Books are immortal sons deifying their sires.

Plato

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 399 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 950 / 4
Cập nhật: 2023-03-26 21:38:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 269: Lưu Cẩn Giơ Dao
ới Nghĩa nghe thấy những lời này của Tần Kham, không khỏi mở to hai mắt.
Hắn vừa lên làm ti lễ giám bỉnh bút và Hán đốc Đông Hán, những ngày nay bận rộn tiếp quản quyền lực, bận rộn lôi kéo thuộc hạ, Chu Hậu Chiếu giao quyền phê hồng cho ti lễ giám, phiếu nghĩ nội các đưa tới đều quyết ở đó, ti lễ giám hiện giờ quyền thế ngút trời, làm thái giám bỉnh bút đứng sau thái giám chưởng ấn của ti lễ giám, Đới Nghĩa có thể nói là xuân phong đắc ý, về phần Lưu Cẩn, hắn trừ ứng phó xu nịnh thế nào ra thì thực sự không chú ý lắm tới động tác của Lưu Cẩn.
Đương nhiên, có thể đi vào ti lễ giám cũng không phải là kẻ ngu xuẩn, sau khi nghe thấy tin tức Tiêu Phương đầu nhập Lưu Cẩn, sắc mặt Đới Nghĩa dần dần trở nên khó coi hơn.
"Tần soái, Tiêu Phương đầu nhập Lưu Cẩn, Lưu Cẩn không thể không cho hắn lợi ích, Tần soái có biết Lưu Cẩn định cho hắn cái gì không? Lại bộ thượng thư hay là nội các Đại học sĩ?"
Tần Kham thản nhiên nói: "Người vào đi lên chỗ cao, Đại Minh ta vốn có quy củ thiên quan Lại bộ không được nhập các, Tiêu lão đại hơn bảy mươi rồi, nhưng lòng cầu tiến vẫn rất mãnh liệt, một Lại bộ thượng thư làm sao thỏa mãn được hắn?"
Đới Nghĩa thở dài: "Chấp chưởng nội đình dĩ nhiên làm hắn quyền thế ngút trời, hiện giờ có thêm một Đại học sĩ nội các ở ngoại đình xa gần hô ứng với hắn, triều đình Đại Minh này chẳng phải là sắp thành của họ Lưu rồi sao? Sau này Tạp gia biết sống sao?"
Tần Kham cười nói: "Đới công công chớ lo, quyền thế có thao thiên tới mấy, trong triều đình, Lưu công công chung quy vẫn chỉ có thể đứng."
Dừng một chút, Tần Kham nói tiếp: "Lưu Cẩn phục khai Tây Hán, không cần chúng ta ra mặt ngăn cản, các đại thần triều đình chỉ sợ đã ở trên kim điện mắng tổ tông mười tám đời của Lưu Cẩn rồi, chờ xem, sẽ rất náo nhiệt đó."
Đới Nghĩa mắt lộ vẻ chờ mong, vội vàng nói: "Các đại thần sau khi làm ầm lên, Tây Hán có phải sẽ không thể mở không?"
"Ý tưởng là tốt đẹp, sự thật là tàn khốc. Lưu Cẩn vừa nắm đại quyền được bệ hạ tín nhiệm, nội các lại có Tiêu Phương thông đồng với hắn, nào có để các đại thần vào mắt? Tây Hán phục khai đã thành kết cục đã định rồi."
Thái độ của Tần Kham đối với việc Tây Hán được mở lại rất bình tĩnh, người xuyên qua đập cánh bướm, nhưng có mấy thức chung quy không đập được, ví dụ như phục khai Tây Hán, đó là việc thực sự phát sinh trong lịch sử triều Chính Đức, Lưu Cẩn chỉ là làm trước mà thôi, cho dù qua mấy hôm nữa Lưu Cẩn bỗng nhiên nói muốn mở Nội Hán, Tần Kham cũng sẽ không bất ngờ, tên quyền hoạn tiếng tăm lừng lẫy trên lịch sử này một khi nắm giữ được quyền lên tiếng của nội đình, dã tâm của hắn sẽ giống như hạt giống trong nhà kính, từ từ sẽ bắt đầu mọc rễ, nảy mầm.
Đương nhiên, phục khai Tây Hán cũng gõ một tiếng chuông cảnh báo cho Tần Kham, từ chuyện này, Tần Kham đã nhận thấy được Lưu Cẩn có lòng phòng bị đối với hắn, thậm chí ghen ghét và đối địch. Một núi không thể có hai hổ, đạo lý đồng dạng, sự sủng tín của hoàng đế cũng chỉ có từng ấy, chỉ có thể hoàn toàn ột người, cho nhiều thêm thì sẽ có thêm một phần uy hiếp.
... Triều đình lại bắt đầu không bình tĩnh, bởi vì trong cung bỗng nhiên truyền ra hai đạo ý chỉ.
Thứ nhất, tấn phong cho nguyên Lại bộ Tả thị lang Tiêu Phương làm Đại học sĩ Võ Anh điện, tấn phong cho nguyên xuân phường phường Đại học sĩ, chiêm sự phủ thiếu chiêm sự Dương Đình Hòa làm Văn Uyên các Đại học sĩ, hai người đồng thời nhập các. Thứ hai, thượng nạp đề nghị của Lưu Cẩn, phục khai Tây Hán.
Tấn hai vị đại thần nhập các đã trong dự kiến của chúng thần, sau khi Lưu Kiện và Tạ Thiên trí sĩ nội các trống không, chỉ còn Lý Đông Dương khổ sở chống đỡ, để cân bằng quyền lực của nội ngoại đình, chia xẻ quốc sự chính vụ lộn xộn, bổ sung hai vị Đại học sĩ chính là hành động nên có, chỉ là nhân duyên của Tiêu Phương ở trong triều khá kém, trên ý chỉ đưa Tiêu Phương vào nội các, ít nhiều dẫn tới sự bất mãn của một số các đại thần, nhưng tổng thể mà nói thì coi như có thể chấp nhận.
Đạo ý chỉ thứ hai lại làm đường nổi lên kinh đào hải lảng.
Phục khai Tây Hán?
Cả triều ai chẳng biết thanh danh của Tây Hán ác độc cỡ nào, trong năm Thành hóa Hiến tông hoàng đế trầm mê đạo gia đan thuật, cả ngày ở trong hậu cung luyện đan cầu tiên, trong có Vạn quý phi lộng quyền, quyền hoạn Uông Trực một tay che trời, Tây Hán do Uông Trực dẫn dắt đối với đại thần động chút là hạ ngục giết chóc, triều đình là một mảng chướng khí mù mịt, cơ hồ tái hiện cảnh tượng hỗn loạn thời kì Hồng Vũ, tính mệnh của các đại thần ăn bữa hôm lo bữa mai, vô số trung thần chết dưới hình cụ của Tây Hán.
Hiện giờ phục khai Tây Hán, đồng dạng là hoàng đế không để ý tới chính sự, đồng dạng là quyền hoạn một tay che trời, cục diện chính trị dữ dội tương tự như những năm Thành Hóa.
Lưu Cẩn chẳng lẽ muốn làm theo Uông Trực, coi các đại thần triều đình là gà lợn để làm thịt, muốn giết ai thì giết sao?
Các đại thần giống như thùng thuốc nổ bị châm lửa, triệt để bạo phát.
Chu Hậu Chiếu hồn nhiên không phát giác mở Tây Hán có hậu quả nghiêm trọng cỡ nào, thoải mái hạ thánh chỉ rồi trốn ở trong cung sung sướng chơi đùa, lại không biết thánh chỉ hạ xuống làm toàn bộ triều đình dậy sóng.
Tần Kham đoán không sai, mở Tây Hán đã nghiêm trọng xúc phạm điểm mấu chốt của tập đoàn quan văn, việc này không cần phải hắn và Đới Nghĩa ra mặt ngăn cản, các nhóm sẽ liều mạng với Lưu Cẩn.
Thượng thư và thị lang của Lục bộ phẫn nộ, ngự sử lục khoa thập tam đạo và cho cấp sự trung phẫn nộ, sớ hạch tội như tuyết rơi bay về phía nội các, bay về phía ti lễ giám, chỉ độc là không bay được tới mặt bàn của Chu Hậu Chiếu, sớ dâng tới ti lễ giám là dừng, Lưu Cẩn giữ lại toàn bố sớ hạch tội.
Không chỉ kinh sư, bao gồm Nam Kinh lục bộ và Đô Sát viện, cùng với Tổng đốc tuần phủ tri phủ các nơi cũng đều thượng sớ, Lưu Cẩn đã triệt để khơi dậy sự công phẫn của thiên hạ.
Quan lại thiên hạ phẫn nộ, Lưu Cẩn cũng phẫn nộ.
Hành động đầu tiên sau khi Chấp chưởng ti lễ giám liền dẫn tới nhiều sự chửi rủa chỉ trích như vậy, đường đường là nội tướng Đại Minh chẳng lẽ là là con tò te à?
Dưới khố của Thái giám tuy rằng thiếu một miếng thịt, nhưng hắn cũng không phải là hạng ngồi không.
Đối mặt với sự chỉ trích của các đại thần, Lưu Cẩn quyết định lấy cứng chọi cứng, hắn muốn dùng sự sủng tín của hoàng đế và sự ủng hộ của nội các Tiêu Phương làm lợi thế, ước lượng một chút phân lượng của các đại thần.
Vì thế sau mấy ngày, trong tiếng quở trách phô thiên cái địa của trên triều đường, trước một tòa đạo quan tên là "Linh tể cung" ở thành tây kinh sư, Tây Hán hán đường bắt đầu xây dựng rầm rộ, Tây Hán vẫn theo kế hoạch được kiến lập, cũng chiêu mộ rầm rộ quân và con cháu gia đình dân chúng, thậm chí lưu manh vô lại thành trấn cũng nhập hán làm phiên tử.
Cùng lúc đó, mấy trăm thớt khoái mã rời khỏi cung nam hạ, họ phụng mệnh lệnh của Lưu Cẩn, tróc nã hai mươi mốt quan viên quở trách Lưu Cẩn kích liệt nhất khó nghe nhất như chủ sự Hộ bộ Nam Kinh Đới Tiển, cấp sự trung Hộ bộ Nam Kinh Ngả Hồng, giám sát ngự sử Đô Sát viện Nam Kinh Bạc Ngạn Huy.
Lưu Cẩn vừa lên vũ đài Đại Minh chưa bao lâu, cuối cùng cũng lần đầu tiên giơ dao mổ với các quan viên.
Lưu Cẩn vung dao mổ thế nào chẳng liên quan tới Tần Kham, chuyện này rõ ràng là phiền toái, hơn nữa là phiền toái siêu cấp lớn, Tần Kham ghét phiền toái, có thể trốn bao xa thì trốn bấy nhiêu xa.
Huống hồ trong lòng Tần Kham, tập đoàn quan văn này cũng không phải là thứ tốt lành gì, xung đột của Lưu Cẩn và các quan văn trong mắt Tần Kham tính chất như chó cắn chó, Tần Kham không quên các quan văn bình thường đối với hắn cũng chẳng tốt đẹp gì.
Tâm nhãn của Tần Kham thật sự không lớn, có thể nói là rất nhỏ, không tự tay vung dao mổ đối với các quan văn đã có thể nói là "Ôn nhuận như ngọc" rồi, đương nhiên, nếu Lưu công công tâm nhãn còn nhỏ hơn muốn lấy các quan văn ra khai đao, thì Tần Kham cũng vui nghe thích nhìn.
Đao pháp chém gió loạn của Lưu Cẩn đã bày ra, Tần Kham coi như không thấy, hắn vẫn đang chuyên tâm luyện binh, đối với hắn mà nói, năm trăm thiếu niên này mới là thành viên nòng cốt kiên cố nhất của hắn trong tương lai.
Một người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sau khi lập nghiệp tuyệt đối sẽ không để mình tay không tấc sắt nữa.
Chu Hậu Chiếu hạ chỉ, đưa năm trăm thiếu niên vào Cẩm Y vệ, không thuộc sự quản hạt của Binh bộ, hai vị thượng thư là Binh bộ Lưu Đại Hạ và Hộ bộ Hàn Văn rất bất mãn, liên danh thượng sớ tỏ ý phản đối với Chu Hậu Chiếu, kết quả Chu Hậu Chiếu mặc kệ, đạo sớ đó không biết bị ném vào chậu than cháy rồi hay là bị ném vào lồng sắt để lão hổ cắn xé, sớ giống như đá chìm đáy biển không có động tĩnh.
Lưu Đại Hạ và Hàn Văn nổi trận lôi đình, vì thế thượng tấu tiếp tục hạch tội, kết quả Chu Hậu Chiếu thể hiện đầy đủ tất cả tố chất một vị hôn quân nên có, bất luận dâng bao nhiêu dâng sớ, Chu Hậu Chiếu mặc kệ, Lưu Đại Hạ và Hàn Văn cuối cùng hết hy vọng, đành bất lực nhìn Tần Kham ở nông trang ngoài thành dọn ra một khối đất, dựng một tòa nhà trệt, luyện binh doanh địa cho năm trăm người lặng lẽ mà sinh.
Trên Doanh địa, Diệp Cận Tuyền mặc bì giáp, vung roi, rất có phong phạm nữ vương đang huấn luyện các thiếu niên.
Trải qua những ngày được ăn thịt cá, thân thể tiều tụy của các thiếu niên cuối cùng cũng khôi phục cường tráng, sắc mặt cũng khôi phục hồng nhuận, Tần Kham đối với thức ăn cho các thiếu niên không keo kiệt chút nào, chỉ cầu huấn luyện phải khắc khổ, để khích lệ bọn họ, hắn thậm chí thực hành chế độ phạt, ai nếu trong khóa huấn luyện bị xếp trong số năm người cuối cùng sẽ không được ăn cơm chiều.
Chủ ý tổn hại này lập tức kích phát lòng thèm ăn của các thiếu niên, bọn họ thiên tân vạn khổ chen vào doanh địa này để được ăn no, chẳng ai muốn để bụng mình chịu khổ, vì thế huấn luyện trở nên liều mạng, tuyệt không có hiện tượng lười biếng dở trò.
Diệp Cận Tuyền đối với một số công cụ huấn luyện kỳ quái trong doanh địa rất là không hiểu, cầu thăng bằng, lưới sắt, tường leo, ba lô phụ trọng. Những thứ tân kỳ ở thời hiện đại này hoàn toàn đảo điên lý niệm luyện binh của Diệp Cận Tuyền.
Mấy lần đưa ra nghi vấn, Tần Kham chỉ cười mà không đáp, không phải tỏ vẻ cao thâm, mà là ngay cả chính hắn cũng không thể nói ra duyên cớ, dẫu sao lý luận quân sự trong bụng hắn chỉ có nửa thùng nước lắc lư, biết những mà không hiểu tường tận, thuần túy trông mèo vẽ hổ mà thôi, về sau Diệp Cận Tuyền tự mình thử những công cụ huấn luyện này, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ, liên tục khien Tần Kham là kỳ tài luyện binh.
Tần Kham Chột dạ một lần nữa cho rằng Diệp Cận Tuyền đang vòng vo mắng hắn, nhưng thấy ngữ khí khen hắn của Diệp Cận Tuyền so với môi giới bất động sản kiếp trước còn thành khẩn hơn, liền từ bỏ ý đồ báo thù hắn.
Hôm nay không có môn huấn luyện, Tần Kham tự mình tới doanh địa, đi cùng hắn còn có hai khẩu pháo Phật Lãng Cơ.
Đúng vậy, hai khẩu pháo Phật Lãng Cơ duy nhất trong dũng sĩ doanh bị Tần Kham lôi ra, căn bản không tốn tiền, vật có thể khiến Tần Kham nhớ thương không nhiều lắm, một khi nhớ thương rồi thì bình thường đều là có thể tới tay. Ví dụ như hắn từng nhớ thương nữ nhi tri phủ Thiệu Hưng, lại ví dụ như hắn từng nhớ thương đầu của Vương Nhạc. Ngự mã giám Trương Vĩnh không biết giá trị của hai khẩu pháo này, vì thế mừng rỡ tặng nhân tình, ti khố chủ quản binh giới của dũng sĩ doanh không hài lòng, làm khó dễ các Giáo úy tới nhận pháo Phật Lãng Cơ một hồi, biểu hiện của Tần Kham thật sự rất hiền hoà, chỉ hạ lệnh đưa ti khố vào chiếu ngục đánh mấy roi, thử mấy loại hình cụ loại nhẹ, sau đó ti khố liền như kêu cha gọi mẹ đáp ứng đưa pháo tới.
Có những quan viên tiểu lại như ngọn nến, không đốt thì không sáng, trên điểm này quan niệm của Tần Kham và Lưu Cẩn là nhất trí, hơn nữa mọi người đều có thể hội tâm đắc đốt nến.
Trên doanh địa gió mạnh phần phật, tinh kỳ phấp phới, năm trăm thiếu niên khuôn mặt kiên nghị lẳng lặng đứng thành hàng, có chút tò mò nhìn chăm chú hai khẩu pháo Phật Lãng Cơ đen bóng ở trước phương trận, nòng pháo tỏa ra ánh sáng xanh, miệng pháo nhắm vào một rừng cây đối diện doanh địa mấy chục trượng.
Tần Kham mặc cẩm bào kỳ lân đỏ thẫm, nhìn tinh thần diện mạo của năm trăm thiếu niên trước mặt, không khỏi vui mừng cười cười.
Những người này, chính là cánh chim của hắn trong tương lai.
Dùng lý niệm quân sự kiếp trước huấn luyện ra chiến sĩ cổ đại, sau này sẽ mang tới cho hắn kinh hỉ như thế nào?
Tần Kham giống như cảm thấy mình đang đối diện với một hộp quá chưa mở, trong hộp là thứ hắn chờ mong.
Trừ vũ khí lạnh như đao kiếm mâu tên thuẫn ra, thứ những thiếu niên này phải học rất nhiều, học rất nhiều binh pháp chiến thuật đến từ kiếp trước, đương nhiên, khai khẩu pháo Phật Lãng Cơ trước mặt này cũng là một trong những nội dung học tập của bọn họ, những gì quân nhân nên học, bọn họ đều phải học.
Bọn họ, cũng không phải đám quan binh vệ sở lười nhác thối nát hiện giờ có thể so sánh, đây là một nhánh tinh binh trên ý nghĩa chân chính.
Trong yên ắng, Diệp Cận Tuyền mặt không biểu tình đưa một cây đuốc tới, nói: "Xin đại nhân thử pháo."
Xoay lại, Diệp Cận Tuyền lại thay bằng sắc mặt hung tợn, rống lớn: "Nhìn rõ vào cho ta!Chờ lát nữa các ngươi năm người một đội, đều tới thử pháo! Nhồi thuốc thế nào, lắp đạn thế nào, đốt lửa thế nào, các ngươi trong một canh giờ phải học xong, học không xong về ăn roi."
"Vâng." Năm trăm người đồng thanh lớn tiếng trả lời.
Tần Kham cười cười, nhận đuốc, dí tới dây dẫn ở phía sau nòng pháo.
Xì.... dân dẫn cháy, chỉ nghe ầm một tiếng, doanh địa giống như lay động mấy cái, tất cả mọi người không khỏi biến sắc.
Xa xa trong rừng cây lại nghe thấy một đạo thanh âm vốn không nên nghe thấy.
Tần Kham và Diệp Cận Tuyền đều biến sắc, đó là tiếng kêu thảm thiết của con người.
"Ngươi không phái người dọn dẹp à?" Tần Kham lườm Diệp Cận Tuyền nói.
Trán Diệp Cận Tuyền lấm tấm mồ hôi, cố gắng nghiêm mặt nói: "Nửa canh giờ trước đã phái người vào kiểm tra hai lần rồi, xác định không có ai, có lẽ là thỏ."
Tần Kham lạnh lùng nói: "Thỏ biết kêu Ối trời à."
"... Thỏ thành tinh."
Tần Kham tức giận chỉ vào mũi hắn nói: "Mạnh miệng nhỉ, ngươi chờ đền tiền thuốc men, hoặc là phí mai táng đi."
"Khẳng định là thỏ thành tinh, không sao đâu." Diệp Cận Tuyền vẫn cố mạnh miệng.
Tần Kham vào lúc này bỗng nhiên rất muốn cắm hắn vào nòng pháo, sau đó bắn ra.
Giáo úy được Phái ra thăm dò rất nhanh nghiền nát ảo tưởng của Diệp Cận Tuyền.
Một pháo đó quả nhiên bắn trúng người, hơn nữa bắn trúng quan viên triều đình.
Minh Triều Ngụy Quân Tử Minh Triều Ngụy Quân Tử - Tặc Mi Thử Nhãn Minh Triều Ngụy Quân Tử