Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 35 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 533 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:41:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 56 - 57
hương 56: Sao anh có thể nghi ngờ em
Trong bầu không khí yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng gõ bàn phím “lách cách” vang lên, bỗng một tiếng “tít tít” phá tan sự tĩnh lặng đó, Vu Tiệp có tin nhắn. Tấn Tuyên ngẩn người, nhưng tay vẫn không dừng lại, mà Vu Tiệp vẫn yên lặng ngồi cạnh anh. Tấn Tuyên dần buông con chuột ra, đứng lên vặn lưng: “Nghỉ một lúc đi, mắt anh không chịu nổi nữa rồi”. Nói xong, anh khẽ véo má Vu Tiệp, cúi xuống hôn cô rồi đi vào phòng tắm.
Tấn Tuyên vào phòng tắm “xả stress” một lúc rồi ra ngoài, thấy Vu Tiệp đang di chuyển con chuột trước máy tính của mình. Cô xem tin nhắn chưa? Gương mặt Tiểu Tiệp không chút thay đổi, vẫn như bình thường, hại Tấn Tuyên nghĩ có phải anh nghe nhầm không.
Tấn Tuyên làm ra vẻ bình thường ngồi xuống trước máy tính.
Vu Tiệp đưa tay che miệng ngáp một cái, hàng lông mày khẽ nhăn lại: “Tấn Tuyên, anh sắp xong chưa?”
Tấn Tuyên mỉm cười: “Buồn ngủ rồi à?”. Anh xót xa vuốt ve khuôn mặt cô, nói tiếp: “Đợi anh thêm nửa tiếng nữa, sắp xong rồi”.
Vu Tiệp gật gù: “Vậy em nằm một chút, lát nữa về thì gọi em”. Tấn Tuyên gật đầu.
Vu Tiệp cởi áo khoác ra đặt lên một chiếc giường khác rồi nằm xuống, kéo chăn lên rồi nhắm mắt lại.
Tấn Tuyên chăm chú gõ bàn phím nhưng rõ ràng là lơ đãng hơn nhiều, dù thế nào đi nữa cũng không tài nào tập trung được. Anh quay sang nhìn Vu Tiệp đang ngủ, hơi thở đều đặn.
Trong lòng Tấn Tuyên luôn có một âm thanh luôn gào thét: “Đến xem cô ấy gọi điện cho ai?”. Anh vật vã đấu tranh, niềm tin với Vu Tiệp khiến anh không dám đứng dậy nhưng ác quỷ đáng ghét cứ gào thét, mội lúc một to khiến anh thấy rất bối rối. Anh chỉ xem một chút thôi, biết đâu Tiểu Tiệp gặp phải rắc rối, cần anh giúp đỡ thì sao.
Nhìn Tiểu Tiệp đang say ngủ, cuối cùng, Tấn Tuyên đã hành động theo tiếng gọi của ác quỷ trong lòng. Anh bước đến bên giường, tìm áo khoác cô rồi rút di động ra, căng thẳng mở khoá bàn phím rồi mở hộp tin nhắn, bên trong toàn tin nhắn bạn học, nhưng khi anh kéo xuống thì thấy tin nhắn mới nhất lại là 12h trưa nay, Tấn Tuyên thót tim, vậy tin nhắn lúc nãy đâu? Tiểu Tiệp xoá rồi?!
Tấn Tuyên đảo mắt nhìn Vu Tiệp nằm trên giường, anh dần dần mở hộp tin nhắn gửi ra, một cái tên lọt ngay vào tầm mắt, đồng thời anh cảm nhận thấy một nỗi đau như đâm vào tim, nhóc Trịnh?! Anh nín thở mở ra xem, chỉ một câu thôi nhưng đã khiến trái tim anh như rơi xuống vực thẳm: “Tôi về trễ một chút rồi gọi cậu sau, đợi tôi”. Thời gian gửi là mấy phút trước đó!
Tim anh bỗng nhiên đau nhói, hơi thở nặng nề, tại sao Tiểu Tiệp lại phải xoa tin nhắn của Trịnh Phong? Anh ngờ vực mở nhật ký cuộc gọi ra xem, cuộc gọi gần nhất dài đến mười phút, quả nhiên là Trịnh Phong!
Tấn Tuyên nắm chặt di động như muốn bóp vỡ ra hàng ngàn mảnh. Ánh mắt anh nheo lại, nhìn gương mặt đang say ngủ trên giường, vết nứt trong trái tim anh như bị xé toạc ra, một thứ dịch thể cay đắng đang dâng lên, tại sao cô lại dối anh? Chẳng phải bây giờ cô và Trịnh Phong là bạn bè bình thường sao? Chẳng lẽ còn có thứ gì đó mà anh không biết? Nghi vẫn ấy cứ dằn vặt anh, Tiểu Tiệp lại che giấu tất cả ngay trước mặt anh!
Tân Tuyên mím môi, đặt di động trở lại chỗ cũ. Sau đó chậm rãi quay đi, ngồi xuống salon, ánh mắt lại liếc nhìn gương mặt trong sáng kia, Tiểu Tiệp đang có chuyện giấu anh! Nhận thức ấy khiến anh có cảm giác như tim mình bị đóng một chiếc đinh lớn, đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất, đau đến không thở nổi.
Tấn Tuyên châm thuốc, vất vả sắp xếp lại suy nghĩ của mình, định thần rồi mới khẽ gọi: “Tiểu Tiệp, dậy đi”.
Vu Tiệp dần dần tỉnh lại, đôi mắt mơ màng đã tỉnh táo hẳn, cô nở nụ cười tuyệt đẹp với anh, nhưng lúc này Tấn Tuyên nhìn thấy nó lại có cảm giác nhức mắt vô cùng, cô vẫn tỏ ra bình thản như thường.
Tấn Tuyên dựa vào lưng ghế, đưa tay ra hiệu cho cô lại gần.
Vu Tiệp nhăn mũi, bò dậy rồi dụi mắt, tiến lại gần anh.
Tấn Tuyên kéo mạnh tay Vu Tiệp khiến cô ngã nhào vào lòng mình rồi khẽ thì thầm bên tai cô: “Ngủ chưa đã hả, vậy ở đây ngủ đi, sáng sớm mai anh đưa em về”.
Vu Tiệp mở to mắt rồi lắc đầu: “Phải về, nếu không thì bố em gọi điện kiểm tra không thấy em, là biết em lại trốn ra ngoài”. Gương mặt cô toát ra vẻ bất lực khiến Tấn Tuyên hụt hẫng, cô không có gì nói với anh ư?
Tấn Tuyên nhìn chằm chằm gương mặt trong sáng ấy, một lúc lâu sau mới quay mặt đi, rít một hơi thuốc rồi kéo cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, anh cầm con chuột máy tính di chuyển, sau đó đóng máy lại: “Anh đưa em về”.
Vu Tiệp kinh ngạc nhìn anh: “Xong rồi?”
Tấn Tuyên cúi đầu cười khẽ: “Xong rồi”.
Vu Tiệp ngẩn ra mấy giây rồi nở nụ cười xinh đẹp, tán thưởng ngọt ngào: “Anh đừng giỏi giang mãi thế có được không? Ở cạnh anh, những người khác đều thành kẻ ngốc hết”.
Tân Tuyên cay đắng, ai mới là kẻ ngốc đây? Anh giữ nụ cười của mình, quay lại véo má Vu Tiệp: “Anh không giỏi thì làm sao giữ em lại bên cạnh?”
Vu Tiệp mở to mắt rồi cười hi hi, nét xấu hổ khiến mặt cô đỏ hồng. Tấn Tuyên nhìn vẻ thẹn thùng quen thuộc đó thì mềm lòng, chắc là anh nghĩ linh tinh thôi, Tiểu Tiệp không thể, tuyệt đối không thể lừa dối anh được.
Anh vừa đưa tay định chạm vào mặt cô thì Vu Tiệp đã đứng dậy giục: “Được rồi, nhanh lên, muộn nữa thì ký túc tắt đèn mất”.
Tấn Tuyên thắt lòng, cô vội đến thế sao.
Tấn Tuyên cứ im lặng đưa Vu Tiệp về trường, cô cũng chỉ mỉm cười mà không nói gì, bầu không khí quái lạ đang bao trùm lấy cả hai.
Vu Tiệp bảo Tấn Tuyên không cần đưa cô vào, tự cô đi bộ về ký túc là được, anh nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.
Vu Tiệp đứng ngoài xe vẫy tay mỉm cười với anh, anh cũng tươi cười vẫy tay với cô.
Vu Tiệp cười rồi quay vào trường. Tấn Tuyên nhìn theo bóng cô, bước chân mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một gấp, khi qua khỏi cổng là bắt đầu đi như chạy. Trái tim Tấn Tuyên rơi xuống từng chút một, cô vội chạy đến với ai?
Tấn Tuyên cuống lên, vội trả tiền rồi chạy như điên vào trong, đuổi theo cô.
Cuối cùng, anh đã nhìn thấy cô, Tấn Tuyên đi chậm lại, nấp vào phía sau một gốc cây to bên cạnh, do khoảng cách khá xa nên anh không nhìn rõ, chỉ thấy cô đứng trước một toà nhà ký túc và đưa mắt ngó quanh quất.
Một lúc sau, từ cửa tiệm tạp hoá nhỏ đối diện xuất hiện một bóng cao gầy, Tiểu Tiệp chạy đến, Tấn Tuyên nheo mắt nhìn kỹ, người ấy đang kéo Vu Tiệp lại gần như muốn tránh xa tầm mắt những người đứng gần khu nhà. Tấn Tuyên vội vã nấp kỹ, tim đập thình thịch, rồi từ từ ló đầu ra nhìn, Tiểu Tiệp và bóng dáng quen thuộc quay lưng lại với anh như một đầu kim sượt qua trái tim đang đập loạn của anh, rất nhẹ và chỉ lướt qua bề mặt nhưng đã kịp rách toạc, máu đang dần dần rỉ ra, không đau đớn nhiều nhưng anh có thể nghe thấy tiếng máu chảy, nó đang chảy ngược vào tim!
Tim anh đột ngột thắt lại, Tiểu Tiệp bị người kia ôm chặt vào lòng, Tấn Tuyên run rẩy chống một tay vào gốc cây mới khiến cơ thể không ngã nhào, người đó lại càng cúi đầu áp sát vào mặt Tiểu Tiệp!
Trên lầu vang lên một tiếng huýt sáo, một luồng sáng rọi vào hai bóng người đang ôm chặt nhau kia, chàng trai ấy ngẩng lên, dưới ánh đèn, rất rõ ràng, Tấn Tuyên ngỡ như tim mình bị đập mạnh vào lồng ngực, cuối cùng anh đã nhìn rõ người ấy.
Trịnh Phong!
Và lúc ấy Tiểu Tiệp đang bị cậu ta ôm chặt trong lòng, cũng ngước lên nhìn phía trên lầu!
Tấn Tuyện chậm rãi quay người dựa vào gốc cây, trong tim như có âm thanh đỗ vỡ, hai tay co chặt thành nắm đấm, các lóng xương kêu lên “rắc rắc”. Tiểu Tiệp, sao lại là em, sao em lại chủ động chạy đến với cậu ta?
Chương 57: Buông tay, chia tay
Đã hai hôm nay rồi Tấn Tuyên không liên lạc với Vu Tiệp, cô mệt mỏi dựa người vào đầu giường, cô biết anh đã bị tổn thương. Đêm ấy, cô và Trịnh Phong đều thấy rõ bóng dáng bi thương quay lưng bỏ đi của Tấn Tuyên. Vốn ngỡ anh sẽ lao ra ngay, nhưng không, anh nấp sau gốc cây đến khi cô và Trịnh Phong từ biệt nhau, cô mới lờ mờ nhìn thấy bóng dáng bỏ đi rất chơi vơi của Tấn Tuyên.
Vu Tiệp thấy tim đau nhói, anh không hề lao ra chất vấn họ. Cô đã chuẩn bị những gì sẽ nói, chỉ còn đợi anh phẫn nộ xông ra trách mắng mà thôi, nhưng không anh chỉ quay lưng bỏ đi như thể chẳng có gì xảy ra.
Nhóc Trịnh thấy Tấn Tuyên như thế, bất giác thấy không nhẫn tâm: "Anh ấy tổn thương rồi."
Vu Tiệp cười méo mó: "Tiếc là, vẫn chưa đủ". Ánh mắt dần tối lại, anh chưa nói gì, nghĩa là vở kịch vẫn phải tiếp tục.
Đêm thứ ba, cuối cùng Tấn Tuyên đã gọi điện cho Vu Tiệp, đợi cô ở khách sạn Newman.
Vu Tiệp thấp thỏm đi tới đó, không biết Tấn Tuyên đang nghĩ gì, anh không có động tĩnh gì khiến cô chẳng thể nào ra tay, cũng không biết phải phá hoại thế nào, với tính cách tự phụ của anh thì không thể nào đè nén lâu được, mà phải nổi điên lên làm cho rõ mọi thứ.
Cửa phòng mở ra, Vu Tiệp thấy mắt cay cay, Tấn Tuyên gầy đi nhiều, hõm mắt càng sâu hơn, mi mắt cũng xuất hiện mấy nếp nhăn, râu mọc quanh miệng, cô thấy nhói đau, mấy hôm nay chắc anh buồn lắm.
Và dù có che giấu thế nào thì vẻ xót xa vẫn hiện rõ trên gương mặt cô, Vu Tiệp nắm tay anh: "Sao lại vất vả đến thế?"
Tấn Tuyên khẽ nhếch môi, ánh mắt chơi vơi càng khiến Vu Tiệp đau lòng hơn: "Bận quá, bận đến nỗi sắp không rảnh để nhớ em nữa". Anh vòng tay ôm lấy cô rồi đóng cửa lại.
Vu Tiệp run rẩy, có phải anh đang cố nhẫn nhịn?
Vừa vào đến phòng, Tấn Tuyên đột ngột ôm chặt Vu Tiệp từ phía sau, vùi đầu vào vai cô, hai tay xiết chặt quanh eo, sức mạnh đó khiến cô bị đè sát vào người anh. Anh chưa bao giờ ôm cô mạnh như thế, thậm chí chẳng chút thương hoa tiếc ngọc, Vu Tiệp đờ đẫn để mặc anh ôm, đợi anh mở miệng, cô biết anh có điều muốn nói.
"Tiểu Tiệp!" Tiếng nói trầm trầm của Tấn Tuyên toát lên vẻ mệt mỏi và tổn thương khiến tim Vu Tiệp đau nhức như bị hàng ngàn con kiến cắn.
"Tiểu Tiệp... Tiểu Tiệp..." Anh lặp đi lặp lại tên cô, mỗi một lần như thế đều khiến cô khó thở. Cô vẫn luôn đợi anh chất vấn và tỏ ra đau lòng, nhưng nửa câu sau đó vẫn như trời xám xịt mà chưa mưa nổi, từng đám mây đen kéo đến phủ đầy trời, dằn vặt hành hạ cô.
"Sao vậy?" Tu Tiệp cố chịu đựng, ra vẻ thoải mái hỏi anh. Nếu anh không nói được thì hãy để cô giải quyết vậy, cô cũng không muốn anh chịu đựng như thế, dù sao cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều.
Sự trầm mặc sau lưng khiến thời gian như ngưng đọng, chỉ có hơi thở nặng nề phả vào gáy cô, Vu Tiệp vừa định lên tiếng nói lời chia tay thì...
"Anh yêu em!", Tấn Tuyên mở miệng.
Vu Tiệp thoáng rùng mình, trái tim như bị ai lôi ra khỏi lồng ngực, hơi thở dừng lại, đầu óc cũng đờ đẫn, anh... không chất vấn cô ư? Tại sao... tại sao lại nói câu đó? Cô không muốn nghe câu này, không phải là câu này, anh phải trách mắng, phải chì chiết cô. Vu Tiệp run rẩy, cơ thể khẽ vùng thoát ra nhưng lại bị anh ôm chặt hơn.
Tấn Tuyên sợ hãi ôm chặt cơ thể mềm yếu của Vu Tiệp, anh không muốn hỏi cũng không muốn nghe. Ba hôm nay, anh cứ hỏi đi hỏi lại mình, nếu Vu Tiệp thật sự đã làm gì đó với Trịnh Phong thì anh phải làm sao? Ba hôm rồi, anh vẫn không tài nào trả lời, nỗi sợ mất Vu Tiệp khiến anh không dám hỏi cũng không dám nghĩ, anh chưa bao giờ hèn nhát như vậy, dường như chỉ cần anh lên tiếng hỏi thì sẽ mất Vu Tiệp ngay lập tức.
Anh không muốn, không muốn đánh mất cô, chỉ cần nghĩ đến khả năng đó là anh đã thấy đau đến không thở nổi, tình nguyện xem như không thấy gì, chôn giấu mọi thắc mắc vào sâu trong lòng, ngốc nghếch cho rằng chỉ cần anh không hỏi thì Vu Tiệp sẽ mãi mãi ở cạnh anh.
Thế nhưng, bất chấp Tấn Tuyên muốn nhượng bộ hay níu kéo, một số việc vẫn phải xảy ra.
Một hồi chuông di động réo rắt vang lên, bầu không khí yên lặng trong phòng bị phá vỡ đột ngột.
Tấn Tuyên và Vu Tiệp đều ý thức được ai là người gọi, đôi tay ôm cô càng xiết chặt hơn, sau lưng vang lên giọng nói yếu ớt, hoàn toàn không còn vẻ bình thường trước kia nữa: "Đừng!"
Vu Tiệp run rẩy nhắm nghiền mắt, mặc cho cảm giác xót xa dâng trào. Xin lỗi, Tấn Tuyên.
"Tấn Tuyên, em có điện thoại", giọng Vu Tiệp bình thản đến lạ lùng.
"Không được nghe." Giọng Tấn Tuyên như run rẩy, anh đang van xin cô.
Vu Tiệp quay lưng lại nên không thấy vẻ bi thương trên gương mặt anh, anh cũng không thấy cô đang cười, nhưng nụ cười ấy lại đến từ băng hà, lạnh như tảng băng đóng dày trên sông.
"Anh sao vậy? Đừng trẻ con thế". Vu Tiệp gỡ tay anh ra.
Tấn Tuyên mệt mỏi buông tay, Vu Tiệp rút di động ra, tên của Trịnh Phong đang nhảy nhót trên màn hình, Vu Tiệp thầm cười khổ, nhóc Trịnh thật biết phối hợp.
Vu Tiệp vừa định bấm nút nghe thì trong tích tắc, di động đã bị Tấn Tuyên cướp đi. Vu Tiệp hét lên: "Tấn Tuyên!".
Tấn Tuyên sa sầm mặt, lạnh lùng nhìn cô.
"Đưa điện thoại cho em." Vu Tiệp cuống lên, không đoán ra anh định làm gì.
"Anh đã nói không được nghe." Tấn Tuyên đanh mặt lại, thốt ra từng chữ uy hiếp cô.
"Cậu ấy tìm em có việc". Vu Tiệp bắt đầu nóng nảy, đưa tay ra định giật lại điện thoại.
"RẦM!"
Không đợi Vu Tiệp phản ứng, Tấn Tuyên đã phẫn nộ ném mạnh chiếc di động vào tường, đáng thương thay, nó đã vỡ nát, rơi lả tả xuống đất.
Vu Tiệp tức quá hét toáng lên, lao đến đánh Tấn Tuyên: "Anh làm gì thế hả?" Anh điên rồi, sao lại ném vỡ di động của cô?
Tấn Tuyên khẽ giữ lấy hai bàn tay đấm loạn xạ của Vu Tiệp, đẩy ra sau lưng rồi khóa chặt lại, sa sầm mặt:" Anh đã bảo em không được nghe!"
"Đồ điên, đồ điên, buông em ra!" Vu Tiệp tức điên, giơ chân lên định đá anh. Anh chỉ biết dùng bạo lực thôi sao? Tóm lấy tay cô thì sao, chẳng lẽ ném vỡ di động rồi còn định đánh cô?
Một tay Tấn Tuyên giữ chặt tay cô, tay phải bóp mạnh cằm Vu Tiệp, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Em vội vã muốn trở về bên cậu ta thế kia à?". Anh khoan dung với cô quá nhiều rồi, tiếc là cô không hề quý trọng nó, cứ bắt anh phải nổi điên lên.
"Không cần anh lo, không cần anh lo, anh buông em ra ngay." Vu Tiệp bị anh bóp cằm đau quá, tay anh giống như gọng kìm, giữ chặt lấy đầu cô, không cho cô cử động.
Tấn Tuyên nhếch môi, lóe lên nụ cười tà ác: "Em là bạn gái anh, bảo anh không lo thế nào được". Rồi vừa cười vừa áp sát lại gương mặt Vu Tiệp đang hoảng loạn ngửa ra sau để tránh.
"Đừng!" Vu Tiệp hốt hoảng lắc đầu, ánh mắt anh vừa lạnh lùng vừa gian ác, nhưng tay anh giữ chặt lấy cằm cô, không cho cô thoái lui.
"Đừng à?" Âm sắc cao vút, hơi thở Tấn Tuyên phớt qua môi cô, anh cười khẽ. "Bảo anh đừng dịu dàng quá, hay là đừng chậm quá?" Hơi thở Vu Tiệp bị ép lại, ánh mắt độc ác của anh, nụ cười gian tà khiến cô rối loạn. Đó không phải Tấn Tuyên của cô, cơn phẫn nộ đã khiến anh thay đổi, anh đang trừng phạt cô.
Tấn Tuyên nhìn chằm chằm đôi mắt hoảng loạn, bên trong lấp lánh nước mà tim khẽ nhói đau, mềm lòng định buông cô ra, nhưng khi lướt nhìn những mảnh vỡ dưới chân tường, cơn phẫn nộ trong lòng lại dâng trào. Tại sao cô cứ khiêu khích sự nhẫn nại của anh hết lần này đến lần khác, tại sao phải tàn nhẫn như thế?
Tấn Tuyên cười nhạt, khẽ phớt qua làn môi đỏ của Vu Tiệp, cho dù tức giận đến mấy, anh vẫn không thể ngăn được nỗi nhớ cô, cảm giác ấy khiến anh rất đau. Chết tiệt, chết tiệt!
Nụ hôn cuồng nhiệt của Tấn Tuyên thoáng chốc đã nuốt trọn Vu Tiệp!
Đôi môi nóng bỏng như lửa chà xát từng chút một nơi mềm mại của cô, ngón tay bóp cằm cô càng ra sức, đầu lưỡi linh hoạt ngang ngược đẩy mở môi cô, chen vào trong miệng mà không hề báo trước, cuốn lấy đầu lưỡi mềm ướt át của cô như bão táp mưa sa, mùi vị nam tính mạnh mẽ chiếm lấy cô, cướp mất toàn bộ hơi thở. Vu Tiệp đau khổ vùng vẫy, phát ra những âm thanh yếu ớt, chỉ muốn thoát khỏi nụ hôn cuồng loạn của anh.
Sự cự tuyệt của Vu Tiệp càng khiến Tấn Tuyên thêm tổn thương. Không được nói không, không được trốn tránh, cô là của anh, mãi mãi là của anh.
Tấn Tuyên ra sức ôm cả Vu Tiệp ngã nhào xuống giường. Sự va đập ấy khiến Vu Tiệp hoa mắt chóng mặt, cổ họng cũng vì đầu lưỡi anh xâm nhập mà thấy khô rát, hai tay sau lưng được giải phóng, vội vã đánh mạnh vào người đang đè lên mình.
Ui da! Tấn Tuyên thấy đầu lưỡi đau nhói, rụt lại, Vu Tiệp dám cắn anh.
Tấn Tuyên ngẩng đầu lên, ánh mắt dần trở nên lạnh băng. Khó khăn lắm Vu Tiệp mới vùng ra được, thở hổn hển, tim đập thình thịch, trừng trừng nhìn anh.
Tấn Tuyên nhếch môi, giữ chặt cổ tay cô, đưa cao quá đầu, hài lòng nhìn sắc mặt thay đổi của Vu Tiệp, ánh mắt lóe lên một tia gian ác. "Đừng..." Vu Tiệp run rẩy nhưng không thể thoát khỏi gọng kìm của anh, cô vặn vẹo người để né tránh.
Tấn Tuyên chậm rãi ngồi dậy, cưỡi lên người cô, tư thế mờ ám đó khiến Vu Tiệp xấu hổ vô cùng, chỉ muốn mau mau thoát khỏi cảnh tượng này.
Tấn Tuyên nheo đôi mắt dài, ánh mắt lạnh lẽo, nụ cười băng giá xuất hiện trên khóe môi, anh đưa ngón tay lần theo gương mặt cô, cằm, cổ và trượt xuống dưới. Đến cổ cô, anh ngừng lại một chút, ánh mắt nheo lại, cảm nhận rõ ràng lồng ngực cô phập phồng dữ dội, Tấn Tuyên cười thầm, lúc này mới thấy căng thẳng à?
Vu Tiệp hoảng hốt trừng mắt nhìn Tấn Tuyên, giọng nói run rẩy ngăn anh lại: "Tấn Tuyên, dừng tay!"
"Tại sao phải dừng?" Tấn Tuyên nhướn mày, nụ cười càng rõ hơn. "Dừng ở đây à? Em có biết anh yêu em đến mức nào không?"
Tim thắt lại, dạ dày như đảo lộn, Vu Tiệp khẽ nhắm mắt lại, giọng điệu bỡn cợt ấy, nụ cười hư hỏng ấy khiến tim co đau nhói. Anh đang dùng sự tà ác của mình để trừng phạt cô đã bội phản.
Tấn Tuyên đảo ngón tay, nút áo ở cổ được cởi ra nhanh chóng, tay anh di chuyển xuống dưới, đặt lên nút áo tiếp theo. Thấy vậy, Vu Tiệp run rẩy van xin: "Tấn Tuyên... đừng... đừng... xin anh..."
Anh lại cởi thêm một nút. Vu Tiệp hoảng hốt, nỗi cay đắng dâng lên trong mắt cô, nụ cười độc ác của Tấn Tuyên dần mờ nhòa, đôi môi cô run run, vẫn cố chống cự. Anh... bây giờ đã tức điên lên thật rồi!
"Mèo hoang cũng biết sợ à?" Giọng Tấn Tuyên không chút hơi ấm, có thể nghe ra anh đang cười lạnh trong lòng. "Anh rất dịu dàng với con gái."
Vu Tiệp thấy tim thắt lại, nỗi đau như cắt ấy bao phủ lấy cô, anh...lại so sánh cô với những cô bạn gái cũ! Cô đau khổ vùng vẫy, không muốn nghe anh nói những lời đáng sợ như thế, không muốn anh chạm đến mình. Lúc này, trong mắt anh, cô chẳng qua chỉ là một người con gái để anh tìm vui bất cứ lúc nào; cô không muốn thế, cô tuyệt đối không phải là loại đó!
Cơ thể Tấn Tuyên từ từ đè xuống, đôi môi nóng bỏng đốt cháy ngực cô, da thịt như bị bỏng, hơi nóng xuyên thẳng qua lồng ngực vào tận trái tim. Sự va chạm ấy khiến Vu Tiệp co rúm người, cô đau khổ nấc nghẹn. Đừng đụng vào em, đừng, em không muốn giống những người con gái đó!
Tấn Tuyên vốn dĩ nghe thấy tiếng nấc nghẹn của cô nhưng vẫn phớt lờ, đôi môi anh tham lam chiếm đoạt từng tấc da thịt mịn màng của cô, tay tự giác chu du trên cơ thể tươi trẻ, mùi hương nhẹ nhàng kích thích dục vọng anh giải phóng, cô chỉ có thể là của anh.
Vu Tiệp run rẩy chống cự lại nhưng cơ thể anh đã đè sát xuống, không cho phép cô cử động, cô mệt mỏi buông xuôi, dần dần nằm im, chịu đựng đôi môi và bàn tay anh đốt lên từng ngọn lửa mãnh liệt trước ngực mình. Chút hy vọng cuối cùng còn lại trong tim khiến cô lẩm bẩm: "Cậu ấy sẽ không bao giờ cưỡng bức em".
Nói xong, Vu Tiệp thấy nhẹ nhõm hơn, cô nhắm nghiền mắt, chút kháng cự cuối cùng đã biến mất. Đây là do cô nợ anh, nếu anh cho rằng như thế này sẽ khiến mình thoải mái hơn, thế thì cô cho anh, cho anh hết!
...
Dần dần, Vu Tiệp cảm thấy sức nặng trên người mình từ từ giảm bớt, đôi môi nóng bỏng cũng đột ngột biến mất, Tấn Tuyên chậm rãi buông cô ra.
Có lại tự do, Vu Tiệp run rẩy giữ lấy cổ áo bị phanh ra của mình, từ từ lùi lại, tránh xa Tấn Tuyên.
"Đi! Em đi ngay đi!!!" Tấn Tuyên úp mặt vào nệm giường, âm thanh trầm đục xen lẫn nỗi đau cố đè nén.
Vu Tiệp lập cập đứng bên giường, nước mắt đầm đìa nhìn đôi vai Tấn Tuyên đang run lên, tim cô cũng đau như cắt. Nhưng đau đến mấy cũng phải đi, cô nghiến chặt răng, cài nút áo thật nhanh, đưa tay chùi nước mắt rồi quay người bỏ đi.
Tấn Tuyên không níu kéo.
Trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng động cực lớn khiến Vu Tiệp giật mình nhảy chồm lên. Tấn Tuyên đã đập vỡ tất cả gương trong phòng, tiếng rơi vỡ loảng xoảng ấy không phải là tiếng gương vỡ, mà là tiếng trái tim anh tan vỡ!
Mắt Vu Tiệp đỏ hoe, đau lòng cực độ nhưng vẫn sải bước bỏ đi, chạy xuống lầu.
Tấn Tuyên, hận em đi, căm ghét em đi, em đã từ bỏ tình yêu của anh, em không còn tư cách có được hạnh phúc nữa.
Mờ ám Mờ ám - Hốt Nhiên Chi Gian