Love is the only way to grasp another human being in the innermost core of his personality.

Viktor E. Frankl

 
 
 
 
 
Tác giả: Sưu Tầm
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 524 / 0
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
ã quá nửa đêm từ lâu nhưng Thu vẫn không sao ngủ nổi. Nàng trằn trọc, xoay ngang, xoay dọc, thư dãn, tự kỷ ám thị, thầm đếm đến hàng chục nghìn... mà hai mắt vẫn cứ trơ trơ, đầu óc tỉnh như sáo.
Thu nhìn sang chồng. Hà về lúc hơn mười hai giờ. Anh chàng đã tắm rửa, gội đầu rất kỹ, thay quần áo ở quán, về nhà lại rửa ráy thêm một lần nữa, đổi bộ đồ ngủ khác... thế nhưng vẫn chẳng sao tẩy nổi cái mùi khét lẹt rất đặc trưng của quán Tầu thấm sâu vào da thịt từ bao giờ.
Từ trước Thu đã không sao chịu nổi cái mùi ấy. Mấy tháng nay, có nghén đứa thứ hai này thì nàng lại càng thấy khó chịu. Ngồi yên thì không sao nhưng cứ nhìn thấy mặt chồng là bụng dạ biểu tình, ậm oẹ, buồn nôn. Ðã mấy lần Thu thử nói với Hà, bảo đêm đêm ở lại quán mà ngủ, thỉnh thoảng hãy về kẻo mệt... nhưng chàng không chịu, đã thế còn vùi rất mạnh cái đầu bù xù đầy những mùi hành, tỏi, dầu mỡ, gia vị vào lòng nàng, vừa dụi qua, dụi lại, vừa nũng nịu: "- ƯỠ vào! Người ta ứ chịu đâu...".
Thu co người lại thật nhỏ, nằm xuống tận phía cuối giường, cánh thật xa chồng nhưng vẫn không sao tránh nổi mùi gây gây, hôi hôi... Nhất là vào lúc này, sau khi hùng hục làm xong một choác, Hà mệt mỏi lăn ra ngủ, mồ hôi, mồ kê rịn ra dưới các lỗ chân lông của chàng thì cái mùi nồng nồng ấy lại càng đậm đặc.
Hà nằm sấp, da dẻ bủng beo, nhợt nhạt trông chẳng khác gì một người chết trôi, chàng áp một bên má lên gối làm khuôn mặt bị biến dạng, méo xệch, há miệng ra thở phì phà, phì phò như kéo bễ. Từ nơi mép chàng, một dòng nước dãi đùng đục to bằng cái kim đan nhểu xuống đã tụ lại thành một đống tướng trên tấm ga trải giường.
Ðã quá quen với những cảnh như thế, Thu lẳng lặng bò dậy, với cuốn giấy toilet trên nóc tủ, lần ra một dây dài, cuộn lại thành một nắm bự rồi cẩn thận lau sạch... Hôm nay còn đơ đỡ, Hà vẫn nằm nguyên một tư thế như vậy từ lúc ngủ, chứ nhiều tối khác chàng trăn trở, tụt đầu khỏi gối, gục vào đống nước dãi làm nhoe nhoét cả ra mắt ra mũi, ngoen tận đến mang tai trông tởm lắm.
Thu cuộn nắm giấy bẩn, tuột khỏi giường, vừa định mang ra ném vào cái toilet công cộng ở đầu cầu thang thì con bé đầu lòng từ chập tối vẫn ngủ say nơi đầu giường giờ tự nhiên lồm cồm bò dậy, hai mắt mở thao láo. Trông thấy mẹ, con bé cất tiếng tâm sự ngay, như sợ kẻo quên mất điều mà nó ám ảnh từ bao giờ:
- Mẹ. Lúc chiều nay chú Hiển lại bảo bố già rồi.
Thu nói với con:
- Thì đúng là bố mình già thật rồi còn gì nữa... Thôi, nằm xuống ngủ lại đi.
Con bé không chịu nằm, vẫn ngồi yên vậy:
- Nhưng chú ấy còn bảo: Bố to đầu mà ngu như bò ấy.
Thu vừa đỡ con nằm lại xuống gối, vừa vỗ về an ủi:
- Kệ các chú ấy muốn nói gì thì nói. Ngủ đi không mệt, con.
Nhưng con bé vẫn còn chưa dứt được dòng suy nghĩ, nó liên tưởng đến mấy hôm trước:
- Mẹ. Hôm nọ bác Hòa với chú Hải cũng bảo với nhau là bố bị hâm.
Thu thấy hơi nong nóng mặt, nàng gắt:
- Ngủ đi! Kệ người ta.
Con bé vẫn không chịu. Nó phụng phịu, rơm rớm nước mắt:
- Sao mẹ cáu với con... Hôm nọ mẹ đã xin lỗi con rồi, đến bây giờ lại quên à?
Thu sợ con khóc, phải giảng hòa:
- Thôi mẹ lại xin lỗi lần nữa... Nhưng đêm lắm rồi. Ngủ đi! Có gì để mai nói.
Con bé tha lỗi cho mẹ. Mặc dầu vậy, trước khi nhắm mắt ngủ lại nó còn cố vớt vát:
- Chú Thịnh với cô Loan bảo là bố điên, còn bác Thiện với chú Long, chú Hải thì lại khen mẹ đẹp...
Thu vỗ về, dỗ dành con bé, hết hứa ngày mai sẽ mua thêm đồ chơi lại hẹn mấy hôm nữa sẽ cho ăn kem, vậy mà mãi nó mới chịu ngủ tiếp. Nàng vừa đắp lại chăn cho con xong, quay sang đã thấy Hà nhè ra giường một đống bọt dãi nữa... lại phải lấy một nắm giấy khác lau sạch rồi mới đứng dậy được. Thấy có nằm thêm nữa cũng chẳng thể ngủ nghê gì, Thu cầm luôn cái túi đựng len đang đan dở dang, mở cửa bước ra ngoài, tìm chỗ ngồi đan nốt cái áo cho chồng.
Hơn ba mươi con người tị nạn, vừa có gia đình, vừa hãy còn độc thân cùng sống trong dẫy nhà của Thu được quyền sở hữu chung một căn phòng rộng chừng bố mươi mét vuông. Căn phòng ấy thật nhiều tác dụng, vừa dùng để làm nơi ăn uống, tiếp khách, vừa để làm phòng chơi cho trẻ con, vừa là chỗ để xe đạp, xe nôi, lại cũng vừa là nơi phơi phóng quần áo... Thường ban ngày, ngoài giấc ngủ trưa hay phải đi đâu đó, trừ những người phải đi làm, thời gian còn lại, những ai còn ở nhà, cả người lớn lẫn trẻ con đều tập trung ở cái phòng công cộng này, không đánh bài, chơi cờ thì cũng pha ấm chè nhạt rồi túm tụm ngồi tán gẫu đủ thứ chuyện. Ban đêm, trừ bọn trẻ con bắt buộc phải ngủ trong nhà, còn người lớn, những ai không muốn ngủ, cũng không muốn lục sục làm mất giấc của người khác, thì cũng lại ra đây ngồi vặn ti vi lên xem chờ đến sáng.
Thu quẳng nắm giấy bẩn vào toilet, giật nước xong đi vào căn phòng chung đã thấy lố nhố ba bốn người. Ðấy là chú Long Voi ngồi trên ghế, gác chân lên một cái bàn ngay giữa phòng, ôm cây đàn ghita, bập bùng hát một bài gì đó; cạnh đấy là chú Học Ðồng Cô đang uể oải ngồi gặm bánh mỳ khô với mấy lát salam cứng quèo ở một bàn khác. Chú Chí Sần khách của nhà cô Thoa Trứng Cá chẳng hiểu sao không ngủ với người yêu mà lại ra đây nằm gối đầu lên cánh tay, rất ngon giấc trên một cái ghế dài ở góc phòng. Trên chiếc ghế gần cửa sổ là chú Ðạt Mốc, chồng của cô Hằng Yểng ngồi ôm chân, gục mặt xuống hai gối, chẳng biết thức hay ngủ mà thỉnh thoảng cứ thấy thở dài thườn thượt...
Thu lấy hai cái ghế, chỗ gần chú Học Ðồng Cô, ngồi lên chiếc to, gác chân lên cái nhỏ, thật yên vị rồi mới vừa lôi mớ len trong túi ra đan, vừa hỏi tất cả:
- Sao mọi người hiền thế? Không bật ti vi lên mà xem? Giờ này chắc ở kênh RTL sắp có đấm bốc đấy.
Hai người ngủ không nói gì, chú Long Voi có lẽ còn mê mải hát nên không nghe tiếng. Chỉ có Học Ðồng Cô là thấy Thu mấp máy môi, nhưng vì hơi nghễnh ngãng nên chú ta phải lễ phép hỏi lại bằng một giọng kim rất cao:
- Dạ! Chị bảo cái gì ạ?
Thu nói thật chậm:
- Aồ, tôi hỏi sao mọi người không bật ti vi lên mà xem cho đỡ buồn.
Học lắng tai, vừa nghe, vừa đoán, một lúc sau mới trả lời được:
- Dạ, em cũng không biết... Nhưng hình như là tivi bị hỏng hay sao ấy chị ạ.
Nhìn mấy lát bánh mỳ lỏng chỏng trên bàn, Thu hỏi:
- Sao chú không nấu cái gì mà ăn?
Học ta trả lời:
- Dạ, em có muốn ăn thế này đâu... Nhưng vừa nãy mở tủ lạnh ra thì có góc con gà với nửa mớ rau đã bay từ lúc nào rồi. Buổi trưa nay vẫn còn có người trông thấy, cả buổi chiều em ngồi ngoài này, vậy mà chẳng biết bị thằng nào lấy mất... Chị xem, thế có ức không chứ.
Thu tặc lưỡi... chẳng biết an ủi chú em như thế nào. Giá còn tí rau, tí thịt như mọi bữa, nàng đã bảo chú ta lấy ăn tạm, đằng này trong xoong chỉ còn tí cháy cơm nguội. Nàng lại cúi xuống lúi húi đan tiếp. Tiếng kéo gỗ khò khò của Chí Sần, tiếng thở dài thườn thượt của Ðạt Mốc, tiếng nhai bánh mỳ sồn sột như mài răng vào vữa của Học Ðồng Cô hòa với tiếng ghita phừng phừng như bật bông của Long Voi rền rĩ đập vào tâm trí nàng.
Chẳng hiểu có ý gì không mà từ khi Thu bước vào phòng, Long Voi chuyển gam ê a hát sang một bài khác không biết do chú ta bịa ra hay là học mót được ở đâu:
Ngày không thấy mặt trời, hề... đêm không thấy trăng sao
Chui rúc trong quán Tàu, hề... mười bốn, mười lăm giờ
Quần áo, da thịt, hề... khét lẹt mùi dầu mỡ
Ðầu, tóc quăn tít, hề... chẳng khác gì lông cừu...
Cứ sau mỗi tiếng hề là Long Voi lại lấy chân dạp lên mặt bàn đến phình một tiéng, tay gẩy lia lịa phừng..., phừng..., phừng... Còn sau một khổ bốn câu là một tràng tám tiếng được chia ra làm hai nhịp mạnh mẽ tưởng chừng như chú ta muốn cấu đứt dây đàn: Phừng... Phừng... Phừng... Phừng / Phừng... Phừng... Phừng... Phừng.
Quanh năm suốt tháng, hề... không đi đến đâu
Ðầu tắt mặt tối, hề... trong một xó bếp
Ai cũng chửi mắng được, hề... khổ, nhục như chó
Ðo la, Ðê mac, hề... nhiều mà làm gì.
Phừng... Phừng... Phừng... Phừng. / Phừng... Phừng... Phừng... Phừng.
Anh đã có thời, hề... hò hét ra lửa
Ðội trưởng, phiên dịch, hề... chỉ năm ngón tay
Ăn trắng uống trong, hề... quần áo thẳng nếp
Ðời có ngờ đâu, hề... lại khốn nạn thế này...
Phừng... Phừng... Phừng... Phừng. / Phừng... Phừng... Phừng... Phừng.
Hát hết một bài, Long Voi ngừng lại, đặt cây ghita xuống bàn nghỉ. Chú ta cúi xuống nhấc ở chân ghế lên một chai bia, ngửa cổ tu ừng ực... Bây giờ Thu mới để ý thấy dưới sàn xung quanh chỗ Long Voi ngồi, ngổn ngang hàng chục cái vỏ chai, vỏ hộp bia các loại. Chắc là chú ta uống đã từ lâu và cũng đã say lắm.
Như chợt nhìn thấy Thu, Long Voi cất giọng khàn khàn chào, rồi hỏi:
- Chào bà chị. Bà chị không về ngủ đi cho em bé nó khỏe?
Thu cười buồn:
- Chú thì biết cái gì mà khỏe với yếu.
Long Voi không trả lời, nhấc cây cây đàn lên nhưng lần này không hát nữa mà chỉ dạo mấy nốt rồi đặt xuống. Chú ta lại vớ lấy chai bia, vừa uống vừa gọi Học Ðồng Cô:
- Học! Ðến đây anh bảo.
Học ngoan ngoãn đứng dậy thu dọn đống vỏ bánh mì vất vào sọt rác, rồi chạy ngay đến bên cạnh Long Voi, ỏn ẻn:
- Anh có việc gì bảo em ạ.
Long lấy một chai bia đưa cho chú ta, mời:
- Uống đi.
Học Ðồng Cô loay hoay mãi, vừa mở xong nút chai bia, mới uống được mấy ngụm thì Long Voi đã hỏi:
- Em còn thuốc lá không?
Học lúng túng:
- Em hết rồi anh ạ.
Long rút ví, móc ra một đồng năm Mark dúi vào tay Học:
- Em chịu khó chạy ra cây xăng cắm cho anh một bao đi, về hai anh em mình hút.
Lúc Học uể oải đứng dậy, dặt dẹo đi rồi, Long Voi uống thêm mấy ngụm bia nữa rồi lại nhấc cây ghita lên. Lần này chú ta hát:
Tống bà lão vào viện dưỡng lão
Kệ bà ta với cái xe đẩy
Ðể ta rảnh rang đi lang thang...
Là... lá...la... Là... Là... lá... la...
Ta ngồi câu cá trên bờ sông
Nhìn những con tàu dập dềnh, xuôi, ngược
Hoặc đi dạo trên bãi biển
Nhặt những vò sò, vỏ ốc xinh xinh
Chơi ú tim với lũ còng gió....
Là... lá... la... Là... Là... lá... la...
Ta muốn nhảy dây trên quảng trường
Nhảy lò cò trong công viên
Chạy đuổi nhau trên các đường phố lớn
Chơi trốn tìm trong viện bảo tàng...
Là... lá... la... Là... Là... lá... la...
Ta muốn chu du giữa các hành tinh
Lấy một ít đất, đá... từ sao Kim, sao Hỏa,
Bụi từ sao Thổ...,
rác rưởi trong vũ trụ...
làm một bộ sưu tập
Là... lá... la... Là... Là... lá... la...
Ta muốn lấy một ít băng trên đỉnh Chô mô lung ma
Lấy một tí bùn dưới rốn sâu Thái Bình Dương
Muốn chui thật sâu vào lòng đất
Nằm ngủ trong các hang động cổ tích...
Là... lá... la... Là... Là... lá... la...
Ta muốn bay lên mặt trời, lên các vì sao...
Hút đầy phổi những nguyên tử Hidro
Hay vầy vọc những vốc Plasma nóng bỏng
Là... lá... la... Là... Là... lá... la...
Ta muốn lấy chút mật hoa về giúp lũ ong dại
Chút bánh vụn, sâu, bọ cho bầy chim hoang
Muốn xây dựng một mái tổ ấm
Bằng cành, que, rác rưởi, giấy vụn...
Là... lá... la... Là... Là... lá.. la...
Ta muốn thọc lách, cù kỳ, trêu cười bọn sư tử, hổ, báo...
Lột áo khoác, mặt lạ... của chúng trong ngày hội giả trang
Quẳng trước mặt lũ dê ngây thơ...
Là... lá... la... Là... Là... lá... la...
Ta muốn trèo me, trèo sấu...
Muốn bắt ve, bắt dế, bắt chuồn chuồn...
Uồn... uốn... uôn... Là... Uồn... uốn... uôn...
Muốn thả bè cây chuối...,
Uồi... uối... uôi... Là... Uồi... uối... uôi...
muốn nghịch nước dưới trời mưa...
ừa... ứa... ưa... Là... ừa... ứa... ưa..
.......
Thu đang nghĩ không biết rằng bài hát dài bất tận của cái chú Long Voi này còn tiếp tục dến khi nào thì tự nhiên thấy chú ta quẳng cây đàn xuống đất, vớ chai bia nốc ừng ực xong ngửa cổ lên trời cười sằng sặc... đủ ba mươi sáu kiểu. Long Voi cười như thế một hồi lâu lắm, chán rồi gục mặt xuống bàn cất tiếng khóc, chú khóc rền rĩ, đủ các giọng, lúc hu hu, lúc hi hi, lúc rống lên hù hụ, lại có lúc chỉ sụt sịt khe khẽ... Rồi chẳng biết vì đã hát, đã cười, đã khóc chán chê, hay là vì say, vì mệt... mà tiếng thút thít, thút thít của chú nhỏ dần, nhỏ dần, chuyển thành tiếng thở đều đều của một người ngủ rất mê mệt.
Quãng đường từ trại tị nạn đến trạm xăng gần nhất, dù có đi lối tắt cũng phải hơn bốn cây số. Học Ðồng Cô vừa đi, vừa về... cắm được bao thuốc ở quầy bán hàng tự động mất đứt một giờ rưỡi. Chú ta về đến nhà, vừa ngồi xuống ghế móc được điếu thuốc ra đưa lên miệng, chưa kịp châm lửa, thì đã thấy ở bên chiếc ghế dài chú Chí Sần lổm ngổm bò dậy.
- Anh Học ơi!
Chí Sần cất tiếng gọi, giọng rất nhẹ nhàng, cầu khẩn.
- Gì thế em?
Học trả lời lại ngay, còn nhẹ nhàng hơn gấp mấy lần.
- Anh về lấy cho em mượn cái chăn... Em lạnh quá. - Chí Sần nói.
- Sao vậy? Sao không về phòng cái Thoa mà ngủ?
- Chuyện dài lắm. Thôi anh đừng hỏi nữa. Làm ơn về lấy cho em mượn cái chăn đi.
Lúc đầu Học có vẻ ngầi ngại, nhưng chú kia cũng khéo nài nỉ, nịnh nọt nên dần dần chú ta cũng chuyển. Chú đứng dậy giật một cái vỏ chăn của ai đó đang phơi trên dây quẳng cho chú kia:
- Thôi em chịu khó lấy cái này mà đắp tạm vậy. Sáng mai phơi lên trả cho người ta.
Chiếc vỏ chăn hãy còn hơi man mát, ở những đường khâu sờ vào còn thấy ướt tay, nhưng chú này tặc lưỡi cho qua, vẫn chui vào trùm kín đầu.
Chẳng biết Chí Sần có ngủ lại được hay không. Học ngồi im như tượng một lúc lâu nữa rồi mới lấy thuốc ra hút tiếp. Trước khi châm lửa, chú ta còn lịch sự hỏi Thu:
- Em hút thế này có ảnh hưởng gì không, chị?
- Không, chẳng việc gì đâu. - Thu trả lời rồi hỏi lại:
- Gần sáng rồi, sao chú không về mà ngủ. Ðịnh thức hết đêm à?
- Mấy thằng cùng phòng em có khách. Chúng nó chia nhau, đôi nào vào đôi ấy, chiếm cả giường của em rồi.
Học trả lời vậy, xong uể oải gục mặt xuống hai cánh tay khoanh lại đặt trên bàn. Ðiếu thuốc vừa đốt xong rơi bộp xuống sàn tự cháy thêm một hồi nữa rồi tắt ngấm.
Thu mải miết đan hai cái tay áo, nhưng đến lúc gần xong đem ra so thì thấy chiếc to, chiếc nhỏ, cái này dài hơn cái kia đến gần gang tay, màu sắc pha trộn cũng lung tung, chẳng biết nhầm từ chỗ nào nên đành phải tháo ra đan lại.
Nàng đang lần len cuộn vào đầu gối thì cánh cửa phòng lại xịch mở. Cô Hằng Yểng vợ chú Ðạt Mốc bước vào. Cô này nhoẻn miệng cười, gật đầu chào Thu rồi bước về phía chồng, lay lay vai, gọi rất nhẹ nhàng:
- Về ngủ đi, gần sáng rồi.
Ðạt Mốc hất tay vợ ra khỏi vai mình, đẩy ra, giọng vẫn còn ấm ức:
- Không!
Hằng Yểng đổi giọng, gắt:
- Tại sao không?
Chồng cô cũng dứt khoát:
- Không là không! Hỏi như cứt ấy.
Cô Hằng Yểng cáu:
- Không này!
Rồi hai tay xốc nách chồng, dựng đứng lên lôi xềnh xệch ra ngoài.
Thu vừa cuộn len vừa cười một mình. Ðúng là: Tốt mái hại trống. Cái nhà chú Ðạt này đến khổ với vợ. Người ngợm cứ rom lại như con mèo hen. Lại sợ nước, chẳng dám tắm rửa gì, mốc meo cả lên. Suốt ngày đi tăm đồ biển tôm, cua, mực mẽo, nghêu, sò, ốc, hến... về ăn cho có chất tanh tao, lấy sức để phục vụ vợ nhưng vẫn không thấm vào đâu.
Nàng nhìn sang cái ghế dài trong góc phòng. Chí Sần trùm hụp trong tấm chăn đơn ngủ say sưa. Cái chú này cũng khổ như vậy. Lâu lâu mới đến thăm người yêu một lần, nhưng chỉ được đêm hôm trước, hôm sau, nếu không muốn khổ sở với nhà cô Thoa trứng cá kia thì phải trốn ra đây mà nằm.
Lúc Thu tháo và cuộn xong mấy nắm len từ hai ống tay áo thì đã tám giờ sáng. Ông chủ cai quản căn nhà giành cho dân tị nạn này vừa đến. Ngó vào căn phòng công cộng, chỉ cần nhìn thấy có người, chưa kịp nhận ra ai, ông đã vỗ vỗ tay kêu ầm lên:
- Dậy đi, chúng mày! Dậy dọn dẹp, lau chùi thật sạch giúp tao cái... Hôm nay có đoàn kiểm tra vệ sinh từ trên sở y tế đến đấy.
Học Ðồng Cô định đánh thức Long Voi và Chí Sần dậy, nhưng Thu gạt đi:
- Ðể các chú ấy ngủ thêm một lúc nữa. Chỗ này chỉ cần hai chị em mình dọn dẹp một tí là xong thôi.
Nói rồi nàng để tạm túi len lên bệ cửa sổ rồi bắt tay vào dọn.
Ðầu tiên, Thu phải chuyển số vỏ chai bia ở gầm bàn, gầm ghế chỗ Long Voi nằm... Chú ta vẫn ngủ say, một chân vẫn gác trên bàn, một chân thả xuống đất, đạp lên mấy cái vỏ chai không, hơi thở sặc mùi bia.
Ðể lấy được mấy cái vỏ chai không, Thu phải bê chân Long Voi đặt sang chỗ khác. Chân chú này nặng chình chịch làm Thu liên tưởng đến mấy cái cẳng chân lẻo khoẻo như cẳng cò hương của Hà. Và nàng hơi đỏ mặt lên, như một con bé bị người ta bắt quả tang lúc vừa có ý định ăn cắp, khi chợt có ý nghĩ trong đầu:
- Cái chú Long Voi này chắc là khỏe lắm...
Trong một giây lát, Thu cảm thấy chán ông chồng chưa già mấy nhưng đã hom hem, yếu như sậy của mình quá. Ðược mỗi cái đức tham công, tiếc việc, hám tiền... Nhưng tiền nhiều mà làm gì.
Ơổ mấy cái vỏ chai còn sót lại một ít bia, Học Ðồng Cô định dốc đổ hết xuống bồn rửa nhưng Thu ngăn lại:
- Ðừng! Phí! Ðổ ra một cái bát để tí nữa chị mua dạ dày về luộc, mấy chị em mình ăn.
Nói thế, nhưng lúc chú ta vừa quay đi, nàng đã đóng ngay cửa bếp lại, dốc cả bát bia thừa dễ đến gần nửa lít vào miệng, làm một hơi dài... Chẳng biết là tại bia hay là vì những phân tử nước bọt của long Voi mà Thu thấy ngon quá. Còn mấy giọt trong bát nàng cũng thè lưỡi liếm hết sạch.
Thế rồi, cũng chẳng biết là vì bia hay vì thức trắng đêm mà Thu thấy buồn ngủ quá. Hai mắt nàng díp lại. Thu lảo đảo cầm túi len bước về phòng mình. Con bé đã dậy từ lúc nào, đang chơi với đống cóc, nhái, voi, ngựa, hà mã... dưới sàn nhà. Hà vẫn ngủ say, mặt úp lên đống nước dãi.
Sắp đến giờ chồng đi làm. Giá như mọi hôm, Thu đã gọi Hà dậy để rửa ráy, tắm rửa, thay, giặt quần áo, chăn, ga... Nhưng sáng nay, vì cảm thấy mệt mỏi quá, cái chính là buồn ngủ rã rời, thêm một tí chán chường nữa, nên nàng mặc kệ chàng.
Thu ôm gối ngồi bệt xuống sàn, dựa lưng vào một xó giữa tủ và tường. Ngồi như vậy vừa được một lúc nàng đã nhắm mắt ngủ ngay được. Lúc Hà dậy thì trời đã trưa. Chàng chẳng thèm để ý xem vợ nằm ngồi ở đâu, vội vội vàng vàng phóng ra ngoài, mặt mày đầy những dãi dớt chưa rửa, nhưng chỉ sợ chậm mất buổi làm, ông bà chủ lại cằn nhằn, tức lên đuổi cổ thì khổ.
Một Trong Những Đêm Trắng Một Trong Những Đêm Trắng - Sưu Tầm