Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Tác giả: Cố Thất Hề
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 14 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 519 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:50:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 07
hương 7: Sự Thân Thiết Nồng Nhiệt
Về đêm đầu khu, An Hạ Dao lấy lại tinh thần, xuống xe, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Diệp Trí Viễn hai tay ôm vai, mặt nở nụ cười tươi rói nhìn cô và chào: “Hạ Dao, về đến nhà rồi à?”
Hít một hơi thở sâu, An Hạ Dao nở nụ cười rất chuyên nghiệp, đang định đi vòng để tránh Diệp Trí Viễn, không ngờ, bị trượt chân, người đổ về phía trước, đúng lúc cô buột miệng kêu lên thì lập tức được một đôi tay chắc chắn giữ lại.
An Hạ Dao nhìn khuôn mặt điển trai của Diệp Trí Viễn đang kề sát, ngượng ngùng chỉ muốn tìm lỗ lẻ để chui xuống.
“An Hạ Dao, em nhìn thấy anh thì cũng đừng có vội nhào vào lòng như thế chứ?” Diệp Trí Viễn cười tinh quái.
“Nhào vào lòng? Anh vẫn chưa hết mơ à?” An Hạ Dao tức giận hỏi, không biết tại sao, sau mười năm gặp lại, cô lại trở nên đanh đá hơn hẳn trước như vậy.
An Hạ Dao biết, cô không thể chống đỡ lại được khuôn mặt thông mi và điển trai của Diệp Trí Viễn, hoặc có lẽ từ nơi sâu thẳm của trái tim cô vẫn chưa thể nào quên được Trí Viễn, nhưng cô không dám tới gần.
Mối tình đầu thất bại là một nỗi đau và niềm nuối tiếc, thời gian đã trôi qua rất lâu, rất lâu rồi, cho dù vết thương ấy tuy đã lành nhưng vẫn để lại vết sẹo, và dù thời gian đã làm cho nỗi đau ấy nhạt nhòa đi ít nhiều, nhưng mỗi khi bị động đến, nó vẫn dậy lên nhức nhối. Vì trong đời người, những rung động ban đầu luôn khiến người ta yêu với một tình yêu chân thật, thuần khiết nhất và cũng phải trả giá nhiều nhất.
“Anh đang mơ à? Chẳng phải em đang trong lòng anh còn gì?” Diệp Trí Viễn cười, đưa tay vuốt nhẹ lên má An Hạ Dao một cách rất tự nhiên: “Cảm giác này rất chân thật.”
An Hạ Dao giận dữ đưa tay gạt tay Diệp Trí Viễn ra và đẩy anh lùi ra ra: “Diệp Trí Viễn, rút cuộc là anh muốn làm gì?”
“Muốn theo đuổi em.” Diệp Trí Viễn đáp đĩnh đạc.
Một nụ cười miễn cưỡng nở trên môi An Hạ Dao: “Anh đừng có đùa nữa, được không?”
“Anh có giống như đang đùa không?” Diệp Trí Viễn đáp nghiêm chỉnh: “An Hạ Dao, anh rất nghiêm túc.”
An Hạ Dao ôm lấy vai: “Chuyện cười này, nhạt lắm, chẳng buồn cười chút nào!”
Diệp Trí Viễn nhìn An Hạ Dao bằng cái nhìn sâu thẳm: “Em định không cho anh một chút cơ hội nào ư?”
An Hạ Dao hít một hơi sâu, nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ nghiêm túc, lấy lại tinh thần: “Diệp Trí Viễn, tôi không biết là anh uống nhầm thuốc hay là đầu óc có vấn đề, hay là bị lừa đá mà lại nhàm như vậy. Tóm lại, tôi muốn nói với anh rằng, hiện giờ tôi không muốn có bất cứ quan hệ nào với anh!”
Diệp Trí Viễn không nói gì, đôi mắt đen sáng lên.
An Hạ Dao bất chấp tất cả, tiếp tục nói: “Mười năm trước, tôi không thích anh nên đã bỏ rơi anh, anh nói xem, mười năm sau làm sao tôi lại có thể thích anh, chấp nhận anh?”
Không khí trở nên lạnh lùng hẳn, Diệp Trí Viễn chau mày nhìn An Hạ Dao.
An Hạ Dao cụp mắt, nghiêng người đi qua Diệp Trí Viễn, bước chân tập tễnh, khuất dần trước mắt Diệp Trí Viễn.
Diệp Trí Viễn giận dữ, xem ra qua mười năm, tính tình An Hạ Dao không chỉ thay đổi mà cá tính cũng càng trở nên cứng rắn và cố chấp!
Có điều, Diệp Trí Viễn không sợ điều đó, anh sẽ không bỏ cuộc, xem ai sẽ chinh phục được ai trước!
An Hạ Dao về đến nhà, tắm xong thì lên giường, nhưng trằn trọc mãi mà vẫn không sao ngủ được, rõ ràng là không muốn nghĩ, nhưng đầu óc thì lại không thôi nhớ lại, càng cố chống lại thì những dòng ký ức khắc sâu trong tim lại càng ào đến.
An Hạ Dao ngước mắt lên nhìn trần nhà, bất chợt nước mắt trào ra, mười bảy tuổi, cái tuổi đẹp đẽ và ngông cuồng biết bao, thế mà phải đón nhận một nỗi thất bại đớn đau như vậy, kể từ đó về sau, trong trái tim cô lúc nào cũng như có bóng đen bao phủ, cô không dám yêu một cách tùy tiện nữa, bởi vì cô sợ lại bị tổn thương.
Có những nỗi đau mà chỉ cần trải qua một lần thì dù đến chết vẫn không thể quên.
Có những con người, dù gặp một lần, suốt đời cũng không thể quên.
Nỗi đau và niềm nuối tiếc cũng không hề mất đi theo thời gian, nếu muốn quên thật, trừ phi, gặp một mối tình mới.
Nhưng, sau khi đã trải qua một tình yêu dốc hết gan ruột và một nỗi đau khôn cùng, làm sao có thể dễ dàng đón nhận một tình yêu mới?
Một khi trong lòng còn ám ảnh, thì sẽ không thể nào bất chấp tất cả mà dồn hết tình cảm được, và với một tình yêu không dồn hết tình cảm thì làm sao gọi là tình yêu?
Khi Diệp Trí Viễn nói rằng sẽ theo đuổi cô, không phải trong lòng An Hạ Dao không có cảm giác, không lung lay, mà là vì vết thương ấy quá sâu, nên cô đã từ chối anh.
Vì đã từng yêu, vì đã từng đau, cho nên từ chối, cho nên rời xa.
An Hạ Dao lặng lẽ đưa tay lên chùi nước mắt, nói một mình: “An Hạ Dao, mày là đồ ngốc, năm mười bảy tuổi đã sa vào khó khăn lắm mới được sống yên ổn một chút, không lẽ lại để sa vào lần nữa? Không được nghĩ nữa.”
Diệp Trí Viễn và tuổi mười bảy đều ở lại cùng năm tháng, chỉ có thể hồi tưởng, nhưng không được chạm vào, nếu không mãi mãi sẽ không thể nào ngóc đầu lên được!
Ngày hôm sau, An Hạ Dao vẫn còn chưa dậy thì đã bị tiếng chuông cửa đánh thức, vừa ngáp vừa giụi mắt, cô bước ra mở cửa.
Là nhân viên của cửa hàng hoa, với một bó hoa “Yêu Cơ màu xanh”, lịch sự hỏi: “Chào cô, cô là cô An Hạ Dao phải không?”
An Hạ Dao hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu, rồi đón tấm thiếp từ tay người ấy, đưa mắt nhìn, trên đó là ba chữ Diệp Trí Viễn với những nét chữ bay bướm và vô cùng quen thuộc, An Hạ Dao không ký nhận mà gửi trả ngay lại cho người đưa hoa: “Anh mang về đi, tôi không nhận.”
“Sao cơ?” Người đưa hoa tròn xoe mắt, nói: “Cô An, xin cô đừng làm khó tôi được không?” An Hạ Dao không muốn làm khó cho người đưa hoa, cầm lấy bút ký nhận, rồi đón lấy bó hoa, tiện tay để ngay bên cạnh túi rác ở bên cửa, khiến cho người đưa hoa cứ ngây người nhìn một lúc rồi mới quay người bước đi.
An Hạ Dao vừa định đóng cửa, thì Thất Hề liền cười hi hi chạy vào: “Ôi, hoa đẹp quá, Dao Dao, cậu làm gì vậy?”
An Hạ Dao có vẻ ngạc nhiên: “Sao cậu lại tới đây?” Không gọi điện thoại trước mà đến thẳng nhà, không giống với tác phong của Thất Hề.
“Sao, mình không thể tới chỗ cậu được à? Hay là, trong nhà cậu đang giấu ai đấy?” Thất Hề cười khúc khích đùa trêu An Hạ Dao, ôm bó hoa lên đi theo vào nhà: “Bó hoa này đẹp quá, bỏ đi thì tiếc lắm, để trong nhà đi.”
“Không thèm.” An Hạ Dao giận dữ nói, nhìn thấy Thất Hề đã bê bó hoa vào nhà, vì thế cũng không tiện ném đi lần nữa.
“Không phải là cậu không thèm bó hoa này, mà là không thèm người tặng nó, đúng không?” Thất Hề cười, nói: “Nào, nói ình nghe xem, ai đã tặng bó hoa này?”
“Cậu thôi đi.” An Hạ Dao lườm Thất Hề, nói sang chuyện khác, “Sao không gọi điện mà đến ngay thế? Không sợ mình không có nhà à?”
“Xin thua rồi đấy, cậu xem đi, xem mình đã gọi bao nhiêu lần rồi đi.” Thất Hề liền kêu toáng lên với vẻ không vui, tiếp đó nói: “Hơn nữa, với một bà cô thâm hậu như cậu, không ở nhà, thì có thể đi đâu được?”
An Hạ Dao vớ lấy điện thoại xem, quả nhiên có tới mấy chục cuộc gọi nhỡ, thì ra, tối hôm qua cô không cẩn thận đã bấm nhầm vào nút báo rung, hèn nào mà không nghe thấy tiếng chuông.
“Chương trình giao lưu trực tuyến buổi chiều cậu đã chuẩn bị xong chưa?”
Thất Hề nhìn An Hạ Dao một cái rồi nói luôn: “Nhìn điệu bộ cậu thì có lẽ là chưa chuẩn bị xong rồi.”
“Ừ, mình đi đánh răng, rửa mặt, cậu giúp mình làm chút gì ăn đi.” An Hạ Dao ngáp, đi vào nhà vệ sinh.
Đến khi ăn xong bát mỳ Thất Hề nấu cho, An Hạ Dao nhìn đồng hồ, cũng đã 1 giờ 50 rồi, bèn mở máy, ngồi trước màn hình.
Hai giờ, An Hạ Dao lên mạng đúng giờ, Weibo đã qua phần tuyên truyền rất rôm rả, nhiều độc giả đã bắt đầu gửi câu hỏi cho An Hạ Dao.
“An Hạ Dao, tôi rất thích chị, không biết chị có nhìn thấy câu hỏi của tôi không?”
“An Hạ Dao, tôi là độc giả trung thành của chị, chuyên mục nào của chị tôi cũng xem.”
“An Hạ Dao, gần đây chị sống có vui không?”
Bỏ qua những lời hỏi han và những điều không quan trọng, An Hạ Dao lướt nhanh bàn tay trên phím, trả lời các câu hỏi của độc giả. “Mộc Mộc, bạn hỏi tôi về quan điểm tình yêu? Quan điểm tình yêu của mỗi người khác nhau, còn tôi, tôi là người luôn kiên trì với những tiêu chuẩn của mình, tôi không muốn gượng ép.”
“Tiểu Tử, tình yêu và sự nghiệp, cái gì quan trọng hơn? Điều này thì còn phải căn cứ theo từng người, điều quan trọng là bạn phải hiểu rõ mình muốn gì.”
“Hạ Hạ, bạn yêu một người đã kết hôn, rất đau khổ? Nếu đã đau khổ, vậy thì hãy từ bỏ đi, bất cứ tình cảm nào nếu làm ình phải đau khổ, thì hãy nên từ bỏ. Vì, đồng thời với việc bạn từ bỏ đau khổ, sẽ nhận được một phần tốt đẹp.”
Cuộc trò chuyện diễn ra rất thuận lợi, An Hạ Dao trao đổi với độc giả rất nhiệt tình, ngón tay của cô không ngừng lướt trên bàn phím, khóe môi cũng khẽ nhếch lên một cách tự tin. Chỉ khi giải đáp những vấn đề tình cảm này cô mới cảm thấy tự tin nhất.
Diệp Trí Viễn, An Hạ Dao: Nghe nói, cô là một trạch nữ, và còn là một thặng nữ lớn tuổi, vấn đề tình yêu của mình còn chưa giải quyết, thì làm sao có thể đưa ra ý kiến giải quyết giúp chuyện tình cảm cho người khác? Không sợ sẽ làm lỡ chuyện của người khác sao?
An Hạ Dao bỏ qua, không có ý trả lời.
Diệp Trí Viễn, An Hạ Dao: An Hạ, nghe nói từ trước đến nay cô chưa yêu bao giờ, vậy làm sao cô có thể giải quyết vấn đề tình cảm của người khác được?
An Hạ Dao tiếp tục bỏ qua, trả lời câu hỏi của độc giả khác.
Diệp Trí Viễn, An Hạ: An Hạ, đề nghị cô trả lời câu hỏi của tôi!
“Dao Dao, anh chàng Diệp Trí Viễn này xem ra quyết không chịu tha cho cậu đâu, cậu không trả lời à?” Thất Hề thấy vậy, không nén được lên tiếng.
An Hạ Dao tiếp tục bỏ qua.
Diệp Trí Viễn, An Hạ Dao: An Hạ, cô cố ý không trả lời câu hỏi của tôi à?
Muốn tôi nổi giận sao? Tôi sẽ post hình!!!
Lập tức post lên một bức ảnh, An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn năm mười bảy tuổi, đang cười một cách ngốc nghếch.
Cuối cùng An Hạ Dao không nén được phải trả lời Diệp Trí Viễn: Chào anh, thực ra, nhà văn chuyên mục tình cảm hoàn toàn không nhất thiết phải là một chuyên gia giỏi về tâm lý học. Những câu trả lời về mặt tình cảm mà chúng tôi đưa ra không hẳn rất chính xác, cũng không hẳn phù hợp với nguyên lý của tâm lý học. Tuy nhiên, những đề nghị ấy đều rất sát thực, có thể thu hút được sự đồng tình của độc giả, vì thế, tôi nghĩ, cuộc sống cá nhân và vấn đề riêng tư của tôi, không liên quan gì đến công việc của tôi.
Diệp Trí Viễn @ An Hạ: Xin hỏi, người yêu đầu của cô là ai?
An Hạ Dao @ Diệp Trí Viễn: Chuyện này không liên quan gì đến anh.
Diệp Trí Viễn @ An Hạ Dao: Hôm nay là buổi chuyện trò của cô, trao đổi cùng với độc giả, tôi rất tò mò nên mới hỏi vậy.
An Hạ Dao nghiến răng, @ Diệp Trí Viễn: Tôi không muốn trả lời.
Diệp Trí Viễn @ An Hạ Dao: An Hạ, tôi thích cô, tôi muốn theo đuổi cô, được không?
Mộc Mộc @ Diệp Trí Viễn @ An Hạ Dao: Anh thích An Hạ?
Đương Đương @ Diệp Trí Viễn @ An Hạ Dao: Có phải hai người quen nhau không?
Diệp Trí Viễn @ Mộc Mộc @ Đương Đương @ An Hạ: Tôi là người yêu đầu của An Hạ, Diệp Trí Viễn. Người đàn ông mà cô ấy yêu nhất.
 @ An Hạ, @ Diệp Trí Viễn cứ thế tới tấp được chuyển đến, thế là cuộc trò chuyện giữa An Hạ Dao và độc giả lập tức những tin tức phỏng đoán của độc giả nhấn chìm.
An Hạ Dao chỉ thấy trước mắt hiện lên rất nhiều những dòng bị @, sau đó toàn là những tin tức suy đoán của độc giả, hỏi cô có phải Diệp Trí Viễn là mối tình đầu của cô thật không, hỏi Diệp Trí Viễn có đúng là đang theo đuổi An Hạ Dao thật không… Tóm lại, dùng một chữ “loạn” cũng chưa đủ để nói hết tình hình lúc đó.
Cuộc trò chuyện cuối cùng đã kết thúc sau hơn một tiếng đồng hồ tranh luận, bàn tán, tuy nhiên độc giả vẫn rất nhiệt tình với chủ đề này, liên tiếp @ An Hạ Dao và cả Diệp Trí Viễn nữa.
Thất Hề đóng máy lại, cười: “Dao Dao, xem ra, Diệp Trí Viễn muốn theo đuổi cậu thật rồi. Có thấy xao xuyến không?”
“Thôi đi, mình không gây chuyện được thì mình cũng vẫn tránh được.” An Hạ Dao đóng máy với vẻ bất lực, trong lòng thấy vô cùng buồn bực.
Chiếc di động trên bàn đổ chuông, An Hạ Dao bước tới, đưa mắt nhìn thì thấy đó là một số máy lạ, lịch sự mở máy nói: “A lô, tôi nghe!”
“An Hạ Dao, là anh.” Một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ truyền từ đầu bên kia đến, chia tay đã 10 năm, một khoảng thời gian dài như vậy nhưng cô vẫn không quên được giọng nói ấy.
“Xin lỗi, anh gọi nhầm số rồi.” An Hạ Dao lập tức tắt máy, nhưng chưa kịp để nó xuống bàn thì chiếc di động lại liên tiếp đổ chuông: “Em, từ trên trời giáng xuống/ Rơi trên lưng ngựa anh/ Đôi mắt như giọt nước/ nụ cười làm tan chảy lòng anh/ Em, không quay đầu trở lại/ giang rộng đôi cánh mình…”
An Hạ Dao nhìn vào chiếc máy di động đổ chuông không ngừng, rồi lập tức tắt máy.
Nhưng Diệp Trí Viễn vẫn không bỏ cuộc, vẫn cứ gọi đến.
Mấy lần như vậy, Thất Hề không nén được, hỏi: “Dao Dao, điện thoại của ai thế.”
“Nhân viên bán bảo hiểm.” An Hạ Dao giận dữ tắt máy, cô định tắt máy hẳn, nhưng vì vừa mới kết thúc cuộc trò chuyện với độc giả, hơn nữa lại gặp “sự cố” bất ngờ, tạp chí nhất định sẽ gọi điện đến, vì thế cô không dám tắt máy.
Sau khi chiếc di động đổ chuông lần thứ N, An Hạ Dao không thể nén được nữa, đành mở máy: “Diệp Trí Viễn, rút cục anh định làm gì hả?”
“Anh định hẹn em đi ăn cơm.” Diệp Trí Viễn nói thẳng vào vấn đề.
“Không rỗi!” An Hạ Dao trả lời càng thẳng thắn hơn.
“Khi nào thì rỗi?” Diệp Trí Viễn tưởng tượng ra vẻ mặt tức giận của An Hạ Dao, tiếp tục hỏi với vẻ kiên trì.
“Không có lúc nào rỗi!”
“Nếu em đã không có thời gian, thì anh nghĩ, anh sẽ giúp em tạo ra một chút thời gian rỗi rãi.” Diệp Trí Viễn khẽ cười với vẻ tinh quái: “An Hạ Dao, đến lúc đó em đừng quên phải cảm ơn anh đấy.”
An Hạ Dao nghe vậy, chợt thót tim, nghĩ đến việc phá quấy của Diệp Trí Viễn trong buổi trò chuyện hôm nay, vội nói với vẻ bất lực: “Diệp Trí Viễn, anh định làm gì?”
“Anh muốn làm gì thì đến lúc đó em sẽ biết.” Diệp Trí Viễn cười, “Chẳng qua là anh chỉ muốn hẹn em đi ăn một bữa cơm, nhưng em bận như vậy, anh đành phải tự mình nghĩ cách để em có chút thời gian rỗi rãi thôi…”
“Diệp Trí Viễn!” An Hạ Dao nghiến răng, cô không nghi ngờ gì, Diệp Trí Viễn nhất định sẽ làm những việc điên rồ, bởi vì hồi còn đi học anh ta đã từng là một thiếu niên có vấn đề nộp bài thi bằng tờ giấy trắng, bây giờ khi đã trưởng thành, anh ta dám quấy rối cả một buổi trò chuyện với độc giả, nên chỉ cần là việc anh ta muốn làm, nhất định sẽ không từ thủ đoạn.
“Có đây, có đây!” Diệp Trí Viễn cười trong điện thoại, “An Hạ Dao, liệu có phải là đã có chút thời gian đi ăn cơm cùng với anh rồi không?”
“Được rồi, tối ngày kia.” An Hạ Dao đành nói với vẻ giận dữ không phải là sức chống đỡ của cô kém, mà là vì đối thủ của cô quá ngoan cường, nhân tài và thiên tài bao giờ cũng có khoảng cách.
“Được, vậy đến hôm đó anh sẽ tới đón em.” Diệp Trí Viễn cười và tắt máy, không có việc gì khó, chỉ sợ mặt không dày!
Thất Hề chống cằm, nhìn An Hạ Dao chòng chọc, đùa: “Dao Dao, nhìn má cậu đỏ hồng, thần sắc rất tốt, có lẽ là dấu hiệu của hoa đào muôn nở rồi!”
“Thế mà mình thì lại cảm thấy huyệt ấn đường của mình đang tối đen lại, là dấu hiệu gặp phải kẻ tiểu nhân.” An Hạ Dao trừng mặt, giận dữ nói.
Thất Hề cười phì: “Này Dao Dao, liệu cậu có quá nhạy cảm với Diệp Trí Viễn không vậy?”
“Không hề quá, không hề quá chút nào. Một lần bị rắn cắn, mình sợ đến cả chục năm.” An Hạ Dao vỗ lên ngực, “Bây giờ mình vẫn cứ phải phòng họa là hơn.”
“Mình thì lại sợ cậu chẳng thể đề phòng được!” Thất Hề thốt lên một câu đầy ý tứ.
“Cậu bớt cái mồm quạ đi, thôi nào, ra ngoài dạo phố chútđi, tối nay mình sẽ mời cậu ăn cơm.” An Hạ Dao cười, kéo tay Thất Hề, hai người cười vui vẻ ra cửa.
Sáng ngày hôm sau, An Hạ Dao lại bị tiếng chuông cửa đánh thức, cô ngáp một cái, giụi mắt ra mở cửa. Lại một bó hoa Yêu Cơ màu xanh hiện ra trước mặt. Tưởng rằng đó là nhân viên của cửa hàng hoa, cô mở cửa, bình thản nói: “Tôi không muốn làm khó ọi người, mọi người cũng đừng làm khó cho tôi, quá tam ba bận, hôm nay thì tôi còn ký, từ lần sau, tôi sẽ không nhận nữa đâu!”
“Vì sao lại không nhận?” Người đưa bó hoa, đặt bó hoa xuống đất, nhìn chăm chăm vào An Hạ Dao.
An Hạ Dao giật mình, ngây người nhìn Diệp Trí Viễn đang đứng trước mặt, chiếc áo phông kẻ xanh trắng, chiếc quần bò màu xanh thẫm sạch sẽ, cùng với một đôi giày thoải mái cùng màu, đường nét trên khuôn mặt thanh tú, cân đối, đôi mắt sáng và sâu thẳm đang nhìn xoáy vào An Hạ Dao.
“Thì ra, bộ dạng lúc bình thường của nhà văn là như thế này.”
Diệp Trí Viễn nhếch khóe môi đầy gợi cảm, nở nụ cười quyến rũ, nói.
“Ôi!” An Hạ Dao kêu thất thanh, sau đó chạy vội vào trong nhà, đóng sầm cửa lại, nhìn mình trong gương và chỉ muốn chui đầu xuống đất. Vì trong gương là một khuôn mặt với mái tóc rối bù xõa xuống, trên người là một chiếc áo phông mặc bừa, trông vô cùng thảm hại.
An Hạ Dao vội thay ngay quần áo, chải đầu, rồi mới mở cửa buồng ngủ, nhìn thì thấy Diệp Trí Viễn đã ngồi đàng hoàng ở ghế, trong lòng chợt nổi cơn giận dữ, “Diệp Trí Viễn, tôi đâu có mời anh vào nhà.”
“An Hạ Dao, chúng ta đã quen nhau như vậy rồi, có cần phải làm như người ngoài như vậy không?”
“Cần chứ, cần chứ!” An Hạ Dao gật đầu, trong bụng không ngừng dỗ dành mình, tôi không quen với anh, tôi không quen với anh.
Diệp Trí Viễn bất lực lắc đầu, cười chua chát nói với ý tứ xa xôi: “Em đúng thật là chẳng thay đổi chút nào.”
An Hạ Dao cắn môi, không nói gì. Sau khi lấy lại tinh thần, mới hỏi: “Anh đến có việc gì?”
“Đến đón em đi ăn cơm.” Diệp Trí Viễn trả lời vẻ đương nhiên.
“Chẳng phải đã nói là ngày kia sao?” An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn.
“Vốn nói là ngày kia, nhưng anh thấy hôm nay em cũng rất rỗi, nên đổi thành hôm nay.” Diệp Trí Viễn bình thản nói.
“Hôm nay không rỗi! Mời anh về cho.” An Hạ Dao không muốn bị Diệp Trí Viễn xỏ mũi dắt đi, lập tức từ chối.
“Vậy anh sẽ ở đây xem, xem em hôm nay bận gì, cũng để anh có thêm hiểu biết, bình thường thì các nhà văn làm gì.” Diệp Trí Viễn không tỏ ra tức giận, dựa vào ghế, tìm một tư thế thoải mái nhất.
“Anh! Tôi không hoan nghênh anh!”
“Không sao, em đuổi anh cũng không phải là lần đầu, đuổi mãi, đuổi mãi, cũng thành quen rồi.” Diệp Trí Viễn không tỏ chút nao núng nào, thậm chí khóe môi còn mỉm cười.
“Diệp Trí Viễn, tôi sợ anh rồi đấy, đi nào, đi ăn cơm!” An Hạ Dao không nén được nữa, nghiến răng nói. Cô thừa nhận, cô không phải là đối thủ của Diệp Trí Viễn.
Trên khuôn mặt điển trai của Diệp Trí Viễn nở một nụ cười đắc ý không chút giấu giếm.
An Hạ Dao gọi một đống thức ăn, cúi đầu ăn. Diệp Trí Viễn thì vẫn cứ mỉm cười, nhìn An Hạ Dao với vẻ thích thú. Thời gian 10 năm tuy đã trôi qua, nhưng tính tình của An Hạ Dao vẫn cứ trẻ con như vậy, yêu ghét rõ ràng, không che giấu giận dữ, buồn vui.
An Hạ Dao đã ăn xong, lấy giấy ăn lau miệng và nhìn Diệp Trí Viễn ăn, rồi lạnh lùng nói: “Ăn no, uống đủ cùng anh xong rồi, anh vừa lòng rồi chứ?”
Diệp Trí Viễn không thay đổi nét mặt, chậm rãi gắp thức ăn đưa lên miệng, nhai xong, nuốt rồi mới bình thản nói: “Là em ăn no uống đủ, còn anh vẫn chưa ăn xong.”
“Vậy thì anh cứ ăn đi.” An Hạ Dao nghiến răng, cầm cốc nước uống mấy ngụm, bụng thầm bảo mình: không thèm chấp với anh ta.
Nghĩ vậy, bất giác cô đưa mắt nhìn Diệp Trí Viễn, nhìn khuôn mặt điển trai của anh, nhìn điệu bộ ăn rất thanh nhã của anh, mọi cử chỉ của anh đều toát lên một vẻ mê hoặc, khiến trong lòng cô chợt dâng lên một nỗi xao xuyến, cô vội rời ánh mắt đi, cúi xuống nhìn đám bát đũa bừa bãi trước mặt.
Đúng là họa hại, Diệp Trí Viễn tuyệt đối là đồ họa hại, đã 10 năm rồi, nhưng càng ngày càng trở nên đẹp trai! Bớt đi phần nông nổi, trưởng thành và lịch lãm hơn, nhìn càng thấy phong độ đẹp trai hơn.
Diệp Trí Viễn chăm chú ăn và cũng không nói gì, khiến cho không khí bỗng trở nên ngưng lại.
Sự im lặng cứ bao trùm dần căn phòng VIP của hai người, An Hạ Dao bỗng thấy mất tự nhiên, căn phòng VIP dù không chật, song khiến người ta có cảm giác ngột ngạt.
An Hạ Dao như ngồi trên đống lửa, chỉ còn biết nắm lấy cái cốc lắc liên tục để chuyển dịch sự chú ý của mình.
“An Hạ Dao, nghe nói em đã gặp mặt nhiều lần?” Cuối cùng Diệp Trí Viễn cũng đặt đũa xuống, rút lấy tờ giấy ăn, lau miệng một cách lịch sự: “Đã gặp được ý trung nhân chưa?”
An Hạ Dao đưa mắt nhìn Diệp Trí Viễn một cái: “Chưa.” Trong bụng cô thì thầm bổ sung một câu: nếu đã gặp được thì đã kết hôn từ lâu rồi, còn ngồi đây mà trợn mắt nhìn và nói chuyện với anh làm gì?
“Xem ra, tiêu chuẩn của em cao quá!” Diệp Trí Viễn nhếch môi, khẽ cười, hỏi dò: “An Hạ Dao, em thích kiểu đàn ông như thế nào?”
An Hạ Dao quay mặt lại, nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ nghiêm túc, nói với vẻ không vui: “Thích kiểu đàn ông nào thì có liên quan gì đến anh, dù sao không phải anh là được rồi!”
“Nhưng em đã có một đêm tình với anh.” Diệp Trí Viễn nói với vẻ vô tội.
An Hạ Dao nghiến răng! Diệp Trí Viễn đúng thật là, chuyện không nên nói thì lại cứ nói, biết rõ chuyện xem mặt không thành và một đêm tình ô hợp là nỗi đau trong lòng An Hạ Dao, nếu không phải vì cuộc gặp mặt tám phút gây cho cô cú sốc quá lớn khiến An Hạ Dao muốn trút bỏ, thì đâu xảy ra chuyện đó, để rồi bây giờ gặp lại Diệp Trí Viễn, cô lại thấy hối hận vô cùng.
Diệp Trí Viễn nhìn An Hạ Dao, ánh mắt nghĩ ngợi, “Ai bảo là chuyện của em không liên quan đến anh? Em là người yêu đầu của anh.”
“Người yêu đầu?” An Hạ Dao cười gằn, châm biếm: “Diệp Trí Viễn, anh tưởng tôi là đồ ngốc à? Anh và Lộ Ngữ Nhụy mới là mối tình đầu của nhau, được không?”
Diệp Trí Viễn mím môi, im lặng một lúc, nhưng không giải thích gì.
“Được rồi, anh cũng đã ăn xong, chúng ta về thôi!” An Hạ Dao lạnh lùng đề nghị.”
Diệp Trí Viễn bình thản nói: “An Hạ Dao, anh mời em ăn cơm, thực ra là có việc muốn nhờ em.”
“Việc gì?” An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn vẻ cảnh giác.
“Thực ra, cũng không phải là việc gì to tát.” Diệp Trí Viễn nói như không có chuyện gì: “Chỉ là muốn em giúp ột việc nhỏ.”
“Nói thẳng ra xem, việc gì mà là việc nhỏ!” An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ nghiêm chỉnh, nhưng không muốn bán mình chỉ vì một bữa ăn.
“Anh bị gia đình ép đi xem mặt, em phá rối giúp anh là được!” Trên khuôn mặt của Diệp Trí Viễn hiện ra nụ cười vô hại.
“Tôi giúp anh phá rối như thế nào?” An Hạ Dao đưa mắt liếc nhìn Diệp Trí Viễn, hỏi với vẻ bình thản.
“Rất đơn giản, em giả làm bạn gái của anh, cùng anh xem mặt là được.”
“Nói sao mà nhẹ nhõm thế!” An Hạ Dao lạnh lùng hừ một tiếng, “Nếu đơn giản như vậy, hẳn những người muốn giúp anh có cả một đống, việc gì phải lôi tôi vào?” Muốn từ chối đối tượng xem mặt đầu tiên có cả trăm ngàn cách, An Hạ Dao không tin Diệp Trí Viễn không làm nổi chuyện này mà phải mở miệng nhờ đến cô!
“Này, em đừng có thông minh như thế chứ!” Diệp Trí Viễn cười hì hì, “Em biết đấy, đàn ông phần nhiều không thích những phụ nữ quá thông minh. Em thông minh như vậy, sẽ tạo áp lực cho anh đấy!”
An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn tinh quái, không ngại ngẩn trừng mắt, nói: “Không muốn nói thật thì tôi sẽ không giúp đâu, tôi đi đây!” Nói rồi, An Hạ Dao đứng dậy chuẩn bị đi thật.
“Nói thật với em vậy, cô gái này rất khó thoát ra.” Diệp Trí Viễn kéo An Hạ Dao, hít một hơi sâu: “Hôm xem mặt, thật ra anh đã từ chối rồi, nhưng cô ta không chịu thôi, mà cứ bám riết lấy anh, không còn cách nào khác, anh đành phải nói là đã có bạn gái thanh mai trúc mã 10 năm nay rồi!” An Hạ Dao không nói gì, mà lạnh lùng đưa mắt nhìn Diệp Trí Viễn, nghe anh nói tiếp, “Để làm cho cô ta thêm tin, anh đã đưa ảnh của em ra, nên cô ta nhất định đòi gặp mặt…”
“Diệp Trí Viễn, xem ra anh đã tính toán xong cả rồi.” An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn, nói với vẻ bình thản.
“Cũng không thể gọi là tính toán.” Diệp Trí Viễn vội giải thích: “Chẳng qua là tình cờ, muốn em giúp à thôi.”
“Nếu tôi từ chối thì sao?”
“Bây giờ cô ta đang trên đường đến đây rồi.” Diệp Trí Viễn cầu xin với vẻ mặt đáng thương: “An Hạ Dao, xin em, giúp anh một lần thôi, được không?
Anh thực sự là không còn cách nào khác, anh thực sự sợ cô gái đó…”
Mặc dù, An Hạ Dao biết rằng vẻ đáng thương đó phần nhiều là do Diệp Trí Viễn tạo ra, để giành sự thông cảm của cô, nhưng cô vẫn phải đành gật đầu: “Thôi được, anh đừng cố làm như vậy nữa, tôi giúp anh là được chứ gì.” An Hạ Dao nói xong, nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ mặt nghiêm túc: “Có điều, chỉ một lần này thôi đấy! Sẽ không có lần thứ hai đâu!”
Diệp Trí Viễn lập tức nở nụ cười tươi rói, “Em gái nạm răng, anh biết mà, em vẫn đối xử tốt với anh như vậy!”
An Hạ Dao ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào Diệp Trí Viễn, “Anh đừng có tưởng bở, chẳng qua là tôi không muốn một cô gái tử tế bị anh làm hại mà thôi. Còn nữa, tôi không muốn nhắc lại lần thứ ba, tên tôi là An Hạ Dao, chứ không phải là Em gái bịt muội!”
“An Hạ Dao, thì An Hạ Dao vậy.” Diệp Trí Viễn lẩm bẩm một câu: “Thực ra, gọi là Em gái nạm răng thân mật hơn nhiều!”
Nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của An Hạ Dao, anh đành bỏ dở câu nói sau một cách biết điều.
Diệp Trí Viễn đưa An Hạ Dao sang một chỗ khác, tới ngồi trong quầy cà phê của nhà hàng, chờ cô gái xinh đẹp kia đến.
Một lát sau, một cô gái cao ráo, ăn mặc rất thời trang, trang điểm rất xinh đẹp, đi một đôi giày cao gót thướt tha bước đến trước mặt Diệp Trí Viễn, nhìn An Hạ Dao với cái nhìn khinh bỉ, nói với Diệp Trí Viễn: “Đây là bạn gái của anh?”
“Đúng thế, bạn gái của tôi, An Hạ Dao.” Diệp Trí Viễn đứng dậy giới thiệu, rồi quay sang nói với An Hạ Dao: “Đây là Dương Lộ Lộ.”
An Hạ Dao ngượng ngùng, mỉm cười với Dương Lộ Lộ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp như đóa hoa với đôi lông mày lá liễu, trong lòng không khỏi thầm coi thường Diệp Trí Viễn vì không có con mắt nhìn, một cô gái xinh đẹp và hiếm có như vậy. Còn cô gái kia thì đang nhìn chăm chăm vào Diệp Trí Viễn, ánh mắt đầy tình tứ, có thể thấy cô ta đã rất xiêu lòng.
Dương Lộ Lộ ngồi xuống trước mặt An Hạ Dao một cách tao nhã, nhìn Diệp Trí Viễn một cái, rồi lại nhìn sang An Hạ Dao: “Hai người định bao giờ thì kết hôn?”
An Hạ Dao chỉ đóng vai là bạn gái, còn những lời đối đáp đối phó với diễn biến tình hình đều là việc của Diệp Trí Viễn, không liên quan gì đến cô, vì thế cô cúi đầu, im lặng mân mê chiếc cốc trong tay, chẳng thèm để ý đến ánh mắt rực lửa của Dương Lộ Lộ đang dồn xuống người mình.
Diệp Trí Viễn ôm An Hạ Dao, nghiếng mặt nhìn sâu vào cô bàn tay lặng lẽ ghì chặt hơn, khiến An Hạ Dao bất giác ngước mắt lên, nhìn anh.
Trong đôi mắt trong veo của Diệp Trí Viễn, chứa đựng một tình cảm sâu sắc, môi mỉm cười, anh đáp: “Chỉ cần Dao Dao muốn, còn tôi thì lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng để kết hôn!”
Mặt của Dương Lộ Lộ ánh lên vẻ nghi ngờ, “Bạn gái 10 năm trước của anh chẳng phải là Lộ Ngữ Nhụy sao? Còn cô An Hạ Dao này anh kiếm từ đâu ra vậy?”
Sắc mặt của An Hạ Dao chợt trắng bệch ra, ba từ Lộ Ngữ Nhụy chẳng khác gì một sợi dây cháy nổ trong lòng cô, mà hễ châm ngòi là lập tức nổ tung và phơi bày rõ quá khứ của cô và Diệp Trí Viễn, để sau đó cô nhìn thấy vẻ thảm hại của mình lúc đó với mối tình đầu thất bại và những vết thương nhức nhối.
“Cô thật là out, tin tức của cô là tin xạo của 10 năm trước!” Diệp Trí Viễn nhìn An Hạ Dao với vẻ mặt không thay đổi, bình thản nói: “Tôi và An Hạ Dao yêu nhau từ hối lớp 10 cho đến tận bây giờ.”
Anh chàng Diệp Trí Viễn này nói dối mà không thấy ngượng, ít nhất, giữa hai người cũng có một khoảng trống 10 năm.
“Diệp Trí Viễn, anh không đùa đấy chứ?” Dương Lộ Lộ rất khó kìm nén được nỗi buồn và phẫn nộ trong lòng, giọng nói trầm hằn xuống: “Anh thực sự có tình cảm với An Hạ Dao 10 năm rồi?”
Diệp Trí Viễn gật đầu với vẻ mặt không thay đổi, trong lòng rất bất mãn với việc Dương Lộ Lộ đã điều tra về mình.
“Vậy vì sao anh lại còn đi xem mặt?” Khuôn mặt xinh đẹp của Dương Lộ Lộ hiện lên vẻ phẫn nộ.
“Đó là vì cha mẹ tôi ép buộc.” Diệp Trí Viễn xòe bàn tay, tỏ vẻ vô tội, ấm ức nói: “Dao Dao không chịu lấy tôi, cũng không chịu gặp cha mẹ tôi, mẹ tôi tưởng tôi nói đối, không tin là tôi có bạn gái, vì thế cứ một mực bắt tôi đi xem mặt…” Diệp Trí Viễn đưa mắt liếc Dương Lộ Lộ, tiếp tục bổ sung một câu: “Nhưng, ngay từ đầu tôi đã nói thẳng với cô rồi, bảo cô đừng có phải lòng tôi, tôi là cỏ đã có chủ, là cô cứ mặt dày bám lấy tôi!”
“Ý của anh là tôi mặt dày bám lấy anh?” Dương Lộ Lộ hít mấy hơi, hiểu rõ ý châm biếm trong cách nói của Diệp Trí Viễn.
“Sự thật là như vậy.” Diệp Trí Viễn không hề nể mặt Dương Lộ Lộ, công nhận với giọng nói rất bình thản.
“Anh…” Dương Lộ Lộ đứng bật dậy, vẻ tức giận, giơ cao tay một cách khó coi.
“Thế nào, xấu hổ quá hóa ngượng, định động thủ à?” Giọng của Diệp Trí Viễn vẫn rất bình thản, thậm chí còn hơi ngả người về sau, tìm một tư thế thoải mái: “Cái tát ấy, cô nên đánh thử xem!”
Không khi bỗng trở nên lạnh hẳn đi, Diệp Trí Viễn là ai, Dương Lộ Lộ không dám quên, anh ta là người có cha – một người có vị trí trong giới chính trị, lại còn có cả một người mẹ rất có tiềm năng về tài chính. Nếu cú tát này mà giáng xuống, chắc chắn cô sẽ không thể gánh hết hậu quả của nó.
Bàn tay giơ cao Dương Lộ Lộ bất lực thõng xuống, giọng nói trở nên van nài: “Diệp Trí Viễn, em thích anh như vậy, anh thực sự không xem xét gì đến em sao?”
An Hạ Dao ngồi buồn uống hết cả cốc nước, trong lòng không khỏi thấy lạ lùng, xin thua rồi đấy, đây đâu có phải là đang chiếu phim truyền hình dài tập, việc gì mà nói ra những lời “xôi thịt” như vậy?
Diệp Trí Viễn lập tức gật đầu: “Đúng thế, không xem xét, vì trong lòng tôi chỉ có một mình Dao Dao.”
Ngụm nước trong miệng chưa kịp nuốt xuống làm cho An Hạ Dao bị sặc, “Khụ, khụ, khụ”
“Dao Dao, em không sao chứ?” Diệp Trí Viễn vội đưa tay ra vỗ lên lưng An Hạ Dao với vẻ quan tâm, rồi nói bằng giọng yêu chiều: “Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, uống nước phải từ từ thôi, đừng có vội, thế mà em đâu có chịu nghe, thấy chưa, bị sặc rồi này…”
An Hạ Dao không biết phải nói gì. Diệp Trí Viễn quả cũng rất giỏi đóng kịch, toàn thân An Hạ Dao đều cảm thấy rất mất tự nhiên, chỉ muốn gạt ngay bàn tay đang đặt trên người cô một cách rất đàng hoàng của Diệp Trí Viễn, bỗng nhiên cả mặt cô lạnh toát.
An Hạ Dao ngơ ngác nhìn sang, ở phía đối diện, Dương Lộ Lộ với vẻ mặt xấu hổ và giận dữ cùng với chiếc cốc trống không trong tay đang gầm lên: “An Hạ Dao, cô bớt giở trò điệu đà ở đây đi!”
Những dòng nước lạnh chảy theo tóc xuống lông mày, xuống mắt và xuống mũi, sau đó nhỏ xuống theo khuôn mặt xinh đẹp.
Mặc dù là thời tiết tháng chín, nhưng cốc nước lạnh hắt vào mặt ấy vẫn mang lại cảm giác mát lạnh, rất dễ chịu, song hình ảnh ấy thì lại khiến người ta đau lòng, nhất là hành động ấy là hành động sỉ nhục người khác.
Mặt của Diệp Trí Viễn sầm xuống, trong đôi mắt đen ánh lên cái nhìn dữ dội, lạnh lùng dán chặt vào Dương Lộ Lộ: “Cô quả là rất quá đáng!”
Dương Lộ Lộ vẫn còn chưa kịp mở miệng nói gì, thì một cốc nước lạnh khác đã hắt thẳng vào khuôn mặt đang đắc ý của cô, đồng thời cũng giập tắt ngọt lửa đang ngùn ngụt trong lòng cô.
Dương Lộ Lộ mở to mắt sững sờ, nhìn An Hạ Dao với vẻ mặt vẫn bình thản cùng với chiếc cốc trống không trong tay.
An Hạ Dao vuốt những giọt nước đang chảy trên mặt, đặt chiếc cốc trở lại lên bàn bằng một động tác tao nhã, rồi đưa mắt nhìn vẻ thảm hại của Dương Lộ Lộ.
“Cô” Sắc mặt của Dương Lộ Lộ thoắt trắng nhợt, thoắt xám xịt, khuôn mặt được trang điểm rất kỹ càng của cô giờ đây bị nước lạnh hắt vào trở nên loang lổ.
“Cô cái gì?” An Hạ Dao đón lấy tờ giấy mà Diệp Trí Viễn đưa cho, nhìn Dương Lộ Lộ: “Cô tặng tôi một cốc nước, tôi trả lại cho cô một cốc, như vậy chẳng ai nợ gì ai. Tạm biệt.” Nói rồi cầm chiếc túi lên, đi qua Dương Lộ Lộ, sải bước về phía cửa.
Diệp Trí Viễn vội đuổi theo sau, Dương Lộ Lộ tức giận chỉ còn biết giậm chân và hét lên ở phía sau: “An Hạ Dao, tôi sẽ không để cho cô được sống yên ổn!” Trông điệu bộ cô ta lúc này chẳng còn chút nào hình ảnh của một thục nữ.
An Hạ Dao cúi xuống nhìn trước ngực mình, nước làm cho chỗ đó bị ướt đầm, chiếc áo hoa chất liệu tự nhiên dính chặt vào người, khiến ấy chữ BRA màu đen càng nổi rõ.
An Hạ Dao đưa tay ôm chặt người, trong lòng thấy rất hối hận, lẽ ra mình không nên giúp Diệp Trí Viễn, nếu không thì bây gìờ đã không thảm hại thế này.
“An Hạ Dao, đừng có đi nhanh như vậy, chờ anh với chứ!” Diệp Trí Viễn đuổi kịp, đưa tay kéo cánh tay cô.
An Hạ Dao lập tức vùng ra, và cứ ôm chặt lấy người.
“Xin lỗi, xin lỗi, anh không biết là sẽ như vậy.” Diệp Trí Viễn rối rít xin lỗi, rồi cấm tờ giấy ăn, cẩn thận lau những vết nước trên mặt An Hạ Dao, đưa mắt nhìn thấy cả một khoảng ngực của An Hạ Dao bị ướt, lập tức kéo cô vào lòng: “Đi, để anh đưa em đi thay quần áo.”
“Không cần!” An Hạ Dao mím chặt môi, lạnh lùng từ chối, lặng lẽ giữ một khoảng cách nhất định với Diệp Trí Viễn, nhưng rồi cô lập tức thấy tim mình thót lại, cảm giác giữa hai chân dường như có một dòng nước ấm chảy qua!
An Hạ Dao lập tức đỏ bừng mặt, máu dồn lên, xấu hổ tới mức chỉ muốn chui ngay xuống dưới đất! Sao lại thế được nhỉ, giời đất ạ, sao lại chọn đúng lúc này cơ chứ? Rõ ràng phải còn mấy ngày nữa mới đến kỳ cơ mà, chẳng có dấu hiệu gì trước cả!
Cũng còn may, hôm nay mặc bộ váy hoa, tạm thời không đến nỗi bị mất mặt, nhưng với bộ dạng này thì không thể gọi taxi về nhà được rồi! An Hạ Dao đỏ bừng mặt, ghé sát vào Diệp Trí Viễn khẽ nói: “Tôi vào nhà vệ sinh, anh đi mua giúp tôi một thứ.”
“Mua gì?”
An Hạ Dao đẩy Diệp Trí Viễn ra, chạy nhanh trở lại quầy cà phê, tìm wc bằng tốc độ nhanh nhất. Diệp Trí Viễn gọi điện hỏi; “An Hạ Dao, em muốn anh mua gì?”
“Băng vệ sinh!” An Hạ Dao nói xong, cảm thấy mặt nóng bừng như sốt.
“Gì cơ?” Diệp Trí Viễn ngạc nhiên, rồi lập tức hỏi: “Loại nào? Em chờ một chút, anh đi ngay đây.”
“Gì cũng được.” An Hạ Dao đã cuống tới mức không biết phải làm thế nào.
Một lát sau, có tiếng người gõ cửa ngoài WC, “Cô An Hạ Dao, cô ở đâu?”
An Hạ Dao hít một hơi sâu: “Tôi ở đây.”
Tiếp đó, một gói băng vệ sinh được nhét vào qua khe cửa.
An Hạ Dao đón lấy, thở phào và nhanh chóng xử lý, sau đó thận trọng quay lại nhìn khoảng mông đã bị thấm đỏ thành một đóa hoa đỏ”, có điều may mà chiếc váy vốn in hoa nên trông không bị rõ.
Cô lấy lại tinh thần, hít một hơi rồi bước ra ngoài, Diệp Trí Viễn đang chờ ngoài cửa, khuôn mặt An Hạ Dao thoắt đỏ bừng, nóng như bị bỏng.
“Được rồi, để anh đưa em đi thay quần áo.” Diệp Trí Viễn nhíu mày, giọng bình thản: “Từ đây đến chỗ anh rất gần, em thay quần áo xong, anh sẽ đưa em về.” Vẫn giọng nói quyết đoán, không cho An Hạ Dao cơ hội từ chối ấy, rồi vừa dìu vừa kéo An Hạ Dao lên xe.
An Hạ Dao không dám ngồi xuống, mà chỉ dám ghé mông vào, vì sợ làm bẩn xe của Diệp Trí Viễn.
Diệp Trí Viễn nhíu mày, nhìn An Hạ Dao, cười phì một tiếng “Em cứ ngồi xuống đi, không sao đâu, bẩn thì anh sẽ rửa.”
An Hạ Dao càng xấu hổ, không biết giấu mặt vào đâu, nhìn nụ cười rạng rỡ của Diệp Trí Viễn, trong lòng chợt thấy hoang mang, “Hay là, anh cứ đưa tôi về nhà tôi.”
“Em xác định lại đi, em ngồi xổm như thế nửa tiếng để về nhà à?” Diệp Trí Viễn nhếch đôi môi đẹp, “Chẳng may đúng vào giờ cao điểm và bị tắc đường thì không chỉ là nửa tiếng đồng hồ đâu”
An Hạ Dao biết, những điều Diệp Trí Viễn nói là sự thật, vừa rồi ăn cơm mất ba mươi nhăm phút, thế mà cô không kêu, sao lại chạy đến một nơi xa như vậy để ăn cơm mới được chứ?
“Cứ về nhà anh trước đã, chỉ ba phút là tới thôi.” Diệp Trí Viễn khẽ cười nói.
An Hạ Dao đành chấp nhận đề nghị của Diệp Trí Viễn.
Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em? Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em? - Cố Thất Hề