Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 859 / 3
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4-2:
hạng vạng, trước khi Diêm Vô Cực đi vào giấc ngủ, nàng làm những việc như bình thường, vì hắn chuẩn bị giường thật tốt, sau đó ở phòng ngoài chờ, khi thấy Diêm Vô Cực xuất hiện, nàng lập tức tiến lên cố lấy dũng khí mở miệng.
“Chủ tử.” Nàng khom lưng cười lấy lòng.
Diêm Vô Cực vẫn như cũ mặt lạnh như băng, xem nàng như không khí, người lướt qua nàng.
Hướng Tịnh Tuyết chưa từ bỏ ý định, đi theo phía sau hắn.
“Chủ tử, ta là đến cùng ngài giải thích, tiểu nhân không nên chống đối ngài, nghe mọi người nói, ta mới biết được nguyên lai ngài cứu một người, giết một người là có nguyên nhân, tiểu nhân biết hiểu lầm ngài, nên đến --”
Phanh!
Cánh cửa trước mặt nàng không hề báo trước bị đóng mạnh, hại nàng lời muốn nói ra đều bị cánh cửa kia đánh gãy.( haiz, thế mới biết khi chọc giận thì thật dễ đến khi xin lỗi thì…)
Đứng ở trước cửa, Hướng Tịnh Tuyết ngốc sửng sốt hồi lâu. Diêm Vô Cực hoàn toàn không đem lời của nàng để tâm, phải nói, hắn là hoàn toàn đem nàng biến thành không khí, từ đầu đến cuối cước bộ đều không có dừng, vào phòng, liền thuận tay đóng cửa lại, nhốt nàng ngoài cửa.
Ai, quả nhiên, nào có đơn giản như vậy liền xong việc.
Diêm Vô Cực nếu để ý nàng, nàng khả năng còn có thể sợ hãi, hắn không thèm để ý tới là bình thường.
Không quan hệ, nàng sẽ không nổi giận, lần này không được, còn có lần sau, khuôn mặt thũng như thế này thật xấu xí, toàn thân lại đỏ lại ngứa, nàng cũng chưa sợ, sao lại bởi vì chạm vào cái đinh sắt tử liền rút lui có trật tự? Nàng sẽ không bởi vì vài lần suy sụp mà bỏ cuộc.
Vì lấy lòng hắn, nàng càng thêm cố gắng phụng dưỡng hắn, biểu đạt sự biết lỗi của chính mình.
“Chủ tử, tiểu nhân đưa nước ấm đến đây.”
Sáng tinh mơ, nàng bưng nước ấm, chờ chủ tử đứng dậy, hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu thay quần áo.
Không được Diêm Vô Cực cho phép, nàng chỉ có thể chờ ở ngoài cửa phòng, chờ đợi hắn kêu to, ngày thường lúc này, Diêm Vô Cực đã muốn đứng dậy, nhưng hôm nay nàng lại đợi một cái canh giờ, vẫn không nghe thấy trong phòng có động tĩnh gì.
“Chủ tử?”
Nàng cẩn thận gọi, Diêm Vô Cực thủy chung không thèm trả lời, nàng lại không dám tùy tiện đi vào, nước bắt đầu lạnh, nàng lại vội vàng đi thay đổi nước ấm, lại quay trở về.
Cứ như vậy tới tới lui lui hơn mười lần, thẳng đến mặt trời lên cao, cửa mới mở ra, làm cho nàng đang ngủ gật đột nhiên bừng tỉnh, nhìn lên gặp Diêm Vô Cực, liền cười nịnh.
“Chủ tử, ngài tỉnh a, tiểu nhân đem cho ngài --” Nói chưa xong, Diêm Vô Cực liền cầm lấy chậu nước, không nói gì, cửa lại lần nữa đóng, đem nàng nhốt ngoài cửa.
Đã nhiều ngày trôi qua, mặc kệ nàng là đệ trà, đưa thiện, Diêm Vô Cực thậm chí ngay cả nhìn cũng không liếc mắt một cái, giải dược lại xa xa không hẹn, điều này làm cho nàng tâm tình thực uể oải.
Cũng bởi vì như thế, cho nên làm nàng đi đến sài phòng làm việc, hai tay ôm củi khô, tâm tư cũng không tập trung, không chú ý, chân vấp phải một cây củi khô dưới đất, đánh hoạt, cả người ngã về phía trước, toàn thân hoàn toàn tiếp xuc với mặt đất.
Đau!
Nàng quỳ rạp trên mặt đất, này một cử động nhỏ cũng không thể, toàn thân xương cốt cơ hồ đều tan rã.
“Thập Bát lão đệ, ngươi không sao chứ?” Phụ trách sài phòng lão Tam, quan tâm hỏi.
Những người khác đang làm việc cũng hướng nàng dò hỏi.
“Không có việc gì......”
Kỳ thật nàng đau vô cùng, khuân vác củi gỗ cũng không nổi, nhưng nàng hiện tại là nữ cải nam trang, không thể giống những nữ tử khác khóc ai kêu đau, chỉ có thể đem nỗi khổ nuốt vào bụng.
“Ách...... Chủ tử.”
Mọi người vừa thấy Diêm Vô Cực, thần thái lập tức chuyển vì kính sợ, còn Hướng Tịnh Tuyết đang quỳ rạp trên mặt đất, cũng là sửng sốt, bởi vì nàng cùng ánh mắt Diêm Vô Cực, vừa lúc chống lại.
Diêm Vô Cực mặc quần áo thanh lịch, áo bào màu xám đang nhìn nàng.
Liên tục mười ngày không thèm nhìn người nàng, hiện tại lại nhìn nàng, trong khoảnh khắc bốn mắt tương giao, Hướng Tịnh Tuyết như là bị điểm huyệt đạo, ngây người bất động.
Đột nhiên, hắn hướng nàng đi tới.
Thình thịch…thình thịch…
Tim nàng đập thật nhanh a.
Tái ông mất ngựa, yên biết phi phúc, không thể tưởng được nhờ việc này lại giành được sự chú ý của hắn, rốt cuộc cũng nhìn đến nàng, hơn nữa còn đang hướng nàng đi tới.
Hắn...... Nhưng là muốn tới giúp nàng?
Nha -- nàng thật là cao hứng a, cơ hồ muốn vui quá mà khóc.
“Chủ --” Chữ tử chưa nói ra, khuôn mặt nàng liền hướng mặt đất mà thiếp đi.
Diêm Vô Cực không phải muốn giúp nàng, chính là đạp lên trên người nàng mà đi thôi, đem nàng trở thành bình thải đi qua, không nhìn khuôn mặt kinh ngạc của mọi người, hắn vẫn giữ nguyên bộ dáng lạnh lùng cao ngạo, khi rời đi cũng vẫn như cũ mặt không chút thay đổi, khoanh tay ở phía sau, chậm rãi đi về phía khác.
Mọi người nhìn theo bóng dáng chủ tử rời đi, lại nhìn Thập Bát vừa bị dẫm lên đang nằm bẹp dí trên đất, trên lưng còn rõ hài ấn, không khỏi làm cho người ta đổ mồ hôi.
Lại xác minh, trăm ngàn chớ chọc hỏa Minh vương, gặp phải, nên chờ xuống địa ngục đi.
* * *
Minh Vương Minh Vương - Mạc Nhan