A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhipupu2003
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 42 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 503 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:19:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36
ệnh viện quốc tế Lerol
Tại phòng vip 05
Trên giường, Tiểu Tuyết hai mắt đóng chặt say giấc trên chiếc giường trắng, làn da hiện vẻ tái nhợt, tay trái được truyền dịch, lông mày hơi nhăn lại vì mệt mỏi, hoặc cũng có lẻ vì bị tiếng ồn bên ngoài làm khó chịu. Mơ màng mở mắt lại bất lực nhắm lại lần nữa vì mệt mỏi.
----------------------------------------------
Bên ngoài
*Bốp Bốp*
Âm thanh của tiếng tát vang dội bên ngoài phòng. Hai nam nhân cao lớn gục đầu, mái tóc rũ xuống nhưng không cách nào che đi năm ngón tay in dấu đỏ rực trên mặt, chứng tỏ lực đạo của cái tát này rất đau đi.
-Hai anh bộ tinh trùng thượng não rồi hay sao vậy? Có biết hôm qua hay anh đã đã....
Thiên Điệp giận dữ quát lên, giọng nói run run cho thấy cô đang rất là mất bình tĩnh. Lôi Dạ Vũ và Bạch Dật im lặng không nói. Tiêu Chính Phong và Hiên Viên Ngạo Thiên đứng gần băng ghế chỉ biết thở dài nhìn hai người. Cuối cùng, Tiêu Chính Phong lên tiếng đánh tan không khí u ám này:
-Thôi được rồi, dù gì Tiểu Tuyết cũng đã được tìm thấy bình an rồi, chúng ta đi ăn thôi, sẵn tiện mua cháo về cho Tiểu Tuyết nào
Thiên Điệp nghe thế cũng không nói gì nữa, hừ một tiếng rồi cất bước đi, trước khi đi còn không quên liếc tặng hai người kia một cái nói
-Còn đứng đừ người ở đấy làm gì? Đi thôi, bộ các người muốn bỏ đói Tiểu Tuyết à???
Bốn người Tiêu Chính Phong nhìn thân ảnh bé nhỏ của Thiên Điệp dần dần xa, trong lòng không ngừng đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ *Con gái đúng là đáng sợ a(trừ Tiểu Tuyết), hồi nãy dọa bọn hắn cả nói cũng không nói được.(nhỏ mà có võ mà anh:))))
Sau khi Thiên Điệp và bọn TIêu Chính Phong rời khỏi.
-Xin chào, xin hỏi cô muốn tìm ai?
-Vân Tiểu Tuyết
-Xin hỏi cô với bệnh nhân có quan hệ gì?
-.....em gái
-Đã xác nhận, bệnh nhân đang nằm phòng bệnh vip 05
-Cảm ơn
Tiếng gót giày liên tục chạm vào mặt sàn phát ra tiếng *Bộp Bộp* quỷ dị.
*Cạch*
Tiếng chốt cửa vang lên nhưng chủ nhân trong căn phòng bệnh lại chẳng nghe thấy càng chẳng nhìn thấy người vừa vào là ai. Người vừa mới bước vào nhìn Tiểu Tuyết đang nằm trên giường kia, đôi môi khó thấy lộ ra một độ cong thật nhỏ, cô bước lại ngồi cạnh Tiểu Tuyết, tự mình trò chuyện khiến xung quanh có tí quỷ dị
-Chị à, em đến thăm chị đây
-Chị à, mấy ngày trước biết tin chị mất tích em rất lo lắng đấy....hì đùa thôi, khi nghe tin em rất vui đấy, em còn cầu sẽ không tìm thấy chị nữa
-Chị à, nói vậy chắc chị buồn lắm nhỉ? Để em gọt táo cho chị, chị sẽ hết giận nhé?
-Ô xin lỗi, em lỡ rạch trúng chị rồi, xem kìa tay chị đang chảy máu kìa
-Nếu ba mẹ thấy chắc sẽ đau lòng lắm
-Kể cả bọn hắn cũng sẽ rất thương tâm nha
-Chị thật may mắn, có rất nhiều người yêu thương chị nha. Thế còn tôi...?
-Thế còn tôi thì sao....
-CÒN TÔI THÌ SAO??? TẠI SAO???TẠI SAO???
-Sao chị lúc nào cũng được mọi người chú ý, còn tôi chỉ là cái phong nền cho chị. TẠI SAO HẢ???
-Chị à không....Mày tốt nhất nên biến mất đi, không nên xuất hiện trên cõi đời này nữa...ahaha..haha
Tiếng cười man rợn vang khắp phòng, linh cảm xấu ập đến khiến Tiểu Tuyết giật mình muốn mở mắt, bỗng cô cảm thấy cổ bị một lực tay siết chặt lấy khiến cô cảm thấy khó thở. Cô cố sức dùng miệng thở hổn hển, cũng cố gắng mở mắt ra nhìn, chỉ thấy trước mắt là bóng dáng mờ mờ ảo ảo.
Khó thở quá...
Tiểu Tuyết hô hấp càng lúc càng yếu dần, ánh mắt nặng trĩu, bên tai lại là tiếng cười quỷ dị ghê sợ cô từ từ ngất đi
-Ahaha...Mày nên chết đi...lúc đó tao...sẽ thay mày....haha..sẽ sống thay mày...mọi hạnh phúc đều là của tao...haha..
-Hê Tiểu Tuyết, tớ mang cháo đến cho cậu này
Đằng xa, tiếng của Thiên Điệp vang vào phòng, làm cho người nào đó giật mình, vội buông hai tay ra, luống cuống vội rời đi, nhưng lại không quên liếc mắt nhìn Tiểu Tuyết đang hôn mê một cái nói
-Hừ, mày may mắn đó
Bên Thiên Điệp
-Này, lúc vào nếu Tiểu Tuyết đã tỉnh thì phải xin lỗi cô ấy, nghe không? - Thiên Điệp gầm từng chữ đe dọa Bạch Dật và Lôi Dạ Vũ
-Được rồi, chúng tôi biết rồi. Câu này cô đã nói 5 lần rồi đấy-Bạch Dật thở dài nói
-Hừ, nể mặt Tiểu Tuyết tạm tha cho anh đó
Thiên Điệp lấy lại vẻ trẻ con, hất cằm, vẻ mặt đắc ý nhìn về bọn hắn. Bỗng cô đụng trúng một người, à không phải nói là một người đụng trúng cô, cả hai cùng té lăn ra sàn.
-Ui da, đau quá
-Xin lỗi, tôi không cố ý
Nói xong lại vội vã chạy như trối chết, Thiên Điệp nhìn theo hướng người lúc nãy mà khó chịu nói
-Người gì đâu thật kì cục, với lại đi thăm bệnh mà mặc áo khoác che kín người, thật đáng nghi nha
-Thôi được rồi, vào thăm Tiểu Tuyết thôi
*Cạch*
-Tiểu Tuyết, bọn tớ về rồi đây
Thiên Điệp người chưa thấy mà đã nghe tiếng nói rồi. Sau đó Thiên Điệp mang khuôn mặt tươi cười bước vào, vừa vào tới cửa đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho thất kinh hồn vía, ngây ngốc đứng đừ người ngay cửa. Bọn Tiêu Chính Phong vừa vào liền thấy Thiên Điệp hành động kì quái, chao mày hỏi
-Có chuyện gì vậy?
Dường như Thiên Điệp có lẽ quá shock mà không thể trả lời, miệng cứ run run nhưng lại không nói tiếng nào. Bọn hắn kì quái nhìn theo hướng Thiên Điệp. Vừa nhìn, khuôn mặt bốn đại nam nhân đều bị dọa cho sợ đến không còn tí huyết sắc, cả bốn người nhanh chóng lao đến chỗ Tiểu Tuyết đang hôn mê bất tỉnh trên giường kia.
---------------------------------------------
Xin chào, tác giả đã trở lại
Dù biết đã bị ăn bơ khá nhiều vì việc lâu rồi không up chương mới nhưng mỗi lần muốn viết lại bị lười+bí ý tưởng ngăn cản.
Thế nên hãy tha thứ và thông cảm cho ta (T-T)
Mệnh Đào Hoa Của Nữ Phụ Mệnh Đào Hoa Của Nữ Phụ - Nhipupu2003