You can never get a cup of tea large enough or a book long enough to suit me.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 35 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 533 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:41:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36 - 37
hương 36: Cậu đang chờ đợi ai?
“Vu Tiệp!” Nhóc Trịnh nhìn Vu Tiệp nãy giờ cứ ngồi ngẩn ngơ, chắc là cô đang có tâm sự rồi.
Vu Tiệp sực tỉnh, cố gắng nở một nụ cười, định dùng nó để che dấu tâm trạng rối bời của mình, đó đã là lần thứ n cô ngồi ngẩn ngơ nhìn quyển sách rồi.
“Sao thế?” Nhóc Trịnh đưa tay sờ trán cô, ánh mắt tràn ngập vẻ lo lắng, từ khi quay lại trường đã được mấy hôm rồi tâm trí cô cứ như đang chu du đâu đó. “Trong nhà xảy ra chuyện gì à?”.
Vu Tiệp cố gượng cười, hạ giọng nói: “Không, có lẽ gần đây mình ngủ không ngon lắm”. Trong lòng có chút lúng túng, cho dù cô không nói dối, nhưng hình như gần đây cô bị yếu thần kinh thật, lúc nào ngủ cũng nằm mơ.
Thấy bạn học xung quanh nhìn mình bằng ánh mắt hiếu kì, Vu Tiệp khẽ tránh bàn tay nhóc Trịnh, đưa mắt ra hiệu cậu đừng làm phiền người khác, đây là phòng tự học trong thư viện mà.
Ánh mắt Trịnh Phong thoáng vẻ không vui, nhưng nụ cười vẫn ấm áp, cậu kề sát tai cô, thì thầm: “Buổi tối mình đưa cậu đi uống canh an thần bổ não”.
Vu Tiệp không nhịn được cười “phì” một tiếng, mọi người xung quanh lại quay đầu nhìn về phía họ, cô le lưỡi vẻ hối lỗi rồi vội vàng vùi đầu vào đống sách vở.
Nhóc Trịnh thấy cô đã tươi cười trở lại thì trong lòng yên tâm hơn một chút, nhưng những nghi vấn vẫn lởn vởn trong đầu cậu, rốt cuộc thì cô phiền não vì chuyện gì? Chẳng lẽ Tấn Tuyên lại đến quấy rầy cô? Vừa nghĩ đến đó, ánh mắt cậu dần trở nên u tối, vẻ mặt cũng phức tạp khó hiểu hơn.
Buổi tối vừa về đến phòng, Châu Cẩn – bạn cùng phòng Vu Tiệp nói với cô: “Lúc nãy có điện thoại tìm cậu, là con trai”.
“Ai thế?” Trái tim Vu Tiệp như nhảy lên tận cổ, trái tim trở nên cuống quýt, các dây thần kinh bỗng căng ra.
“Anh ta không nói”. Châu Cẩn thấy tự nhiên Vu Tiệp cao giọng thì nhìn cô vẻ nghi hoặc, cô nàng đang đợi điện thoại ư? “Tớ bảo anh ta gọi di động cho cậu, anh ta bảo thôi”.
“Anh ấy có nói gì nữa không?” Vu Tiệp hồi hộp kéo Châu Cẩn lại gần, lẽ nào là Tấn Tuyên, cô vừa lấy di động ra vừa đợi Châu Cẩn trả lời, di động vẫn còn pin, nếu là Tấn Tuyên thì anh đã gọi cho cô rồi, người đó có phải anh không? Bao nhiêu câu hỏi cứ bám riết lấy cô mãi không thôi.
“Không nói gì hết”. Châu Cẩn khẽ cười, vỗ nhẹ vào đầu cô, ai mà lại làm cho tiểu ni cô căng thẳng đến mức đó, người con trai trong điện thoại không giống giọng của Trịnh Phong. “Lúc nãy Trịnh Phong không đưa cậu về hả?”.
“Cậu ấy vừa về!”. Vu Tiệp không có được câu trả lời cô cần, bỗng thấy hụt hẫng, nhăn nhó đặt cuốn sách vào kệ rồi cầm di động vào phòng tắm.
Liệu có phải là Tấn Tuyên không, đã bảy ngày rồi, anh không đến tìm cô! Vu Tiệp thẫn thờ đứng trước gương, rồi lại quay sang nhìn chiếc điện thoại di động, trong lúc tâm trí rối loạn cô đã bấm gọi số 10086, di động vẫn chưa bị cắt cước gọi mà! Khi nghe thấy tài khoản còn hơn năm mươi tệ, trong lòng cô bỗng dâng lên một nỗi oán hờn, anh muốn gọi điện thì tại sao không gọi vào di động, biết rõ buổi tối chắc chắn cô phải đi tự học, tại sao lại gọi về kí túc, vì có gọi thì cô cũng không nghe được! Nếu giận cô thật thì vì sao lại gọi điện đến? Cái trò gì thế này? Vu Tiệp bực bội nắm chặt di động trong tay, nhìn trừng trừng gương mặt phẫn nộ của mình trong gương.
“Vu Tiệp, điện thoại!” Bên ngoài bỗng vọng vào tiếng Châu Cẩn.
“Xịch” Vu Tiệp mở toang cửa lao ra ngoài, hồi hộp nhận điện thoại từ tay Châu Cẩn, cô cố giữ cho giọng mình bình tĩnh: “Alô? Xin hỏi ai đấy?”.
“Vu Tiệp, chào bạn, tôi là Vương Phong, là thành viên của Hội sinh viên, có chuyện này muốn phiền đến bạn”. Một giọng nam hơi the thé. Hơi thở cố kìm nén của Vu Tiệp bỗng bị giọng nói ấy châm thủng, dần dần cô lấy lại vẻ bình thản, không phải… không phải anh.
“Alô, alô, Vu Tiệp, bạn còn ở đó không?” Đầu dây bên kia không nghe thấy tiếng trả lời, liền cất tiếng gọi.
“Ừ, tôi đây, bạn nói đi”. Giọng cô yếu ớt như đang bị ốm nặng, có lẽ cô bị ốm thật rồi.
“Về hoạt động tình nguyện cuối cùng ở trường mình lần trước, Hội sinh viên muốn viết một bản báo cáo, nghe Trịnh Phong nói bạn viết rất tốt, có thể phiền bạn viết hộ một bài, để đăng lên tập san của trường được không?” Vương Phong sau khi nghe cô trả lời thì yên tâm nhờ vả.
“Ừ, được, được...” Vu Tiệp mệt mỏi nhận lời, trong đầu không còn nghe thấy những lời nào khác, đến khi trong điện thoại vọng đến tiếng cúp máy, cô mới kịp hoàn hồn lại, ngẩn ngơ gác điện thoại.
“Ai thế?” Châu Cẩn thò đầu ra khỏi giường, thấy vẻ mặt Vu Tiệp có vẻ không được vui cho lắm.
“Không biết”. Vu Tiệp thẫn thờ đi vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại.
“Con bé này mấy hôm nay bị làm sao thế nhỉ? Rớt mất hồn à?” Thấy thái độ của Vu Tiệp như vậy Châu Cẩn hậm hực nói, chẳng lẽ đó là di chứng khi yêu sao? Không đúng, Trịnh Phong ngày nào cũng đi đi về về cùng, phải vui mới đúng chứ, thật là kì quặc khó hiểu, nói không chừng con bé này yêu đương khác người cũng nên.
Tối hôm đó Vu Tiệp mất ngủ thật, mang đôi mắt như gấu trúc xuất hiện trước mặt Trịnh Phong, khiến cậu giật nảy mình. Trịnh Phong vội kéo cô lại gần.
“Sao thế? Vẫn ngủ không ngon à?” Sự quan tâm của cậu có mùi vị của nắng.
Vu Tiệp bất giác muốn tìm một vòng tay để dựa dẫm, nhưng cô lại lùi bước, dời khỏi cậu: “Có lẽ mùa thu sắp đến rồi, con người cũng vì thế mà trở nên dễ dàng trở nên đa sầu đa cảm”. Cô muốn nói thế để thổi bay những phiền muộn trong lòng, ngờ đâu kết quả lại không như cô mong muốn.
“Vu Tiệp”. Nhóc Trịnh vẫn kéo cô lại gần bên mình. “Tan học xong chúng ta đi chơi đi, tôi có cách để tối nay cậu ngủ ngon”.
Vu Tiệp nhìn ánh mắt lo âu của cậu, cười an ủi: “Nhóc Trịnh đáng yêu, vất vả cho cậu quá!”. Chính cô cũng không biết tại sao gần đây tâm trạng mình lại sa sút đến thế, còn cậu thì chỉ muốn làm mọi cách để cô được vui, điều đó khiến cô rất cảm động.
“Được rồi, tan học xong ở phòng đợi tôi nhé”. Nhóc Trịnh choàng vai cô rồi hai người cùng đi đến nhà ăn.
Nhóc Trịnh đưa cô đến sân trượt băng!!!
Thấy đám trẻ ở đó rất hào hứng, Vu Tiệp không nhịn được cười, đã nhiều năm cô chưa chơi trượt băng rồi, càng không biết được rằng trong trung tâm bách hóa của phố đi bộ này cũng có một phòng trượt băng.
“Đến đây”. Nhóc Trịnh vừa thay giày xong, đứng lên đưa tay về phía cô.
“Lâu quá tôi không trượt rồi”. Vu Tiệp chau mày vẻ lo lắng, hai tay bám chặt vào lan can, không dám tiến lại phía Trịnh Phong.
“Tôi dẫn cậu”. Nhóc Trịnh trượt đến bên cạnh Vu Tiệp, nắm lấy bàn tay trái của cô và mỉm cười khuyến khích.
Vu Tiệp căng thẳng buông tay ra, hai tay chụp ngay lấy nhóc Trịnh, cơ thể lắc lư lảo đảo: “Không được, không được”.
“Yên tâm, có tôi mà, trượt đi”. Nhóc Trịnh giữ chắc lấy tay Vu Tiệp, dẫn cô từ từ trượt ra sân. “Nào, thả lỏng ra, đi bộ từng bước”. Cậu kiên nhẫn chỉ bảo từng bước một cho cô trượt.
Một lúc sau, Vu Tiệp đã tìm thấy cảm giác khi xưa, nhóc Trịnh thấy cô bắt đầu thuần thục thì đưa Vu Tiệp trượt ra giữa sân.
Xoẹt, càng trượt càng nhanh, hai người họ như thể đang bay, Vu Tiệp lúc đầu căng thẳng đến lúc này đã trở nên thoài mái hơn. Khi đã trượt thành thục cô có cảm giác như cơ thể mình đang bay lên, không khí vun vút bay qua bên tai, cơ thể như nhẹ bẫng, càng trượt càng nhanh, bước chân cũng tự nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn.
Nhóc Trịnh luôn mỉm cười dẫn cô trượt theo, thỉnh thoảng quay ngược người trở lại, nắm lấy tay cô, nụ cười rạng rỡ như trôi vào tim cô, như ánh đèn sáng rực trong đêm tối làm tiêu tan mọi nỗi buồn. Vu Tiệp cuối cùng đã reo lên vui sướng, vui quá, nhanh nữa, nhanh nữa đi.
Nhóc Trịnh thấy vẻ sung sướng của cô thì mọi nỗi lo âu đều tan biến, cô đã vui trở lại rồi.
Hai người bay lượn tự do trong sân trượt như một cặp tình nhân đang tận hưởng niềm hạnh phúc, tiếng cười vui vẻ và ánh mắt luôn chăm chú nhìn nhau khiến những người xung quanh ghen tị, rất nhiều cặp tình nhân trẻ khác cũng đòi phải giống họ, trượt thật nhanh và thật giỏi.
Sau gần một tiếng cùng nhau trượt băng vui vẻ hai người hào hứng cùng nhau rời khỏi đó.
Trịnh Phong đưa cô ra khỏi trung tâm bách hóa, ngắm nhìn gương mặt đỏ bừng của Vu Tiệp thì khẽ nở một nụ cười trong lòng: “Mệt không?”. Vu Tiệp khó khăn lắm mới hít thở bình thường trở lại được đáp: “Cũng được, lâu quá không vận động rồi”.
“Về tắm một cái, bảo đảm đêm nay ngủ sẽ ngon”. Nhóc Trịnh đưa tay vén phần tóc mái bết dính mồ hôi cho cô, vẻ mặt xót xa, cậu vẫn thích một Vu Tiệp nhưng tràn đầy sức sống trước kia, gần đây cô rất giống một con búp bê robot bị hỏng, thỉnh thoảng lại ngừng hoạt động vô duyên vô cớ, cậu không thích thấy cô như vậy.
Vu Tiệp cười, gật đầu cảm kích: “Cám ơn, hôm nay tôi rất vui!”. Tâm trạng cô trong buổi tối hôm nay đúng là vui nhất trong mấy hôm gần đây. Nhóc Trịnh đối với Vu Tiệp rất ân cần khiến cô không biết nói gì hơn.
“Cậu vui, nên tôi vui”. Giai điệu quen thuộc trong một bài hát nào đó bật ra khỏi miệng cậu, nhưng lại nghe rất hay, nhóc Trịnh đáng yêu, đúng là làm cho ai ai cũng yêu mến.
Nhóc Trình vui vẻ dẫn Vu Tiệp sang đường để bắt xe buýt về trường.
“Tít tít”. Âm báo quen thuộc của tin nhắn vang lên, nhóc Trịnh cảm thấy bàn tay nhỏ bé bên cạnh mình đang run rẩy, cậu quay sang nhìn Vu Tiệp, gương mặt cô không chút biểu cảm, vẫn nhìn thẳng về phía trước với vẻ mặt thản nhiên, chăm chú nhìn dòng xe đang lướt nhanh hai bên đường. Nhóc Trịnh cúi xuống nhìn hai bàn tay đang đan lấy nhau, thấy lòng mình đang có sự thay đổi, nhưng lại không lên tiếng sợ rằng khoảnh khắc này sẽ tan biến.
Vu Tiệp đứng chờ ở trạm xe buýt, có vẻ như lúc nãy cô đã quá vui, nên bây giờ bỗng trở nên lặng lẽ, giống như một đóa quỳnh nở muộn trong đêm, lặng lẽ nở ra những đóa hoa thơm ngát.
“Cậu có tin nhắn”. Nhóc Trịnh không kiềm chế được, đành lên tiếng nhắc nhở.
“Tin nhắn rác, gần đây toàn bị thế, phiền phức”. Vu Tiệp cười thờ ơ, vẫn không định mở di động ra xem.
“Cậu có thể gọi 10086 để báo mà”. Nhóc Trịnh nắm bàn tay lạnh giá kia, đêm nay có gió, xem ra mùa thu sắp đến rồi.
“Mặc kệ nó là được rồi, tôi không muốn phiền phức đến thế”. Vu Tiệp bỗng đưa tay chỉ Trịnh Phong, xe đến rồi.
Hai người lần lượt lên xe, Trịnh Phong đứng ở đầu xe bỏ tiền xu vào, còn Vu Tiệp đi xuống dưới tìm ghế ngồi. Trịnh Phong tìm mãi không thấy có đồng tiền lẻ nào trong túi, nên đành đứng ở gần cửa xe, chờ những hành khách kế tiếp lên để đổi.
Sau khi đổi tiền xong Trịnh Phong đi tiến xuống phía dưới, liếc thấy Vu Tiệp nhanh chóng nhét di động vào túi quần jeans, cậu thoáng ngập ngừng, mỉm cười tiến đến, ngồi xuống chiếc ghế trống cạnh cô.
Vu Tiệp cười khẽ với cậu, ánh mắt lại tràn ngập tâm sự, không phải tin nhắn cô đang đợi.
Nhóc Trịnh nắm lấy tay cô, khẽ đặt lên đùi mình: “Mệt rồi, ngủ một chút đi, đến trường tôi sẽ gọi”. Tay kia khẽ kéo đầu cô tựa lên vai mình.
Vu Tiệp ngoan ngoãn dựa vào vai cậu, nhắm mắt lại, mọi xúc cảm trên gương mặt đều tan biến, cô không thể mỉm cười thêm được nữa.
Nhóc Trịnh cảm thấy cơ thể cô đang dần thoải mái hơn, nhưng trong lòng cậu lúc này lại như có tảng đá nghìn cân đè nặng, cô đang đợi điện thoại của ai đó! Cô đang phiền muộn vì ai đó! Ngoài người đó thì còn có thể là ai khác? Một câu hỏi vốn đã có đáp án, nhưng lại khiến cho tâm trạng vui vẻ của cậu phủ một lớp buồn phiền.
Hai người, hai tâm trạng, dựa vào nhau trong chuyến xe buýt ấy, đêm đầu thu sao khung cảnh bỗng trở nên mù mịt đến thế!
Chương 37: Ai đang hành hạ trái tim ai
Tuần này Vu Tiệp bỗng trở nên bận rộn, chỉ cần là phong trào của lớp thì cô đều đăng kí tham gia, thời gian biểu của cô chật kín ngay cả thời gian dư thừa cũng không có, đến nhóc Trịnh cũng bắt đầu than thở sao cô lại bận rộn đến thế.
Vu Tiệp an ủi cậu qua điện thoại.
“Phong trào của lớp tôi chưa bao giờ tham gia, thầy chủ nhiệm đã nhắc nhở mấy lần rồi, mình cũng phải có một vài biểu hiện trước khi tốt nghiệp chứ”. Tưởng tượng ra vẻ nhăn nhó trên khuôn mặt nhóc Trịnh, cô thấy mình có phần không nhẫn tâm.
“Cuối tuần trước cậu chưa về nhà, cuối tuần này cậu có về không?”.
“Tối thứ Tư tôi phải về một chuyến”, Vu Tiệp khẽ đáp lại.
“Nhà có chuyện gì à?”. Thứ Tư, không phải cuối tuần, vậy về làm gì nhỉ. “Có cần tôi đưa cậu về không?”.
“Không cần đâu, buổi chiều tôi có tiết thực hành, nên sẽ tan học sớm”. Cô cười, từ chối khéo léo.
“Ừ, vậy cuối tuần tôi lại đưa cậu về”. Cậu thích cảm giác cô khẽ vịn vào eo mình, như thể đang dựa dẫm vào cậu vậy. Vì vậy Trịnh Phong rất thích dùng xe đạp leo núi đưa Vu Tiệp về nhà.
“Ừ”. Vu Tiệp nói xong rồi cúp máy.
Cô mở điện thoại nhìn bảng lịch trên đó, ngày quen thuộc sắp đến rồi.
Chiều thứ Tư, vừa tan học là cô về nhà ngay.
Bố mẹ đều chưa đi làm về, Vu Tiệp vào nhà tắm gội, thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Cô ngồi trong phòng khách đợi, tiếng đồng hồ tích tắc, vang vọng bên tai nghe đến phát phiền.
Cuối cùng mọi người đã về, ông Vu thấy Vu Tiệp đang ngồi trong nhà thì gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên: “Ủa, hôm nay không đi học à? Sao con lại về thế?”.
“Buổi chiều con có tiết thực hành, nên về lấy đồ đạc”. Vu Tiệp trả lời bố.
Ông Vu không nói gì, bà Vu thay giày rồi hỏi con gái với vẻ quan tâm: “Muốn ăn gì không? Mẹ ra ngoài mua?”.
“Cái gì cũng được ạ”. Khuôn mặt Vu Tiệp lộ rõ vẻ thất vọng, sao vậy, hôm nay vẫn ăn cơm ở nhà ư? Chẳng lẽ cả nhà không ai nhớ? Đến bên nhà họ Tấn cũng không có động tĩnh gì sao? Vu Tiệp ủ rũ đặt chiếc điều khiển ti vi xuống, chui vào phòng mình.
Hôm nay là sinh nhật Tấn Tuyên, tại sao mọi người đều không có phản ứng gì, không nên như vậy, năm nào vào ngày này, nhà họ Tấn cũng mời gia đình cô đến dùng cơm, đó là thói quen không đổi suốt bao năm nay. Chẳng lẽ mọi người đều không nhớ, giống như họ đã luôn bỏ qua sinh nhật của cô, lẽ nào sinh nhật của Tấn Tuyên cũng trở nên bình thường rồi sao?
Bên ngoài văng vẳng giọng nói của Vu Lâm, vừa vào nhà, cô đã hét toáng lên: “Bố mẹ, dì Châu vừa gọi cho con, tối nay họ mời nhà mình sang đó ăn cơm, hôm nay là sinh nhật của Tấn Tuyên”.
“Ôi cha, xem này, mẹ lú lẫn mất rồi, quên cả sinh nhật nó, Tú Liên này cũng thật là, sao không nhắc tôi chứ”. Giọng bà Vu vang lên ngay sau đó.
Tim Vu Tiệp thắt vào rồi lại thả ra nhẹ nhõm, như thể cô đang chơi tàu lượn siêu tốc vậy, thì ra vẫn có người nhớ, cô bỗng thấy tâm trạng mình vui hẳn lên.
“Tiểu Tiệp, ra đây, đến nhà Tấn Tuyên”. Mẹ cô gõ cửa.
“Vâng!” Vu Tiệp đáp lại rồi nhanh chóng nhảy xuống giường, cố kiềm chế con tim đang đập loạn nhịp của mình, chầm chậm mở cửa bước ra, chỉ là đến nhà họ Tấn thôi mà, cần gì phải vui sướng như thế. Đương nhiên, được gặp dì Châu là cô đã thấy vui rồi, được ăn những món dì làm, và cả chú Tấn, lâu quá rồi không chơi cờ với chú rồi, Vu Tiệp tự tìm ra cho mình đủ thứ lí do khiến cô thấy vui sướng khi đến nhà họ Tấn để biện hộ cho tâm trạng của mình, phải, đã lâu quá rồi cô không đến đó.
Con mèo hoang nhỏ bé đáng yêu này, lại rất vui lòng tự mình nhảy vào hang sói! Hết thuốc chữa rồi, hết thuốc chữa rồi!
Đến nhà họ Tấn, Vu Tiệp không dám nhìn lung tung, nhưng cô không hiểu tại sao tim mình lại có cảm giác co thắt dữ dội, sau khi chào dì Châu và chú Tấn xong, cô ngồi ngay ngắn trong phòng khách chờ đợi. Vẫn không thấy bóng dáng Tấn Tuyên đâu, cửa phòng anh cũng khép chặt. Tấn Tuyên vẫn chưa về? Đã hơn sáu giờ rồi, lẽ nào lại tăng ca? Hôm nay là sinh nhật anh ta mà, vẫn bận thế ư? Vu Tiệp ngồi nhấp nhổm không yên.
“Tấn Tuyên vẫn chưa về ạ?”. Vu Lâm kéo dì Châu ra hỏi, tim Vu Tiệp cũng thấp thỏm theo bóng hai người.
Dì Châu chưa kịp đáp thì cửa phòng Tấn Tuyên đã mở toang, tim Vu Tiệp hẫng đi một nhịp, hô hấp trở nên khó khăn, bóng dáng cao gầy của anh hiện ra ở ngưỡng cửa, Vu Tiệp khẽ nuốt nước bọt, mọi căng thẳng đều tràn hết vào lồng ngực, tiến vào trái tim, trong chớp mắt cô đờ ra mất ba giây rồi cố gắng nhìn vào màn hình ti vi.
“Về rồi, lúc nãy đang ở trong phòng làm việc”. Tấn Tuyên cười khẽ, trả lời Vu Lâm, lên tiếng chào hỏi ông bà Vu, phớt lờ Vu Tiệp đang lặng lẽ ngồi trên salon, khiến trái tim cô lại tiếp tục hẫng đi một nhịp.
“Em bảo rồi mà, thấy anh rời công ti sớm lắm, Lâm Ngữ Âm còn gào lên nói không tìm thấy anh”. Vu Lâm ôm vai anh, chọc ghẹo.
Tấn Tuyên gõ nhẹ vào đầu cô, kề sát tai cô thì thầm nói nhỏ điều gì đó, Vu Lâm đỏ mặt đẩy đẩy vai anh, lên tiếng uy hiếp: “Không được nói bậy”.
Vu Tiệp đan các ngón tay vào nhau, lặng lẽ ngồi trên salon, không nhúc nhích, đồng tử mắt cũng không hề chuyển động, nhưng những tiếng thì thầm đùa nghịch của hai người bọn họ như gai đâm vào tim cô, đau nhói, họ có bí mật!
“Ăn cơm thôi!”. Dì Châu gọi với ra từ phòng ăn.
Vu Tiệp đứng lên đi vào, đụng phải Tấn Tuyên từ phòng vệ sinh đi ra, cô bỗng thấy căng thẳng, vờ ra vẻ trấn tĩnh, Tấn Tuyên hơi gật gật đầu rồi để cô đi qua, không nói gì, không đụng vào cô, không gì cả.
Cả bữa cơm mọi người đều nói chuyện rất vui vẻ, hai nhà lâu không gặp nhau nên có rất nhiều chuyện muốn nói.
Nhưng người ăn không ngon miệng nhất lại là Vu Tiệp, cô lặng lẽ thưởng thức tài nghệ nấu nướng của dì Châu, thỉnh thoảng lại mỉm cười và trả lời khi có những câu hỏi về mình, ánh mắt luôn nhìn thẳng vào món cá chua ngọt trước mặt.
Nhưng kì lạ hơn là Tấn Tuyên, hôm nay anh là người đặc biệt nhất, mọi người đều xoay quanh anh trò chuyện, nhưng Tấn Tuyên lại rất ít lời, chỉ mỉm cười tham gia vào đề tài của mọi người, thỉnh thoảng lại chen vào vài câu hóm hỉnh, thái độ của anh hôm nay bỗng khiến mọi người thấy không mấy thích ứng, Tấn Tuyên hôm nay rất chững chạc.
“Tôi nói thật đấy, Tấn Tuyên như thế này làm tôi rất lo”, di Châu bỗng than vãn, “Khi nào thì nó mới chịu có bạn gái thực sự đây?”.
Tay Vu Tiệp khẽ run, ngay cả đũa cũng không cầm chặt, món cá lại rơi vào đĩa, cô vội vàng gắp nó lên.
Tấn Tuyên ngước lên, liếc Vu Tiệp một cái thật nhanh, không nói gì.
“Tiên lập nghiệp, hậu thành gia, con trai bây giờ đều phải có chí lớn cả”, ông Vu lên tiếng.
“Lập nghiệp cái gì chứ, tôi chỉ mong nó thường xuyên về nhà ăn cơm, kết hôn sớm, tôi muốn có cháu bế lắm rồi”. Dì Châu khẽ thở dài nói tiếp: “Nhà bác Tôn đối diện lại có thêm một cô cháu gái, thật ngưỡng mộ”.
“Tú Liên, cậu thích con gái đến thế sao, không có con gái nên muốn có cháu gái à?”, bà Vu khẽ vỗ tay bạn mình, cười nói.
“Haizzz, tôi chỉ thích hai cô con gái nhà các cậu, Tấn Tuyên nếu có bản lĩnh cưới một đứa về thì tôi chả phải lo gì nữa”, dì Châu cười, nắm tay bà Vu.
Mọi người đều ngẩn người rồi cùng cười phá lên, Vu Lâm càng hét lớn: “Ôi trời, trước kia còn nói hai đứa vẫn bé chưa cho đính hôn với nhau, bây giờ lớn rồi mẹ con lại bảo không tính nữa”.
Vu Tiệp vẫn trầm mặc như thể người vô hình, còn Tấn Tuyên chỉ nở một nụ cười bí ẩn, khẽ nhấp một ngụm rượu vang, ánh mắt lén lút xuyên qua chiếc li nhìn về phía đối diện, lấp lánh nụ cười.
“Vậy gả Vu Lâm sang đây là được”, dì Châu tiếp lời.
Vu Lâm lại cau mày: “Tấn Tuyên có thèm để ý đến con đâu, đã có thiên kim tiểu thư để mắt đến anh ấy rồi”, câu nói ấy lại làm dấy lên một làn sóng mới.
“Thiên kim tiểu thư nào?”. Bố mẹ anh và bố mẹ cô đều rất quan tâm đến vấn đề này.
“Tiểu Lâm”. Tấn Tuyên mỉm cười, thị uy Vu Lâm bằng ánh mắt.
Vu Tiệp thấy lòng mình nặng nề, quả nhiên là bí mật đã được công khai, anh chỉ giấu người nhà thôi. Cô cố nuốt một thìa cơm, sao khô quá, lại còn đắng nữa, gạo gì mà khó nuốt thế này, Vu Tiệp cố nhai thật kĩ rồi nuốt xuống, nhưng vẫn rất khó nhọc, khó đến nỗi nước mắt cô muốn trào ra.
“Lâm Ngữ Âm, thiên kim tiểu thư của sếp công ty con”. Vu Lâm bất chấp vẻ dọa dẫm của Tấn Tuyên, vẫn hồn nhiên trả lời.
“A! Ồ!”. Người lớn đã bắt đầu hiểu ra vấn đề.
“Nghe nói Tiểu Chung phòng kế hoạch cũng rất tốt, lại chăm sóc đặc biệt đến Vu Lâm”. Tấn Tuyên cười khẽ rồi lắc đầu, nhấp thêm một ngụm rượu.
“Tiểu Chung nào?”. Ông bà Vu lập tức căng thẳng: “Tiểu Lâm yêu rồi à?”.
“Tấn Tuyên”. Vu Lâm cuống lên, trừng mắt nhìn anh, nhưng Tấn Tuyên chỉ cười mà không đáp, ánh mắt lại nhìn Tiểu Tiệp với vẻ mặt kì quặc, khẽ chớp chớp mắt, nụ cười càng hiện rõ trên môi anh.
“Nhà chúng tôi ấy à, cũng chẳng trèo cao đến thiên kim tiểu thư gì đó đâu, ngoan ngoãn như Tiểu Tiệp đây là tôi thích rồi”. Dì Châu bỗng thốt ra một câu, đẩy hết mọi chuyện về phía Vu Tiệp.
Vu Tiệp ngẩn người, ngước lên, nhìn hai bên cha mẹ đều có vẻ mặt rất khác nhau, rồi lại nhìn nét thờ ơ của Vu Lâm, cuối cùng là Tấn Tuyên, cô hơi run, ánh mắt anh không còn vẻ thoải mái như trước, mà bỗng trở nên rất sâu lắng, gương mặt không chút biểu cảm, khiến người ta không tài nào đoán ra những suy nghĩ trong đầu anh lúc này.
“Mẹ, mẹ lo nhiều quá rồi. Không chừng Tiểu Tiệp cũng yêu rồi”. Tấn Tuyên nhướn môi, mỉm cười với cô.
Tim cô bỗng nhiên thắt lại, cô nghiến chặt răng, cố gắng nặn ra một nụ cười, khẽ lắc đầu.
Dì Châu và bà Vu lại căng thẳng: “Tiểu Tiệp, con cũng yêu rồi à?”.
Bà Vu nói: “Có phải cậu bé lần trước đưa con về?”.
Vu Tiệp khẽ lắc đầu, hạ giọng nói: “Không ạ”. Cô không yêu đương gì hết, không hề, biết chưa? Vu Tiệp không biết câu trả lời đó là cho ai nghe, nhưng cô phải nói, chí ít trái tim cô bảo phải nói thế.
“Thật không?”. Bà Vu vẫn không yên tâm, Tiểu Tiệp lại khẳng định lần nữa: “Mẹ, con không yêu đương gì mà”. Yêu thì có gì hay ho chứ, đau khổ, khó chịu, nếu có thể thì cô chẳng thèm đếm xỉa đến thứ quỷ quái đó, Vu Tiệp ai oán nghĩ trong lòng.
Tiểu Lâm khẽ hừ một tiếng, trao đổi ánh mắt kì quái với Tấn Tuyên. Cô không tin Trịnh Phong chỉ là bạn học với Vu Tiệp, đúng chứ, thấy ánh mắt tán đồng của Tấn Tuyên, Tiểu Lâm khẽ cười.
Vu Tiệp không muốn nói gì nữa, cô cảm thấy con tim đã mệt mỏi, nhưng miệng vẫn cố nhai cơm thật nhanh, bữa cơm này cô không nuốt nổi, ăn nhanh nhanh rồi về nhà!
Đề tài đó cuối cùng cũng khép lại, mọi người lại nói về những chuyện khác.
Kết thúc bữa cơm, một chiếc bánh kem trang trí đẹp mắt được mang lên, mọi người đều vui vẻ nhìn Tấn Tuyên ước nguyện, cắt bánh kem để chia sẻ những điều ngọt ngào.
Bữa ăn kết thúc, người lớn để bọn trẻ ngồi chơi với nhau, các bà thì bận rộn lo dọn dẹp bãi chiến trường, còn các ông thì uống trà trò chuyện trong phòng khách.
Vu Lâm kéo Tấn Tuyên chui vào phòng anh, chỉ còn một mình Vu Tiệp lặng lẽ đến ban công tận hưởng cảnh đêm, không ai làm phiền ai.
Ngồi nói chuyện được một lúc thì ông Vu giục hai chị em ra về, bốn người nhà họ Vu chào tạm biệt rồi ra về.
Vu Tiệp im lặng ra cửa, phía sau lưng vẫn nghe thấy tiếng Vu Lâm đang thì thào uy hiếp Tấn Tuyên: “Anh mà còn nói bậy nữa thì cẩn thận em mách chuyện anh và đại tiểu thư đó”.
Tấn Tuyên chỉ cười: “Em nghĩ anh có sợ không?”.
Phải, đã là sự thực rồi thì còn sợ gì Vu Lâm thêm mắm dặm muối. Vu Tiệp hít một hơi thật sâu rồi tiến đến thang máy, ấn nút, không hề quay đầu nhìn lại.
Cả nhà họ chào tạm biệt nhà họ Tấn rồi vào cùng đi vào trong đó.
Vu Tiệp mệt mỏi dựa vào vách thang máy, cảm thấy dạ dày hơi khó chịu, bụng cũng hơi đau, bữa cơm này ăn thật là khó nhọc.
Ông Vu bỗng cất tiếng hỏi: “Hai đứa đều yêu đương rồi à?”.
“Không ạ”. Vu Lâm và Vu Tiệp đồng thanh, cho dù chuyện này là có thật thì bây giờ cũng không phải là lúc để họ thừa nhận, Vu Lâm và Vu Tiệp nhìn nhau, nhưng Vu Tiệp lại không muốn quan tâm đến những ám hiệu trong mắt của Vu Lâm.
“Muốn yêu thì cũng phải thận trọng, Tiểu Tiệp còn nhỏ, tốt nghiệp rồi hẵng tính”, ông Vu quay đi.
“Tít tít…” Di động của Vu Tiệp báo có tin nhắn, bố mẹ cô nhìn nhau, không nói gì.
Vu Tiệp lấy di động ra nhìn, tay cô bất giác run lên, Tấn Tuyên!
“Đợi anh ở công viên!”.
Mờ ám Mờ ám - Hốt Nhiên Chi Gian