People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 399 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 950 / 4
Cập nhật: 2023-03-26 21:38:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 322: Đóa Nhan Xuất Binh
ần Kham cuối cùng cũng biết thì ra người Mông Cổ cũng có chuyện bi thương "Gia môn bất hạnh" như vậy.
Rất muốn há miệng cười to, nhưng nhìn thấy mặt già tái mét của Hoa Đương, lại cảm thấy không phúc hậu, thế là đành phải liều mạng mà nhịn.
Tuy rằng Hoa Đương nói nữ nhi của hắn "Tính cách điềm tĩnh" rất không đúng với sự thật, nhưng Tháp Na đuổi giết Hỏa Si cũng vô ý giúp cho Tần Kham, cho dù trong lòng Hoa Đương vẫn còn có chút lắc lư bất định, nhưng sau khi việc này xảy ra thì hắn cũng chỉ có thể quyết tâm kết minh với Minh đình.
Bị người của Minh đình ám sát thì còn nói được, Đóa Nhan giận cá chém thớt sau này còn có đường cứu vãn, nhưng Tháp Na dẫn người đuổi theo giết Hỏa Si, thế này liền triệt để đoạn tuyệt khả năng hòa hảo giữa Đóa Nhan và Hỏa Si, cừu hận xem như đã kết hạ vĩnh viễn.
Thủ lĩnh dù sao cũng là thủ lĩnh, Hoa Đương sau khi giận một hồi rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh. Quay đầu nhìn Tần Kham nói: "Khâm sai Đại Minh Tôn quý, Hoa Đương nguyện xuất binh giúp ngươi thanh lý Liêu Đông, tru sát Lý Cảo."
Tần Kham cũng rất thức thời cười nói: "Sau khi Giải quyết Lý Cảo rồi, biên quân Liêu Đông sẽ hợp binh với Đóa Nhan tam vệ cùng đánh Hỏa Si."
Hoa Đương cười to: "Tốt, một lời đã định, chúng ta lập thư vi thệ, vĩnh viễn không làm trái."
"Được."
"Chờ Tháp Na trở về, ta sẽ gả nó cho ngươi, chuyện này cũng lập thư vi thệ."
"Ngươi đây là lừa bịp tống tiền."
Toàn bộ dê bò được đặt lên bàn, tiếng kèn sừng trâu trầm thấp truyền khắp cả thảo nguyên.
Từ sau những năm Chính Thống, Đại Minh và Đóa Nhan tam vệ cuối cùng lại một lần nữa lập hạ phiên thuộc chi minh chính thức, trong Minh thư ước định Đại Minh mở khai nguyên, Nghiêm Ninh, Tứ Bình ba thành là thành thị thông thương. Đóa Nhan tam vệ xưng thần với Đại Minh, hai bên trên quân sự giúp đỡ nhau, bất kỳ phía nào phát sinh chiến sự, phía kia có trách nhiệm phái quân tương trợ.
Trên lụa tơ vàng, hai loại văn tự Hán Mông viết xuống nhưng điều khoản kết minh, Tần Kham đại biểu cho hoàng đế Đại Minh, Hoa Đương đại biểu cho Đóa Nhan tam vệ, hai người phân biệt đóng dấu lên lụa vàng, ước định vĩnh viễn không làm trái.
Trong doanh địa Đóa Nhan lập tức phát ra tiếng hoan hô rung trời, những mục dân bình thường đều lộ ra nụ cười vui sướng, có thể đoán được, phần minh thư này sẽ làm cuộc sống của họ phát sinh thay đổi như thế nào, Đóa Nhan từ nay về sau không còn là quần thể cô đơn bị thế nhân xa lánh loại trừ, bị ba mặt cường địch chèn ép, mà lại có hậu viên cường đại, từ nay về sau không còn là bộ lạc thiếu ăn thiếu mặc nữa.
Tiếng kèn sừng trâu không biết kéo dài bao lâu mới ngừng, Tần Kham và Hoa Đương đứng trước bàn, nhận sự hoan hô của mọi người, Hoa Đương thầm đứng sau Tần Kham nửa bước, hiển nhiên từ một khắc minh thư thệ thành, Hoa Đương mới chính thức dùng lễ tiết bộ lạc phiên thuộc đối đãi với khâm sai đến từ Đại Minh, lúc này ở trước mặt Tần Kham, hắn dùng lễ phiên thần mà kính cẩn đối đãi.
Chắp tay, Tần Kham cười nói: "Hoa Đương Khả Hãn, tuân theo minh tư, xin Khả Hãn giờ đi điểm binh đi, Lý Cảo xuất động mấy vạn đại quân, hiện giờ đang tập trung lực lưởng ở bờ nam sông Tây Lạp Mộc Luân, gối giáo chờ sáng, tùy thời chuẩn bị xuất phát tới thảo nguyên, bình diệt loạn Đóa Nhan xâm nhập."
Hoa Đương ngẩn ra nói: "Đóa Nhan xâm nhập?... Cái này là từ đâu mà có?"
Tần Kham cười lạnh nói: "Đây là những gì Lý Cảo sẽ viết trên tấu chương tấu lên triều đình, Đóa Nhan xâm nhập, giết cướp vô số dân chúng Đại Minh, cũng ở trong cho giết chết khâm sai triều đình, quan Tổng binh Liêu Đông Lý Cảo để bình loạn biên trấn Đại Minh, để bào thù cho khâm sai, thế là huy động đại quân của bốn vệ Liêu Đông, bắc đánh Đóa Nhan."
Hoa Đương lập tức giận tím mặt: "Hắn đánh rắm! Đóa Nhan ta vào cướp lúc nào? Giết khâm sai lúc nào?"
"Hắn không nói như vậy, sao dấu được lỗi hắn đại động binh đao? Giác ngộ đi Hoa Đương Khả Hãn, chúng ta là châu chấu buộc trên một que, ta chết, Đại Minh sẽ coi ngươi là nghịch phiên, Lý Cảo giết ngươi không chết, sau này lại có đại quân đến chinh phạt ngươi, họa diệt tộc của Đóa Nhan tam vệ ở ngay trước mắt. Ta nếu không chết, ngươi chính là minh hữu cùng tiến cùng lùi của Đại Minh, nếu có thể lật đổ Lý Cảo, triều đình Đại Minh thậm chí có thể ghi một đạo quân công cho ngươi."
Hoa Đương gật gật đầu, lập tức lại giận dữ nói: "Chuyện vốn chả liên quan chó gì tới Đóa Nhan, toàn là tranh đấu giữa Hán nhân các ngươi, dẫn chiến hỏa tới lên người ta."
Tần Kham nghiêm mặt nói: "Không phải 'Các ngươi', mà là Lý Cảo, hắn là tên đầu sỏ."
Hoa Đương hừ một tiếng thật mạnh.
Tần Kham nói tiếp: "Cho nên, từ giờ trở đi, ngươi đối đãi cho tốt vào, chớ có để ta chết, ta chết cái là ngươi chẳng giải thích được, không hy vọng ngươi phải cung phụng ta như tổ tông, ít nhất cũng nên đối đãi như cha ruột, để ta có cảm giác hạnh phúc như ở nhà, người khác nếu lại ám sát ta, ngươi cũng không thể lại giả câm vờ điếc."
Nghe Tần Kham nhắc tới việc này, thần sắc đang phẫn nộ của Hoa Đương lập tức trở nên có chút xấu hổ, ngửa mặt lên trời cười ha ha đổi đề tài.
"Tần đại nhân, một vạn dũng sĩ của Đóa Nhan chúng ta chuẩn bị tốt chuẩn bị sẵn sàng rồi, xin ngài hạ lệnh xuất phát đi."
Tần Kham gật gật đầu, nhìn hán tử cường tráng trẻ tuổi của bộ lạc Đóa Nhanvà tám ngàn binh mã dưới trướng mình, trong lòng không khỏi thất hăm hở.
Thế yếu cuối cùng dưới bàn tay hắn đã từ từ chuyển sang phương hướng có lợi, có một vạn tám ngàn danh tướng trực tiếp nghe lệnh này, tình thế nguy hiểm của Liêu Đông muốn phá có khó chi?
Từ sau Thành Tổ Tĩnh Nam một trăm năm, kỵ binh nổi tiếng thiên hạ của Đóa Nhan tam vệ cuối cùng lại được Đại Minh sử dụng.
Quân đội Một vạn tám ngàn người bắt đầu tập kết dưới quân lệnh của Tần Kham, tiếng chân người và tiếng vó ngựa quyện vào nhau, đại doanh kéo dài mấy dặm được nhổ lều thu dây, các dũng sĩ trẻ tuổi của Đóa Nhan Vệ vừa thu dọn lều trại, vừa lớn tiếng hát thất ngôn thê lương của thảo nguyên Mông Cổ, chốc chốc lại truyền đến tiếng mài dao soàn soạt, mang theo mấy phần sát ý dày đặc không thể che giấu.
Trống trận và kén sừng trâu gắn vào nhau, một võ quan cầm đầu và một hán tử bộ dạng như Thiên hộ trưởng của Đóa Nhan Vệ vung cờ xí trong tay, đại quân chia làm hai bộ phận chậm rãi lên đường.
Hải khẩu pháo Phật Lãng Cơ được vén bạt che, bỗng nhiên phát ra tiếng gần, liên tục mười phát pháo bắn tới gò đất cách một dặm, trong nháy mắt đã san bằng nó.
Hoa Đương người mặc giáp trụ và một đám quý tộc Đóa Nhan kinh hãi một lúc sau vẫn không lên tiếng được, tham tướng Tôn Anh của dũng sĩ doanh tự mình thử pháo nhe răng cười với bọn họ, nhướn nhướn mày như khiêu khích.
Trán Hoa Đương không khỏi túa mồ hôi lạnh, hắn biết rõ ý tứ đằng sau nụ cười của vị tham tướng này, tối hôm qua nếu khâm sai đại nhân ở trong doanh địa Đóa Nhan có bất trắc gì, chỉ sợ hai khẩu pháo này sẽ có khách khí với hắn.
Sau khi Tranh thủ được Đóa Nhan binh, hai con khoái mã rời khỏi đại quân nhanh chóng chạy tới Tuyên phủ và Đại Đồng, Lý Cảo đã phong tỏa đường từ Liêu Đông tới Sơn Hải quan, không cho tin tức của tin tức truyền về kinh sư, Tần Kham chỉ có thể dùng một biện pháp rất ngu, vòng qua Trường Thành, trước truyền tin tức Lý Cảo mưu hại khâm sai, muốn làm loạn Liêu Đông tới Tuyên phủ, rồi từ Tuyên phủ gửi tới kinh sư, Lý Cảo có thể che được trời ở Liêu Đông, nhưng không che được toàn bộ thiên hạ Đại Minh.
Vô số thám báo được rải đi như rải đậu, đồng thời Tần Kham cũng dẫn đội ngũ một vạn tám ngàn người lên đường, mục tiêu chỉ thẳng tới sông Tây Lạp Mộc Luân, thư sinh văn nhược thi triển cơ mưu với bách chiến tướng quân, ở trên mảnh đất đen Liêu Đông này dấy lên không khí chiến tranh.
Hành quân từ phủ Đại Ninh đến sông Tây Lạp Mộc Luân ước chừng phải hơn muốn ngày, tốc độ hành quân của đội ngũ một vạn người không thể quá nhanh, hậu cần tiếp tế tiếp viện làm chậm tốc độ, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, hơn một vạn người phải ăn phải uống, không thể khinh trang thượng lộ được.
Hai quân kết hợp lại, ít nhiều cũng chưa thích ứng được, ngay cả khi hạ trại cũng phân biệt rõ ràng, phong cách doanh trướng không đồng nhất.
Thảo nguyên sau khi Mặt trời lặn gió lạnh từng trận, từng đống lửa trại được đốt lên, Tần Kham khoanh tay mỉm cười đi lại giữa các doanh trướng, đặc biệt lưu lại một lúc lâu ở trong doanh trướng của năm trăm thiếu niên binh.
Nhìn từng khuôn mặt ngây ngô non nớt từ từ thành thục, không ít người trên mép đã lún phún râu, thấy Tần Kham đi tới đều đứng thẳng, người giống như tiêu thương. Đây cũng là mục đầu tiên Tần Kham phân phó Diệp Cận Tuyền viết vào danh sách thao luyện - đứng kiểu quân đội.
Diệp Cận Tuyền lúc ban đầu còn phải chịu tiếp thu, cho rằng đứng thẳng không chẳng có ý nghĩa gì, sau khi thử mấy ngày, phát hiện tinh khí thần của các thiếu niên binh khác hẳn, Diệp Cận Tuyền lúc này mới dần dần coi trọng cái môn đứng kiểu quân đội nhàm chán này.
Vui mừng nhìn các thiếu niên binh ai nấy bộ dạng dâng trào chấn hưng, Tần Kham trong lòng có chút kích động.
Có lẽ ngay cả chính bọn họ cũng không biết, Tần Kham đã coi bọn họ trở thành gốc rễ để sinh tồn của bản thân, sau mấy năm nữa, bọn họ chính là từng hạt mầm thay đổi thời đại này, bọn họ mang hy vọng của Tần Kham.
Bọn họ không phải lính bình thường, bọn họ trừ được thao luyện nghiêm khắc ra, còn học chữ, đọc sách, tương lai còn học binh pháp, học tập rất nhiều những lý luận quân sự mới mẻ, nhóm người này chính là ngôi sao mới chói mắt nhất trong tương lai.
Tần Kham quay đầu lại nhìn, thấy Hoa Đương vẻ mặt giận dữ đứng trước đại trướng, trong tay cũng mang theo một cây mã tiên, nữ nhi Tháp Na của hắn thì cả người đầy bụi bặm, quật cường cắn răng, không nói một tiếng để mặc Hoa Đương mắng chửi, Hoa Đương tính tình nóng nảy mắng chửi ầm ĩ, thỉnh thoảng lại quất cho nàng một roi, Tháp Na vẫn ngẩng cao đầu, bộ dạng không chịu nhận sai.
Tần Kham phì một tiếng, mỉm cười vui sướng khi người gặp họa.
Đinh Thuận sờ sờ cằm, cười nói: "Đại nhân, đây chính là cơ hội tốt để anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ cần đại nhân gật đầu, thuộc hạ giờ đi táng cho răng rơi đầy đất, mỹ nhân sẽ cảm kích, buổi tối liền lên giường..."
Tần Kham một cước đá tới, trầm giọng nói: "Đừng nhiều chuyện, trời đầy mây đánh con, nhàn rỗi thì cũng là nhàn rỗi, đừng có phá hỏng nhã hứng của người ta..."
Minh Triều Ngụy Quân Tử Minh Triều Ngụy Quân Tử - Tặc Mi Thử Nhãn Minh Triều Ngụy Quân Tử