God be thanked for books! they are the voices of the distant and the dead, and make us heirs of the spiritual life of past ages.

W.E. Channing

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Ðạt
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 827 / 8
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13/25
ằm trên giường tôi nhìn đăm đăm lên trần nhà, bốn bề tẻ ngắt, không môt. tiếng ngươì. Uy Lưc. hiện giờ ở đâu? Tôi nghĩ tới câu chuyện cuả D, tôi cảm thấy thương D và TT. Bây giờ tôi đang nằm trơ troị trên giường, tôi cảm thấy mình không may như D vâỵ. Trời đã sằm tối rôì nhưng taị sao ba và cô Mai vẫn chưa về? Họ đã tìm ra được tiệm ăn mới nưã rồi chứ gì? Phải chăng họ đã quên tôi rồi? Tôi cảm thấy giữa ba và tôi càng ngaỳ càng xa cách, nhưng giưã ba và cô Mai thì càng ngaỳ càng thân thiêt' hơn. Tôi nghĩ có lẽ rồi môt. ngày naò đó tôi sẽ mât' ba. Bây giờ tôi cảm thâý tôi rât' cần U Lực, nhưng hình bóng cuả chàng như tuyết bị tan, như ráng hồng biến mât' trong buôỉ chiều. Tôi lặng lẽ nhìn lên trần nhà, bỗng nươc' măt' traò mi.
Ngay khi ấy có tiếng mở cửa, chú meò giật mình nhảy sang một bên, tôi vội chuì nước mắt.
Cô Mai bươc' vaò khẽ goị tôi:
-Hạ Lan Ðaì.
Tôi day măt. laị.
Cô Mai noí:
-Cô tưởng cháu đã ngủ rôì, hồi nãy cô có đến đây môt. lần, thấy cháu đang ngủ nên
cô và ba cháu sang bên kia noí chuyện.
Tôi gượng cươì, cô Mai đi laị bên cạnh giường, trên tay cầm cái hộp thât. to, cô đưa
cho tôi noí:
-Ba cháu mua cho chaú đấy, ba thương chaú lắm, vưà vaò đến chợ là ba đi tìm mua ngay cái hộp này, nhưng fải tìm khắp nơi mới tìm mua được nó đấy chứ.
Tôi hoỉ:
-Cô có trông thấy gì không?
Cô Mai noí:
-Cô đã thấy một nơi bán đồ chơ, đủ cả mọi thứ, kỳ tới cô đưa cháu đi xem, laị có môt. chỗ bán cà ri gà nưà, cô với ba cháu ăn qua rôì, ngon lắm. Laị có môt. gian hàng mơí khai trương, bán đủ moị thứ hàng hoá.
Tôi gât. đâù.
Cô Mai hoỉ:
-Còn cháu, bưã nay cháu làm gì?
Tôi noí:
-Cháu chỉ ăn cơm trưa rồi về fòng ngủ.
Cô Mai keó tôi ngồi dậy nói:
-Kỳ tới cháu faỉ đi cùng với ba nhé, thôi thay áo quần đi, chúng ta xuống lầu ăn cơm.
Tôi trả lời:
-Cháu vưà mới ăn xong.
Cô Mai noí:
-Tôí rôì.
Tôi uể oải đứng dậy đi trươc' gương, cô Mai khui hộp thực fẩm cho Tháng Baỷ ăn cô vưà vuốt ve lưng chú meò vưà noí:
-Ông giám đốc hotel bắt được là nguy đấy!
Tôi nói:
-Cháu cám ơn cô Mai.
Cô Mai nhìn tôi trong gương hoỉ:
-Cháu cám ơn cô cái gì?
Tôi nói:
Chaú cám ơn cô cho T Bảy ăn.
Cô cươì rồi đi laị đứng ở sau lưng tôi, cô đưa tay vuốt maí tóc cuả chính mình rồi noí:
-TưởNg chuyện gì chứ chuyện đó mà chaú cũng cám ơn nưã à?
Tôi nhìn cô hoỉ:
-Cô có thic'h ba cháu không hả cô?
Cô trả lời ngay:
-Thic'h.
Tôi nhìn cô trong kính noí:
-Ý cuả cháú muốn hoỉ có fải cô đã yêu ba cháu rồi faỉ không?
Tay cuả cô M đang vuốt tóc bỗng dưng dừng laị trên không rồi từ từ để tay xuống, cô hơi buồn cuí măt. noí:
-Cháu măc. áo quần đi, ba đơị ở ngoaì.
Cô Mai bươc' ra ngoaì trươc', tôi nhìn vaò kính lấy làm lạ trước cử chỉ cuả cô, chẳng biêt' cô không muốn trả lơì hay vì câu hoỉ tôi làm phât. lòng cô? Tôi dám xác nhận rằng cô Mai yêu ba tôi, nhưng taị sao cô không nhận? Chaỉ đâù tôi xong mặc vaò chiếc aó dạ phuc. maù đen, ba người chúng tôi cùng bước vaò hộp đêm.
Ba đã đặt sẵn ban`, chiếc bàn rất gân` sân khấu, anh bôì bàn mang đến câu đèn cầy có caí chup. thuỷ tinh đỏ. Vaò luc' đó ban nhạc đang hoà tấu bản "Ddêm trăng cuả giaó đường " đó là bản nhạc rât' xưa.
Ngôì trước ánh đèn cầy tôi trông thấy cô Mai còn có một vẻ đep. lộng lẫy. Ba kêu rươụ chat', tôi uống nước sinh tố. Ba nâng ly lên cụng vơí cô M rôì laị cụng ly vơí tôi. Tôi thấy ba cụng ly với cô M trong ánh măt' ba chât' chưá muôn ngàn tình tứ, bồng lòng tôi có hơn ghen tuông.
Tôi day măt. laị nhìn lên sân khấu, thấy Ddại vưà bước lên, hôm nay chàng măc. chiếc aó kim tuyến thât. rưc. rỡ. Ddaị nhìn tôi mỉ cươì. Tôi cũng gât. đầu cươì.
Cô M hoỉ tôi:
-Ai thế?
Trươc' măt. ba mà cô M laị để ý đến cử chỉ cuả tôi, măt. tôi bỗng sa sầm laị, tôi hơi ghet' cô, tôi kông hiêủ taị sao cô laị có fản cảm với cô như vây.? có lẽ taị vì cử chỉ âu yếm cuả ba đôí vơí cô hôì nãy. Tôi nhíu maỳ không trả lơì.
Cô M hoỉ tiêp':
-Chàng ca sĩ đó là ai?
Tôi day măt. chỗ khác.
Ba lườm tôi với vẻ oán trách noí:
-Taị sao con không trả lơì cô? Ai đó?
Bây giờ tôi lại có cảm nghĩ không tôt' đôí với ba, tôi laị cho rằng ba laị đứng một fe với cô M, trước kia ba chưa từng quở trách như vâỵ (spoiled!)
Tôi lạnh nhat. trả lơì:
-Bạn cuả con.
Ba hoỉ:
-Con quen hắn bao giờ?
Tôi quắc mắt nhìn ba và cô Mai.
-Con quen với hắn khi ăn cơm trưa, không có ai ăn cơm với con, bộ con không có quyền làm wen với 1 ngươì bạn sao hả ba?
Ba hơi giận noí:
-Hạ Lan Ðaì!
Cô M rất uyển chuyển noí:
-Việc đó cũng nên lắm, rót cho tôi thêm một ly nữa đi anh.
Ba vưà rót rươụ vưà dòm tôi vơí vẻ óan trách, tôi chu miện rôì dòm chỗ khác.Ddây là lần đâù tiên tôi có thaí độ khog nhã nhặn đối với ba cũng như vơí cô M. Tôi thâý họ có chung 1 tia mắt nhìn tôi, nhưng tôi không sợ tôi vẫn muốn cho họ biêt' rằng tôi khác lâp. trường với họ. Họ có muốn đi phố thì cứ đi, riêng tôi thì tôi cứ ở nhà.
Bây giờ tôi không quan tâm đến những chuyện gì nưã, ba có bạn gái mặc ba, cô
Mai già hay trẻ cũng mặc kệ, họ muốn gần guĩ nhau thì cứ việc gần, mà họ muốn xa tôi thì mặc họ.
Lúc bấy giờ trong phòng đã bât. đèn maù xanh, ban nhạc cũng đổI bản mới. Tôi nhìn lên sân khâú thâý Ddaị đang cầm máy vi âm cất giọng hat',
"Mặt vui mà lòng buồn,
Ngoaì cươì mà lòng khóc.."
Nghe Ddại hát ba chau mày, có lẽ ba không thic'h Ðaị thì phải. Tôi ngồi chống cằm lắng tai nghe Ðaị ca, tôi biết ba giận tôi lắm, nhưng tôi giả đò không biêt' đến việc đó. Lúc naỳ ánh đèn từ từ trở nên ảm đạm, trên sân khấu đã có môt. ngươi đưa đào ra nhảy, nàng con gái có mái tóc dài đen óng ánh buông xoả ngang vai, dưạ mặt vào vai chàng thanh niên ấy. Chàng thanh niên kia thì c' thân hình cao cao, nước da ngâm ngâm, mặc chiếc áo ngoài bằng tơ Ấn Ddộ. Tôi lấy làm ngạc nhiên, lòng tự hoỉ, chàng có phải là Uy Lực không? Tim tôi băt' đầu đập nhanh, mở to đôi măt' chăm chú nhìn trên sân, nhưng lòng tôi bỗng tê tái đi, vì nàng thiêú nữ xinh đẹp đó up' măt. vaò ngực chàng thanh niên kia thât. âu yếm, thật ấm cúng. Tôi thầm nghĩ, taị sao U Lực đi nhảy đầm vơí nàng con gái đó? Chan`g quên tôi rồi sao? Có thể như vậy được sao? Môt. thoáng tât' cả hy vọng ấp ủ trong lòng tôi bỗng tan tành theo bot. nước. Tôi ngôì t rên ghế mà thân hình cứng đơ như khúc gỗ.
Tiếng nhạc vưà chấm dứt, chàng thanh niên dìu nàng thiếu nữ trở về chỗ ở ngoaì han`h lang lộ thiên, chỗ mà trước kia tôi vơí U Lực từng ngôì qua.
Tôi đứng dậy thơ thẩn như người mât' hôn`.
Ba hoỉ tôi:
-Con đi đâu đó?
Tôi không trả lời ba nhưng từ từ bước đi, tôi định đến trước măt. U Lưc. để hoỉ coi có phải chàng đã quen tôi? Tôi muốn hoỉ chàng còn nhớ cái đêm hôm ấy ở dươí gôc' dưà không? Tôi muốn hoỉ chàng coi có phải chàng đã quên mất chiếc hôn hôm trước rồi?
Bước laị bàn tôi nghen. ngaò không noí nưã lơì. Nàng con gái đó quay đầu laị nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên,, tôi luì lại một bước lấy tay bịt miệng tỏ ra sửng sốt, vì ng` con trai đó không phải là U Lực, hắn chỉ có dáng ng` giống như U Lực mà thôi.
Gã thanh niên hoỉ tôi:
-Xin lôĩ cô hoỉ chi?
Tôi lùi bươc' và măt' ưá lệ noí:
- Dạ xin lỗi..tôi nhìn nhầm người.
Tôi quay đầu laị định đi trở về chỗ thì ngay lúc đó có ng` bước ra đụng fải tôi, nhìn kỹ thâý ng` đó chính là Ðại.
Ðaị đứng trươc' măt. tôi hai tay xỏ vaò tuí quần noí:
-Tôi thấy ba má cô ngồi ở đó nên tôi vôị đến đây gặp cô.
Tôi trả lời ngay:
-Người đó không fải má tôi, tôi không có má.
Ðaị hoỉ:
-Taị sao hồi chiều không nghe hêt' baì mà bỏ đi?
- Dạ..tôi..
Tôi lắc đầu không noí nên lơì.
Ðaị cuí đầu hỏi tôi:
-Có phải taị câu chuyện của tôi không? Có fải taị vì câu chuyện ấy khiến cô buồn?
Tôi khẽ trả lơì:
-Có thể như vâỵ.
Ðaị hoỉ:
-Có thể để tôi hàn gắn nó lại không?
Tôi ngơ ngác không hiểu chàng noí gì.
Bây giờ Ðại mơí noí rõ hơn:
-Có thể cho tôi môt. cơ hội khiến cô vui trở laị không?
Tôi nhìn Ðaị noí:
-Làm sao anh khiến cho tôi vui đươc.?
Ðại cươì:
-Có nhiêù cách lắm.
Tôi noí:
-Chính anh còn không vui kia mà? Thử hoỉ ng` không vui làm sao có thể khiên' cho kẻ khác vui được?
Ðaị noí:
-Hai kẻ không vui ở gần nhau có lẽ sẽ tìm được môt. niềm vui, có fải cô ở taị Hotel này?
Tôi gật đầu:
-Vâng.
Ðại hoỉ:
-Cô có thể cho tôi biêt' số phòng không?
Tôi hoỉ lại:
-Chi vâỵ?
Ðaị chỉ lên lầu noí:
-Tôi cũng ở trên lâù, có thì giờ tôi sẽ đến phòng cô noí chuyện chơi.
Tôi suy nghĩ môt. chút rồi gật đầu:
-Vâng, tôi cần môt. ng` bạn biêt' noí chuyện.
-Cô ở phòng số mấy?
-303.
Ðại noí:
-Hát xong tôi lên nhé!
-Nếu còn sớm.
Ðaị cười rồi quay đầu laị noí:
-Tôi sẽ cố gắng lên sớm.
Khi tôi trở về chỗ ngồi thì ba với cô Mai đang noí chuyện gì đó có vẻ hứng thú lắm, thấy tôi trở laị họ bèn nín đi, tôi nhìn họ rồi ngồi xuống ghế.
Cô Mai hoỉ tôi:
-Hạ Lan Ðaì ơi..
Ba ngăt' lơì cô Mai:
-Hạ Lan Ðaì à, con vưà đi đâu đó?
Tôi trả lơì bâng quơ:
-Ði ra ngòi hành lang hóng mat'.
Ba noí:
-Ba thấy con noí chuyện vơí ai đó.?
Tôi hoỈ:
-Không đươc. sao ba?
Ba sa sầm net' măt. hoỉ:
-Hắn là ai?
-Môt. ngươì bạn.
-Bạn như thế naò?
Quá bưc. mình tôi trố mắt noí:
-Taị sao ba hoỉ thế? Chẳng lẽ con không có quyên` có bạn hay sao? Ba có thể có
bạn còn con thì không đươc. à?
Tôi noí rât' lớn tiê"ng, nhừng ng` khách ngôì ở mấy chiêc' ban` kế bên đó đều dòm sang, cô Mai tỏ vẻ kinh hoàng, ba giận dữ dằn ly lên măt. bàn noí:
-Con còn nhớ caí vụ ở nhà chú Thắng đó không? Thế mà bây giờ con còn dám caĩ laị nưã à?
Không thể chiụ đựng đươc. nưã, tôi to tiê"ng noí:
-Chú Thắng là bạn tốt cuả ba đấy!
Giọng noí cuả tôi khiến cho thưc. khách ở chung quanh đều ngạc nhiên, anh bồi bàn vội đi laị, ba giận run và măt. xanh như taù lá,Cô Mai thấy tình hình quá căng thẳng nên để tay lên vai tôi vỗ về.
-Cháu sao thế hả, Lan Ðaì?
Ngaỳ xưa môĩ khi bị ba rầy la thì má đến dỗ ngot. tôi, bây giờ cô Mai có cữ chỉ như má ngaỳ xưa, nhưng chẳng biêt' taị sao tự nhiên tôi ghet' cô Mai.
Cô Mai noí tiêp':
-Cô biết chaú hôm nay không vui, cô biêt' cháu buồn ba không gần guĩ cháu, nhưng cháu không thể trách ba cháu. Trước khi đi ba cháu có hỏi cháu thay aó quần kia mà? Âý chẳng qua là chaú không chịu đi mà thôi.
Tôi ấm ức không trả lơì:
Cô Mai noí tiêp':
-Ði ngoaì fố thâý thứ gì tôt', món naò đep. ba cháu cũng nhắc đến chaú, ba cháu than tiêc' không có cháu ở đó để mua cho cháu, điều đó chứng tỏ rằng ba cháu vẫn muốn có cháu đi theo cơ.
Tôi xụ mặt nói:
Cháu có đòi đi theo đâu, mấy người muốn đi thì cứ việc đi chứ.
Tôi đứng xa ra, tay của cô Mai đặt lên vai tôi chợt rớt xuống, cô Mai thất vọng nhìn ba.
Ba trầm giọng nói:
Hạ Lan Ðài, hôm nay con làm sao đấy?
Tôi đứng dậy nói:
-Bây giờ con lên lầu.
Ba gọi tôi lại với vẻ phẫn nộ:
-Hạ Lan Ðài!
Tôi day mặt lại.
Ba nói:
-Sao con không chào cô Mai.
-Chào cô!
Cô Mai ngương ngập nói:
-Chúc cháu đêm nay ngon giấc.
Tôi đi thang máy lên lầu, mở cửa phòng bước vào trong. Tháng Bảy đang nằm trên giường thấy tôi vào nó nhảy ngay xuống đất và quấn quít quanh chân tôi. Tôi ẵm nó lên, vuốt ve nó và khẽ nói:
-Ba tao bây giờ cũng xa lánh tao rồi, Tháng Bảy ơi. Mày đừng có bỏ tao đi chỗ khác nhé! Ba tao gần gũi cô Mai thi mày phải gần gũi tao nghe.
Ngồi trên chiếc ghế dựa, càng nghĩ tôi càng tức, tôi tự trách tại sao tôi theo ba đến đây. Nghĩ kỹ lại quả thật nơi này tôi không nên đến, giá như tôi không đến đây thì tôi đâu có bị ba tôi lạnh nhạt như thế này. Trước kia ba thường ra ngoài giao tế với bạn bè, hay đi chơi với Mỹ Hương, với Ánh Nguyệt, nhưng sau khi về nhà ba thường ở bên cạnh tôi, hôn trên trán tôi. Bây giờ ba không vuốt tóc tôi nữa, ba không hôn tôi nữa, nêu có hôn là hôn cô Mai thôi. Nghĩ đi nghĩ lại tất cả cũng tại cô Mai hết. Nếu ba không gặp cô Mai thì ba đâu có đối đãi với tôi như thế này. Tại sao cô Mai không giống như Mỹ Hương hay Ánh Nguyệt vậy? Tại sao cô ta cứ bám chặt ba tôi? Tại sao cô ta giật ba trong tay tôi?
Ðột nhiên có tiếng gõ cửa.
Tôi hỏi:
- Ai đó?
- Con ngủ chưa?
Giọng nói của ba ở bên ngoài vọng vào nghe thật nhỏ, thật ôn hoà. Tôi không trả lời, nhưng ẵm chú mèo đứng trước gương.
Cánh cửa từ từ mở ra, ba từ ngoài bước vào, tôi nhìn vào gương không thấy cô Mai.
Tôi hỏi có phần mỉa mai:
- Cô Mai đâu ba?
Ba nói:
- Về nhà rồi.
Tôi vuốt ve chú mèo không nói chuyện, ba đứng ở sau lưng vuốt tóc tôi. Tôi nhắm mắt lại thầm nghĩ, ba hãy còn thương tôi.
Ba nói:
- Hạ Lan Ðài à, hôm nay ba hơi gắt gỏng hả con?
Tôi không trả lời.
Ba nói tiếp:
- Nhưng tại sao con đối xử với cô Mai như thế?
Tôi cảm thấy ứa gan, tại sao ba cứ nhắc tới cô Mai, mở miệng la cô Mai. Ðã nhiều lần và nói đến cô Mai trước mặt tôi rồi, ngoài cô Mai ra dường như ba không còn để ý đến tôi nữa.
Ba hòi:
- Tại sao con không trả lời ba?
Tôi nói:
- Con đâu có làm chuyện gì quấy đối với cô Mai?
Ba nói:
- Con đừng đối xử với cô Mai như vậy, cô ấy cũng là bạn của con kia mà.
Tôi nói:
- Cô ấy là bạn của ba chứ.
Ba nhìn tôi nói:
- Bây giờ con không ưa cô Mai rồi phải không?
- Con không dám thế.
Ba hơi bối rối nói:
- Ý con như thế nào, bây giờ con muốn làm như thế nào?
Tôi trả lời:
- Con chỉ muốn đi ngủ.
Tôi biết ba nhịn tôi lắm, chỉ nhìn ánh mắt cuả ba là tôi biết ngay.
Ba nói:
- Hạ Lan Ðài, ba nói cho con biết...
Ba nói chưa dứt lời thì tôi đã ẵm mèo Xiêm đứng dậy giả đò không để ý đến lời nói của ba và nói với chú mèo rắng:
- Ði, thôi đi ngủ mèo ơi!
Tôi ãm chú mèo bỏ lên giường, ba đi lại đứng ở sau lưng tôi cắn chặt môi nói:
- Hạ Lan Ðài, con nghe ba nói.
Tôi đứng yên day lưng lại ba.
Ba nói:
- Ba yêu cô Mai.
Tôi đứng yên ra đó.
Ba nói tiếp:
- Ba yêu cô Mai hơn bất cứ người nào khác con à.
Vào phút này lòng tôi trống rỗng, tôi cảm thấy đã mất đi người cha. Ba đa nói la ba yêu cô Mai hơn bất cứ người nào khác, như vậy ba không yêu má nữa, mà cũng không yêu tôi nữa.
Tôi nhẹ tay cầm gối ôm lên rồi kéo thẳng tấm "ra" kế đó đặt gối xuống đầu giường, dáng điệu như đang sửa soạn ngủ.
Ba nói:
- Ba muốn nói chuyện với con là điều ấy, chỉ chừng ấy chuyện thôi.
Ba đứng yên lặng một lát rồi kéo nhẹ cánh cửa bước ra ngoài.
Ngay giờ phút này tôi biết tôi đã mất ba rồi, ba không phải là của tôi nữa, cô Mai đã chiếm trọn vẹn ba rồi.
Khi má còn sống, ba nói với bạn bè rằng, ba yêu má nhất. Sau khi má mất ba nói với bạn bè là ba yêu con gái nhất. Nhưng mùa hè năm nay, cái mùa hè đáng ghét và địa phương dễ ghét này đã khiến cho ba thay đổi. Ba đã nói toạc móng heo cho tôi nghe là ba yêu cô Mai và yêu cô ta hơn bẩt cứ người nào hết.
Bây giờ má đã chết rồi, ba đã bỏ tôi rồi, Uy Lực cũng biến mất rồi, tôi đã hoàn toàn bị cô đơn, thử hòi tôi phải sao đây?
Bầu không khí lúc bấy giờ yên lặng như bãi tha ma, chú mèo nằm ngủ trên giường, tôi nhẹ chân bước đến cửa sổ nhìn ra ngoài. Mặt biển đang chìm đắm trong màn đêm đen tối, trên trời có sao nhưng không có trăng, mặt trăng ơi, mi ở đâu?
Tôi ngước mắt lên trời tìm mặt trăng, nhưng tìm không ra mặt mũi chị Hằng ở đâu cả. Biển trong đêm vắng không có trăng thì mặt biển không phải màu bạc mà là màu đen. Ðêm tối không có mặt trăng giống như cuộc đời tôi không có Uy Lực vậy.
Quái gở thật, giũa tôi và Uy Lực dường như có duyên nợ gì đó, nếu không thì tại sao cơn gió thổi chiếc băng nylon rơi vào xe hơi của chàng làm chi? Nhưng chẳng biết tại sao thần Vận mệnh lại bắt chàng rời xa tôi?
Chẳng lẽ tôi không thể gặp lại chàng nữa? Chẳng lẽ tôi không thể tìm lại chàng? Thần Vận mệnh ơi! Người đưa chàng đi đâu?
Thoẳt tôi cảm thấy cõi đời này cũng nhu vận mệnh đều quá tàn khốc, tôi thờ thẫn nhìn màn đêm, rồi câu chuyện của Ðại kể cho tôi nghe hồi trưa lại văng vẳng bên tai tôi...
Mùa Hè Năm Ấy Mùa Hè Năm Ấy - Y Ðạt