One does not fall “in” or “out” of love. One grows in love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Ðạt
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 827 / 8
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4/25
ôi đã yêu chàng trai ấy rồi, nhanh thật, tình yêu như chớp nhoáng nhưng vô bờ bến. Ðêm hôm qua đi chơi với Uy Lực về tôi không được gặp ba, vì ba về trễ hơn tôi. Sáng hôm sau trong khi tôi còn say ngủ thì ba xô cửa bước vào đánh thức tôi dậy, từ từ mở mắt ra tôi thấy ba ngồi bên cạnh giường, nói với tôi:
- Mau thức dậy thay quần áo rồi chúng ta dọn phòng con ơi!
Tôi lôm côm ngồi dậy hỏi:
- Dọn đi đâu hả ba?
Ba giục tôi:
- Chú Thắng đã thuê hộ cho ba một căn biệt thự ở gần bờ biển, chúng ta dọn đi Lan Ðài ạ, thu xếp nhanh lên nhé, chú Thắng đang đợi ở ngoài cổng.
Tôi nhớ lại đã hẹn gặp Uy Lực ở dưới nhà gác dan nên tôi ngần ngừ rồi hỏi:
- Sao không ở đây hả ba?
Ba đứng dậy giục tôi rồi nói:
- Hôm qua ba có đi xem căn biệt thự ấy rồi, ba tin con sẽ thích lắm. Mau đi con, trong vòng 10 phút nhé.
Bây giờ tôi không còn thì giờ suy nghĩ gì nữa, lật đật xuống giường thu xếp đồ đạc nhưng trong lòng oán trách ông Thắng, mới ngày đầu tiên đã lôi ba đi ăn cơm lại còn dụ dỗ ba dọn nhà nữa.
Vừa xuống tới lầu, trông thấy chú Thắng là tôi đã phát ghét, tuổi đã trung niên rồi mà còn mặc áo đỏ chót và quần trắng bó sát người, đeo kính râm, chừa râu mép, trông ra vẻ con người ăn chơi hết mức.
Ba giới thiệu:
- Chú Thắng đó con, con tôi Hạ Lan Ðài đấy.
Chú Thắng vội bưóc lại xách hành lý cho tôi và dòm tôi không nháy mắt.
Bây giờ chúng tôi bắt đầu đi, xe chạy xuống dốc. Chú Thắng ngồi bên cạnh hỏi chuyện tôi, qua những câu hỏi dồn dập tôi hiểu ra lý do tại sao ba từ chối không cho tôi gặp chú Thắng đêm hôm qua, lòng tôi cảm thấy ghét ông ấy làm sao đấy.
Chú Thắng hỏi tôi:
- Cháu mới ra trường đó hả?
Tôi trả lời bằng giọng mũi:
- Có ạ.
- Cháu thích ở đây không?
- Vâng.
- Chú thuê biệt thự này cho cháu còn đẹp hơn ở Hotel nhiều.
- Vâng.
- Cháu biết bơi chứ?
- Vâng.
Ba đang lái xe day mặt lại hỏi:
- Lan Ðài, tại sao chú Thắng hỏi con mà con không trả lời?
Tôi nói:
- Dạ con có trả lời mà.
Chú Thắng nhìn tôi mỉm cười, gịong cười thật thí ghét.
Chú Thắng dùng một câu sáo ngữ hỏi tôi:
- Cháu có cảm tưởng gì với chỗ này?
Tôi buột miệng trả lời:
- Cháu không thích đàn ông ở xứ này.
Chú Thằng cười rồi trầm ngâm, tôi không để ý đến chú nữa, đưa mắt ngắm cảnh hai bên đường.
Ở gần bãi biển có nhiều biệt thự, chúng tôi thuê một căn trong số đó. Chú Thắng cho biết đây là khu người có tiền, ý của chú muốn nói cho tôi biết rằng chú cũng thuộc hạng người có tiền đấy.
Ba cho xe chạy thẳng vào hoa viên, có hai đứa tớ gái mặc áo trắng đã túc trực sẵn đó.
Chú Thắng nói nhỏ bên tai tôi:
- Hai đứa này chú cho ba cháu mượn, một đứa cho ba cháu, còn đứa kia dành cho cháu sai khiến.
Tôi xuống xe liếc vội một vòng, lòng cảm thấy thích khu vuờn này, ở sau vuờn có những bậc thang có thể đi xuống bãi biển, trong vườn có mấy chiếc ghế bố, người ta có thể nằm đây ngủ trưa.
Nhà thì kiến trúc theo kiểu Pháp, đồ dùng đều chạm trổ bông hoa và các đuờng cạnh có viền kim loại. Ðứa ở đem hành lý vào phòng, tôi vẫn ở bên cạnh ba.
Thoạt tiên tôi bước đến cửa sổ nhìn ra hoa viên. Khi đó chú Thắng buớc vào phòng rồi đi ra đứng tựa vào lan can khoanh tay dòm tôi, nhuớng mày và nhúc nhích râu mép. Tôi cảm thấy buồn cười, và nhìn ra mặt biển xa xa.
Chú Thắng bắt đầu gợi chuyện tôi:
- Căn nhà này là của một ông bác sĩ, ông ấy vừa mới đi Âu Châu, vì thế chú thuê ba cháu và cháu ở.
Tôi vẫn nhìn ra mặt biển nói:
- Thế hả?
- Cháu có thể ở đây một tháng.
- Thế à?
Chú Thắng ngạc nhiên nhìn tôi, có lẽ chú cho rằng sự trả lời hững hờ của tôi tỏ ra không ưa thích chú. Mà thật ra chẳng biết tại sao tôi không ưa thích chú từ ban đầu, hơn nữa tôi cũng tin rằng không bao giờ tôi ưa chú, giá như chú có thuê đến 10 căn biệt thự cho tôi ở tôi cũng không thể ưa thích chú.
Chú nhìn tôi cười:
- Chú quen với ba cháu trong một chuyến đi Mỹ, không ngờ ba cháu lại có con gái trẻ đẹp như thế này.
Tôi chọc quê:
- Cháu cũng không ngờ ba cháu lại có bạn còn trẻ như thế!
Dường như chú không hiểu ý nghĩa câu nói của tôi, chẳng rõ tại ngu hay là giả đò ngu mà cứ đứng lỳ ra đó nói:
- Bởi thế chúng ta sẽ gặp nhau hoài, chú đã hứa với ba cháu đưa cháu đi chơi.
Tôi nhìn đồng hồ, chợt nhớ đến đã hẹn với Uy Lực, tôi nói:
- Xin lỗi chú Thắng cháu phải thay đồ.
Chú Thắng vừa đi vừa nói.
- Chú với ba cháu đợi cháu ở dưới nhà nhé!
Vừa bước đi chú Thắng còn quay đầu lại nhếch râu cười trông thấy ghét hết sức. Tôi lật đật lục đồ ra thay, đứa tớ bước vào soạn đồ cho tôi, và cẩn thận mang quần áo vào tủ.
Tôi vừa thay quần áo vừa hỏi:
- Chị tên gì?
Chị ở trả lời:
- Dạ tên Thúy, lẽ ra tôi vào đây lâu rồi, nhưng thấy cậu ở trong nên tôi không dám vào.
Tôi lấy làm lạ hỏi:
- Tại sao?
Thúy đi lại kéo dây kéo cho tôi nói:
- Cậu Thắng dặn tôi như vậy, nếu có khách phái nữ đến nhà không có lệnh của cậu thì không vào phòng.
- Nhà của chú ấy thường có khách gái đến nhà sao?
- Ngày nào cũng có cả, mỗi ngày mỗi lạ, mấy cô ấy viền khóe mắt thật đen và tô mi mắt xanh rờn trông kinh lắm.
Tôi nói:
- Từ nay về sau hễ chú Thắng vào phòng thì chị cũng vào theo nhé, bây giờ chị giúp cho tôi chứ không phải giúp cho chú ấy, chị đừng sợ gì cả biết chưa?
Chị ở đáp:
- Dạ biết.
Tôi vội vã bước xuống lầu, khi đó ba với chú Thắng đang nói chuyện ở trong phòng khách. Thấy tôi xuống chú Thắng nhìn không nháy mắt, tôi chau mày.
Ba hỏi tôi:
- Lan Ðài à, con đi đâu đấy?
Tôi trả lời bâng quơ.
Chú Thắng xen vào hỏi:
- Cháu đi đâu thế?
Tôi lườm chú Thắng.
Ba nói:
- Con đợi một tí đã, ba sẽ giới thiệu con một người bạn.
Tôi dừng bước lại hỏi:
- Ai thế ba?
Ba nói:
- Người bạn mới quen, do chú Thắng giới thiệu.
Tôi nói thầm trong bụng, chú Thắng giới thiệu làm gì có bạn tốt. Kế đó tôi vội bước đi và nói:
- Con sẽ về ngay ba à.
Khi ấy ở ngoài vườn nắng đang chói chang làm nhức nhói mắt tôi, tôi chậm bước trên cỏ xanh ra cổng, bỗng dưng có tiếng mèo kêu khiến tôi dừng bước, quay mặt lại thấy dưới bóng cây có một chú mèo con, lông nâu, chú mèo nhìn tôi lom lom và kêu từng tiếng một.
Tôi mỉm cười rồi đi lại gần đưa tay ra. Chú mèo ngoan ngoãn kề mặt lại cọ sát vào tay tôi, tôi ẵm chú mèo lên và lầm rầm:
- Mày ngồi đây làm gì đó hả meo meo? Ngồi lẻ loi một mình không buồn sao? Ồ! Mày có đôi mắt xanh à? Ôi, sao đôi mắt của mày đẹp thế?
Bất chợt có tiếng nói với tôi:
- Mắt của nó tuy xanh nhưng ở trong tối lại là màu đỏ cơ.
Giọng nói êm dịu và quyến rũ kia khiến tôi ngửng đầu lên, người đó mang giày cao gót đen, mặc quần áo đen rất sang trọng, lại đội chiếc mũ đen, khuôn mặt đẹp đẽ và hiền lành.
Ðó là người đàn bà lứa tuổi trung niên, tôi không quen biết bà, bà cúi mặt nhìn tôi một cách ôn hòa và nở một nụ cười thân mật. Bà trang điểm khéo léo lắm, trên môi tô một lớp son màu nhạt, mi dài và cong vút, rất phù hợp với những nếp chân chim ở đuôi mắt của bà có phần giống má tôi.
Bà nhìn tôi gật đầu nói tiếp:
- Mắt của nó tuy xanh nhưng ở trong tối lại là màu đỏ đấy.
Tôi ngước mắt lên hỏi:
- Con mèo này có phải của cô không ạ?
Bà lắc đầu cười, tôi bỏ con mèo xuống đất, bà nói:
- Ðó là con mèo Xiêm, lông của nó rất mịn, Mèo Xiêm chỉ biết một người chủ thôi, nếu không phải chủ mà bồng nó lên thì nó cào cấu dữ lắm.
Tôi hỏi:
- Tại sao nó chỉ biết có chủ của nó thôi? Mà tại sao cô biết?
- Vì tôi từng nuôi qua một con mèo Xiêm.
Bà nhìn tôi không nháy mắt, ánh mắt của bà rất hiền hòa, càng nhìn kỹ tôi thấy bà rất giống má tôi. Hồi xưa tôi thường nằm trong lòng của má để má ru tôi ngủ, bây giờ thấy bà khiến tôi nhớ đến má.
Tôi đứng dậy hỏi:
- Con mèo của cô bây giờ ở đâu?
Bà khẽ nói:
- Tôi đã già, con mèo của tôi cũng già và chết mấy năm rồi.
Tôi thờ thẫn nhìn bà.
Bà nói:
- Mèo là một loài động vật đáng thương hại, cuộc đời của nó chỉ sống được 20 năm mà thôi. Ðời người đã ngắn mà đời loài mèo lại ngắn hơn.
Bà nhìn con mèo nằm dưới bóng cây rồi lắc đầu. Kế đó bà lại nhìn tôi mỉm cười:
- Em còn trẻ lắm, thấy em mà tôi thèm thuồng.
Tôi hỏi:
- Cô là ai?
Bà dịu dàng trả lời:
- Người ta thường gọi tôi là bà Mai, em cứ gọi tôi là cô Mai được rồi.
- Cô ở gần đây à?
- Vâng, rất gần, tôi đến đây tìm một người bạn, còn em, em tên gì?
- Tên cháu là Hạ Lan Ðài.
Cô Mai tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn tôi hỏi:
- Hạ Lan Ðài? Vậy ba của cháu là Bạch phải không?
Nghe cô hỏi tôi lấy làm lạ, qua giọng của cô có vẻ thân thiết với ba tôi, có lẽ cô là một trong số bạn của ba tôi? Nhìn kỹ lại thì không phải, cô có đến nhà tôi bao giờ đâu?
Tôi bắt đầu thăm dò cô:
- Cô Mai quen ba cháu lâu lắm rồi phải không?
Cô Mai trả lời:
- Không, mới quen hôm qua, đêm hôm qua chú Thắng đưa ba cháu đến nhà cô dùng cơm, thế mới quen ba cháu.
Tôi gật đầu thầm nghĩ: Tại sao hôm qua ba nói đến nhà chú Thắng ăn cơm và từ chối đưa tôi đi theo? Tại sao ba lại đến nhà người đàn bà này ăn cơm?
Thuở trước ba thành thật lắm, nhưng tại sao bây giờ...? Tôi không có ý chống đối cô Mai vì tôi cảm thấy cô rất tốt, nhưng tôi chỉ không ưa chú Thắng mà thôi.
Tôi hỏi:
- Có phải cô là bạn của chú Thắng?
Cô gật đầu ngay:
- Vâng, chúng tôi quen nhau lâu rồi.
- Thế à?...
Tôí kéo dài chữ ra, cô Mai rất nhanh nhẹn, dường như cô đoán biết tôi không ưa chú Thắng nên khẽ nói:
- Cháu không thích chú Thắng phải không?
- Cháu không rõ.
Cô gật đầu cười tỏ ra hiểu ý.
Cô hỏi:
- Ba cháu có nhà không?
- Thưa cô, ba và chú Thắng đang chờ cô ở trong.
- Cháu định đi phố đó hả?
Tôi nhìn đồng hồ hết hồn bỏ chạy vội ra cổng, vừa chạy vừa nói:
- Chào cô nhé.
Cô vẫy tay nói:
- Chào cháu!
Ra khỏi hoa viên nhìn đồng hồ lần nữa, tôi thấy đã trễ giờ rồi. Tôi đứng ở lề đường đợi một lát mới có chiếc taxi chạy tới, chặn xe lại tôi leo lên ngay.
Tài xế hỏi:
- Thưa cô đi đâu?
TôI ngơ ngác, vì không biết tên của Hotel tôi ở hôm qua là Hotel gì.
Tô ấp úng:
- Tôi muốn đến... a... một Hotel.
- Cô đến Hotel nào? Ở đây có nhiều hotel lắm.
Tôi vội nói:
- Ở trên núi, có thể nhìn thấy biển.
Bác tài xế cho xe chạy nói:
- Ồ, hotel Sơn Ðỉnh.
Tôi mở túi xắc nhìn vào gương soi một tí rồi giục bác tài:
- Xin ông vui lòng chạy nhanh một tí.
Xe rẽ trước sau đến mười mấy khúc quanh rồi mà chưa tới nơi, tôi lấy làm lạ nhìn ra hai bên đường phát giác tôi đang ở trên núi cao. Tôi luýnh huýnh rú lên:
- Ối, sao không thấy hotel ở đâu hết vậy?
Tài xế nói:
- Tới rồi, ở đằng trước kìa.
Xe ngừng lại, tôi sửa soạn móc tiền ra trả, nhìn ra ngoài lấy làm sửng sốt vì hotel này nhìn khác hẳn với hotel hôm qua. Tôi la lớn lên:
- Không phải chỗ này ông ơi.
Tài xế bực mình hỏi:
- Cô nói hotel Sơn Ðỉnh mà.
- không, không phải đây, hotel kia không phải thế.
Tài xế chau mày:
- Hotel gì?
- Tôi... không biết tên gì.
Tài xế suy nghĩ một lát rồi như chợt nhớ, và reo lên:
- À, tôi biết rồi.
Tài xế lại cho xe chạy xuống dốc, tôi nhìn đồng hồ thấy trễ hết nửa giờ rồi. Tôi vội hỏi:
- Còn bao lâu nữa mới tới hả bác?
- Hai muơi phút.
Tôi cuống cuồng hỏi:
- Sao lâu thế?
Tài xế nhìn tôi trong kính chiếu hậu rồi tiếp tục cho xe chạy bon bon trên lộ. Ngồi lặng lẽ tôi thầm nghĩ. Chàng có đợi tôi không? Có lẽ chàng phải đợi tôi, vì đêm hôm qua duới ánh trăng, duới những hàng dừa, trên thân cây dừa và những chiếc hôn, thì chàng phải đợi tôi.
Chiếc xe rẽ phải rồi rẽ trái, khi thì xuống dốc lúc thì lên đèo, rốt cuộc đã đưa tôi đến hotel nọ. Toi reo lên:
- Tới rồi, đúng nó rồi.
Tài xế đưa tay ra cười nói:
- Xin cô cho tiền xe.
Trả tiền xong mở cửa xuống xe phóng nhanh vào trong hotel. Tôi lấy làm thất vọng vì không thấy Uy Lực đâu cả. Chỉ có hai người du khách già tóc bạc phơ đứng ở đó nói chuyện, khi đó có một nhân viên trong hotel đi tới, tôi liền nắm tay anh ta hỏi:
- Xin lỗi ông có thấy ai đợi tôi ở đây không?
Hắn nói:
- Làm sao tôi biết được.
Tôi đưa tay ra hiệu nói:
- Là một thanh niên, hơi cao, nước da ngăm ngăm, còn trẻ, cao bằng ông vậy.
Hắn chỉ vào phòng trà nói:
- Ồ, đợi lâu lắm, cậu ấy vào trong đó rồi.
Tôi mừng quýnh nói:
- Thế hả, cám ơn ông nhé.
Tôi vội bước vào, trong đó vắng teo, chỉ có hai người nhân công đang lau nhà, bàn bỏ trống không một bóng người. Ði dọc theo sàn nhảy đến hành lang lộ thiên, chỗ mà hôm qua tôi từng ngồi đó, thấy một người bồi bàn hơi lớn tuổi đang thu dọn ly, tôi vội bước tới hỏi:
- Dạ xin hỏi người ấy đâu rồi?
Gã bồi bàn ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi chỉ chiếc bàn hỏi:
- Xin hỏi có phải bàn này vừa có một thanh niên ngồi đây không?
Hắn trả lời:
- Vâng có, người đó cao cao, nước da ngăm ngăm phải không?
- Anh ấy đâu rồi.
- Vừa mới đi.
- Hả...
Bỗng dưng có một ý niệm không tên từ đâu lướt qua óc tôi, tôi vội vàng ra khỏi hộp đêm và chạy thẳng ra bãi đậu xe ở bên ngoài cổng hotel, ở đó xe đậu hàng hàng lớp lớp, nằm dưới ánh nắng gay gắt, phản chiếu ánh sáng làm nhức mắt tôi. Ði dọc theo mấy hàng xe đang đậu, lòng bàng hoàng, tôi lo lắng và sốt ruột. Bất chợt có một chiếc xe hiệu Ferarri chạy xẹt ngang, đúng là xe của chàng, tôi gọi to:
- Uy Lực.
Xe chạy như bay, để lại làn khói trắng tản mát theo chiều gió.
Tôi vẫy tay và kêu to:
- Uy Lực.
Xe hơi càng lúc càng nhỏ dần rồi mất dạng, tôi chán nản đi thui thủi bên lề đường mà nước mắt trào mi.
Mùa Hè Năm Ấy Mùa Hè Năm Ấy - Y Ðạt