Reading is to the mind what exercise is to the body.

Richard Steele, Tatler, 1710

 
 
 
 
 
Tác giả: Sưu Tầm
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 496 / 0
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
ài-Gòn trước 1975 ….
Trời đã về chiều nhưng nắng vẫn còn chói chang. Hảo khệ nệ xách gói đồ ra khỏi taxi, ngán ngẩm nhìn building Cửu Long trên đường Hai Bà Trưng. Ở đâu không ở lại chọn lầu ba cái toà nhà hắc ám toàn ca-ve với nghệ sĩ mà cư ngụ! Mỗi lần phải tới tìm Huy, Hảo không khỏi cằn nhằn:
- Chán cái chỗ anh ở quá, leo cầu thang bắt mệt. Hơn nữa, mấy cô ca-ve nghe tiếng guốc, mở cửa nhìn em cười nhăn nhở, cứ làm như là em đến thăm bồ không bằng!
Huy chỉ cười khì, đôi khi lắc đầu, con gái lắm chuyện, may mà mình chỉ có một bà cô và một cô em họ. Có vài ba đứa chắc phải bỏ Sài Gòn lên cao nguyên. Huy đỡ gói đồ trên tay Hảo:
- Cô sai em mang cho anh cái gì thế này!
Hảo bĩu môi:
- Nghèo mà ham. Ai nói anh là của mẹ em? Của em đó, và em nhờ anh mang ra Nha Trang cho bạn em chứ không phải cho anh. Ngày mốt tàu anh đi Nha Trang, đúng không?
Huy giơ hai tay lên trời, làm ra vẻ như thất vọng:
- Vậy mà anh tưởng cô và em còn nhớ tới anh!
- Xí! không nhớ mà giỗ tết nào cũng mời! Lâu lâu còn bắt em đi tìm anh tới ăn cơm, ‘tội nghiệp nó, xa nhà, một thân một mình, chẳng ai trông nom’. Ở đó mà anh một thân một mình, mấy cô ca-ve phòng bên cạnh để cho ai!
Huy cười trừ:
- Anh nghèo kiết xác, ở đó mà mấy cô đó thèm. Thỉnh thoảng có ‘văn gừng văn nghệ’, ca hát, đấu hót với nhau thì có. Mà thôi, Hảo nhờ anh mang gì ra Nha-Trang? Sao không gửi bưu-điện? Gửi anh lắc lư con tàu đi, lâu lắm mới tới.
Lại cái trò lười biếng đây, Hảo trừng mắt:
- Không được! Anh phải trao tận tay bạn em. Gửi bưu điện vỡ hết … bánh tráng! - Hảo cười hi hi – Đùa anh đấy, một ít vải vóc bạn em nhờ mua, và một ít bánh trái em gửi cho nó. Anh mang giúp em, gửi bưu-điện sợ không tới nơi, vả lại em … hết tiền rồi!
- Bạn em? Ai đó, anh biết không?
Hảo lắc đầu:
- Không! Con nhỏ này dân Nha Trang, vào Sài Gòn học với em ít lâu, chán đời bỏ về với mẹ! Anh chưa gặp nó bao giờ!
Huy cười cười:
- Bạn em nhát thấy bà! Gặp mặt là bỏ chạy nên anh chẳng biết ai vào với ai. Hảo giới thiệu cho anh cô bạn ở Nha Trang này nhé.
- Thôi đi ông. Bạn em nghe tiếng ‘lính thủy’ là chúng chạy dài. Với lại …
Hảo ngập ngừng không nói tiếp. Huy cũng chỉ đùa rỡn vu vơ vậy thôi chứ cũng chẳng có ý-định gì nên chỉ cười xòa:
- Thôi được, để anh mang hộ em gói đồ này ra Nha Trang. Bây giờ có cần anh đưa về không hay còn bận đi tìm thằng Thủ bạn anh?
Hảo lườm Huy:
- Hổng thèm. Bạn anh cũng cà-chớn như anh vậy.
Huy cười ha hả:
- Sai! Thằng Thủ hiền khô. Cô cũng khen nó con nhà gia giáo. Thôi chịu đi!
Mặt Hảo đỏ bừng:
- Còn lâu! Mà ai khiến anh …
Huy chỉ cười xòa, đưa tay khép cửa phòng và dẫn Hảo ra lối cầu thang. Con gái, nhức cái đầu. Mẹ thì chỉ muốn gả chồng cho xong nợ nhưng con còn kén chọn, mà thời chiến, không lấy lính thì lấy ai. Chả lẽ ở không rồi chổng mông mà gào. Huy mỉm cười nhìn Hảo nhưng không nói. Hảo hỏi:
- Anh cười cái gì? Lại muốn chọc quê em hả?
Huy lắc đầu, miệng vẫn mỉm cười:
- Đâu dám. Anh còn đang mong cô và Hảo cho anh ăn cơm tối nay, - và bỗng dưng Huy thở dài – cơm hàng và ‘cơm tàu’ chán quá em ơi!
Mưa Cho Tình Nồng Mưa Cho Tình Nồng - Sưu Tầm