He fed his spirit with the bread of books.

Edwin Markham

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Ðạt
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 827 / 8
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5/25
ôi nói với ba sẽ về ngay, mà quả thực tôi đã về đến nhà. Ðẩy cánh cửa sắt trước hoa viên rồi kéo ghế lê đôi gót chân uể oải đi vào trong. Ở đó bây giờ thật vắng vẻ. Ko có 1 bóng ng` mà chú mèo Xiêm cũng biến đi đâu biệt tích.
Dẫm trên cỏ xanh mà lòng tôi tê tái. Tại sao chàng không đợi tôi thêm 1 lát nữa? Chàng đã biết tôi yêu chàng kia mà? Bây giờ tôi phải đi đâu để tìm chàng? Thôi hết rồi, phải chăng hôm qua là ngày bắt đầu cho TY, rồi hôm nay lại là ngày chấm dứt của 1 cuộc tình?
Bước lên thềm nhà, đi vào phòng khách, trong đo’ yên lặng như tờ. Tôi quăng xách tay xuống thảm, ngồi xuống ghế salon, cúi mặt hai tay chô’ng cằm, tôi muốn khóc cho thật hả hê.
Ba đi đâu? N~ ng` khác đi đâu? Tại sao họ bỏ nhà trống như thế này? duờng như ba ko ngó ngàng đến tôi nữa, từ ngày đến đây thì ba đã gần như quên tôi rồi. Trước kia ba thường kêu tôi, nào là “Hạ Lan Ðài ơi!” nào là “Con lại đây ba bảo!”. Nhưng giờ đây ko thấy hình dáng của ba đâu nữa. Trước kia ba thường xoa đầu tôi, vuốt tóc tôi, bây giờ ba càng ngày càng xa tôi rồi.
tôi ôm mặt trầm tư 1 lát, bỗng có tiếng ng` nói chuyện với tôi
- Ba cháu đi xuống bãi lội rồi
Ngẩng mặt lên thấy ng` đànbà cầm ly sinh tố ở trên tay. Tôi thân thiết gọi:
- Cô Mai!
Cô đưa ly sinh tố cho tôi rồi nói:
- Ba cháu đi bơi lội với chú Thắng ở bãi biển, cháu uống sinh tố cho mát
Nếm thử 1 chút cảm thấy mùi vị ngọt, tôi bèn ực 1 hơi cả nữa ly, cô Mai nhìn tôi đăm đăm với đôi mắt hiền từ. Bỗng tôi thấy vui lên, những nỗi bàng hòang và khủng hỏang khi nãy đã biến mất, tôi cảm thấy ở bên cạnh cô cũng khoan khóai như ở bên cạnh ba vậy.
Tôi nhìn cô M mỉm cười, cô ngồi xuống ghế nói:
- Ba cháu thích bơi lội nên thấy biển là lôi chú T đi ngay, cô ko biết bơi nên ở nhà đợi cháu về
Tôi gật đầu ko trả lời, vi tôi đang nghĩ tới UL
Cô M ngồi dối diện quan sát tôi 1 hồi rồi hỏi:
- Duờng như cháu có tâm sự phải ko?
Tôi ngượng nghịu trả lời:
- Ðâu có.
Cô M đứng dậy đi lại góc phòng đằng kia 1 lát trở lại nói:
- Cháu coi cái gì đây?
Day mặt lại trông thấy con mèo Xiêm, ở ngòai hoa viên hồi nãy, tôi mừng rỡ hỏi:
- Ồ! cô bắt nó đem vào nhà đó hả?
cô M bỏ mèo X vào lòng tôi nói:
- Ko, tự nó vào nhà cô, cô bắt nó cho cháu, để cháu làm chủ nó nhé?
Tôi vuốt ve đầu chú mèo hỏi:
- Con mèo này của ai vậy cô?
Cô cũng vuốt mình con mèo nói:
- Nó là của chủ căn nhà này, chủ nó đi rồi bỏ nó ở lại 1 mình, tội nghiệp thật!
Tôi khẽ hỏi:
- Chúng ta ko phải chủ của nó sao nó ko cào chúng ta?
Cô M giải thích:
- Vì nó đang tìm 1 ng` chủ mới, nếu cháu săn sóc tử tế, cô tin rằng nósẽ theo cháu mãi mãi
Tôi hỏi:
- Nên đặt cho nó 1 cái tên ko?
Cô M đề nghị:
- Ðặt nó tên là tháng 7 nhé? Vì bây giờ là tháng 7, chúng ta gọi nó là T7 từ nay về sau mỗi năm tới th’g 7 là cháu nhớ đến hôm nay
Tôi cười:
- Vâng, cháu sẽ nhớ đến hôm nay
Cô dịu dàng nhìn tôi cười
- Cô tìm nó cho cháu vậy cháu cũng phải nhớ đến cô nữa chớ, chúng ta quen nhau 1 ngày hôm nay. Cháu có nhớ ko?
Tôi thành thật:
- Cháu nhất định sẽ nhớ
Cô M khoanh tay lại ngước mặt lên trời nói:
- Ðược rồi, cháu hãy kể cho cô nghe tại sao cháu ko vui đi
Tôi cúi đầu nhìn chú mèo. Ko trả lời
Cô M hỏi tiếp:
-Hồi nãy ở ngòai vườn cháu còn vui kia mà? TS bây giờ lại buồn?
Tôi phủ nhận
- Cháu có buồn đâu cô?
Cô M lắc đầu
- Cháu đừng nói dối, cô từng trải qua cái tuổi của cháu mà, phải chăng đã bị ng` ta ăn hiếp?
- Không ạ!
Cô trố mắt hỏi
- Nhưng tại sao? nào nói cho cô nghe đi, cô ko kể lại cho ba nghe đâu đừng sợ
Tôi nghi ngờ hỏi:
- Cô ko kể cho ba cháu nghe thật nhé
Cô nói:
-Chắc chắn như vậy rôì kể đi, taị sao thế?
Tôi suy nghĩ một lát nói:
-Vì một đứa con trai. Ddêm hôm qua ba đi ăn cơm, cháu ở lại có quen biêt' một đứa con trai, rồi gã con trai ấy đưa cháu đi hóng mát và tản bộ.
Cô Mai gật đầu.
-Chuyện một đưá con trai à? Kể tiếp đi Hạ Lan Ddaì.
Tôi buồn bã nói.
-Gã ấy hẹn cháu trưa nay gặp mặt ở trước Hotel, nhưng sáng sớm ba đã hối cháu dọn đồ đến đây. Cháu không có cách nào cho hắn biết trước, hồi nãy cháu có đi đến điểm hẹn ước, nhưng trể giờ và gã ấy đã đi rồi.
Cô Mai cười:
-Té ra chỉ có thế, vậy mà cô tưởng đâu việc gì trọng đại lắm.
Tôi nói:
-Cô không biêt', cháu e rằng từ nay về sau không thể gặp lại gã ấy nữa cơ mà!
-Cậu ấy có cho chaú biết địa chỉ không?
-Không!
Cô nắm tay tôi an ủi:
-Không sao đâu, cô sẽ tìm cậu ấy laị cho cháu.
Tôi bỏ chú mèo nằm xuống sa lon, mèo ta gkiúi hai chân ra vung vai, rồi nằm xuống ngay.
Tôi hoỉ cô Mai:
-Bằng cách nào cô có thể tìm lại được anh ấy cho cháu?
Cô rất tự tin nói:
-Hạ Lan Ðài à, nơi đây đâu có lớn lắm, vả lại số người cũng chẳng có là bao, nếu cậu ta không phải là du khách, thì trươc' sau gì cô cũng tìm gặp cậu ấy. Ddâu, cháu nóii cho cô nghe coi dáng vóc cuả cậu ấy như thế nào?
-Ảnh à...đẹp trai lắm.
Cô Mai cười.
-Chắc chắn như vậy rồi.
Dứt lời cô đi lại bàn pha cà phê. Tôi đi theo sau nói.
-Nước da của anh ấy ngâm ngâm, laị có nụ cười rất quyến rũ, ớ mà anh ấy lại có chiếc xe đua rất đẹp.
Cô Mai lẩm bẩm:
-Có chiếc xe đua rất đẹp? mà xe hiệu gì hả?( chắc là con bà rồi... )
-Cháu không rành lắm, hỏi ba cháu thì biết.
Cô thắc mắc.
-Ba cháu cũng thấy qua cậu ấy sao?
-Vâng, à..mà không.
Tôi trả lời ấm a ấm ớ, vì chẳng biết nói làm sao cho đúng nghĩa, cô Mai uống một hớp cà phê rồi ngôì xuống bên cạnh tôi nói.
-Khỏi phải cuống lên Lan Ddài à, thế nào cháu cũng gặp lại cậu ấy, ngày xưa chính cô cũng từng xảy ra một trường hợp tương tự như vậy.
Cô Mai cúi mặt xuống nhìn coi, cử chỉ của cô như ngươì mẹ đối xử với con gái của mình vậy, uống hết tách cà phê, cô để tách không về chổ cũ rồi trở laị ngồi xuống cạch tôi, cô dựa lưng vào ghế, mặt hướng lên trần nhà để nhớ laị noí:
-Khi ấy cô còn đi học, cô đã yêu môt. đưá con trai cùng lớp, có điều lạ là cả một muà học tụi cô không hệ nói chuyện với nhau, khi bãi trường cô muốn hỏi anh ấy còn tiếp tục học ở đây nữa không, nhưng rất tiếc là lúc đó cô còn trẻ và ngây thơ quá, hơn nữa lại mắc cở nên không dám hoỉ.
Tôi chăm chú nhìn cô Mai, cô kể tiếp:
-Rồi muà học mới bắt đầu, nhưng cô không thấy anh ấy đi học nữa, cô biết anh ấy đã thôi học, lòng cô vô cùng khổ sở, giống như tâm trạng cuả chaú hiện giờ vậy.
Cô day laị nhìn tôi mỉm cười.
Tôi hoỉ:
-Rồi sao nữa hả cô?
Cô cươì.
-Nhưng cô không thất vọng, cô tin tưởng có thể gặp lại nhau, nếu nhẫn nại. Mà thật vậy, sau cùng cô gặp lại anh ấy.
Tôi reo lên:
-Thế hả? Làm sao gặp lại được?
Cô nói:
-Ba của cô có một cái radio, vì quá cũ nên thường hay hư, có người thợ quen thường đến sửa chữa, nhưng có lần ông ấy không rảnh nên cho người khác đến sửa hộ, khi đó cô đang là quần aó ở buồng, nghe thấy thơ> sửa radio đến, cô vội đi mở cửa, cánh cửa vưà mở ra là cô nhận ra anh ấy ngay.
Tôi mừng rỡ hoỉ:
-Giống như xem phim vậy hả cô?
Cô Mai nói tiếp.
-Ðúng, vừa mới thấy anh ấy, cô mừng không còn mắc cở nữa nên hỏi chuyện ngay, thế là cô đã gặp lại anh ấy.
Tôi hoỉ:
-Rồi sao nữa?
Cô dừng lại một lúc rồi lắc đầu:
-Bây giờ cô đã quên rồi vì đó là chuyện mấy chục năm về trước.
Tôi nói:
-Sao vậy, cô nói cô rất yêu anh ấy kia mà, như vậy có lý nào quên được.?
Cô trầm giọng và nói một cách chậm raĩ:
-Sao này cô mới biết anh ấy có vợ rồi.
Tôi nhìn cô Mai mà lòng bùi nguì.
Bỗng nhiên tôi nhớ đến Uy Lực, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ gặp lại chàng, và cũng có lẽ là khi ấy chàng đã lấy vợ rồi. Không chừng có con có cái nưã là khác, nghĩ thế tôi thấy lòng se thăt' lại.
Tôi buồn bã nói:
-Sự nhẫn nại nó đem lại kết quả gì đâu?
Cô Mai háy tôi như cử chỉ của trẻ con:
-Thời đại ngày nay đã khác xưa rồi, con trai bây giờ đâu có chiụ lấy vợ sớm?
Tôi hỏi:
-Nếu năm sau tụi cháu mới gặp lại thì có lẽ đôi bên đã quên nhau rồi còn đâu?
Cô nói:
-Ðừng nói dại, cô bảo đảm với cháu, nếu tự cháu tìm không gặp thì cô sẽ tìm hộ cháu.
Tôi cảm thấy cô Mai là người rất tốt, do đó tôi hết buồn và nhận thấy cô còn hiểu biết tôi nhiều hơn ba nữa.
Tôi hỏi cô:
-Cô có phải là bạn của chú thắng không?
Cô Mai lắc đầu.
Tôi nói.
-Chị Thúy nói chú thắng nhiều bạn gái lắm, bởi thế cháu ngỡ rằng cô là bạn củ chú Thắng.
Cô cười:
-Không, cô không phải là bạn của chú Thắng.
Tôi hoỉ tiếp:
-Như vậy cô có phải là bạn của ba không?
-Sao? ba của cháu à?
Tôi nói:
-Ba cháu cũng có nhiều bạn gái lắm cô có biêt' không? Má cháu chết gần mười năm nay nên ba cháu rất lẻ
loi, ba cháu là người đàn ông tốt, nhưng những người đàn bà ấy kông thuộc hạng người tốt, họ chỉ thích tiền của ba mà thôi.
Cô Mai lấy làm thích thú hỏi:
-Thế hả?
Tôi nhíu mày nói:
-Có người muốn cà rá hột xoàn của ba, có người muốn ba mua áo da cho họ, cũng có người muốn ba đám
cươí với họ, nhưng họ không thật lòng thương ba mà chỉ yêu tiền của ba mà thôi, vì thế ba không chịu lấy họ.
-Ba cháu không ưa họ phải không?
Tôi nói:
-Ba chỉ đuà giỡn với họ thôi chứ không bao giờ chịu lấy họ, ba chỉ thic'h người đàn bà đàng hoàng, người ấy phải hiền từ và diụ hiền như má vậy.
-Thế à?
Tôi nhìn cô Mai thầm nghĩ, có lẽ ba cần ngươì như cô vậy. Dường như cô Mai không để ý đến cử chỉ của tôi, cô chỉ cầm muỗng khuấy cà phê.
Tôi nói:
-Cô kết hôn chưa?
Cô day mặt laị nhìn tôi trả lời:
-Ðã kết hôn mấy chục năm rôì.
-Thế à?
Cô nói:
-Cô có một đứa con.
-Thế à?
Tôi rất lấy làm tiếc, vì cô Mai không thể làm bạn của ba được, nếu cô ta là bạn cuả ba thì tôt' biêt' mấy. Thuở giờ tôi không ưa những người bạn của ba, mặc dù họ đôí xử tốt với tôi, nhưng đó là giả dối, vì họ muốn mua lòng ba mà thôi.
Tôi nhận thấy cô Mai không thuộc hạng người đàn bà kể trên. Cô đôí xử với tôi không phải muôn' mua lòng ba, vì cô không phải bạn của ba, vả lại cô đã có chồng. Tôi hy vọng một ngày nào đó ba sẽ tìm được người bạn giống như cô Mai vậy.
Thấy tôi im lặng, cô Mai hoỉ:
-Cháu đang nghĩ gì đó?
-Cháu không nghĩ gì cả?
Cô nói:
-Còn nhỏ tuổi không nên buồn mà phải vui lên cháu biết không?
Tôi cảm thấy giọng của cô giống như má tôi ngày xư, tôi cười:
-Xin hỏi nhà cô ở đâu?
Cô Mai đưa tay chỉ lại đằng kia nói:
-Gần đây thôi, để cô chỉ cho cháu coi nè.
Tôi ngạc nhiên:
-Căn nhà đó là của cô à?
-Ừ..
Tôi nhìn bộ đồ đen cô đang mặc, nghi ngờ hỏi:
-Cô giàu thế sao?
Cô Mai vỗ vai tôi nói:
-Không fải tiền của cô mà tiền của chồng cô.
Tôi hỏi:
-Nghe nói chú Thắng cũng ở gần đây phải không?
Cô lại chỉ một căn biệt thự khác nói:
-Căn nhà đó là của chú Thắng.
-Sao cô quen với chú Thắng?
-Người láng giềng mà.
Tôi buột miệng nói:
-Cháu không thích chú Thắng.
Cô Mai cười:
-Cô đã đóan biết như vậy.
Ngay khi đó có tiếng người đi vào phòng và nói:
-Nói lén chú Thắng fải không?
Tôi và cô Mai cùng lúc quay đầu lại. Thấy ba vừa bước vào cửa và đang mặc quần bơi, trên vai vắt chiếc
khăn lông, tóc ướt mềm, ở sau lưng ba là chú Thắng, chú ta đi cà nhắc vào phòng vì chân bị mảnh sò cắt, vào tới trong chú Thăng ngồi phịch xuống ghế bành, khi nhớ lại quần bơi còn ướt thì chú lại vội đứng dậy. Tôi rời khỏi cửa sổ đi lại cạnh ba, cô Mai đi làm nước sinh tố, vừa đi cô vừa nói với chú Thắng.
-Tôi mới chỉ cho Hạ Lan Ðài căn biệt thự của chú đó.
Tôi nói với ba:
-Ba có biết cô Mai ở biệt thự đằng kia không?
BA nhìn cô Mai hỏi:
-Ba chưa giới thiệu cho con biết mà tại sao hai người đã có mối quen nhau thân quá vậy?
Cô Mai đứng ở chiếc bàn cà phê nói:
-Tôi còn quen biết Lan Ðài nhiều hơn quen biết anh nữa chớ, có fải vậy kông cháu?
Ba day mặt hỏi cô Mai:
-Hồi nãy hay người đang nói gì đó?
Cô Mai hai tay bưng hai ly sinh tố bước ra nói:
-Chuyện bí mật đàn bà mà, này, mỗi người uống một ly cho đỡ khát.
Ðưa cho ba và chú Thắng mồi người một ly nước sinh tố rồi cô Mai ngồi xuống ghế du8ạ, chú Thắng vừa nắn vào vết thương dưới bàn chân vừa xuýt xao:
-Ôi rát quá! Có thuốc đỏ không hả?
Cô Mai rú lên:
-Ái chà! Chân của chú chảy máu, đừng đạp xuống thảm, để tôi did tìm thuốc đỏ. Vào buồng tắm lại nước máy đi anh Bạch, đừng để nước mặn vào da thịt không tốt.
Dứt lời cô bỏ đi vào phòng khách, tôi nhìn ba, ba nhìn tôi rồi cúi đầu hỏi:
-Hạ Lan Ðài à, con có thích cô Mai không?
Tôi gật đầu:
-Dạ thích.
Ba hỏi tiếp:
-Con có cảm tưởng gì đối với cô Mai?
Tôi hơi ngạc nhiên, giọng nói đó xưa kia ba cũng thường hỏi tôi chẳng hạn như:"Lan đài ơi! Mỹ hương thế nào?" "Kim Thoa ra sao?" Bây giờ ba cũng hỏi tôi có cảm tưởng gì đối với cô Mai, nhưng có điều là cô ta không fải là bạn của ba. Không trả lời ba, tôi bước lại salon ẫm con mèo xiêm lên tay rồi bỏ nó vào trong tay ba nói:
-Cô Mai đặt cho nó cái tên là Tháng Bảy đó ba!
Ba gật đầu, chú mèo không chịu nằm yên trên tay ba nên nói giẫy giụa mãi, thấy vậy tôi ẫm nó lại, khi ấy mèo lại nằm yên trên tay tôi.
Tôi vuốt ve mèo nói:
-Nó đã nhận con làm chủ của nó rồi.
Cô Mai cũng day lại nói với ba:
-Sao anh chưa đi tắm hả anh Bạch?
Ba cầm chiếc khăn bông lên nói:
-Tôi đi ngay bây giờ.
Cô Mai chắp tay lại nói với ba:
-Tôi vừa gọt vỏ mấy quả táo, anh tắm xong chút nữa chúng mình ra sau vu8ờn ăn.
Tôi chịu cử chỉ của cô Mai lắm, thái độ thật hoà nhã.
Ba nhún vai một cái rồi vừa đi vừa nói.
-Năm phút là xong.
Cô Mai chăm chú nhìn bóng lưng của ba khuất dần, trong ánh mắt ấy có chất chứa nhiều tình cảm trìu mến.
Cô Mai từ phòng bên cạnh bước ra đưa chén thuốc và băng vải cho chú Thắng rồi nói:
-Chú thoa thuốc đỏ rồi băng vết thương lại.
Chú Thắng băng chân xong nhìn tôi, cô Mai sáp lại nhìn chú Thắng nói như ra lệnh:
-Chú đi tắm đi, coi kìa chú ngồi ướt hết nệm rồi.
Chú Thắng đứng dậy, nét mặt không vui, hai ngạnh ria mepl' xụi xuống, chú nhìn cô Mai với vẻ bất mãn rồi rời khỏi phòng khách, để lại trên mặt ghế một cái dấu ướt.
Cô Mai bước tới vuốt chổ ướt lắc đầu.
Tôi khẽ hỏi cô Mai:
-Sao cháu thấy cô ghét chú Thắng dữ vậy, nhà này của chú thuê đó mà?
Cô Mai nhăn nhó:
-Kệ chú, mặt dù nhà của chú thuê nhưng fải để ghế khô cho người ta ngồi chứ?
Tôi cười:
-Cháu biết cô cũng không thích chú Thắng.
Cô Mai căn dặn tôi:
-Tụi mình bưng dĩa ra sau vườin một lát nữa ăn táo gọt vỏ.
Cô Mai là người đàn bà giỏi giang, tự tay làm được nhiều việt, cô đưa cho tôi bốn cái dĩa nhỏ, bốn cây nĩa và bốn con dao, tôi mang chúng ra sau vườn bày lên bàn tròn, cô Mai pha bốn ly cà fê và mang tái ra sắp đều trên bàn, lại để mấy lọ đường sữa và bơ lên giữa bàn.
Tôi ngồi bên cạnh ngắm xem cô làm việc. Trước khi đi vào nhà cô Mai nói đùa với tôi:
-Ðừng ăn vụng nhé, đợi ba ra hay ăn biết chưa?
Tôi ngồi một mình ở đó, nhìn bóng lưng của cô đi vào trong, lòng nghĩ thầm nếu má còn sống có lẽ má giống
cô Mai lắm, má sẽ dùng một giọng nói, một thái độ và một ánh mắt giống như cô Mai đối xử với tôi và nhìn tôi. Nhưng tôi không còn má nua8~, cô Mai chắ chắn không bào giờ là má của tôi, cô đã có chồng và có con, tôi cho rằng con của cô chắc hạnh fúc lắm.
Khi đó ba đi ra để tay lên vai tôi rồi cúi đầu xuống ngửi táo nói:
-Táo thơm ghê không?
Tôi day lại thấy ba mặc chiếc áo thể thao màu sữa...c, đầu chải bóng loáng.
Ba hỏi tôi:
-Cô Mai với chú Thắng đâu con?
Tôi trả lời:
-Cô Mai vừa vào nhà, còn chú Thắng đã đi tắm.
Ba ngồi xuống chiếc ghế đối diện, duổi thẳng hai chân ra, mái tóc fản chiếu ánh mặt trời trông thấy hơi bạc, nhưng vẫn còn trẻ và dồi dào phong độ.
Bỗng dưng ba nhìn tôi, với ánh mắt quen thuộc và hiền từ như xưa.
Ba hỏi tôi:
-Con khoẻ chứ?
Tôi nói:
-Cha con mình độ này ít có dịp ở bên cạnh nhau ba nhỉ?
Ba ngơ ngác:
-Hả..??
Tôi chậm rãi nói:
-Từ ngày đến đây, ba con ta ít có dịp gặp nhau..ba fải bận đi ăn cơn với chú Thắng...
Ba ngắt lời tôi:
-Lan Ðài, sao con trẻ thơ thế, hiện giờ ba con mình vẫn còn gần nhau kia mà?
-Nhưng con có cảm nghĩ như vậy.
Ba nắm tay tôi nói:
-Chúng ta mới tới đây ngày hôm qua bô con quên sao? Bây giờ chúng ta sẽ luôn ở bên cạnh nhau và có cả cô Mai nữa.
Tôi thắc mắc:
Tại sao lại có cô Mai hả ba?
Ba chưng hửng một lát rồi hỏi ngược lại tôi:
-Con thích cô Mai lắm kia mà?
-Nhưng cô ấy có fải bạn của ba không?
-Không.
-Tại sao cô ấy gọi ba bằng anh Bạch?
Ba hỏi:
-Goị thế cho thân mật, bộ con không thích người khác thân mật vơí ba hay sao?
-Cô Mai có chồng rồi ba ạ.
Ba sa sầm net' mặt nhìn tôi trừng trừng và trầm giọng noí:
-Như thế có sao đâu?
Tôi trầm ngâm không trả lời, tự mân mê các ngón tay của tôi.
Ba nghiêm nghị nhìn tôi noí thật chậm rãi:
-Con nghe ba nói đây Lan Ddài, con phải tôn trọng cô Mai, con phải nghe lời cô ấy
dạy bảo, con đừng coi cô Mai như những người bạn của ba trước đây nghe con.
Tôi trố mắt nhìn ba không trả lời.
Ba hỏi:
-Con biết không?
-Dạ biết.
Ba im lặng nhìn tôi, rồi vỗ nhẹ bàn tay tôi với cử chỉ triù mến, ba ôn hoà nói:
-Con có biết năm nay ba bao nhiêu tuổi rồi không, Lan Ðaì?
Tôi ngẩng đầu lên nhìn nét mặt buồn cuả ba.
Ba gật đầu nói:
-Năm chục tuổi rồi.
Tôi nhìn ba đăm đăm, không biết ba nói câu đó có dụng ý gì?
Ba khẽ nói tiếp:
-Ba có tiền mà laị được con gái ngoan như con, nhưng chẳng biết tại sao ba không thấy vui Lan Ðài à?
Tôi sửng sốt và hai tay run run, xưa nay ba vẫn tự hào vì tôi, ba thường nói tôi là
nguồn vui của ba, ba đưa tôi đi dự bất cứ một cuộc dạ hội nào, đi đâu ba luôn luôn đem tôi theo bên cạnh.
Tôi nhìn ba có vẻ thất sắc, ba chau mày nói:
-Con đã lớn rồi, ba không thể ở bên cạnh con được, ba cần có bạn tuổi tác tương đương với ba, ba thương con, vì ba là ba của con, ba thương con giống như thương má con vậy.
Ba cắn nhẹ môi ngập ngừng một lát:
-Nhưng Lan Ðài, con đâu có biết ba thấy cô đơn.
Tôi gật đâù:
-Con biết ý của ba, vì con đã lớn rồi, con không nên thường ở bên cạnh ba.
Ba lắc đầu phủ nhận:
-Không phải thế con, ba cần có con, ba cần con hơn bất cứ người nào khác, nhưng con phải cho ba một it' thì giờ để ba lo cho ba, vì tuổi tác cuả ba...
Lòng tôi hơi khó chiụ và có phần giận dôĩ, nhưng tôi gật đầu và cố gượng cười nói:
-Con biết, con xin lỗi ba.
Ba siết chặc tay tôi cươì, nụ cười rất chân thật. Thấy ba cười lon`g tôi bỗng sáng sủa hẳn lên, tôi cũng mỉm cười.
Khi đó cô Mai từ trong nhà bước ra, tay bưng một đĩa kem đầy tràn, vừa đi vừa rú lên:
-Mau lên, mau lại đây tiếp tay.
Ba đứng phất dậy, đi vội lại bưng đĩa kem trong tay cô Mai, cô phá lên cười ha hả
nói:
-Nếu không có người đến tiếp tay thì tôi bắt buộc phải kêu cưú rôì!
Ba nói.
-Sao cô đựng đầy thế?
Cô Mai nói:
-Vì tôi lười, nếu chia ra làm hai thì đâu đến nỗi mỏi tay.
Ba và cô Mai hai người ra để điã kem to tướng để lên mặt bàn, rôi ngôì đó chăm chú nhìn và lòng nghĩ ngợi.
Cô Mai ngồi xuống bên cạnh tôi hỏi:
-Cháu muốn ăn kem màu nào?
Tôi nói:
-Cháu không ăn kem.
Cô Mai nài nỉ:
-Ăn một tí nhé, kem ăn chung với táo ngon lắm, cháu ăn kem dâu nghe?
Tôi gật đầu một cách vô ý thức, cô Mai tô kem màu đỏ lên một khoanh táo xắt mỏng đưa cho tôi rồi day lại hỏi ba:
-Ăn kem gì anh Bạch?
Ba nói:
-Kem vani.
Cô Mai mút kem vani cho ba và nói đùa:
-Ăn kem vani trong người khỏe khoắn, vừa mập laị vừa trắng.
Ba ngạc nhiên chỉ vào mũi mình hoỉ:
-Tôi à? Vừa mập laị vừa trắng à?
Cô Mai ngôì ở giữa tôi và ba, bỗng cô xây mặt qua nhìn ba nói:
-Anh Bạch có biêt' không? tự nhiên tôi có một cảm giác...
Ba hoỉ:
-Có cảm giác như thế nào?
Cô Mai thành thật nói:
-Tôi cảm thấy anh và Lan Ddài là hai cha con hoàn hảo và vẹn toàn nhất trên đời naỳ.
Ba nhìn tôi rồi chuyển tia mắt sang cô Mai hoỉ:
-Tại sao cô có cảm giác như thế?
-Hồi nãy tôi ở trong nhà nhìn thâý hai cha con nắm tay nhau nói chuyện thân mật lắm, giống như là bạn bè với nhau vậy.
Chợt lòng tôi cảm thấy ấm áp, đó là câu nói của cô Mai mang đến cho tôi.
Cô Mai nói tiếp:
-Anh có biết không, cặp vợ chồng tốt đẹp phải sống như đôi tình nhân, còn tình mẹ con phải giống như hai chị em, tình cha con phải giống như anh em vậy.
Tôi nhìn ba, thấy ba đang chăm chú nhìn cô Mai với vẻ vưà ngạc nhiên, vừa kính mến. Một lát sau ba hoỉ:
-Ðó là triết lý của cô hả?
Cô Mai nói:
-Ðó là kinh nghiệm sống của tôi đấy!
Dứt lời cô Mai nhìn xuống chiếc ghế bỏ trống rồi noí:
-Tại sao chú thương binh kia giờ này chưa thấy mặt?
Tôi với ba bốn mắt nhìn nhau cười..
Mùa Hè Năm Ấy Mùa Hè Năm Ấy - Y Ðạt