Ancient lovers believed a kiss would literally unite their souls, because the spirit was said to be carried in one’s breath.

Eve Glicksman

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Ðạt
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 827 / 8
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18/25
Ðồng hồ vừa điểm mười hai giờ khuya thì có người gõ cửa, tôi mở cửa ra thấy Ðại đứng ở đó. Chàng hỏi:
- Anh có thể vào một lát không?
- Mời anh vào.
Ðại còn mặc đồng phục của ban nhạc, chứng tỏ rằng chàng vừa mới hết giờ làm việc đến đây. Tôi lặng lẽ ngồi xuống ghế, Ðại đứng đó một lát rồi cũng ngồi xuống cạnh tôi.
Chàng hỏi:
- Dường như em đang buồn phải không?
Tôi lắc đầu.
Ðại hỏi:
- Em sao thế?
Tôi cũng lắc đầu.
Ðại khom lưng xuống nhìn vào mặt tôi, bỗng nước mắt tôi chảy ra như mưa.
Ðại ngạc nhiên:
- Sao thế hả, Hạ Lan Ðài?
Mặt tôi đầm đìa nước mắt nói:
- Chúng ta không yêu nhau phải không anh, từ trước đến giờ em chưa hề yêu anh, phải không?
Ðại đứng dậy khẽ nói:
- Mới xảy ra chuyện buồn phải không?
Tôi nghẹn ngào nói:
- Uy Lực mới cải vả với em, chàng bỏ đi rồi.
- Tại sao thế?
Tôi thút thít nói:
- Uy Lực nói chúng ta hôn nhau..
Ðại cười, chàng móc khăn mùi xoa ra đưa cho tôi nói:
- Chỉ có thế thôi hả em? Hạ Lan Ðài, em đừng sợ, ngày mai hắn sẽ trở lại, em tin anh đi, ngày mai thế nào hắn cũng trở lại.
- Tại sao anh biết?
Ðại nói:
- Uy Lực yêu em kia mà?
Tôi cầm khăn lau nước mắt, bất giác tôi cảm thấy vô lý quá, tại sao tôi phải khóc? Ðại nói đúng, Uy Lực yêu tôi, nếu chàng yêu tôi thì chàng sẽ trở lại.
Ðại nói:
- Thôi nín đi Hạ Lan Ðài, để anh tặng em một món quà, nhưng em phải đến phòng anh lấy.
Tôi hỏi:
- Vật gì thế hả anh?
- Ði, đi theo anh.
Tôi nhìn vào ngừơi tôi nói:
- Mặc đồ ngủ đi sao?
- Không hề chi, ban đêm không ai thấy.
Ðại kéo cửa ra, tôi đi theo chàng, khi tôi đóng cửa lại thì Tháng Bảy kêu ngao ngao ở trong phòng.
Chúng tôi lên tới từng trên, Ðại mở cửa phòng ra, tôi lấy làm ngạc nhiên, vì phòng của chàng lúc này dọn dẹp thật sạch sẽ, đồ đạc đã được xếp lại đàng hoàng. Bước vào trong tôi thấy ngay trên giường của chàng có để hai cái va ly, tôi quay đầu lại hỏi?
- Anh..?
Ðại bước lại cạnh giường nói:
- Ngày mai anh đi, đồ đạc thu xếp xong cả rồi. Lần nàycũng như bao lần trước, lấy quần áo ở trong tủ ra rồi để vào va ly, rồi lại lấy từ va ly ra để vô tủ, nhưng anh hy vọng lần này là lần chót.
Tôi hỏi:
- Anh đã quyết định như thế bao giờ?
- Ngay sau khi em gặp lại Uy Lực.
Tôi hỏi một cách ấp úng:
- Anh.... đi đâu?
Ðại trả lời:
- Về Việt Nam.
Tôi ngạc nhiên:
- Anh về quê à?
Ðại nói:
- Hạ Lan Ðài à, có lẽ đây là biện pháp hay nhất.
Ðại bước lại kéo tay tôi, tôi nhìn chàng trừng trừng.
Ðại ngồi xuống ghế nói tiếp:
- Bữa đó ở ngoài bãi em kêu anh thức dậy, anh thấy em và Uy Lực đứng kề vai nhau, trên nét mặt của hai người đều nở những nụ cười vui tươi. Anh tự nhủ...
Tôi hỏi:
- Anh tự nhủ sao?
Ðại lắc đầu:
- anh tự nhủ hai người đã được hạnh phúc rồi, nhưng hạnh phúc của riêng anh ở đâu? Anh luôn luôn tự hỏi như vậy, rồi sau cùng anh mới phát giác ra hạnh phúc của anh đã sớm mất rồi, có lẽ không bao giờ tìm lại được nữa.
- Anh Ðại...
Ðại nói:
- Những câu nói tìm hạnh phúc và tìm nìêm vui đều là ngụy ngôn cả, nó toàn là điều giả dối.
Ðây là lần đầu tiên tôi thấy Ðại bi quan đến như thế, tôi định an ủi chàng, nhưng tôi thấy an ủi Ðài vào lúc này cũng trở nên vô ích thôi.
Ðại lắp bắp:
- Cho nên anh tự nhủ, đừng trốn tránh nữa.
- Em không hiểu anh..
Ðại nói:
- Anh không muốn về, vì anh đang trốn tránh hiện thực, anh không đủ can đảm đương đầu với hiện thực. Vì thế mà suốt đời anh cũng không tìm đựơc hạnh phúc. Bây giờ anh đã quyết định về quê đó, Hạ Lan Ðài à.
Tôi khẽ hỏi:
- Sau khi về quê liệu anh có cảm thấy vui không?
Ðại nhún vai:
- Làm sao biết được?
Tôi gật gù nói:
- Ah nên về lắm.
Ðại thẫn thờ nói:
- Có lẽ ba anh đã già rồi, chẳng rõ anh của anh còn làm nghề đánh cá không?
Tôi hỏi:
- Sau khi về quê anh định làm gì?
Ðại lắc đầu:
- Anh không biết, quả thật anh không biết, về đến quê nhà rồi sẽ hay, anh cần phải về nhà, anh ra đi quá lâu và quá xa rồi..
Tôi thở phào và có cảm giác nhẹ nhõm, tôi mừng cho Ðại đã đổi ý, tôi tin rằng rồi đây chàng sẽ hàn gắn lại được vết thương lòng. Tình trạng của chàng hiện tại giống như một bệnh nhân, luôn luôn trốn tránh sự chữa trị của bác sĩ, chính vì thế mà bệnh tình ngày càng trầm trọng. Bây giờ chàng đã có can đảm đương đầu với sự thật, có một ngày nào đó trên nét mặt của chàng sẽ vui vẻ trở lại, và sẽ tìm lại được Thủy Tiên thứ hai trong lòng chàng.
Tôi nhìn Ðại mỉm cười nói:
- Em mừng giùm cho anh đấy, anh Ðại, ah đã đi quá xa rồi, bây giờ đã đến lúc để anh trở lại.
Ðại gật đầu rồi nhìn hai chiếc va ly trên giường nói:
- Ðây là lần thu xếp cuối cùng, từ đây về sau anh sẽ định cư tại quê nhà.
Tôi nói:
- Em chúc anh vui tươi.
- Anh cám ơn em, giá như không có em thì anh không bao giờ thức tỉnh, anh sẽ càng đi càng xa, càng đi càng lạc lối về.
Tôi hỏi:
- Anh định cho em vật gì?
- Ồ, đây này.
Ðại mở va ly lấy một cái hộp giấy nho nhỏ, chàng đưa cho tôi rồi mỉm cười.
Tôi hỏi:
- Vật gì thế?
- Em mở ra xem.
Tôi mở nắp hộp ra coi thấy trong đó đựng một sợi dây da thật bé, ở cuối hai đầu dây có một cọng kim khí xâu ngang một vật bằng xương, vật ấy lại có một đầu nhọn.
Tôi ngạc nhiên:
- Cái gì thế hả anh?
Ðại nói:
- Răng cá mập đấy, nó là răng của con cá đầu tiên mà ba anh hành nghề bắt được.
Tôi lấy làm thích thú cúi đầu ngắm xem.
Ðại nói:
- Anh vẫn đeo nó ở cổ, nó tượng trưng cho may mắn.
- tại sao anh cho em?
Ðại cười:
- Anh cảm thấy không cần nó nữa, vì anh đã đeo nó nhiều năm mà không hề gặp may mắn bao giờ, có lẽ nó sẽ giứp ích cho em hơn.
- Không được, đó là kỷ vật của ba anh tặng cho anh.
Ðại nắm tay tôi nói:
- Em giữ lấy nó đi Hạ Lan Ðài, em là bạn của anh, hơn nữa...
Ðại dừng lại một giây rồi nói tiếp:
- Hơn nữa anh từng yêu em một lát, đúng thế, anh từng yêu em một lát.
Tôi khẽ gọi tên chàng:
- Anh Ðại.
Ðôi mắt của Ðại hơi buồn, chàng gượng cười nhìn tôi nói:
- Nhưng nó đã qua rồi, nó đã trở thành dĩ vãng mất rồi.. em không phải là Thủy Tiên, anh không phải là Uy Lực.
Tôi thờ thẫn nhìn chàng.
Ðại nói thật nhỏ:
- Nhưng chúng ta đều vui qua một lát, chúng ta từng cần nhau một lát, như thế cũng đủ lắm rồi.
- Anh Ðại..
Ðại nói:
- Chúng ta là bạn tốt với nhau, từ khi mới bắt đầu cho đến bây giờ, em nói cho Uy Lực biết, em nói giùm anh với Uy Lực như vậy.
Tôi gật đầu.
Ðại hỏi:
- Em không cám ơn kỷ vật của anh sao?
Tôi nhìn vật kỷ niệm trên tay rồi nám chặt nó lại nói:
- Cám ơn anh Ðại.
Ðại xây mặt nhìn ra khung cửa nói:
- Thôi em về phòng được rồi.
Tôi nhìn bóng lưng của Ðại nói:
- nhưng, em muốn ngồi đây một tí nữa.
- Không đựơc, anh phải ngủ.
Tôi đứng dậy hỏi:
- Anh có biên thư cho em không?
- Có lẽ anh.... sẽ bận lắm.
Tôi gật đầu, tôi biết chàng không muốn viết thư cho tôi. Trước kia tôi cần chàng, bây giờ có lẽ chàng cho rằng tôi không cần chàng nữa.
- Xin tái ngộ Hạ Lan Ðài.
- Chào tái ngộ.
Tôi vẫn đứng yên trong phòng một lát nữa. Ðại vẫn nhìn ngoài trời không day mặt trở lại, tôi nhẹ tay mở cửa ra rồi lặng lẽ bước ra ngoài.
Tôi thầm nghĩ, chàng là một thanh niên đáng thương hại, chàng cũng từng yêu qua một người con gái đáng thương hại.
Chàng là một ca sĩ, chúng tôi quen nhau trong một mùa hè, có lẽ sang năm, rồi sang năm nữa, hay là muôn thuở chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nhau. Tôi không yêu chàng, nhưng tôi cần chàng, có lẽ Ðại cần tôi, nhưng tôi không yêu chàng. Tôi với chàng chỉ là tình bạn thông thường thôi, nhưng chẳng biết sao trước giờ ly biệt tôi lại sụt sùi đổ lệ.
Tôi nắm chặt kỷ vật của Ðại trong tay lặng lẽ đi về phòng, vừ a xô cửa bước vào thì thấy Uy Lực ngồi ở trong.
Tôi khẽ gọi:
- Uy Lực!
Uy Lực ngồi trên ghế nói:
- Hạ Lan Ðài, anh đã đến.
Tôi chồm tới, nắm tay chàng, ngã mình vào lòng chàng khóc sướt mướt.
Uy Lực vỗ nhẹ đầu tôi nói:
- Hạ Lan Ðài anh xin lỗi em, vì ghen tuông nen anh có thái độ sỗ sàng với em, bây giờ anh cảm thấy hối hận.
Tôi khóc thút thít nói:
- Ðừng nói nữa anh, em biết Ðại từng yêu em, nhưng em không yêu anh ấy, thuở giờ em...
Uy Lực bịt miệng tôi lại nói:
- Anh xin lỗi em, Hạ Lan Ðài.
Mùa Hè Năm Ấy Mùa Hè Năm Ấy - Y Ðạt