Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 35 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 533 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:41:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46 - 47
hương 46: Núi lửa kinh khủng quá
Thấy Vu Tiệp đã thừa nhận, Tấn Tuyên sung sướng ôm cô ngồi xuống ghế,để cô cùng làm việc.
Vu Tiệp xấu hổ vẫn chưa quen nhưng niềm vui sướng bộc lộ trong mắt anh khiến cô vừa căng thẳng vừa vui,cho dù anh từng thế nào đi nữa thì trong giờ phút này sự dịu dàng trong mắt anh khiến cô chẳng thể nào bình tĩnh được.
Đôi tay Tấn Tuyên gõ trên bàn phím,ánh mắt lúc nhìn màn hình,lúc lại lướt sang Vu Tiệp đang ngồi bên cạnh,ánh sáng dịu dàng chiếu trên gương mặt cô càng toát lên nét đẹp rạng ngời,đến bóng mờ phủ dưới hàng mi của cô cũng như có nhịp tim, cứ chớp chớp mãi. Khoé môi Tấn Tuyên luôn nở nụ cười,có cô bên cạnh đúng là tuyệt quá,vẻ mặt nghiêm túc đáng yêu của cô khiến anh không nhịn nổi,cứ muốn lao đến cắn một cái,nhưng có trời mới biết được anh đã phải kiềm chế đến mức nào để mình không tỏ ra là một con sói háu đói làm cho mèo hoang nhỏ của anh phải sợ hãi. [chắc TT nhà ta kiềm chế kinh lắm đêy ]
Miễn cưỡng thì không được nhưng ăn vụng thì vô tội. [ăn vụng riết hồi cũng hết à ]
Một tay Tấn Tuyên di chuyển chuột,tay kia làm như vô tình nắm lấy tay Vu Tiệp đặt ở trên bàn. Cô bị động tác đột ngột đó làm giật mình,ánh mắt lướt sang anh.
Tấn Tuyên đưa tay cô lên rồi hôn mu bàn tay cô. Cảm giác nóng hổi,ẩm ướt khiến cô vô cùng căng thẳng. Vu Tiệp giật mình định giựt tay lại nhưng Tấn Tuyên không buông,ánh mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình,dường như anh không hề bị phân tâm vì hành động của mình,môi vẫn như tự động tìm đến ngón tay cô,hôn từng ngón tay,vẻ khiêu khích,đùa cợt ấy khiến Vu Tiệp hít một hơi thât sâu,gắng sức rút mạnh tay về: “Nghiêm túc đi!”.
Sắc mặt Tấn Tuyên ảm đạm,khoé môi cũng không nhướn lên nữa,lờ đờ nhìn cô: “Sợ buồn ngủ nên mới tìm chất kích thích mà”. (dê không còn gì để nói  )
Vu Tiệp lườm anh 1 cái,đúng là lý sự cùn: “Còn thế nữa là em về đấy”, rồi làm ra vẻ như sắp bỏ đi.
Nhưng anh đưa tay choàng qua eo cô rồi vận sức rất mạnh,không cho cô nhúc nhích. “Nếu em không ở cạnh thì anh không thể nào tập trung vào công việc được”.
Vu Tiệp dở khóc dở cười cau mày,bao giờ anh mới chịu nghiêm túc đây? Lúc nào cũng thế,khi cô ngỡ anh vô cùng thành thật và nghiêm túc thì thái độ đùa bỡn của anh lại quay về,khiếu chiến sức chịu đựng của cô.
“Làm mau đi,bây giờ sắp 12h rồi,còn lề mề nữa thì thức đêm đấy”. Vu Tiệp khẽ đẩy anh,cô không muốn anh thức trắng đêm.
Tấn Tuyên mỉm cười, đưa má trái đến trước mặt cô: “Hôn 1 cái”. Vẻ mặt như 1 đứa trẻ nghịch ngợm đòi kẹo.
Vu Tiệp cười khẽ rồi lắc đầu,tát nhẹ vào má anh: “Đừng đùa!”.
Tấn Tuyên cũng không giận,anh chồm lại gần,hơi thở nóng bỏng,nói: “Vậy anh hôn em”. Nói xong,môi anh đã lướt trên mặt cô,tham lam hít thở mùi hương ấy. Vu Tiệp đáng thương lại bị nụ hôn cuồng nhiệt của anh dìm chết,đột ngột thấy 2 châm mềm nhũn,cơ thể bải hoải,rã rời.
Tấn Tuyên lưu luyến ngẩng lên,hài lòng ngắm đôi mắt mơ màng khép hờ của cô,sắc hồng trên gương mặt cô càng làm anh thấy yêu hơn. Sao cô lại quyến rũ đến thế nhỉ? Chỉ riêng đôi mắt ngây thơ khẽ nhắm lại đã khiến tim anh đập dồn dập rồi,anh gầm lên nho nhỏ: “Anh hối hận rồi!”.
Vu Tiệp đờ người,hơi mở mắt ra,môi mấp máy,ánh mắt hoang mang khiến anh chịu không nổi.  Ức chế quá,sao lúc nào cô nàng ngây thơ này cũng quyến rũ chết người thế kia?
“Em ở cạnh khiến anh không muốn làm việc nữa”. Lông mày anh nhướn lên,khoé môi lộ rõ nụ cười khổ sở.
Gương mặt Vu Tiệp từ hồng chuyển sang đỏ. Lúc nào,anh…anh cũng nói những lời có hại cho tim thế này,khiến cô xấu hổ không biết phải làm gì.
“Vậy…em…đi đây”. Âm thanh yếu ớt để lộ sự xấu hổ và lúng túng.
“Không được đi đâu hết”. Tấn Tuyên ôm xiết rồi hôn mạnh lên má cô 1 cái. “Được rồi,có em ở đây thì anh có thức đêm cũng không cần cà phê nữa”.
Vu Tiệp cười thầm,cái anh này,đúng là bó tay thật.
Vu Tiệp ở cạnh Tấn Tuyến đến 1h30 sáng thì không gượng nổi nữa,mí mắt cứ sụp xuống.
Thấy cô đã bắt đầu gà gật,Tấn Tuyên vội vàng bế lên giường,khẽ vỗ vào mặt cô: “Hay em cứ ngủ trước đi,tắm 1 cái rồi ngủ”.
Vu Tiệp cố mở mắt,miệng vẫn lẩm bẩm: “Không sao,em chịu được”,nhưng chưa nói xong mắt lại sụp xuống.
“Ngoan nào,đi tắm đi,lát nữa anh đến”. Tấn Tuyên xót xa đỡ lấy cô.
Cuối cùng, Vu Tiệp cũng gật đầu. Trước khi đóng cửa,anh còn dịu dàng nói: “Anh lấy quần áo cho em”. Vu Tiệp vẫn chỉ biết gật đầu,đương nhiên không thấy anh đang cười trộm. [điêu quá ]
Tấn Tuyên đóng cửa lại,vừa đi vừa cười,mèo hoang đáng yêu thật,cư mơ màng như thế thật khiến anh chỉ muốn chọc ghẹo.
Nhưng Tấn Tuyên chưa kịp ngồi xuống ghế,cửa phòng tắm đột ngột bật tung,Vu Tiệp lao ra,hét lên: “Chúng ta ngủ 2 giường”. [mần ơi giờ bạn VT mới tỉnh ] Sau đó,cô cầm túi đựng quần áo lên rồi lao vào phòng tắm như cơn gió,đóng sầm cửa lại. “Click”,tiếng khoá cửa vang lên.
Tấn Tuyên trợn mắt nhìn,1 lúc sau,cuối cùng anh không nhịn nổi,ôm bụng cười lăn lộn. Mèo hoang nhỏ thú vị quá,thì ra muốn lừa cô cũng cần phải có kỹ thuật.
Tấn Tuyên vặn người,lắc cổ, xem như đã xong rồi. Anh liếc nhìn đồng hồ trong máy tính,đã hơn 4h sáng,anh quay lại nhìn về phía chiếc giường đơn,người trên giường lúc này đã ngủ ngon lành, Tấn Tuyên dè dặt đóng máy lại,rón rén vào phòng tắm.
Tắm nước nóng xong,Tấn Tuyên mặc áo choàng ra ngoài,dùng khăn lau khô mái tóc,nhìn Tiểu Tiệp vẫn đang ngủ rất say sưa,khoé môi anh nhướn lên,ngồi xuống chiếc giường đơn bên cạnh,khẽ gọi điện thoại cho quầy tiếp tân,1 lúc sau có phục vụ lên lấy quần áo anh đi giặt. Khách sạn có dịch vụ giặt đồ,vô cùng tiện lợi,sáng mai quần áo sẽ không nhăn nhúm nữa.
Đóng cửa lại,Tấn Tuyên vắt khăn vào phòng tắm,mang đôi dép dùng 1 lần,chậm chậm bước đến bên giường Vu Tiệp,khẽ ngồi xuống. Chiếc nệm hơi lún xuống nên anh không dám nhúc nhích sợ đánh thức cô.
Vu Tiệp ngủ rất ngon,gương mặt an lành,hơi thở nhẹ nhàng,cánh mũi phập phồng,cô gắng gượng lâu như thế chắc là buồn ngủ lắm.
Tấn Tuyên khẽ vén mái tóc trước trán,gạt sang 1 bên,để lộ vầng trán thanh khiết. Cô ngủ ngon quá,anh rất muốn chia sẽ giấc mơ đẹp của cô,nếu có thể ôm cô ngủ chắc sẽ tuyệt lắm.
Rung động không bằng hành động,(câu nì hay à ) Tấn Tuyên tắt đèn bàn đi,khẽ giở tấm chăn của Vu Tiệp lên,cô hơi cử động nhưng không hề tỉnh giấc,Tấn Tuyên khẽ khàng chui vào chăn,vô cùng dịu dàng ôm cô vào lòng,Vu Tiệp “ư,ư” rồi quay người,nhanh chóng tìm được tư thế nằm thoải mái hơn trong lòng anh,tiếp tục ngủ say.
Tấn Tuyên mỉm cười,mềm mại quá,cơ thể mềm như kẹo bông khiến anh khó nhọc nuốt nước bọt,trong đầu bỗng nhớ đến lần trước khi cô bị người ta bỏ thuốc,đã từng ôm anh ngủ suốt đêm và rồi anh bỗng thấy dâng lên 1 sự kích động lạ lùng. Dừng ngay,dừng ngay! Tiểu Tiệp tin tưởng mày như thế,tuyệt đối không thể,tuyệt đối không được khiến cô ấy thất vọng. [tự mình làm khổ mình mà còn than kai ]
Tấn Tuyên cố kiềm chế sự xúc động trong lòng,hơi điều chỉnh lại tư thế cho thích hợp hơn,rồi nằm im,ôm Vu Tiệp. Đúng là tự mình hại mình.[h` mới bik hả anh ] Nhìn thấy cô mà không thể chạm vào cô đúng là khổ hình,bây giờ ngửi thấy mùi thơm thừ cơ thể cô,ôm lấy cơ thể mềm mại dịu dàng của cô,lại không thể làm gì,đứng là đại cực hình! [khổ thân ]
Mèo hoang ơi mèo hoang,anh tin rằng em là khắc tinh của đời anh! Đụng đến em,anh đều mất đi lý trí,nhưng anh lại cảm thấy tất cả đều xứng đáng,cho dù có phải từ bỏ sự nghiệp vì em,chỉ cần đổi lại 1 đêm ôm em ngủ say trong lòng thì cảm giác hạnh phúc mãnh liệt ấy cũng đủ khiến anh cảm kích đến rơi nước mắt rồi.
Đừng bao giờ xa anh,đừng phản bội anh,em chỉ thuộc về anh thôi,mèo hoang nhỏ!
Bây giờ là sáng Chủ nhật,những người quen dậy sớm đã thức giấc,ngoài đường phố vẫn còn rất nhiều người đi làm ngày Chủ nhật đang đứng đợi xe buýt.
Một chiếc taxi chầm chậm dừng lại đối diện cổng khu nhà Vu Tiệp. Không thấy rõ người trong xe,chỉ thấp thoáng thấy 2 bóng người qua cửa kính mờ mờ,cửa mở ra 1 chút nhưng hoàn toàn không mở hẳn,rồi dần dần khép lại,người trong xe dính vào nhau,hình như 2 người đang hôn tạm biệt,đầu dựa sát vào nhau 1 lúc rồi mới rời. Chiếc xe lại mở cửa,1 cô gái xách túi xuống xe, đó chính là Vu Tiệp.
Dậy sớm thật, nhưng sớm thế này đã xuống xe,những người không biết ắt sẽ tò mò đoán xem cô làm gì mà sáng sớm mới về.
Vu Tiệp quay đầu lại khẽ vẫy tay với chiếc xe rồi mới mỉm cười tiến vào khu nhà mình.
Vu Tiệp nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Bố mẹ dậy chưa nhỉ? Nếu họ hỏi thì cứ làm theo những gì cô đã nghĩ, bảo rằng ở trường có việc gấp nên buổi sáng mới ngồi chuyến xe sớm về nhà.
Nhưng, trong nhà vắng lặng, Vu Tiệp khẽ thở phào. Chắc cả nhà chưa dậy, nhất dịnh Vu Lâm sẽ ngủ đến hơn 10h.
Vu Tiệp nhẹ nhàng xách túi về phòng mình, rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Vì Tấn Tuyên mà cô đã làm đủ thứ chuyện vô lý, nếu bị bố mẹ biết thì trời đất đảo lộn mất.
Thế nhưng, khi nhớ đến lúc sáng tỉnh giấc trong khách sạn, vừa mở mắt cô đã thấy anh nằm cạnh. Dần dần, phát hiện ra anh chỉ lặng lẽ ôm cô ngủ, nỗi sợ hãi ban đầu đã thay thế bằng niềm vui nho nhỏ. Dường như cô đang được nếm trải cảm giác ngọt ngào của tình yêu. Được ngắm người mình yêu, cho dù là lúc nào và ở đâu thì trong tim cũng dâng đầy bong bóng tình yêu ngọt ngào… Thì ra đó là hạnh phúc!
Vu Tiệp cười ngã người xuống giường, nhìn lên trần nhà, khoé môi khẽ nở nụ cười. Yêu và được yêu…đúng là quá kỳ diệu, đặc biệt khi bạn biết tình cảm của đối phương cũng không kém gì mình thì sự hạnh phúc càng bao bọc lấy bạn chặt hơn, khiến bạn sung sướng như được bay lên chín tầng mây.
Đúng lúc Vu Tiệp đang chìm đắm trong mem say ngọt ngào thì có tiếng gõ cửa vang lên khiến cô giật bắn mình, vội vàng nhảy xuống giường. Ai đã phát hiện ra cô trở về?
Cô thấp thỏm đi đến mở cửa. Bố?!
Vu Tiệp đờ người, sắc mặt bố cô sa sầm đến mức sắp chuyển sang màu xám, ánh mắt nghiêm khắc của ông đang toé lửa. Ông sao thế?
“Ra đây”. Ông tóm chặt lấy cô, lôi ra phòng khách. Vu Tiệp hoảng hốt không dám chống cự đành để mặc bố túm lấy mình lôi đi.
Bố hất mạnh tay cô ra khiến Vu Tiệp mất thăng bằng suýt nữa ngã xuống salon. Bố cô giận dữ chất vấn: “Tối qua đi đâu?”.
Vu Tiệp sợ hãi nhìn ông. Bố hỏi thế là có ý gì? Đêm qua người nhà đã tìm cô ư? Nhưng không thấy ai gọi điện mà? Cô lo lắng đến mức không biết phải trả lời thế nào.
“Nói!” bố cô giận dữ đập mạnh xuống bàn rồi xuống salon.
Vu Tiệp run rẩy co người lại. Cô phải nói gì đây?
Cửa phòng mở toang, mẹ cô và Vu Lâm lao ra ngoài, họ đã bị đánh thức bởi cơn phẫn nộ của bố.
“Sao? Không dám nói hả?” bố cô thấy mẹ ra thì càng cao giọng chất vấn.
Vu Tiệp lúng túng đáp nhỏ: “Ở trường ạ” bố cô đã giận dữ đến thế thì không thể để ông biết chuyện đêm qua được, khi thế khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Bố cô lại nhảy chồm lên: “Vu Tiệp, mày vẫn chưa chịu nói thật à?”
Mẹ cô thấy bố nổi giận thì đã sợ đến mức hồn bay phách lạc. Tại sao Vu Tiệp lại chọc giận chồng bà đến thế? Bà vội vàng lại đỡ chồng, khuyên ông từ từ rồi nói, đừng tức giận quá.
“Em làm trò gì thế? Sao bố lại giận đến mức ấy?” Vu Lâm kéo Vu Tiệp sang 1 bên, khẽ trách móc.
Vu Tiệp cúi đầu, không nói gì cô cũng không biết tại sao? Đêm qua, cô không về nhà, chẳng lẽ bố cô đã phát hiện ra điều gì? Đầu óc Vu Tiệp đang rối bời nên đành giữ im lặng.
“Hừ, em hỏi đứa con gái yêu quý của mình xem đêm qua nó đi đâu? Hôm nay, ai đưa nó về?” Bố chỉ vào cô, gầm lên khiến mẹ cô giật mình đờ người.
“Vu Tiệp!”, mẹ cô cũng hét lên. Sao Tiểu Tiệp lại có thể suốt đên không về nhà? Tiểu Tiệp đã trở nên hư đốn từ khi nào vậy?
Vu Lâm cũng kéo mạnh tay cô, nói: “Em nói gì đi chứ, không nói thì bố giận thật đấy”.
Vu Tiệp nhăn mày, khuôn mặt toát ra vẻ khổ sở, cô còn nói gì được? Nếu đã bị bố phát hiện thì nói gì cũng vô ích.
“Nó và Tấn Tuyên đã đi qua đêm với nhau đến sáng nay mới về nhà!” ngọn núi Hoả Diệm Sơn của bố cô đã phun trào.
Nghe thấy vậy, tường thành bảo vệ trái tim Vu Tiệp phút chốc sụp đổ. Bố… đã nhìn thấy cô và Tấn Tuyên? Lần này, cô…chết chắc rồi! Chap 47: Cuộc họp phán xét
Vu Tiệp sắp điên rồi! Mọi người bắt đầu công kích cô.
"Sao em lại ở cạnh Tấn Tuyên?" Điều Vu Lâm căng thẳng nhất là trong lúc mình không hay biết gì, Vu Tiệp lại lén lút cướp mất Tấn Tuyên của cô. Đó là mơ ước bao năm nay của cô nhưng cô thấy đại tiểu thư nhà họ Lâm cũng thích Tấn Tuyên, tự thấy không bằng nên mới bỏ cuộc mà đón nhận Tiểu Chung. Đúng là đáng bất mãn, cô đã thích anh hai mươi mấy năm, không ngờ đến phút cuối lại bị Vu Tiệp cướp mất!
"Tiểu Tiệp, con và Tấn Tuyên bắt đầu từ khi nào? Còn cậu bé kia? Cậu ta và con có quan hệ như thế nào?" Mẹ cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bà thấy Tấn Tuyên và Vu Tiệp đâu có gì riêng tư, mà ngược lại cậu bé họ Trịnh kia mới thường xuyên xuất hiện, con bé này chắc không thể còn có ai khác ngoài hai chàng trai kia chứ, bà vừa truy hỏi vừa lo lắng nghĩ ngợi.
"Mày càng ngày càng chẳng ra thể thống gì, bình thường tao dạy mày thế nào hả?" Chính ông nhìn thấy con gái và Tấn Tuyên sáng sớm mới về nhà. Lúc đầu, ông còn nghĩ mình già rồi nên mắt kèm nhèm, thấy con gái xuống xe, ông còn tự phủ định, cho đến khi ông nhìn kỹ người trong xe mới thấy nổi giận. Người trong xe chính là Tấn Tuyên! Ông nghĩ ngay đến việc Vu Tiệp từng phủ nhận chuyện mình đang hẹn hò với Tấn Tuyên, nhưng sau lưng lại lén lút qua đêm với cậu ta. Nó không chỉ nói dối mà còn làm chuyện bậy bạ, đúng là khiến ông quá thất vọng!
Vu Tiệp lặng thinh để mặc ba người luân phiên chất vấn, trong đầu cứ kêu ong ong, lòng thấy hổ thẹn vô cùng. Sao lại để bố cô bắt gặp chứ?
"Mày nói đi chứ, đừng tưởng giả câm thì qua được", Vu Lâm không buông tha. Cứ nghĩ đến việc Tấn Tuyên chọn Vu Tiệp thì cô thấy vô cùng bất mãn. Cô có chỗ nào không bằng Vu Tiệp đâu? Tướng mạo, tính cách... cô đều hơn hẳn Vu Tiệp. Hơn nữa, chẳng phải Tấn Tuyên vẫn thích những cô nàng gợi cảm đó sao, sao chọn đi chọn lại rồi cuối cùng lại chọn Tiểu Tiệp bình thường, quái dị này chứ?
Vu Tiệp nhíu mày, nóng nay nói: "Chị muốn em nói gì? Chị muốn nghe gì?". Cô không dám cãi lại bố mẹ, nhưng Vu Lâm dựa vào đâu mà nổi giận với cô? Tấn Tuyên ở cạnh cô nên chị ấy mới không vui ư? Đến bao giờ mới trưởng thành nổi đây?
"Mày còn dám hung dữ hả?" Vu Lâm thấy cô cãi lại thì càng giận hơn, chỉ vào cô quát: "Mày lén la lén lút cướp mất Tấn Tuyên, lừa dối cả nhà cả đêm không về, mày còn nói gì được chứ?"
Bà Vu cũng bắt đầu chỉ trích Vu Tiệp: "Tiểu Tiệp, gần đây con thay đổi quá nhiều, rốt cuộc con còn bao nhiêu chuyện giấu cả nhà?".
Vu Tiệp đau khổ nhắm mắt lại. Tại sao phải như thế? Vì một chuyện mà cả nhà phủ định mọi chuyện, nghi ngờ mọi lời cô nói, quá bất công! Hơn nữa việc cô và Tấn Tuyên yêu nhau khiến họ khó chấp nhận đến thế ư? Dù thế nào đi nữa thì Tấn Tuyên cũng gần như là ruột thịt với họ, dù trong mắt họ, Tấn Tuyên không đáng tin cậy thì anh cũng đâu phải người xấu, sao họ không thể bình tĩnh suy nghĩ chứ?
Ông Vu thấy con gái lặng thinh thì ngồi xuống phía đối diện, trừng mắt hỏi: "Mày và Tấn Tuyên bắt đầu từ lúc nào?"
Phán xét ư? Vu Tiệp mở mắt, cố nén mọi nỗi phiền muộn, khẽ đáp: "Mới đây thôi ạ."
"Đêm qua đi đâu với nó?", ông Vu tỏ vẻ nghiêm khắc.
"Anh ấy...tăng ca nên con theo giúp." Tim cô thắt lại, không dám nói họ đã vào khách sạn, nếu nói ra thì bố mẹ cô sẽ điên lên mất. Mặc cho hai người có làm gì hay không thì nhất định họ sẽ nghĩ sai lệch, cô đành phải giấu. Xin lỗi bố, Vu Tiệp thầm hối lỗi.
"Ở đâu? Công ty nó à?" Ông Vu cau mày, vẫn còn nghi ngờ.
"Không ạ...Ở quán cà phê". Chỉ nơi đó mới có thể ở suốt đêm, lại có thể giải thích rằng cô ngủ trên salon. Sao cô lại khiến mình rơi vào hoàn cảnh này chứ, đúng là tự chuốc khổ mà!
"Suốt đêm không ngủ?", Vu Lâm tỏ ra ngờ vực, truy hỏi.
"Ngủ chứ, em dựa vào salon ngủ một giấc." Vu Tiệp khẽ trả lời nhưng không dám nhìn bố. Cô đang nói dối nên cảm thấy rất sợ.
"Hai đứa chỉ tăng ca thôi à?", ông Vu hỏi điều mình đang lo lắng.
"Vâng!" Câu trả lời này nhất định phải dứt khoát kiên định vì nó liên quan đến danh dự của cô. Tuy hiện giờ cô giải thích gì thì họ vẫn sẽ nghi ngờ nhưng thực tế là họ không làm gì mà!
Vu Lâm lạnh lùng hừ một tiếng, vẻ mặt không tin!
"Tiểu Tiệp, con phải nói thật, hai đứa... không làm gì khác thật chứ?" Đây là điều khiến bà lo nhất. Nếu Tiểu Tiệp ngờ nghệch làm chuyện hư hỏng thì chồng bà nhất định sẽ không tha cho Tấn Tuyên.
"Mẹ, thật mà, con chỉ giúp anh ấy làm việc thôi." Vu Tiệp thành thật nhìn mẹ, mong bà tin mình. Đúng là đã nói dối thì có nói thật cũng sẽ bị xem là dối trá.
"Lần trước tao nói những gì với mày, mày xem như gió thổi qua tai hả?", ông Vu lạnh lùng nói. "Đã nói Tấn Tuyên quá chơi bời, mày vẫn còn nhỏ, làm sao thắng nổi nó, nếu mai mốt bị lừa thì đừng khóc".
Vu Tiệp mấp máy môi nhưng không lên tiếng. Định kiến của bố về Tấn Tuyên quá sâu. Lúc này, cô mà nói giúp anh thì chỉ khiến ông thêm phản cảm nên cô đành chọn cách giữ im lặng.
"Mẹ nó cũng bảo nó thay bạn gái như thay áo. Chẳng phải đang hẹn hò với con gái ông chủ à? Sao lại lôi mày vào?" Ông Vu đã tức giận cảnh cáo nhưng con gái ông lại làm ngược lại. "Bắt đầu từ bây giờ, mày phải chuyên tâm vào học hành, trước khi tốt nghiệp không được yêu đương gì hết."
"Bố..." Vu Tiệp không kìm nổi, khẽ kêu lên.
"Mày mà còn dám nói dối, lừa gạt cả nhà nữa thì không được ở lại trường, về ngay nhà để mẹ mày trông chừng." Xem ra ông Vu đã hạ quyết tâm, những lời gay gắt nhất cũng đã nói ra.
"Bố, con đã hai mươi hai tuổi rồi." Vu Tiệp đau khổ nhìn vẻ mặt kiên quyết của bố.
"Hai mươi hai thì sao? Hai mươi hai thì đủ lông đủ cánh rồi à? Hai mươi hai thì không còn là con tao nữa à? Nếu mày còn là con tao thì phải nghe lời tao", ông Vu tức tối gầm lên.
Vu Tiệp phiền muộn định lên tiếng giải thích thì bà Vu đã ngăn cô lại: "Tiểu Tiệp, nghe lời đi, đừng chọc giận bố con nữa, con cứ thế này thì bố mẹ không yên tâm cho con ở kí túc xá đâu. Hay ngày mai cứ báo với trường rồi chuyển về nhà ở."
"Hứ, về nhà cũng vẫn lén đi gặp Tấn Tuyên được, trừ phi nó bảo đảm không gặp anh ấy nữa." Vu Lâm càng nói càng đổ thêm dầu vào lửa. Cô thấy dường như phải làm ầm lên để Vu Tiệp không sống nổi nữa thì mới thấy hả dạ.
"..." Nhìn vẻ mặt nghi ngờ xen lẫn lo lắng của cả nhà, Vu Tiệp mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại, cô còn nói gì được đây? Tại sao họ không thể chấp nhận được việc cô yêu Tấn Tuyên? Gì mà còn nhỏ, không được yêu đương? Chẳng phải ngay từ năm thứ nhất Vu Lâm đã hẹn hò với bạn trai nhưng bố mẹ đã mắt nhắm mắt mở cho qua hay sao? Bất công quá, chỉ vì cô không nói họ biết ngay từ đầu, chỉ vì cô không giống Vu Lâm, xong việc mới làm nũng để mong bố mẹ tha thứ? Nhưng cô không thể và cũng không làm được. Tại sao những việc cô cho là đúng mà vẫn phải làm theo suy nghĩ của họ chứ? [ Miềng ghét con mụ Vu Lâm quá >"<] Ông bà Vu thấy cô lặng thinh thì nghĩ cô đã chấp nhận, hai người nhìn nhau, nói: "Tiểu Tiệp, sau này không được gặp riêng Tấn Tuyên nữa."
Vu Tiệp buồn bực không nói, lòng thầm nghĩ, nếu không chấp nhận thì có phải cuộc họp phán xét này sẽ không kết thúc được?
"Vu Tiệp!" Bà Vu khẽ lắc tay cô, "mau nhận lời bố đi, đừng để người lớn bực bội nữa".
Vu Tiệp khẽ "dạ" một tiếng. Bây giờ việc đầu tiên là để họ bình tĩnh, nguôi giận đã. Dù sao khi đang giận dữ thì không thể trao đổi với nhau được. Đành đợi mọi người bình tĩnh lại rồi từ từ xoay chuyển cách nghĩ của họ về Tấn Tuyên, có lẽ như thế mới khiến họ không phản đối cô và anh yêu nhau nữa.
Bố mẹ thấy cô đã nhận lời thì khẽ thở phào, hai cặp mắt nhìn nhau tỏ rõ vẻ lo âu và sợ hãi. Tốt nhất đừng để chuyện này kinh động đến bên nhà họ Tấn, chỉ cần Tiểu Tiệp không gặp Tấn Tuyên, chỉ cần họ quản lý nghiêm ngặt hơn thì có lẽ sẽ ngăn cản được hai đứa, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện học hành của Tiểu Tiệp.
Nhìn bố, Vu Tiệp mệt mỏi hỏi: "Con mệt rồi, về phòng được chưa ạ?".
"Cả đêm khôn ngủ, mắt thâm quầng rồi kìa, đi ngủ đi, sau này không được thế nữa." Ông Vu gật đầu, rốt cuộc con gái ông vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Vu Tiệp yếu ớt đứng lên, cơn chấn động này còn khiến cô mệt mỏi hơn cả một đêm không chợp mắt.
Nhưng Vu Lâm vẫn không tha cho cô, theo sau Vu Tiệp vào phòng rồi đóng của trừng trừng nhìn cô.
"Đừng tưởng lừa được bố mẹ thì lừa được tao, mày sẽ không nghe lời họ, đúng không?", Vu Lâm lạnh lùng.
"Chị làm ơn tha cho em, em mệt rồi, có gì nói sau." Vu Tiệp đã mệt đến mức không cãi nhau nổi, tùy chị ấy muốn nghĩ sao cũng được, bây giờ cô thấy rất rối loạn, chỉ muốn được yên tĩnh một mình.
"Vu Tiệp, mày nghĩ đại tiểu thư nhà họ Lâm sẽ để mày cướp Tấn Tuyên đi hay sao?", Vu Lâm kênh kiệu nói.
"Em chẳng tưởng gì hết, chỉ xin chị để cho em yên, được không?" Vu Tiệp không muốn tranh cãi, bước đến mở cửa, làm động tác mời Vu Lâm ra ngoài.
Vu Lâm hừ một tiếng rồi quay lưng bỏ đi.
Vu Tiệp khép cửa lại, mệt mỏi dựa vào cánh cửa. Đúng là loạn hết rồi!
Suốt mấy ngày nghỉ ngoài ăn uống tắm rửa ra, Vu Tiệp chỉ nhốt mình trong phòng, mọi người cứ luân phiên viện cớ hỏi cô có cần ăn thêm, có cần uống nước không... để vào phòng thăm dò động tĩnh. Vu Tiệp sắp bị họ bức đến phát điên rồi. Cô không kể cho Tấn Tuyên nghe chuyện này, trước khi chưa nghĩ ra phải nói thế nào thì cô không muốn anh phiền lòng, anh đã cố hết sức vì công việc rồi, không nên khiến anh đau đầu thêm nữa. Thế nên, những tin nhắn ngọt ngào Tấn Tuyên gửi đến lúc đang làm việc vẫn có thể sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của cô, Vu Tiệp đành vờ như không có chuyện gì xảy ra và trả lời lại anh, chỉ cần nhớ đến nụ cười ấm áp của anh, những lời mờ ám anh nói thì trong lòng cô vẫn thấy được an ủi rất nhiều. Nhưng Tấn Tuyên đòi gặp mặt thì cô luôn viện đủ lý do để thoái thác. Bây giờ, bố mẹ biết cô gặp anh thì động đất cấp tám mất.
Vậy nên Chủ nhật ăn cơm xong, Vu Tiệp vội vàng quay về trường, cô cần một không gian tự do để hít thở, không khí trong nhà sắp khiến cô ngạt thở. Bố mẹ không hoàn toàn tin tưởng lời hứa của cô.
Sáng thứ Hai, trên đường đến giảng đường, cô gặp nhóc Trịnh, nhìn nụ cười khổ sở của cậu, Vu Tiệp thấy tim nhói đau, nỗi hổ thẹn lại dâng lên. Sao gặp ai cô cũng thấy có cảm giác tội lỗi thế này? Cô muốn điên thật rồi!
"Sao thấy tôi lại tỏ vẻ mặt thế kia?" Nhóc Trịnh tiến lại gần, nở nụ cười thân thiện hỏi. Nhưng xem ra cô còn thê thảm hơn cậu, chẳng phải yêu đương nên hạnh phúc đó sao? Chẳng lẽ Tấn Tuyên lại bắt nạt cô?
"Nhóc Trịnh, tôi thấy phiền quá." Vu Tiệp khẽ nói vẻ đáng thương. Buồn bực quá? Tại sao yêu một người lại bỗng trở nên phức tạp đến thế? Đầu óc đơn giản của cô nghĩ mãi không ra.
"Vậy có cần suy nghĩ xem có nên quay về bên tôi không, tôi sẽ ưu phiền thay cậu", nhóc Trịnh cười khẽ, vỗ nhẹ vào đầu cô nói.
"Nhóc Trịnh..." Vu Tiệp khẽ cười thành tiếng, tuy không đáng cười nhưng nó cũng giúp cô nhẹ nhõm hơn. "Có thể trò chuyện với tôi...như một người bạn không?" Cô cảm thấy tội lỗi khi đã từ chối cậu lại còn mở miệng đòi cậu ở cạnh, hình như cô hơi ích kỷ.
"Yêu cầu của cậu, tôi chấp nhận vô điều kiện!" Nhóc Trịnh nghe cô nhấn mạnh chữ "bạn" thì lòng lạnh dần nhưng gương mặt vẫn giữ nụ cười ấm áp.
Vu Tiệp và nhóc Trịnh sánh vai nhau ra khỏi giảng đường, đến nhà ăn. Vu Tiệp thấy cậu luôn có mặt bên cạnh lúc cô cần nhất, mà cô lại tàn nhẫn làm cậu tổn thương nên lòng cứ thấy ủ rũ không vui.
Trên đường đến nhà ăn, có một chiếc xe màu xám bạc đang đỗ, nhưng hai người lại không mấy để ý. Khi họ đi ngang qua thì cửa xe mở ra, một cô gái trẻ bước xuống, đột ngột gọi cô: "Vu Tiệp!".
Vu Tiệp và nhóc Trịnh đều ngẩn ngơ, quay lại nhìn.
.... Một bầy quạ bay qua đầu cô! (P/s: Lần này có cả thảy mười hai con, thật hoành tráng!!!)
Vu Tiệp thật chỉ muốn nhìn trời thở dài. Gần đây cô như bị thần buồn bã, yêu ma quỷ quái gì cũng đeo bám theo cô!
Người lên tiếng gọi cô không phải ai khác chính là thiên kim đại tiểu thư đã từng tát cô một cú trời giáng!
Mờ ám Mờ ám - Hốt Nhiên Chi Gian