Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Tác giả: Mị Thiên Giai
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 56 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 498 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:52:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46
ương gia,ngài về rồi,có mệt lắm không?"
Buổi chiều đi chơi về,Lãnh Hoàng đang ngồi ngoài sân uống trà.
Lãnh Hoàng khuôn mặt yêu dị như vậy,vẫy tay bảo nàng đến,nàng rất thức thời chạy phía ngồi đối diện.
Cầm một hộp đen đưa phía trước:"Quà"
Nàng nhìn hắn ngạc nhiên,có cả quà nữa sao,vội vàng mở ra,cầm trên tay,ngắm nghía,là 1 viên ngọc màu xanh lục,nàng nhìn kĩ,bên trong có chứa ma khí màu lục,đang điên cuồng vận động bên trong,cũng kì lạ quá đi.
"Vương gia,đây là gi vậy?Viên ngọc thần kì lạ,bên trong còn có ma khí màu xanh này"
2 tay nàng lắc lắc.
Lãnh Hoàng đôi mắt tán thưởng,vật nhỏ có thể nhìn thấu ma khí bên trong và phân biệt cấp độ,quả thật là sủng vật hắn chọn.
"Ma Hạch"
"Vương gia,cái này dùng để làm gì?"
Viên ngọc to bằng quả trứng,đeo cũng không đeo được,ăn thì càng không,làm đồ trang trí cũng tạm được nhưng thật nhàm chán.
Nếu có người nào biết thì tức hộc máu mất,phải biết rằng ma hạch màu lục này chính là của ma thú cấp 4, bình thường ma thú cấp 3 xuất hiện trên đại lục này đã là quý hiếm lắm rồi,có tiền chưa chắc mua được,mà giờ nàng đang cầm ma hạch cấp 4,nếu dùng để tu luyện thì tu vi tăng lên 1 bậc trong thời gian ngắn,là mơ ước của biết bao người.Tuy nhiên,nó đã đưa cho sai người.
Lãnh Hoàng có như không ánh mắt nhàn nhàn lướt qua:"Dùng để tăng tu vi"
Thiên Giai nghe thấy thế khuôn mặt méo xệ,nàng đâu cần dùng làm gì,nhưng mà mặt vẫn không biểu lộ,quăng vào trong hộp,nắp lại,bỏ vào trong tay áo,giờ nó đã là của nàng,cất đi sẽ có việc dùng.
Nhớ ra việc gì,khuôn mặt của nàng vui hẳn lên:"Vương gia,ngày mai có lễ hội,tối mai ngài có đi không?"
Thản nhiên đôi mắt:"Mai ta phải vào trong cung"
Nàng gật đầu,vậy nàng sẽ đi chơi một mình.
"Đến đây"
Nàng ngoan ngoãn đứng dậy đứng bên cạnh.
"Mấy ngày nay ta đi, ngươi làm việc gì?"
"Không phải vương gia biết hết rồi sao?"
Hắn sai người bám đuôi nàng mà,đừng tưởng nàng làm ngơ là không biết.
Bỗng đâu,tay hắn vòng qua eo nàng,quá bất ngờ,nàng ngã nhào ngồi trên lòng hắn.
Lãnh Hoàng đôi tay trắng thon dài đặt trên cổ nàng:"Câu nói này làm ta không vừa ý"
Thiên Giai thân hình cứng đơ,không dám lộn xộn,tay vòng qua cổ hắn,tay kia chống trên lồng ngực rắn chắc,giọng nói ủy khuất:"Vương gia,ta chỉ đi chơi rồi ngủ,đi chơi rồi ngủ,không làm gì cả"
Lãnh Hoàng đôi mắt phượng mị hoặc nhìn vào đôi mắt trong suốt của nàng,bàn tay kia có như không dần luồn sâu vào cổ áo nàng,đụng chạm đến xương quai xanh,vuốt ve.
Khuôn mặt dần áp sát khuôn mặt nàng,chóp mũi khẽ qua đôi mắt,má rồi đôi môi,hơi thở bá đạo nam tính bao phủ quanh cơ thể nàng.
"Ta đã nói,là sủng vật của ta,phải nghe theo lời ta"
Nàng gật đầu không dám ngọ nguậy,cái này nàng đã nghe qua.
Rồi hắn cúi đầu xuống hõm cổ nàng,cắn,khi thấy đầu lưỡi cảm nhận được vị máu tanh liền ngậm lại,rồi mút.
Thiên Giai một trận tê dại,ở đó rất đau và giờ đang ngứa,nhưng nàng không dám cử đụng.
Một lúc sau hắn mới nhả ra,chỗ vết cắn đỏ lên, vành thâm tím,hài lòng với kết quả của mình,mới ngẩng đầu lên,đôi tay cùng lúc đó luồn sau xuống vai nàng.
Nhìn thấy mảng da trắng như tuyết mềm mịn,đôi mắt Lãnh Hoàng nheo lên,rồi nhìn vào đôi mắt nàng.
"Vương gia,ta không có làm gì sai,ta chỉ đi chơi thôi mà"
Nàng ủy khuất,đôi mắt rưng rưng,hắn giờ đây,rất đáng sợ.
Mỉm cười,chu sa đỏ ánh lên,dung nhan yêu nghiệt khiến người ta nghẹt thở:"Thế hôm trước,người nào dám nhào vào lòng lão bản túy hương lâu"
Đôi mắt mở to kinh ngạc,tin tức cũng thật chuẩn quá đi.Với lại,hắn đang trừng phạt chuyện này sao,nở nụ cười,bàn tay nàng vuốt ve nhẹ khuôn mặt hắn,từ nốt chu sa,đến sống mũi,rồi làn môi đỏ mọng,dừng lại,khuôn mặt nàng áp sát:"Vương gia là đang tra hỏi chuyện này?"
Đôi tay hắn bóp nhẹ vai nàng.
"Được,ta nói,hôm đó tầng 2 hết phòng,là hắn cho ta 1 phòng,vì cảm ơn hắn nên ôm nhẹ hắn 1 chút thôi"
Tay hắn vuốt vai nàng,đôi mắt mang theo ý cười:"hắn chỉ giúp ngươi 1 chuyện mà ngươi có thể ôm hắn như vậy,ta giúp ngươi rất nhiều,vậy ngươi trả ơn ta thế nào?"
Lòng nàng gào thét,hắn bắt nàng ở lại chứ,tất nhiên là phải làm thế rồi,nhưng ngoài mặt mỉm cười:"Vương gia,ngài muốn gì?"
Nàng nhìn vào mắt hắn,đôi mắt này hình như nàng thấy được ở đâu rồi,rất giống...rồi nàng nhanh chóng đứng dậy,nhưng hắn đâu dễ dàng tha,cúi xuống, môi phủ lên làn môi mềm mại của nàng.Nàng trợn tròn mắt,ngậm chặt miệng lại.
Môi hắn khẽ nhếch,tay kia lại vòng sâu xuống nàng.
"Ng....."
chỉ chờ có thế,hắn thành công thâm nhập.Đầu lưỡi nhanh chóng chơi đùa, điên cuồng hút hết mật ngọt, khoang miệng nàng tràn ngập hơi thở bá đạo.
Mãi sau,khi nàng cảm thấy sắp ngạt chết,hắn mới dừng lại.Nàng thở hổn hển hít không khí,đôi mắt tức giận,hắn nhìn mà cảm thấy buồn cười,một con mèo nhỏ đang tức giận thật đáng yêu.
Ở Nguyệt quốc,Rồng tượng trưng cho sự dũng mãnh,uy nghi.Rồng như một vị Thần cai quản bầu trời,ban cho nhân gian mưa thuận gió hòa.5 năm một lần,vào ngày trăng tròn,một lễ hội được tổ chức,mọi người cầu mong khí hậu thuận hòa,cơm no áo ấm.Chỉ cần mua 1 chiếc đèn lồng in Thần Rồng,đứng ở bờ sông và cầu nguyện,Thần sẽ nghe được và thành hiện thực.
Nàng giờ đang đứng ở phố đông đúc người.Mỗi nơi đều treo đèn lồng đỏ,2 bên đường,nào là sạp bán đèn lồng,mặt nạ khắc hình rồng,áo thêu rồng,quạt họa rồng...
.Con đường chật ních người,từ trẻ em đến người già,ai cũng mang theo một vật khắc hình rồng,cùng hướng đến bờ sông cầu nguyện.
Nàng cũng đến 1 sạp,mua 1 chiếc đèn lồng,và 1 chiếc mặt nạ màu đen khắc hình rồng,xong xuôi,nàng cũng theo hướng bờ sông.
Bờ sông,rất nhiều con thuyền từ đơn giản đến xa hoa,đang nhổ neo chở khách ngắm cảnh.Nàng cũng muốn lên thuyền xem sao.
Nàng đến bờ sông,cầm đèn lồng trước mặt, nghĩ nghĩ rồi lẩm bẩm:"Mong sao cuộc sống không quá nhàm chán"
Nàng sợ nhất là nhàm chán.
Đi dọc theo bờ sông,những chiếc thuyền xa hoa đầy ắp người,phần lớn là tiểu thư công tử nhà quan,mãi sau nàng mới tìm được 1 chiếc,không có người,vui vẻ hớn hở đi tới.
Chiếc thuyền nhỏ,hơi cũ,chỉ đủ chỗ cho 2 người,không trang trí lộng lẫy,chỉ treo độc chiếc đèn lồng,thảo nào không ai đến vì nó không nổi bật chút nào.
1 ông lão ngồi đó đang cầm mái chèo,đội chiếc mũ che lấp khuôn mặt,chỉ để lộ bộ dâu dài,quần áo vẻ cũ kĩ,nàng đến gần:
"Ông lão,ta muốn đi thuyền"
Không biết tại sao,nàng rất có cảm tình với ông lão này,giống như thân nhau từ trước vậy.
"Xin mời quan khách"
Giọng ông trầm,truyền cảm,làm nàng liên tưởng một ông lão hiền hậu,tốt bụng.
Nàng nhẹ nhàng đi xuống rồi ngồi vào chỗ,nhưng không ai biết khi nàng vừa đi qua, đôi mắt dưới mũ bỗng nheo lại,không biết là suy nghĩ gì.
"Oa,thật đẹp quá"
Từ xa nhìn đến bờ sông, tràn ngập ánh sáng lấp lánh của đèn lồng,gió hiu hiu thổi làm cho cảm giác thật dễ chịu,ánh trăng tròn in bóng dưới mặt nước, những gợn sóng lăn tăn lấp lánh ánh bạc.Hít thở 1 hơi sâu,nàng ngoảnh mặt lại nhìn ông lão:
"Ông à,ông lái thuyền được bao lâu rồi"
"Đã 30 năm"
"Thật lâu"
Giọng nói rất nhẹ,có chút ưu thương,mình giết người cũng 12 năm rồi.
"Những gì đã qua hãy cho làn gió mang theo,đón nhận làn gió mới,gió là vô hình cũng là hữu hình,có thể không nắm được nhưng cũng có thể bắt được"
Nàng mỉm cười với ông lão, ông là đang an ủi mình đi.
Giọng nói truyền cảm lại vang lên:"Mình là mình cũng không phải là mình,nhưng tâm là mình sẽ là mình"
Nàng nghe xong khó hiểu nhìn ông,câu này ý là gì,trong này chứa thứ gì cao thâm sao,thường thường những người tuổi ông rất bí hiểm,nàng thật muốn nghe lời giải thích nhưng ông lão im lặng nên nàng lười hỏi.
Trăng thanh gió mát, ngẩng đầu nhìn mặt trăng,có thể bắt tới sao?Đường chân trời,có thể đi tới đích?
Nhưng mà,nàng nhếch khóe miệng,không với tới được mặt trăng thì thay nó bằng ngọc vậy,đường chân trời sao,không cần thiết,đi hết ngóc ngách 3 nước là được chứ gì!
Nàng chợt dừng suy nghĩ, vì có mùi vị sát khí rất gần,haha,ngắm trăng thêm chút mùi vị máu cũng thật đặc biệt,tâm trạng vui hẳn lên,mắt ngọc đảo quanh quan sát.
Phía trước có 3 chiếc thuyền,mà chiếc thuyền ở giữa to hơn cả,thân khắc rồng vang sống động,đèn giăng quanh,người ngồi ở đấy đều quần áo lụa là,trên bàn là món ăn thượng hạng,còn cả đoàn hát xướng và thiếu nữ đang múa.
"Đoàng........đoàng...."
vài chục hắc y nhân từ 2 bên bờ bay đến,chưởng màu lục bay về phía con thuyền lớn nhất,thuyền vỡ tung mái,vô sô người nhảy ngã xuống nước.Tất cả đều hốt hoảng la lên,không khí từ vui vẻ trở nên hỗn độn,tràn ngập tử khí.
2 con thuyền kia và mọi người nhanh chóng đi vào bờ,còn hắc y nhân kia lên thuyền,chạy vào trong.Nhưng mà,khi hắc y nhân vừa đi vào 1 bước,1 kình lực mạnh mẽ từ trong phát ra,toàn bộ hắc y nhân đều phụt máu tươi mà chết hết.
"Phù......"
Bỗng đâu, mặt nước rung chuyển dữ dội,chỉ thấy từ trong lòng nước,5 cột nước dâng cao lên 3 thước,uy lực lớn mạnh,như 1 con cự long hung mãnh,tấn công về phía con thuyền.
"Đoàng....." con thuyền vỡ tan tành.Chưa dừng lại ở đó,5 cột nước lại nhập làm một,sức mạnh cực lớn,quyện lại với nhau,cuồn cuộn như cơn lốc xoáy,xoáy hết tất cả mảnh thuyền lại 1 chỗ,như muốn nghiền nát nó thành bột phấn.
Một số người hiếu kì ở trên bờ đứng xem.
Nhưng từ trong lòng xoáy nước đang điên cuồng,xuất hiện 1 bóng người.
"vù........ù ù.......'
dòng nước bị 1 lực lượng mạnh mẽ từ phía bên trong đi ra,cột nước bị vỡ,mặt nước nổ tung,vô số những mảnh thuyền vụn bay vào bờ, rơi xuống đất,đập nát hết mọi thứ,mọi người sợ hãi nhốn nháo chạy,khung cảnh hỗn loạn.
Trên không trung,1 tử y nam tử đeo mặt nạ bạc,xung quanh là hơn chục hắc y nhân phát ra sát khí đáng sợ.
Nàng đang nấp 1 bụi cây gần đó quan sát,trận chiến vừa rồi làm nàng hưng phấn không thôi.Giờ nàng mới nghĩ lại,ông lão kia thật không bình thường,khi thuyền bị hắc y nhân tấn công,ông lão không hoảng sợ,mà chỉ dửng dưng,đúng,nàng cảm nhận được sự dửng dưng,từ từ cho thuyền tạt vào bụi cây này,còn mình thì nhẹ nhàng lên trên bờ.
Sau đó còn nói câu:"Khách quan,xin thứ lỗi,đã không đi hết chặng đường nên lão không nhận tiền,lần sau gặp lại lão sẽ bồi thường"
Có phải là gừng càng già càng cay không?
Bỗng một giọng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng:"Mũi chó của các ngươi thật thính,có thể đuổi đến tận đây"
Lời vừa dứt,tử y nam tử liền vận chưởng lòng bàn tay,quẹt ngang 1 vòng,sóng biển bỗng chốc như gặp bão,rung động mạnh,rồi từ dưới mặt nước,hàng ngàn mũi tên nhô lên,theo chưởng lực của hắn,phóng ra,bắn tới hắc y nhân.
Nàng mở mắt to kinh ngạc,chúng được làm từ nước.
Mị Thiên Giai Mị Thiên Giai - Mị Thiên Giai