Love is like a roller coaster,

Once you have completed the ride,

you want to go again.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 35 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 533 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:41:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30 - 31
HƯƠNG 30: NỤ HÔN DỊU DÀNG TRONG BÓNG ĐÊM
Hả? Bị bảo vệ phát hiện rồi sao? Hai người đều đờ ra.
Vu Tiệp sợ tái mặt, mở to mắt nhìn, Trịnh Phong thổi tắt hết những ngọn nến, vội vàng nhảy đến tắt công tắc các dây điện, trong phòng lập tức lại tối mịt.
Trịnh Phong khẽ kéo các dây bóng đèn xuống, cuộn bừa lại cho gọn rồi chạy đến đẩy cô cùng trốn xuống bên dưới bục giảng.
Giọng nói bên ngoài văng vẳng: “Ai đang ở trong đó? Ra ngay.”
Vu Tiệp bịt chặt miệng, căng thẳng quỳ dưới bục giảng, lo lắng nhìn Trịnh Phong, chỉ thấy ánh mắt cậu đang tỏ ý an ủi mình, cậu khẽ gật đầu ra hiệu sẽ không sao đâu.
Thậm chí đã nghe thấy tiếng bước chân ngoài kia mỗi lúc một gần, bảo vệ đã lên lầu hai rồi!
Căng thẳng đến nỗi cô không dám hít thở mạnh, cảm thấy bàn tay phải trên đùi ấm hẳn, vội vàng ngẩng lên và nhìn thấy một đôi mắt đang cười, trong bóng đêm càng sáng rỡ hơn, như thể đang phát xạ liên tục, và bàn tay to lớn truyền đến cô một sự an ủi dịu dàng.
“Thầy…” Một giọng nói lúng túng đột nhiên vang lên. Vu Tiệp và nhóc Trịnh ngạc nhiên nhìn nhau, bên ngoài vẫn còn ai khác?
“Hai người lén lút thậm thụt trốn ở đây làm gì hả?” Thầy giám thị lên tiếng trách mắng.
“Chúng em… chúng em đang định đi về.” Một giọng nam run rẩy, có lẽ đang sợ chết khiếp.
“Khoa nào?” Thầy giám thị vẫn tức giận.
“Thầy ơi, chúng em không làm gì cả, chỉ nói chuyện mà quên mất thời gian thôi.” Giọng nam lên tiếng van xin, bên cạnh còn có một âm thanh nho nhỏ, giống như tiếng nấc nghẹn của một bạn gái, chắc cũng hoảng sợ lắm.
“Tối mờ mịt thế này mà nói chuyện gì ở ban công?” Thầy giám thịt có lẽ là người trung niên, ghét nhất là bọn học sinh làm chuyện bậy bạ, “Lúc học thì chả thấy các cô cậu chăm chỉ bao giờ, cưa gái thì lại giỏi giang lắm, khoa nào đấy?”
“Quản trị… kinh doanh…” Giọng nam sinh mỗi lúc một nhỏ.
“Tên?” Bọn họ đúng là xui xẻo, lần này gặp phải tướng quân mặt sắt rồi.
“… Phương Tuấn.” Cậu chàng ấp úng hồi lâu, cuối cùng vẫn phải nói ra.
Vu Tiệp nhìn Trịnh Phong, mà cậu thì còn đang cười trộm, nếu họ bị tóm thì chết chắc.
Lại dạy dỗ một lúc lâu, cuối cùng thầy giám thị cũng chịu thả họ đi, hình như thầy vẫn chưa yên tâm mà còn dùng đèn pin chiếu lung tung một lúc nữa.
Ánh sáng chiếu vào bức tường khiến Vu Tiệp lại thót tim, liệu họ có bị phát hiện không?
Cuối cùng, mọi thứ cũng yên tĩnh, tất cả đã đi hết.
Vu Tiệp vẫn ngồi im không nhúc nhích, chỉ sợ họ chưa đi xa, tai dỏng lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
“Họ đi rồi.” Nhóc Trịnh bỗng lên tiếng khiến cô giật bắn mình.
Trong bóng tối không nhìn rõ mặt cậu, nhưng dưới bục giảng chật hẹp, hai người vai chạm vai, trái tim cô bỗng đập loạn, rất muốn rời khỏi cái nơi chật chội này ngay lập tức.
Tách, nhóc Trịnh bật lửa lên, đốt ngọn nến trên bánh sinh nhật, ánh sáng lại sáng bừng trong bóng đêm, ngọn nến nhỏ xíu lập lòe, cô có thể nthấy rõ bóng chiếc mũi cậu được chiếu sáng, trên làn da còn phủ một lớp mồ hôi mỏng.
“Mặt cậu… đỏ quá…” Nhóc Trịnh chạm nhẹ vào mặt cô, như được thoa một lớp phấn hồng, khiến người khác chỉ muốn cắn một cái.
Gương mặt nóng rực bị ngón tay mát lạnh của cậu chạm khẽ, cảm giác kỳ lạ như bị điện giật, Vu Tiệp thấy mặt mình nóng hơn, thậm chí đến hai vành tai cũng nóng rực, cô khẽ tránh sang bên vì sự thân mật của cậu khiến cô thấy không quen tí nào.
“Thích món quà của tôi không?” Nhóc Trịnh dịu dàng hỏi.
Vu Tiệp nhìn nụ cười ấy, tim lại bất giác đập loạn, giọng nói cũng trở nên rất kỳ quặc: “Th… thích…” Đừng thế mà, đã đủ choáng lắm rồi, cậu cứ nhìn cô bằng ánh mắt như thế nữa thì cô sẽ say mất.
Tay cậu lại vuốt ve gò má cô, bàn tay mát lạnh đã hút cạn hơi nóng trên mặt cô nhanh chóng khiến cô run rẩy toàn thân, đôi tròng mắt sáng như đá quý kia quyến rũ tâm trí cô, khiến cô hoảng hốt tránh mặt đi, nhưng tay cậu khẽ dùng sức, cô đành phải nhìn thẳng cậu.
“Vu… Tiệp…” Giọng nhóc Trịnh bỗng trở nên khàn khàn, nhưng thể âm thanh gặp phải chướng ngại vật trong cổ họng, rời rạc phát ra, “Tôi rất muốn…”
Vu Tiệp hoảng loạn đến mức tay chân lập cập, ánh mắt cậu dồn ép cô quá, trái tim bị ánh mắt ấy kéo ra khỏi lồng ngực, vất vả cố gắng giữ sự trấn tĩnh, “ừ” lên một tiếng, nhưng âm thanh đã bộc lộ sự căng thẳng trong lòng.
Ngón tay cậu chầm chậm trượt xuống cằm cô, khẽ nâng mặt cô lên, ánh sáng nhảy múa đổi mọi góc độ trên mặt cậu, gương mặt đẹp trai ấy dần dần tiến sát lại, Vu Tiệp rối bời chỉ biết yếu ớt thốt ra một tiếng: “Đừng…”
Nhưng sự cự tuyệt của cô đã bị nụ hôn dịu dàng của cậu phong kín!
Cô sợ đến mức giật lùi lại, trong tích tắc đã tựa sát vào tấm bảng đen, đầu cũng cộp vào đau điếng.
“Cẩn thận!” Nhóc Trịnh kéo cô vào lòng, tay vuốt nhẹ vào phía sau gáy cô.
Vu Tiệp nóng bừng toàn thân dán sát vào ngực cậu, vành tai nóng hực nghe rõ nhịp tim đập “thình thịch” của cả hai trong bóng đêm, rồi nhịp đập của hai trái tim dần dần hòa thành một.
“Tôi thật sự rất thích cậu.” Nhóc Trịnh chậm rãi cúi đầu xuống, chạm vào má cô, trong ánh nến dần yếu ớt, tiếp cận đôi môi cô.
Không thể, cậu nhỏ hơn cô, cậu là em trai, không thể. Đầu óc Vu Tiệp choáng váng, da thịt lại cảm nhận được hơi ấm của đôi môi cậu, kích thích mạnh vào thần kinh cô.
Bỗng một cơn gió tràn qua, ngọn nến cuối cùng đã bị thổi tắt, trong bóng tối, đôi môi mềm mại nóng hổi chạm vào môi cô, dìm sạch mọi cự tuyệt và kinh hoảng của cô. Cơ thể cô muốn tháo chạy, nhưng một đôi tay thon chắc và mạnh mẽ đã giữ chặt eo cô lại, tê dại, khiến cô không nén được phải hít mạnh một hơi.
Không cưỡng ép, không chiếm đoạt, nụ hôn dịu dàng chỉ quyến rũ cô, nuốt mất từng chút từng chút ý thức của cô. Trong bóng đêm, không thấy rõ mặt cậu, nhưng lại lĩnh ngộ được tình yêu dịu dàng cố kìm nén của cậu, một cảm giác được yêu thương chiều chuộng ấm áp bao bọc lấy cô, khiến trái tim khô cứng của cô mềm dịu hẳn.
Một lúc lâu sau, đúng lúc cô tưởng mình sắp ngạt thở đến nơi, thì cậu đã nhẹ nhàng buông cô ra.
Trong bóng tối, hai người đều không dám lên tiếng, chỉ có thể lắng nghe hơi thở rối loạn của cả hai.
Ngón tay cậu chạm nhẹ môi cô, mát lạnh trên đôi môi nóng rực, khiến tim cô càng đập loạn nhịp, sự mờ ám cực độ này thậm chí còn khiến người ta không chịu nổi hơn cả nụ hôn ban nãy, hơi thở cô càng gấp gáp.
“Cảm giác này kỳ diệu quá.” Cậu kề sát tai cô, thì thầm.
Toàn thân nóng hực, cô xấu hổ đẩy nhẹ cậu ra, cũng may cậu không nhìn thấy trong bóng tối này, chắc bây giờ cô đã đỏ cả toàn thân như con tôm luộc rồi. Họ lại nấp dưới chỗ chật hẹp này… Cứ nghĩ đến sự thân mật ban nãy là cô lại càng xấu hổ.
“Chúng ta… về thôi!” Cô cần bình tĩnh, đêm nay có quá nhiều bất ngờ rồi, trong đầu giờ đã rất rối loạn! Cô bắt đầu thấy không biết phải đối mặt với cậu thế nào.
Nhóc Trịnh am hiểu lòng người cuối cùng đã quay lại, cậu gật đầu, đặt bánh kem vào lại hộp để cô mang về ăn, rồi dẹp tất cả bóng đèn lẫn dây điện vào trong ba lô, dọn dẹp xong tất cả, cậu nắm tay cô ra khỏi phòng học, tất cả lại trở về bình thường.
Trong trường tối mịt, đã qua giờ tắt đèn từ lâu.
Nhóc Trịnh kéo cô lặng lẽ đến dưới ký túc xá của cô, cửa đã đóng, thấy vẻ mặt lo lắng của cô, cậu mỉm cười an ủi: “Đừng lo, tôi biết có một chỗ vào được, theo tôi đi.”
Nhóc Trịnh dẫn Vu Tiệpvòng qua phía sau tòa nhà, bức tường phía sau có một con đường nhỏ dẫn thẳng lên lầu. Nhóc Trịnh chỉ lên phía trên ban công của con đường: “Có thể lên trên từ chỗ này.”
Vu Tiệp liếc nhìn cậu, đúng thật là có thể lên lầu hai, nhưng cửa sổ trên đó luôn đóng chặt, cho dù lên được cũng không vào được.
“Yên tâm, tôi đã nhờ người mở cửa sổ rồi.” Nhóc Trịnh mỉm cười đầy tự tin, thì ra cậu đã có chuẩn bị từ lâu.
“Nào, tôi đẩy cậu lên.” Cậu nửa quỳ xuống, để cô trèo lên lưng cậu để lên trên.
Vu Tiệp giữ lấy vai cậu, đang định trèo lên thì đằng sau bỗng có tiếng gọi: “Vu Tiệp!” khiến cô giật bắn mình, ngã nhào xuống, đập vào bức tường.
Nhóc Trịnh vội quay lại, cô cũng nhìn ra phía sau, bỗng thấy lạnh toát, lại… lại là Tấn Tuyên!
Trước mắt tối sầm, sao anh lại ở đây? Trời ơi, nhất định là cô hoa mắt rồi.
Nhưng tiếp sau đó, bóng ảo ấy lao đến trước mặt họ, giáng mạnh một cú đấm lên một bên mặt của nhóc Trịnh, Trịnh Phong ngã nhào xuống đất.
“A… dừng lại!” Vu Tiệp sợ hãi kêu thét, không phải nằm mơ, mà thực sự là Tấn Tuyên!
Chương 31: Lửa ghen của sói
Tấn Tuyên chồm đến, lại đấm vào đầu Trịnh Phong một cú rất mạnh, Trịnh Phong ngã sóng soài, khổ sở đưa tay lên che chắn. Đôi mắt Tấn Tuyên thoáng lóe lên một cơn lửa giận kinh khủng,giống như một con sư tử bị chọc giận,những nắm đâm giáng xuống người Trịnh Phong như mưa.
Vũ Tiệp cuối cùng đã hoàn hồn, hét lên rồi chạy đến kéo Tấn Tuyên vần đang hăng máu ra: "Dừng tay, dừng tay, anh điên rồi!
Ba người dồn thành một đông hỗn loạn, xen lẫn vào đó là nhưng tiếng kêu thét và rên rỉ.
Trên lầu vang lên tiêng hét tức giận: "Ai kêu hét cái gì dưới đó vậy?Có để cho người ta ngủ không, muốn cãi nhau thì biến đi chỗ khác!" Một số người còn thò đầu ra: "Đứa nào đấy? Nửa đêm nửa hôm, bị thần kinh à?" "Mẹ kiếp, thằng nào?"
"#$~%$$#%~#$Vo#~Vo$~#$$#..
Vu Tiệp ngước lên thấy từng ô cửa sổ bật sáng đèn, cổng chính tòa nhà ký túc cũng sáng lên thì nghĩ, Tiêu rồi, dì quản lý ký túc sắp ra rồi, nếu bị tóm được thì chết. Cô lao đến cố hết sức kéo Tấn Tuyên vần đang đè lên người Trịnh Phong ra: "đừng đánh nữa, sắp có án mạng rồi!" Rồi dìu Trịnh Phong lên, trừng mắt với Tân Tuyên "Còn khống chạy nhanh lên!" Nói xong dìu Trịnh Phong chạy vào chỗ tối.
Tấn Tuyên tóc tai rối bời, liếc nhìn lên lau trên rồi vung vẩy nắm đấm, nhấc túi đựng laptop bị vứt chỏng chơ trên đất lên rồi theo sau.
Ba người hoảng hốt chạy ra vườn hoa trường.
Thấy cuối cùng đã cách xa khu ký túc xá, âm thanh phía xa kia cũng nhỏ dần rồi tắt, Vu Tiệp mới thở phào nhẹ nhòm, ngước lên thấy khóe môi Trịnh Phong đã rách toạc, còn vương vài vệt máu đỏ chói cả mắt, cô lo lắng hỏi: "Sao rồi? Đau không?" Muôn chạm vào nhưng sợ cậu càng đau nên không dám động đến.
Nhóc Trịnh vừa mở miệng đã ho sặc sụa, Vu Tiệp thướng xót vỗ vỗ vai cậu, chắc không bị nội thương chứ? "Tôi... không sao." Nhóc Trịnh muôn mỉm cười để an ủi cô, nhưng khóe môi hễ động đậy lại chạm vào vết thưởng khiến cậu nhăn nhó, hít một hơi thật mạnh, Vu Tiệp thấy thế càng xót xa hơn.
Phía sau vẳng đến tiêng chân của Tấn Tuyên, Vu Tiệp quay phắt lại, trừng trừng nhìn anh, nửa đêm bị thần kinh à, tự dưng vô duyên vô cớ động thủ đánh người, càng nghĩ càng tức, lại thấy anh vẫn nhìn nhóc Trịnh bảng ánh mắt hậm hực thì lửa giận càng bùng lên dữ dội hơn!
"Anh Thần kinh à? Tại sao đánh người ta?" Vu Tiệp đẩy anh thật mạnh! Không thể tin được, anh đã trở nên bạo lực từ khi nào vậy, mà lại còn đánh bạn của cô.
"Cậu ta lôi em đi đâu hả? Muộn thế này mới về mà lại còn trèo tường, nhìn xem em bây giờ giông cái gì?" Tấn Tuyên gầm lên tức tối, lửa giận trong lòng vẫn chưa tan, mà cô lại chỉ trích anh vì thằng nhóc đó.
"Ai cần anh lo!" Vu Tiệp cũng nổi giận, dám to tiêng với cô!
"Chuyện của em, anh đêu phải lo!" Tấn Tuyên túm chặt tay cô, đà biết là thẳng nhóc đó không tốt lành gì mà.
"Làm ơn đi, anh điên đủ chưa?" Vu Tiệp giằng mạnh tay ra đúng là rảnh thật, nửa đêm nửa hôm mò tới lo xem cô đi đâu, lúc anh và đám con gái kỳ quái kia ở cạnh nhau, sao không thấy anh lo cho cô như thế? Tự mình bị động kinh còn định lây sang cho người khác! =.=
Tấn Tuyên nhìn Vu Tiệp vẻ mặt lạnh lùng thì càng thấy tức tối hơn. Vì anh muốn trở vê gấp để mừng sinh nhật với cô, chuyến công tác vừa lo xong là anh đã ngồi xe xuyên đêm để vê nhà, cả buổi tối gọi bao nhiêu cuộc điện thoại mà cô chẳng nghe, vốn tâm trạng không tốt nhưng vẫn muôn chạy đến trường đưa quà cho cô trước mười hai giờ, nào ngờ lại thấy cảnh tượng lúc nãy.
Quả nhiên bị anh đoán trúng, đều do cái thẳng nhóc đuôi đó nên Tiểu Tiệp mới phớt lờ anh, giận điên lên nên chỉ nói chuyện Tiểu Tiệp ở bên tên đó cả buổi tối, lửa tronq lònq đã phun trào dữ dội, lý trí bị thiêu rụi hoàn toàn!
Mắt đứng tròng, hận đến mức răng nghiến ken két, cảm thây rất ngứa tay, chỉ muôn đấm cho tên Trịnh Phong kia một Trận.
"Có phải cậu ta đã làm gì em không?" Tấn Tuyên cứ nghĩ đến Tiểu Tiêp vốn trước nay rất ngoan ngoãn, lại nửa đêm nửa hôm ký túc tắt đèn rồi mới lấm la lấm lết mò về, thì cảm thấy bao nhiêu cảm xúc hòa lan vào nhau, lửa giận bừng bừng.
"Không có." Vu Tiệp trả lời rất nhanh, nhưng vẫn lúng túng liếc nhìn nhóc Trịnh một cái, nhớ đến cảnh thân mật mờ ám trong bóng đêm lúc nãy là mặt lại đỏ lên, hai vành tai cũng nóng rực.
Tắn Tuyên thảy vẻ mặt mờ ám mà lại kỳ quặc của cô thì biến sắc, họ nhất định có gì đó rồi! Chết tiệt, dám động vào Tiểu Tiệp của anh! Tấn Tuyên tròn mắt, lại định xông đến đánh nữa, Trịnh Phong chưa kịp phản ứng gì thì đố đã bị Tấn Tuyên Tóm lấy cố áo nhấc bổng lên, thấy nằm tay của anh sắp giáng xuống thì vội vàng lấy tay che theo phản xạ.
Vu Tiệp hét lên: "Tấn Tuyên, anh dám đánh cậu ấy nữa, tôi sẽ tuyệt giao với anh!"
Tấn Tuyên nghe thê thì co chặt nắm đấm, giận dữ trừng mắt nhìn Trịnh Phong rồi đẩy mạnh cậu ra.Uy Trịnh đứng không vững loạng choạng lùi lại mấy bước.
Vu Tiệp vội lao đến chặn giữa hai người, giang rộng tay bảo vệ nhóc Trịnh, tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, tức tối trừng trừng nhìn Tân Tuyên.
Tấn Tuyên nhìn Vu Tiệp đang đứng bảo vệ Trịnh Phong, dáng nguời mảnh mai lại cô sức giang rộng tay, đôi mắt trừng nhìn anh tràn đầy phẫn nộ và chán ghét, lòng anh càng đau buồn hon, tự lúc nào mà Tiểu Tiệp lại đôi xử với anh như thế vì một người con trai khác? Cô thật sự thích cái tên mặt búng ra sữa kia hay sao? Mẹ kiếp, yếu không chịu nổi gió mà lại còn đánh không lại anh, rõ ràng là muốn giả vờ tội nghiệp yếu ớt trước mặt Vu Tiệp rồi, anh ghét nhất thế loại như thế, có giỏi thì đánh nhau với anh như một nguời đàn ông đi, tại sao nấp sau lưng con gái! Vô cùng khinh bỉ! Khinh bỉ!
Nhưng lửa giận trong lòng dù lớn đến mây, cảm thây khó chịu đến mấy, cũng không thể không chiều theo Vu Tiệp.
"Hôm nay xem như cậu gặp may!" Tấn Tuyên tức tối trừng mắt vói cậu ta, nắm lấy Vu Tiệp rồi kéo cô về phía cổng trường.
"Vu Tiệp!" Nhóc Trịnh không ngó anh lại kéo cô đi nên kêu lên mót tiếng.
"Anh làm gì thê? Kéo tôi đi đâu?" Vu Tiệp cũng tức điên, anh nắm chặt quá, cổ tay cô thấy đau nhói. "Buông tôi ra!" Bị anh lôi đi, cô vừa vùng vằng vừa đánh vào tay anh.
Nhóc Trịnh thây cô phản kháng như thê thì vội lao đến, nắm lây tay kia của Vu Tiệp, không cho Tấn Tuyên đưa cô đi.
"Cậu cút ngay cho tôi, nếu không tôi sê bắt cậu bò về nhà." Tấn Tuyên thây cậu lại dám cướp Vu Tiệp lại thì bừng bừng tức giận, mắt trợn trừng nhìn cậu.
"Anh muốn gây chuyện thì tìm tôi, đừng quấy rối Vu Tiệp." Trịnh Phong không lùi bước, vẫn giữ chặt tay Vu Tiếp không buông.
Tấn Tuyên buông ngay tay Vu Tiệp ra, lao đến đấm vào bụng Trịnh Phong một cái, Trịnh Phong không hề đề phòng bị đấm một cú đau điếng, gập cả lưng lại, Vu Tiệp tức điên lên đá vào Tân Tuyên, đồ bạo lực! Tấn Tuyên chỉ cười hừ một tiếng, vừa định gạt tay Trịnh Phong ra để kéo Vu Tiệp đi thì ai ngờ đâu cậu ta cô nhịn đau, nắm chặt tay Vu Tiệp không buông, còn tay kia co lại giáng vào mũi Tấn Tuyên một cú thật mạnh!
Vu Tiệp sợ điếng người, hét lên, hoàn toàn đờ đẫn.
Tấn Tuyên bị tấn công đột ngột, đau đớn lùi lại mây bước, không ngờ tên nhóc kia lại dám phản công, anh buông Vu Tiệp ra, lao đến đấm mấy cú rất mạnh, Trịnh Phong vừa tránh đòn, vừa ra tay phản công, hai nguời lại lao vào nhau.
Điên rồi, điên rồi, Vu Tiệp sợ hãi trước cảnh tượng trước mắt! Điên hết rồi!
Vu Tiệp vừa hét lên để họ dừng tay, vừa lao vào ngăn hai người ra, định thử tách hai kẻ đánh nhau hăng máu đó, nhưng họ hoàn toàn không nghe,CÓ khuyên cũng không ngưng được.
Hai người rõ ràng cách biệt quá nhiều, nhóc Trịnh nhanh chóng bị Tấn Tuyên lấn lướt, mà Tấn Tuyên thì càng đánh càng hăng, trên mặt, trên người Trịnh Phong đã đầy vết bầm tím lẫn rỉ máu, Vu Tiệp xót xa đến nỗi hét khàn cả giọng!
Xa xa tháp thoáng có âm thanh nào đó vọng đến, hình như có người đang tới. Vu Tiệp nhìn hai người đánh nhau như điên kia, lòng rối bời, nếu bị trường bắt được thì họ đều rồi đời. Hai tên điên này, phải làm sao đây? Cô trừng trừng nhìn tên Tấn Tuyên đáng ghét đáng hận kia, rồi hạ quyết định.
Vu Tiệp chồm đến cô hết sức gỡ tay Tân Tuyên ra: "Dùng tay! Tôi đi với anh! Đừng đánh nữa!"
Tấn Tuyên nghe cô nói thì thở hổn hển dừng tay, nhưng nắm đấm của Trịnh Phong khi đó lại giáng xuống, anh ăn ngay một cú rất mạnh, nên lại định giơ nắm đấm lên phản công. Vu Tiệp vội vã nắm lấy tay anh, quay nhìn nhóc Trịnh van nài: "Trịnh Phong, đừng đánh nữa, cậu về trước đi. Nếu không thì ngày mai chúng ta đêu phải ngồi uống trà ở phòng giáo vụ mất!
Nhóc Trịnh nghe thế thì nhìn cô, ánh mắt dần dần dịu lại, đưa tay lên chùi vết máu chảy ở khóe môi.
"Vu Tiệp..." Trịnh Phong lo lắng nhìn Vu Tiệp, muộn thế này rồi mà Tấn Tuyên còn định đưa cô đi đâu? Cái người đó bây giờ đang tức giận đùng đùng, cậu lo anh ta sê sử dụng bạo lực với Vu Tiệp.
"Tôi không sao." Vu Tiệp kéo tay Tấn Tuyên, bát buộc phải ngăn họ lại, nếu cứ thế này thì chắc chắn cả hai đều thương tích đầy mình, bây giờ người duy nhất khống chế được Tân Tuyên là cô, chỉ khi cô thuận theo ý anh thì anh mới buông tha cho nhóc Trịnh.
Nghe tiếng động phía xa mồi lúc một dần, Vu Tiệp cuông quýt khẽ đẩy Trịnh Phong để cậu đi nhanh, nếu bị tóm được thì xong đời: "Mau về đi, cẩn thận bị bắt đấy."
Trịnh Phong chăm chú nhìn cô rồi trừng mắt nhìn Tấn Tuyên phía sau một cái, mới chịu bò chạy ra một lôi khác một cách bất lực.
"Đi mau." Thây bóng Trịnh Phong chớp mắt đã biến mất, Vu Tiệp kéo Tấn Tuyên đi theo con đường khác ra khỏi trường.
Đúng, loạn thật rồi! Vu Tiệp vừa chạy ra vừa tức đến nghiến răng kèn kẹt!
Sinh nhật hai mươi hai tuổi khác thường và điên cuồng!
Mờ ám Mờ ám - Hốt Nhiên Chi Gian