Nếu bạn không thể phạm sai lầm, bạn sẽ không thể làm được điều gì.

Marva Collins

 
 
 
 
 
Tác giả: - Karen Robards
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Góc phố
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2873 / 46
Cập nhật: 2014-12-20 08:52:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
hương 15:
Phần còn lại của Willie Harris nằm trong một chiếc quan tài đóng kín màu xám đặt trước căn phòng ốp gỗ. Năm hàng ghế ọp ẹp, cả thảy khoảng bốn mươi chiếc, được nhà tang lễ xếp lên. Sau đó, thi thể sẽ được đem đi hỏa táng. Rachel ngồi ở hàng ghế thứ tư với Kay Nelson. Kay, hình như cảm thấy tội lỗi sau cuộc nói chuyện ở nhà thờ, đã lẻn vào vừa đúng lúc nghi lễ bắt đầu. Ngoài hai người phụ nữ ra còn có năm người dự đám ma nữa: hai người phụ nữ trẻ ăn mặc nhếch nhác, khó coi mà Rachel không biết; Don Gillespie, chủ của ngôi nhà mà gia đình Harris đã thuê trong nhiều năm; và Glenda Wright Watkins cùng con trai, Jeremy. Johnny không xuất hiện. Hai người con khác nhà Harris cũng không. Sự có mặt của Glenda mà không có Johnny làm Rachel cảm thấy sốc. Cô đã gọi điện thoại đến căn hộ của hắn không biết bao nhiêu lần kể từ sau khi cô tới đó nhưng không có ai trả lời. Cô đã nghĩ rằng Johnny đi đâu đó với Glenda. Nhưng Glenda đang ngồi trước cô hai hàng ghế, cái đầu màu vàng cúi xuống, tay vòng sang ôm lấy đứa con trai bên cạnh. Nếu Johnny không ở chỗ họ thì hắn đang ở đâu? Rachel sốt ruột chờ cho nghi lễ kết thúc để còn nói chuyện với cô ta. Khi lời cầu nguyện cuối cùng cũng vang lên và những người dự đám tang bắt đầu đi ra, Rachel vội vã đứng lên. Bên cạnh cô, Kay cũng đứng lên. “Đó không phải là điều đáng buồn nhất mà chúng ta từng chứng kiến sao?” Kay thì thào với Rachel. “Chẳng có đứa con nào đến dự. Chị có nghĩ là ông ta đã xử tệ với họ khi còn sống không?” “Chị không biết nữa,” Rachel đáp, không thành thật lắm. Năm đầu tiên cô dạy cậu ta, Johnny mười sáu tuổi xuất hiện ở trường với đôi mắt thâm tím và đôi môi rách thường xuyên đến nỗi cô đã nghi ngờ rằng cậu ta bị bố đánh đập. Mối bận tâm ấy làm cô để ý đến những đứa trẻ khác nhà Harris hơn thường lệ. Anh chàng Buck to cao, đồ sộ, lớn hơn Johnny hai tuổi, đã bỏ học cách đó vài năm nên cô không quan sát được. Nhưng Grady, một cậu bé gầy gò, ít nói, nhỏ hơn Johnny ba tuổi, và Sue Ann vẫn đang học cấp một, cũng thường xuyên phải chịu những vết thương giống như Johnny. Khi Rachel gặng hỏi Johnny xem họ có bị ngược đãi không, cậu ta chỉ cười vào mặt cô và chối bỏ tất cả. Nhưng điều đó không làm giảm đi mối nghi ngờ của Rachel dù chỉ là một chút. Cô quay sang xin bố lời khuyên nên làm gì, nhưng Stan chỉ nói ngắn gọn: Tránh xa chuyện đó ra. Những chuyện diễn ra sau những cánh cửa đóng kín không phải việc của cô. Lời tuyên bố đó đã khơi mào cho một trong số rất ít những cuộc tranh luận giữa hai cha con. Bất chấp sự can ngăn của Stan và lời phủ nhận của Johnny, Rachel vẫn quyết định: nếu lần sau cô còn thấy một dấu vết nào trên người một đứa trẻ nhà Harris, cô sẽ báo cáo với ủy ban chăm sóc và bảo vệ trẻ em của hạt. Nhưng cô chẳng bao giờ nhìn thấy những dấu vết đó nữa. Hồi đó, Rachel đã cho rằng kết luận của mình là quá vội vàng. Giờ đây nhìn lại, cô không biết liệu có phải việc mình tra hỏi Johnny đã được nói lại với Willie Harris, và như thế đã ngăn chặn được ông ta không. Cô mong là vậy. “Ai thế chị?” Kay vừa thì thào vừa gật đầu về phía hai cô gái trẻ, một cô mặt đầy nước mắt, quay đi khỏi cái quan tài và bước về phía họ. “Chị không biết ai cả. Chị xin lỗi, Kay, chị phải nói chuyện với một người.” Rachel đuổi kịp Glenda ngay trước khi cô ta và Jeremy bước ra khỏi cửa. “Chào Jeremy. Chào cô Watkins, đúng không ạ? Cô nhớ tôi chứ?” Rachel không thể không lén nhìn bao quát người phụ nữ kia. Glenda mặc một bộ vét màu xanh nhạt. Bộ đồ đó không đắt, chất vải polyester, nhưng những đường cắt may khéo léo ôm gọn lấy thân hình cô ta và vẫn giữ được vẻ phù hợp với không khí của buổi lễ. Mái tóc xù của cô ta được cột lại sau gáy bằng một cái nơ nhung màu đen. Nhìn chung, Rachel phải kết luận rằng Glenda trông đẹp hơn so với tưởng tượng của cô lúc đầu. Có lẽ, theo tiêu chuẩn của đàn ông, Glenda sẽ được cho là hấp dẫn hơn Rachel rất nhiều. Cô ta cao, mảnh mai, tóc vàng và trông có vẻ từng trải, với bộ ngực to như hai quả dưa. Rachel thấy mình đang băn khoăn không biết chúng có phải đồ thật hay không, rồi thầm mắng mình vì sự độc ác đó. Jeremy không nói gì, chỉ nhìn Rachel chằm chằm đầy cảnh giác. Cậu bé mặc một chiếc quần bò sạch sẽ nhưng đã bạc màu và áo phông phẳng phiu, điều đó cho thấy, không giống như Glenda, thằng bé chẳng còn bộ nào trang trọng hơn. Có lẽ nó đang nghi ngờ là Rachel chặn mẹ nó lại để kể chuyện của nó. Rachel khẽ mỉm cười trấn an cậu bé, nhưng dường như không có tác dụng gì. “Chắc chắn rồi. Cô là cô Grant.” Glenda gật đầu nồng hậu, và khuôn mặt gầy gò nở một nụ cười làm cô ta bỗng nhiên già đi mấy tuổi, vì hai má hằn lên cả tá những nếp nhăn do mặt trời gây ra. “Cô bạn giáo viên của Johnny. Tôi không biết là cô biết Jeremy đấy.” Jeremy liếc nhìn Rachel vừa ngang bướng vừa sợ hãi. “Chúng tôi gặp nhau qua Johnny, đúng không hả, Jeremy? Và khá là quen biết nữa, tôi nghĩ vậy.” Rachel mỉm cười với Jerremy trước khi quay trở lại với Glenda. “Tôi muốn hỏi là cô có gặp Johnny không? Tôi muốn chia buồn với cậu ta, nhưng không thể tìm được cậu ta ở đâu cả.” Glenda lắc đầu. “Lần gần đây nhất tôi gặp anh ấy là tối hôm thứ Bảy. Chúng tôi về đến nhà tôi khá muộn, cả hai đều say khướt, cô biết đấy, sau đó anh ấy đi thẳng về nhà vì dù có là bạn bè hay không, tôi cũng không cho phép đàn ông ngủ qua đêm ở nhà mình khi các con tôi ở đó. Tôi được nghỉ ngày Chủ Nhật, cả ngày hôm đó tôi chơi với các con, nên tận tối hôm qua tôi mới nghe tin về ông Harris. Tôi nghĩ hôm nay mình nên đến vì tôi và Johnny đã quen biết nhau khá lâu, và lúc này anh ấy không có nhiều người bên cạnh cho lắm.” Cô ta nhún vai. “Nhưng anh ấy không có ở đây. Và tôi cũng không ngạc nhiên gì.” “Ồ? Sao lại không?” “Chúng ta đi được chưa, mẹ?” Jeremy ngắt lời, giật tay Glenda. “Mẹ nói chúng ta có thể đi Burger King [1] mà.” [1] Chuỗi cửa hàng bán hamburger nổi tiếng của Mỹ. “Một phút nữa thôi, Jeremy. Con biết mẹ nói thế nào về chuyện ngắt lời rồi đấy.” Glenda mỉm cười vẻ hối lỗi với Rachel. “Trẻ con mà. Làm giáo viên, chắc cô biết chúng thế nào. Nhưng về chuyện Johnny không ở đây, tôi không trách anh ấy. Ông Harrris đối xử với anh ấy rất tệ, với tất cả các con thì đúng hơn. Ông ta đánh đập con cái suốt, nhiều đến nỗi tôi không nhớ nổi. Dù có bất kính với người đã khuất hay không,” cô gật đầu về phía quan tài, “tôi cũng phải nói ra sự thật.” Rachel như ngừng thở. “Trước đây tôi cũng đã từng nghi ngờ chuyện đó. Nhưng khi tôi hỏi Johnny, cậu ta chối phắt.” Glenda cười. “Hẳn rồi. Con người anh ấy là thế mà.” “Mẹ…” Jeremy bắt đầu chuyển sang rên rỉ. “Một phút thôi, Jeremy.” Kay đến chỗ họ, mỉm cười bâng quơ với Glenda. “Xin lỗi một chút, Rachel, chị có thể cho em đi nhờ đến cửa hàng của em được không? Jim chở em đến đây mà.” Giữa Kay và Glenda có sự khác biệt mà cả hai đều nhận thức rõ. Như Rachel, Kay là một phần của tầng lớp thượng lưu, trong khi Glenda chẳng là gì trong mắt những người giàu có của Tylerville. “Rất sẵn lòng.” Phải cố gắng, nhưng Rachel nghĩ mình đã ngụy trang được sự khó chịu vì bị ngắt lời rất giỏi. Glenda đang chuẩn bị nói rõ hơn về cuộc sống trước kia của Johnny, bây giờ cô ta không thể vì Kay đã đến chỗ họ. Rachel biết rõ như thể chính Glenda đã nói ra điều đó vậy. Và đột nhiên cô rất muốn được biết tất cả mọi chuyện về Johnny Harris ngày xưa. “Kay, chị nghĩ là em chưa biết chị Glenda Watkins và con trai chị ấy, Jeremy. Jeremy, Glenda, đây là Kay Nelson.” Kay gật đầu xác nhận lời giới thiệu. “Chị là người quen của nhà Harris ạ?” “Tôi là bạn của Johnny,” Glenda giải thích, như thể cô ta chẳng muốn dính dáng gì đến bố Johnny vậy. “Một người bạn ư, mẹ?” Jeremy cười khúc khích, và mắt cậu sáng lên tinh quái khi ngước lên nhìn mẹ. “Mẹ cho đó là như vậy sao? Đêm hôm trước con thấy chú ấy để tay lên…” “Jeremy Anthony Watkins!” Đưa tay lên bịt miệng con trai đúng lúc, Glenda đỏ mặt nhìn hai người phụ nữ còn lại với ánh mắt ngượng ngùng, vẻ hối lỗi. “Tôi phải đi mua đồ ăn cho thằng bé này thôi, trước khi nó biến thành một con tiểu quỷ thực sự. Hai người biết trẻ con như thế nào khi chúng chưa được ăn rồi đấy. Rất vui được gặp lại cô, cô Grant. Rất vui được gặp cô, cô Nelson.” Rachel và Kay lẩm bẩm chào tạm biệt trong khi Glenda lôi con trai đi. “Đặt tay lên chỗ nào của cô ta nhỉ?” Kay mơ màng với sự thích thú rõ rệt. “Chị không biết,” Rachel đáp với giọng chán nản nhất có thể. Cô không thích thú gì khi bàn luận, hay thậm chí là nghĩ về mối quan hệ giữa Johnny và Glenda Watkins. “Em có thể đoán,” Kay vừa nói vừa cười thầm khi vào ô tô. Nhìn Rachel tra chìa khóa vào ổ, cô ta nói thêm, “Nhưng em không nói đâu. Mặc dù em thật sự ngạc nhiên khi thấy Johnny Harris tìm được một người phụ nữ trong thị trấn này để cặp kè. Thậm chí là một người như thế. Em đã nghĩ rằng họ rất sợ hắn cơ đấy.” “Chị nghĩ Johnny và Glenda đã biết nhau từ lâu,” Rachel nói cụt lủn. Bị phân tán và muốn thoát khỏi Kay càng sớm càng tốt, Rachel không để ý thấy đống xi măng đằng trước xe cho đến khi chiếc xe trèo qua đó. Môi mím chặt, cô thề sẽ thận trọng hơn và bắt mình tập trung vào việc lái xe khi hòa mình vào dòng xe cộ. “Chị có biết hai cô gái đó là ai không?” Mắt Kay sáng lên khi cô xoay người trên ghế để bắt đầu câu chuyện ngồi lê đôi mách. “Don Gillespie có nói với em. Họ là gái điếm, Rachel ạ. Gái điếm thực thụ ấy, chị tin nổi không?” “Ồ, Kay!” Mắt Rachel rời khỏi đường cái để liếc sang cô bạn đầy vẻ hoài nghi, “Gái điếm ư?” “Don nói Willie Harris đến Louisville hai tháng một lần, đều như vắt chanh, để gặp một trong số họ. Anh ấy nói ông già đó đã quan hệ với cô ta từ hồi cô ta mới mười hai tuổi.” “Mười hai ư! Ồ, Kay! Chị không tin đâu!” Kay nhún vai. “Anh ấy nói Willie Harris đã khoe khoang về chuyện đó mà. Lạy Chúa, Rachel, cẩn thận! Chúng ta đang đi lệch ra khỏi đường rồi kìa!” Lốp chiếc Maxima nhảy lên gờ sỏi. Rachel giật mình, nhanh chóng bẻ tay lái sang trái, và họ lại ở trên đường. “Becky luôn nói rằng chị là người lái xe khủng khiếp nhất,” Kay lắc đầu thì thào. “Becky làm cái gì cũng giỏi nên có tính thích chỉ trích người khác,” Rachel ngọt ngào vặn lại. “Ố ồ,” Kay cười toe toét. “Thật là tình chị em thân thiết! Em thấy vui vì mình chỉ có anh em trai thôi. Dừng lại đi, Rachel, chị lái quá cửa hàng của em rồi!” Chiếc Maxima đúng là đã đi quá ngôi nhà bằng gạch nhỏ nơi Kay mở cửa hàng kinh doanh, tên nó là Hãy Nói Bằng Hoa. Cắn chặt răng, Rachel quay đầu xe và dừng lại ngay trước cửa hàng. Kay mở cửa, sau đó quay lại nhìn Rachel. “Tối nay chị có đến buổi họp của hội Bảo tồn không?” “Chắc là không. Nhưng chị đoán là mẹ chị sẽ đi.” Kay mỉm cười. “Mẹ chị tuyệt thật. Chị có biết bà đã đóng góp toàn bộ số tiền còn thiếu để khôi phục lại những khu vườn trong nghĩa trang nhà thờ Tin Lành không? Mùa thu này em sẽ có thể tỉa và trồng ít củ hoa, đến mùa xuân sẽ hoàn thiện nốt. Chúng sẽ tuyệt vời lắm đấy.” “Chị rất nóng lòng muốn được xem,” Rachel lịch sự đáp. Kay cười khúc khích. “Em biết, em biết, không phải ai cũng hứng thú với hoa như em. Nhưng sẽ đáng xem lắm đấy, em hứa với chị.” Giọng cô ta đột nhiên trở nên nghiêm túc. “Em rất yêu nơi đó, thật đau lòng khi thấy nó bị bỏ quên.” “Hội thật may mắn khi có một nữ chủ tịch tận tụy đến thế,” Rachel nói. “Đúng thế, phải không nào?” Kay cười tươi. “Thôi, em sẽ để chị đi. Cảm ơn đã cho em quá giang. Bảo với mẹ chị giúp em là tối nay em sẽ gặp bà ấy nhé.” Kay ra khỏi xe và đóng cửa lại. Rachel vẫy tay chào rồi đánh xe đi. Mặc dù cô hoàn toàn nhất trí với mục đích xây dựng nhà thờ Tin Lành đầu tiên của hội Bảo tồn Tylerville, nhưng vào lúc này cô không thấy hứng thú với việc khôi phục và tân trang lại cái nhà nhờ cũ nhất thị trấn ấy. Cô còn đang bận tìm Johnny. Điểm dừng tiếp theo của cô là cửa hàng Grant để xem Johnny có đi làm thay vì đến dự lễ tang của bố không. Olivia đứng trước quầy thu ngân, lắc đầu. “Anh ta không ở đây suốt cả sáng nay. Ben bảo là anh ta cũng không gọi đến báo nghỉ.” Lúc ấy vắng khách, chỉ có một người ngoài tầm nghe đang xem xét các bảng màu, nên việc Olivia vô tâm oang oang thông báo một vấn đề riêng của cửa hàng chỉ có Rachel nghe thấy. Rachel biết rằng lúc nào đó cô sẽ phải góp ý với Olivia về cái miệng toang toác của cô bé, nhưng lúc này cô không muốn trách cứ điều gì. Cô đang thực sự lo lắng cho Johnny. Nếu hắn không ở chỗ Glenda và cũng không ở chỗ làm, thì hắn đang ở đâu? “Rachel, tôi nói chuyện với cô một chút được không?” Nghe thấy tiếng cô, Ben thò đầu ra khỏi nhà kho. Rachel muốn từ chối, nhưng Ben đã quay vào văn phòng. Thầm thở dài, Rachel đi theo. Ben dựa vào thành bàn, tay khoanh trước ngực. Rachel đóng cửa và nhìn ông ta vẻ băn khoăn. “Sáng nay Johnny Harris không đi làm.” “Sáng nay là đám tang bố cậu ta mà,” Rachel đáp, vẻ che chở, nhưng không nói thêm chuyện Johnny cũng chẳng đến dự đám tang. “Hắn vẫn phải gọi điện đến xin nghỉ chứ, cô biết điều đó mà.” “Có lẽ là vì cậu ta đã quá đau buồn.” Ben kịt mũi. “Chỉ có tiểu đội xử bắn mới làm hắn buồn được thôi. Rachel, hắn không phù hợp với việc kinh doanh. Một nửa khách hàng của chúng ta không cho hắn ta phục vụ họ, và nửa còn lại chỉ dừng lại để trố mắt ra nhìn hắn! Hắn rất thô lỗ và không chịu phục tùng, trông cái dạng người ấy thì chỉ hợp tham gia vào nhóm đua xe máy, kiểu như Hells of Angels [2] ấy. Hôm thứ Bảy, tôi nói với cô là tôi sẽ nghỉ việc nếu cô để thằng bé đó đi mà không gọi cảnh sát. Chà, cô đã để nó đi. Thư nghỉ việc của tôi ở ngay đây.” [2] Một câu lạc bộ đua xe nổi tiếng, được thành lập ở Mỹ từ những năm 50 thế kỷ XX, ban đầu thành viên là những cựu binh của chiến tranh thế giới thứ 2. Hiện nay câu lạc bộ đã phát triển ra 29 nước trên thế giới. Nó thường được miêu tả như một huyền thoại hiện đại, đồng thời như một nhóm tội phạm nguy hiểm. Ông ta cầm một phong bì từ trên bàn lên và giơ nó ra cho Rachel. “Ồ, Ben, ông không có ý như vậy đấy chứ?” Rachel cầm lấy phong bì và liếc nhìn Ben. “Thưa cô, tôi có ý đó đấy. Gã đó chọc tức tôi mỗi lần tôi nhìn hắn, Rachel ạ. Tôi thề, chỉ cần thấy hắn trong cửa hàng là tôi điên tiết lên rồi. Tôi chỉ ở lại nếu cô chịu để hắn đi.” “Nhưng Ben à, tôi không thể. Nếu cậu ta không có việc, họ sẽ lại tống cậu ta vào tù. Tôi biết cậu ta hơi quá đáng một chút, nhưng…” “Hơi quá đáng,” Ben chế nhạo. “Nếu ông có thể chịu đựng một chút, tôi sẽ nói chuyện với cậu ta.” “Nói chuyện với hắn thì khác nào nước đổ lá khoai. Chẳng ích gì đâu, Rachel ạ, và tôi nói là làm đấy. Nếu cô không muốn, hoặc không thể sa thải hắn, thì tôi nghỉ. Tôi đã nhận được lời mời sang làm quản lý cho bộ phận đồ dân dụng bên Wal-Mart rồi.” Rachel nhìn Ben chằm chằm không nói một lúc. Qua vẻ mặt vừa hối lỗi vừa bướng bỉnh của ông ta, cô biết đó là sự thật. “Tôi mong ông cho tôi hai tuần để tuyển người,” cô cứng rắn nói. Môi Ben mím lại. “Cô biết là tôi sẽ làm thế mà.” Mắt ông ta nhìn sang chỗ khác, rồi lại nhìn Rachel. “Tôi thực sự rất tiếc, Rachel.” “Phải,” Rachel nói, “tôi cũng thế.” Cô quay người và bước ra khỏi văn phòng, tay cầm phong bì. Khi đi qua cầu thang dẫn lên căn hộ của Johnny, cô lưỡng lự, không biết có nên lên và gõ cửa thử không, để kiểm tra thôi. Ben không cần biết là cô không gặp Johnny suốt sáng hôm đó. Cô chỉ lên xem hắn đã quay lại sau đám tang chưa thôi. “Harris không ở trên đó đâu,” Ben nói đằng sau cô. “Tôi vừa mới đập cửa cách đây chưa được mười phút. Tôi cứ tưởng hắn đang nằm ườn trên giường.” “Ồ. Chà, tôi…” Nhưng trước khi cô kịp nói tiếp, Ben đã đặt một tay lên cánh tay cô. Cô quay lại và thấy ông ta cau mày. “Nghe này, tôi biết tôi không có tư cách để nói ra điều này, nhưng tôi đã thấy cái cách hắn nhìn cô khi cô đến đây, và chuyện đó làm tôi lo lắng. Nghe tôi này, Rachel, hắn rất nguy hiểm. Cô phải sa thải hắn vì lợi ích của chính cô. Nếu hắn bị đưa trở lại vào tù thì cứ để thế đi. Ít nhất là cô sẽ được an toàn.” “Ben, ông thật tử tế khi đã quan tâm,” Rachel nói. Cô vỗ vỗ lên bàn tay đang đặt trên cánh tay mình, nỗi oán giận với viên quản lý cửa hàng tiêu tan hết. “Nhưng tôi không sợ Johnny. Cậu ta có thể trông nguy hiểm, nhưng không phải thế đâu, và cậu ta sẽ không làm hại tôi hay bất kỳ ai.” “Cứ ở đó mà mơ đi,” Rachel nghe Ben lầm bầm sau khi cô bỏ tay ra và đi ra ngoài. Lời nhận xét đó làm Rachel nở một nụ cười châm biếm. Nhưng suốt mười hai tiếng sau đó cô không thể cười nổi nữa. Tới lần thứ mười hai lái xe qua cửa hàng xem Johnny đã quay trở lại chưa, cô mới thấy có ánh đèn tỏa ra qua ô cửa sổ căn hộ của hắn. Sau đó sự nhẹ nhõm chuyển thành tức giận, và từ tức giận chuyển thành phẫn nộ điên cuồng. Đầy tức tối, Rachel đỗ xe, hùng hổ đi lên cầu thang phía bên ngoài và gõ cửa. Một tràng tiếng sủa vang lên trả lời cô. Rachel vừa mới hết ngạc nhiên thì cánh cửa mở ra. Johnny đứng lắc lư ở cửa ra vào, một tay cầm nắm đấm cửa để giữ thăng bằng, hắn sắp say khướt rồi.
Chương 16:
“Chà, không phải là cô Grant đây sao,” Johnny nói và nhìn cô với nụ cười giễu cợt đã méo đi vì say. “Mời vào, mời vào.” Mở cửa rộng hơn và lùi lại với một cử chỉ hiếu khách phóng đại, Johnny vấp phải cái thảm trải sàn và suýt ngã. Túm lấy nắm đấm cửa, hắn đứng thẳng người lên và lầm bầm nguyền rủa. Đằng sau hắn, con chó khổng lồ màu xám đã ngừng sủa, nhe răng ra và gầm gừ đầy hung tợn với Rachel. Cô lùi lại, cơn giận dữ ngay lập tức được thay thế bằng sự choáng váng và sợ hãi. “Đừng sợ nó.” Nhìn theo ánh mắt cô, Johnny vẫy tay với con vật đang nhỏ dãi. “Chỉ là Wolf thôi mà. Ngồi xuống, Wolf.” Phớt lờ mệnh lệnh như thể chưa từng nghe thấy, con chó vẫn tiếp tục gầm gừ, đôi mắt sáng màu đen dán chặt vào Rachel khiến cô lùi lại. Johnny cau mày. “Hư đốn,” hắn nói mà không tỏ vẻ quở trách cho lắm. Con vật vẫn gầm gừ. Lầm bầm thứ gì đó, Johnny buông nắm đấm cửa ra, thò tay xuống để túm lấy gáy con vật, rồi kéo nó vào phòng ngủ. Những bước chân của Johnny không vững, đôi khi hắn lảo đảo sang một bên. Trông cứ như là đôi vai khỏe mạnh của con chó đang đỡ hắn lên vậy. Không cần nhiều trí tưởng tượng, Rachel cũng nghĩ ngay được đến cảnh con vật thoát ra, lao đến và nhảy lên cắn thẳng vào cổ họng cô. Cô đứng ép mình vào chấn song gỗ của lan can bên ngoài nhà cho đến khi con chó bị tống vào phòng ngủ và cửa đóng sập lại. Đến lúc đó Rachel mới bước vào căn hộ. “Cái gì thế?” Cô hỏi Johnny khi hắn dò dẫm tìm đường qua phòng khách để đến chỗ cô, một tay bám vào tường để lấy thăng bằng. Con chó sau khi bị nhốt đã không phát ra âm thanh nữa. Rachel cảm thấy điều đó còn đáng lo hơn cả tiếng sủa điên cuồng. “Cái gì cơ? Ồ, ý cô là con Wolf á? Nó là tài sản thừa kế của em. Tài sản thừa kế duy nhất từ ông bố già của em.” Johnny bắt đầu cười bằng điệu bộ say bí tỉ đủ khiến Rachel phải chạy đi nấp nếu cô còn tỉnh táo. Hắn đổ sụp xuống chiếc ghế dài trải vải tuýt màu nâu. “Em say rồi.” Rachel đóng cửa rồi tiến vào phòng và nghiêm khắc nhìn xuống hắn. Mùi Whiskey xộc vào mũi, và cô phát hiện ra chai rượu còn một phần tư đặt trên chiếc bàn để đèn bên cạnh ghế. “Phải.” Đầu hắn ngửa lên thành ghế, đôi chân dài trong chiếc quần bò màu xanh duỗi dọc theo tấm thảm nhung màu be. Hắn đi đôi tất thể thao trắng bẩn thỉu, không đi giày, mặc một chiếc áo phông trắng. Tóc hắn xõa ra. Những lọn tóc đen nhánh, dài chấm vai, đung đưa trước mặt hắn. Đôi mắt màu xanh lấp lánh nhìn cô. Từ đám râu trên cằm hắn, cô đoán từ lần gặp gần đây nhất đến giờ, hắn vẫn chưa cạo râu. Trông hắn như một kẻ vô công rồi nghề, một kẻ vô công rồi nghề cực kỳ hấp dẫn. Thật là lùng, Rachel lại không thấy sợ hắn chút nào, dù có say xỉn hay không. Nhìn sâu vào đôi mắt hắn, cô nhận ra nỗi đau thực sự. “Cô nghe chuyện về bố già của em rồi à?” Johnny hỏi qua loa. Hắn với lấy chai rượu, nhét nó vào mồm, tu một hơi thật dài, sau đó lấy tay lau miệng. Hắn đặt chai rượu lên bàn một cách thận trọng quá mức. “Hamburger sống. Bây giờ ông ấy là thế đấy, hamburger sống. Bị một con tàu chó chết biến thành hamburger sống.” “Sáng nay cô có đến lễ tang,” Rachel nói, vẫn nhìn hắn. “Buổi lễ rất trang trọng.” Johnny lại cười, âm thanh nghe thật quái gở. “Em đoán là vậy. Cô là người duy nhất ở đó à?” Rachel lắc đầu. “Còn có những người khác nữa. Gần đây em có ăn gì không?” Johnny nhún vai. “Họ có hát thánh ca và cầu nguyện không?” Rachel gật đầu. “Em có muốn ăn một chút trứng bác và bánh mì nướng không?” Johnny hung bạo vung tay. “Cô có thể thôi rên rỉ về mớ đồ ăn chó chết được không? Em muốn biết ai ở đó. Buck có đến không?” Lách qua chân hắn, Rachel kín đáo cầm lấy chai rượu và đi vào bếp. “Không.” Cô biến mất và mười phút sau bận rộn bác trứng, nướng bánh mì và pha cà phê từ những đồ có sẵn. Buổi tối hôm trước đến căn hộ của hắn, cô đã bất chấp lương tâm để lấy chìa khóa riêng vào nhà. Cô đã sợ không biết mình sẽ thấy gì trong đó, nhưng căn hộ trống không. Nhìn ổ bánh mì để mở trên bàn và đống đồ ăn dễ hỏng trong bếp, người ta sẽ tưởng rằng chủ nhân ngôi nhà vừa mới đi ra ngoài và sẽ quay trở lại bất cứ lúc nào. Có điều là hai ngày sau hắn mới về. Johnny vẫn ở chỗ cũ, nằm ườn trên ghế dài, đầu ngả về sau lúc Rachel ra khỏi bếp, cẩn thận giữ thăng bằng một đĩa đầy trên một tay và một cốc cà phê đen trên tay còn lại. Nhưng hai mắt hắn nhắm lại. Cô tưởng là hắn ngủ rồi. “Em đến Detroit báo tin cho Sue Ann,” hắn đột ngột nói và mở mắt ra khi cô đặt cái đĩa lên bàn – vị trí lúc trước của chai Whiskey – và đưa cho hắn cái cốc. Hắn cầm lấy nó, nhưng tay run đến mức thứ nước nóng bỏng trong cốc sánh ra và đổ tràn lên đùi. Hắn chửi thề và phủi nước bằng tay kia. Rachel cố cứu chút cà phê còn lại bằng cách cầm lấy cái cốc từ tay hắn. “Nó không có điện thoại. Nó bảo không đủ tiền để trả. Con bé sống bằng trợ cấp, cô biết đấy, với ba đứa trẻ. Và con bé lại mang thai, to chừng này rồi.” Hắn vòng tay trên chiếc bụng phẳng của mình để minh họa. “Trong một căn hộ có hai phòng với nhà vệ sinh bị hỏng. Bạn trai nó, thằng làm nó có thai ấy, ghé qua đúng lúc em ở đó. Nó là một thằng hèn, một thằng khốn, và nó đối xử với con bé và lũ trẻ như cứt vậy. Em muốn đánh cho nó vãi ra quần, nhưng em thôi. Làm thế thì được ích lợi gì cơ chứ? Lạy Chúa, con bé mới hai mươi tư.” Hắn nói nhanh với những câu chữ rời rạc, không mạch lạc, đầu hắn dựa vào lưng ghế, mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà. Rachel thốt lên một âm thanh xoa dịu rồi giơ cái cốc lên môi hắn. “Nào. Uống cái này đi.” Hắn phớt lờ cô. “Em đưa tất cả tiền cho con bé. Chúa ơi, nào có nhiều nhặn gì. Nó và lũ trẻ trông tội quá. Chúng gầy trơ xương – con bé cũng thế, có mỗi cái bụng to phình lên – ruồi bay khắp nhà vì tấm kính che cửa sổ bị vỡ lỗ chỗ và trong nhà nóng như thiêu như đốt. Nhà tù đúng là một khu nghỉ dưỡng chó chết nếu so với cái ổ chuột nơi con bé ở.” Hắn cười cay đắng. Lờ mờ hiểu rằng hắn đang nói đến việc mình ở tù, Rachel chạm vào tay hắn. Mối quan tâm chính lúc này của cô là làm cho hắn tỉnh táo để có thể ăn một chút gì đó. Cô nghĩ là hắn đã không ăn gì cả ngày trời, và có lẽ là cả ngày Chủ nhật nữa, mặc dù chắc chắn là em gái hắn đã làm chút đồ gì đó cho hắn ăn. “Johnny, làm ơn uống đi. Cà phê đấy, và em cần nó.” Hắn quay lại nhìn cô. Mắt hắn vằn lên như có bão. “Cô chẳng biết em cần cái chó gì cả. Làm sao cô biết được? Cô đã bao giờ muốn một cái gì chưa? Chó thật, chưa! Cô, ngôi nhà to lớn của cô, những từ ngữ yêu thích của cô, cả ông bố bà mẹ kiểu thượng lưu của cô nữa. Cô thì biết gì về những người như em?” “Cô biết em đang đau khổ.” Giọng cô rất nhẹ, nhưng những từ đó như gai đâm vào lòng hắn. Johnny nhăn mặt, miệng méo thành một cái nhếch mép. “Phải, em đang đau khổ. Chết tiệt, đúng thế đấy. Sao lại không cơ chứ? Em là người, như bao người bình thường khác. Em cũng biết đau chứ.” Vừa chửi thề, hắn vừa đứng lên, lật đổ chiếc bàn uống trà đằng trước cái ghế bằng một hành động điên tiết. Rồi hắn quay lại nhìn Rachel chằm chằm, mắt đầy man rợ. Ngay cả khi cơ thể đang lảo đảo cũng không làm hắn bớt hung dữ. Hai tay hắn hết siết vào lại thả ra. Rachel bình tĩnh nhìn hắn, một nửa sự bình tĩnh đó là giả vờ. “Thấy tốt hơn chưa?” Hắn nhìn cô chằm chằm, cơn giận dữ trong mắt hắn từ từ chuyển thành một cái gì đó khác. Hắn đưa tay lên vuốt tóc, lầm bầm chửi thề. “Chúa ơi, sao cô không sợ em? Cô nên sợ em mới phải. Ai chẳng sợ,” hắn nói. Đúng lúc đó, không còn sự giận dữ hỗ trợ, hai đầu gối hắn dường như không thể nào chống đỡ nổi trọng lượng cơ thể nữa. Hắn cúi về phía trước, sau đó, gần như bất động, hắn ngồi phịch xuống sàn nhà cạnh chân cô, một nửa lưng quay về phía cô. “Cô không sợ em, Johnny ạ. Chưa bao giờ cô sợ cả,” Rachel nói vì đó là sự thật, và vì cô nghĩ đó là điều hắn muốn nghe. Hắn quay lại nhìn cô, một nụ cười mệt mỏi ánh lên trong mắt rồi vụt tắt. Hắn gục đầu xuống đầu gối cô. “Thật không hiểu nổi,” Johnny lầm bầm. Nhìn chằm chằm vào cái đầu bù xù màu đen, cảm thấy trọng lượng của nó, độ cứng của xương sọ và sự mềm mại của mái tóc khi hắn nép vào đôi chân trần của cô, cô thấy thương cảm đến mức đau đớn cùng với hắn. Đặt cốc cà phê xuống bàn, bên cạnh đĩa trứng và bánh mì, cô nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên đầu hắn và vuốt tóc hắn. “Cô rất tiếc về chuyện bố em, Johnny ạ.” Hắn lại phát ra một tiếng cười đau đớn. “Sue Ann nói rằng dù có sống ở ngay gần đó, nó cũng không đến dự đám tang. Nó bảo nó ghét lão già khốn kiếp đó. Buck cũng ghét ông ấy – em đã gọi cho Buck. Và em cũng thế. Cho ông ta xuống địa ngục luôn đi!” Johnny nói một tràng những lời làm tim Rachel đau nhói. Cô vẫn vuốt tóc hắn, những ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve những lọn tóc rối vương trên đầu gối mình. Cô không biết hắn có cảm thấy cái vuốt ve đó không. Hắn cứ nói, nói mãi bằng cái giọng khàn khàn, đùng đục. “Grady… Grady. Ông ta đánh Grady nhiều nhất. Buck to quá, em thì dữ quá, còn Sue Ann thì là con gái. Em vẫn còn nhớ Grady bé bỏng tội nghiệp – nó chẳng to béo gì, cô biết đấy, chỉ là một đứa còi cọc với những lọn tóc màu đen – em vẫn còn thấy lão già giật mạnh quần Grady ra và lấy dây lưng quất nó. Em vẫn nghe thấy tiếng Grady hét lên, rồi không hét nổi nữa vì lão già đã nhấc nó lên rồi ném nó vào tường cho đến khi nó ngậm miệng. Nó không bao giờ hiểu được tại sao lão già lại ghét nó hơn bọn em. Lão ta mà thấy mặt Grady thì nhất định phải bốp cho nó một cái. Thằng bé thường phải trốn ở tủ quần áo nếu nó không kịp ra khỏi nhà trước khi lão già về.” Johnny dừng lại để hít một hơi thật sâu. Rachel không nói gì, chỉ vuốt tóc hắn và lắng nghe. Trông cái cách hắn nhìn chằm chằm vào khoảng không, cô nghĩ có khi hắn còn không nhớ ra là cô đang ở đó. “À, Grady. Bọn tù như em bị kiểm soát rất chặt chẽ, cô biết không? Thậm chí người ta còn không cho em ra để dự lễ tang nó. Bị chết đuối. Em không tin nổi chuyện đó.” Hắn cười khẽ, âm thanh nghe gay gắt và đau đớn như một tiếng nức nở. “Thằng bé lúc nào cũng bơi như cá. Nó chỉ giỏi môn đó thôi. Em nghĩ nó đã mong được chết. Em đã đọc rất nhiều trong tù – chó thật, ở đó chẳng còn việc gì khác mà làm – và tình cờ em đọc nhiều bài nói về tâm lý. Đa số những bài đó chỉ đáng làm giấy chùi đít, nhưng một số bài khá được. Hồi còn bé, Grady luôn luôn bị tổn thương. Nó bị gãy xương nhiều hơn tất cả bọn em cộng lại. Có lần nó còn tự châm lửa đốt mình khi nghịch một chiếc bật lửa, và suýt nữa thì thành khoai tây chiên. Thế mà lão già đâu có quan tâm. Lão ta không đưa nó đến bác sĩ, để thằng bé bị sẹo khắp chân và lưng cho đến ngày nó chết. Em nghĩ chuyện mẹ bỏ bố ra đi, và chuyện bố em ghét nó đã làm cho nó đau đớn đến mức muốn chết. Em nghĩ đó là lý do tại sao nó chết đuối. Nó muốn chết. Chó thật, người ta bỏ tù em vì tội giết người, còn lão già thì họ không làm gì cả, trong khi xét về cái án ấy thì chắc chắn là ông ta có tội hơn em gấp tỉ lần. Chẳng ai từng động tay làm gì cả. Cô có biết là Grady sợ lão già đến mức ông ta chỉ cần liếc mắt là nó đã vãi ra quần không? Khi lớn hơn một chút, lúc là một thanh niên rồi, nó vẫn thế. Nhìn thấy ông ta một cái là Grady tè dầm như một đứa trẻ. Đúng ra phải có ai đó giúp nó, cô biết không? Ai đó phải đưa nó đi tránh xa khỏi lão già khốn kiếp. Nhưng chẳng ai thèm quan tâm.” Hàm siết chặt, Johnny đột nhiên ngừng lại, mắt nhắm nghiền. Đầu hắn đè nặng lên gối cô. Hoảng sợ trước những điều vừa nghe được, Rachel ngồi yên lặng, tay đông cứng trên tóc hắn. Cô đã nghĩ là có ngược đãi, nhưng khi được nghe kể lại đầy sống động, đầy khủng khiếp như vậy, sự thật đã đi quá xa so với tưởng tượng của cô. Ngược đãi là thuật ngữ y tế mà cô học được ở trường. Còn nỗi đau này hiện hữu rành rành trước mặt. “Chó má, em đoán một phần lỗi cũng là do em. Em không hề nói cho người khác biết. Không đứa nào nói cả. Cô còn nhớ hồi cô hỏi em có phải lão già đã đánh đập chúng em chứ? Có phải em đã cười vào mặt cô không nhỉ? Em cười vì quá xấu hổ đến nỗi không dám thừa nhận sự thật. Mọi người nghĩ chúng em là rác rưởi. Em không muốn chứng minh là họ đúng. Em căm ghét cái cảnh những người giàu có, sang trọng nhìn chúng em vẻ coi khinh. Nếu họ biết sự thật, họ sẽ chỉ khinh bỉ nhiều hơn thôi. Ông ta là một kẻ say xỉn đáng nguyền rủa, ông ta đánh đập bọn em, và bọn em không muốn ai biết cả. Một đám trẻ hèn nhát chó chết.” Hơi thở hắn thay đổi, trở nên khò khè, rồi đột nhiên hắn ngồi dậy, nhấc đầu khỏi đầu gối cô và quay lại để nhìn vào mắt cô. Vẫn còn đang mê mụ vì những lời tự thú ngắt quãng của hắn, câm lặng vì không biết phải nói gì, Rachel chỉ có thể nhìn hắn, vẻ sợ hãi và thương cảm ánh lên trong đôi mắt cô. “Cô có biết cô là giáo viên duy nhất từng hỏi về chuyện đó không? Chó chết, bọn em có nhiều vết bầm y như cây thông Noel treo đủ đồ trang trí vậy, và không có một ai thèm hỏi về chúng. Biết tại sao không? Vì chúng em là rác rưởi, và chẳng ai thèm quan tâm. Nhưng cô lại hỏi. Chúa ạ, em ghét phải cho cô biết là ông già đánh em! Cô quá…” Mắt hắn nheo lại, chớp chớp, rồi hắn đột ngột dừng lại, như thể hắn vừa mới nhận ra là mình đang nói gì. Một hai giây sau hắn nói tiếp. “Hôm đó em về nhà, và khi lão già đánh Grady, em đã đánh lão. Bố con em đánh nhau thừa sống thiếu chết – cô có nhớ em đã nghỉ gần hết tuần sau đó không? – và em không thể nói là em thắng. Nhưng ông ta thấy em đánh lại, và ông ta không còn dùng nắm đấm và thắt lưng như trước nữa. Chỉ dùng mồm thôi, và đôi khi như thế đau đớn hơn nhiều. Ông ta thường gọi bọn em là những thằng đồng tính chó chết, còn Sue Ann là con điếm. Em không thể làm gì để ngăn ông ta nghĩ em là một thằng đồng tính được.” Hắn lại ngừng nói, sau đó hít vào một hơi đau đớn và run rẩy. Tay hắn túm phần váy ở hai bên đùi cô và siết lớp vải trong nắm đấm. Mắt hắn nhìn cô như thiêu đốt, như thể địa ngục đang nổi cơn thịnh nộ trong đáy mắt. “Ông ta là một lão già khốn kiếp, một thằng khốn, và tất cả bọn em đều ghét lão. Chỉ có em là không. Em đã nghĩ là mình cũng ghét, nhưng khi em nhìn thấy ông ta trên cái bàn đó, thân thể bị cắt rời ra…” Hắn lại hít một hơi đau đớn và run rẩy nữa, và Rachel hoảng sợ nhận ra đó là tiếng nức nở. “Em phát hiện ra cuối cùng mình vẫn yêu lão già đáng ghét đó, dù ông ta có chết rục ở địa ngục!” Răng hắn cắn chặt lại như không thể chịu nổi nỗi đau ấy, mắt hắn sáng lên hoang dại, rồi hắn cúi đầu xuống. Mặt hắn gục vào lòng cô, những ngón tay túm chặt lấy chiếc váy như thể không bao giờ để cô đi. Đôi vai rộng nhô lên. Những âm thanh tuyệt vọng bị bóp nghẹt trên váy và hai chân làm tim cô đau nhói. Cảm thấy những giọt lệ đang dâng đầy trong mắt, Rachel vuốt tóc hắn, vai hắn, lưng hắn, và thì thầm những lời thừa thãi không có tác dụng gì với nỗi đau của hắn. “Bây giờ thì ổn rồi. Ổn cả rồi,” cô nói đi nói lại. Dường như hắn không nghe thấy, nhưng lại dúi đầu sâu hơn vào lòng cô, tay hắn ôm lấy cô thật chặt. Những âm thanh đau đớn, cố nén lại mà vẫn vang lên không ngớt. Rachel cúi đầu xuống, tựa cằm lên đầu hắn. Tay cô quàng lấy lưng hắn, ôm hắn vào mình, cố gắng an ủi hắn. Cuối cùng nỗi tuyệt vọng của hắn cũng nhẹ bớt, và hắn yếu ớt nằm dựa vào cô, mặt vẫn dụi vào lòng cô, còn cô vuốt ve tóc và một bên má đầy râu lởm chởm của hắn. Hắn cứ nằm như thế một lúc lâu, ấm áp và nằng nặng trên chân cô, rồi cô thấy hắn cố vực mình dậy. Đầu hắn ngẩng lên. Rachel đột nhiên thấy mình ngây người trước đôi mắt đỏ lựng màu xanh khói, mí mắt ươn ướt, đôi mắt chiếu thẳng vào cô với nỗi đau tột cùng của một linh hồn thống khổ. Tay cô vẫn đặt trên đôi vai rộng của hắn. Bỗng thấy e dè trước ánh mắt cháy bỏng đó, cô buông thõng hai tay vào lòng. “Cô có biết hồi trong tù em đã thường mơ gì không?” Giọng hắn khàn khàn, lời nói vang lên từ trong cuống họng, trầm, nhanh và khó nghe. “Em thường mơ về cô. Cô là điều sạch sẽ, tốt đẹp và tử tế nhất còn lại trong cuộc đời em, và em đã mơ về cô. Em thường mơ thấy mình cởi quần áo cô, từng thứ từng thứ một, và trông cô lúc khỏa thân sẽ như thế nào, cảm giác làm tình với cô sẽ sung sướng ra sao. Em cũng thường mơ về chuyện đó khi học cấp ba. Thực ra, em dành gần như mỗi đêm trong vòng mười bốn năm qua để mơ về cô.” Miệng Rachel há ra vì sốc. Không biết nói gì, cô mở to mắt nhìn hắn chằm chằm trong giây phút dài như vô tận. Trái tim cô đột nhiên đập mạnh và cổ họng cô khô khốc. “Em đã mệt mỏi với chuyện mơ mộng lắm rồi,” hắn nói thật dữ dội. Trượt tay vào trong váy và di chuyển lên đùi cô, hắn túm lấy hông cô và kéo cô lên lòng hắn.
Mùa Hè Định Mệnh Mùa Hè Định Mệnh - - Karen Robards Mùa Hè Định Mệnh