Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Thư Cách
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 889 / 5
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3.2
rở lại phòng, Lã Tân Mạn nằm ở trên giường, trừng mắt trần nhà ngẩn người.
“Anh” đang làm cái gì? Nhất định đang vui chơi ở nơi thực náo nhiệt rồi. Quây chung quanh bên người là mỹ nữ với đủ loại kiểu dáng, người người đều lại độc đáo, lại hoạt bát, đêm của bọn họ tuyệt đối cực kỳ phấn khích. Cô nhắm mắt lại có thể nhìn đến nhộn nhạo cười yếu ớt trên khuôn mặt tuấn tú kia, khóe mắt cười ngân hơi hơi, chắc lại mê người như vậy……
Lần đầu tiên gặp mặt, cô liền nhìn cái xuất chúng của anh rất lâu rất lâu, nhìn xem đều choáng váng. Nhưng, ánh mắt anh lại thủy chung không có dừng lại ở trên người cô.
Đời này lần đầu tiên, cô không cam lòng. Làm nhân vật “người im lặng đứng xem” như vậy cực độ phiền chán, cô ở dưới sự ồn ào của nhóm học muội, chủ động phóng ra.
Tim đập thật nhanh, hai đầu gối như nhũn ra, đầu váng mắt hoa…… Nhưng Lã Tân Mạn vẫn là mặc kệ bất cứ giá nào.
Giống như bươm bướm bay về phía ánh nến, chỉ nhìn thấy nguồn sáng, tan xương nát thịt cũng không quản.
Từng bước một đi hướng anh, cư nhiên có thể đi đến bây giờ; Có thể quen biết anh, tới gần anh. Buổi chiều hôm nay, cô cư nhiên còn…… chủ động hôn anh.
Môi anh rất mềm, vẻ mặt anh kinh ngạc thật đáng yêu. Thật sự thật sự, thật đáng yêu, thật đáng yêu……
“Ai!” Cô quăng người lên giường, đem khuôn mặt hồng nóng vùi vào trong chăn, thở dài một hơi thật dài.
Mới nghĩ đến anh một chút. Rất muốn làm cái bóng của anh, nhắm mắt theo đuôi dán dính anh, chia sẻ cuộc sống phấn khích lại tự tại của anh, cô nhất định…… sẽ không mờ mịt như vậy.
Rất muốn trò chuyện với anh nha, hoặc là gửi cái tin nhắn cũng tốt. Dù sao chị Giai Cần đã tới, ba mẹ cô đi ra ngoài xã giao nhất định sẽ tới khuya mới về nhà, cô hiện tại chuồn êm đi ra ngoài hộp đêm nhìn anh, hẳn là cũng không sao……
Trong lúc cô đang trái lo phải nghĩ, đứng lên lại nằm trở về, hết sức đấu tranh tư tưởng –
Đinh linh linh linh!
Tiếng chuông điện thoại vang lên, quanh quẩn ở không gian yên tĩnh trong nhà, đánh vỡ mộng tưởng hão huyền của cô.
Lã Tân Mạn chạy nhanh đi qua đầu giường tiếp điện thoại. Vạn nhất là anh cô gọi về tra mà cô không nhận được, còn có bị, tuyệt đối có một chút huấn dễ nghe!
“Uy?”
“Xin hỏi, là Lã tiểu thư phải không?” Là giọng nam xa lạ rất khách khí, bất quá ngữ khí thực nghiêm túc,“Tôi bên này là phân cục Trung Sơn, tiểu đệ họ Chu, trước mắt đang xử lý hiện trường tai nạn xe cộ, Lã tiểu thư xin đến bệnh viện Vĩnh Tân để trợ giúp xử lý.”
Tai nạn xe cộ? Hiện trường? Xử lý?
Lã Tân Mạn từng chữ đều nghe thấy được, nhưng trong đầu trống rỗng.
Đây là điện thoại lừa đảo đi? Hẳn là không cần để ý tới. Cô im lặng đem điện thoại đặt trở về.
Mười giây sau, điện thoại lại vang lên. Tiếng vang đột nhiên trở nên thật lớn, nhồi vào toàn bộ phòng, tiếng vang làm cho tim cô đập loạn, lồng ngực đều phát đau, sắp thở không nổi.
Không cần tiếp, không cần tiếp, không cần tiếp……
Nhưng cô đáy lòng một tia tiếng nói lý tính, vẫn là buộc cô, nhấc lên.
Sau đó, giống như là linh hồn cùng thân thể chia lìa. Thân thể thì tiếp điện thoại, nhưng linh hồn đã phân ra đi phiêu đãng ở không trung, đi xuống nhìn vẻ mặt chính mình dại ra.
Dại ra viết xuống địa điểm, dại ra lấy tốt giấy chứng nhận, dại ra thay quần áo, dại ra tiêu sái ra cửa chính, kêu xe, đi hướng bệnh viện –
Lã Tân Mạn ở bác sĩ thế gia lớn lên, đối với bệnh viện không tính xa lạ, nhưng lần này khi đến cửa chính bệnh viện, hai chân lại phát run, như nhũn ra.
Phòng cấp cứu rất ồn ào, người đến người đi không nói, còn có giường bệnh trực tiếp sắp xếp đặt ở trên hành lang. Người tuy nhiều như vậy, đưa mắt nhìn bốn phía, không có xuất hiện gương mặt quen thuộc, cô ở trong đám người vô cùng cô tịch khủng hoảng.
Nhưng lúc này đây, cô nhất định phải chống đỡ.
Sau khi cô hỏi vài người, mới tìm được Chu cảnh quan ở góc đang ghi chép.
Thấy cô xuất hiện, anh ta gật gật đầu, ngoắc ý bảo y tá tiểu thư lại đây, một mặt nói: “Là Lã tiểu thư sao? Cha cô đang chuẩn bị phẫu thuật. Cô trưởng thành chưa? Có thể ký giấy đồng ý hay không?”
Cô gật đầu, đờ đẫn tiếp nhận giấy bút, ký xuống giấy đồng ý đầu tiên trong đời này cho người nhà.
“Mẹ cô ở bên cạnh.” Cảnh quan chỉ cho cô.
Đó là mẹ cô sao? Buổi sáng ra ngoài còn một thân uất thiếp sáo trang xứng với giày cao gót, người mẹ thắt lưng vĩnh viễn thẳng, gọn gàng giỏi giang sao? Giờ phút này cuộn mình ở trên giường bệnh, tóc rối loạn, trên mặt có phiến da trầy lớn; Tay áo trang phục sang quý bị rách, trong băng vải băng bó còn chảy ra máu đỏ tươi –
Không, này nhất định là chỗ nào lầm, đây không phải mẹ cô.
“Meo Meo……” Nhưng cái người xa lạ nghiêm mặt vặn vẹo này, giống như nhẫn nại đau đớn thật lớn, đột nhiên mấp máy xoay người, khàn khàn gọi nhũ danh của cô,“Meo Meo, con lại …… lại đây.”
Lã Tân Mạn đi qua, thật cẩn thận tiếp nhận tay mẹ vươn đến, không dám dùng sức, chỉ có thể nhẹ nhàng cầm, sau đó phát hiện, chính mình vẫn luôn đang phát run.
“Mẹ, mẹ rất đau sao?” Cô liền tiếng nói cũng đang run,“Con, con gọi điện thoại cho anh được không? Con gọi bảo anh trở về, được không?”
Mẹ cô dường như là không có nghe thấy cô nói chuyện, chính là liên tiếp hỏi:“Ba con đâu? Meo Meo, ba con đâu?”
“Ba ba sắp vào phẫu thuật. Mẹ, các người làm sao vậy, vì sao lại như vậy?”
“Cha mẹ cô lái xe qua ngã tư đường, bị một người say rượu, vượt đèn đỏ chặn ngang đụng vào.” Chu cảnh quan xen mồm giải thích,“Người gây ra họa chính mình cũng bị thương nặng, trước mắt cũng đang ở trong để cứu chữa.”
“Con hãy nghe mẹ nói.” Mẹ cô cầm tay cô lực đạo tăng thêm,“Ba con…… Không thể mổ. Con không được ký đồng ý, không được…… bảo bọn họ không…… nguy hiểm……”
Lã Tân Mạn bất lực nhìn Chu cảnh quan. Cô hoàn toàn không biết mẹ rốt cuộc đang nói cái gì, cô lại nên như thế nào đáp lại.
“Lã phu nhân, bà đừng khẩn trương, thương thế Lã tiên sinh có vẻ nghiêm trọng, bác sĩ sẽ xử lý. Mổ không đáng sợ như vậy, bà trước nghỉ ngơi một chút, chờ phẫu thuật xong –” Chu cảnh quan nghĩ đến Lã mẫu là nhất thời đã bị kinh hách nghiêm trọng, mới có thể hoang mang lo sợ, nói năng lộn xộn, anh ôn hòa an ủi.
“Các người không hiểu.” Lã mẫu là suy yếu, cũng không bình tĩnh nói,“Vĩnh Tân…… nơi này là ngoại khoa, không được tốt lắm. Muốn mổ, cũng là quay lại bệnh viện chúng ta mổ!”
Lã Tân Mạn vốn hoảng không có đầu mối, nghe đến đó, nhịn không được nín khóc mỉm cười, cũng thoáng an tâm một chút.
Mẹ vẫn là mẹ, cho dù tai nạn xe cộ bị thương, vẫn là phi thường sắc bén!
Thật vất vả dỗ mẹ tạm thời im lặng nghỉ ngơi, sau khi trợ giúp Chu cảnh quan hoàn thành thủ tục, Lã Tân Mạn đi ra phòng cấp cứu, đến bên ngoài cửa hông hít thở mấy khẩu không khí mới mẻ.
Tay cầm di động vẫn là luôn luôn tại phát run. Dưới ngọn đèn trắng bệch, tay cô tất cả cũng đều là trắng bệch quỷ dị, một chút huyết sắc đều không có, còn run đến cơ hồ không thể ấn phím.
Chậm rãi, chậm rãi quay số điện thoại, gọi cho anh cô đang họp ở nước ngoài.
Anh cô một lời vô nghĩa đều không có, chỉ ngắn gọn giao phó,“Đã biết, anh lập tức trở về. Em hiện tại gọi cho Giai Cần, kêu cô ấy đi qua.” Sau đó liền cúp.
Ngắt bên này, cô lại gọi.
Chẳng qua, không phải chiếu theo anh cô giao phó gọi cho chị Giai Cần mà...
“Hắc, buồn ngủ, gọi tới nói ngủ ngon sao?” Đầu dây bên kia ồn ào, giọng nặng thấp từng trận truyền tới, rõ ràng là còn ở hộp đêm, người tiếp điện thoại tiếng nói cũng rất ôn nhu, làm cho cô vừa nghe, liền –
Cái mũi đau xót, đôi mắt nóng, nước mắt nhịn toàn bộ buổi tối, đột nhiên…… đột nhiên đầy đi ra, chảy xuống hai má, đi xuống.
Cô khóc đến thượng khí không tiếp hạ khí, tự nhiên cũng nói không nên lời nói.
“Meo Meo? Em có khỏe không?” Chúc Bỉnh Quân cũng lập tức nghe ra, anh nhẫn nại hỏi:“Khóc cái gì? Có cái gì không vui? Cùng bạn học cãi nhau? Hay là, bị ba mẹ mắng?”
Nghe được hai chữ “Ba mẹ”, cô khóc lợi hại hơn, một mặt khóc, một mặt đứt quãng nói:“Ba mẹ em buổi tối…… tai nạn xe cộ. Em……”
Anh trầm mặc hai giây.“Bệnh viện nào?”
“Ách, Vĩnh, Vĩnh Tân……”
“Em ở đó đừng đi đâu, anh lập tức đi qua.”
“Không cần –”
Điện thoại cắt đứt, Lã Tân Mạn cầm di động, há hốc mồm.
Thần trí của cô đã chậm rãi trở lại. Vừa mới rồi toàn tâm toàn ý chỉ là muốn nghe giọng nói anh mà thôi, cái gì cũng chưa nghĩ nhiều. Kia hiện tại, hiện tại là thế nào?
Anh muốn đến đây? Anh anh anh anh anh –
Anh, 20 phút sau. Hiển nhiên là vừa nhận được điện thoại liền lập tức rời hộp đêm, chạy như bay tới.
Mà vừa thấy mặt, cũng không quản phòng cấp cứu đám đông như nước chảy, Chúc Bỉnh Quân liền thấy cô trong đám người, liền sải bước thẳng tắp đi tới chỗ cô.
Một câu cũng chưa nói, không hỏi nhiều, không chút do dự, đem vẻ mặt thê thảm tái nhợt của cô ôm vào trong lòng, gắt gao ôm.
Tại trong nháy mắt kia, toàn bộ kinh hoảng sợ hãi của buổi tối, lúc này hoàn hoàn toàn toàn lên men, Lã Tân Mạn cả người đều mềm nhũn, không lực.
Nhìn anh như thon dài gầy yếu, cũng là mạnh mẽ kiên định kinh người, đáng giá dựa vào. Không có an ủi vô nghĩa gì, cũng không có do dự chần chờ, khách khí hàm súc, chính là trực tiếp dùng cái ôman ủi cô.
Cô đem mặt chôn ở ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập ổn định của anh. Chậm rãi, tất cả tạp âm bên cạnh đều đi xa, chỉ còn lại tiếng bình bịch bình bịch ổn định kia.
Cũng không biết bọn họ ôm nhau bao lâu, khi cực kỳ dính chặt Lã Tân Mạn đều mơ mơ màng màng mau ngủ –
“Meo Meo?” Một tiếng nói quen thuộc ở bên cạnh bọn họ vang lên, tiếng nói tràn ngập kinh ngạc.
Là chị Giai Cần. Nhất định là anh cô lo lắng, trực tiếp dùng điện thoại điều khiển, bảo chị Giai Cần đang đêm chạy tới.
Vừa nghe thấy giọng nói Hoàng Giai Cần, Lã Tân Mạn cả người như là bị nước lạnh đổ xuống đầu, rồi đột nhiên thanh tỉnh, thân mình cũng không từ tự chủ cương trực, thắt lại chặt chẽ. Cô giãy dụa muốn thoát ly cái ôm mạnh mẽ lại ôn nhu kia.
Chúc Bỉnh Quân không chịu buông. Anh nhẹ tăng thêm lực, đem cô khóa ở khuỷu tay.
Sau đó –
“Học tỷ.” Tiếng nói anh cũng phi thường bình tĩnh, theo đỉnh đầu cô thổi qua.
“Ách, bác sĩ Chúc, cậu…… làm sao có thể ở trong này?” Hoàng Giai Cần khiếp sợ không hiểu.
Chúc Bỉnh Quân không có trả lời, nhưng, cũng không có buông tay.
Sau một lúc rất lâu giằng co trầm mặc, Hoàng Giai Cần rốt cục lại mở miệng. Tiếng nói tràn đầy không dám tin,“Cậu cư nhiên…… cùng em gái chủ nhiệm các cậu……”
Xong rồi.
Sự việc đã bại lộ.
Mịch Ái Truy Hoan Mịch Ái Truy Hoan - Thư Cách