If you have never said "Excuse me" to a parking meter or bashed your shins on a fireplug, you are probably wasting too much valuable reading time.

Sherri Chasin Calvo

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 35 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 533 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:41:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 64 - 65
hương 64: Chỉ cần thấy em, trái tim sẽ bình yên
Vu Tiệp đứng yên tại chỗ. Đây… không phải là ảo giác chứ?
Gương mặt đẹp trai từ từ áp sát lại, khoé môi thấp thoáng nụ cười, chất giọng trầm ấm vang lên: “Mèo hoang càng ngày càng ghê gớm”.
Là anh, là anh thật rồi, ngoài anh ra thì chẳng ai gọi cô là mèo hoang nữa. Nỗi xúc động trong lòng dâng trào nhưng một cảm giác phức tạp khác lại xuất hiện, chẳng lẽ anh không muốn gặp cô, còn dối cô là đã đi công tác. Đáng ghét, đáng ghét, quá đáng lắm!
Vu Tiệp sa sầm mặt, hứ, kiểu gì thế? Lúc cô muốn gặp thì anh không cần, hại cô hụt hẫng cả ngày, bây giờ lại đột ngột xuất hiện khiến cô giật mình, anh xem cô là gì, gọi là đến, đuổi là đi à? Sao cô lại bị anh đùa giỡn mãi thế? Vu Tiệp phẫn nộ quay mặt đi khiến môi anh hụt vào khoảng không, hai tay đẩy mạnh anh ra chỗ khác, cô giận rồi, hậu quả rất nghiêm trọng!
“Tiểu Tiệp!” đôi mắt anh thấp thoáng sau xặp kính râm, nụ cười đáng ghét vẫn ở trên môi: “Giận anh thật à?”
Hứ, Vu Tiệp đanh mặt lại, không nhìn anh. Người ta vô cùng mong chờ được gặp anh, thế mà lại bị anh từ chối.
Cánh tay mạnh mẽ của Tấn Tuyên kéo cô một cái, Vu Tiệp mất thăng bằng ngã nhào vào lòng anh, cô hoảng loạn đập vào ngực anh: “Buông em ra, em không muốn gặp anh”.
Lồng ngực cứng rắn rung lên, anh khẽ cười. Tấn Tuyên lại còn dám cười khiến cơn giận của Vu Tiệp càng bùng lên, mặt cô đỏ bừng bừng, thẹn quá hoá giận, cô co tay đấm một cú vào ngực anh, quá đáng, dám đối xử với người ta như thế!
“Anh nhớ em đến phát điên rồi!” vẻ bỡn cợt của anh chớp mắt đã bị thay thế bởi giọng nói đầy áp chân tình, mọi nỗi nhớ đều được hoà tan trong nụ hôn mãnh liệt.
Mạnh mẽ, điên cuồng, sự khiêu khích đầy kích thích giữa hai đôi môi, mọi lý trí phút chốc cháy rụi, quên đi đây là đâu, quên đi đen và trắng, chỉ biết nỗi khao khát xâm chiếm toàn bộ trái tim là được gặp anh. Rất nhớ anh, rất nhớ anh, thật sự nhớ, cảm giác chua xót dần tan biến, nỗi nhớ quyện vào nhau như được vòng tay này xoa dịu, thì ra nụ hôn có mãnh liệt đến mấy, vòng tay có mạnh mẽ đến mấy cũng không thể nào huỷ diệt nỗi đau chia cách. Nỗi xúc động khi gặp lại đã bị cơn sợ hãi sẽ lại chia xa nuốt gọn, có thể nào đừng xa nhau nữa không?
Cơn cuồng nhiệt trời xoay đất chuyển dường như đốt cháy mọi thứ đến tận vĩnh hằng.
Một tiếng gầm giận dữ bỗng phá tan không khí cuồng nhiệt đó: “Buông chị ấy ra ngay cho tôi”.
Hai cơ thể đang áp sát vào nhau bỗng bị một ngoại lực tách mạnh ra, đôi mắt Vu Tiệp mơ mơ màng màng không tìm đâu ra chút tỉnh táo nào, toàn thân run rẩy.
“Tên quỷ nhỏ, muốn ăn đòn phải không?” Tấn Tuyên nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Hữu Nam.
“Anh dám hung hăng với tôi à?” Lâm Hữu Nam kêu ré lên, vẻ mặt tức giận “Bây giờ tôi đưa Vu Tiệp đi, cho anh khỏi gặp được!” nói xong, cậu kéo Vu Tiệp đi luôn.
“Cậu bảo xem có được không đã?” Tấn Tuyên nhếch môi, đưa tay kéo mạnh Vu Tiệp vào lòng, ôm cô thật chặt. Sau đó cúi đầu, mỉm cười nhìn gương mặt vẫn mơ màng của cô, khẽ lên tiếng: “Vu Tiệp muốn ở cạnh tôi”. Cảm nhận được nụ hôn mãnh liệt đáp lại của cô, anh vô cùng xúc động, thì ra cô cũng giống như anh, khao khát được trùng phùng biết mấy.
“Mẹ kiếp, đáng lẽ không nên tin lời anh mời đúng, hừ!” Lâm Hữu Nam tức tối hét lên, càng đưa tay kéo Vu Tiệp mạnh hơn, van xin: “Vu Tiệp, đừng quan tâm tới anh ta, chị đi với em mà, chị nhận lời rồi”.
Vu Tiệp càng đờ đẫn hơn trước cảnh tượng đó, bọn họ đang làm gì thế? Một người cười rất quái lạ, người kia lại giận đến nỗi mắt trợn ngược, hai người này có chuyện gì giấu cô?
“Đợi đã, từ từ!” cuối cùng đầu óc Vu Tiệp đã hoạt động trở lại “Hai người đang làm gì thế? Tấn Tuyên, anh chẳng đã nói đang đi công tác hay sao? Sao anh lại biết em đang ở Singapore?” nỗi nghi hoặc trong lòng mỗi lúc một lớn.
“Anh phải đi công tác thật, bây giờ đang đi đây, nơi đến là Melbourne” khoé môi Tấn Tuyên nhướn lên, ánh mắt đắc ý sau cặp kính râm.
“Hắn là tên lừa đảo, Vu Tiệp chị mặc kệ đi” Lâm Hữu Nam vấn đang cố kéo Vu Tiệp về phía mình, tiếc là cánh tay như gọng kiềm của Tấn Tuyên không cho cậu toại nguyện. Khó khăn lắm mới ôm được bảo bối, làm sao anh buông tay được.
“A Nam?” Vu Tiệp bối rối, A Nam báo cho anh biết từ lúc nào, sao cô không biết?
Khi ba người lằng nhằng với nhau thì những người phía sau đã bắt đầu trách móc, không chịu đi thì mọi người trễ giờ mất.
Vu Tiệp đỏ mặt nhìn, một đám người đang mỉm cười xem màn kịch hay. A! Bây giờ cô mới kịp nhận ra, họ vẫn còn đang ở sân bay, mà cô lúc nãy… Trời ơi… cô lại hôn Tấn Tuyên cuồng nhiệt đến quên cả trời đất! Vu Tiệp liếc mắt nhìn Tấn Tuyên một cái, sao lần nào gặp anh, cô cũng như con ngốc thế này!
“Được rồi, lên máy bay đã. Lát nữa anh sẽ nói cho em” Tấn Tuyên choàng vai cô, sau đó gạt tay Lâm Hữu Nam ra nói: “Lên phía trước”.
A Nam tức giận giậm chân, nhưng nhìn đoàn người xếp hàng phía sau thì đành ngoan ngoãn đứng phía trước họ.
Cuối cùng, Vu Tiệp đã bị họ xoa dịu, dỗ dành để lên máy bay đi Melbourne một cách ngớ ngẩn.
Lên máy bay rồi vẫn chưa yên được.
Về chỗ ngồi, hai người lại tranh chấp. Vu Tiệp và A Nam ngồi cạnh nhau, Tấn Tuyên check in sau nên ngồi ở phía dưới. A Nam kiên quyết ngồi cùng Vu Tiệp, bảo trên vé ghi rõ ràng, Tấn Tuyên trừng mắt với cậu, cuối cùng bị cô tiếp viên thuyết phục phải về chỗ mình ngồi, nhưng vẫn lưu luyến bóp chặt tay Vu Tiệp.
A Nam đắc ý ngồi xuống cạnh cô, phải để cậu thoả mãn chứ.
Nhưng không lâu sau, A Nam phát hiện ra sự thực không như cậu tưởng tượng. Sau khi máy bay cất cánh, Vu Tiệp bắt đầu nhấp nhổm không yên, đầu cứ quay về phía sau. Chất vẫn cậu mãi, sao Tấn tuyên lại biết cô đến Singapore? Sao lại cùng đến Melbourne?
A Nam buồn bực không nói gì, sao mọi vấn đề đều vây quanh Tấn Tuyên vậy? Trái tim cô ngoài tên xấu xa đó ra thì không chứa nổi bất kỳ thứ gì nữa sao?
“A Nam, nói đi, rốt cuộc là chuyện như thế nào?” ánh mắt Vu Tiệp vẫn liếc nhìn phía sau. Tấn Tuyên vẫn đeo kính râm ngồi rất lặng lẽ, hình như đã ngủ mất rồi, anh mệt lắm ư?
“Vu Tiệp, chị làm em tổn thương quá!!!”, A Nam đau lòng hét lên. Cô nàng này không chỉ là ngốc bình thường! Mà người khiến cô trở nên nông nỗi này chính là tên Tấn Tuyên đáng chết kia!
A Nam cởi phắt dây an toàn ra, đứng bật dậy rồi đi ra phía sau.
Vu Tiệp lo lắng gọi: “A Nam!”
Nhưng cậu hậm hực đến chỗ Tấn Tuyên, đẩy mạnh anh một cái: “Tôi đổi chỗ với anh, thoả mãn chưa?”. Ánh mắt liếc Vu Tiệp một cái, vẻ bực bội hiện lên rất rõ ràng.
Tấn Tuyên ngước lên nhìn Vu Tiệp, khoé môi nhướn lên, sau đó mở khoá dây an toàn, đứng lên, thì thầm gì đó với Lâm Hữu Nam, tiếp đó A Nam trừng mắt giận dữ với anh. Tấn Tuyên ung dung quay người đi đến chỗ Vu Tiệp.
A Nam tức tối ngồi xuống chỗ anh.
Thấy Tấn Tuyên đi đến chỗ mình, Vu Tiêp vội vàng rụt cổ lại, ngồi ngay ngắn, nhưng tim lại đập thình thịch. Anh… anh đang đến!
Tấn Tuyên ngồi xuống cạnh cô, không thắt dây an toàn, rồi dần dần gỡ cặp kính xuống, quay sang nhìn Vu Tiệp đang ngồi cứng đơ ở bên cạnh.
Bàn tay ấm áp tự nhiên nắm lấy tay cô, Vu Tiệp bối rối định rút tay lại nhưng một lúc sau lại từ bỏ ý định đó. Khát vọng trong lòng cô rõ ràng biết mấy, cô cũng đang nhớ anh, mong mỏi anh ở cạnh mình.
“Xin lỗi, hôm nay đã nói dối em” âm thanh trầm khàn hiện rõ sự mệt mỏi, đầu Tấn Tuyên từ từ dựa vào vai cô.
Cảm thấy sức nặng trên vai mình, Vu Tiệp xót xa vô cùng. Anh…mệt đến thế ư?
“Anh luôn cố gắng làm việc nếu không sẽ không kịp chuyến bay cùng em”, Tấn Tuyên chậm rãi lên tiếng. Đêm qua anh không ngủ, biết hôm nay cô đến, nỗi kích động trong lòng cứ giày vò anh mãi, không thể ngủ nổi, lại thêm công việc còn chồng chất, anh phải xử lý suốt đêm, uống không dưới sáu ly cà phê, chỉ sợ mình không chịu nổi.
Khi đã xác định có cô bên cạnh anh bỗng thấy yên ổn và vô cùng hài lòng, sự mệt mỏi cuối cùng đã xuất hiện.
Trước khi lý trí hoàn toàn biến mất Tấn Tuyên trả lời câu hỏi Vu Tiệp vẫn thắc mắc nãy giờ: “Anh đã bảo Lâm Hữu Nam đưa em đến Singapore”.
Chương 65: CUỘC HÀNH TRÌNH NGỌT NGÀO
Vu Tiệp xót xa nhìn Tấn Tuyên đang ngủ say bên cạnh, anh đã mệt mỏi quá rồi.
Gương mặt điển trai đầy vẻ mệt mỏi, mi mắt cũng nhăn lại thành mấy nếp, khóe mũi đã xuất hiện một nốt mụn nhỏ, đôi môi cũng không còn ẩm ướt mà khô đến bong cả da, khiến cô càng xót xa. Vu Tiệp không kiềm chế được, đưa tay vuốt ve khuôn mặt mình mong mỏi bấy lâu, mà trong giấc mơ cô không thể chạm tay đến. Lúc này, anh đã ở cạnh cô, hơi ấm ấy, mùi hương ấy đều khiến cô yêu thích, khiến cô quyến luyến không rời,nhớ anh quá!
Vu Tiệp ngồi im bất động, chỉ sợ một cử động nhỏ của mình sẽ đánh thức anh khỏi giấc mộng đẹp. Những cô tiếp viên đang đi lại thấy 2 người dựa vào nhau thân thiết như thế thì tỏ ra vô cùng hâm mộ, lại thêm Tấn Tuyên tuy ngủ say nhưng vẫn vô cùng đẹp trai càng khiến họ ngưỡng mộ Vu Tiệp hơn. Cô gái có vẻ ngoài thanh tú này rốt cuộc có ma lực gì có thể khiến một người đàn ông đẹp trai, chín chắn như thế yêu say đắm?
Không biết Tấn Tuyên đã ngủ bao lâu, Vu Tiệp chỉ biết vai trái của cô sắp tê dại, cánh tay phải cũng sắp mất đi cảm giác, cô đành khó nhọc cử động ngón tay, sợ nó tê liệt thật thì nguy.
Tấn Tuyên khẽ cử động, ngước lên, chóp mũi chạm nhẹ vào cổ cô, hơi thở phảng phất "Mèo hoang ngoan quá!". Anh tỉnh rồi!
Tay Tấn Tuyên luồn ra sau lưng, ôm gọn chiếc eo mảnh mai của cô "Có em ở cạnh thật tốt". Hơi thở nóng bỏng tuyên bố anh đã hoàn toàn tỉnh táo.
Vu Tiệp run rẩy ôm lấy cơ thể anh đang kề sát lại gần, đỡ lấy sức nặng của anh, một cảm giác vô cùng chân thực bỗng xuất hiện.
Tấn Tuyên lưu luyến ngẩng đầu, đôi mắt tinh anh lấp lánh "Nhớ em quá!"
Vu Tiệp xao động, nụ cười dần nở trên môi, bao nỗi xúc động xuất hiện trong ánh mắt, cuối cùng hàng lông mi đen dày không che giấu được đôi mắt to đang lấp lánh, cô nghiêng người quay sang anh, run rẩy đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ. Cô cũng thế, nhớ anh đến nỗi sắp quên cả bản thân mình.
Tấn Tuyên rung động toàn thân, nỗi xúc động hóa thành chủ động, kéo cô cùng chìm đắm vào tình yêu cuồng nhiệt.
Anh biết, anh hiểu, nỗi xúc động trong mắt cô cũng chính là khao khát của anh. Thấy cô cũng giống mình, anh biết tất cả, tất cả đều xứng đáng, cho dù chia xa khó khăn biết mấy,nỗi nhớ của hai người vẫn không hề suy giảm, tình yêu này chưa bao giờ chỉ từ một phía, đó cũng là động lực giữ vững anh tiếp tục bước đi. (aaa, thèm đc thế qá, 2 anh chị thật là... làm ngta phải ngưỡng mộ, phải ghen tị mừ T.T)
Một lúc sau, khi nghe được những tiếng xì xầm bên cạnh, Tấn Tuyên mới lưu luyến buông Vu Tiệp ra.
Vu Tiệp xấu hổ cúi gằm mặt, không dám nhìn vào mắt những cô tiếp viên vừa đi ngang. Cô cũng sắp biến thành cô nàng háo sắc rồi, ngoài hôn ra vẫn là hôn (chứ tỉ muốn gì rứa? hắc hắc =]]), hiện giờ họ đang ở nơi công cộng mà. Nhưng mọi e dè kiêng kị của cô như đã bị Tấn Tuyên ăn mất, chỉ cần một ánh mắt của anh, cô sẽ cam tâm tình nguyện chìm đắm.
"Mèo hoang càng ngày càng nữ tính." Tấn Tuyên vốn không quan tâm những chuyện khác, vẫn tiếp tục hôn nhẹ lên gương mặt đỏ hồng của cô, ánh mắt bất giác nhìn xuống, chạm vào khuôn ngực phập phồng của cô.
Vu Tiệp đỏ mặt tía tai đang định trừng mắt với anh thì thấy ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm như xuyên thấu vào ngực mình. Trong tích tắc, mặt cô nóng rực, đưa tay lên che mắt người nào đó, anh không thể lịch sự được sao?
Tấn Tuyên cười khẽ, kéo tay cô xuống đặt lên môi, là lưỡi liếm lên đó khiến Vu Tiệp thở hổn hển rút tay về, cơ thể nóng rực lên mà không kiềm chế nổi. Đây...đây rõ ràng là khiêu khích trắng trợn! (ca, ca...BT qá!)
Tấn Tuyên thở mạnh, mèo hoang vẫn xấu hổ, thôi được, còn trêu nữa thì cô sẽ nổi cáu mà cắn anh mất. Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, khóe môi nở nụ cười "Còn 2 tiếng nữa là đến, độc chiếm em lâu thế này, tên quỷ nhỏ kia chắc tức muốn chết rồi. Thôi, không thể cứ để cậu ta bị nội thương mãi, anh bảo cậu ta đến ngồi với em." Ngón tay thon dài của Tấn Tuyên khẽ vuốt ve gương mặt cô.
A, A Nam, cô thật sự đã quên bẵng cậu ta, Vu Tiệp khẽ cắn môi, đỏ mặt nhìn ra phía sau. Quả nhiên, gương mặt A Nam vẫn sa sầm.
Cuối cùng Tấn Tuyên hôn mạnh Vu Tiệp một cái rồi đứng lên về chỗ mình. A Nam thấy Tấn Tuyên chủ động yêu cầu cậu về chỗ cũ thì hứng chí nhảy chồm lên. Nếu hai người này cứ quyến luyến dính chặt vào nhau thì cậu đến thổ huyết mà chết mất, toàn tự hại mình thôi.
A Nam hí ha hí hửng về ngồi cạnh Vu Tiệp, thấy gương mặt đỏ hồng của cô thì đã hiểu rõ. Hừ, phụ nữ ơi là phụ nữ, cứ yêu vào là ngu ngốc cả. ( )
Vu Tiệp thấy ánh mắt cậu thì càng ngượng, tìm đại một lí do để chữa thẹn "Chắc sắp đến nơi rồi nhỉ".
A Nam trề môi, bực bội không nói, chẳng quan tâm gì đến cậu cả.
"A Nam, đừng thế mà." Vu Tiệp e dè kéo vạt áo cậu, giận thật ư?
"Sớm biết chị gặp anh ta sẽ thành ra thế này, em còn lâu mới nhận lời", A Nam khẽ hừ mũi, vẻ rất trẻ con.
Vu Tiệp cảm động, đúng như Tấn Tuyên nói, họ có thể gặp nhau đều là nhờ A Nam cả. "Cám ơn!"
"Thế thôi à? Chả có thành ý gì hết." A Nam bĩu môi, nếu không vì lần nào gặp, cậu cũng thấy vẻ hụt hẫng chơi vơi trong mắt cô thì cậu đã không thèm giúp cái tên Tấn Tuyên xấu xa kia.
"Em nói đi, nếu chị làm được, chị sẽ làm ngay." Nhìn gương mặt đáng yêu của A Nam, Vu Tiệp càng cảm kích hơn.
"Đi Melbourne chỉ được đi với em, không được quan tâm đến anh ta." A Nam nheo mắt, cố ý đùa giỡn cô, phải làm cô khó xử mới hả dạ được.
Vu Tiệp nhất thời nghẹn lời, do dự không biết làm thế nào, khó khăn lắm mới gặp Tấn Tuyên, sao lại bỏ mặc anh được. Chuyện này...khó quá!!!
"Nhìn kìa, nhìn kìa, bảo chị không có thành ý mà còn chối, thấy anh ta rồi thì quên hết mọi chuyện", A Nam khẽ nhịn cười, đanh mặt lại đùa cô.
"Nhưng...chị...chị cũng sẽ đi với em mà, có thể nào...", Vu Tiệp lẩm bẩm nài xin A Nam. Cậu ta nhất định biết cô nhớ Tấn Tuyên đến mức nào, sẽ thông cảm cho cô, đúng không?
"Được rồi, xem chị cuống lên kìa." A Nam phì cười, tay vỗ lên trán cô. "Không cho chị gặp anh ta thì đưa chị đến đây làm gì?" Đã biết trong lòng cô chỉ có Tấn Tuyên, cũng biết sau khi gặp anh ta rồi thì cậu sẽ bị hắt hủi, nhưng chỉ cần cô vui thì cậu chấp nhận, chấp nhận bị xem là không khí, chỉ cần cô vui.
Vu Tiệp thở vào, a Nam tốt thật, cô vui đến nỗi ôm choàng lấy cổ cậu, cậu bé này cứ khiến người ta thương xót.
A Nam dựa vào vai cô, hài lòng hưởng thụ vòng tay quý báu ấy.
Khi Tấn Tuyên đột ngột gọi điện cho cậu đề ra ý kiến này, Lâm Hữu Nam biết ngay mình không thể từ chối được.
Tấn Tuên biết anh không thể về ăn Tết với Tiểu Tiệp sẽ khiến cô rất buồn, nhưng công việc quả thực khiến anh không dứt ra nổi. Sau khi vắt óc ra suy nghĩ, Tấn Tuyên quyết định cho Vu Tiệp một niềm vui bất ngờ.
Trong Tết, Tấn Tuyên phải đi công tác ở Melbourne, anh cũng biết nhà họ Lâm có một người cô ở đó do Lâm Ngữ Âm hớ hênh tiết lộ thì một kế hoạch kỳ diệu đã hình thành trong đầu, nhưng kế hoạch này phải nhờ Lâm Hữu Nam giúp mới được. Anh đã tìm đến cậu, đương nhiên lúc đầu Lâm Hữu Nam rất không sẵn lòng, bắt cậu đưa Vu Tiệp vào lòng Tấn Tuyên, thế chẳng phải khiến bản thân càng buồn bực hay sao? Có điều, miệng lưỡi Tấn Tuyên chỉ cần đề cập đến lý do làm thế sẽ không khiến Vu Tiệp thất vọng thì Lâm Hữu Nam đã dao động. Hơn nữa, Tấn Tuyên đã bảo anh đi công tác, ban ngày rất bận rộn, đến lúc đó chắc chắn là Lâm Hữu Nam sẽ đưa Vu Tiệp đi chơi, như thế cậu cũng không thua thiệt gì.
Thế nên, dưới cái bẫy quá quyén rũ này, cuối cùng, Lâm Hữu Nam đã đầu hàng, nhận lời đưa Vu Tiệp đi Melbourne.
Trải qua cuộc hành trình dài dằng dặc, ở đó đang là 5 giờ sáng., cuối cùng họ đã đến Melbourne.
Khi Vu Tiệp khoác tay hai người bước ra khỏi sân bay Melbourne, đứng dưới bầu trời Úc, một cảm giác mới lạ dâng tràn.
"Chẳng phải ở đây đang là mùa hè hay sao?", Vu Tiệp ko kìm được lẩm bẩm. Lừa cô à!
Tấn Tuyên và Lâm Hữu Nam nhìn nhau cười, nói cùng lúc "Melbourne nhiệt độ ngày và đêm cách biệt nhau khá lớn".
Họ đến từ Trung Quốc, khi ấy trong nước đang là mùa đông lạnh tê tái, nhưng trong phút chốc từ Bắc bán cầu đến Nam bán cầu, châu Úc lúc này đang là mùa hè nóng rực nhất. Nhưng đặc điểm của Melbourne chính là cách biệt nhiệt độ khá lớn, ban ngày nhiệt độ có thể đạt đến ba mươi độ, nhưng ban đêm lại chỉ còn mười hai độ. Melbourne vào sáng sớm càng mát lạnh hơn nữa.
Ba người vẫy một chiếc taxi rồi lên xe. Thấy Tấn Tuyên nói chuyện bằng tiếng anh rất lưu loát với tài xế, Vu Tiệp ngẩn người, anh tiến bộ nhanh quá, quả nhiên học ngôn ngữ trong môi trường thuận lợi thì sẽ tiến bộ rất nhanh.
Sau đó, hai người lại tranh cãi nhau về chuyện Vu Tiệp sẽ ở đâu.
A Nam kiên quyết đòi Vu Tiệp phải ở nhà người cô cùng với cậu, Tấn Tuyên đương nhiên không chịu thua, bảo anh đã đặt phòng trước cho Vu Tiệp rồi.
Trong tình hình bất phân thắng bại, cuối cùng giao quyền quyết định lại cho Vu Tiệp.
Vu Tiệp cau mày, dở khóc dở cười nhìn hai người, cô phải trả lời sao đây? Cô đã nhận lời đến thăm cô cùng A Nam, nhưng khi gặp Tấn Tuyên, lại thêm lúc nãy thấy vẻ mệt mỏi và nhơ nhung của anh, cán cân của cô chắc chắn đã nghiêng về Tấn Tuyên trong vô thức.
A Nam nhìn thấy vẻ do dự của Vu Tiệp, lại thấy nụ cười đắc ý của Tấn Tuyên thì bỗng ngộ ra, tức tối hét lên "Vu Tiệp, chị thật không có nghĩa khí!".
Vu Tiệp đưa tay đặt lên vai A Nam ngồi phía trước, khẽ lắc "A Nam, Tấn Tuyên ở có mấy ngày, chị muốn ở cạnh anh ấy trước".
Tấn Tuyên nghe thế thì vui sướng ôm cô, hôn mạnh một cái.
A Nam buốn bực quay mặt đi, quả nhiên là trọng sắc khinh bạn. Sao cậu lại dễ dàng bị mua chuộc với vẻ đáng thương của cô chứ.
Cuối cùng, thắng lợi của Tấn Tuyên đã kết thúc cuộc tranh chấp này.
Chiếc xe đưa A Nam đến nhà cô của cậu trước.
A Nam xuống xe, cúi xuống cửa kính ra hiệu cho Vu Tiệp lại gần.
Vu Tiệp tò mò, ghé sát tai lại, A Nam còn gì để dặn dò ư?
A Nam thì thầm vào tai cô "Đừng để anh ta ăn thịt!".
Vu tiệp đỏ từ đầu xuống chân, tên nhóc chết tiệt, nói bậy gì thế, cô đập mạnh vào trán cậu "Lo vớ vẩn". A Nam lại sa sẩm mặt trừng mắt với Tấn Tuyên, hừ hừ, đừng xem cậu là trẻ con, cậu cũng lớn rồi, tấn Tuyên nghĩ gì mà cậu lại không biết à.
Cuối cùng A Nam vẫn tỏ ra lưu luyến,buông cô ra "Tự chị xem làm thế nào đi nhé".
Vu Tiệp đỏ bừng mặt, lườm cậu một cái, đúng là đồ quỷ!
Nhìn theo bóng A Nam xa dần, Vu Tiệp thấy cảm động vô hạn, A Nam đúng là một cậu bé ngoan, đã trưởng thành hơn nhiều rồi.
Tấn Tuyên không biết đã tiến sát lại từ lúc nào, hơi thở nóng hổi phả vào tai cô "Anh nghe rồi nhé!"
Vu Tiệp giật mình, nghe gì chứ? Nghe thấy lời A Nam nói với cô ư, cơ thể cô lại nóng bừng,anh...anh nghe trộm họ nói chuyện.
Giọng nói trầm trầm lại khiêu khích trái tim nhạy cảm của cô "Anh đói".Vu Tiệp run rẩy, đầu óc như đông đặc lại.
Tấn Tuyên lại buông cô ra, nói với tài xế "Đi!"
Trong bầu không khí mờ ám chỉ còn một mình Vu Tiệp chống cự lại, mọi suy nghĩ đã bị câu nói mập mờ của Tấn Tuyên lôi đi mất,anh...anh...có ý gì?
Vu Tiệp ngồi trong nhà hàng, hơi nóng trên cơ thể vẫn chưa biến mất hẳn. Nỗi thấp thỏm cuối cùng cũng đã tan biến, Tấn Tuyên nói là bụng anh đói rồi mà cô... lại nghĩ lung tung, gương mặt lại nóng lên vì xấu hổ.
"Ăn đi, lát nữa anh lên thay quần áo rồi phải đi nữa." Tấn Tuyên giục, anh gắp đầy đủ thứ ăn cho cô rồi bắt đầu ăn uống ngon lành.
Vu Tiệp gật đầu rồi bắt đầu ăn. Tấn Tuyên bận thật, anh bảo tiếp tân mang hành lí vào phòng trước, rồi đưa cô thẳng vào nhà hàng của khách sạn.
Hai người ăn cơm xong, Tấn Tuyên choàng vai cô vào thang máy lên lầu.
Vu Tiệp bị anh đưa vào phòng, thấy hai va li hành lí xếp dưới chân tường thì đờ đẫn hỏi "Đây là phòng em hay phòng anh?".
Tấn Tuyên xiết mạnh vòng tay quanh eo cô "Của chúng ta".
Vu Tiệp thót tim, anh nói đặt phòng cho cô rồi mà? "Chẳng phải đã đặt rước rồi sao?".
"Đặt phòng này". Tấn Tuyên khẽ cắn vành tai khiến mọi lí chí của cô bắt đầu hỗn loạn. lời A Nam nói lúc nãy lại xuất hiện, Tấn Tuyên.. chắc không... có mưu đồ thật chứ?
TRong lúc cô đang bối rối thì Tấn Tuyên đã buông cô ra, hôn nhẹ lên môi cô một cái "Anh tắm tước, lát nữa phải gặp khách hàng. Em nghỉ ngơi đi, ngồi máy bay lâu như thế chắc mệt rồi". Nói xong, anh buông cô ra, đến mở va li, lấy quần áo ra rồi quay sang nhìn cô, nói "Nếu rảnh thì giúp anh xếp quần áo nhé".
Thấy cô gật đầu, anh mỉm cười vào phòng tắm.
Tư duy của Vu Tiệp dần trở lại, mặt vẫn còn đỏ hồng, Tấn Tuyên Chết tiệt, lúc nào cũng mờ ám khiến người ta thót cả tim, sắp bị giày vò đến chết rồi.
Nhưng cho dù thấp thỏm đến mấy, Vu Tiệp vẫn đến lấy quần áo của hai người ra treo vào tủ.
ngăm những bộ quần áo ấy, Vu Tiệp xúc động kéo một chiếc áo của Tấn Tuyên đưa lân mũi ngửi, chất vải cotton mềm mại trên đó có mùi hương nhẹ, rất dễ chịu, mùi của Tấn Tuyên.
Một lúc sau Tấn Tuyên tắm xong ra ngoài, mái tóc ẩm ướt, chắc đã sấy rồi, trên người đã thay một bộ quần áo sạch sẽ tươm tất, râu ở cằm cũng đc cạo sạch, toát lên vẻ sung sức thoải mái hơn nhiều, chỉ có đôi mắt hơi đỏ là tiết lộ sự mệt mỏi của anh.
Tấn Tuyên tiến đến, hôn nhẹ Vu Tiệp, rất hài lòng với những gì cô đã làm "Em cũng đi tắm rồi ngủ một giấc đi".
Vu Tiệp xấu hổ gật đầu, cầm quần áo vào phòng tắm, trong phòng vẫn còn hơi nước đọng lại. Vu Tiệp đỏ mặt, cảm giác cứ kì lạ thế nào, hai người như đôi vợ chồng trẻ đi hưởng tuần trăng mật, cùng ở một phòng, dùng chung một nhà tắm. Ôi chao, Vu Tiệp vội xua đuổi ý nghĩ quái gở đó đi, đúng là càng lúc càng vớ vẩn, sao lại nghĩ thế, Tấn Tuyên đến đây vì công việc, anh chỉ muốn ở bên cô nhiều hơn, không đc nghĩ bậy!
Vu Tiệp tăm nước nóng thoải mái xong, thay bộ áo ngủ đơn giản rồi ra ngoài.
Không thấy Tấn Tuyên đâu nữa, cô hơi thất vọng, anh đi rồi.
Vu Tiệp chải tóc đã sắp khô, ngồi xuống giường, mắt liếc thấy một ly sữa đặt trên bàn, dưới đáy li có một tờ giấy, cô đưa tay lấy nó ra.
"Uống ly sữa này rồi ngủ sớm, đợi anh, tối nay về với em, Tuyên." Nhìn những lời đơn giản ấy, Vu Tiệp thấy có dòng chảy ấm áp đang trôi trong tim mình. Tấn Tuyên, anh vẫn là Tấn Tuyên của cô, không hề thay đổi.
Vu Tiệp ngoan ngoãn uống ly sữa rồi từ từ ngủ say.
Trong mơ cô lại thấy gương mặt đẹp trai, gợi cảm của Tấn Tuyên và cả nụ hôn say đắm của anh.
Mờ ám Mờ ám - Hốt Nhiên Chi Gian