Ancient lovers believed a kiss would literally unite their souls, because the spirit was said to be carried in one’s breath.

Eve Glicksman

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 35 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 533 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:41:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 60 - 61
hương 60: Yêu em ngay từ thuở ban đầu
Vu Tiệp đứng trong gian phòng của khách sạn Newman, bỗng có cảm giác thật không còn gì để nói, tại sao lần nào cô và Tấn Tuyên hẹn nhau cũng đều ở trong khách sạn? Cảm giác thật kỳ quặc, như đang lén lút yêu đương vậy, họ đâu thảm tới mức này. Nhưng họ đúng là rất đáng thương, gia đình hai bên đều không chấp nhận cho họ yêu nhau, không ở nhà được, rạp chiếu phim lại đông người, quán cà phê cũng không tiện, nơi duy nhất yên tĩnh chỉ có khách sạn.
Tấn Tuyên chỉ tấm gương trên tường, cười khổ: “Lần trước đấm vỡ gương, suýt nữa thì bị khách sạn liệt vào danh sách đen”.
Vu Tiệp vô cùng hổ thẹn, cô đã khiến Tấn Tuyên đau lòng đến mất bình tĩnh mới đấm vỡ tấm gương đáng thương đó. Lúc ấy, cô cũng rất đau buồn, cô ngỡ chỉ cần khiến Tấn Tuyên hận mình thì sẽ không bị bó buộc nữa. Nhưng cô quá ngây thơ, cho dù anh có được sự nghiệp thì vết thương trong lòng đến bao giờ mới khép miệng?
Tấn Tuyên kéo Vu Tiệp ngồi xuống giường, rồi cả hai người cùng ngã nhào xuống. Vu Tiệp hoảng hốt kêu lên, định bỏ chạy nhưng lại bị Tấn Tuyên ôm chặt, nụ cười của anh mỗi lúc một tươi rói.
“Đã hứa sẽ ở với anh mà”. [gian quá ]
Cô nghẹn lời, nỗi hổ thẹn tự trách đã khiến cô không chống cự nữa.
Tấn Tuyên dần áp sát lại, khẽ hôn lên khoé môi cô, nụ cười hài lòng mỗi lúc một rạng rỡ, mèo hoang ngoan ngoãn thật đáng yêu!
Anh dựa người vào đầu giường song song với Vu Tiệp, tay khẽ ve vuốt khuôn mặt cô, hài lòng ngắm sắc hồng dần hiện lên: “Em cũng muốn anh đi à?”
Vu Tiệp xấu hổ ngước lên, thấy mắt anh toát lên vẻ nghiêm túc thì gật đầu: “Chắc là chuyện tốt mà”.
“Đi xa như thế anh nhớ em thì biết làm thế nào?” ngón tay Tấn Tuyên chu du trên mặt cô như máy dò tìm tự động, hút hết sự mịn màng của da thịt cô.
“Có điện thoại, mạng internet mà”. Vu Tiệp dần quen với sự đụng chạm của anh, cơ thể dần thả lỏng hơn.
“Điện thoại dù có ngọt ngào, đường fax dù có an ủi, cũng chẳng bằng được ôm em trong vong tay…” Tấn Tuyên khe khẽ ngân nga giai điệu bài Em thân yêu sao không ở bên cạnh anh của Giang Mỹ Kỳ, âm thanh trầm buồn như máy hát đang vạch từng đường qua chiếc đĩa hát, trầm trầm và ấm áp. Vu Tiệp thấy lòng mình rung động, ánh mắt cũng dịu dàng hẳn.
“Anh muốn thu nhỏ em lại rồi đặt vào túi áo, sát bên trái tim, để anh lúc nào cũng cảm nhận được trái tim của em”. [ầy 2 anh chị nì sến rứa =.=””] Giọng nói Tấn Tuyên mỗi lúc một trầm, đôi môi cũng từ từ cúi xuống đặt lên môi cô.
Vu Tiệp bị anh đè xuống giường, gần như toàn bộ cơ thể anh đều áp lên người cô, hai đôi môi dính sát vào nhau, dịu dàng, ấm áp, thoải mái đến mức khiến họ muốn rên rỉ, tuy trong lòng vẫn muốn phản kháng yếu ớt vì sợ ràng sự đụng chạm thân mật này sẽ kéo đến những bước sau.
Tay Tấn Tuyên đặt lên eo cô, dần xiết chặt lại, ngón tay linh hoạt du ngoạn trên cơ thể cô, cảm giác mềm mại đó khiến môi anh càng tham lam hơn, anh không nỡ buông cô ra, chỉ cần nghĩ đến gần hai năm không được ôm, không được hôn cô, anh đã thấy hụt hẫng, bơ vơ đến nỗi muốn hét thật to. Tại sao anh chỉ mới hưởng thụ hạnh phúc có được cô mà đã phải lìa xa nhanh đến thế, anh thật sự không nỡ…
Vu Tiệp bị Tấn Tuyên đè chặt, cánh tay rã rời vòng qua cổ anh, mùi hương của anh bao bọc khiến cơ thể cô như uống phải “thuốc mềm xương”, cô rên rỉ yếu ớt, đôi môi anh mỗi lúc một mãnh liệt, bàn tay cũng càng lúc càng tự do, làn da như không còn là của cô nữa, mỗi nơi anh chạm đến đều như sôi sục lên. Đầu óc cô vô cùng hỗn loạn, nhưng lý trí còn sót lại đang kêu gào nhắc nhở cô, mau bảo ngừng, ngừng lại, cơn điên cuồng tiếp theo đó sẽ huỷ diệt cô thành tro bụi.
Tấn Tuyên vẫn tiếp tục hưởng thụ cơ thể cô một cách không biết chán, nhớ đến sự tiếp xúc thân mật lần trước chưa đến đâu, mà cảm xúc mềm mại tuyệt vời ấy sau khi tan đi rồi càng trở nên rõ ràng sâu sắc hơn bao giờ hết, anh rất muốn…rất muốn mọi nơi ngọt ngào, đẹp đẽ trên cơ thể cô.
Đôi môi Tấn Tuyên dần dần rời khỏi đôi môi cô, những nụ hôn dịu dàng tiếp tục đi xuống dưới, đốt cháy xương quai xanh của cô, cổ áo phông dần tuột xuống vai, lộ ra bờ vai tròn trịa mềm mại, anh hơi nheo mắt, nhìn gương mặt cô đang mơ màng, như thật mà cũng như ảo. Ôi, mèo hoang quyến rũ quá, anh cắn mạnh vào vai cô một cái, Vu Tiệp run rẩy toàn thân, không kìm được rên rỉ khe khẽ.
Tấn Tuyên nhìn vào đôi mắt hé mở của cô, cười ranh mãnh: “Thích anh hôn em thế này không?” [hỏi câu đểu thế anh ]
Vu Tiệp đỏ bừng mặt, khẽ nhắm mắt lại, e thẹn không biết phải phản ững thế nào. Lý trí bảo cô phải lắc đầu, nhưng cơ thể lại vô cùng thành thực, cô thích cảm giác được anh ôm chặt thế này, sự thoả mãn mất đi rồi lại có khiến cô muốn rơi nước mắt, cứ muốn được nằm mãi trong vòng tay anh.
“Không thích?” Tấn Tuyên cao giọng “Thế này thì sao?” rồi anh cắn mạnh hơn vào hõm cổ Vu Tiệp khiến cô rụt cổ lại, cảm giác tê dại khắp toàn thân. Anh vừa hỏi vừa đưa tay vuốt eo khiến cô run rẩy.
Vu Tiệp đau khổ rên rỉ, tay nửa đẩy nửa chặn anh lại, cơn nóng hừng hực lạ lẫm ấy khiến cô thấy hoảng loạn. “Đừng!”
Tấn Tuyên cười hì hì, tuy cô nói đừng nhưng phản ứng cơ thể lại rất thành thực, mỗi lần run rẩy đều đáp ứng nhiệt tình sự khiêu khích của anh. Tay Tấn Tuyên chậm rại luồn vào áo cô, vừa chạm đến da thịt mềm mại của cô lập tức anh nóng hết người, càng tham lam lần mò lên trên. Vu Tiệp run rẩy cảm nhận sự tiếp xúc chân thực ấy, làn da bị anh chiếm đoạt từng tấc một, cô căng thẳng nắm tóc anh, yếu ớt khẽ gọi: “Tấn Tuyên!”.
Đôi môi Tấn Tuyên lại trở về môi cô, quyến luyến không rời, anh khe khẽ nói: “Em có biết là năm em 13 tuổi, anh đã bắt đầu khao khát có ngày được hôn em như thế này không?” [shock con ng ta mới 13 mà chả đã để ý roài] Tiếng nói ấy vang lên bên tai cô, 13 tuổi? Vu Tiệp hé mắt nhìn vào đôi mắt nóng bỏng của anh, cô không hiểu.
Nụ hôn dịu dàng của anh vẫn còn vờn nhẹ trên môi, trên mặt cô, giọng nói như ngân nga: “Mùa hè năm ấy, em và Tiểu Lâm đi bơi, anh và đám Cường Tử cũng đi. Lúc ấy thấy em mặc áo bơi ngồi bên hồ cười đùa, anh…đột nhiên có phản ứng. Đêm ấy, anh đã nằm mơ thấy em”. Nói xong Tấn Tuyên chăm chú nhìn vào mắt cô.[mợ ơi có phản ứng cơ đấy  rồi lại mơ nữa chứ ]
Người Vu Tiệp nóng ran, dần hiểu ý trong ánh mắt anh. Mười ba tuổi, năm ấy cô học lớp 8, mà anh lại…lại có cảm giác với cô. Mặt cô nóng bừng, quả nhiên là đồ háo sắc, cô vẫn còn nhỏ thế mà anh lại có tà niệm rồi.
Tấn Tuyên nhìn rõ vẻ xấu hổ của cô, khoé môi nhướn lên, tay khẽ đặt lên ngực khiến cô run bắn người. “Lúc ấy, em đã dậy thì rồi, giống một đoá hoa hàm tiếu e ấp. [ng` ta dậy thì mà chả cũng bít ] Quảng thời gian đó hầu như đêm nào anh cũng mơ thấy em. Nhưng em vẫn còn quá nhỏ, lần nào thấy em anh cũng có cảm giác tội lỗi nặng nề, nhưng trong lòng lại cực kỳ mong muốn em trưởng thành nhanh lên”. Tấn Tuyên cúi xuống liếc nhìn gò ngực căng tròn của cô, nói tiếp: “Bâu giờ em đã trưởng thành rồi” [con sói nì ăn mấy con dê rồi ko bik ]
Vu Tiệp đỏ bừng mặt, Tấn Tuyên, anh luôn đùa giỡn với cô, chẳng lẽ là do thích cô ư? Nhưng tại sao lúc nào cũng có con gái xuất hiện cạnh anh, gieo giắc tình cảm khắp nơi? Cô chua xót buộc miệng: “Thế mà anh còn ôm ấp hết cô này đến cô khác”.
Tấn Tuyên cúi xuống hôn chụt lên môi cô: “Chờ đợi dài như thế, đương nhiên anh phải tập luyện để sau này chỉ phục vụ mình em” nụ cười toe toét của anh trông thật ranh mãnh.
Vu Tiệp cau mày, toàn những lời lừa phỉnh, rõ ràng chính anh muốn hưởng phúc nhân gian mà lại còn bạo biện. Cô đưa tay chặn mặt anh lại, không cho anh hôn nữa.
Tấn Tuyên bị chặn lại nên đành dồn sức vào bàn tay, khẽ xiết chặt khiến cô run bắn người, chụp lấy bàn tay anh vẫn còn ở dưới áo rồi trợn mắt nhìn anh.
Tấn Tuyên nhìn cô vẻ vô cùng thất vọng: “Anh vẫn chưa ăn no”. [ anh mà ăn no chắc chị VT ko còn j wa ]
Vu Tiệp cười khẽ, lúc anh giở thói vô lại đúng là bó tay thật, nhưng cô lại vô tình yêu nụ cười ranh mãnh của anh mất rồi. Sau khi biết anh luôn yêu mình thì cô có cảm giác ngọt ngào như uống mật vậy, cô không cầm lòng được, nhổm dậy đặt lên môi anh một nụ hôn.
Tấn Tuyên ngắm đôi mắt cong cong vui vẻ của cô thì cảm động vô cùng. Tiểu Tiệp, người anh yêu nhất, cuối cùng đã toàn tâm toàn ý nằm trong vòng tay anh. Anh ôm chặt lấy cô, dựa vào nhau không nỡ rời, chắc chắn đây là cảm giác hạnh phúc rồi, cho dù chỉ ôm nhau thật chặt nhưng cũng khiến anh cảm thấy vô cùng thoả mãn.
Tấn Tuyên ôm Vu Tiệp dựa vào đầu giuờng, khẽ vuốt ve tay cô: “Anh quyết định đi Singapore”.
Vu Tiệp bàng hoàng, tuy đã biết mọi người đều mong muốn thế, nhưng khi nghe chính anh nói ra, tâm trạng cô vẫn thấy hụt hẫng: “Như thế là tốt”.
“Em yên tâm, anh và Lâm Ngữ Âm sẽ không có gì đâu, anh đã nói rõ rồi, cô ta chỉ muốn lợi dụng anh để đổi lấy sự tín nhiệm của Tổng giám đốc Lâm thôi”. Tấn Tuyên khẽ hôn cô vẻ an ủi, anh không muốn cô lo lăng.
“Cô ta thích anh” ai cũng thấy, mà chú Tấn cũng hài lòng với Lâm Ngữ Âm.
“Anh chỉ yêu em” Tấn Tuyên ôm chặt cô, vuốt ve cánh tay cô. Cô phải tin tưởng anh mới được.
“Bố anh cũng thích cô ta” Vu Tiệp vẫn không kìm được.
“Ông không quyết định được. Chỉ hai chũng ta phải chịu đựng nỗi đau khổ vì nhớ nhung thôi” đó điều anh không muốn cô phải chịu đựng nhất.
“Em…không sợ, chỉ cần anh ổn là được” Vu Tiệp lật lòng bàn tay anh ra, vẽ vẽ lên đó.
“Tiểu Tiệp, ngoan ngoãn đợi anh về”. Tấn Tuyên hôn cô, chỉ muốn cô hoà vào xương cốt anh, tan vào máu để anh mang theo bên mình.
“Vâng!” Vu Tiệp khẳng định chắc chắn. Bỗng dưng cô thấy tim mình dâng lên cảm giác chua xót vì ly biệt.
Nếu tình yêu của họ đã mặc định phải trải qua sóng gió, thế thì coi như dùng sự chia ly hai năm để thử thách vậy. Cô nguyện chờ đợi, cũng nguyện cược Tấn Tuyên chỉ yêu mình cô.
Chương 61: Chia ly ko phải cuối cùng
Nghe Tấn Tuyên đồng ý đi Singapore, ông bà Tấn đều vui sướng hỉ hả. Tấn Tuyên thấy cha mẹ mừng đến suýt nữa thì rơi nước mắt đầm đìa thì thầm cười khổ. Thực ra,bố mẹ cũng rất đáng thương, họ kiên trì như thế chẳng qua cũng vì muốn anh thành công mà thôi.
Cuối cùng, Tấn Tuyên và Vu Tiệp vẫn quyết định giữ kín mối tình của họ, thuận theo kì vọng của mọi người,Tấn Tuyên ra nước ngoài, Vu tiệp ngoan ngoãn ở nhà học tập.
Bố mẹ Tấn Tuyên hơi lo lắng, e dè hỏi chuyện con trai và Vu Tiệp. Chỉ một câu, Tấn Tuyên đã gạt bỏ mọi ngờ vực của họ: “Chúng con chia tay rồi”.
Trong lòng bà Tấn vẫn thấy ngại ngùng, vì bà luôn yêu quý Vu Tiệp, nếu ko vì chồng bà khuyên rằng chuyện này có liên quan đến tương lai của con trai thì bà cũng ko nỡ chia rẽ hai đứa. Hiện giờ thấy con trai đau lòng nói ngắn gọn như vậy, bà càng thấy hối hận hơn.
Ông Tấn lại thấy chuyện này là bình thường, cho rằng nhà họ Vu đã khuyên nhủ Vu Tiệp thành công, con bé dù ko hiểu biết đến đâu cũng ko nên là vật cản đường vào lúc này. Huống hồ cô Lâm đã mở miệng, chỉ cần Tấn Tuyên có thể giúp lo liệu mọi việc cho công ti con ở Singapore ổn thỏa, nhất định cô sẽ giúp Tấn Tuyên giành lấy cơ hội, mà cô Lâm này lại rất yêu mến Tấn Tuyên, việc kết hôn với nhà họ Lâm càng khiến ông hài lòng.
Tấn Tuyên thấy phản ứng của họ thì cười thầm. Thôi mặc họ vậy, tâm tư của cha mẹ anh hiêu rất rõ, nhưng anh sẽ ko vì sự nghiệp mà hi sinh Tiểu Tiệp, cũng sẽ ko đem tình yêu ra để đổi lấy danh lợi.
Sau khi nhà họ Vu nghe tin Tấn Tuyên đi Singapore từ nhà họ Tấn thì lặng lẽ bàn với nhau rồi gọi Vu Tiệp về.
Quả nhiên, vừa nhìn thấy vẻ mặt u ám, buồn rầu của Vu Tiệp, họ nhận định rằng Tấn Tuyên đã nói thật, hai người đã chia tay nhau.
Người vui nhất đương nhiên là Vu Lâm, từ lúc bắt đầu cô đã cảm thấy Tấn Tuyên chỉ đùa vui với Vu Tiệp, với cá tính đào hoa của anh, nếu chịu dừng bước giang hồ thì tuyệt đối cũng ko vì một cô gái vô vị, tầm thường như Vu Tiệp. Nếu cô thua Lâm Ngữ Âm thì cũng là thua về sắc đẹp và gia thế, nhưng nếu Tấn Tuyên bỏ Lâm Ngữ Âm để chọn Vu Tiệp thì đó là đòn đả kích cực mạnh vào lòng hư vinh của cô, đánh chết cô cũng ko chấp nhận được.
Vu Tiệp thấy Vu Lâm cười khoái chí thì cười nhạt trong bụng, hà tất phải thế? Thứ mà mình ko có thì cũng ko thể để người khác cướp đi à? ( chuẩn!!! )
Nhưng sau khi gia đình xác định Vu Tiệp và Tấn Tuyên đã chia tay thì vẫn khổ công nhọc sức dạy dỗ cô, nào là cô vẫn đang đi học, đừng nghĩ đến chuyện yêu đương, ko lo học hành, bây giờ kiếm việc rất khó khăn, nếu ko đủ bản lĩnh thì ra ngoài xã hội sẽ bị đào thải,...
Tất cả những lời giáo huấn ấy Vu Tiệp đều vâng dạ nghe hết,nhưng chỉ thấy buồn cười. Không yêu đương thì tiến bộ được chắc? Có điều, nếu ko vì tình cảm của cô và Tấn Tuyên gây ra cơn chấn động đến thế thì chắc cô cũng ko biết cha mẹ lại quan tâm đến mình như vậy, chỉ có điều cái họ quan tâm là tương lai cô có tìm được việc hay không, có ăn không ngồi rồi ở nhà không? Ồ, Vu Tiệp tự cảnh cáo mình, sao lại nghĩ cha mẹ như thế? Họ chỉ vì muốn tốt cho cô, nhưng cái tốt ấy lại khiến cô không chịu nổi.
Lâm Ngữ Âm nghe Tấn Tuyên nhận lời thì kiến nghị với cha mình, để cô và Tấn Tuyên phụ trách việc marketing cho công ti con ở Singapore.
Lâm Chấn Đông vốn dĩ rất thích Tấn Tuyên, gần đây thấy anh hơi bất bình thường, tuy ko biết lí do cụ thể, nhưng cũng may cuối cùng Tấn Tuyên đã nhận rõ phương hướng,ông cũng thấy yên tâm nên đồng ý ngay.
Mấy hôm nay, Tấn Tuyên tất bật làm hộ chiếu, chuẩn bị các công việc ở công ti con, ngày nào cũng tăng ca đến tận khuya. Nhưng dù muộn đến mấy, Tấn Tuyên vẫn phải gọi điện hoặc nhắn tin cho Vu Tiệp, chỉ có thể bày tỏ nỗi nhớ nhung trong lúc nghỉ ngơi.
Vu Tiệp ngoan ngoãn ko làm phiền anh, hiểu rõ rằng lúc này anh đã quá căng thẳng rồi,nếu đã làm thì nhất định phải làm cho tốt.
Thời khắc chia ly mỗi lúc một gần.
Nhà họ Tấn mời cả nhà họ Vu đến, mở tiệc chúc mừng cho Tấn Tuyên.
Vu Tiệp cũng theo bố mẹ sang đó.
Dì Châu thấy cô thì thương xót ôm chặt, thì thầm vào tai cô: “Tiểu Tiệp, cám ơn con”. Vu Tiệp lúng túng ôm lại, lòng hiểu rõ tâm ý bà, nhất định bà cũng rất hổ thẹn vì hai người đã chia tay. Dì Châu buông cô ra, ánh mắt đầy ắp những lời không thể nói, Vu Tiệp mỉm cười nắm tay bà: “Yên tâm, con vẫn ổn”.
Chú Tấn thấy cô thì mỉm cười gật gù. Thấy vậy, Vu Tiệp cũng cười chào: “Con chào chú”.
Tấn Tuyên ra khỏi phòng, nhìn cô vẻ bình thản, khi bốn mắt gặp nhau, vẻ dịu dàng trong mắt anh khiến tim cô ấm lại, chỉ một tích tắc thế thôi rồi sau đó trở lại vẻ lạnh nhạt. Tấn Tuyên nhanh chóng nhìn sang người khác,mỉm cười chào hỏi ông bà Vu.
Vu Lâm luôn đứng cạnh Vu Tiệp để quan sát phản ứng của hai người. Nhìn mãi rồi cũng thấy yên tâm, gương mặt Tấn Tuyên lại xuất hiện vẻ bỡn cợt hàng ngày, giống như mỗi lần kết thúc một cuộc tình, anh vẫn thản nhiên như cũ, như thể thứ vừa kết thúc không phải là tình yêu, mà là trò chơi.
Vu Tiệp chỉ cần là mình như trước là được, vốn dĩ cô đã ít nói và không khiến người khác chú ý, chỉ cần câu chuyện không liên quan đến mình thì cô có thể yên lặng cả buổi tối.
Trên bàn ăn, bố mẹ cố ý xếp cho Tấn Tuyên ngồi xa Vu Tiệp nhất.
Tấn Tuyên ngồi xuống với vẻ bất cần, còn kéo Vu Lâm ngồi xuống cạnh mình khiến Vu Lâm đắc ý nhìn Vu Tiệp ngồi đối diện, nhưng cô vẫn thản nhiên không nói gì.
Hai nhà đều quan tâm đến chuyện Tấn Tuyên ra nước ngoài, nhiệt tình chỉ bảo anh phải chú ý những gì. Đặc biệt là ông bà Tấn, nói cho cùng tuy anh đã lớn nhưng vẫn là lần đầu tiên đi xa nhà, mà lại đi lâu thế nên họ vẫn cảm thấy lo lắng, cứ dặn dò không ngớt. Tấn Tuyên chỉ mỉm cười lắng nghe, ánh mắt không bao giờ nhìn về phía Vu Tiệp, mà vị trí cô ngồi cũng rất dễ bị mọi người bỏ qua.
Cơm xong, Vu Lâm kéo Tấn Tuyên về phòng xem xét những tài liệu liên quan đến Singapore mà anh tìm được, cô thật sự rất hâm mộ Tấn Tuyên, mới vào công ti nhưng đã được đại tiểu thư để mắt tới, bắt đầu bước vào đẳng cấp cao, tiền lương mười mấy vạn rồi.
Vu Tiệp lặng lẽ dựa vào ban công ngắm người xe như nước bên dưới, ánh đèn màu lấp lánh khiến người ta hoa cả mắt. Bỗng nhiên thấy một cảm giác xa lạ, còn nhớ lần trước đến nhà họ Tấn, cô và Tấn Tuyên còn đấu khẩu với nhau, khóe môi cô bất giác cong lên thành một nụ cười. (hí hí)
Chuyện đời quả thật kì diệu, không biết từ lúc nào mà Tấn Tuyên đã trở thành người không thể thiếu trong cuộc đời cô. Cô và anh có được xem là thanh mai trúc mã? Tuy kiểu thanh mai trúc mã này khiến mọi người rất khó hiểu, không cãi nhau thì cũng đánh nhau, nhưng trong lúc cãi vã với anh, cô đã không tài nào phớt lờ được sự tồn tại của anh. Thì ra, từ rất lâu rồi, Tấn Tuyên đã bước vào trái tim cô, chỉ là khi đó cô cố chấp cho rằng Tấn Tuyên là ác quỷ của mình, nhưng lại không ngờ ác quỷ ấy lại có ngày biến thành anh hùng, che nắng che mưa khiến cô cảm nhận được mùi vị tình yêu.
Đột nhiên có một lực đè xuống, mùi khói thuốc quen thuộc, nhẹ nhàng cũng xộc vào mũi cô. Lúc nào anh cũng ngang ngược, dịu dàng như thế. (<3)
Vu Tiệp không quay lại, mà tỏ ra hơi căng thẳng:”Họ vẫn ở bên trong”.
“Nên anh mới đến xin một nụ hôn trộm của mèo hoang”. Đôi môi nóng ấm của Tấn Tuyên đã tự động áp vào sau tai cô.
Vu Tiệp dần dần quay lại, trong bóng đêm cô nhìn vào mắt anh, ánh mắt mang nụ cười nhẹ nhàng khiến cô thấy ấm áp, cô cũng rất nhớ anh. “Vu Lâm đâu?”
“Anh bảo cô ấy xuống lầu mua hộ bao thuốc rồi.” Tấn Tuyên khẽ chớp mắt, đối với Tiểu Lâm chỉ cần vài câu là cô nàng sẽ ngoan ngoãn ngay. Vu Tiệp cũng không nhịn được cười: “Anh quá đáng thật”.
“Anh vì em mới thế mà”, Tấn Tuyên nhướn môi nói.
Vu Tiệp chủ động ôm cổ anh, hưởng thụ những cảm giác xúc động do anh mang đến. Lần nào được anh ôm xiết như thế, cô cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, yêu anh nên cô cũng trở nên to gan mất rồi, những cảm xúc được anh gợi mở dần dần tích tụ, đó gọi là yêu.
Vu Tiệp vẫn đang choáng váng say sưa thì Tấn Tuyên khẽ đẩy cô ra, tham lam hôn nhẹ lên môi cô rồi bước lùi ra tựa người lên lan can.
Một lúc sau, Vu Lâm xuất hiện, ánh mắt lạ lùng, cười cợt.
Vu Tiệp thoáng nhận ra, Vu Lâm đã về. Vậy lúc nãy khi cô và Tấn Tuyên... Vu Lâm đã nhìn thấy ư?
“Em ở đây làm gì?” Vu Lâm trừng mắt nhìn Vu Tiệp, biết ngay con bé sẽ không từ bỏ cơ hội bám lấy Tấn Tuyên mà.
Vu Tiệp tỏ ra bình thản, quay đi, học Tấn Tuyên dựa vào lan can, phớt lờ Vu Lâm.
Vu Lâm định nói tiếp nhưng Tấn Tuyên đã lên tiếng:”Anh đã chào từ biệt Vu Tiệp”.
Tấn Tuyên quay lại, mỉm cười: “Không tỏ ra thù địch với con gái là nguyên tắc của anh”. Nói xong anh khoác vai Vu Lâm rồi rời khỏi ban công.
Vu Tiệp tựa người vào lan can, không nhịn được cười khẽ. Tấn Tuyên đáng ghét quá, sao anh lại có thể vỗ về con gái đến mức họ trở nên ngoan ngoãn như thế? Tiếc là, anh lại xui xẻo đùa giỡn cô, còn cô chỉ chuyên cắn anh, chọc anh tức giận, đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.
Hôm nay, Tấn Tuyên đi.
Mọi người đều đi tiễn, trừ Vu Tiệp.
Vu Tiệp viện cớ trốn lỳ trong trường, Tấn Tuyên không nói gì, chỉ cười nhẹ.
Mọi người đều đến sân bay tiễn anh, tranh thủ những giây phút cuối cùng được ở bên nhau.
Lâm Chấn Đông không đến tiễn Lâm Ngữ Âm vì với ông chuyện con gái ra nước ngoài đã trở nên quen thuộc, hơn nữa lần này đi vì công việc, không cần vướng bận nhiều, con gái lớn rồi cũng nên ra ngoài rèn luyện.
Thế nên khi Lâm Ngữ Âm thấy rất nhiều người đến tiễn Tấn Tuyên, lòng cũng thấy hụt hẫng, tình thân trong gia đình cô lúc nào cũng nhạt nhẽo, cô thật sự rất hâm mộ tình cảm của gia đình anh.
Tấn Tuyên đến, đưa cho cô một ly cà phê nóng: “Buồn à?”.Anh nhìn thấy vẻ cô đơn của cô.
Lâm Ngữ Âm nhìn xuống, cố ý giấu vẻ hụt hẫng, khẽ nói:”Quen rồi”. Bỗng nhiên, cô ngẩng lên hỏi Tấn Tuyên:”Cô bé không đến tiễn anh?”.
“Ừ!” Tấn Tuyên uống cà phê, môi vẫn nở nụ cười.
“Chắc không nỡ chứ gì?” Lâm Ngữ Âm thấy nụ cười của anh thì dần hiểu ra, anh biết nguyên nhân Vu Tiệp không đến
.
“Tôi không muốn cô ấy khóc.” Tấn Tuyên cố tỏ ra thoải mái, nhưng không giấu được nỗi nhớ nhung.
“Cô bé thật sự rất may mắn.” Lâm Ngữ Âm buồn bã, tình cảm sâu đậm Tấn Tuyên dành cho Vu Tiệp khiến cô không còn cách nào khác, dù cố gắng bao nhiêu, mất công đến mấy cũng không thể chia lìa hai người.
“Người may mắn là tôi. » Tấn tuyên nhớ đến Vu Tiệp, ánh mắt bỗng dịu dàng như hoa nở.
Nhóc Trịnh thấy Vu Tiệp đang chăm chú đọc sách thì thấy lạ lùng, suốt buổi tối cô chẳng nói gì.
«Có muốn uống nước ngọt không? »,Nhóc Trịnh thì thầm hỏi.
Vu Tiệp nhước lên nghĩ ngợi: « Để tôi mua ». Nói xong không đợi câu trả lời, cô đã xách túi chạy ra khỏi phòng tự học trong thư viện.
Nhóc Trịnh lo lắng chạy theo sau. Từ xa đã thấy cô đang cắm đầu cắm cổ chạy, nhóc Trịnh không lên tiếng, chỉ bám theo.
Vu Tiệp đã chạy qua tiệm tạp hóa rồi, cô định đi đâu? Nhóc Trịnh ngờ vực chạy theo.
Cuối cùng, Vu Tiệp cũng dừng lại ở vườn hoa, tay chống vào gốc cây, thở hổn hển. Nhóc Trịnh tiến lại gần, đến cạnh cô gọi khẽ: “Vu Tiệp!”.
Vu Tiệp cúi đầu, chỉ mải thở, có lẽ chạy mệt quá nên ho sặc sụa, tiếng ho mỗi lúc một lớn. Nhóc Trịnh lo lắng khẽ vỗ lưng cô, quan tâm hỏi:”Vu Tiệp, sao thế?”
Vu Tiệp đột ngột xoay người cậu đi, tì mạnh đầu lên vai cậu, hơi thở đứt quãng: “Cho tôi mượn”.
Nhóc Trịnh đờ ra, không một phản ứng. Vu Tiệp làm sao thế?
Phía sau văng vẳng âm thanh như nức nở, nghẹn ngào. Vu Tiệp khóc ư? Nhóc Trịnh lo lắng định quay lại thì bị Vu Tiệp giữ chặt, vùi mặt vào vai cậu, tiếng khóc mỗi lúc một lớn.
Nhóc Trịnh không biết đã đứng như thế bao lâu,chỉ biết mảng áo trên vai đã ướt đẫm, cảm giác mát lạnh đó cũng như nỗi thê lương trong lòng, cậu dần hiểu ra, hôm nay là ngày Tấn Tuyên đi,cậu chợt thấy chơi vơi. Dù Vu Tiệp ngụy trang ra vẻ thản nhiên và bất cần, cô vẫn không chống lại nỗi đau trong lòng.
Vu Tiệp khóc rất thương tâm, cô không dám đi tiễn Tấn Tuyên, sợ mình sẽ sụp đổ ngay khi anh bước qua cửa. Diễn xuất có tốt mấy cũng không che giấu được nỗi đau trong lòng, mà Tấn Tuyên lại đi cùng người con gái khác. Cho dù anh an ủi thế nào, cô vẫn để tâm đến việc đó. Những người yêu nhau luôn hẹp hòi ích kỉ, cô không thể phóng khoáng nhìn họ đi cùng nhau, cứ nhớ đến việc Tấn Tuyên sắp đi, cảm giác buồn đau lại giày vò cô. Nếu đi tiễn, nhất định cô sẽ mở miệng giữ anh lại
.
Tấn Tuyên, không bao giờ được quên em, cho dù chỉ một chút cũng không được! Vì em sẽ dùng mỗi giây mỗi phút trong tương lai để nhớ anh, cho đến khi anh quay về!
Mờ ám Mờ ám - Hốt Nhiên Chi Gian