sẽ dạy bạn nhiều điều.

Benjamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Ðạt
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 827 / 8
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19/25
y Lực ngồi ở ghế nhìn tôi trả lời:
- Intimate
Xịt một chút nước hoa vào cổ rồi cầm chiếc băng bịt tóc lên, tôi hỏi:
- Em bịt chiếc băng này nghe anh?
- Tùy em.
Tôi day lại hỏi:
- Anh còn nhớ chiếc băng này không?
Uy Lực cười:
- Có phải chiếc băng rơi vào xe anh đó không? Mau đi em, anh ngồi đây đợi em gần nửa tiếng đồng hồ rồi đấy.
Tôi nhìn vào gương nói:
- Vội chi anh, đến nhà anh mà không ăn mặc đàng hoàng thì má anh cười cho.
Uy Lực nói:
- Ðừng sợ, em sẽ không gặp má anh cũng giống như anh không gặp ba em vậy.
Tôi nói:
- Anh nên nhớ là em phải chờ đến khi ba em đi rồi em mới dám cho anh vào phòng đấy chứ, nếu gặp anh có lẽ ba em ghét lắm.
- Ba em còn nhớ đến chuyện lái xe đó nữa sao?
Tôi nói:
- Ba ghét ai đua xe với ba lắm, hơn nữa ba nhớ dai kinh khủng đi.
- Thế hả?
Ngắm nghía trong gương tôi nói:
- Xong rồi anh.
Chúng tôi xuống lầu để đi đến nhà Uy Lực, thật ra tôi không có ý định ăn cơm ở nhà chàng, nhưng tôi muốn xem qua cho biết phòng chàng có đẹp hay không mà thôi.
Ra khỏi cổng hotel, Uy Lực kêu ngay một chiếc taxi.
Tôi hỏi:
- Má anh lấy xe lại rồi hả?
Uy Lực nói:
- Mấy bữa rầy má thường lấy xe đi, anh biết độ này má vui vẻ lắm, có lẽ người sẽ tái giá đấy.
- Tại sao anh biết?
Uy Lực nói:
- Nghe nói gần đây má có bạn trai, độ này anh ít có dịp gặp má, má cứ vắng nhà hoài bởi thế anh luôn đến tìm em.
Tôi nói:
- ba em cũng thế, từ khi đến đây ba chưa hề đưa em đi chơi, ba em cũng có một người bạn gái nữa.
Xe đang chạy xuống mé biển.
Uy Lực nói:
- anh mong cho má anh tái giá, má anh là người đàn bà hiền lành, tánh tình rất tốt.
Tôi nói:
- Em không thích ba tái kết hôn, vì ba là của em.
Uy Lực hỏi:
- Như vậy thì ba em không thuộc về bạn gái của ông ấy sao?
Tôi nói:
- Em không thích cô ấy, cô ta cứ muốn cướp đoạt ba trong tay của em.
Uy Lực hỏi:
- Hạ Lan Ðài, em yêu anh hay là yêu ba em?
Tôi trả lời:
- Em yêu cả hai.
Uy Lực nói:
- em chỉ có quyền chọn một mà thôi.
Tôi nói:
- Em yêu cả hai cơ.
Uy Lực cười:
- Hạ Lan Ðài à, nếu đổi lại anh là em thì anh không nghĩ như vậy.
- Tại sao?
Uy Lực nói:
- Nếu ba anh yêu một người đàn bà nào đó thì anh mong ba sớm kết hôn, chẳng lẽ em không muốn cho ba em được hạnh phúc hay sao?
Tôi suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói:
- Nhưn gba yêu người khác thì ba không thương em nữa.
Uy Lực nói:
- Em đã lớn rồi Hạ Lan Ðài à, em không cần ba bế em và vỗ về em nữa. Như anh chẳng hạn, ngày xưa má thường vỗ về anh, nựng nịu anh, nhưng bây giờ anh đã lớn rồi, anh đã tự lập, anh đi tìm người anh ưa thích, chính vì thế mà hiện giờ chúng ta đang ở bên nhau.
Tôi nói:
- Nhưng em thương ba em.
Uy Lực nói:
- Anh cũng thương má anh vậy.
- Bởi thế em khkông thích ba thương người khác.
Uy Lực chau mày:
- Nếu ba em yêu người khác thì ba em cũng thương em như thế thôi.
Tôi phản đối:
- Anh không biết, em nói cho anh nghe nè.
Uy Lực im lặng.
Tôi hỏi:
- Em hỏi anh nhé, giả sử ba em có một quả táo, thì quả táo đó vốn là của em, nhưng ba lại chia một nửa cho kẻ khác, như vậy có phải em đã mất đi một nửa không?
Uy Lực chưa kịp nói chi thì tôi nói tiếp:
- Chẳng hạn như hôm trước anh cải vả với em là tại lý do gì? Phải chăng vì Ðại? Anh không đồng ý cho em cùng lúc yêu anh đồng thời lại yêu Ðại, phải chăng không muốn ái tình bị chia đôi?
Tôi lý luận tràng giang đại hải, Uy Lực dường như đuối lý nên làm thinh.
Tôi cười:
- Anh chịu thua rồi phải không?
Uy Lực nhìn ra ngoài la lên:
- Tới rồi, vần đề đó khi khác anh sẽ tranh luận với em sau.
Xe dừng lại, tôi mở cửa bước ra, thấy xe đậu trước cửa một biệt thự thật rộng lớn, tôi ngước mặt nhìn nóc nhà lấy làm ngạc nhiên. Tôi day lại hỏi Uy Lực:
- Nhà anh đó hả?
- Ừ, nhà anh đấy.
Tôi nói:
- Căn nhà này sao quen thuộc quá, dường như em thấy qua ở trong một bức ảnh hay ở đâu đó.
Trả tiền xe xong Uy Lực vừa kéo tay tôi đi vừa nói:
- Ðúng, có rất nhiều du khách đến đây chụp hình, mau lên, anh đưa em vào nhà.
Uy Lực dắt tay tôi đi trên con đường trải đá trứng, một ông lão gác dan mở cổng cho chúng tôi vào. Bên trong là sân cỏ bằng phẳng, cỏ non mọc xanh mướt như tấm thảm màu xanh. Tôi theo Uy Lực đi vào hoa viên, ở trong hoa viên này có những cây thông cao sừng sững và thẳng tắp như xếp hàng, tượng đá đứng trơ trơ ra đó, đủ loại hoa cỏ đang hô trương màu sắc. Chúng tôi đi dọc theo hồ phun nước tới một khoảnh đất trồng toàn hoa hường, Uy Lực chỉ vào đó nói:
- Hoa hường này chính tay má anh chăm sóc lấy, nhưng độ này má không rảnh coi sóc nó nữa.
Uy Lực khom xuống hái một cánh hường đưa cho tôi:
- Tặng em nè.
Tôi nói:
- Má anh về trông thấy đánh em chết.
Uy Lực kéo tay tôi đi vào trong, vừa đi tôi vừa hỏi:
- Sao má anh có căn nhà đồ sộ như thế này?
Uy Lực nói:
- Căn nhà này của ba anh, ba chết rồi để lại cho má. Anh ít ở đây lắm, anh thường ở trong trường, khi nào bãi trường anh mới về đây ở.
Bây giờ chúng tôi đã vào đến cửa, trước nhà có mấy cây cột tròn rấtto và có một hành lang lộ thiên, Uy Lực chạy vội lên các bậc thềm, mấy đứa ở mặc áo trắng ra đón chào. Chúng tôi vào phòng khách, trong phòng kiến trúc theo kiểu Ðông phương cổ kính khiến tôi ngơ ngác.
uy Lực kéo tay tôi nói:
- Em đi theo anh.
Uy Lực đưa tôi đến một khung cửa sổ, chàng đứng tựa vào thành cửa nhìn ra biển nói:
- Em có thích nơi này không Hạ Lan Ðài?
Tôi gật đầu:
- Thích lắm.
Uy Lực hỏi:
- Em có thích ở tại đây không?
- Thích.
Uy Lực cười:
- Muốn ở đây chỉ có cách duy nhất là phải lấy anh.
Tôi nói:
- Em nhớ mang máng có thấy qua căn nhà này một lần, nhưng không biết hồi nào.
Uy Lực suy nghĩ một lát rồi cười:
- Chắc có lẽ... chắc có lẽ em là bà cố của anh.
Tôi ngơ ngác:
- Anh nói gì?
Uy Lực nói:
- Căn nhà này là của bà cố anh rồi truyền xuống bà cho đến ba anh, em nói em quen biết căn nhà này chắc trước kia em là bà cố của anh thì phải.
- Anh nói tầm bậy.
Uy Lực hỏi tôi:
- Em có tin chuyện dương trần và âm phủ không? Em có tin thiên đàng và địa ngục không?
Tôi trả lời:
- Em không tin, em sợ những chuyện đó lắm.
Uy Lực nhún vai cười:
- Em nhát như thỏ đế thì làm sao ở tại căn nhà này được.
Tôi hỏi:
- Anh nói thế nghĩa là sao?
Uy Lực nhát tôi:
- Căn nhà này có ma bộ em không biết à?
Tôi lắc đầu:
- Anh đừng nói bậy em không tin.
Uy Lực chỉ vào phòng khách nói:
- thật mà, bộ em không trông thấy cầu thang ở phòng khách đó sao? Cầu thang tuy trải đầy thảm nhưng vào những đêm mưa gió nếu chịu khó lắng tai thì nghe thấy tiếng cồm cộp ở tại đó.
Tôi tròn xoe đôi mắt nhìn Uy Lực và toàn thân tôi nổi da gà.
Tôi hỏi:
- Tiếng gì vậy anh?
- Tiếng chân, tiếng chân của ma đi.
Tôi sợ hãi rú lên:
- Anh nói bậy, nếu anh nói thêm nữa thì em bỏ chạy bây giờ cho mà coi.
Uy Lực kéo tay tôi nói:
- Lại đây, anh đưa em lên lầu coi sách, anh thấy gan của em nhỏ như gan con tép vậy hà.
Tôi theo Uy lực lên lầu, quang cảnh ở đó vắng lặng như tờ và rùng rợn đến khiến tôi nổi da gà.
Khi lên tới một khúc quanh tôi trông thấy hai cái tượng điêu khắc đứng lù lù ở trên lầu, tôi chăm chú nhìn xem và hỏi Uy Lực:
- Tượng gì đó hả anh?
Tôi quay đầu lại chẳng thấy Uy Lực ở đâu cả, tôi nhớ rõ hai đứa tôi cùng lên thang lầu mà tại sao bỗng nhiên chàng biến mất. Tôi hết hồn la lên:
- Uy Lực ơi!
Không nghe có tiếng trả lời, tôi cúi đầu nhìn xuống lầu rồi lại nhìn lên trên, tôi biết Uy Lực trốn quanh quẩn đâu đây, tôi chạy thẳng lên lầu, vừa tới trên thì thấy ngay một căn phòng trang trí theo kiểu xưa, xô cửa bước vào trong, bốn phía tường đều có kệ chất đầy sách, cuốn nào cuốn nấy dầy cộm. Tôi đưa mắt nhìn lên tường trông thấy một bức ảnh tô dầu, tôi rất đỗi ngạc nhiên, vì đó là ảnh một người đàn bà mặc áo đen, tay ẵm con mèo Xiêm, tôi nhận ra đó là ảnh của cô Mai. Tôi nhủ thầm, tại sao có ảnh cô Mai ở đây? Tôi vội bước ra ngoài, ngay khi đó chẳng biết Uy Lực từ đâu nhảy ra hù tôi, tôi hết hồn la hoảng, lúc đó Uy Lực phát lên cười ha hả. Tôi chăm chú nhìn bức ảnh, Uy Lực lấy làm lạ hỏi:
- Em làm gì thế?
- Có phải đó là...?
Uy Lực nói:
- Ðó là ảnh của má anh.
- Má của anh à?
Một thoáng tâm thần tôi bấn loạn, tôi tự nhủ, má của Uy Lực à? Má của chàng là tình nhân của ba tôi. Không thể được. Ba tôi yêu má chàng, còn tôi thì yêu chàng, như vậy làm sao được? Khi ấy Uy Lực kéo tôi vào lòng hỏi:
- Em làm sao thế hả Hạ Lan Ðài? Phải chăng là anh hù nên em hết hồn?
Tôi cúi mặt không trả lời.
Uy Lực nhìn tôi hỏi:
- Em quen với má anh sao?
Tôi luống cuống trả lời:
- Không, em không quen.
Uy Lực nói:
- Má anh là người đàn bà hiền lành, trông bức ảnh này nét mặt đã nghiêm một ít rồi đấy, nếu thấy mặt, anh tìn rằng em sẽ thích má anh ngay.
Tôi gật đầu. Bỗng tôi cảm thấy thất vọng vì ba đã yêu cô Mai, nếu ba cưới cô Mai thì mối tình giữa tôi và Uy Lực kể như hỏng. Nghĩ thế tôi thờ thẫn như người mất hồn.
Uy Lực nói:
- Hạ Lan Ðài, anh không biết em nhát gan như thế, nếu biết trước thì anh đâu có nhát em.
Tôi như nài nỉ nói:
- Uy Lực, anh đưa em ra khỏi đây ngay bây giờ.
Mùa Hè Năm Ấy Mùa Hè Năm Ấy - Y Ðạt