"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1152 / 12
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20 -
ng Quang đã nói là phải trừng phạt Mạnh Kha, và ông đã tìm cách để làm điều đó. Thực ra, việc ông định làm cũng chẳng khó khăn gì, khi mà trong tay ông có nhiều thuận lợi. Ông cho người tìm hiểu về gia đình của cô gái mà Mạnh Kha sắp cưới, và ông đã tới tìm gặp cha của Ngọc Nga sau khi ông đã thu thập đủ tin tức.
Tìm đến ông Phan vào một buổi sáng, ông Quang mang trong lòng một quyết tâm thật cao. Ông đã quyết định nói hết những gì Mạnh Kha đã đối sử với con gái ông cho người cha của cô gái sắp gắn bó với anh ta biết. Và sau đó thì tùy họ quyết định.
Có một điều bất ngờ mà ông Quang không hề mong đợi, đó là thái độ bình thản của ông Phan. Khi ông Quang bước vào căn phòng làm việc thật rộng của ông Tổng giám đốc ngân hàng cổ phần, ông Phan đã tiếp ông với một thái độ thản nhiên như tiếp một khách hàng thông thường. Ông Quang hơi lạ, nhưng ông vẫn nói:
- Tôi là Quang...
Ông Phan gật đầu:
- Tôi biết. Nhưng tôi không biết là tôi đã được hân hạnh quen biết với ông từ bao giờ?
Ông Quang lấc đầu:
- Chúng ta chưa hề quen biết với nhau từ bao giờ.
- Vậy thì hôm nay chúng ta sẽ nói về chuyện gì? Công việc làm ăn của ông ư?
- Không. Tôi đã nói với thư ký của ông là tôi muốn gặp ông vì một chuyện hoàn toàn riêng tư, không dính dáng gì đến việc làm ăn cả. Nhưng đây là một chuyện rất cần thiết...
Đến lướt ông Phan lắc đầu:
- Tôi không nghĩ là chúng ta lại có một mối quan hệ nào đó...
- Có đấy. Tuy tôi và ông chưa quen biết với nhau một lần nào, nhưng chúng ta có cùng một người quen.
Ông Phan hỏi lại:
- Ông có thể nói rõ ra được hay không? Tôi không thích những lời úp mở.
Ông Quang gật đầu:
- Xin lỗi ông, chỉ tại tôi mới gặp ông nên mới có những lời lẽ như thế. Nhưng ông đã muốn thế thì tôi xin đi thẳng vào vấn đề. Tôi nghĩ là ông đã biết một kiến trúc sư tên là Mạnh Kha...
Ông Quang dừng lại một chút như là để dò ý của ông Phan. Và khi thấy ông Phan gật đầu ông nói tiếp:
- Và cậu ấy là co rể tương lai của ông?
- Chuyện Mạnh Kha sắp là con rể tương lai của tôi có vấn đề gì với ông, mà ông phải tới gặp tôi?
Câu hỏi của ông Phan làm ông Quang hơi lung túng một chút. Nhưng vốn là một người từng trải, ông đã bình tinhxc trở lại. Ông tiếp:
- Vì cậu ấy cũng từng là con rể tương lai của tôi. Nhưng sắp đến ngày đám cưới thì cậu ấy lại nói chia tay với con gái tôi mà không có một lý do nào cả. Nhưng mãi sau này tôi mới biết cậu ấy làm thế vì cậu ấy đã quen và đã làm đám hỏi với con gái ông.
Nét mặt ông Quang biến đổi thật khẽ, những cơ mặt hơi rung nhẹ, nhưng cũng đủ lọt vào đôi mắt sắc bén của ông Quang. Tuy nhiên, chỉ một thoáng thôi, ông Phan đã lấy lại vẻ mặt lãnh đạm của mình. Ông gật đầu:
- Chuyện Mạnh Kha quen với một cô gái thì tôi có biết. Nhưng cậu ta đã nói với gia đình tôi là đã giải quyết xong mọi chuyện rồi cơ mà. Vậy tại sao giờ này ông lại còn kiếm tôi?
Ông Quang nhìn người đàn ông trước mặt với sự ngạc nhiên. Chuyện như thế mà ông ta vẫn bình thản được thì cũng là lạ đó. Giọng nói của ông đã mang âm sắc giận dữ:
- Ông đừng hiểu lầm là tôi có ý muốn tìm ông đê nói xấu cậu thanh niên này, hay là để tìm cách đưa cậu ta về với con gái tôi. Thực sự thì con gái tôi cũng còn đau khổ ghê lắm, nhưng tôi không tiếc thứ bội nghĩa như thế đâu. Nếu như giờ đây cậu ta có quay về thì tôi cũng không bao giờ chấp nhận. Nhưng tôi không muốn nhìn thấy loại người như cậu ta nhởn nhơ tìm cách để đạt được ý đồ của mình bất chấp thủ đoạn, vì thế mà tôi mới nói cho ông biết. Ông hãy hỏi cho kỹ cậu ta xem, tôi và gia đình tôi đã đối sử với cậu ta như thế nào trong thời gian vừa qua, từ khi cậu ta vừa mới ra trường cho tới ngày hôm nay? Khi đó thì ông mới nhận rõ được con người của cậu ta. Tôi chỉ vì thương hại cho con gái ông và ghét kẻ bội bạc nên mới tới nói với ông, chứ hoàn toàn không vì lợi lộc của riêng mình đâu.
Không đợi cho ông Phan nói gì thêm, ông Quang đứng lên và nghiêng đầu kiểu cách:
- Chào ông.Tôi nghĩ là những điều muốn nói thì tôi đã nói xong.Và bây giờ tôi xin chào ông!
Ông Quang quay gót và đi thẳng ra cửa, không một câu chào.Ông Phan ngồi lặng thinh nhìn theo sau lưng người đàn ông lạ.trong lòng ông tràn ngập một cơn giận.Chẳng lẽ ông ta cho rằng ông đã xúi giục con gái mình đi cướp chồng sắp cưới của con gái ông ta hay sao, mà ông ta lại đến đây để nói với ông điều đó?Bộ côn gái của ông là thứ bỏ đi hay sao mà phải hèn hạ như vậy? Khi có ý định gả Ngọc Nga cho Mạnh Kha, ông đã hỏi anh kỹ càng. Và khi biết chắc chắn là anh chưa có vợ, ông mới bằng lòng chứ nào phải là ông dễ dãi gì đâu.
Mang nỗi ấm ức suốt cả ngày, ông Phan trở về nhà vào buổi chiều với gương mặt nặng như treo đá. Trong thấy Ngọc Nga đang cùng Mạnh Kha ngồi nơi chiếc xích đu kê trong sân ông nói trống không:
- Vào đây!
Ngọc Nga ngơ ngác nhìn Mạnh Kha:
- Ba em gọi anh hay là em?
Mạnh Kha cũng ngạc nhiên không kém:
- Làm sao anh biết được? Ba có nói là goị đứa nào đâu!
- Vậy bây giờ là sao?
Mạnh Kha nhún vai:
- Thì cả hai đứa cùng vào chứ làm sao?
- Nếu ba có la thì cả hai đứa cùng nghe.
Ngọc Nga lắc đầu:
- Không dám cùng nghe đâu. Anh cớ lỗi thì rang mà gánh một mình đừng có kéo em vào theo đó!
Mạnh Kha đứng lên:
- Gánh một mình thì gánh chứ sao! Có người đã nói với mình là sẽ cùng mình chia ngọt sẻ bùi, vậy mà mới nhìn thấy cái viễn ảnh là sẽ bị la mắng thôi mà đã bỏ chạy mất tiêu rồi. Thật là đau lòng!
Ngọc Nga nhéo thật mạnh vào cánh tay Mạnh Kha:
- Em mới nói như vậy thôi mà đã xiên xỏ người ta rồi,anh thật là xấu đó!
Mạnh Kha xuýt xoa:
- Xấu vậy mà có người thương là được rồi.Bây giờ có vào cùng anh không?
Ngọc Nga gật đầu:
- Vào chứ. Không biết là ba gọi anh hay em thì cả hai đứa cùng vào cho chắc ăn.
Mạnh Kha cười cười:
- Và cũng để nghe mắng chung cho vui!
Ông Phan chỉ tay vào chiếc ghế trước mặt:
- Ngồi xuống đó đi!
Ngọc NGa nũng nịu:
- Ba à! Chuyện gì mà ba làm thấy ghê vậy?
Ông Phan nghiêm mặt:
- Con ngồi im đó.Ba chưa hỏi thì không được nói gì hết.-Quay sang Mạnh Kha, ông gằn giọng.-Tại sao cậu không nói cho tôi biết là cậu đã đính hôn?
Mạnh Kha gịât thót người.Tái sao ông Phan lại biết chuyện này được nhỉ? Anh đã giấu rất kỹ cơ mà.Nhưng người đã từng tham dự lễ đính hôn của anh với Vân Quỳnh, và ngay cả những người chỉ quen biết thôi, anh đã không mời đến dự lễ đính hôn của anh với Ngọc Nga. Và thậm chí, mọi quan hệ cũ anh hầu như đã cắt đứt. Vậy thì tại sao ông bố vợ anh lại biết nhỉ?
Mạnh Kha nhăn trán suy nghĩ. Anh nhớ lại chuyện đã xảy ra trong lễ đính hôn của mình. Hôm đó, Thắng đã đưa Vân Quỳnh đến, nhưng chuyện xảy ra rất nhanh, không có ai biết chuyện cơ mà. Hoặc giả ông Phan có biết dược thì ông đã nói ngay hôm đó chứ đâu phải đợi đến bây giờ. Chắc hẳn là phải có một người nào đó ganh ghét anh mà phá anh đây mà.
Nghe thế, Mạnh Kha thấy bình tĩnh lại. Vì tuy đã chắc chắn với việc làm của mình, nhưng anh đã suy nghĩ rất nhiều đến cách đối phó. Anh ra vẻ oan ức:
- Chuyện đó là một sai lầm của con đã lâu rồi, nhưng con đã chia tay với cô gái đó rồi mà ba!
- Cậu đã chia tay rồi mà tôi còn bị làm phiền là sao?
Mạnh Kha ngạc nhiên:
- Tại sao lại có chuyện lạ lung như thế ạ? Ai đã đén làm phiền ba?
- Thì cha của cô gái đó chứ còn ai nữa? Tự nhiên tôi trở thành một thằng hề khi gả con gái cho một người không ra gì, vì đã bỏ rơi con gái người ta.
Câu nói của ông Phan đã làm cho Mạnh Kha hiểu ra ông biết chuyện là do ông Quang đến gặp ông. Nhưng Mạnh Kha không lo, vì anh đã có cách để gỡ tội cho mình. Anh tỏ ra thành thật:
- Con xin lỗi ba vì đã không nói cho ba biết. Chỉ tại con nghĩ là chuyện không có gì quan trọng. Thật ra, chuyện con đính hôn với con gái ông Quang chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Trước đây, con là nhân viên trong công ty của ông ấy. Lúc đó, con mới ra trường nên cũng không biết suy nghĩ cho thấu đáo. Vì vậy, khi nghe ông chủ nói là gả con gái cho con thì con đã không dám chống lại. Nhưng làm lễ đính hôn rồi, con mới nhận ra là con không hề có một chút cảm tình nào với cô ấy. Vì thế, mà con cứ tìm cách để kéo dài thời gian chứ không chịu làm đám cưới. Cho tới khi con gặp được em Nga thì con mới có được quyết định. Vì con không thể bỏ mặc hạnh phúc của mình vì cả nể được. Con đã nói rõ với gia đình họ, và con đã bỏ việc ở đó dù cho con còn khá nhiều tiền thưởng cũng như lương tháng cuối cùng của con chưa lãnh.
- Nếu như cậu đã nói rõ với họ rồi thì tại sao hôm nay họ còn đến làm phiền tôi?
Giọng nói của ông Phan đã nhẹ nhàng trở lại. Mạnh Kha biết là những lời vừa nói đã thuyết phục được ông Anh mừng thầm trong bụng, và anh quyết định tiến tới:
- Thì họ không đạt được mục đích nên mới tức giận và làm như thế thôi. Gia đình họ đâu có muốn mất con, vì con làm lợi cho họ biết bao nhiêu. Ba cũng biết, con là kiến trúc sư mà, một công ty xây dựng thì cần con như thế nào thì ba cũng biết rồi. Huống chi họ không có con trai, có mỗi cô con gái lại theo sư phạm. Vậy thì một thằng rể như con mà vuột mất thì cũng tiếc chứ!
Lời lẽ của Mạnh Kha đã thuyết phục được ông Phan. Nét mặt ông giãn hẳn ra và ông thở ra một hơi dài nhẹ nhõm:
- Thật ra thì tôi cũng lờ mờ đoán được ý định của họ, nhưng chỉ vì bất ngờ nên tôi giận cậu hết sức. Cũng may là hồi sáng tôi không để lộ ra sự ngạc nhiên của mình trước mặt ông ta. Vì vậy mà ông ta có vẻ tức giận lắm.
Ngọc Nga chen vào:
- Chuyện đã sáng tỏ rồi, ba đừng có lấy đó mà giận anh Kha nữa. Anh ấy rất thật tình với con mà ba.
Ông Phan gật đầu với cô con gái yêu:
- Ba có giận cậu Kha cũng chỉ là vì ba lo cho cô con gái yêu của ba thôi mà. Nhưng mà chuyện đã như thế rồi thì hai đứa cũng mau mau mà làm đám cưới đi, chứ đừng để người ta có cơ hội mà dèm pha nữa.
Mạnh Kha mừng như mở cờ trong bụng:
- Con biết rồi ba, để con về thu sếp rồi thưa lại với ban gay.
Ông Phan gật đầu rồi đứng lên:
- Được rồi. Hai đứa ngồi đó chơi. Ba lên lầu nghỉ một lát. Khi nào tới giờ cơm thì Ngọc Nga lên gọi ba.
Đợi ông Phan đi khuất trên cầu thang Mạnh Kha choàng tay qua vai Ngọc Nga để kéo cô ngả người vào mình. Nhưng cô đã vungf ra khỏi cánh tay của Mạnh Kha. Cô trừng mắt nhìn anh:
- Anh giải thích chuyện này đi!
Mạnh Kha lại choàng tay qua vai Ngọc Nga:
- Thì nãy giờ anh đã nói với ba hết rồi đó, em cũng nghe rồi mà.
- Nhưng em không chấp nhận chuyện anh giấu em là đã từng đính hôn với một cô gái khác, và ngay khi quen em, anh cũng còn giữ mối quan hệ với cô ta.
Biết là không thể chối cãi được sự thật với Ngọc Nga, Mạnh Kha đành phải chọn cách nói thật. Nhưng anh cũng suy tính thật nhanh để làm cho cô hiểu vấn đề theo hướng có lợi cho anh. Mạnh Kha làm ra vẻ thành thật:
- Anh không nói cho em biết vì anh không muốn em phải bận tâm, anh nghĩ là anh sẽ giải quyết được êm đẹp mọi chuyện...
Ngọc Nga cắt ngang lời Mạnh Kha:
- Nhưng mà anh đã không làm được điều đó, vì thế mà giờ này vẫn còn chuyện, thấy không?
Mạnh Kha làm ra vẻ khổ sở:
- Anh không ngờ ông Quang lại tìm đến để làm phiền ba. Nhưng nhứ thế là anh đã dứt khoát với họ để toàn tâm toàn ý với em rồi còn gì?
Ngọc Nga nhìn Mạnh Kha, cô lắc đầu:
- Nhưng tại sao anh không nói với em chuyện đó? Như thế là anh đã không thành thật với em. Vả lại từ khi quen em đến nay, em không nghĩ là có một người con gái khác trong tim anh. Em không chịu được là đã có một người con gái khác chia sẻ tình cảm của anh đối với em. Chẳng thà là em không có anh, chứ như thế thì em không thể nào chịu đựng được.
Mạnh Kha nhăn mặt:
- Anh đã nói hồi nãy rồi, chuyện anh đính hôn với Vân Quỳnh chỉ là anh buộc phải làm như thế mà thôi.
Ngọc Nga dài giọng:
- Bị bắt buộc phải có một cô vợ à? Anh nói chuyện khó tin thật.
- Nhưng mà đó là sự thật. Bởi vì anh làm trong công ty đó. Anh lại mới ra trường nên rất muốn ổn định chỗ làm mong có cơ hội tiến than để có thể tạo cho mình một tương lai tốt đẹp. Ngoài ra, anh còn phải lo cho gia đình nữa. Nếu như mất việc làm thì thật là anh không biết tính sao! Vì vậy mà em bảo anh phải làm sao? Khi đó, anh chưa yêu ai nên cứ nghĩ như thế thì sẽ tốt cho mình. Vì vậy, mà anh đã gật đầu bằng lòng ngay chứ không lưỡng lự chút nào. Mãi tới khi quen em thì anh mới nhận thấy được sai lầm của mình. Nhưng anh đã kịp thời sửa chữa sai lầm đó bằng cách nói rõ mọi chuyện với Vân Quỳnh để rất khoát với cô ấy. Như thế là anh đã rất thật tình với em rồi còn gì?
Những lời giải thích của Mạnh Kha đã làm cho Ngọc Nga nguôi cơn ghen giận, nhưng cô vẫn ấm ức:
- Nếu nói như anh thì anh đã dứt khoát hẳn rồi, vậy thì tại sao ông bố của cô ta còn tìm đến ba em để gây chuyện?
Mạnh Kha lắc đầu chán nản:
- Anh cũng không nghĩ là ông ta lại làm như thế, bởi vì gia đình em đâu có dính dáng gì đến chuyện này. Nhưng vì chính ông ta làm như thế, lại càng chứng minh cho em thấy là anh đã hoàn toàn dứt khoát với cô ta. Chỉ vì họ còn tiếc nuối nên mới không chịu im lặng mà thôi.
Ngọc Nga trề môi:
- Anh làm như anh có giá lắm vậy! Họ phải tiếc anh cơ à?
Mạnh Kha cười cười:
- Chỉ với em thì anh mới không có giá mà thôi! Chứ còn đối với gia đình đó thì anh thực sự là quý hiếm đó. Em không thấy là họ đang rất cần có một người con rể để lo chuyện công ty à. Mà với một công ty xây dựng thì một kiến trúc sư xây dựng như anh sẽ làm được những gì, em cũng biết rồi đó!
Ngọc Nga đã bị Mạnh Kha thuyết phục hoàn toàn. Cô nhìn anh với ánh mắt đã dịu hẳn đi. Nhưng cô vẫn ấm ức:
- Nhưng mà em làm sao biết được anh có thật lòng với em hay không?
Mạnh Kha biết là Ngọc Nga đã dịu xuống, và mọi nỗi nghi ngờ đã được xóa sạch, nhưng anh vẫn không tỏ ra mừng rỡ:
- Mọi điều anh làm đã không đủ chứng minh với em về tình cảm anh hay sao? Vậy thì anh sẽ không biện minh cho mình nữa, tùy em suy nghĩ và quyết định thôi.
Ngọc Nga nhìn Mạnh Kha hờn dỗi:
- Anh nói như vậy đó hả? Nếu như em nói là em muốn chia tay với anh thì anh tính sao?
Mạnh Kha cười buồn:
- Thì anh cũng đành phải chịu thôi chứ biết làm sao bây giờ? Khi mà em đã không tin anh rồi thì anh cũng chẳng biết mình phải làm gì nữa?
Ngọc Nga la lên:
- Ai nói là em không tinanh bao giờ đâu?
- Thì đó, em vẫn cứ ấm ức vì chuyện cũ của anh, như thế tức là em không tin anh chứ còn gì nữa?
- Là em nói như thế thôi, chứ có phải như vậy là không tin anh đâu. Chẳng lẽ chuyện sảy ra như thế, mà anh lại bảo em phải im lặng hay sao?
Mạnh Kha lại choàng tay qua vai Ngọc Nga. Lần này, cô không hất anh ra nữa, mà ngồi im để anh kéo mình vào lòng. Mạnh Kha biết là mọi chuyện đã qua, anh mừng thầm trong lòng. Anh thủ thỉ với Ngọc Nga:
- Anh biết là em sẽ buồn, nên anh dấu không cho em biết. Nhưng dù anh có cố gắng thu xếp đến đâu thì cuối cùng rồi em cũng biết. Thật là ý trời! Nhưng cũng may là ba và em thông cảm cho anh, nên giờ này anh mới còn em như thế này, Ngọc Nga à, anh cảm ơn em!
Ngọc Nga cong môi:
- Em không cần anh cảm ơn. Mà em chỉ cần từ nay về sau anh đối sử tốt với em là được rồi. Nhất là anh không được giấu em điều gì nữa đó!
Mạnh Kha âu yếm:
- Nhất định là anh sẽ nói với em hết mọi điều, không dám giấu em một chuyện gì dù là chuyện gì dù là chuyện nhỏ.
- Anh nói thì phải giữ lời đó, mai mốt mà lại chui ra thêm một cô gái nào nữa thì anh biết tay em.
Mạnh Kha cười thật tươi:
- Làm gì có cô gái nào nữa, chỉ có mỗi cô Ngọc Nga này thôi.
Nép sát vào Mạnh Kha và ngước lên nhìn anh, Ngọc Nga khép nhẹ hai hàng mi cong và không nói gì nữa. Nhưng cử chỉ của cô đã làm cho Mạnh Kha hiểu là cô muốn gì. Anh khẽ khàng cúi xuống. Và cả hai như quên đi những chuyện gì vừa qua để chìm đắm vào những nụ hôn ngọt ngào.
Một Đời Có Nhau Một Đời Có Nhau - Trương Hiền Lượng