Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Tác giả: - Karen Robards
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Góc phố
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2873 / 46
Cập nhật: 2014-12-20 08:52:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
hương 17:
Hắn đang quỳ, và đột nhiên cô thấy mình ngồi giạng chân bên trên hắn, hai tay đặt trên ngực hắn, chân cô gấp lại ở đầu gối và giạng ra đến tận háng khi hắn kéo cô áp chặt vào mình. Váy cô, một thứ vải mỏng vô dụng màu xanh in hình những quả dâu lớn ngốc nghếch bị đẩy lên đến gần eo. Chỉ có một lớp quần lót nylon lụa mỏng manh bảo vệ cô khỏi chất vải quần bò thô cứng của hắn cùng chiếc khóa làm bằng kim loại cứng và cả cái khối đang phồng lên bên dưới. “Nói với em là không đi, cô giáo”, hắn nói khi mắt cô nhìn vào mắt hắn. Tay hắn rắn lại vì căng thẳng, túm chặt hông cô. Đùi hắn cứng lên dưới mông cô. Bàn tay cô có thể cảm thấy những cơ bắp như thép trên ngực hắn – và cả cái khối cứng mang sức mạnh giày vò, thôi miên mà cô đang ngồi lên nữa. Cô không thể nói thế. Cô không thể. Cô muốn hắn mãnh liệt. Dường như cô đã khao khát hắn cả đời rồi. Một suy nghĩ thật xấu xa, đáng xấu hổ. Nhưng cả cơ thể cô đang rừng rực. “Johnny” cô thì thào yếu ớt. Mắt cô cụp xuống vì không thể chịu nổi tia nhìn của hắn. Nhưng khi nhìn xuống, cô lại thấy miệng hắn, và đó là một sai lầm. Bờ môi đầy đặn và nhạy cảm, rất nam tính, rất đẹp, những đường cong tuyệt mỹ mà chỉ cần nhìn thôi đã khiến cô ngưng thở. “Rachel”, hắn thì thầm đáp lại. Ngay khi cô nhìn vào đó, ngay khi hắn tiến đến sát hơn và cánh tay cô đặt trên ngực hắn không hề có ý định đẩy hắn ra, khuôn miệng đầy nam tính và đẹp đẽ đó tiến gần hơn, mờ đi – sau đó dừng lại, cách môi cô vài milimet. “Ôi, Chúa ơi.” Cô không thể cưỡng lại được. Không thể chịu được làn sóng khao khát mãnh liệt đang cuốn mình đi. Môi cô, khô và nóng bỏng, hé mở, hít lấy hít để lớp không khí thiêu đốt như trên chảo lửa. Bên dưới chiếc quần lót mỏng, cơ thể cô run rẩy, chảy nước. “Cơ hội cuối cùng”. Giọng hắn trầm và ấm, cất lên như thể khó khăn lắm hắn mới thốt ra được. Hắn vẫn ở rất gần, gần đến mức cô có thể cảm thấy hơi thở hắn vờn trên miệng mình. Nhưng hắn không hôn cô. Mí mắt Rachel mở ra, và tự nhiên cô tìm mắt hắn. Mắt hắn nóng bỏng, tối sẫm và hoang dại, sáng lên với lời hứa hẹn của những hành vi, những thỏa mãn không nói nên lời. Rachel không thể nhìn đi chỗ khác khi tay hắn trượt trên người cô từ hông xuống phần lưng dưới, dọc hai bên xương sống xuống chỗ trũng bên dưới mép quần lót mềm mại, gần đến mông. Mỗi tay hắn ôm chặt một bên mông, lòng bàn tay để phẳng, những ngón tay mở rộng, nhẹ nhàng vuốt ve phần cơ thể mềm mại tròn trịa trong tay. Rachel nghĩ cô chưa bao giờ cảm thấy thứ gì gợi tình hơn cảm giác những ngón tay của hắn đặt trên cặp mông trần của mình. Tay hắn siết lại, và hắn xoa mông cô, cố đẩy trượt lên trượt xuống nơi phình ra trong quần hắn để hơi nóng và sự chà sát đang bị lớp quần nylon mỏng ngăn cách với phần cơ thể đang run rẩy làm cô như phát điên. Rachel thở hổn hển, những ngón tay cô bấu chặt lấy áo phông của hắn, lưng cô cong xuống. “Cô là của em, cô giáo ạ”, hắn thì thầm với giọng đắc thắng, nhưng Rachel đang đê mê đến mức chẳng buồn quan tâm. Nếu bây giờ hắn có cố đẩy cô ra khỏi hắn thì cô cũng bám chặt lấy hắn, rên rỉ đòi bằng được. Giữ chặt lấy cô, hắn đổi vị trí một chút để khi đưa cô về phía sau, lưng cô dựa vào chiếc ghế đằng sau. Hắn bóp chặt mông cô, sau đó đưa một tay lên, tỏa hơi nóng bỏng trên phần bụng mềm mại đang run rẩy của cô, rồi lần xuống nơi tối tăm nóng bỏng ẩm ướt giữa hai chân cô. Khi những ngón tay hắn vuốt ve, một tiếng rên nhỏ thoát ra khỏi cổ họng cô. Rachel nghe như thể âm thanh đó phát ra từ ai khác, người mà cô không biết, chưa bao giờ biết. Cứ như cô đã tách làm hai người và đang chứng kiến những chuyện đang xảy đến với mình, như thể đầu cô đông đặc ham muốn và cơ thể cô đầu hàng trước nhu cầu mạnh mẽ, tham lam ấy. Đôi mắt trong tâm tưởng của cô như đang từ một điểm nhìn trung lập, đang xem hai người họ như thế nào: cô ngồi trên lòng hắn, đầu gối trần mở rộng sang hai bên, mảnh mai và xinh xắn, người cô mặc một chiếc áo phông màu hồng có hình quả mâm xôi, một chiếc váy ngắn chơi golf màu xanh lục bị đẩy lên quá eo. Chiếc váy bị kéo lên và tư thế hơi tựa vào hắn để lộ ra lỗ rốn, cả phần bụng với làn da mềm, trắng như kem vani của cô – và một chiếc quần lót xinh xắn có buộc dây bị kéo xuống đủ sâu để lộ ra đường cao nhất trong một tam giác màu nâu đen. Bên trong chiếc quần lót, bàn tay với những ngón tay dài, ngăm đen của hắn, bị che khuất tầm nhìn bởi lớp vải nylon màu hồng, đang vuốt ve và khám phá. Một cảnh tượng khó coi. Nhất là khi cô bổ sung thêm màu ửng đỏ trên khuôn mặt, sự thèm muốn khiến đôi mắt nâu nhạt bình thường của cô cháy sáng lên như mắt mèo, nỗi khao khát tách môi cô làm hai và làm lưng cô cong xuống, khiến cô run lên quằn quại khi hắn chạm vào những điểm mà cô muốn được chạm, những điểm mà cô phải được chạm, nếu không cô sẽ chết mất. Cô cũng thấy hắn, mắt hắn dữ dội và chăm chú nhìn vào cô, miệng hé mở đầy đam mê khi hắn tập trung vào sự thõa mãn của cô, vào nhu cầu của cô. Hơi nóng tỏa ra giữa họ, lan ra không khí quanh họ, làm cho mái tóc đen của hắn xoăn hơn, làm cho những giọt mồ hôi nổi lên trên trán hắn, bổ sung một thứ mùi quyến rũ khác vào hương nước hoa nhẹ nhàng mà cô luôn dùng. Hắn không cạo râu, không được giáo dục, không được văn minh. Cô lại ăn mặc chải chuốt cho đến móng chân màu hồng sáng bóng, được bảo vệ bằng đôi xăng đan da màu nâu. Mọi thứ về cô – từ mái tóc cắt vuông đơn giản dài đến cằm cho đến chì kẻ mắt màu nâu và son môi màu đỏ, cho đến sự duyên dáng tinh khôi của chiếc quần lót đắt tiền màu hồng - đều gọi tên tiền bạc, dòng giống và cả việc duy trì vị trí của mình trong xã hội một cách cẩn thận. Mọi thứ về hắn – mái tóc quá dài, những cơ bắp cuồn cuộn nổi lên bên dưới chiếc áo phông trắng không khác nào áo lót của Fruit of the Loom [1], chiếc quần jean bó quá chặt, sự thù hằn ánh lên trong đôi mắt mà hắn mang như một tấm khiên - hét lên rằng hắn là một kẻ nghèo túng, từng vào tù và nguy hiểm. [1] Một công ty chuyên sản xuất quần áo lót ở Mỹ. Hắn là Johnny Harris và tay hắn đang để trong quần lót của cô. Rachel sẽ không đánh đổi điều này lấy bất cứ thứ gì trên đời. Tay hắn đột nhiên rời bỏ cái quần lót màu hồng để lôi chiếc áo phông ra khỏi cạp váy và kéo nó qua đầu cô. Bị bất ngờ, theo bản năng Rachel đưa hai tay lên che hai bầu ngực trong chiếc áo lót bằng vải ren của mình. Không phải vì e lệ mà vì xấu hổ, cô sợ hắn thấy bộ ngực nhỏ của mình. Hình ảnh cơ thể căng tròn của Glenda Wackins vụt qua đầu cô, và một cơn ghen bừng bừng xuất hiện khiến cô lắc đầu với hắn khi hắn thò tay ra đằng sau để tháo móc áo. “Được rồi”, hắn đột nhiên nghe lời. Trong lúc Rachel vẫn còn thắc mắc về điều đó, tay hắn ôm quanh eo cô, và hắn nhẹ nhàng nhấc cô lên rồi đặt xuống để cô vụng về dựa vào cạnh ghế. Cô ngã về phía sau khi hắn đẩy nhẹ, tay cô rời khỏi ngực chống để mình không bị ngã, mặc dù chỉ là cú ngã lên những cái gối dày đặt trên chiếc ghế cũ. Trước khi cô kịp ngồi lại, hắn đã cầm lấy cái quần lót đang quấn quanh đùi trên của cô, tụt nó xuống dưới chân cô, rồi ném sang một bên. “Em....?” Cô hỏi, cố dựng khuỷu tay lên để ngồi dậy.Nhưng cô không kịp nói hết câu, vì điều cô muốn hỏi hắn đã hiển hiện rõ ràng. Hắn quỳ phía trước cô, ngay trước hai đầu gối mà cô đã khép lại theo bản năng khi ngã về phía sau, mắt hắn sáng lên nhìn cô trước khi chuyển xuống đùi, và hắn bắt đầu mơn trớn. “Em thường ngồi trong lớp”, hắn nói bằng giọng lào khào khiến cô phải căng tai ra nghe. Vừa nói, hắn vừa đưa tay lên trên đùi cô, luồn vào dưới cái váy ít ra lúc này cũng che được phần cơ thể bên dưới quan trọng nhất của cô. “Và băn khoăn không biết cô có mặc quần nịt hay tất bên trong váy không. Em luôn luôn thích được tưởng tượng cô đứng dạy trên đó, chỉ đeo tất và đai móc tất, không mặc quần lót.” “Không phải thế chứ,” cô nói, sốc trước ý nghĩ đó. “Đúng thế đấy,” hắn đáp, nhìn vào mắt cô - đôi mắt cháy âm ỉ, tròng mắt màu xanh khói gần như đã bị màu đen của đồng tử át đi. Rachel run rẩy nhận ra rằng hắn đang nói thật. Chỉ cần nghĩ đến những giấc mơ ướt át của Johnny Harris hồi trung học khi cô còn dạy hắn đã đủ khiến cô run rẩy. Chắc chắn đã cảm nhận được phản ứng của cô, bởi vì ánh mắt hắn lại chuyển xuống chân cô và hai tay hắn đột nhiên trượt lại gần nhau, chuyển từ đùi trong xuống đầu gối. Ở đó, hắn túm lấy hai đầu gối của cô, rồi kéo cô xuống để cô ngồi lên mép ghế và cùng lúc đó tách hai chân cô ra. “Johnny...” Hơi khó thở, xấu hổ trước việc phơi bày cơ thể mình ra trước mặt hắn, Rachel thì thầm tên hắn. Nhưng ngay cả đối với cô, âm thanh đó cũng không giống như một lời phản đối. Sao cô có thể phản đối khi cả cuộc đời cô đã phụ thuộc vào thời điểm này. Cô đã trở thành nô lệ của một niềm đam mê rộn ràng đang dâng lên. “Em thường tưởng tượng ra mình làm như thế này với cô. Em thường hình dung xem trông cô thế nào và có vị ra sao, cô sẽ rên rỉ những gì.” “Ôi, làm ơn...” Rachel không biết mình đang cầu xin điều gì. Lời thú nhận của hắn và những hình ảnh nó gợi lên khiến các cơ của cô rủn ra. Mắt đờ đẫn vì ham muốn, cô chỉ biết nhìn và run rẩy khi hắn kéo váy cô lên trên, làm cô trần truồng từ eo trở xuống. Đôi tay khỏe mạnh với những ngón tay dài, làn da màu hồng trên mu bàn tay với những sợi lông đen tạo ra một hình ảnh cực kỳ gợi dục khi chúng trượt từ bụng cô xuống và nóng bỏng đặt lên phía trong đùi cô. Ham muốn chúng gợi ra, và cả sự mong chờ đến không chịu nổi khiến Rachel hít một hơi thật sâu và run rẩy. Johnny cúi đầu xuống và làm điều mà cô biết hắn định làm, điều cô muốn hắn làm và khao khát hắn làm, cũng là điều mà cô thấy xấu hổ thay cho hắn vì đã thực hiện. Khi miệng hắn chạm vào mình, cô cứng người lại, thở hắt ra, rồi lún người trên đống gối, hai mắt cô nhắm nghiền, những ngón tay bám chặt vào bề mặt vải. Hắn rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng một cách trang nhã, cái lưỡi nóng rẫy của hắn lần tìm đến cánh hoa mỏng manh và làm quen với nó khiến cả cơ thể cô run lên bần bật. Khi hắn đã khiến cô thích thú đến mức không để ý đến gì nữa, những ngón chân cô cong lên trên đế xăng đan da và mông cô ưỡn lên khỏi ghế, hắn liền đưa lưỡi vào trong cô và đó là hành động khó tin nhất. Tay cô vùi trong tóc hắn, cố gắng kéo miệng hắn ra trước khi cô đâm đầu vào cái hố đen trước mặt, nhưng hắn không dừng lại. Khẽ rên lên một tiếng, cô mất đi sự kiểm soát cuối cùng và rơi vào đó. Khi quay trở lại với thực tại, cô thấy miệng hắn vẫn đang ở giữa hai chân mình, lưỡi hắn vẫn đang thực hành những màn trình diễn gợi dục trên cơ thể cô. Giờ đây khi đã thỏa mãn, niềm đê mê hung bạo và nóng bỏng đã túm được cô và bùng nổ trong cô, làm cô co thắt, Rachel có thể tiếp nhận nhiều hơn những gì hắn đang làm cho cô. Não cô hình dung một cách sống động hình ảnh của họ lúc này, mặt cô đỏ lựng và cố ngồi dậy để đẩy hắn ra xa và khép chân lại. Chiếc cằm nhám của hắn cọ vào lớp da mỏng ở phần đùi trong của cô khi hắn không chịu buông cô ra. “Ồ, không,” hắn thì thào, liếc nhìn cô và túm lấy hông cô để đưa về vị trí thuận tiện cho hắn. “Nhưng cô đã...” Rachel nói, rồi ngưng bặt, mặt càng lúc càng ửng đỏ cho đến khi có cảm giác như thể nó lan ra toàn bộ cơ thể, cùng lúc đó cô cứ cân nhắc rồi lại gạt bỏ hàng loạt cách khác nhau để bảo với hắn điều đó, rằng không cần phải tiếp tục nữa. “Lên đỉnh? Em biết,” hắn nói nốt, giọng lè nhè và hơi hụt hơi. Cuối cùng hắn cũng nhấc đầu ra khỏi cô. Rachel nghe thấy tiếng khàn khàn trong giọng nói của hắn, thấy ánh sáng rực cháy trong mắt hắn, thấy sự ẩm ướt trên miệng hắn, thấy đôi vai rộng của hắn, và khuôn ngực lớn của hắn chèn giữa hai chân cô, tách chúng ra, và cô lại cảm thấy bị kích thích. “Cô nghĩ là em không hiểu à? Em muốn cô lên đỉnh, lên đỉnh, lên đỉnh mãi, vì em.” Hắn vòng tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng và xoay cô lại để cô nằm lên tấm thảm màu be, hai tay bám chặt vào vai hắn, hai chân duỗi ra khi hắn quỳ vào giữa hai đùi cô. Trước sự ngạc nhiên, cô quên mất bộ ngực, và trước khi cô kịp nhớ ra, hắn đã luồn một tay xuống dưới lưng cô, tháo móc áo và bỏ cái áo lót ra. “Ôi, đừng!” Theo bản năng, Rachel đưa tay lên che mình và giãy giụa để trốn khỏi hắn, nhưng hắn không để cô đi. Hắn giữ eo cô cho đến khi cô thôi uốn éo, rồi chuyển chú ý sang cái váy đang lùng bùng trên eo cô. Trừ chỗ đó ra, với đôi xăng đan và hai tay che ngực, Rachel nhận ra mình trần truồng như nhộng, trong khi hắn vẫn mặc quần áo chỉnh tề. Nỗi xấu hổ đột ngột làm mặt cô đỏ bừng không khác nào những quả mâm xôi trên váy. “Làm thế nào để cởi cái váy chết tiệt này ra được nhỉ?” Hắn bối rối nhìn cái váy của cô, tay dò dẫm bên hông cô để tìm cách mở. “Có một cái cúc... ở phía trước”. Thực ra là có hai cái, khá to, hình quả dâu trên cạp váy mà cô không hiểu sao hắn không thấy. “Chỉ cho em đi.” Nghe lời, Rachel với tay xuống... và nhận ra mình đã rơi vào bẫy của hắn. Cô vừa bỏ tay ra, hắn liền lần lên ngực cô. “Không!” Tay cô vung lên để túm lấy cổ tay hắn, cố đẩy ra xa. Ngực cô nhỏ quá, chỉ to hơn cái chén một chút, nên tay hắn gần như bằng phẳng khi phủ lên ngực cô. Hắn để cô lôi tay hắn ra, nhưng sau đó lại đảo ngược tình thế bằng cách luồn những ngón tay vào tay cô rồi đè xuống thảm. Mắt hắn dán vào cô, đánh giá hai bầu ngực với những núm vú nhỏ màu hồng. Rachel gần như co rúm người lại, cô quá hoảng sợ đến mức hắn phát hiện ra điều cô đang nghĩ. “Xấu hổ à, Rachel?” Hắn hỏi, và đường cong trên miệng hắn làm trái tim cô loạn nhịp. Gần như ngừng thở, cô nằm bất động khi hắn quỳ xuống hôn một núm vú cương cứng rồi đến núm còn lại. Hơi nóng và sự ẩm ướt từ miệng hắn làm cô run bắn, và mắt cô nhắm lại khi hắn từ từ ngậm một núm vú vào miệng. Cơ thể cô rùng mình phản ứng. Dù nhỏ bé, hai bầu ngực của cô cũng sỡ hữu đủ những nút cảm giác. Thở hổn hển, lưng cong lên vì thỏa mãn, một lần nữa cô lại phó mặc cơ thể mình cho hắn. Hắn quỳ bên trên cô, chỉ dùng miệng chạm vào ngực cô và các ngón tay đan vào tay cô, thế mà cô hoàn toàn để mặc hắn làm mọi chuyện, như thể hắn đã trói cô vào vậy. Cô nằm duỗi thẳng hai chân bên dưới hắn, không còn gì che giấu khỏi mắt hắn, miệng hắn hay tay hắn, một lần nữa lại run rẩy khát khao hắn đến mức không thể từ chối hắn điều gì. Lưỡi hắn quét vào núm vú của cô, khẽ nút, nhẹ nhàng cắn cho đến khi cô run rẩy toàn thân, cho đến khi cô trơ trẽn và ham muốn được giải phóng đến mức ưỡn cả người lên chạm vào đôi chân cứng như đá của hắn. “À, Rachel,” cô nghe thấy hắn nói, và sau đó, lần đầu tiên cô thấy hắn nằm trên người mình. Cô cảm thấy trọng lượng của hắn nhấn mình vào tấm thảm nhung, quần áo hắn cọ sát lên cơ thể trần truồng của cô, râu ria lởm chởm của hắn cọ vào cái cằm trơn mịn của cô khi hắn tìm miệng cô, và một lần nữa cô lại tan ra trong niềm khoái cảm vô bờ và vòng tay quanh cổ hắn, đáp lại nụ hôn của hắn một cách cuồng nhiệt. Lần này cô chỉ có vài giây tỉnh táo để phân tích cảm giác của mình. Hắn nặng, to hơn cô rất nhiều, và khỏe khủng khiếp. Chỗ phình lên cứng như thép trong quần hắn đủ làm cô đau khi hắn ấn nó lên người cô. Vị rượu whiskey, bình thường cô rất ghê tởm, lại cực kỳ gợi tình trên môi và lưỡi hắn. Hắn hôn cô bằng cơn đói ngấu nghiến, lưỡi hắn ấn vào miệng cô, chiếm đoạt và khuyến khích cô làm như thế với hắn. Cô làm theo, bỏ qua mọi quy tắc lễ giáo cả đời, đu lấy cổ hắn và quấn chân quanh lưng hắn, rên rỉ sốt ruột khi hắn cởi khóa quần bò, giải thoát cho mình và tiến thẳng vào cô. Trước cảm giác về hắn, to, cứng và nóng bỏng, choáng trọn vẹn lấy cô, những móng tay của Rachel cắm vào lưng hắn, và cô thở hổn hển. Rồi cô không nghĩ được gì nữa, không thể làm gì được nữa, chỉ biết cảm nhận khi hắn làm cô mê dại, uốn cong người, quắp chặt và rên rỉ như một con thú đang bị kích thích. Cuối cùng cô là người hét lên, và hắn chỉ cắn răng giải thoát trong lặng lẽ. Hắn sụp xuống trên người cô, trọng lượng của hắn làm cô bẹp xuống. Mới chỉ vừa vòng tay quanh vai hắn và luồn những ngón tay vào mái tóc đen mượt như tơ của hắn, Rachel đã cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến.
Chương 18:
Rachel cảm thấy mình như một người đàn bà dâm đãng. Hai phút nằm dưới Johnny và lắng nghe tiếng hắn ngáy ầm ĩ vào tai mình, cô thấy mình như một người đàn bà hư hỏng. Cô đang trần truồng trừ chiếc váy đã vén lên đến tận eo và đôi xăng đan còn chưa kịp tháo ra, ướt sũng vì mồ hôi của hắn, trơn trượt vì tinh trùng của hắn. Vị whiskey chua ngắt trong miệng. Không khí xung quanh nồng lên mùi rượu mạnh và hoan lạc. Cô ngủ bao lâu rồi, mười lăm phút hay mấy tiếng, cô không biết. Tất cả những gì cô biết là mình đang mệt lử, các cơ của cô đau như dần, và cô thấy bẩn thỉu. Khi nhớ lại hắn đã làm những gì với cô, cô đã để hắn làm những gì và sung sướng ra sao, Rachel cảm thấy vô cùng xấu hổ. Khi nhớ lại mình đã làm chuyện đó với ai, cô muốn chết vì nhục nhã. Johnny Harris. Học sinh cũ của cô. Kém cô mấy tuổi. Từng bị vào tù. Người tình của Glenda Watkins và chỉ có Chúa mới biết là của bao nhiêu người phụ nữ khác nữa. Hắn nói hắn đã tưởng tượng đến chuyện làm tình với cô từ hồi cô còn là giáo viên dạy tiếng Anh của hắn ở trường cấp ba. Cô đã giúp hắn biến giấc mơ hão huyền thời trai trẻ thành sự thật trong một khoảng thời gian ướt át đến mức thật khó có thể lặp lại. Chắc chắn đó là tất cả những gì cô có thể trông chờ. Dù sao đi nữa, cô muốn gì cơ chứ? Một mối quan hệ ư? Với Johnny Harris ư? Ý tưởng đó là một câu chuyện cười, một câu chuyện cười không vui vẻ cho lắm. Hắn đã khóc trong tay cô. Khi nhớ đến chuyện đó, Rachel thấy tim mình thắt lại. Cô ghét phải thừa nhận, nhưng cảm giác của cô dành cho hắn không đơn thuần chỉ là thương cảm và ham muốn. Cô quan tâm đến hắn. Và mặc dù coi cô là một bờ vai để dựa vào mà khóc – hình ảnh của một người mẹ, có lẽ vậy – nhưng hắn lại không quan tâm đến cô như thế. Cô biết điều đó. Hắn đã “thèm muốn” cô, hắn đã nói thế. Rachel sợ rằng đó là tất cả những cảm giác hắn dành cho cô. Bây giờ, khi hắn có được điều hắn hằng mong muốn, chà… Đến sáng mai hắn sẽ không còn tôn trọng cô nữa. Cái cụm từ nhàm chán mà cô biết được qua sách vở ấy bỗng hiện lên trong óc cô. Cô được nuôi nấng để trở thành một quý cô – một cụm từ nhàm chán khác, một từ cổ lỗ, nhưng cô không làm gì khác được, đó là sự thật. Ở những thị trấn nhỏ miền Nam, người ta vẫn có các quý cô cũng như những phụ nữ không phải là quý cô – và những quý cô đó biết rằng nếu một người phụ nữ mà dễ dãi thì đàn ông sẽ đạt được điều họ muốn rồi chuyển sang cuộc chinh phục mới, như một con ong chuyển từ bông hoa này sang bông hoa khác. Dễ dãi nghe quá nhẹ nhàng với việc cô đã làm. Phóng đãng càng không đủ. Là một người yêu từ ngữ, cô cũng không thể nghĩ được một từ nào tục tĩu hơn cho phù hợp với mình. Rachel sợ chạm vào Johnny làm hắn thức giấc, sợ phải đối mặt với hắn, ngay ở đó, với cô trong tình cảnh như thế, cả hai người trong tình cảnh như thế. Cô không nghĩ là mình có thể chịu được điều đó. Nhưng cần phải nhấc hắn ra. Trọng lượng của hắn dần trở nên không chịu nổi, và sống lưng cô bắt đầu đau nhức vì bị đè xuống sàn nhà cứng bên dưới tấm thảm. Với lại cô cũng muốn trốn đi. Cố gắng uốn người và đẩy vào vai trái của hắn, Rachel đã có thể nhích ra. Hắn vẫn ngủ, mê muội không biết gì khi cô đứng lên. Đầu gối run rẩy, cô đứng nhìn hắn, cố gắng vuốt chiếc váy nhăn nhúm cho phẳng lại. Tiếng ngáy của hắn to hơn, đã chuyển thành tiếng rống. Rachel nhận ra là giấc ngủ của hắn không bắt nguồn từ sự thỏa mãn nhục dục. Hắn đã mệt lử do uống quá nhiều whiskey. Trong một thoáng, cô phải kiềm chế mình để không đá hắn. Tay hắn giang quá đầu, những ngón tay hơi cong xuống tấm thảm. Đôi chân dài của hắn khép lại với nhau, có lẽ vì chiếc quần jean và quần soóc Jockey đã bị tụt xuống đùi bó lại. Mông hắn để trần, đẹp, tròn lẳn, và từ kinh nghiệm cô có, chạm vào đó cũng có cảm giác cứng như vẻ bề ngoài ấy. Cặp mông mịn và không có lông, sáng màu hơn những múi cơ trên đùi hắn. Đùi hắn sẫm màu hơn nhiều vì trên đó rải rác ít lông màu đen. Khe hở giữa hai bờ mông thu hút ánh mắt cô. Rachel nhớ mình đã đưa những ngón tay vào khe hở đó, liền đỏ mặt rồi đưa mắt đi chỗ khác. Chiếc áo phông trắng, chỉ bị xoắn lại một chút trên vòng eo nhỏ của hắn. Rachel nghĩ rằng vì nó bó quá nên đã không được cởi ra, cũng giống như chiếc váy của cô. Ngó qua một bên vai rộng, cô thấy một sợi dây màu hồng: áo lót của cô. Cúi xuống để lấy nó, Rachel gần như phải nhấc vai hắn lên khỏi mặt đất. Nếu bản thân chưa nếm trải thì cô không bao giờ tin một người đàn ông gầy với cơ bắp rắn chắc như vậy lại có thể nặng đến thế. Cô phát hiện ra tay mình không được vững khi phải cố túm lấy dây áo lót hai lần. Cuối cùng cô cũng thành công và đưa quai áo lên vai, chỉnh cho bầu ngực trở về đúng vị trí. Suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu cô là dường như hắn không thất vọng trước kích cỡ bộ ngực của cô. Ngược lại, hắn đã mơn trớn và hôn chúng với sự thích thú đến mức khi nhớ lại cô vẫn còn cảm thấy xấu hổ. Rachel ngần ngại trước ký ức ấy, cảm thấy màu đỏ lại lan lên cổ và mặt mình. Làm sao cô có thể đối diện với hắn được nữa, khi mà giữa họ đã có sự ám ảnh về đêm nay? Câu trả lời là cô không thể. Ít nhất là trong một thời gian. Cô biết mình không thể tránh mặt hắn cả đời, nhưng có lẽ cô có thể làm thế trong vài tuần. Trường học khai giảng vào thứ Năm – chỉ còn hai ngày nữa thôi đúng không? Cô sẽ bận rộn đến mức một thời gian sau đó sẽ không thể ghé qua cửa hàng. Cô phải thuê người quản lý mới, nhưng có lẽ Olivia sẽ giải quyết được công việc trong vài tuần. Hoặc cô có thể thuyết phục Ben ở lại lâu hơn một chút. Quỷ tha ma bắt Johnny Harris đi! Từ khi hắn xuất hiện, cuộc đời cô đã bị đảo lộn hoàn toàn. Thời gian sẽ xóa dần những kỷ niệm dù là đau khổ nhất, như kinh nghiệm của Rachel cho thấy. Cô chỉ mong nó sẽ xóa đi kỉ niệm này trước khi cô nhìn vào đôi mắt màu xanh khói đó lần nữa. Chiếc áo phông in hình quả mâm xôi của cô nằm ở góc ghế gần chân hắn. Rachel đi men theo cơ thể nằm sấp của Johnny, cầm cái áo lên rồi kéo qua đầu. Nhét áo vào trong cạp váy nhanh nhất có thể, cô nhìn quanh để tìm thứ đồ duy nhất còn chưa tìm thấy: quần lót. Khi nhớ đến cách mình làm mất nó như thế nào, cô chỉ muốn chui xuống đất. Không thấy nó đâu cả. Sau khi tìm kiếm cẩn thận, Rachel nghĩ chắc hẳn Johnny đang nằm đè lên nó. Không thể còn chỗ nào khác. Trong một thoáng cô đã muốn để nó lại. Nhìn bên ngoài, cô vẫn ăn mặc chỉnh tề. Cô vẫn có thể về nhà như trước, và không ai biết được. Cho đến khi Johnny Harris quyết định trả lại quần lót cho cô, và cô biết hắn rất có thể sẽ làm điều đó công khai trước mặt nhiều người. Rachel không thể để chuyện đó xảy ra. Ý nghĩ đó làm mặt cô nóng bừng. Quỳ xuống cạnh hắn, cô nắm lấy một bên vai và cố kéo lên. Gần như không có gì suy chuyển, ngoại trừ việc hắn càu nhàu làm đứt quãng tiếng ngáy. Hắn nặng quá, cô không thể nhấc lên nổi mà còn ngã lên lưng hắn. Từ đâu đó sau cô vang lên tiếng khụt khịt và tiếng ư ử khe khẽ. Con vật bị nhốt đang ẩn trong phòng ngủ, chỉ có một cánh cửa gỗ mỏng manh ngăn giữa cô và nó. Rachel bị kích động. Johnny đang mê mệt và không thể dậy nổi ngay cả khi cô bị xé ra thành từng miếng trên người hắn. Nếu con chó thoát ra, số phận cô không biết sẽ ra sao. Cô lại nhấc vai hắn lên. Có lẽ nó nhích lên được hai ba phân rồi rơi uỵch xuống. Hắn lại càu nhàu, và con chó lại rên rỉ. Đến lúc này Rachel đành chịu thua vì sợ. Cô sẽ không dịch chuyển nổi hắn, hắn nặng như chì thế này. Tiếng khụt khịt lại vang lên, sau đó là một tiếng gầm thay vì tiếng rên rỉ. Rõ ràng là con chó đã đánh hơi được cô và đang bộc lộ sự khó chịu của mình. Rachel quyết định bỏ đi khi vẫn còn có thể, dù có quần lót hay không. Trên đường ra cửa, cô thấy chiếc quần lót nằm trên một quả bóng dưới chiếc bàn để đèn. Khẽ lẩm bẩm vì nhẹ nhõm, Rachel lôi nó ra và mặc vào. Sau đó, không quay lại nhìn Johnny, cô ra khỏi cửa. Mặc dù đêm rất ấm nhưng Rachel vẫn run lên khi lái xe về nhà. Dù sao thì mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi vừa rồi cũng là những giờ phút mệt mỏi nhất cả về thể chất và tinh thần trong cuộc đời cô. Đầu tiên, Johnny đã tấn công vào cảm xúc của cô, cào xé trái tim cô cho đến khi nó rỉ máu rồi chiếm đoạt cơ thể cô. Cô đã đầu hàng, cả thể xác lẫn tâm hồn. Do đó việc cô khó trở lại trạng thái bình thường cũng là điều dễ hiểu. Tylerville vào ban đêm tối như hũ nút. Ánh trăng lưỡi liềm mờ ảo trên đầu đã xua đi những bóng tối kỳ dị trên con đường nhỏ uốn lượn. Rachel lái xe về nhà, đi qua những cánh đồng vắng và qua con đường đôi hai hàng cây thông cao chót vót – con đường mà ngày nào cô cũng đi qua mấy lần – và cố không để cho trí tưởng tượng của mình lất át lý trí. Có rất nhiều câu chuyện ma quái ở vùng Tylerville đến nỗi nếu ai đó tin vào chúng thì họ sẽ không bao giờ ra ngoài vào buổi tối. Vấn đề là, một số chuyện là có thật, cô biết thế. Cô chỉ không biết là chuyện nào thôi. Ví dụ, bác cả Virginia của cô thường kể một câu chuyện về nhà thờ Tin Lành cũ kỹ đã bị bỏ hoang từ lâu, nhà thờ mà Kay và những thành viên khác của hội Bảo tồn đang nóng lòng muốn tân trang lại. Nóc nhà thờ chĩa thẳng lên trời trên một cái đồi nhỏ không xa nhà Rachel lắm. Rachel lái xe qua đó mỗi lần cô đi vào thị trấn hoặc từ đó quay về, và hiếm khi cô nghĩ đến bóng ma của nữ nhạc công chơi piano trong nhà thờ – người được cho là vẫn đang chơi ở đó. Nhưng đêm nay, khi đến gần nhà thờ, câu chuyện đó lại tự hiện lên trong đầu cô. Có lẽ là vì thần kinh cô đã căng thẳng từ trước, Rachel rầu rĩ nghĩ và đạp mạnh hơn vào chân ga. Nhưng tòa nhà nhỏ với nước sơn trắng mới được hội Bảo tồn sơn lại theo định kỳ dường như đang rực sáng lên trong bóng tối. Nhưng dù thế nào đi nữa, Rachel cũng không thể không đưa mắt ra tìm kiếm và cảm thấy mình như đang lao ra khỏi đường vậy. Câu chuyện như sau: Nhạc công chơi piano của nhà thờ – một người phụ nữ trẻ đã bị lãng quên tên sau bao năm tháng – đã yêu cha xứ. Vợ ngài, người đã trồng khu vườn trong cái nghĩa trang mà Kay đang muốn phục hồi, phát hiện ra chuyện đó và phục trong vườn để chờ hai người họ. Nhưng điều ngạc nhiên nhất là hai người đó lại thực hiện hành vi sai trái của mình trong nhà thờ. Một đêm, vị cha xứ được giáo dân gọi đi vì có người ốm, và nữ nhạc công xinh đẹp ở trong nhà thờ chờ người tình. Nhưng không phải ông mà là vợ ông đến, và bằng cách nào đó giết tình địch của mình, rồi giấu cái xác đi. Vị cha xứ có thể đã nghi ngờ, nhưng những người khác thì không. Sự biến mất của người phụ nữ trẻ là một trong số những câu chuyện huyền bí góp phần làm phong phú thêm những câu chuyện phiếm ở thị trấn trong bao nhiêu năm trời. Vợ của cha xứ sống lâu và rõ ràng là không bị kết tội bên người chồng lầm lỗi của mình, và trong suốt cuộc đời bà, không ai biết được tội lỗi đó. Sơ suất duy nhất của bà là giữ một quyển nhật ký trong đó mỗi ngày bà đều viết vô cùng chân thực. Những công thức nấu ăn, những câu chuyện của nhà thờ, đến cả vụ giết người và hậu quả của nó, và vì thế câu chuyện ra đời. Tất nhiên, cuốn nhật ký đó sau này đã biến mất đầy bí ẩn. Chứng cứ duy nhất là việc phát hiện ra bộ xương của một người phụ nữ trẻ không nằm trong quan tài ở một hầm mộ đằng sau nhà thờ vào thế kỷ mười chín. Đến lúc đó, vị cha xứ và vợ ông ta đã chết từ lâu. Bộ xương đó cùng với câu chuyện về vụ ngoại tình và giết người đã làm xôn xao dư luận hơn là gây ra sợ hãi. Những người già trong thị trấn thề là có chuyện phát hiện ra bộ xương đó. Còn những chuyện khác, theo như Rachel được biết, đơn thuần chỉ là suy đoán. Nhưng phần đáng sợ là, trong một đêm mưa giống với cái đêm mà người ta cho rằng tội ác đã xảy ra, những người hay đùa ở địa phương đã nói rằng người ta vẫn nghe thấy tiếng cô nhạc công đã chết chơi đàn, ngồi chờ người tình tội lỗi của mình đến. Bác Vir, người chưa bao giờ nói dối trong đời – theo như Rachel biết – đã thề là bác từng nghe thấy tiếng đàn ma quái đó hồi còn bé. Bác và vài người bạn đã rón rén vào sân nhà thờ, vừa sợ vừa thích thú, để nhìn tận mắt con ma – và quả nhiên, khi họ trèo lên một cửa sổ, tiếng đàn của bài “Amazing Grace” đã vang lên bên tai họ. Mấy cô gái sợ hãi chạy bán sống bán chết về nhà. Nhiều năm sau, khi bác Vir đã kể câu chuyện đó không biết đến lần thứ bao nhiêu cho những đứa cháu gái mắt tròn xoe của mình, nó vẫn làm Rachel sợ đến dựng tóc gáy. Lúc này ánh trăng đã trải lên nóc nhà thờ, làm cho nó như đang phát sáng. Trong bóng tối bên cạnh tòa nhà, một hình dáng ma quái dường như đang chuyển động, Rachel nhìn, rồi lại nhìn lần nữa, tưởng như trong giây phút đáng sợ ấy cô đã nhìn thấy thứ gì đó. Nhưng tất nhiên là chẳng có gì rồi. Cô biết điều đó rõ như là biết tên mình vậy. Tuy nhiên, cô vẫn suýt nữa đâm vào một cái cây khi ôm một đường cua trên đường. Tưởng tượng thôi, tất nhiên rồi, Rachel kiên quyết bảo mình, mặc dù trong lòng bàn tay mồ hôi đang rịn ra. Chẳng có gì ngoài trí tưởng tượng cả. Đến khi Rachel đến được cổng của Walnut Grove và rẽ vào đường dành cho ô tô, tim cô gần như đã trở về nhịp đập bình thường. Cô thấy toàn bộ ngôi nhà sáng bừng ánh đèn. Gần như mọi ô cửa sổ ở tầng dưới đều sáng, cả tầng trên cũng thế, chỉ có phòng ngủ đằng trước nơi bố cô thường ngủ là tối. Có chuyện gì đó đã xảy ra. Điều đó làm Rachel kinh hãi. Cô phanh kít xe lại, rồi nhảy ra và lao vào cửa trước. Cửa mở ra đúng lúc cô vừa đưa tay lên nắm đấm. “Con đã ở chỗ quái quỷ nào thế?” Mẹ cô tức giận thì thào, mắt bà quét lên người Rachel và trợn lên trước những gì trông thấy. “Có chuyện gì thế ạ? Bố làm sao ạ?” Rachel bỏ qua ánh mắt của Elisabeth, mặt cô trắng bệch, trong tim dâng đầy nỗi khiếp sợ phải đối diện với điều không thể tưởng tượng nổi. “Bố con ổn.” Elisabeth có vẻ chán nản khi nhìn Rachel từ đầu đến chân một lần nữa. Dưới ánh sáng ở sảnh trước, bà không bỏ lỡ một chi tiết nào trong bộ dạng của con gái, từ chiếc váy màu xanh lục nhàu nhĩ, mái tóc rối bù, cho đến môi dưới hơi sưng. “Là Becky. Con bé về nhà cách đây một tiếng cùng ba đứa trẻ. Nó khóc như mưa, và mẹ không thể hiểu được tại sao lại thế. Có thể con làm được đấy.” “Becky.” Rachel nói, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Dù là chuyện gì làm con bé phiền não thì cũng không ai chết. Máu cô đã đông cứng lại trước các khả năng có thể xảy ra. Mặc dù cô biết rất rõ rằng bố mình sẽ không bao giờ khỏe lại mà sẽ chỉ tiếp tục suy giảm thể lực cùng trí tuệ cho đến khi cái chết giải thoát cho ông, nhưng cô vẫn rùng mình trước ý nghĩ rằng ông đã rời khỏi cõi đời này. “Con bé đâu ạ?” Rachel vừa giũ suy nghĩ sầu muộn đó ra khỏi đầu vừa hỏi. “Trong thư viện. Mẹ đã làm cho nó món chocolate nóng. Nhưng nó không nói với mẹ. Nó chỉ khóc thôi.” “Con sẽ đến xem sao.” “Chờ chút,” Elisabeth nói và túm lấy tay Rachel. “Trước khi con đi, mẹ muốn biết con đã ở đâu. Đã quá nửa đêm rồi. Không có nơi nào trong thị trấn mở cửa muộn đến thế, và đừng nói với mẹ là con đi với Rob vì cậu ấy đã gọi điện để rủ con đi picnic vào ngày nghỉ lễ Lao động [1] rồi.” [1] Ngày thứ hai đầu tiên của tháng 9 được chọn làm ngày lễ Lao động của Hoa Kỳ từ năm 1894, thường được coi như ngày lễ đánh dấu mùa hè đã kết thúc. Mắt bà lại chiếu lên Rachel lần nữa ra vẻ thấu hiểu và đánh giá làm xương sống Rachel cứng lại còn cổ cô nóng bừng. “Con lớn rồi, mẹ ạ. Nếu con muốn ở ngoài quá nửa đêm, đó là vấn đề của riêng con.” Mặt Elisabeth căng thẳng, để lộ ra khuôn xương xinh đẹp đồng thời làm mặt bà trở về đúng với tuổi thật của mình. “Mẹ không còn hiểu con nữa, Rachel ạ”, bà nói. “Trước đây con luôn luôn khôn ngoan, đáng tin, thông minh về tất cả mọi chuyện. Nhưng gần đây, mẹ cảm thấy như thể mẹ không quen biết con vậy. Từ khi thằng Harris đó về thị trấn, con đã thay đổi. Tối nay con đã ở với nó. Đúng không?” Elisabeth nhìn thẳng vào mắt con gái như thể bà có thể đọc được bí mật ẩn sâu trong đó. “Nếu đúng thì sao hả mẹ?” Rachel khẽ đáp. “Chuyện đó khủng khiếp lắm ạ?” Không chờ câu trả lời, cô rút tay ra khỏi tay mẹ và đến chỗ đứa em gái trong thư viện.
Mùa Hè Định Mệnh Mùa Hè Định Mệnh - - Karen Robards Mùa Hè Định Mệnh