"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thư Cách
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 889 / 5
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5.1
áng sớm ngày hôm sau, trực đêm vừa xong Chúc Bỉnh Quân xuất hiện trên hành lang.
Đại soái ca mang theo mệt mỏi nhưng vẻ mặt vẫn như cũ có thể thay cơm, chẳng qua hôm nay không ai dám tiến lên đi bắt chuyện. Ánh mắt sầu lo quan tâm vẫn đuổi theo bóng dáng anh, mọi người đều biết, bác sĩ Chúc sẽ gặp phiền toái lớn.
Bởi vì Lã chủ nhiệm chẳng những sáng sớm đã tới, còn vừa đến liền nói sơ, kêu Chúc Bỉnh Quân sau khi xong việc lập tức lăn lại văn phòng chủ nhiệm, thần thái sắc bén nghiêm túc làm cho tất cả mọi người lâm vào sợ hãi. Mà mặt cho dù nhốt tại trong văn phòng, dòng khí cường đại hắc ám vẫn không ngừng phóng xạ ra, thật sự thật đáng sợ!
Bác sĩ Chúc chân chính có can đảm, thần thái anh như bình thường hoàn thành công tác, lẳng lặng đi hướng văn phòng chủ nhiệm. Kỳ thực anh biết rõ sẽ đối mặt với mưa rền gió dữ như thế nào, việc nên đến chính là trốn không xong.
Cửa vừa mở ra, chỉ thấy Lã Nho Hạo ngồi ngay ngắn ở sau bàn làm việc, nghênh diện dòng khí hắc ám mà đến.
Anh ngay cả đầu cũng chưa nâng, cũng hoàn toàn không nhận tội, Chúc Bỉnh Quân đứng ở trước bàn nhận phạt.
Ba! Một văn kiện rơi xuống ở trước mặt anh.
Chúc Bỉnh Quân ngay cả mở ra không cần mở cũng biết bên trong là cái gì.
Giấy cam kết, vẫn là anh tự tay ký xuống.
“Cậu –” Lã Nho Hạo mở miệng, cũng là tức giận đến nói không được. Từng ngụm từng ngụm hô hấp xuống, miễn cưỡng tạm thời đè nén xuống tính tình, lạnh lùng hỏi: “Cậu, có cái gì để nói?”
Có cái gì để nói? Chúc Bỉnh Quân trầm mặc tự hỏi.
“Meo Meo, cô ấy –”
“Không được kêu nó như vậy! Em gái tôi có danh tự! Anh cho cậu kêu nhũ danh của nó?” Lã Nho Hạo đến lúc ấy mới thật sự bùng nổ mạnh, giận đến đập bàn dựng lên, “Tôi đã hỏi qua, nó nói các người là tình cờ gặp, sau đó nó bắt đầu theo đuổi cậu. Tân Mạn trẻ người non dạ, thích hồ nháo còn không nói, cậu còn theo nó phát điên cái gì? Chỉ cần có phụ nữ đưa lại cậu ngay cả là ai đến cũng không cự tuyệt sao?”
Tuy rằng lúc này câm miệng là trên hết, đáp lại sẽ chỉ làm tình huống càng tệ hơn, nhưng Chúc Bỉnh Quân nhịn không được.
“Cô ấy không có theo đuổi em.” Chúc Bỉnh Quân ngẩng đầu, thẳng vọng tiến đôi mắt phẫn nộ của Lã Nho Hạo ngữ khí chém đinh chặt sắt.
Lã Nho Hạo trên trán gân xanh đang nhảy lên, giận tới cực điểm, tiếng nói ngược lại đè thấp, mang theo một loại khủng bố dãn ra. “Ý cậu là cậu chủ động theo đuổi?”
Nên nói thế nào đây? Quả thật không phải Chúc Bỉnh Quân qua lại theo hình thức thói quen, thậm chí, anh cự tuyệt qua. Nhưng chính anh cũng rõ ràng, cự tuyệt chính bởi vì sợ mình quá nhanh sẽ bị đình trệ, hơn nữa –
Hơn nữa, nếu ngay cả anh đều bỏ đá xuống giếng, trốn tránh trách nhiệm, Lã Tân Mạn sẽ thảm hơn!
Cho nên, anh gật đầu khẳng định. “Là em truy cô ấy.”
“Tôi đối với cậu quá thất vọng rồi.” Lã Nho Hạo lãnh khốc nói: “Em gái tôi đầu óc không thông minh, nông cạn, chỉ nhìn bề ngoài thì không nói, cậu chơi nhiều năm như vậy cư nhiên cũng bị diện mạo nó hấp dẫn sao? Cậu cũng không lựa chọn sao? Có ngốc bao nhiêu cũng không sao, chỉ cần xinh đẹp là tốt rồi sao, dù sao cũng chỉ là chơi một chút mà thôi?
Chúc Bỉnh Quân nhíu mày, anh không đồng ý cũng không thưởng thức cách nói như vậy. Huống chi, Lã Tân Mạn một chút cũng không ngốc. Có thể nhiều lần né tránh qua Lã chủ nhiệm, đến bệnh viện gặp anh, cũng có thể cẩn thận thu thập tin tức, ở lúc thích hợp cùng anh ” tình cờ gặp ”, ở nơi phức tạp như hộp đêm vẫn quay lại tự nhiên, toàn thân trở ra…… Ngu ngốc như thế nào mà làm được? Lã chủ nhiệm không khỏi quá coi thường em gái mình.
Lã Nho Hạo thấy vẻ mặt anh không cho là đúng, càng phát ra phẫn nộ, chỉ vào tập hồ sơ trên bàn, trầm giọng chất vấn: “Hơn nữa nói đến cái này, cậu còn nhớ năm đó là đáp ứng tôi như thế nào hay không?
Năm đó, cũng là ở văn phòng chủ nhiệm, từng có cảnh tượng tương tự, chẳng qua lúc ấy Lã Nho Hạo chính là chủ trị y sư, vì học đệ dưỡng cấp dưới Chúc Bỉnh Quân ra mặt nghĩa khí.
” Bác sĩ Chúc ở trường thành tích phi thường vĩ đại, biểu hiện thực tập cũng tốt lắm, chính là……” Ngay lúc đó chủ nhiệm khoa vuốt cằm, vẻ mặt thật do dự nói: “Ở khác phương diện tựa hồ…… rất được hoan nghênh, rất sinh động một chút.”
Lão chủ nhiệm nói chuyện thực khách khí uyển chuyển, nhưng trong lòng tất cả mọi người ở đây đều rất rõ ràng, tất cả đều là bởi vì hôm trước Chúc Bỉnh Quân mới bị bại lộ một chuyện quá lớn, cho nên khi thi vào bổn viện mọi người không ai muốn nhận.
Bại lộ chính là, anh trong lúc thực tập, cư nhiên cùng con gái giám đốc bệnh viện kết giao. Đoạn quan hệ này cuối cùng làm xôn xao dư luận, đổng sự thiên kim kiêu căng chẳng những vì việc tình lữ cãi nhau đại náo phòng trực ban mấy lần, thậm chí còn ý đồ tự sát, may mắn uống thuốc ngủ liều không mạnh, sau khi đưa đi cấp cứu cũng không lo ngại. Nhưng là lão Đổng sự lâm vào tức giận!
Rất nhanh, tin tức truyền khắp toàn viện, không có một khoa nào dám thu Chúc Bỉnh Quân — ai muốn tìm phiền toái a?!
Sau lại là Lã Nho Hạo ra mặt bảo đảm. Lã Nho Hạo chẳng những là học trưởng học viện y của Chúc Bỉnh Quân, còn là tiền bối của đội bóng bầu dục thời trung học, đại học. Anh chém đinh chặt sắt cam đoan với trưởng quan: “Hành vi của cậu ấy từ nay tôi sẽ phụ trách theo dõi, tuyệt đối sẽ không có chuyện tương tự phát sinh!”
Còn phụ thêm một giấy cam kết, muốn Chúc Bỉnh Quân đồng ý kí tên, cam đoan không cùng nhân viên trong bệnh viện tương quan — ngay cả người nhà cũng tính — có cảm tình khúc mắc, nếu có chút vi phạm, anh phải lập tức cuốn gói lên đường, hơn nữa phân viện của bổn viện cũng vĩnh viễn không mướn anh!
Có cam đoan của Lã Nho Hạo, hơn nữa biểu hiện của Chúc Bỉnh Quân thật sự vĩ đại, lão chủ nhiệm cũng cố mà thu nhận anh.
Rồi sau đó, Chúc Bỉnh Quân quả nhiên hết lòng tuân thủ hứa hẹn, về sau, mặc kệ bao nhiêu bác sĩ, y tá thậm chí là bệnh nhân, người nhà tỏ vẻ hảo cảm đối với anh, anh đều cẩn thận vẫn duy trì khoảng cách thích hợp mà khách khí. Muốn chơi, đều chơi ở bên ngoài.
Không nghĩ tới gió êm sóng lặng vài năm, anh cư nhiên vẫn là đã xảy ra chuyện! Hơn nữa, lần này gặp chuyện không may đối tượng dĩ nhiên là cùng năm đó trực tiếp tương quan đến anh – Lã Nho Hạo.
Tình huống, còn có thể càng tệ hơn sao?
“Đem nói rõ ràng. Cậu thành thật nói cho tôi biết, rốt cuộc là cậu chủ động hay là em gái tôi chủ động?”
Lã Nho Hạo còn đang làm giãy dụa cuối cùng, “Nếu giống như Tân mạn nói, cậu từ đầu tới đuôi cũng không cảm kích, như vậy cậu có thể như cũ, tôi không phải người không phân biệt thị phi, tôi cũng tin tưởng cậu, còn sẽ xin lỗi cậu, là tôi không quản tốt em gái mình.”
Chỉ cần đồng ý là được. Chỉ cần nói chính mình không biết sự tình thì tốt rồi. Như vậy hết thảy trách nhiệm đều ở trên người Lã Tân Mạn, anh chính là người vô tội bị hại……
Nhưng anh không có biện pháp nói dối. kỳ thật lúc anh biết tên của cô, cũng biết cô là ai.
“Em từ đầu tới đuôi đều biết chuyện.” Chúc Bỉnh Quân thản nhiên nói, “Tuy rằng chủ nhiệm chưa nói, chúng em đều biết được chủ nhiệm có em gái; Hơn nữa, Giai Cần học tỷ cũng nói qua Tân Mạn một hai lần.”
Huống chi, anh sớm hoài nghi, Lã Tân Mạn đối với bệnh viện rõ như lòng bàn tay, hơn nữa họ “Lã” này cũng không phải phổ biến, nào có chuyện khéo như vậy? Chỉ cần lén điều tra một chút mà biết tình hình thực tế cũng không phải rất khó khăn.
Chính là Chúc Bỉnh Quân cũng không nói gì để phá vỡ.
Rõ ràng đã biết, lại vẫn đem tiền đồ của chính mình dứt bỏ, còn quay lưng với sự tín nhiệm của trưởng quan, đơn giản là đơn thuần của cô ấy có lực hấp dẫn quá mạnh mẽ, anh không có biện pháp, chậm rãi đi hướng cô –
Không phải chưa từng có giãy dụa, không phải không có do dự, nhưng là……
Không khí trong văn phòng lâm vào lạnh như băng trầm mặc, ngay cả Lã Nho Hạo đều không thể mở miệng.
“Tôi nhìn lầm cậu.” Lã Nho Hạo cuối cùng nói, mang theo một loại đau lòng cùng thất vọng khôn kể.
Chúc Bỉnh Quân bị hung hăng đâm một chút.“Chủ nhiệm –”
“Cậu đi ra ngoài đi”. Lại mắng nữa cũng không cần. Lã Nho Hạo mệt mỏi ngồi trở lại ghế, lau mặt. Lã Nho Hạo luôn luôn kiên cường hung hãn, nháy mắt giống như già đi vài tuổi.
Chúc Bỉnh Quân không có hỏi gì về tiền đồ, công việc của anh…… giờ phút này, anh chỉ quan tâm một việc.
“Tân Mạn cô ấy…… có khỏe không? Xin chủ nhiệm đừng trách cứ cô ấy, này không phải lỗi của cô ấy.” Đều do anh đi. Tiểu nữ sinh nụng nịu mềm nhũn như cô làm sao chịu nổi chủ nhiệm cuồng mắng như vậy? Vừa nghĩ đến liền đau lòng.
Nước mắt của cô ấy như là axit cực mạnh, nhẹ nhàng một hai giọt cũng có thể làm ngực anh như là bị ăn mòn hai cái động lớn, đau đến tận xương.
“Chúng tôi muốn đưa nó xuất ngoại.” Lã Nho Hạo ngắn gọn nói, hai đạo ánh mắt lợi hại như bắn về phía anh, giống như có thể đem anh bắn thủng, “Rời xa người giống như cậu.”
Chúc Bỉnh Quân hít một hơi, tiếp được một kích thật mạnh này. Anh gật gật đầu, im lặng xoay người, rời đi nơi của chủ nhiệm.
Dáng người gầy gò tiêu sái vẫn duy trì thẳng thắn như cũ, chậm rãi đi qua hành lang dài. Mặc kệ người bên ngoài thấy thế nào đều tuyệt đối nhìn không ra bản thân anh đã bị trọng thương, trong chỗ sâu của thân thể như là chứa một cái động lớn, đang chậm rãi chậm rãi đổ máu –
Từ nhỏ đến lớn, Lã Tân Mạn bị anh trai mắng, chọc anh trai tức giận qua vô số lần, anh cô cũng hoàn toàn không để ý tới cô.
Cho dù cùng ở dưới một mái nhà, Lã Nho Hạo vẫn như cũ xem em gái nhô lên cao khí giống nhau, hình như cũng không thấy. Ngay cả Lã Tân Mạn nói chuyện với anh, chào hỏi đều giống không có nghe đến, vốn liền mặt đủ nghiêm túc giống như thiết bản, cho dù Lã gia ba mẹ tự mình tới khuyên cũng đều vô dụng.
Lã Tân Mạn càng giống con chuột nhỏ, ở nhà đều chỉ dám tránh ở trong phòng, yên lặng không tiếng động, cơ hồ như là biến mất ở trên thế giới, tự bế đến cả nhà đều nhìn không được.
Cuối cùng là nhóm học muội của cô an bài hết thảy tốt, dám đem cô bắt cóc ra ngoài.
“Meo Meo học tỷ, chị đều nhanh sắp xuất ngoại, chẳng lẽ cũng không muốn nắm chắc cơ hội, chạy nhanh theo bọn em tụ họp sao?” Học muội làm nũng nói, biết tâm học tỷ này mềm nhất, sợ người cầu xin, chỉ vừa cầu cái gì cũng đều đáp ứng. Các cô nắm chắc nhất định có thể cầu đến Meo Meo học tỷ đi ra ngoài du ngoạn.
“Đúng vậy đúng vậy, học tỷ, chúng ta đi ngâm suối nước nóng trên núi nha! Khách sạn thật khá, chị nhất định sẽ siêu thích…… Bọn em là dự tính riêng, chuẩn bị tiễn đưa chị!”
Nghe thấy đến nơi đây, Lã Tân Mạn liền cảm động đến mau rớt nước mắt.Nhưng rất kỳ quái, cô gần đây tựa hồ đánh mất năng lực rơi lệ, nhiều lắm là trong lòng rất đau rất đau, ánh mắt cũng là vậy.
Cho nên cô cùng nhóm học muội ra ngoài chơi. Một đám cô gái mở lòng vui vẻ đến vùng núi tên là khách sạn Ôn Tuyền, ở đồi núi lượn lời, trong khí trời nóng hưởng thụ ngâm nước nóng, phòng lớn siêu thoải mái, đồ ăn vặt ngon, điên cuồng cười đùa.
Nhóm học muội đều rõ ràng chuyện cô tiếp cận Chúc Bỉnh Quân, cũng đều nhiệt tâm hỗ trợ qua, nhưng lần này tỷ muội tụ hội du lịch lại không có người hỏi nhiều một câu.
Là săn sóc sao? Lã Tân Mạn trong lòng ê ẩm suy nghĩ, đàn học muội đáng yêu này trong trí nhớ cô là hồi ức vui vẻ sáng lạn nhất. Gia đình cô – phải nói là anh trai cô — đã quyết định muốn đưa cô đi nước Mỹ, trước học ngôn ngữ học, lại chuyển đại học, sắp tới chia ly Lã Tân Mạn thật sự thực luyến tiếc.
“Meo Meo học tỷ, chúng ta đi ngắm sao được không?” Ăn xong cơm chiều, vốn nghĩ đến muốn khải hoàn trở về phòng xem tivi, tiếp tục tán gẫu, không nghĩ tới học muội kích động đề nghị,“Trên núi có thể nhìn thấy thật nhiều sao nha, nói không chừng còn có thể nhìn thấy sao băng cầu nguyện, đi thôi!”
Lã Tân Mạn có chút hoang mang nhìn về phía ngoài cửa sổ. Sắc trời đã tối, nhưng tầng mây rất dày, như vậy xem tới được không?
“Đi đi, nhất định có thứ tốt có thể xem!”
Mịch Ái Truy Hoan Mịch Ái Truy Hoan - Thư Cách