Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 859 / 3
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3-3:
hịu mệt nhọc hầu hạ Diêm Vô Cực một tháng, cuối cùng cũng làm cho hắn sắc mặt tốt lên, thật không giống một tháng trước khuôn mặt lạnh lung ngạo nghễ a.
Mọi người đều nói, theo tình hình này chắc chắn chủ tử sẽ sớm cấp nàng giải dược, nàng cũng sẽ nhanh chóng thoát khỏi bộ mặt quái dị này, nàng càng phải cố gắng nhiều a.
Một ngày này, nàng thực cố gắng đến bên dòng suối múc nước giặt quần áo.
Lão lục báo lại, nói có nhân cầu kiến Diêm Vô Cực, nàng gấp hướng Diêm Vô Cực thông báo một tiếng.
Đi theo phía sau Diêm Vô Cực, ra khỏi đào hoa trai thẳng hướng cửa cốc đi đến,lần này, Hướng Tịnh Tuyết học ngoan, nói với bản thân tuyệt đối không nên xen vào chuyện của người khác nữa
Lần này cầu kiến, là một nam tử trẻ tuổi chịu trọng thương, người đổ mồ hôi lạnh, khéo môi nhuộm đen, tay vỗ vỗ ngực ra vẻ thống khổ, thở phì phò.
Hướng Tịnh Tuyết lại nhắc nhở chính mình, đừng xen vào việc của người khác, lúc này mặc kệ đối phương nhiều đáng thương, nàng cũng không có thể lắm miệng.
Diêm Vô Cực sau khi bắt mạch đối phương, lạnh lùng bỏ lại một câu.
“Ngươi bị nội thương nghiêm trọng, muốn ta cứu ngươi hãy làm theo quy củ"
Nam tử vội vàng gật đầu.“Ta biết, Minh vương ra tay, cứu một người, giết một người, chỉ cần ngươi có thể cứu mạng của ta, muốn ta giết ai đều được.”
Diêm Vô Cực thanh âm trong trẻo nhưng nụ cười lạnh lùng, ánh mắt đảo nhẹ lợi hại " Vậy lấy mạng của Bắc thành huyện lệnh đên đổi đi"
Đối phương tư lự biến sắc.“Cái gì! Này này này -- điều này sao! Hắn là mệnh quan triều đình nha!”
Tuấn mâu trung trào phúng càng sâu.“Hắn với ngươi là cùng phụ dị mẫu huynh đệ, không phải sao?” ( là anh em cùng cha khác mẹ đấy các nàng, cái này ai cũng biết, nhỉ/)
Nam tử hô hấp cứng lại, run giọng nói:“Ngươi nếu biết, như thế nào có thể muốn ta làm ra cái chuyện đại nghịch bất đạo đó chứ?"
Diêm Vô Cực hừ một tiếng, đưa một viên thuốc cho nam tử.
“Này bảo mệnh đan có thể giúp ngươi sống trong mười ngày, nội trong mười ngày phải lấy mạng của hắn, nếu làm không được thì đừng nên đến tìm ta nữa.” Lời vừa nói xong hắn liền xoay người hạ lệnh.
"Đóng cửa"
“Diêm gia! Van cầu ngươi -- Diêm gia --” Nam tử thê lương cầu xin, ở ngoài cốc quanh quẩn, Diêm Vô Cực nghe thấy thanh âm cũng không thèm để ý, phất tay áo bỏ đi.
“Đứng lại!”
Tiếng nói vang lên từ bên trong mọi người truyền đến làm cho xung quanh im ắng như hút hết thanh khí bốn phía
Diêm Vô Cực xoay người, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên sự phẫn nộ xen lẫn sự kinh ngạc không dám tin, trừng mắt nhìn tên tiểu tử đầu heo to gan lớn mật.
Lại là hắn! Hắn không ngờ lại lần nữa không biết sống chết đến khiêu chiến hắn quyền uy?!
Hướng Tịnh Tuyết thở phì phì chỉ vào hắn mắng:“Ngươi có hay không lương tâm a? Cho dù thấy chết không cứu thì thôi, còn muốn bắt người đang mang trọng thương đi giết người, lần trước bắt người kia sát hại bạn tốt, lần này lại muốn người này lấy mạng huynh đệ, ngươi không sợ trời phạt sao?"
Nàng một mạch nói ra hết, bất chấp tất cả đều không quan tâm mà nói thẳng, nếu nàng không đứng ra nói lời công đạo chẳng phải rất có lỗi với lương tâm của chính mình sao.
Nàng không sợ nhưng người chung quanh lại bị doạ cho kinh ngạc biến thành đầu gỗ hết, tất cả đều không dám tin Thập Bát lão đệ khuôn mặt đã bị biến thành mặt heo, cư nhiên còn có lá gan chống đối chủ tử, này không gọi không sợ chết, mà là kêu muốn chết!
Diêm Vô Cực sắc mặt như băng tuyết, trừng mắt nhìn tên tiểu tử không biết trời cao đất dày, không biết chữ tử viết như thế nào.
Thế nhưng lại lần nữa ngỗ nghịch hắn, là ngại lần trước giáo huấn không đủ sao?
“Ngươi chống đối ta?”
“Chống đối liền chống đối, ai sợ ai a!”
Nàng cái gì đều có thể nhẫn, chính là không thể dễ dàng tha thứ cho người đem mạng người đang lúc nguy cấp đùa giỡn, dù sao bộ mặt heo này nàng cũng đã nhìn một tháng, cũng xem như thành thói quen, sẽ không vì sáng sớm tỉnh lại khi nhìn vào gương bị doạ cho chết khiếp.
Cùng lắm thì tiếp tục mang khuôn mặt này ba tháng hoặc nửa năm đi, nhưng chuyện đó so với việc trơ mắt nhìn Diêm Vô Cực xem nhẹ mạng người vẫn tốt hơn.
Ngươi lá gan cũng thật không nhỏ, tựa hồ lần trước giáo huấn còn chưa đủ.”
Diêm Vô Cực tiến lên từng bước, nàng lập tức rút lui vài bước, hết sức đề phòng.
Đã có kinh nghiệm lần trước, nàng sẽ không để hắn tới gần mình, nàng tin tưởng chỉ cần duy trì khoảng cách không tin chính mình đối với cái người không có võ công kia lại không đối phó được.
“Ta thật không rõ, vì sao ngươi nhất định phải cứu một người, giết một người? Loại này chó má quy củ, quả thực cố tình gây sự thôi!”
“Thập Bát lão đệ, đừng nói nữa......” Tránh ở phía trên cây đại thụ lão Lục sốt ruột khuyên nàng.
Nàng không vội, người bên cạnh đều giúp nàng vội muốn chết, bất quá không ai dám tiến lên, sớm thấy chủ tử biến sắc mặt, mọi người liền lẫn mất rất xa, chỉ dám lộ ra hai ánh mắt hoảng sợ, nín thở ngay cả hô hấp đều đã quên.
Ai nấy đều nhìn thấy, chủ tử trong mắt chồng chất gió lốc, sẽ dốc toàn bộ lực lượng.
Hướng Tịnh Tuyết ỷ vào chỉ cần không tới gần Diêm Vô Cực, tất nhiên không có việc gì, chỉ là nàng xem nhẹ một chút, Diêm Vô Cực sở dĩ bị giang hồ kính xưng là Minh vương, tuyệt không phải chỉ đứng gần mới có thể phat huy năng lực.
Bạc môi khẽ cong lên, tà mị cười.
“Cười cái gì?” Sẽ không là bị nàng làm điên rồi, cho nên không bình thường? Quái, rõ ràng cách hắn rất xa, như thế nào còn có thể ngửi được hắn cả người tản mát ra lạnh như băng, làm nàng không tự chủ được phải rùng mình.
m dương quái khí, nàng mới không sợ đâu!
“Khởi phong.”
Khởi phong?
Nàng cau mày, vẫn như cũ duy trì tư thế, nghĩ rằng hắn làm gì đột nhiên nói những từ khó hiểu? Người này khẳng định là làm ra vẻ huyền hư, muốn cho nàng phân tâm để đánh lén? Hừ, nàng mới không thèm để ý.
Nàng cảm thấy ngứa.
Vừa mới bắt đầu, nàng chính là ngứa cổ.
Tiếp theo, nàng cảm thấy da đầu bắt đầu ngứa.
Dần dần, nàng cảm thấy toàn thân gãi ngứa khó nhịn, càng trảo càng ngứa, càng ngứa càng trảo, giống con khỉ dường như nơi nơi trảo.
Di!
Nàng kinh thấy trên mu bàn tay của mình có nhiều điểm hồng ban, không đúng! Không chỉ là mu bàn tay, cánh tay cũng có, hơn nữa ngứa vô cùng.
“Sao lại thế này a? Tay của ta như thế nào đều là hồng ban?”
Vừa nhìn thấy Diêm Vô Cực sâu sắc ý cười, của nàng bối rồi đột nhiên phát lạnh, việc vọt tới một bên ao, lại lần nữa sợ tới mức kêu to.
Ông trời! Mặt của nàng, cổ của nàng, lỗ tai của nàng, tất cả đều là hồng ban, tựa như có ngàn vạn con kiến đang cắn nàng thật ngứa vô cùng.
“Diêm Vô Cực! Ngươi -- ngươi đối ta làm cái gì pháp thuật! Rất ngứa, ngứa muốn chết!”
Nàng dường như giống con khỉ, đối chính mình cao thấp mãnh trảo, thậm chí còn cởi giày, ngay cả chân cũng trảo.
Diêm Vô Cực không hề động đậy, chỉ nhìn nàng cả người khó chịu, thống khổ lăn lộn trên mặt đất.
“Hừ, đây là ngươi tự tìm.”
“Ngươi…” Nàng chỉ vào hắn, đang muốn mắng to.
“Khuyên ngươi trước khi nói chuyện tốt nhất cân nhắc.”
Nàng muốn mắng người, lời chưa kịp phát ra lại nuốt trở lại trong bụng, không dám nói sau nửa chữ, đành để Diêm Vô Cực lại đối nàng xuống tay, chỉ có thể cắn răng khổ chống, hơn nữa nàng hiện tại ngứa chịu không nổi, một thân võ công căn bản không dùng được, nàng chỉ là trảo ngứa và lăn lộn trên mặt đất.
Diêm Vô Cực cười lạnh một tiếng, hai tay để ở sau người, vững vàng bộ pháp, chậm rãi rời đi, này khổ thân, sẽ để lại cho nàng hảo hảo hưởng thụ đi.
“Ngươi đừng đi! Diêm Vô Cực...... Ngươi đừng...... Ai nha rất ngứa a!” Nàng ngay cả trảo ngứa đều không kịp, làm sao còn có thể xin hắn như thế nào?
Vẫn như cũ tránh ở trên cây không dám xuống dưới, mọi ngườichỉ có thể đồng tình thở ra một tiếng thở dài.
“Cho nên nói, sớm bảo ngươi không nên chọc chủ tử thôi......”
Minh Vương Minh Vương - Mạc Nhan