A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Khinh Trần
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 97
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 516 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:59:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 21: Trong Lòng Em Có Thể Hay Không Có Anh?
dit: Xinh 29
Beta: Như Song
Lúc hai người trở lại với đám người thì lúc này đã rạng sáng.
Tuy lúc này đã là mùa hạ, nhưng nơi này lại là một khu rừng rậm nguyên thủy, ban đêm gió vẫn như trước mát mẻ, cũng may mọi người cũng không phải là người thường, đừng nói là lạnh, liền cả mùa đông tuyết lạnh thì họ cũng chẳng thấy lạnh.
“Tiểu Hoa, hai người đã đi đâu thế? Chúng ta chờ hai người cũng thật lâu a, Vân Hiên anh trai cũng rất nhanh muốn nổi điên.” Diệp Đan Phượng đến bên cạnh Tiểu Hoa, ở cô bên tai nói nhỏ.
Bạch Tiểu Hoa mặt cũng đỏ lên, mất tự nhiên nghiêng đầu đi, ra vẻ bình thản nói, “Không có gì, chính là không muốn quấy rầy mọi người tu luyện nên mới đi ngắm cảnh đêm mà thôi.”
Ngọc Đường Xuân chỉ cười mà không nói, đứng lặng ở bên cạnh cô, trong con ngươi một mảnh tường lành(???) cùng yên lặng, chính là khóe miệnng trộm giương lên một độ cong vui vẻ.
Sở Văn Hiên liếc xéo hai người bọn họ một cái, cười lạnh, hất mặt đi.
Bạch Tiểu Hoa xấu hổ ho khan một tiếng, cô biết rõ trong con ngươi của Sở Văn Hiên vừa nãy lóe lên một tia sáng.
Chính mình thần tình đỏ mặt, tự nhiên cũng không gạt được lão hồ ly cáo già này.
“Xem cảnh đêm?” Sở Văn Hiên trêu chọc nói “Cảnh đêm này cũng thật là đẹp, ngày tốt cảnh đẹp, chuyện tình nhắm trúng người để triền miên dưới ánh trăng cũng là một không đáng trách, chính là không nói một tiếng liền biến mất lâu như vậy, ngươi không biết phải xin lỗi mọi người khi phải lo lắng cho các người sao?”
Ngọc Đường Xuân tiến lên từng bước, xảo diệu để Bạch tiểu Hoa thủ hộ sau lưng mình, cười nói “Là lỗi của tôi, bởi vì thân thể của tôi không khỏe, Tiểu Hoa chỉ là giúp tôi mà thôi, khiến ọi người phải lo lắng, thật sự rất có lỗi.”
Nói xong, ngồi xổm trước mặt Tiểu Bảo “Tiểu Bảo, có thể tha thứ cho Tiểu Xuân chú không?”
Tiểu bảo một bộ dáng hiểu rõ, thiện lương gật đầu, khó có được không khóc lóc om sòm, có hiểu biết nói “Tiểu Bảo không tức giận, Tiểu Xuân chú có thểcùng mẹ ở cùng một chỗ, Tiểu bảo thật yên tâm.” trước đó, Tiểu xuân chú phát bệnh suýt chút nữa chết đi, hình ảnh ấy giống như vẫn hiện rõ mồn một trước mắt, người đàn ông đầu tiên mà nhóc nhìn thấy chính là người đàn ông này, những năm gần đây Tiểu Xuân chú đối với mẹ chiếu cố cùng yêu thương, Tiểu Bảo như thế nào lại không biết?
Lời nói của Tiểu bảo, thành công dẫn đến một người đàn ông mỉm cười cùng hai người đàn ông run rẩy.
Lãnh Như Phong tựa vào thân cây, trầm mặc không nói.
Anh Nhiên cũng không phải người ngu, Tiểu Hoa thân tình đỏ mặt, sợi tóc hơi hơi hỗn độn cùng Ngọc Đường Xuân trong lúc đó không khí không tầm thường, không có chỗ nào là không công khai thẳng ra, hai người trong lúc đó đã xãy ra chuyện gì.
Anh không phải không ghen tị, cũng không phải không đau lòng, chỉ bất quá anh am hiểu che dấu, càng am hiểu không chế tâm tình cô.
Anh cảm thấy được, anh cũng không phải thực sự muốn độc chiếm Tiểu Hoa, anh hi vọng có thể nhìn thấy cô hạnh phúc, có thấy lấy được tâm cô, có thể Bạch Tiểu Hoa trước kia, vẻ mặt tươi cười sáng lạn, một tiểu hoa ấm áp như cảnh xuân.
Lãnh Như Phong đã biết, Sở Văn Hiên càng không phải là người ngu, anh đối với chính mình càng thêm thấu rõ.
Tiểu Hoa cùng Bạch Tiểu Hoa trong lúc đó đã có ràng buộc, tại năm năm cô ly khai bọn họ thỉ cô cũng đã có một cuộc sống mới, một thế giới mới cùng với một tình yêu đích thực mới.
Anh không trách Ngọc Đường Xuân, không trách bất luận kẻ nào, anh chỉ tự trách mình.
Nếu anh có thể sớm hơn một chút tìm được Tiểu Hoa, cũng theo lời nói của cô mà bồi bên người cô, như vậy, vào thời khắc này, có thể đem cô dựa sát vào anh, có thể đứng ở bên cạnh cô, có thể cùng cô hai mắt quắn quít si mê với người khác, mà không phải chính mình?
Bất qua anh có thể ẩn nhẫn nhưng Sở Vân Hiên thì không.
Ngườiđàn ông này tựa như một yêu tinh, cho dù là giở trò ngang ngược thì cũng là câu hồn nhiếp phách.
Mị nhãn lạnh lùng, nằm nghiêng ở trên cỏ, ống tay áo vung lên đã tạo nên một mảng đống hỗn độn, khói thuốc súng tràn ngập.
“Sở vân hiên, anh làm cái gì mà khó chịu?” Bạch Tiểu Hoa giận dữ mắng mỏ, mặc kệ anh giận dữ như thế nào cũng không tùy ý hủy đi một bông hoa nhánh cỏ nào.
Phượng Loan nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia đau lòng.
Anh từ nhỏ đã sống ở thiên nhiên, đối với hoa cỏ cây cối ngày thường quyến luyến cùng quý trọng.
Thần sắc của anh tự nhiên cũng không tránh được đôi mắt của Bạch Tiểu Hoa, giờ phút này đối với Sở Văn Hiên hồng sam phục sức, môi đỏ mọng vểnh lên, tiểu tính khí tùy hứng thì lại càng sôi gan.
Thiên giai thực lực phát ra không bỏ sót chút nào.
Sở Vân Hiên không thèm để ý chút nào hừ lạnh “Như thế nào, tấn giai đến thiên giai, liền muốn ta làm người thí luyện đầu tiên? Được a, bổn đại gia chấp nhận!”
Bạch Tiểu Hoa hai đấm nắm chặt, tay nhỏ bé trắng nõn thế nhưng lại tràn đầy lực lượng mà mọi người không dám coi thường.
“Được, anh đã ngứa da, em sẽ vì anh mà tặng một trảo!”
Diệp Đan Phượng túm chặt cánh tay của cô, “Đừng, nên giảm ít chuyện, vì sao phải làm thành như vậy?” Thiên giai cùng địa giai, cò thể cùng so sánh sao? Sở Văn hiên nếu không bị đánh chết thì cũng là mất nửa mạng người, tuy Tiểu hoa hội sẽ không nặng tay, nhưng mà khó tránh được cảm tình lẫn nhau bị thương tổn, thật sự là không đáng.
“Anh đáng ăn đòn!” Bạch Tiểu Hoa phẩy tay Diệp Đan Phượng ra, như một con gió lướt qua mọi người làm họ trở tay không kịp, chỉ có thể lơ mơ, không nhìn rõ bước đi của cô.
“Tới tốt lắm!” Sở Văn Hiên đem thực lực đưa đến cực hạn, bởi vì mọi lực chú ý đều hướng đến Bạch Tiểu Hoa đang lao thẳng đến cho nên cũng có sự chuẩn bị trước, giờ phút này cũng thành công tránh né một kích của Bạch Tiểu Hoa.
Bạch Tiểu Hoa cười khẽ “Trốn không sai.”
Sở Văn Hiên hừ một tiếng, xoay người nhanh chân bỏ chạy “Đi nơi khác chơi, miễn cho lại phá hư cây cỏ khiến cho em oán lão tử!”
Bạch Tiểu Hoa thả người nhảy lên, đuổi theo bóng dáng anh.
Diệp Đan Phượng lo lắng, thì thào hỏi “Song Phương không thành vấn đề đi?”
Sở Thiếu Hoa vỗ nhẹ bả vai nàng, thản nhiên nói “Đừng lo lắng, đối với hai người họ mà nói thì sớm muộn cũng phải đối mặt.”
Diệp Đan Phượng đi đến trước mặt Ngọc Đường Xuân, dưới ánh mắt bình tĩnh như nước của hắn, kiên trì hỏi “Cái kia, Ngọc tiên sinh! Đan Phượng có chuyện muốn nói.”
Ngọc Đường Xuân như đã sớm dự đoán được cô sẽ đến, một chút không cảm thấy kinh ngạc, ngược lại thản nhiên gật đầu nói “cô nói đi.”
Diệp Đan Phượng mở miệng nói “Em tuy không hiểu giữa các ngườicùng Bạch Tiểu Hoa dây dưa cùng ân oán chuyện gì, dù sao chuyện tình cảm em cũng không tố hỏi đến, nhưng là em có thể hi vọng Tiểu Hoa có thể hạnh phúc, các người cũng có thể hạnh phúc. Hiện tại là thời kỳ phi thường, Đan Phượng hi vọng mọi người có thể đồng tâm hiệp lực, ngàn vạn lần không nên vì một chuyện nhỏ mà tổn thương hòa khí, dưới tình huống tứ phái gây thù hằn hiện tại, mọi người chúng ta nhất định phải một lòng, không chỉ vì Tiểu Hoa mà cũng là vì Ngọc tiên sinh anh.”
Ngọc Đường Xuân cười khẽ “Tôi hiểu.”
Diệp Đan Phượng còn nói thêm “Ngọc tiên sinh, Tiểu Hoa đối với anh là một người đặc biệt, cho nên hi vọng anh có thể đồng ý chiếu cố Tiểu Hoa, ngàn vạn lần đừng làm cho cô ấy bị thương tổn.”
Ngọc Đường Xuân gật đầu, không chút do dự nói “Đó là tất nhiên.”
Diệp Đan Phượng thấy trong con ngươi anh một mảnh trong sáng, biểu cảm thận trọng, thần sắc kiên định, hiểu được anh không nói láo cũng liền yên lòng.
Sở Thiếu Hoa ở một bên gợi lên khóe miệng, người con gái ngốc này chỉ lo lắng cho người khác, cũng không lo lắng cho chính mình sao? Dưới đáy lòng thở dài một hơi, người con gái này đúng là tảng đá lung linh tâm, muốn cho cho nàng thông suốt xem ra phải tự mình đánh thức cô mới có thể hiểu.
Bạch Tiểu Hoa đứng lặng nhìn người đàn ông phía trước, nhướng mày cười yếu ớt.
“Không chạy sao?” Bóng dáng màu đỏ nhẹ nhàng run lên, Bạch Tiểu Hoa tiếp tục nói, “Không phải muốn dẫn em một mình ra đây sao? Hiện tại lại trầm lặng không nói, anh có ý tứ gì?”
Sở Văn Hiên vì lời của cô mà tức giận, tức giận chuyển qua thần trí, chống lại đôi mắt đang xong lên của cô, cơn tức giống hồng thủy vỡ đê, lập tức không còn cáu kỉnh.
Ngạnh nửa ngày, một chữ ngạnh cũng không được, chỉ ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.
Người con gái, từ khi làm tân tuyết cốc một thế hệ cung chủ mà trọng sinh sau, tựa như thay đổi hoàn toàn một người, thiệt giả khó phân biệt, làm cho anh lo âu vạn phần, cầm lại thì bắt không được, mò mẫn lại sờ không được, chạm vào lại không thể chạm vào.
Anh cuồng vọng khí phách trước mặt cô dường như không đáng kể, lại không có tự tin cùng dũng khí, trong lòng hiểu không thể vì nàng mà che mưa che gió, không thể cho cô hứa hẹn gì, huống chi bên cạnh cô còn có một Ngọc Đường Xuân không thua kém mình lúc nào cũng như hổ rìnhmồi.
Tại áp lực cùng áp lực song kích đả kích nặng nề, Sở Vân Hiên mất ngủ.
Không chỉ là mất ngủ, quả thật còn là đứng ngồi không yên.
Bạch Tiểu Hoa nhìn sắc mặt tâm tình bất định của anh, cười mở miệng nói “Không phản đối? Em đi đây?”
“Không cho phép đi!”
Theo một tiếng gầm lên giận dữ cùng thở hổn hển, bờ vai của cô bị một bàn tay rộng mở đè lại.
Tùy ý để anh đè lại thân thể mình, bạch tiểu hoa không quay đầu lại, cũng không động.
Sở Văn hiên một tay đem cô lật lại, trên sắc đẹp tinh xảo tuyệt sắc, có sốt ruột, có phẫn nộ, có không cam lòng, cũng có rối rắm.
“không cho phép đi.”
Bạch Tiểu Hoa làm như dỗ hài tử “Được, em không đi.”
Sở Văn Hiên buông cô ra, song chưởng vô lực buông xuống, trong con người lóe lên tia bất định.
“Sở Văn Hiên luôn luôn giỏi tài ăn nói nay lại một chữ cũng không nói nên lời? Làm sao vậy? Làm người câm sao?”
Sở Văn Hiên hung hăng trợn mắt liếc cô một cái, bá đạo nhốt chặt thân thể mảnh mai xinh xắn nàng vào người mình, ôm vào trong lòng “Anh nói rồi, em là người của Sở Vân Hiên anh?”
Bạch Tiểu Hoa vẻ mặt bình tĩnh, đáp lại “Ân, anh đã nói.” Vậy thì sao?
Sở Vân Hiên tức thì nóng giận “Anh sẽ giết Ngọc Đường Xuân.”
Bạch tiểu hoa như trước sắc mặt thản nhiên, giọng điệu bình tĩnh “Anh sẽ không”
Sở vân hiên nói “Anh sẽ.”
Bạch tiểu hoa nhếch môi “Anh hẳn không làm.” Dứt lời, kéo vài sợi tóc của anh, ở trong tay vuốt vuốt “Anh đời này sẽ không, cho dù em có yêu anh ta.”
Sở Vân Hiên buông song chưởng ra khỏi người cô, lui về phía sau hai bước, miệng lớn hô hấp, nói dối dại ra.
Quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của cô, Sở vân hiên cảm thấy có bụng máu khí xông lên cổ họng, thân mình một cái lắc, thiếu chút nữa vấp té.
“Em… yêu Ngọc Đường Xuân sao?”
Bạch Tiểu Hoa thản nhiên nói “Em không nhất định không thương anh ta, cho nên em hẳn thương anh ta, hiện tại em còn cho không được một đáp án chuẩn xác.”
Giống như nhìn thấy một tia hi vọng, con người đạm mạc của Sở Văn Hiên sáng lên.
“Kia…anh? Ý của em là, trong lòng em có thể có anh?”
Bạch Tiểu Hoa gật đầu “Phải.”
Sở Văn Hiên nụ cười trên mặt còn chưa kịp nở rộ thì đã bị đông cứng lại.
“Chúng ta bây giờ là đồng bọn, là liên minh, lại càng là bằng hữu, trong lòng em tự nhiên có anh, an nguy cùng tử của người, em đều sẽ để ý.”
“Đây không cái anh muốn.” Sở Văn Hiên nói “Anh muốn em cho rằng em đã biết, nhưng vẫn tránh né, không có biện pháp buông bỏ hận thù với anh sao? Vẫn không có biện pháp thuyết phục nội tâm của em sao?”
Bạch Tiểu Hoa xoay người, thanh âm thản nhiên truyền đến “Em không có ý định tránh né, em đã sớm thấy được những điều ngươi nghĩ. không còn gì để nói, em về trước vậy.”
Vừa dứt lời, một thân thể người đànông ấm áp đem chính cô bế vào trong lòng.
Sở Văn Hiên hôn cô, không chút do dự mà hôn xuống.
Thời điểm cánh môi ấm áp của anh in lại môi cô, Tiểu Hoa biết mình có rất nhiều cách để đẩy anh ra.
Mà lúc khóe miệng cô nếm được giọt nước mắt chua sót thì cô lúc này lại rất kinh ngạc. Kinh ngạc đi qua, trong lòng có một chỗ nào đó nhẹ nhàng khơi mở.
Người đàn ông này không sợ trời không sợ đất này, cuồng vọng khí phách, người đàn ông kiêu ngạo tự phụ không ai bì nổi, ở trước mặt cô đã hỏng mất, chảy xuống giọt nước người đàn ông ngàn cân.
Bạch Tiểu Hoa cứng rắn rút hai tay mình lại.
Trong đầu đột nhiên hồi tưởng, lúc chính mình từng khóc cùng bi thương, người đàn ông này đã đem cô ấm áp ôm vào trong lòng, vì cô che gió che mưa.
Cô từng cảm nhận được, anh chính là cao lớn như vậy, là cảm giác an toàn đến vậy.
Nhưng hôm này, cô lạicảm thấy được, người đàn ông chảy nước mắt trướcmặt mình này, lại như vậy yếu ớt.
“Trong lòng em còn có anh, anh biết rõ, tiểu hoa!”
Một Cục Cưng Và Bốn BaBa Một Cục Cưng Và Bốn BaBa - Dạ Khinh Trần