A friend is someone who knows all about you and still loves you.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: - Karen Robards
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Góc phố
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2873 / 46
Cập nhật: 2014-12-20 08:52:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
hương 9:
“Đồ chó,” Johnny nói. “Cậu im đi.” Tất cả những gì Rachel có thể làm là không quát lên. Thay vào đó, cô bắn cho hắn một tia nhìn giận dữ, quay lưng về phía hắn và đi vòng qua cái bàn để đối mặt với thằng bé. “Jeremy - là tên cháu hả?” Nó ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt to đầy vẻ nghi hoặc. “Có thể là thế, có thể không.” “Cháu có thể tin cô ấy, Jeremy. Cô ấy ổn mà.” Johnny đứng bên cạnh cô, giọng hắn dịu lại khi nói chuyện với thằng bé, Rachel nghiến răng lại. “Cậu làm ơn để tôi giải quyết chuyện này được không?” Cô nói, quá ngọt ngào. Nếu cô nói điều cô thực sự muốn nói với gã khốn đáng ghét này, bằng cái giọng mà cô thực sự muốn hắn nghe, thì cô sẽ dọa thằng bé sợ đến chết mất. “Xin cứ tự nhiên.” Johnny ngồi xuống mép bàn với cử chỉ cho biết giờ vấn đề là hoàn toàn của cô. Phớt lờ hắn, Rachel cúi xuống chỗ thằng bé để mắt họ ngang tầm nhau. “Jeremy, cô biết cháu đã giấu chiếc đồng hồ vào áo, cháu và các bạn đã làm những chuyện như thế rồi. Có lẽ là chuyện đó khá thú vị, đúng không? Chuyện lấy đồ mà không phải trả tiền ấy? Cháu muốn thử xem mình có làm điều đó trót lọt được hay không. Nhưng cô không nghĩ rằng cháu nhận ra việc mình đang làm là ăn cắp. Ăn cắp là sai trái, và cháu có thể gặp rắc rối lớn vì tội đó. Cảnh sát sẽ đến, họ sẽ bắt cháu và đưa cháu đến gặp một thẩm phán. Chuyện gì xảy ra tiếp theo phụ thuộc vào thẩm phán, nhưng cô đảm bảo là sẽ không vui vẻ gì đâu.” Ra¬chel dừng lại để lời nói của mình thấm vào cậu bé, sau đó cô nói tiếp. “Lần này cô sẽ không gọi cảnh sát, vì cô nghĩ rằng ai cũng xứng đáng được cảnh cáo một lần. Nhưng nếu cháu còn tái phạm, ở đây hay bất cứ cửa hàng nào, cô hay bất cứ người nào khác cũng sẽ không tha thứ đâu. Cháu hiểu chứ?” Khi cô nói, đôi mắt màu bánh vani của thằng bé hình như hơi ươn ướt, như thể là nước mắt nấp ngay phía sau vậy. Thấy thằng bé tội nghiệp quá, cô vội cúi xuống và vòng tay ôm lấy nó. Ngay khi cô chạm vào nó, Jeremy liền xô cô ra. Rachel ngã bệt xuống đất, đấy là nhờ có tay Johnny giữ vai cô lại nên cô mới không bị ngã ngửa ra sau. “Jeremy!” Johnny quát rồi đứng lên giúp Rachel đứng dậy. Rachel đang lảo đảo. Nếu không đi giày cao gót thì mình đã không ngã rồi, cô bực tức nghĩ, cảm thấy mình như một con ngốc. “Cô không sao chứ?” Giọng Johnny trầm trầm, tay hắn nắm lấy cánh tay cô ấm áp và đầy an ủi. Cô ngẩng lên, thấy mặt hắn gần đến mức làm cô bối rối. Mắt hắn hiện lên sự quan tâm dành cho cô, và nó làm cô nguôi giận ngay lập tức. Ký ức về vụ cãi nhau ỏm tỏi giữa họ vẫn còn giày vò cô, nhưng thật nhanh chóng, nó đã không còn nhức nhối. “Tôi nghĩ là tôi vẫn còn sống.” Vừa nói, Rachel vừa phủi phần váy đã ngồi bệt xuống nền nhà. “Ở đây, để em.” Vẻ mặt quan tâm biến mất, thay thế bằng sự tinh nghịch liều lĩnh khi hắn đưa lòng bàn tay lên mông cô y như cô vừa làm, nhưng tay hắn có xu hướng dừng lại ở chỗ mà tay cô không dừng lại. Mặc dù hai hành động giống nhau nhưng hiệu ứng mà chúng tạo ra với cô khác nhau một trời một vực. “Thôi đi!” Rachel giật mình khi tay hắn chạm vào mình đến mức cô nhảy ra xa, và quở trách bằng cái giọng ầm ĩ hơn so với dự định. Lúc đầu, cô ngờ rằng Ben sẽ lao qua cửa để cứu mình, nhưng cô nhẹ người vì ông ta không làm thế. Chắc hẳn ông ta đã đi xa khỏi tầm nghe thấy rồi. “Em chỉ giúp cô phủi bụi thôi mà,” Johnny ngây thơ nói, nhưng mắt hắn vẫn bỡn cợt cô. Mặt đỏ bừng bừng, Rachel ném cho hắn ánh mắt có thể khiến hắn khuỵu xuống vì nhục nhã. Mỗi lần cô sắp chúc mừng mình vì đã nhận ra sự đứng đắn đằng sau hành vi kiêu ngạo, hung hăng khiến người khác bực mình của hắn, hắn lại đẩy cô về vị trí cũ. Cô bắt đầu nghi ngờ rằng hắn cố ý làm thế. Rachel vẩn vơ suy nghĩ, rồi đẩy ý nghĩ đó sang một bên để tính sau vì cô nhớ ra sự có mặt của thằng bé. Ngượng ngập, cô chuyển ánh mắt sang nó và thấy nó đang quan sát hai người với vẻ thích thú lộ liễu. “Cháu có hứa với cô là sẽ không ăn cắp nữa không? Nếu có, cô sẽ không phải gọi cảnh sát.” Suy nghĩ của cô vẫn còn rối rắm vì đang cố hiểu Johnny Harris, nên giọng cô có lẽ nhẹ nhàng và mềm mỏng hơn để có thể đạt được hiệu quả cần thiết. Cô quá để ý đến người đàn ông đang quan sát mình với nụ cười ranh mãnh và sự quyến rũ đáng nguyền rủa đến mức không thể nghiêm khắc với thằng bé được. “Cô chẳng chứng minh được gì đâu,” thằng bé nói. Rachel cứng họng mất một lúc trước sự vô ơn trong câu trả lời gắt gỏng đó. Nhưng rồi đầu óc cô tỉnh táo trở lại. Tập trung vào vấn đề trước mắt, cô lắc đầu với thằng bé, “Cháu sai rồi, Jeremy ạ. Nếu ông Zeigler vừa mới ở đây, và cô Tompkins đứng đằng sau quầy thu ngân kia phải ra tòa kiện cháu, thì chúng ta hoàn toàn có thể chứng minh là cháu đã cố ăn cắp cái đồng hồ. Nhưng lần này chúng ta mong không phải làm điều đó. Nếu còn xảy ra lần nữa…” “Sẽ không có lần nữa đâu. Em sẽ nói chuyện với Glenda,” Johnny đến đứng bên cạnh cô. Thật may cho Rachel, lúc này hắn đã chuyển sang tập trung chú ý vào thằng bé. “Đừng nói với mẹ cháu!” Sự ương ngạnh của Jeremy bỗng dưng biến mất. Môi dưới của nó run lên, và cuối cùng nó cũng trở lại là cậu bé nhỏ con và sợ sệt như vốn dĩ. “Làm ơn đừng nói với mẹ cháu.” “Với cái cách cháu cư xử với cô Grant đây, chú không nghĩ là mình còn lựa chọn nào khác.” Ngạc nhiên không kém Rachel khi phát hiện ra gót chân Asin của thằng bé có vẻ ngoài cứng cỏi này, Johnny khoanh tay trước ngực, mặt đanh lại. Jeremy liếc nhìn hắn thật nhanh. Sau đó mí mắt sụp xuống, nó nhìn chằm chằm xuống sàn, một hình ảnh điển hình cho sự đau đớn của trẻ con. “Nếu chú mách mẹ, mẹ sẽ khóc. Dạo này mẹ khóc nhiều lắm. Vì bố cháu có bồ và bỏ mẹ con cháu đi sống với con điếm đó, mẹ con cháu chẳng còn xu nào mặc dù mẹ đã làm việc quần quật suốt ngày. Tuần trước họ cắt điện nhà cháu, và phải mất ba ngày mẹ cháu mới có đủ tiền trả họ để có điện dùng. Toa xe nhà cháu mà không có điều hòa thì nóng kinh khủng. Thịt trong tủ lạnh bị hỏng, và đến hôm qua mẹ con cháu mới có đủ tiền để mua thêm. Chiếc đồng hồ đầu giường mẹ, nó hỏng rồi, mà mẹ thì không mua cái khác được vì đã dành tất cả tiền làm thêm để mua thịt. Thế là mẹ khóc, khóc, và khóc. Có khi mẹ con cháu sẽ phải đi sống với bố cùng cả con điếm đó, mà họ không thích mẹ con cháu. Nhưng nếu không thế thì tất cả mấy mẹ con cháu sẽ chết đói mất.” Lời thú nhận lộn xộn ấy xuyên thẳng vào tim Rachel. Cô lại cúi xuống, muốn ôm chặt thằng bé nhưng lần này đã cẩn thận hơn. Cô chạm vào đầu gối mặc quần bò xanh của nó, định bảo rằng nó có thể giữ lấy cái đồng hồ và bất cứ thứ gì nó muốn. Nhưng bàn tay của Johnny trên vai cô ngăn lại, và cô ngẩng lên nhìn hắn. Hắn lắc đầu với cô cảnh báo. Rachel biết lời cảnh báo đó là đúng nên ngậm miệng lại và bỏ tay ra. Quá mềm mỏng với thằng bé lúc này sẽ phá hỏng hết tác dụng của những lời răn dạy của họ trước đó. “Cháu không muốn mẹ cháu buồn hơn nữa vì thấy cháu ăn trộm và bị bắt, đúng không nào?” Giọng Johnny vừa nghiêm nghị vừa nhẹ nhàng. Jeremy lập tức ngẩng lên nhìn hắn. “Không ai có thể chứng minh...” Có điều gì đó trong vẻ mặt của Johnny cuối cùng cũng làm thằng bé hiểu, vì sau khi liếc nhanh qua Rachel, nó gục đầu xuống. “Vâng.” “Ngoan lắm. Vậy thì chẳng ai phải nói gì với mẹ cháu cả - lần này thôi nhé. Nếu còn có lần sau, cô chú sẽ mách mẹ cháu, và cô chú sẽ kể cả chuyện của lần này nữa. Bây giờ cháu hãy xin lỗi cô Grant và đi khỏi đây. Cháu có thể đi bằng cửa sau để tránh mặt những người trong cửa hàng.” “Ý chú là người đàn ông đó à? Ông ta không thích cháu.” Rachel cho là thằng bé đang nói đến Ben. “Không,” Johnny đáp. “Cháu không phải gặp ông ta. Bây giờ thì cháu nói gì với cô Grant nào?” “Xin lỗi,” Jeremy nói và liếc mắt nhìn Rachel lần nữa. “Cháu sẽ không làm như thế một lần nào nữa.” Sau đó, ngay khi Johnny gật đầu đồng ý, Jeremy đứng lên và lao ra cửa. Họ nghe thấy tiếng bước chân lén lút trên sàn nhà gỗ cứng, tiếp đó là tiếng cửa kim loại nặng nề mở ra rồi đóng sầm lại, Jeremy đã đi khỏi. Rachel đứng lên. Cô bối rối đến mức không nhận ra là làm như vậy khiến cô trở nên gần Johnny đến mức vai cô chạm vào ngực hắn, và váy cô quét qua quần bò của hắn. Thấy không thoải mái, cô bước ra xa, che giấu sự lúng túng bất ngờ bằng cách đẩy chiếc ghế mà thằng bé vừa ngồi vào đúng chỗ. Tiếng rít nhỏ của bánh quay nghiến lên sàn nhà đột nhiên to đến chói tai trong sự yên lặng đột ngột. “Cảm ơn cô vì đã không gọi cảnh sát,” Johnny nói, và cô không còn lựa chọn nào khác là phải nhìn hắn lần nữa. Lại là sự dịu dàng đó trong đôi mắt hắn, và bất kỳ ai đã quen với vẻ nghênh ngang, bướng bỉnh của hắn đều sẽ thấy ngạc nhiên. Nhưng Rachel luôn luôn cảm thấy nó vẫn ở đó. Nếu mọi chuyện khác đi với hắn, nếu số phận và hoàn cảnh không hùa nhau làm hại hắn, thì hắn sẽ là một người đàn ông rất tốt. “Thằng bé đang phải trải qua một giai đoạn khó khăn.” “Nếu nó tái phạm thì tôi sẽ phải báo cảnh sát.” Trong thâm tâm Rachel thừa biết rằng thậm chí cả ngựa hoang cũng không thể ép cô giao thằng bé cho cảnh sát sau lời bộc bạch của nó lúc nãy. Lúc nó chạy ra cửa, cô đã phải cố gắng lắm mới không van xin nó mang cái đồng hồ về. “Nếu nó làm như thế một lần nữa, chính em sẽ tét đít nó một trận nhừ tử để nó không ngồi nổi suốt một tuần,” Johnny nói. “Làm thế có tác dụng với nó hơn là báo cảnh sát, tin em đi.” “Cô không thích đánh đập trẻ con.” Hắn mỉm cười với cô. Đôi mắt màu khói đột nhiên hóa xanh trong, và sự chói lọi của nó làm cô lóa mắt. Nhìn vào chúng một lúc mà cô thấy choáng váng y như là nhìn chằm chằm quá lâu vào mặt trời vậy. “Cô có trái tim rất nhân hậu, cô giáo ạ. Em biết cô sẽ không gọi cảnh sát. Cũng như em biết khi em xin cô việc làm, cô không thể nào làm em thất vọng.” “Dù sao thì, tại sao em lại muốn về đây?” Câu hỏi này đã khiến cô trăn trở suốt hai ngày qua, sau khi sự ăn năn mà cô tưởng tượng là mình sẽ được chứng kiến không hề xuất hiện. Thay vào đó, Johnny Harris của đời thực - người đã bước xuống chiếc xe bus đó - cũng khó chịu y như cậu thanh niên Johnny Harris rắc rối ngày xưa vậy. Sự có mặt của hắn đã khuấy lên sự phản ứng dữ dội trong thị trấn, và hẳn là hắn đã biết chuyện đó. Nó còn làm đảo lộn cuộc sống của cô nữa. Theo như Rachel nghĩ, rõ ràng là hắn không hề quay về để làm hòa với cộng đồng. Hình như hắn về để tuyên chiến thì đúng hơn. Mắt Johnny nheo lại, và ánh sáng đã biến mất trong đó. “Bởi vì đây là quê hương của em, và em thà chết còn hơn để mọi người đuổi đi khi mà em chưa sẵn sàng để đi.” “Nếu như em chỉ cần... “ “Chỉ cần làm sao cơ?” Một nốt chế nhạo hiện lên trong giọng nói của hắn khi cô ngập ngừng. Rachel buồn bã chớp mắt nhìn hắn, sau chuyện cung cách ăn uống của hắn lần vừa rồi, cô không thể tìm ra nổi từ để nói với hắn rằng nếu hắn thay đổi quan điểm của mình, mọi người trong thị trấn có lẽ cũng sẽ thay đổi quan điểm của họ. Nhưng dường như hắn đã đọc được suy nghĩ của cô khá chính xác dù cô không nói ra thành lời. Mặt hắn đanh lại khi hắn nhìn xuống cô. Sự dịu dàng không còn trong ánh mắt hắn nữa. Thứ mà Rachel nghĩ là mặt nạ của hắn đã được đeo lại vào vị trí cũ. Điều đó làm cô đề phòng. Không cảnh báo trước, hắn đưa tay ra túm lấy cánh tay cô, xoay người cô để ngắm nghía bằng ánh mắt trâng tráo trước khi cô kịp nghĩ ra là phải kháng cự. “Nhân tiện đây, em thích cô mặc chiếc váy này. Nó tôn mông cô lên rất nhiều đấy.” Rachel vùng ra, hai má đỏ bừng bừng, nhưng cô chưa kịp phản ứng lại thì tiếng bước chân nặng nề bên ngoài cửa cảnh báo rằng có người đang đến. Đó là Rob. Cố tỏ ra điềm tĩnh, cô nặn được một nụ cười khi anh ta bước vào. Xét từ bộ mặt đột nhiên cau có của anh ta, dường như nụ cười của cô không tự nhiên cho lắm. “Em ổn chứ, Rachel?” Anh ta nói, ánh mắt chuyển từ cô sang gắn chặt lấy Johnny đầy căm ghét. “Anh đến đây đúng lúc lắm,” Johnny nói và xấc xược cười toe toét với anh ta. “Tôi đang định cởi quần áo của cô ấy.” “Sao, cậu...” Rob cứng người lại. “Tất nhiên là em ổn rồi.” Rachel vừa nhanh chóng đặt một bàn tay lên tay Rob để giữ anh ta lại vừa nhìn Johnny trừng trừng. Bực mình trước suy nghĩ của Rob rằng cô ở một mình với Johnny là nguy hiểm, lại thêm sự bực tức trước thái độ của Johnny, giọng cô đanh lại, “Johnny đang trêu thôi. Đúng không?” Sự nhấn mạnh trong câu hỏi mách bảo rằng hắn nên trả lời khẳng định nếu hắn biết điều gì là tốt cho mình. “Ồ, chắc chắn rồi.” Nhưng cái cách hắn nói lại đầy sự khiêu khích. Rachel tức tối cau mày với hắn. Tại sao hắn cứ phải cố tình làm cho người ta ghét mình đến thế không biết. “Em sẵn sàng chưa? Bọn mình đến buổi hòa nhạc muộn mất.” Rob đột nhiên nói và cầm lấy tay cô, đan các ngón tay lại với nhau. Rachel lưỡng lự nhìn hết người này đến người kia. Sự thù địch vẩn lên giữa họ, và rõ ràng là cả hai đều không cần phải giới thiệu với nhau theo phép lịch sự. Sự đối đầu giữa họ lớn đến mức dường như họ đã ghét nhau ngay từ khi mới gặp, thậm chí ngay cả khi họ chưa biết gì về nhau. Ly hôn cách đây ba năm, hiện giờ Rob bốn mươi tuổi, được giáo dục tử tế, trông rất lịch lãm trong bộ vest màu xám đắt tiền và chiếc cà vạt lụa màu hạt dẻ. Chiều cao trung bình và vóc người chắc nịch càng làm tôn lên vẻ sang trọng của một người ở tầng lớp trên trung lưu. Mái tóc màu nâu sáng được cắt ngắn và hoàn hảo không chê vào đâu được, anh ta cũng chẳng buồn che giấu vết hói đang dần lan ra ở đằng sau đầu. Nếu anh ta không đẹp trai bằng gã đàn ông đang đứng trước mặt kia, hay không hấp dẫn đến chết người, thì chắc chắn là anh ta có những tiềm năng lâu dài khác. Và tất nhiên, đó là điều mà một người phụ nữ thông minh tìm kiếm. “Em sẵn sàng rồi,” Rachel nói và siết nhẹ các ngón tay anh ta. “Nhưng em cần nói chuyện với Johnny một phút trước khi đi. Anh có phiền chờ em ngoài cửa hàng không?” Rob cúi xuống cau mày nhìn cô, nói rằng anh ta rất phiền. Cô mỉm cười ngon ngọt với anh ta. “Đi mà? Chỉ một giây thôi, em hứa.” Anh ta không đáp lại nụ cười của cô mà quay sang nhìn Johnny trừng trừng đầy cảnh cáo. “Anh sẽ chờ ở nhà kho,” Rob nói với ẩn ý rõ ràng rằng anh ta ở trong tầm nghe nếu cô cần. Rachel thầm thở dài khi anh ta buông tay cô và đi ra cửa. Làm cho những người Tylerville đáng kính thôi nghi ngờ Johnny là một cuộc chiến cực kỳ cam go. “Em không biết là cô lại ngọt ngào nữ tính đến thế đấy, cô giáo ạ.” Johnny đang mỉm cười, nhưng phần cằm nhô ra không thể hiện sự hài hước. “Cô nói ‘Đi mà,’ đôi mắt mở to chớp chớp, và thế là anh ta tan chảy. Cô có ngủ với anh ta không?” “Một ngày nào đó,” Rachel nói rành rọt, “người ta sẽ làm cho em ngậm miệng bằng cách tống thẳng nắm đấm vào cái miệng lưỡi sắc lẻm của em đấy. Cô chỉ ước mình là người làm chuyện đó.” “Trả lời đi: Có hay là không?” Nụ cười đã tắt. “Đó không phải là việc của em. Và nếu em không cố gắng để hòa hợp với Ben, cô sẽ đuổi việc em. Nếu em không có việc làm, họ sẽ tống thẳng em vào tù đấy. Em thích điều đó chứ, chàng trai cứng đầu cứng cổ?” Johnny bĩu môi, “Đừng bao giờ hù dọa những điều mà cô không muốn làm. Cô không thể đuổi việc em cũng như không thể gọi cảnh sát bắt thằng bé đó.” “Đừng cố dựa dẫm vào điều đó.” Mất bình tĩnh, Rachel quay lưng lại và bước ra cửa. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt hắn dán vào mình, và điều đó khiến cô đột nhiên bối rối. Trên đôi giày cao lênh khênh, cô không thể không lảo đảo đôi chút. Đúng lúc cô ra đến cửa, hắn phát ra một âm thanh khiến cô phải giật mình quay lại nhìn. “Rachel,” lời hắn nói không khác gì một tiếng thì thào khàn khàn, mắt hắn như khoan vào mắt cô, “đừng ngủ với hắn. Hãy ngủ với em đây này.” Cô ngừng thở mất một lúc vì những lời nói ấy cứ quấn lấy cô như một con rắn đầy cám dỗ. Chỉ bằng cách bắt mình bước tiếp, cô mới có thể thoát ra khỏi nó.
Chương 10:
Buổi hòa nhạc tổ chức trong cái rạp khổng lồ bên một hồ nước nhỏ đã diễn ra rất thành công. Hay đó là điều mà sau này Rachel được thông báo lại. Cô mải mê suy nghĩ đến mức gần như chẳng nghe được nốt nào ra hồn. Cho đến lúc những nhà tài trợ ăn diện rời khỏi mấy chỗ ngồi trị giá 300$ thì cảm giác nóng bừng không mong muốn do lời nói của Johnny khơi ra trong cô đã tiêu tan đi phần lớn. Vừa nghe Mozart với Chopin, trí tưởng tượng bướng bỉnh của cô vừa gợi lên những hình ảnh đẫm mồ hôi về chuyện ngủ với Johnny Harris. Cô phải mất rất nhiều trí lực mới xua đi được những hình ảnh sống động mà không cần phải liên tưởng nhiều cũng hiện lên rõ mồn một trong đầu. Thậm chí còn khó gạt bỏ hơn là cái ý niệm về sự gần gũi thân xác lúc này đột nhiên xuất hiện đang khiến ngực cô căng lên và âm hộ co thắt. Cô đã có thể cố kiềm chế để cơ thể chỉ hơi nhức nhối đôi chút, nhưng chỉ bằng cách tập trung vào thực tế rành rành trước mắt chứ không phải vào những gì cô mong ước có được. Johnny Harris trong vai trò người tình là điều không tưởng, cho dù cô có thấy hắn hấp dẫn thế nào đi chăng nữa. Cô chưa bao giờ quan hệ bừa bãi, và cô sẽ không bao giờ ngủ với một người đàn ông, dù kẻ đó có cuốn hút đến nhường nào, chỉ để thỏa mãn dục vọng của mình. Ở độ tuổi này với ba đứa con của đứa em gái đầy mời gọi trước mắt, thì khi nghĩ đến đàn ông, cô nên nghĩ đến đám cưới và con cái. Tiềm năng của Johnny Harris trong lĩnh vực đó gần như là con số không. Mặc dù cô không tin là hắn phạm cái tội mà vì nó hắn đã bị đẩy vào tù, nhưng sự thật thì hắn vẫn là một tù nhân, như mẹ cô đã chỉ ra. Vết nhơ đó không bao giờ có thể xóa đi được, cũng như suy nghĩ của cả thị trấn về chuyện hắn có tội. Chỉ khi nào kẻ giết người thực thụ để lộ danh tính thì điều đó mới thay đổi được, và Rachel biết rằng kết cục đó gần như không bao giờ có thể xảy ra. Sau khi Johnny bị bắt, cô đã dành rất nhiều thời gian suy nghĩ những khả năng khác nhau dẫn đến cái chết của Marybeth Edwards, với tất cả những kẻ tình nghi giết người bậc nhất. Thực tế là, cô không thể tưởng tượng được có người nào mình biết lại có thể phạm phải tội lỗi khủng khiếp đến thế, và mỗi kẻ hung ác mà cô nghĩ đến lại càng vô lý hơn kẻ trước. Giả thuyết ưa thích của Rachel là cô gái đó đã trở thành nạn nhân của một kẻ tình cờ đi ngang qua. Một tên giết người hàng loạt, một gã điên, hay một kẻ nào đó chuyên đi săn lùng các cô gái trẻ. Nhưng ở Tylerville buồn tẻ này, điều đó cũng rất khó xảy ra. Khi trả lời thư hắn, cô đã nói chuyện với một Johnny Harris trong trí nhớ. Đó là học sinh của cô, một trong số rất ít những người thích sách vở và thơ ca như cô, dù cậu ta đã cố gắng rất nhiều để che giấu điều đó. Đọc bất kỳ loại sách nào cũng chẳng đáng mặt đấng mày râu, và đọc thơ là cực kỳ ẻo lả. Là một thanh niên, những khuynh hướng đó làm cậu ta thấy xấu hổ và khiến cậu giấu đi niềm đam mê với những trang sách như thể đấy là một trò trụy lạc bí mật. Nhưng đôi khi, cô dụ dỗ được cậu ta nói chuyện về sách vở và thơ ca, từ đó những cuộc nói chuyện của họ đã lan sang rất nhiều lĩnh vực khác: nhân cách, chính trị, tôn giáo... họ đã nói về tất cả. Khi nói, Johnny trở nên sôi nổi, bộc lộ một con người mà cô nghĩ rất ít người khác từng bắt gặp. Có thứ gì đó ở cậu ta đã thu hút cô từ hồi ấy, một trí thông minh ẩn giấu đâu đó và sự nhạy cảm khác người, như một ngọn nến bập bùng cháy dưới lớp mặt nạ ngang tàng mà hắn đeo hàng ngày. Cô đã tin rằng Johnny Harris là người đáng để mình tận tâm trau dồi. Cô còn hy vọng mình có thể giúp cậu thoát khỏi cuộc sống tồi tệ mà cậu bị khóa trong đó. Sau này, cô lại ước gì có thể cứu cậu khỏi định mệnh nghiệt ngã ấy. Nhưng không phải lúc nào những điều ước cũng trở thành sự thật. Sự hoang dã, nét tính cách mà vì nó cô từng quở mắng cậu ta nhiều lần trong những ngày ấy, đã là một nhân tố để người ta luận tội vì họ chẳng có chứng cứ nào rõ ràng. Điều tồi tệ nhất là hắn là người cuối cùng thấy Marybeth Edwards còn sống. Không nghe lời bố mẹ, cô bé đã lén ra ngoài để gặp hắn vào đêm hôm ấy. Hắn đã thừa nhận điều đó, và thậm chí còn thừa nhận là đã quan hệ với Marybeth ở ghế sau chiếc Lincoln của bố cô gái lúc ấy đỗ ngay trên đường vào nhà. Johnny nói rằng hắn thấy cô bé đi bộ về phía cửa sau của ngôi nhà. Hắn không nhìn theo cho tới tận khi Marybeth bước vào nhà, mà trèo lên xe máy và phóng đi luôn. Sáng hôm sau, thi thể Marybeth Edwards được phát hiện cách đó khoảng một dặm, nằm dưới một cái rãnh bên vệ đường, phủ đầy máu và cánh hoa bụi mùa hè. Johnny đã thề, hết lần này đến lần khác, rằng hắn không giết cô bé. Nhưng người ta không tin, hắn không bao giờ có được lòng tin của người dân ở Tylerville. Cô không thể ngủ với hắn, dù ý nghĩ đó có ngấm ngầm làm cô hưng phấn. Thậm chí nếu hắn chưa bao giờ bị kết tội giết người thì viễn cảnh đó cũng là không thể. Cô lớn hơn hắn năm tuổi, và còn là giáo viên của hắn. Tylerville sẽ chao đảo trước vụ bê bối ấy mất. Mẹ cô sẽ chết mất. “Tối nay em rất yên lặng,” một tay ôm quanh lưng Rachel, Rob thì thầm vào tai cô khi đưa cô đi dạo trên con đường mòn trải đầy ánh trăng bên hồ. Phía trước họ, những cặp đôi khác cũng đi cùng một con đường, lần lượt ngắm nhìn vầng trăng tỏa sáng lung linh và những ngôi sao sáng trên đầu. Không khí ban đêm ấm áp, lối đi rải sỏi cứng dưới chân, và hình ảnh phản chiếu mờ ảo của bầu trời đêm lên mặt nước hồ tĩnh lặng đủ bình yên để xoa dịu đi những suy nghĩ bực bội nhất. Cô sẽ gạt Johnny Harris sang một bên, Rachel quả quyết, và đi sát vào Rob hơn một chút. “Chắc là vì em hơi mệt thôi.” “Chúng ta có thể đến nhà anh và, ừm... nghỉ ngơi.” Rachel hiểu rất rõ điều mà anh ta đang đề nghị, rằng nghỉ ngơi chẳng hề liên quan gì cả. Thật buồn cười, trước đây cô cũng từng nghĩ đến chuyện kết thúc buổi tối của họ như thế. Bây giờ thì ý tưởng đó không còn hấp dẫn nữa. Ngủ với em đây này, dường như cô nghe thấy tiếng Johnny thì thào trong gió êm đềm, và cô rùng mình trong vòng tay của Rob. “Em lạnh à?” “Không.” “Tốt rồi.” Tận dụng lợi thế của một người bảo vệ, lại cao lớn hơn, Rob kéo cô ra khỏi đường đi, lôi cô vào vòng tay của anh ta và hôn lên môi cô. Rachel phải bảo mình thư giãn, phải vòng tay lên cổ anh ta. Lần đầu tiên, việc lưỡi anh ta đi vào miệng cô là một sự xâm phạm. Bản năng bảo cô quay mặt đi. Rachel phải tự nhắc mình rằng Rob là tương lai của cô. Trong một thị trấn như Tylerville, viễn cảnh cho một người chồng, một người cha tốt hơn là không thể có. Và cô muốn cả hai. “Này, đôi tình nhân, dừng lại đi. Tôi có ý này.” Giọng nói đó là của Dave Henley, nha sĩ của thị trấn, anh ta đi cùng với vợ là Susan đến buổi hòa nhạc. Dave là bạn tốt nhất của Rob. Rachel rất thích anh ta, và cô còn thích Susan hơn vì họ là bạn tốt của nhau từ hồi tiểu học. Cô biết cả hai người họ đều mong cô và Rob sẽ đến với nhau. Họ là bộ tứ thân thiết. “Biến đi, Henley. Cậu không thấy là bọn tớ đang bận sao?” Nhưng giọng Rob lại rất thân mật, và anh ta buông Rachel ra. Nếu thành thật với bản thân, cô phải thừa nhận là mình nhẹ cả người trước sự xen ngang đó. Cô rời khỏi Rob để đến chỗ Susan, cô ấy đang cười đầy bí ẩn với cô. “Vậy ý anh là gì?” Rachel hỏi Dave, không biết phải đáp lại nụ cười của bạn mình như thế nào để làm cô ấy hài lòng. Dave nói, “Họ mới mở một quán mới trên cao tốc Hai mốt. Hurricane O’Shea’s, hình như tên nó là thế. Ở đó chắc sẽ có nhạc hay, nhảy nhót và...” “Say túy lúy,” Susan nói nốt, như thể đang nhấn mạnh đến phần quan trọng nhất. Tylerville nằm trong một địa hạt khô khan, điều đó làm cho sức hấp dẫn của rượu gần như là không thể cưỡng lại. “Chà chà,” Rachel đáp lại và cười trước sự háo hức phóng đại của Susan. “Em muốn đi không?” Rob hỏi rồi đến bên và cầm lấy tay cô. Anh ta đang mỉm cười nhìn cô, và cô nghĩ đến lần thứ một trăm kể từ lần đầu tiên hẹn hò với anh ta, rằng đây đúng là một người đáng quý trọng. Cô là loại ngốc nghếch nào mà lại không túm lấy anh ta ngay thế không biết? Chỉ có trong sách vở chuông mới reo lên, pháo hoa mới nổ và những bài hát thánh thần mới vang lên khi một người phụ nữ tìm thấy người đàn ông hoàn hảo. Thực tế là chỉ có trong sách mới có một người đàn ông hoàn hảo. Còn ngoài đời thực, đa số phụ nữ tìm được người đàn ông tốt vừa đủ là đã hạnh phúc lắm rồi. “Chắc chắn rồi, sao lại không chứ?” Ít ra thì trong vòng một hai tiếng nữa cô sẽ không phải quyết định xem tối nay có nên để Rob đưa mình lên giường không. Cô thấy mình đầy tội lỗi, vì đứng trước sự lựa chọn đó, bản năng của cô gào lên là không. Chuyến đi đến cao tốc 21 mất khoảng hai mươi phút. Khi họ lái vào bãi đậu xe của Hurricane O’Shea’s, vì đó đúng là tên của nó, Rachel không ngạc nhiên khi phát hiện ra nó đông khủng khiếp. Cuộc sống về đêm ở các vùng phụ cận của Tylerville không có nhiều để mà cạnh tranh. Thậm chí ngay cả ở rạp chiếu phim, suất chiếu muộn nhất cũng kết thúc lúc chín giờ. Âm nhạc đập thẳng vào họ trước khi họ bước đến cửa. “Mày chọn đúng lúc để bỏ tao lắm, Lucille!” “Đồ chó cái! Đồ dâm đãng! Đồ đàng điếm!” [1] [1] Nguyên văn: “You picked a fine time to leave me, Lucitte/You bitch! You slut! You whore”. Câu trước là lời ca khúc “Lucille” của Kenny Roger, khi hát xong câu này, khán giả của các bar thường đệm theo bằng câu thứ hai. Cái gì? Mắt Rachel mở to khi những từ không quen thuộc phát ra từ rất nhiều cổ họng trong một bài hát sôi nổi đập vào tai cô. Bốn người bọn họ quay sang nhìn nhau. “Có vẻ om sòm gớm!” Dave cười toe toét dự đoán và mở cửa. Rob nhún vai, rồi cả bốn đi vào bên trong. Rachel nhận ra nơi này là một gara ô tô đã sửa lại, với những bức tường xi măng sơn màu đỏ rực. Trên đầu, những sợi dây điện lộ ra và những đường ống nước tỏa bóng mờ xám giống như trần nhà chưa trát vữa. Dưới chân là sàn gỗ cứng nhiều tầng. Đèn neon quảng cáo từ Miller Lite đến The Beatles nhấp nháy trên tường. Hai chiếc piano đôi, với hai ca sĩ náo nhiệt và một cô gái tóc vàng giống chân dài tron bộ quần áo satin màu vàng như bộ đồ của đội trưởng đội cổ vũ, đang khuấy động đám đông. “Hét lên! Nào em yêu, hét lên nào! Nào em yêu!” Âm điệu khàn khàn làm đám đông nhảy lên, hát hò, hay đúng hơn là rống lên theo. Bốn người mới đến đứng sát vào vách tường đằng sau, ở tầng cao nhất. Trong bốn tầng, mỗi tầng lại thấp hơn tầng kia khoảng ba mươi phân, ba tầng đầy chật những gót chân đang giậm, những nắm tay đang vẫy, với những vị khách đang gào thét. Tầng cuối cùng là sàn nhảy, toàn là những cơ thể đang xoay tròn đầy kích động. “Nơi này náo nhiệt quá!” Susan nói. “Ra trò đấy chứ!” Dave đồng tình. Rob cầm lấy tay Rachel và nắm chặt, như thể anh ta sợ để lạc mất cô trong đống ồn ào này. May mắn làm sao họ lại tình cờ đi ngang qua một chiếc bàn trong khi túm lấy nó với một tiếng hét đắc thắng. “Tôi có thể phục vụ gì ạ?” Cô bồi bàn mang theo khay và tập giấy đến sau khi họ ổn định chỗ ngồi. Họ gọi đồ. Rachel - một người uống rượu kém nhiệt tình - gọi một món đồ uống gì đó không phải rượu nhưng không được - đã chọn một ly daiquiri [2]. Cô thấy món này có thể chấp nhận được, và theo kinh nghiệm thì cô chỉ nên nhấp một ly cho cả buổi tối thôi. [2] Hỗn hợp rượu rum, nước chanh và đường ướp lạnh. Rob cau mày khó chịu trước âm lượng khủng khiếp của tiếng nhạc. Rachel sẽ thích hơn nếu âm lượng giảm xuống một hai dB [3], nhưng tiếng trống kích động đến mức cô cũng phải nhịp nhịp ngón chân theo. Dave ăn bỏng ngô, uống bourbon [4] và Coke, trong khi Susan quan sát những người ở đó với sự thích thú y như Rachel. Một số phụ nữ ăn mặc rất kỳ quặc, với những chiếc váy siêu, siêu ngắn, tất mắt lưới và áo lấp lánh các loại hạt. Dưới ánh đèn flash tỏa sáng sàn nhảy, những hạt đó sáng lóe lên như những đồ trang sức đầy màu sắc. [3] Đơn vị đo tầm nghe của tai người. Tầm nghe của chúng ta khoảng từ 0 đến 125dB. [4] Một loại rượu Whisky đặc trưng của Mỹ, nguyên liệu là lúa mạch trộn bột bắp. “Chúa tôi, cậu có thể tưởng tượng được kiểu ăn mặc như thế không?” Susan hét vào tai Rachel trong lúc chỉ tay về phía một người phụ nữ mặc váy da ngắn yếu điệu với mái tóc đỏ chóe vừa õng ẹo đi qua chỗ họ. Thứ làm cho Susan không tin nổi là chiếc áo cánh của cô ta. Nó có màu đen và mỏng dính, trừ một số viên đá được đính có chủ ý. Rõ ràng là cô ta không mặc gì bên trong. Rachel lắc đầu và dõi theo người phụ nữ, cô ta đã xuống sàn nhảy, đắm mình vào thứ âm nhạc đầy phóng túng. Khi theo dáng uốn éo của cô ta với sự thích thú xen lẫn kinh ngạc, Rachel bị thu hút bởi một người đàn ông cao, gầy nhưng cơ bắp và một người phụ nữ tóc vàng bên cạnh anh ta. Cặp đôi đó uốn éo cùng nhau trong sự cuồng loạn gần như là vuốt ve kích thích chứ không phải đang nhảy. Ánh đèn lại nháy lên, thắp sáng sàn nhảy trong vài giây. Vài giây ngắn ngủi đó đủ dài. Cảm thấy như bị ai thụi mạnh vào bụng, Rachel nhận ra người đàn ông đi cùng với người phụ nữ tóc vàng là Johnny Harris. Cái đuôi tóc đen nhánh đó quá khác biệt ở Tylerville, và cơ thể có bờ vai rộng cùng cặp hông hẹp kia rất dễ nhận ra. Khi ánh đèn lóe lên lần nữa, cô thậm chí còn nhận ra cả người phụ nữ đi cùng hắn: Glenda, cô phục vụ ở Clock.
Mùa Hè Định Mệnh Mùa Hè Định Mệnh - - Karen Robards Mùa Hè Định Mệnh