A friend is someone who knows all about you and still loves you.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Ðạt
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 827 / 8
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2/25
ôi mặc nguyên bộ đồ xanh đứng trước gương ngắm nhìn một lát rồi đóng cửa lại. Bây giờ tôi đang đứng trước cửa một hộp đêm, tai nghe tiếng nhạc vọng ra, tôi thò đầu vào trong nhìn, thấy ánh đèn màu lờ mờ và tai nghe tiếng nhạc du dương, tôi thích tiếng nhạc đó nên bước vào trong.
Ở bên trong hộp đêm này, trang hoàng theo kiểu Hạ Uy Di, đi dọc theo sân khiêu vũ ra tới ngoài hành lang lộ thiên, tôi ngồi xuống chiếc bàn, ở đây người ta có thể nhìn thấy sân nhảy và sân khấu, ở đằng sau là biển.
Khi đó anh bồi bàn đi lại đốt cho tôi một ngọn đèn cầy rồi lấy cái chụp thủy tinh màu đỏ chụp ngọn đèn lại, trong khi chờ thức ăn, tôi kêu một chai côca. Ở sân nhảy lúc đó chỉ có một cặp tình nhân đang dìu nhau. Trên sân khấu có chàng ca sĩ đang hát:
" Tôi cười mà lệ rưng rưng
Tôi cười nhưng khóc trong lòng".
Ánh đèn màu thủy tinh ngân rọi trên mặt chàng ca sĩ khiến cho khán giả nhìn thấy mặt chàng tái xanh, tôi từ từ giơ ly nước ngọt lên ngang tầm mắt rồi nhìn xuyên qua nó, vũ trụ trong phút chốc biến thành màu hồng nhạt, và nhìn lên sân khấu thấy lờ mờ, chập chờn như trong giấc chiêm bao.
Ngay khi đó có một bóng đen đi lại che khuất ánh mắt tôi, bỏ ly xuống ngửng mặt lên nhìn. Người ấy nói:
- Bộ cô muốn dùng cái ly côca này để biến thế gian này thành màu hồng hay sao? Vũ trụ này không phải màu hồng đâu.
Tôi ngạc nhiên:
- Anh là...?
Gã thanh niên này là người lái chiếc xe đua hồi trưa, nhưng bây giờ trông hắn đã khác hẳn đi, tóc chảy láng mướt, mặc chiếc dạ phục bằng hàng Ấn Ðộ, hắn đứng trước mặt mỉm cười hỏi tôi:
- Cô ngồi đây một mình sao?
- Vâng.
Hắn cúi đầu nhìn tôi:
- Còn ba cô đâu?
Tôi nói:
- Ði tìm người bạn.
- Tôi có thể ngồi đây không?
- Vâng ạ!
Hắn ngồi xuống chiếc ghế đối diện, tôi nhìn hắn đăm đăm. Ánh đèn cầy xuyên qua cái chai thủy tinh màu đỏ rọi vào trông thấy mặt hắn đỏ hẳn lên, hắn trầm ngâm thật lâu.
Tôi nói:
- Sao lại có sự ngẫu nhiên khiến chúng ta...
Hắn ngắt lời:
- Không phải ngẫu nhiên, tôi cố tình đến tìm cô.
Tôi ngơ ngác.
Hắn chỉ qua cái Bar bên kia nói:
- Tôi ngồi bên kia đợi cô lâu lắm, thấy cô vào đây và đến chiếc bàn này nên tôi tìm đến ngay.
Tôi hỏi:
- Tại sao?
- Tại vì tôi đợi cô.
Tôi hỏi:
- Tại sao?
Hắn chau mày:
- Ðừng trẻ con, hỏi tại sao hoài vậy? Ðừng hỏi tại sao!
Tôi chịu, hắn bảo tôi trẻ con, ba thường bảo tôi như vậy, tôi ưa ba, tôi cũng chịu hắn.
Một lát sau hắn nói:
- Cô muốn biết tại sao tôi đợi cô không?
- Tại sao?
Hắn nói:
- Vì tôi muốn tìm cô nên tôi đến đây tìm cô.
Tôi quan sát hắn một lát rồi hỏi:
- Tại sao anh muốn tìm tôi?
Hắn suy nghĩ một lát rồi nói:
- Tại vì tôi chưa hỏi tên cô.
Tôi cười:
- Tôi tên Hạ Lan Ðài.
- Tôi là Uy Lực
- Quê anh ở đây à?
Hắn nhìn ra mặt biển nói:
- Má tôi ở đây, tôi học Kỹ thuật, vừa ở trường về.
Tôi nhún vai:
- Tôi đến đây nghỉ mát, ba tôi đi nghỉ hè ở khắp mọi nơi, tôi luôn luôn theo ba tôi.
- Còn má cô đâu?
Tôi khẽ nói:
- Mười năm về trước đã chết bởi tai nạn xe hơi.
- Ba tôi cũng thế.
Tôi buột miệng hỏi:
- Cũng chết bởi tai nạn xe hơi sao?
Hắn nhìn tôi hơi buồn nói:
- Không được biết, vì tôi mồ côi cha từ nhỏ.
Khi ấy chiêu đãi viên mang cơm ra, trong khi tôi cầm muỗng nĩa lên định ăn thì phát hiện hắn chăm chú nhìn tôi.
Tôi hỏi hắn anh dùng cơm không.
Hắn lắc đầu:
- Không.
Tôi cười:
- Ðừng khách sáo, tôi mời mà, ăn xong tôi ký sổ ba tôi trả tiền.
Hắn nói:
- Tôi ăn rồi, cô mới đến đây lần đầu tiên chớ gì?
Tôi gật đầu:
Hắn hỏi:
- Không có bạn bè à?
Tôi lắc đầu.
Hắn nhìn lên sàn nhảy nói:
- Tốt lắm cô muốn nhảy không?
Tôi lắc đầu:
- Không.
Bây giờ trên sân khấu, anh chàng ca sĩ lại hát:
"Em không biết tình yêu là gì
Mãi đến khi em thao thức
Ðến khi em nếm mùi nước mắt
Em không biết tình yêu là gì?"
Giọng ca và tiếng nhạc làm xúc động lòng tôi, bỏ muỗng nĩa xuống bàn tôi nói:
- Tôi muốn nhảy một bản.
Chúng tôi bước vào trong ánh đèn màu xanh, tiếng nhạc du dương, chầm chậm và tiếng ca truyền cảm của chàng ca sĩ làm dao động lòng tôi. Uy Lực cúi mặt nhìn tôi, mắt sáng ngời, nhẹ nhàng dìu tôi đi, tôi cảm thấy chơi vơi, bước chân lỗi nhịp.
Uy Lực nhẹ nhàng ôm sau lưng tôi rồi kéo tôi úp mặt vào ngực chàng, chiếc áo lớn tơ Ấn Ðộ mát rượi cọ nhẹ mặt tôi, thật êm đềm. Tôi nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy ấm áp, dễ chịu và lưu luyến. Thật lạ lùng, tôi với chàng là kẻ xa lạ, mới quen nhau hôm qua, thế mà tôi cứ tưởng chàng như người bạn tri kỷ. Bây giờ chàng nhắm mắt lại dựa mặt vào tôi.
Tiếng ca lại văng vẳng bên tai:
"Em không biết tình yêu là gì
Mãi đến khi em thao thức
Ðến khi em nếm mùi nước mắt
Em không biết tình yêu là gì..."
Bỗng Uy Lực nói nhỏ bên tai tôi:
- Cô có ưa tôi không?
- Vâng.
- Ưa chứ?
Tôi gật đầu.
- Vâng.
Uy Lực nói:
- Anh ghét những cô gái qua đường vì họ không ở lại đây lâu.
Tôi ngẩng mặt lên hỏi:
- Anh cũng ghét em chứ gì?
Uy Lực cười:
- Nếu ghét em tại sao anh lại tốn xăng theo em đến đây để trả chiếc băng cho em? Tại sao anh phải mặc bộ đồ lớn này ngồi đợi em cả buổi?
Tôi nói:
- Nhưng em sẽ rời nơi đây.
- Nhưng chưa đi ngay phải không?
Tôi gật đầu.
Uy Lực mỉm cười:
- Ðừng vội đi.
Tôi nhắm mắt lại, Uy Lực ôm tôi vào lòng, dường như chàng sợ tôi sẽ bỏ đi nơi khác. Bây giờ tôi không cần thiết ba đưa tôi đi chơi chung nữa, nếu ba chịu để tôi một mình có lẽ còn thích thú hơn.
Tôi từng nhảy đầm với nhiều người, nhưng chưa hề có cái cảm giác êm đềm như bây giờ. Tôi thầm nghĩ, phải chăng chàng là Hoàng Tử mà tôi hằng mong đợi? Có phải chàng sẽ mang cho tôi tình yêu?
Tôi khẽ mở mắt ra, nhìn thấy ánh đèn xanh đậm, và những chiếc bóng đen lờ mờ, tai tôi nghe tiếng nhạc du dương quyến rũ, khiến tôi có cảm giác như đang ở trong giấc chiêm bao.
Uy Lực hỏi nhỏ tôi:
- Anh đưa em đi chơi nhé?
- Ngồi xe của má anh phải không?
Uy Lực nói:
- Ăn sinh nhật xong má sẽ cho anh, bây giờ anh đưa em đi hóng gió nhé?
- Em không biết đường.
- Anh đưa em về.
Tôi gật đầu.
Mùa Hè Năm Ấy Mùa Hè Năm Ấy - Y Ðạt