People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Ðạt
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 827 / 8
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9/25
ôi cảm thấy toàn thân uể oải và keó lê bươc' chân nặng nề trên quốc lộ không đèn. Mặt trăng xuyên qua cụm mây đầu đặc trút ánh sáng vàng nhạt xuống trần gian. Vaò phút này tôi cảm thấy cô đơn và lòng trống trải, lòng bàng hoàng như vưà mới trải qua môt. cơn ác mộng. Giờ phút naỳ tôi nhận thấy chú T đáng ghê tởm, dường như bộ mặt nanh vuôt' cuả chú còn ẩn hiện trươc' mắt tôi. Mà cô Mai cũng đáng sợ nưã. Chẳng biêt' taị sao cô fải ám hại chồng? Bạn bè cuả tôi chẳng có ai tôt' cả, chú T lăng nhục tôi, cô Mai thì mưu đoạt của caỉcuả kẻ khác. Tôi cắm đầu chaỵ trên con đường tối om om như chạy giặc, cuối cùng tôi không thể chạy đươc. nữa nên dừng bước laị bên lề đường thở hổn hển, mồ hôi tôi chaỷ nhể nhại trên trán, tôi đưa tay gạt nó đi. Nhìn đằng trước thấy còn môt. khoảng đường xa nưã mới về đến biệt thự, khi đó trông thấy bên lề đường có chiếc ghế bằng đá, tôi vội ngôì xuống đó nghỉ chân. Ddầu óc tôi đang nghĩ ngợi liên miên, tôi nghĩ tới ba, tôi muốn ở ngay bên cạnh ba, trên đời này chỉ có ba là người đáng qúy nhất. Bỗng dưng tôi thấy kinh tởm cô Mai, cái điạ vị của cô ấy bấy lâu nay chiếm chỗ trong tâm hồn và tình cảm cuả tôi giờ đây đã biến mất. Cô ta chỉ biết có tiền, vì tiền mà cô ta gần guĩ chúng tôi, cô cũng không khác gì hơn những ng` bạn gái buôn son bán phấn cuả ba trước kia, trước đây tôi thiếu đền coi cô ta như ngươì thân, bây giờ ngẫm laị mới thấy hành động đó thật là ngu xuẩn.
Bỗng tôi nghe tiến goị mơ mơ hồ hồ ở xa vọng laị:
-Hạ Lan Ddài ơi...Ha. Lan Ðaì ơi..
Môt. lát sau tiếng gọi lại gần hơn:
-Hạ Lan Ðài ơi..cháu ở đâu?
Bây giờ tôi nhận ra noí là tiếng của cô Mai, tiếng gọi đó càng lúc càng cấp bách.
Thoạt tiên tôi định bỏ chạy nhưng lòng không nỡ, tôi ngồi yên trên chiếc ghế nhìn thấy bóng đen đến sát trươc' mặt rồi cât' tiếng kêu:
-Hạ Lan Ðài..
Tôi trả lời lạnh nhat.:
-Cháu đây.
Cô giật mình quay lại thấy tôi ngôì ở đó, cô cũng ngồi xuống bên cạnh tôi noí:
-Lan Ðài ơi. Cô đi tìm cháu quá chừng, taị sao cháu đến nhà chú T làm gì?
Lòng tôi còn rối tơi bơì nên tôi lắc đầu:
-Cháu không biêt' taị sao.
Cô Mai noí:
-Cô với ba cháu về đến nhà không thấy cháu ở đâu cả thì lòng cô băt' đầu nghi ngờ, sau đó cô nghe con Hồng noí thấy cháu ngồi trên xe chú T, vì thế cô đến nhà chú T ngay, cũng may là cô có chià khoá fòng đấy chứ.
Tôi hoỉ:
-Tại sao cô biết mà đến đó?
Cô Mai cắn nhẹ môi noí:
-Chú ấy đã hiếp dâm nhiều nàng thiếu nữ rồi, hằng ngày cô theo doĩ từng cử chỉ cuả chú, cô cứ lo cho cháu maĩ, mà quả thực như vậy.
Tôi cám ơn cô Mai nhưng tôi lại sợ cô ta. Cô đưa tay ra sờ lên tay tôi, tự nhiên tôi giât. laị theo bản năng phản xạ cuả nó. Sự khó chịu hiện rõ lên nét mặt cô, môt. lát sau cô hoỉ:
-Tại sao cháu sợ cô hả Lan Ðài?
Tôi phát cáu lên:
-Chú T noí thế có đúng không?
Cô chau maỳ vơí vẻ đau khổ, miệng mâp' máy hoỉ:
-Cháu tin rằng cô thuộc hạng ng` như thế đó sao?
Tôi lắc đầu:
-Cháu không biêt'. Có fải chỉ vì taì sản cuả ba cháu mà cô gần guĩ chúng tôi không?
Cô Mai thành thât. noí:
-Lan Ðài à, cô có tiền, cô còn ham tiền của ba cháu làm gì nưã chứ?
Tôi hoỉ:
-Nhưng có fải vì tiền mà cô lấy anh cuả chú T không?
Cô trầm ngâm môt. lát rồi gât. đầu noí:
- Ðúng.
Tôi tròn măt' hoỉ:
-Như vậy thì cô giêt' chồng cô có fải không?
Cô Mai lắc đâù:
-Không, cô không bao giờ giêt' chồng.
Ngay khi ấy cô Mai có hơi xúc động, măt' cô ưá lệ noí:
-Ngươì ta đều noí cô giêt' chồng, cả địa fương naỳ ai cũng noí cô giêt' chông`.
Nhưng thử hoỉ làm sao cô giêt' chồng được, dù sao ngươì ấy cũng là chồng cô kia mà?
Tôi thắc mắc:
-Nhưng taị sao hả cô?
Cô khit. muĩ môt. cái rồi noí:
- Ðúng thế, khi ấy cô hãy còn trẻ, lẽ dĩ nhiên là vì tiền nên cô mới lấy chồng cô, cô không phủ nhận rằng không có ai chịu lấy anh ấy, vì anh ấy là ng` tàn fế, laị xấu trai, chỉ vì tiền mới có ng` chịu lấy ảnh.
Cô cố nhớ lại noí tiếp:
-Taì sản cuả cha chồng cô đều để cho chồng cô thưà kế, lý do thứ nhất là tại anh ấy tàn tật, lý do thư hai là taị vì anh âý hiền lành, biêt' fải quấy. Chồng cô có quyền phân chia taì sản, gia taì của chú T cũng do chồng cô chia cho.
Tôi hoỉ:
-Taị sao chồng cô chết?
Cô M hơi buồn noí:'
-Hai chục năm về trước, vaò một đêm mưa tầm tã, chồng tôi đau nặng, cô đi mơì bác sĩ đến coi bệnh cho chồng, bác sĩ khám bệnh xong có cho thuôc' chồng cô uống nhưng naò ngờ...
Noí tới đây nước mắt cô tuôn traò.
Tôi hoỉ:
-Nhưng sao hả cô?
-Uống thuốc xong mươì phút sau là chồng cô tăt' thở ngay.
Tôi kinh hoảng hoỉ:
-Sao thế, sao thế hả cô?
Cô đau lòng noí:
-Ngươì ta đều noí cô giêt' chồng, ng` ta noí cô thuốc chồng, nhưng thât. ra chỉ có cô biêt' với trơì biết mà thôi, thử hoỉ cô kêu oan với ai bây giờ?
-Rôì sao này ra sao?
Cô Mai noí:
-Tờ di chúc cuả chồng cô noí rằng tất cả taì sản đều do cô thưà kế, taì sản cuả chú Thắng đều do cô cai quản, hằng tháng cô phát cho chú ấy một số tiền rât' lơị để chi tiêu, và chú ấy đươc. chia căn biệt thự kia. Mãi cho đến giờ, tât' cả chià khoá trong căn biêt. thự đó đều do cô giữ, vì thế mà hồi naỹ cô mở chưả vaò đươc..
Tôi lắng tai nghe.
Cô Mai tiêp':
-Sau đó không lâu, ng` ta tố cáo cô giêt' chồng, ng` khơỉ tố là chú T. Chú cho rằng cô giêt' chồng để cươp' taì sản, nhưng thật ra chú tố caó là vì uât' hận cô thưà kế cái sản nghiệp cuả anh chú để laị. Chú đâu có biết anh chú thấy chú chơi bơì phóng túng, không lo làm ăn nên để taì sản cho cô cai quản. Bắt đâù từ đó thì từ hang cùng ngõ hẻm, ng` naò cũng cho rằng cô thuốc chồng.
-Rồi kết quả ra sao?
Cô M thẩn thờ noí:
-Kết quả chứng minh rằng bác sĩ cho sai thuốc, nhưng mọi ng` vẫn nghi ngờ cô.
-Nhưng cô không phải thế.
-Nhưng chỉ có một mình cô biêt' mà thôi.
-Taị sao ng` ta cứ khư khư như vâỵ?
Cô Mai noí:
-Vì tình ngaỳ mà lý gian, cháu có biêt' không? Khi đó cô còn trẻ và đep., chồng cô
xâú xí laị tàn fế nhưng giaù có, ảnh chêt' chỉ mươì phút sau khi uống thuốc, hơn nưã cô còn đươc. t hưà kế luôn taì sản, mặt khác em chồng cô laị tố caó cô, tât' cả sự kiện kể trên đều khiến cho ng` ta nghi ngờ.
Tôi gât. đầu rồi hoỉ:
-Cô có yêu chồng cô khôn g?
Cô M thú thật với tôi:
-Ban đầu cô không yêu chồng cô, vì tiền cô mới lấy anh ấy, nhưng về sau cô yêu anh hơn bât' cứ ng` naò khác ở trên đơì naỳ. Chồng cô là ng` đáng thương, anh ấy tốt bụng, thông minh có oc' phán đóan, anh ấy yêu cô môt. cách tha thiêt' và chân thật...Vâng, đúng thế, sau naỳ cô yêu anh hơn bât' cứ ng` nào hết.
Cô Mai gât. gù và giọng noí nhỏ đến nỗi gần như trong họng, tôi thẩn ng` nhìn chòng chọc vaò măt. cô. Bây giờ tôi tin cô, tôi tin rằng cô từng yêu chồng, từng chăm sóc chồng, giống như cô đang đối xử với ba vâỵ. Giờ fút naỳ những nôĩ u uất và nghi kỵ trong lòng tôi đã biến mất.
Tôi khẽ goị cô Mai:
-Cô..
Cô Mai đưa tay ra nắm tay tôi môt. cách thắm thiêt'.
Tôi noí:
-Cháu tin cô.
Cô Mai siếc chặt tay tôi cươì:
-Thôi mình về cháu, ba đang đợi cháu ăn cơm đấy.
Tôi noí:
-Vâng, chúng mình đi từ từ về nghe cô.
Mùa Hè Năm Ấy Mùa Hè Năm Ấy - Y Ðạt