Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Phiêu A Hề
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 15 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 552 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:52:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 09-10
hương 9:
Nói đến chuyện bạn bè phải nói đến thiên thời địa lợi nhân hòa.
Tiêu Hòa Hòa nằm cong chân trên ghế sô pha của Trịnh Hài, dùng bút chì vẽ mấy con mèo có hình dáng kỳ quái khác nhau.
Cô học chuyên ngành mỹ thuật, công việc là thiết kế hình nền, rất đúng ngành. Bởi vì không có trí tiến thủ, lại gặp phải một ông chủ rất có tình người, cho nên không hề vất vả, có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, có thời gian kiếm thêm khoản thu nhập, ví dụ như bây giờ.
Chiếc ghế sô pha này của Trịnh Hài quả thật rất thoải mái, rất phù hợp với cơ học con người, giống như là một chiếc nôi lớn vừa đúng có thể chứa đựng cô. Cô vừa cân nhắc việc đợi khi Trịnh Hài không có nhà, sẽ qua bên này hưởng thụ chiếc ghế sô pha tuyệt vời đó, hay là chuyển trộm một chiếc về nhà cô thì tốt hơn, vừa nghĩ vừa liếc mắt sang Trịnh Hài đang nằm trên chiếc sô pha bên cạnh.
Tư thế của Trịnh Hài cũng không còn nghiêm túc giống như lúc bình thường nữa, nằm lười nhác, gối lên một cánh tay của mình, một chân gác lên chiếc bàn thấp trước mặt, mắt hơi nhắm lại, như ngủ mà không ngủ, dáng vẻ chán chường.
Sự nhạy bén, nhẹ nhàng quay người một góc 30 độ, lật một trang mới, nhanh chóng phác họa cái tư thế chán chường có tư thế đó của Trịnh Hài, lại vẽ thêm một con mèo đang xem tivi theo động tác đó vào bên cạnh. Cô rất hài lòng tạo hình mới này.
Nhiệm vụ của cô là vẽ một lũ mèo 12 con có phong cách, vừa nãy đang cạn kiệt linh cảm, lại quên mất cái tiêu bản phong cách ở ngay trước mặt có thể cho cô tham khảo. Hòa Hòa cân nhắc, làm sao để lừa Trịnh Hài thay đổi một động tác nữa để cô vẽ một con mèo nhỏ khác, lại phát hiện ra hình như Trịnh Hài đang liếc vào tập giấy của cô, cô nhanh chóng gấp tập giấy mỏng lại, quay đầu giả vờ cười với anh.
Trịnh Hài ghét mèo, nếu thấy cô ngang nhiên chạy đến địa bàn của anh vẽ mèo đã khiến anh rất bực mình rồi, nếu còn phát hiện cô còn dựa vào hình dáng của anh mà vẽ thành mèo, như vậy nhất định anh sẽ gây phiên phức cho cô, cho nên, quyết không thể để cho anh nhìn thấy.
Về việc Trịnh Hài ghét mèo, cái bí mật này rất ít người biết, mọi người nhiều nhất chỉ biết anh không thích mèo mà thôi, nhìn thấy mèo lập tức tránh xa 3 met. Nếu chú ý thêm một chút, sẽ đoán rằng chắc là anh dị ứng với mèo.
Dù gì, Trịnh Hài luôn là đại diện của từ “dũng cảm”. Lúc anh lên cấp ba có một lần bị nhốt trong phòng học đang cháy, dưới tất cả ánh mắt của mọi người anh lần theo của sổ leo xuống tầng 2 sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất từ độ cao 4m. Chính là năm ngoái bọn họ một nhóm người đi leo núi thám hiểm, gặp phải một con rắn to bằng hai ngón tay, dưới tiếng thét của mấy người con gái sắc mặt Trịnh Hài không biến đổi nắm lấy con rắn 7 tấc đó vứt xuống vực núi.
Cho nên, ai có thể tin được, anh lại sợ mèo, hơn nữa ngay cả con mèo con chưa đầy 2 tháng cũng sợ? Quả thật là chết cười.
Trịnh Hài sớm đã nhận ra Tiêu Hòa Hòa đang nghiên cứu anh một cách nghịch ngợm, lại che bức tranh của cô không cho anh xem, khuôn mặt chột dạ không vững tâm, chắc là không phải là làm gì chuyện tốt rồi.
Hòa Hòa chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ in hoa vai rộng và quần bò, cong một chân lên vùi mình trong sô pha. Anh luôn cảm thấy tuy Hòa Hòa gầy, nhưng không hề thấp, hôm nay mới biết, cô thật sự rất nhỏ, mũi nhỏ miệng nhỏ, cánh tay nhỏ chân nhỏ, tay và chân cũng nhỏ hơn một cỡ so với những người phụ nữ bình thường, hơn nữa bàn chân và chân cô rất trắng, trắng đến mức dường như lóa mắt, có lẽ vì mùa hè cô chỉ mặc quần bò dài và giày thể thao, không có cơ hội tiếp xúc với ánh nắng. Lúc này cô đang quay lăn lộn xiêu vẹo trong ghế sô pha, không hề đoan trang, một chân kia dựa vào tay vịn của sô pha đung đưa đung đưa, đến mức khiến anh chóng cả mặt.
Trịnh Hài quay đầu lại nhìn chân cô một giây, không nói gì, lại thu ánh mắt về. Hòa Hòa lập tức phối hợp thu chân về giả vờ thục nữ, bĩu bĩu môi: “Ở đây đâu có người khác.”
Trịnh Hài còn chưa nói gì, Hòa Hòa lại bắt đầu: “Lại là cái bộ phim cũ mèm này, anh đã xem cả trăm lần rồi.” Một lúc sau lại lẩm bẩm một mình: “Thật ra cái phim của ông Trương râu dài*, còn thời thượng hơn cái này nhiều. Bộ này xem rất quê mùa.”
“Trẻ con hiểu gì chứ?”
“Chỉ có mấy ông bà già mới ôm cái thứ đồ cũ đó không bỏ ra thôi.” Thấy Trịnh Hài không thèm để ý đến cô, cảm thấy rất vô vị, đặt tập giấy vẽ lật mình đẩy anh: “Xem Olympic đi, sao anh lại tách rời với thời đại như vậy hả.”
“Từ trước đến này anh chỉ cần kết quả, quá trình không xem cũng được.” Trịnh Hài liếc nghiêng cô, thành công thoát khỏi móng vuốt của Hòa Hòa.
“Sai. Sư thái nói rồi, tư thế không đẹp, thắng cũng là thua. Cho nên quá trình quan trọng hơn nhiều so với kết quả.”
“Sư thái? Diệt Tuyệt** bà ấy có nói câu này sao?”
Tiêu Hòa Hòa không nói được gì.
“Em phải biết, những lời này vốn dĩ có đem theo một chút chua xót, bởi vì không phục người khác thắng, chỉ đành tìm một cái cớ đẹp đẽ một chút cho sự thất bại của mình, cũng là lừa nhưng đứa trẻ chưa vào đời như em.”
Hòa Hòa há há miệng, lại ngậm vào, lại há ra, cuối cùng vẫn không nhịn được than một tiếng: “ Khác biệt giữa hai thế hệ.”
Sau đó Hòa Hòa tiếp tục vẽ tranh, Trịnh Hài tiếp tục xem Anh hùng xạ điêu lần thứ 101, chỉ là ở góc tivi mở một khung hình nhỏ trực tiếp Olympic, để tiện cho Hòa Hòa nắm được tình hình trận đấu.
Trên tivi, Mục Niệm Từ đang bị Dương Khang dùng lời hoa bướm dỗ dành, Trịnh Hài nói nhỏ: “Đồ ngốc.”
Tiêu Hòa Hòa xen vào: “Mục Niệm Từ mới không ngốc ấy, trong cuộc đời, khó có thể tìm được một người yêu bản thân mình thật sự, mặc dù Dương Khang không phải là người tốt, nhưng đối với cô ấy thật lòng.”
Trịnh Hài dừng lại một lát: “Đó là quan niệm thẩm mỹ gì thế hả.”
“Quan niệm thẩm mỹ của anh mới có vấn đề. Anh thích đại anh hùng Quách Tĩnh, vừa ngu vừa đần, trung thành hiếu thảo ngu dốt, anh ta yêu vợ và con gái thì sao, lúc đầu vì giữ hẹn suýt nữa đã bỏ rơi Hoàng Dung, may mà vận mệnh anh ta tốt, sau này lại vì tín nghĩa mà chém vào vai của Quách Phù. Hoàng Dung là cô ái thông minh thế nào, sau khi gả cho anh ta liền biến thành đáng ghét khó ưa, hơn nữa còn sinh ra Quách Phù một đứa trẻ không có thiên phận như thế, thật là bi kịch nhân gian. Anh ta chỉ lo làm đại anh hùng hành hiệp trượng nghĩa của anh ta thôi, người thân đều trở thành vật hy sinh.” Tiêu Hòa Hòa hiếm khi gặp được cơ hội biện luận, vô cùng hứng khởi.
Trịnh Hài rất lâu không nói gì, bỗng nhiên Hòa Hòa nhận ra, hình như cô lại phạm vào điều kiêng kỵ của anh, nhưng những lời nói ra thì không thể thu lại được, đành ấp úng bổ sung: “Ôi, nói chơi ấy mà. Thật ra Dương Khang là tên khốn, em thích Hoàng dược sư, một nam nhân cực phầm hoàn hảo biết bao.”
Trịnh Hài không thèm nhìn cô: “Anh không có cách nào giao tiếp được với những đứa trẻ 8X.” Dứt khoát đổi một kênh khác.
Hòa Hòa nhẹ nhõm, nguy cơ tạm thời được xóa bỏ.
Trí nhớ của cô thật sự rất kém, thường vì mấy câu nói nhất thời muốn trổ tài mà phải trả giá.
Trịnh Hài từ nhỏ đã có sự sùng bái không bình thường đối với Quách Tĩnh, tuy bản thân anh cũng chẳng có mấy điểm giống với Quách đại hiệp. Lần trước Hòa Hòa bôi nhọ Quách đại hiệp đã là chuyện của rất nhiều năm trước, cũng vì những lý luận tương tự như thế. Lần đó Trịnh Hài sầm mặt xuống, rất nhiều ngày sau không thèm coi cô ra gì. Bây giờ anh cũng đã có tuổi hơn, từng trải nhiều hơn, ngay cả EQ cũng cao hơn rất nhiều.
Trong đầu Hòa Hòa bỗng nhiên hiện lên. Thật ra cô chẳng được nhìn ảnh cha mấy lần, mẹ từng nói không hy vọng hai người họ đều chìm trong quá khứ, liền thu hết tất cả những bức ảnh ít ỏi của cha lại, Hòa Hòa chưa từng đòi xem.
Bức ảnh có ẩn tượng sâu đậm nhất của cô với cha, lại là một bức di ảnh ở trong tập ảnh của dì Sảng Nhu, lờ mờ nhớ được đôi lông mày rậm đôi mắt to góc cạnh rõ ràng của cha, khi cười có dáng vẻ ngây thơ, bây giờ nghĩ lại dáng vẻ có mấy phần giống Quách Tĩnh trong truyền thuyết.
Cô chính là mẫn cảm thôi. Trịnh Hài cách làm việc cứng rắn, nhưng trong lòng lại hơi nhạy cảm, Hòa Hòa vô cùng hối hận, vừa nãy bản thân mình quả thật không nên phê bình Quách đại hiệp hành động nghĩa hiệp vì lý tưởng và niềm tin mà bỏ rơi vợ con.
Lúc cô chột dạ thường sợ sự yên tĩnh. Quay đầu nhìn Trịnh Hài lại đang yên lặng xem tivi, tiếng cũng để rất nhỏ, không tránh khỏi càng khó chịu. Lại ngó một lát, Trịnh Hài đang xem chương trình linh tinh gì đó, một nhóm chuyên gia và bệnh nhân khó đoán nổi thật giả nói những lời cao siêu, thao thao bất tuyệt giải thích thần dược linh đan chữa trị bệnh đái buốt ở con trai. Mà Trịnh Hài lại chăm chú nhìn vào màn hình, dáng vẻ giống như học sinh tiểu học chăm chú nghe giảng.
Tiêu Hòa Hòa sau lưng toát mồ hôi, yếu ớt mở miệng: “Nè.”
Trịnh Hài không trả lời, cô lại nói to hơn một chút: “Anh Hài.”
Lần này cuối cùng Trịnh Hài đã có phản ứng: “Lớn tiếng như vậy làm gì hả? Hơn nữa nhìn rõ bản thân mình đang xem chương trình gì lập tức đổi kênh, vừa nãy không biết là hồn anh bay đến xó nào nữa.
“Em cảm thấy, cái đó, em có một ý kiến,” Tiêu Hòa Hòa nuốt nuốt nước bọt.
Trịnh Hài khẽ nhăn mày quay đầu lại nhìn cô.
“Anh nên tìm một người bạn gái đi thôi.”
Trịnh Hài trước tiên sừng sờ, rồi cười nhẹ một lát: “Không phải là em luôn chê anh quá nhiều bạn gái, lãng phí tài nguyên xã hội sao?
“Em nói là bạn gái thật sự. Rất lâu rồi anh không thật sự qua lại với một người phụ nữ nào.”
Trịnh Hài dùng khóe mắt nhìn cô một cái: “Tại sao?”
“Lấy kết hôn làm tiền đề qua lại. Anh lúc nào cũng với bộ dạng chơi đùa, sao có thể gặp được một người phụ nữ phù hợp chứ?
“Ai lại mua chuộc em làm thuyết khách hả? Chị Tường Vi? Chị Hoãn Hoãn? Hay là cô dì chú bác nào của anh hả?” Trịnh Hài không thèm để ý thuận miệng hỏi.
“Đợi lúc anh muốn kết hôn, người phụ nữ phù hợp đã bị người khác chọn mất, chỉ còn lại những người anh không thích, và người không thích anh.” Sự tốt bụng của Tiêu Hòa Hòa bị không thèm đếm xỉa một cách triệt để, không tránh khỏi bực mình, mạnh mẽ nói ra những lời mà bản thân mình cho rằng đã đủ độc địa.
“Kết hôn sớm có gì tốt chứ, vẫn không phải là nhàn rỗi không có việc gì làm đòi ly hôn, sau đó lại phí công phí sức đi giải hòa.”
Hiếm khi Trịnh Hài buôn chuyện, hứng thú của Tiêu Hòa Hòa cũng hoàn toàn được nổi lên, do đó cười nghịch ngợm: “Lúc nào anh mời Trình tiên sinh và Trình phu nhân ăn bữa cơm, cũng đem theo em được không. Rất lâu rồi em không gặp Trình tiên sinh, ngay cả đến công ty anh ta cũng không gặp được.”
Trịnh Hài lườm cô: “Hóa ra em thích kiểu người như anh ta? Sớm từ bỏ đi, cho dù anh ta bây giờ độc thân, cũng tuyệt đối không thể thích em được.”
“Em chiêm ngưỡng từ xa xa không được sao.”
“Người đàn ông đã kết hôn 2 năm rồi, giá trị đang tụt dốc điên cuồng, có gì hay mà hâm mộ chứ.”
“Anh xem, anh lại không hiểu rồi. Nhiều nhất anh cũng là một Vương Lão Ngũ cấp kim cương***, mặc dù đắt nhưng cũng coi là có nơi cất giữ, nhưng giống như anh Trình đó là cấp độ không còn hàng sản xuất nữa, chỉ có thể nhìn chứ không thể mua vào, còn quý hiếm hơn anh nhiều.”
Trịnh Hài bị nghẹn đến mức suýt sặc, đành không thể kiềm chế được, tiếp tục đổ gáo nước lạnh vào cô: “Trong hơn nửa năm chỉ sợ là không có cơ hội gặp được anh Trình nhà em trong các nơi khác thôi. Anh ta bây giờ đã tiến hóa thành người đàn ông của gia đình tuyệt vời đúng tiêu chuẩn rồi, từ chối khéo tất cả các hoạt động khác. Những người thân quen với anh ta thì biết rằng là phu nhân đã có thai, những người không thân quen còn cho rằng chính anh ta mang thai.”
Tiêu Hòa Hòa cười hì hì hồi lâu, nghiêm chỉnh nói: “Nhất định là anh đố kỵ rồi.”
“Đúng đúng, sao anh không gặp được một người phụ nữ khiến anh phát điên, anh đố kỵ chết đi được.” Trịnh Hài cảm thấy kiểu đối thoại này quá vô vị, đứng dậy định rời đi.
Tiêu Hòa Hòa thấy anh muốn bỏ đi, nhanh chóng nắm lấy lỗ hổng hỏi: “Anh cảm thấy thư ký Vi thế nào?”
“Ai?”
“Trong tiểu thuyết đều như thế mà, nam chính đối với bất kỳ người phụ nữ nào đều không có cảm giác, bỗng nhiên quay đầu lại, người tốt nhất hóa ra luôn ở bên cạnh mình. Thư ký Vi theo anh đã rất nhiều năm rồi, thông minh xinh đẹp lại giỏi giang, tính khí cũng tốt, chẳng lẽ anh chưa từng động lòng tý nào sao?”
Trịnh Hài dùng ánh mắt “em là đồ ngốc” để nhìn cô.
“Ôi, thật là không có con mắt tinh tường. Vậy anh cảm thấy Nhắm Nhiếm thế nào? Vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng, cũng môn đăng hộ đối với anh nữa.”
Lần này Trịnh Hài không thèm nhìn cô, nhấc chân lên bỏ đi
Tiêu Hòa Hòa hét lên ở đằng sau: “Anh không phải ngại đâu, buổi tối mời em và Nhắm Nhiếm ăn cơm nhé.”
“Tiêu Hòa Hòa, em cứ liệt kê tất cả những người phụ nữ mà em quen lên một trang giấy cho anh tham khảo, đừng quên thêm chiều cao và số đo ba vòng.” Trịnh Hài quay đầu lại nhìn cô, “Ngạn ngữ nói không sai, em quả thật còn ồn ào hơn cả 600 con vịt.”
“Ngạn ngữ nói là có 500 con.”
“Bởi vì em quá ồn ào, cho nên phải tăng thêm 2 lần.”
Chú thích:
* Ông Trương râu dài: chính là Trương Kỷ Trung, đạo diễn phim nổi tiếng của Trung Quốc, với các phim như “Dương Gia Tướng”, “Tiểu Ngư Nhi và Hòa Vô Khuyết”, “Tây Du Ký(2010)”
** Diệt Tuyệt sư thái: một nhân vật trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký
*** Vương Lão Ngũ cấp kim cương: chỉ những thanh niên chưa vợ giàu có, cách gọi này xuất phát từ một bộ phim
Chương 10
Chìm đắm vào quá khứ là biểu hiện của cơ thể và tâm lý bắt đầu già yếu đi.
Trịnh Hài bị làm ồn đến mức không thể không rút lui khỏi hiện trường đi đến bên cạnh của sổ nhìn nhìn, mưa vẫn không ngớt, do đó liền đi lên phòng tập thể hình ở trên gác.
Anh ở đó hơn một tiếng đồng hồ, chảy đầy mồ hôi, sau khi tắm xong, nghe thấy tiếng quốc ca phát ra từ tivi ở phòng kháhc, chắc là vận động viên Trung Quốc lại giành được huy chương vàng, quyết định đi chiêm ngưỡng bộ dạng ngốc nghếch với đôi mắt ngấn lệ của Hòa Hòa
Từ nhỏ cô đã như thế, yêu tha thiết một cách quá mức bình thường với quốc kỳ và quốc ca, ngay cả khi xem nghi lễ kéo cờ trên tivi cũng có thể cảm động tới mức rớt nước mắt, khiến anh vô cùng thán phục.
Nhưng ngoài thế ra, Hòa Hòa không phải là đứa trẻ hay khóc, bị giáo viên mắng, đánh nhau với bạn, thậm chí ngã chảy máu đầu phải khâu 5 mũi, đều chưa từng rơi lệ, nhiều nhất cũng chỉ mếu máo, bộ dạng đáng thương như là sắp khóc.
Kết quả Trịnh Hài không nhìn thấy được bộ dạng nước mắt dàn dụa trong tưởng tượng của anh, lại nhìn thấy Tiêu Hòa Hòa cuộn tròn như cái bánh mỳ hấp ngủ khò khò trong sô pha, trên người mặc áo của anh.
Nhiệt độ điều hòa trong phòng rất thấp, chắc là cô không tìm thấy điều khiển điều hòa, cho nên không biết là tìm được ở đâu một chiếc áo của anh liền khoác lên người.
Cô duy trì cái tư thế kỳ quái như bào thai nằm trong bụng mẹ đó, ngủ rất ngon lành, nét mặt cũng giống như là trẻ con trong sáng thuần khiết, một bộ dạng như là trời sập cũng không liên quan đến cô vậy.
Trịnh Hài đứng yên lặng bên cạnh cô một lúc lâu, suy nghĩ xem nên gọi cô dậy, hay là bế cô vào phòng ngủ.
Lúc anh đang do dự, chiếc điện thoại vứt một bên của Hòa Hòa liền reo lên, là bài hát đã 20 năm rồi anh không nghe “Cảnh sát mèo đen”
Anh không biết phải làm sao nhìn một cái tập ký họa rơi trên đất của Hòa Hòa, trong lòng nghĩ cái dớt 5 năm của anh và Hòa Hòa quả nhiên là linh nghiệm. Trước đây Hòa Hòa không có cảm tình gì với cái loài mèo đó, ngay cả mấy con mèo nổi tiếng như mèo kitty, mèo Garfield, mèo đôrêmon, cô chưa từng có hứng thú, tại sao bỗng nhiên lại mê mèo đến thế, thật là tà môn.
Bài hát cũ mèm đó đã hát hết một lần, Hòa Hòa vẫn ngủ bất tỉnh nhân sự. Lần thứ hai lại reo lên, Trịnh Hài không chịu nổi tiếng ồn, cầm điện thoại lên nhét vào tai Hòa Hòa, véo tai cô gọi cô dậy.
Không ngờ là điện thoại hẹn hò, Hòa Hòa vừa ậm ừ trả lời, vừa liếc nhìn Trịnh Hài, Trịnh Hài thấy vậy liền đi sang phòng khác, nhưng vẫn nghe thấy giọng nói của Hòa Hòa: “Em đã vẽ xong hết rồi, hay là đưa cho anh xem trước nhé. Ồ, em chảng có việc gì cả……..không sao, đừng ngại, lát nữa gặp.”
Rất nhanh Hòa Hòa liền nói có việc phải đi, Trịnh Hài cười mà như không cười nhìn bên ngoài một cái: “Mưa to như thế còn đi ra ngoài hẹn hò, không sợ cảm sao?”
“Ai hẹn hò chứ. Em ra ngoài bàn công việc, em vẽ mấy bức tranh giúp một người bạn.” Hòa Hòa chau mày nhìn Trịnh Hài, “Cũng là bạn của anh, anh Thời Lâm ấy.”
“Vậy được, chúc em công việc thuận lợi. Bên ngoài lạnh, mặc nhiều áo một chút.”
Sau khi Hòa Hòa đi, Trịnh Hài càng nhàn rỗi hơn, gọi mấy cuộc điện thoại cho chủ quản xác nhận tiến độ mấy công việc, làm họ sợ đến mức nghe giọng nói đều run rẩy, chỉ lo thời tiết thế này bị ông chủ vô lương tâm tóm đến công ty làm thêm giờ. Người ngoài chỉ biết Trịnh Hài thường nhiệt tình thái quá đối với công việc, nhưng không hề biết nhưng lúc đó thường đều là vì anh quả thực không có việc gì để làm.
Anh đi kiểm tra một lát tủ lạnh và tủ đồ ăn của mình, bên trong nhét không ít đồ ăn, sủi cảo nước, pizza, khoai tây nghiền, cùng với nước ngô ép, còn có sữa, ngày sản xuất rất gần, chắc là Hòa Hòa mới để vào.
Anh ít khi ăn mấy thứ đồ rác này, về cơ bản đều không động vào, cho nên Hòa Hòa thỉnh thoảng lại mang y nguyên trở về, đổi đồ mới cho anh, tránh khỏi quá hạn. Nha đầu này mặc dù đa phần đều rất cẩu thả, nhưng khi cẩn thận cũng khiến người ta phải kinh ngạc.
Nhưng thời tiết như thế này, tâm trạng cũng không tốt, anh thà ăn đồ ăn rác này, cũng không muốn đi ra ngoại cho tâm trạng ướt thêm chút nữa, do đó sau khi anh nghiên cứu các hướng dẫn sử dụng của từng thứ, chọn những thứ có cấp độ rác thấp nhất cố gắng ăn tạm.
Anh đã nói với Hòa Hòa vô số lần về loại đồ ăn không dinh dưỡng này, ép cô học nấu ăn, kết quả là nói đến nỗi bản thân mình cũng thấy nhàm, cũng chỉ nói đến mức Hòa Hòa có thể biến mì sợ khô cong queo thành mỹ vị mà thôi, nhưng cô cũng chỉ có tài nghệ nấu ăn đó.
Trịnh Hài vừa mới ăn liền nhận được điện thoại của Hòa Hòa, nói đi quá vội, quên không cho Tiểu Bảo uống sữa, mong anh nhất định phải giúp. Không cần anh mất nhiều công sức, chỉ cần đổ sữa ra khỏi bình là được.
Trịnh Hài miễn cưỡng sang nhà Hòa Hòa, vô cùng yên tâm khi nhìn thấy con mèo Tiểu Bảo cũng cuộn trong thành một đống, rất ngoan ngoãn ngủ trong ổ của mình, cái cảnh đó rất quen thuộc. Nghĩ một lát, hóa ra là rất giống với dáng vẻ lúc nãy Tiêu Hòa Hòa cuộn mình trong ghế sô pha, ngay cả vẻ mặt cũng giống
Anh cẩn thận lấy ra hộp sữa rót vào trong đĩa. Cái đĩa này năm đó Hòa Hòa đi du lịch ôm bề từ thôn Cảnh Đức, đáy đĩa có hình con cá được vẽ bằng tay. Cô vô cùng yêu quý, có lần bị anh dùng làm đĩa để vỏ hoa quả, làm cô tức muốn chết. Bây giờ trực tiếp bị cô dùng làm đĩa thức ăn èo, cũng không thấy chỗ để cao quý là bao. Trịnh Hài hơi cảm thấy bản thân mình đang ghen với con mèo đó, chỉ vì sự đã ngộ của nó tốt hơn mình.
Ở giữa anh nhận được điện thoại của chị Tường Vi, vừa nhận đã mắng cho anh một trận. Đó là sự bắt đầu bình thường của chị ấy, Trịnh Hài cũng thấy bình thường, cầm điện thoại cách xa tai, nghe thấy chị ấy nói chuyện, nhưng lại nghe không rõ lắm, vừa hợp lý.
Nhưng vì hôm qua anh bị Hòa Hòa hãm hại vừa mới mắc một lỗi lớn, cho nên hôm nay chị họ trách mắng anh một thời gian vô cùng dài. 15 phút sau, điện thoại của Trịnh Hài đã nóng lên, bản thân chị Tường Vi chắc cũng đã mệt, do đó trở lại trạng thái yểu điệu thục nữ: “A Hài, con tiểu yêu tinh tối qua nói chuyện anh anh em em với cậu trong truyền thuyết đó là ai vậy? Lại bảo vệ cô ta như thế, chắc là rất quan trọng hả? Lúc nào cho chị gặp mặt, giúp em kiểm định một chút.”
“Nói gì thế hả, chị à, không có chuyện đó đâu.”
“Ồ, chị biết rồi, lại là Hòa Hòa, đúng không. Trịnh Hài, cậu thật là, có người anh nào như cậu không? Hòa Hòa cả ngày mang tiếng oan với cậu, sau này gả đi được không?
“Chị à, thật ra……..”
“Có phải Hòa Hòa đã 25 tuổi rồi không, cũng đã đến lúc kết hôn rồi. Đúng rồi, A Hài, bây giờ Hòa Hòa có bạn trai không? Nếu không có, chị giúp nó tìm một người tốt.”
‘Không cần, sắp có rồi.”
“Là người trong hội của em hả, tìm nổi một người đàng hoàng sao?”
“Chị yên tâm, không phải trong giới của em, không giống em.”
“Ồ, vậy thì được, vậy thì được.”
Lúc Trịnh Hài gác mày, phát hiện con mèo con màu vàng đó không biết đã dậy từ lúc nào, đang ở cách anh 1met, hơi ngẩng đầu lên nhìn anh. Chắc là sự phản ứng thái quá của anh lúc sáng sớm làm nó sợ, cái con vật nhỏ bé này bây giờ cũng không dám đến gần nịnh bợ anh nữa, chỉ thể hiện ra một dáng vẻ vừa đáng thường vừa vô cùng cảnh giác, cẩn thận quan sát anh, dáng vẻ đó lại làm anh nhớ đến bộ dạng sau khi làm hỏng việc của Tiêu Hòa Hòa, dường như khiến Trịnh Hài mềm lòng, muốn cúi người xuống vỗ vỗ đầu nó.
Sau khi anh đưa tay ra mới ý thức được bản thân mình muốn làm cái gì, lập tức lại lùi về phía sau rất xa, giữ khoảng cách an toàn với con mèo đó. Con mèo này thật là tà khí, trực giác nói với anh, con mèo này không thể đến gần.
Ngoài Tiêu Hòa Hòa và mẹ anh, không hề có người nào biết anh sợ mèo, chỉ coi hành động tránh xa mèo của anh là ghét thôi. Thật sự bản thân anh cũng không hiểu, trên thế giới này thứ có thể làm cho anh sợ hãi không nhiều, tại sao anh lại sợ mèo chứ.
Tiêu Hòa Hòa biết là do ngẫu nhiên. Năm Hòa Hòa khoảng 10 tuổi, cô đuổi theo một con mèo lên tận cây. Cô có bản lãnh trèo lên, nhưng lại không xuống nổi, đúng trên cây tận gần nửa tiếng, đợi đến khi Trịnh Hài phát hiện ra cô.
Trịnh Hài đành trèo lên cây bế cô xuống. Anh luôn cảm thấy trèo cây là một việc vừa không có phong độ vừa không nho nhã, cho nên cho dù trước mặt Hòa Hòa thời kỳ đó, cũng chưa từng làm việc gì không có phong độ như vậy. Nhưng sau khi Hòa Hòa đã chạm đất, lại mếu máo miệng nước mắt dàn dụa chỉ vào cành cây: “Mi mi, mi mi.”
Trịnh Hài ngẩng đầu nhìn, sao lại đen đủi thế. Trên cành cây có một con mèo bé xíu, bộ dạng đáng thương gấp chục lần dáng vẻ Hòa Hòa trên cây vừa nãy, run rẩy động đậy, cũng là một tên ngốc trèo lên được nhưng không xuống được.
Mặc dù anh rất đau đầu, nhưng vẻ mặt chờ đợi đáng thương đó của Tiêu Hòa Hòa lại càng làm anh đau đầu hơn, anh đành lấy quyết tâm lại bước lên hành trình cứu giúp.
Vốn dĩ tất cả đều rất thuận lợi, mặc dù anh rất sợ hãi, nhưng che giấu rất tốt, trong mắt người khác là vô cùng trấn tĩnh ung dung, chỉ còn cách đích đến 3,4 mét, thắng lợi ngay trước mắt. Trịnh Hài nghĩ, đợi sau khi mang thành công con mèo này xuống, chứng sợ mèo của bản thân có khi lại hết bệnh, lấy một hơi định trực tiếp bỏ tay ra nhảy xuống
Có lẽ là lúc anh lấy hơi đã làm đau con mèo vong ân bội nghĩa đó, tóm lại nó quay đầu về phía ngón tay anh liền cào mạnh một cái, tinh thần quá đỗi căng thẳng của Trịnh Hài bị bất ngờ, bi kịch trong chớp mắt được tạo thành, thế là, Trịnh Hài cao thủ võ lâm thân thủ phi phàm trong truyền thuyết, trong quá trình tiến hành sự nghiệp yêu thiên nhiên bảo vệ động vật cao cả, đã anh dũng bị thương. Lúc anh tiếp đất không khống chế tốt góc độ và lực, chân phải bị gãy.
Lần bị thương này không được vẻ vang, Trịnh Hài từ chối lộ ra tình tiết cho người khác, cũng ép buộc Tiêu Hòa Hòa người duy nhất biết rõ tình hình phải dán kín miệng lại. Nhưng thứ càng khiến anh không chịu được đó chính là Tiêu Hòa Hòa.
Vừa đúng là nghỉ hè, thứ Tiêu Hòa Hòa có đó chính là thời gian, liền tự nguyện làm nghĩa vụ ở bên cạnh anh trông nom anh, ngày ngày đi đi lại lại trước đầu giường anh, bày ra cái dáng vẻ đại nghĩa hào hùng “Em sẽ làm chân của anh, em sẽ chăm sóc anh cả đời”, ngày ngày nói đến sự sám hối vì không biết điều và tùy hứng của cô, vô cùng quan tâm chăm sóc anh, giúp anh lau mặt, bón cơm, đọc truyện cho anh, chỉ thiếu nước hát ru anh ngủ. Thật ra Trịnh Hài nghi ngờ lúc anh ngủ cô thật sự đã làm như thế.
Cọp ra khỏi rừng bị mèo bắt nạt, Tiêu Hòa Hòa đó là chăm sóc anh cái gì chứ, hoàn toàn là ép anh chơi trò gia đình với cô. Còn về Hòa Hòa mà nói, anh là một thứ đồ chơi lớn chân thật sống động biết bao.
Trịnh Hài bị cô ép đến mức muốn nhảy lầu. Để khiến Hòa Hòa không có cảm giác tội lỗi cũng là vì để cho bản thân anh được yên tĩnh, anh đành nói thật với Tiêu Hòa Hòa, hại anh ngã không phải là vì giúp cô cứu mèo, mà là anh có chứng sợ mèo.
Lúc Trịnh Hài nhớ lại những việc cũ đó, cảm thấy bẩn thân mình đã nhàn rỗi đến một giới hạn nào đó.
Anh vô cùng không hài lòng về việc Hòa Hòa bỏ lại anh trong cái thời tiết ảm đạm cực độ này để ra ngoài hẹn hò với người khác.
Trịnh Hài không thể không thừa nhận, quan hệ của anh và Hòa Hòa, có lúc giống như là quan hệ cha con rất buồn cười đó, anh giống với bề trên của Hòa Hòa hơn dì Lâm, quán giáo cô nhiều hơn. Mà Hòa Hòa nũng nịu anh, nói với anh những bí mật, chắc cũng nhiều hơn so với mẹ của cô, dù gì, ngoài mẹ của Trịnh Hài ra, anh coi như là người ở bên cạnh Hòa Hòa nhiều nhất, còn về, nhìn thấy Hòa Hòa đội mưa to gió lớn đi ra ngoài hẹn hò với người con trai khác, giống như là cảm giác con gái ruột sắp xuất giá vậy, cho dù người con trai đó là bạn của anh, hơn nữa còn là đối tượng mà anh nhiệt tình kiến nghị Hòa Hòa nên suy xét xem sao.
Thật ra trước đây Hòa Hòa cũng yêu mấy người, lâu nhất không đến nửa năm, ngắn nhất chỉ có 2 tuần, đa phần cô đều cười hì hì nói với anh: Em lại thất tình rồi, mau mời em ăn cơm; thỉnh thoảng cũng mất hình tượng khóc mấy tiếng trước mặt anh.
Lúc đó, anh lại chưa từng buồn bực. Chắc là vì, đối tượng của Hòa Hòa đa phần anh đều gặp qua, tuy Hòa Hòa vừa đần vừa ngốc không có cách nghĩ gì, nhưng trong lòng anh lại vẫn rõ ràng biết rằng, cái đống Trương Tam Lý Tứ Vương Lão Triệu Lục đó, không có cơ hội trở thành chàng trai của Hòa Hòa, đều chỉ là kẻ chơi cùng trò chơi trên con đường trưởng thành của Hòa Hòa, chia tay là việc sớm muộn cũng xảy ra.
Nhưng Thời Lâm không giống thế. Trinh Hải hiểu Thời Lâm, cũng hiểu Hòa Hòa, cho nên vô cũng rõ ràng, Thời Lâm là kiểu con trai rất hợp với Hòa Hòa, mà Hòa Hòa lại vừa đúng là kiểu con gái mà Thời Lâm thích, nếu thiên thời địa lợi nhân hòa, vậy………đó mới là nguyên nhân anh hụt hẫng. Trước đây có người nói với anh về câu chuyên người cha khóc lóc nức nở khi con gái xuất giá, anh chỉ coi như là một câu chuyện cười, bây giờ lại có thể hiểu được. Hơn nữa Thời Lâm thường xuyên sống ở nước ngoài, vậy chính là, Hòa Hòa cũng phải đi xa.
Thật là vô vị. Trịnh Hài lại thở dài một tiếng, anh phải đến công ty tìm chút việc làm, hoặc là đến câu lạc bộ đánh bóng bơi lội. Anh nhớ có người nói, nếu một người bắt đầu bất giác nghĩ đến chuyện xưa, đó là biểu hiện của tâm hồn bắt đầu già đi.
Ai nói với anh câu đó nhỉ? Đúng rồi, là Trình Thiếu Thần. Mấy năm đầu Trịnh Thiếu Thần mới từ nước ngoài về, lúc họ cùng nhau uống rượu, vị tiên sinh tâm trạng lúc nào cũng điềm nhiên đó vô cùng tiu nghỉu nói ra sự cảm than như thế.
Làm người quả thật phải phúc hậu. Nhất định là lúc đó anh đập bàn cười ngặt nghẽo, đến mức bị báo ứng nhanh như vậy, bản thân mình cũng bắt đầu chưa già mà đã yếu
Vấn đề là, người ta tâm hồn già đi và hồi tưởng chuyện cũ, là sự việc có nguyên nhân, mục tiêu rõ ràng, hơn nữa cuối cùng đã thỏa nguyện. Mà cái chuyện xưa anh nhớ lại đó, già đi là vì cái gì chứ.
Bỗng nhiên cơ thể và tâm hồn lại bất thường như thế, chắc là vì đã đến lúc cần phải yên ổn. Có lẽ anh nên nghe lời kiến nghị của Hòa Hòa, nghiêm túc tìm một người bạn gái thuận mắt để qua lại xem sao, vừa có thể hết nhàn rỗi, lại có thể chặn miệng của mấy bậc bề trên, vận may đủ tốt có khi còn thuận tiện giải quyết luôn chuyện trọng đại cả đời. Nhất cử đa tiện, sao lại không làm chứ?
Mua dây buộc mình Mua dây buộc mình - Phiêu A Hề