Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhipupu2003
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 42 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 503 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:19:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Gặp Lại Sở Kì
a bỗng dưng muốn viết H nhưng sợ còn non tay nên do dự, các nàng nghĩ ta nên viết không?
-----------------------------------
Tan học, cô và Thiên Điệp liền đường ai nấy đi (Tiểu Tuyết: câu này hơi kì kì Mon: kệ ta, ta thích viết sao thì viết hứ). Trước cổng trường, bác Lâm đã chờ cô sẵn, thấy cô bác Lâm mỉm cười nói
- Tiểu Tuyết, về nhà thôi
- Vâng ạ
- KHOAN ĐÃ, CHỜ EM VỚI!!!
Bỗng một tiếng hét ở phía sau lưng cô làm cô nhíu mày. Bình sinh, cô ghét nhất là ồn ào. Từ xa, đã thấy Tiểu Nhu hớt hả chạy đến, thở hồng hộc, gương mặt cũng vì thế ửng đỏ trông thập phần yếu ớt và dễ thương. Phi phi phi, yếu ớt dễ thương? Làm ơn, cho cô xin đi, cô hận không thể làm cho nữ9 này lộ ra đuôi hồ ly đi. Bác Lâm thấy thế cũng khó chịu nói
- Nhị tiểu thư, tôi cũng không phải là nói không chờ tiểu thư, tôi chỉ muốn Đại tiểu thư vào trong cho bớt nắng thôi, lần sau Nhị tiểu thư nên ra sớm hơn một chút
Lời nói này của Bác Lâm vừa thốt lên, Tiểu Nhu khuôn mặt nhất thờ chuyển trắng đi. Còn cô thì âm thầm bật ngón tay cái lên mà hướng Bác Lâm bội phục. Lời này nói ra, chẳng khác nào chê Tiểu Nhu chậm chạm làm mất thời gian.
.
.
.
.
.
.
.
Sau khi đã về tới nhà, Tiểu Nhu liền xin phép vào phòng. Còn cô thì bị mẹ Lam kéo xuống ghế sofa mà nói chuyện. Mẹ Lam nói
- Tiểu Tuyết, 2 tuần nữa là sinh nhật của con, con còn nhớ không?
- Sinh nhật của con?
- Đúng vậy, sinh nhật tròn 15t của con, đến lúc đó, ba con sẽ mời rất nhiều người đến, con nhớ chuẩn bị
- Vâng ạ! Mẹ à, con lên phòng trước đây
Sau khi lên phòng, cô liền nằm lên giường bắt đầu suy nghĩ. Sinh nhật của cô cũng là lúc nữ9 này gây sự chú ý đến các nam9. Còn nguyên chủ cũ này bị vướt sang một bên, có thể nói sinh nhật của của Tiểu Tuyết cũ chả khác nào sinh nhật của nữ9 cả. Thu hút thật nhiều người và nhiều ánh nhìn.
Mà thôi, cô cũng không quan tâm. Đến lúc đó, chúng ta cùng chơi nhé em gái. Suy nghĩ xong rồi cô lại bắt đầu thở dài, trong khi nữ9 có bàn tay vàng còn cô phải vắt óc ra mà tiếp chiêu của nữ9. Số cô thật không may mắn tí nào (ーー;)
Trong khi cô đang suy nghĩ muốn nát óc, thì mẹ của cô ở dưới nhà cười thần bí và có vài phần khụ...khụ...vô lại.
Bây giờ Bà Lam đang nghĩ, sinh nhật của cô có nên kiếm một thằng con rễ hay không? Đợi đến lúc đó, bà mà thấy ai có tình ý với con gái yêu của bà thì bà sẽ........hì hì bà nhất định sẽ hoá thân làm bà mai ngay tức khắc. Con gái yêu của bà nên có một hôn sự và một thằng con trai hết mực yêu nó(Tiểu Tuyết) đi (Mon: rất tiếc để mẹ Lam thất vọng, không phải một thằng mà là vài thằng đi ( ̄▽ ̄) ).
-----------------------------------
Còn mấy ngày nửa là đã đến sinh nhật của cô rồi. Nhưng mỗ nữ nhà tao lại đ** quan tâm và cứ cấm vào vào mấy việc sau đây:
Đi học-ăn-ngủ-đi học-ăn-ngủ
Cứ mấy việc đó diễn ra và lặp lại nhiều lần. Mỗ nữ nhà ta đúng là siêu cấp lười mà.
Còn 2 ngày trước khi đến sinh nhật cô, mẹ Lam liền nhịn không nổi nữa mà lôi cô đến trung tâm thương mại mua sắm. Mẹ Lam bắt cô thử rất nhiều loại đồ khiến cô chẳng khác nào búp bê cả.
Sau khi đã lựa được đồ ưng ý cho mình và con gái, bà Lam liền chuẩn bị cùng cô đi về. Nhưng chưa ra khỏi trung tâm bà Lam đã thấy mấy vị phu nhân khác mà mình quen nên lập tức đã ném con gái sang một bên và gia nhập hiệp hội "tám cùng bốn phương".
Cô cũng chỉ biết thở dài oai oán, ba của cô thật là người biết chịu đựng vậy mà cũng cưa đỗ được mẹ của cô. Đi vài bước, bỗng nghe thấy tiếng hò hét ầm ĩ, lại đi thêm vài bước, tiếng hét càng có âm lượng mà tăng lên. Cô tò mò nên cũng bước tới xem thử. Và cô lập tức đen mặt, phải nói là cực kì đen. (−_−#)
Lần đầu tiên trong đời, cô hận chiều cao này đến như vậy. Các bạn có thể tưởng tượng một thân 3m chẻ đôi bị một đám con gái xô đẩy mà đứng cũng loạnh choạnh.
Không mai, bị một người đụng trúng, cô liền ngã xuống sàn. Bỗng một nói từ tín vang lên
- Cô không sao chứ?
Cô cảm thấy câu này hơi quen nhưng cũng không để ý kĩ nữa. Bỗng thấy một bàn tay để trước mặt, cô vội cầm lấy để lấy đà đứng lên.
- Cảm ơn anh
Khi nhìn rõ được người đứng trước mặt, biểu hiện tươi cười trên khuôn mặt cô liền cứng ngắc. Người quen gặp lại, hèn gì câu hỏi ấy lại rất quen, như đã nghe ở đâu rồi. Vâng các bạn đoán không sai đó chính là anh Sở Kì của chúng ta. Sở Kì dỡ khóc dỡ cười nhìn cô, âm thanh mang vẻ đùa giỡn
- Lần trước em cũng ngã như thế này đấy, thật là một cô bé hay ngã
- Anh...anh...
Cô thật không biết nói gì, chỉ lắp bắp vài câu anh,anh mà không thể nói ra được gì.
Bà Lam tám chuyện nãy giờ mới nhớ tới con gái của mình. Vội chạy lại phía cô, hỏi han
- Tiểu Tuyết, con không sao chứ?
- Vâng con không sao
Bà Lam thở dài, song mới liếc nhìn qua nam tử cạnh con gái mình, hai mắt liền tỏ sáng. Đây rồi, đây đúng chuẩn con rễ của mình.
- Cảm ơn cậu đã giúp con gái tôi
- Vâng ạ không có gì đâu
Sở Kì nhìn bà Lam thấy đáy mắt bà tán thưởng mình liền biết mình đã tạo ấn tượng tốt với bà liền không khỏi vui mừng. Vậy là khoảng cách anh và Tiểu Tuyết sẽ rút ngắn lại sao???
Vừa lòng với câu ứng xử của Sở Kì, bà Lam lại tung ra chiêu
- Vậy 2 ngày sau là sinh nhật con gái tôi, cậu có thể tới đó được khôg
- Con cảm thấy rất vinh hạnh là đằng khác ạ
Nghe đến được mời sinh nhật cô, Sở Kì vui đến trong lòng loạn cả lên. Nhưng ngoài mặt lại cứ giữ nét mặt tươi cười hoà nhã
- Được vậy 2 ngày sau, điểm hẹn là nhà Vân gia lúc 6h nhé! Mong là cậu không đến muộn
Bà Lam nói xong liền quay sang nhìn con gái mình đang chết trân ở đó, vội nắm tay cô kéo về nhà
- Đi nào con gái
Cô cũng mặc bà Lam nắm tay kéo về. Tuy nhiên, đi được khoảng vài bước ma xui quỷ khiến làm cô xoay đầu nhìn lại liền bắt gặp ngay đôi mắt màu vàng hổ phách đang nhìn cô khiến cô vội quay đầu lại không dám nhìn nữa.
Sở Kì thấy cô đi khuất mới hạ mắt xuống mà suy nghĩ. Sinh nhật của cô? Nên tặng gì đây? Bỗng dưng nhớ đến cái gì đó. Anh bỗng chốc lại tươi cười như trước. A
có rồi. Món quà này đặc biệt sẽ làm cô thích ơi là thích.
Nghĩ xong rồi, anh liền hướng đến tầng thứ tư mà bước đi. Trên môi còn treo nụ cười ấm áp ôn nhu.
Tiểu Tuyết à! Tôi hy vọng món quà này em sẽ thích!!!
Mệnh Đào Hoa Của Nữ Phụ Mệnh Đào Hoa Của Nữ Phụ - Nhipupu2003