Reading - the best state yet to keep absolute loneliness at bay.

William Styron

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 188 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 477 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:57:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 135: Vứt Đi Là Được
n Bình vạch đen đầy đầu, "Mẹ nó, hai tên trộm các người, có chút đạo đức nghề nghiệp được không vậy, đang ở trên địa bàn của người ta, không cần lúc nào cũng đi gây sóng gió......"
"......"
"......" Đêm 13 cùng Bộ Phi Yên liếc mắt nhìn nhau, nhíu mày, nhưng cũng chỉ im lặng, không thèm để ý, bọn họ đã tự do quen rồi, đã quen tuy hứng, luôn luôn muốn làm cái gì thì làm cái đó, trước giờ cũng chưa bao giờ đem cái chuyện địa bàn của người khác để trong mắt, hơn nữa, danh tiếng xuất quỷ nhập thần của bọn họ, cho dù có là địa bàn của mấy tay anh chị khét tiếng thì bọn chúng cũng không dám dây vào hai người bọn họ, nếu không muốn tự tìm đường chết, mà những người này cũng không ngu đến vậy. Dần dà, danh tiếng của hai người bọn họ càng lúc càng lớn, ngay cả cảnh sát khi nhắc tới hai người bọn họ, cũng nhức đầu muốn chết.
An Bình liếc mắt, "Nói ra thì tôi vốn đã ra giá một triệu nhân dân tệ mua một chân của cô ta, Bộ đại ca, anh định sẽ làm như thế nào?! Hể nói đến người phụ nữ này, là phát hận, chỉ dựa vào ưu thế là bộ dạng xinh đẹp một chút, liền tự ình là đúng cứ thích đi lớn lối, rồi đảo lộn thị phi hại mẹ ta, tuyệt đối không thể tha thứ cho cô ta......"
Hiển nhiên tâm tình Đêm 13 rất tốt, cười híp mắt nhìn chằm chằm An Bình, "Nhóc con, ta và Bộ đại ca của cậu thật rất tò mò, rốt cuộc cậu đã có bao nhiêu tiền ở trong tài khoản? Có nhiều hơn hai chúng ta hay không......"
An Bình hung hăng liếc mắt, "Tôi không có tiền, thật sự không có tiền, anh cho rằng tôi là anh sao, tối ngày nhìn chằm chằm vào tài khoản gửi tiết kiệm trong ngân hàng của người ta sao? Một triệu nhân dân tệ này, ta bảo Lẳng Lặng từ ngân hàng Vương thị chuyển qua cho anh......"
Đêm 13 khóe miệng giật giật, giơ ngón tay cái lên, "Cao tay, thật sự là quá cao tay, mượn tiền của người khác tới giết người, Bộ Phi Yên, mày cũng nên cam bái hạ phong rồi......"
Bộ Phi Yên cười như không cười, thằng nhỏ này, có nguyên tắc, yêu hận rõ ràng, hắn thích.
"Hơn nữa......" An Bình bất đắc dĩ nói: "Ta mới sáu tuổi, chỉ mới sống được sáu năm, từ lúc có ý thức đến nay, cũng chỉ được ba năm, làm sao mà có thể hơn được với một người có gần ba mươi năm kinh nghiệm cuộc sống oanh liệt như anh được chứ, chuyện tích lũy tiền bạc, muốn vượt qua tài phú của các người, ta còn phải cố gắng lâu lắm......" ( Xạo thấy ớn, vậy mà có một đống tiền để đánh sặp công ty người ta ^^!)
Đêm 13 mừng rỡ, ngồi xổm người xuống ôm lấy Trữ Trữ, dùng sức mà ôm chặt người của cậu vui vẻ, "Bảo bối ngoan, lời nói này của cậu, nghe thật xuôi tai, ha ha......"
An Bình 囧, nếu nói mấy câu thực tình này lại có cái lợi là làm cho hắn cao hứng một chút cũng không có gì là không tốt, rốt cuộc vẫn là sư phụ, lại cứu cậu nhiều lần như vậy, cái người này, so với cha ruột còn quan trọng hơn nhiều, An Bình nghĩ tới Trình Quân Hạo, sắc mặt liền không tốt, so với thái độ trước kia giống như hai người hoàn toàn khác.
Đêm 13 cùng Bộ Phi Yên tất nhiên biết nguyên nhân, hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói cái gì, vướng mắc trong lòng đứa nhỏ này, phải do chính Trình Quân Hạo tự mình tới cởi ra mới được, dù sao bọn họ cũng không phải là người trong cuộc.
"Trữ Trữ, buổi tối ta sẽ đi giải quyết người phụ nữ Ôn Tâm này, giúp cậu bớt giận......" Bộ Phi Yên nói rất bình tĩnh lại cuồng vọng, bộ dạng giống như là chuyện hiển nhiên, giống như không phải là đi chặt chân người khác, mà là đang nói đến chuyện ăn cơm hằng ngày.
An Bình gật đầu một cái, "Người phụ nữ này, nên sớm giải quyết......"
Mỗi lần Trình Quân Hạo làm ra chuyện, đến cuối cũng vẫn là cậu đi giải quyết, càng ngày An Bình càng cảm thấy mình giống như là người thay ông ta dọn dẹp tàn cuộc, càng ngày tâm tình càng không bình ổn được nữa.
"Đúng rồi, Trữ Trữ, còn có chuyện phòng ở......" Đêm 13 đưa cho cậu một cái bản vẽ kiến trúc, "Đây là bản vẽ thiết kế nhà ở mà ta tìm được, cậu nhìn xem, an ninh rất tốt, phòng ốc sạch sẽ cũng rất lớn, thích hợp ẹ con ba người các cậu ở, tốt vô cùng, nếu cậu nhìn hợp ý, liền quyết định luôn đi......"
An Bình đẩy Lẳng Lặng một cái, "Có thích không......"
Trong lòng của An Tĩnh vẫn còn đang rất bâng khoăn và rối loạn, hiển nhiên là vẫn không bỏ được Trình Quân Hạo, nhưng tình trạng hiện nay, cục diện gần như đã bế tắc, cậu cũng biết Trình Quân Hạo cần phải đưa ra quyết định, An Tĩnh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nhìn bản vẽ thiết kế nhà, "Tạm được, chúng ta cứ vào ở trước đi rồi sửa đổi lại sau, không thể để sai sót......"
An Bình gật đầu, "Cứ quyết định như vậy......"
Đêm 13 gật đầu, "Tốt."
An Bình vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tĩnh xoa diu sự mất mác của cậu, "Lẳng Lặng, chuyện này trước hết cứ nghe lời anh, nếu ông ta vĩnh viễn không chịu quyết định, vĩnh viễn không biết quý trọng, thì chúng ta cũng không thể đặt mẹ vào chổ nguy hiểm, với tâm trạng bây giờ của ông ta căn bản cũng không có biện pháp bảo vệ mẹ......"
Đứa nhỏ này thù rất dai đây.
An Tĩnh nghe lời cậu nói, mặc dù mất mác, nhưng cũng đồng ý.
An Bình thuận tiện đi thăm dò vị trí của Trình Khả Khả. Không ngờ lại biết được một chuyện khác, càng làm An Bình không tha cho người đàn bà Lâm Khả Nhân này......
Thì ra ả ta là người của Vương lão, lúc trước mang theo Trình Khả Khả, mục đích dĩ nhiên là muốn uy hiếp Trình Quân Hạo......
Trong lòng An Bình cảm thấy không vui, nhưng suy nghĩ một chút, đi theo ả ta cũng tốt, dù sao mẹ cũng không bị liên lụy gì, với lại đây là chuyện của Trình Quân Hạo, bây giờ cậu cũng không muốn quan tâm nữa.
Trình Quân Hạo không đưa ra quyết định, vậy bọn họ vĩnh viễn là hai đường thẳng song song......
*
Buổi tối, tại dinh thự nhà họ Vương liền xảy ra một chuyện thần không biết quỷ không hay, Ôn Tâm ngủ như chết, lúc tỉnh dậy thì một chân đã biến mất, nếu không phải do có tác dụng của thuốc tê, không cảm giác được gì ở chân mình, Ôn Tâm lại cho là mình nhìn lầm rồi, trong lúc nhất thời liền điên loạn thét chói tai......
Một tiếng thét chói tai, làm tất cả người hầu chạy tới, nhưng lại bị thảm trạng trước mắt dọa ngất nhiều người, trên giường máu chảy dầm dề thật sự rất nhiều máu tươi, cái chân bị chặt đứt vẫn còn đặt ở trên giường, trơn mềm nhợt nhạt giống như một con cá chết đang ngữa bụng trắng lên trời, cực kỳ khủng bố......
"A a, có quỷ......"
"Ôn Tâm bị quỷ ăn mất một chân......"
"......"
Trong lúc nhất thời, dinh thự nhà họ Vương trỡ nên hỗn loạn.
Nhưng người phụ nữ xen lẫn trong đám người làm thét chói tai, cùng với người trong cuộc là Ôn Tâm đang kêu lên rất thê thảm, tê tâm liệt phế, nhất là khi thuốc tê đang dần dần tan mất, đau đớn này giống như đang bị một Sứ giả tới từ Địa ngục cắt từng chút từng chút thịt trên người mình vậy, tình huống hết sức bi thảm......
Vương lão vốn từ trước tới nay không biến sắc nhưng khi nghe báo cáo của Quản gia đang mồ hôi dầm dề, sắc mặt dần dần có dấu hiệu chuyển từ xanh mét đen tối sầm.
"Lúc trước có nghe nói, có người vung tay ra giá một tỷ mua một chân của cô ta, không nghĩ tới lại là thật......" Vương lão lạnh lùng hừ một tiếng, "Chẳng lẽ là Trình Quân Hạo? Không đúng lắm...... Nhưng Bộ Phi Yên quả thật là danh bất hư truyền, lại có thể xông vào trong tòa nhà này, thật làm ta lau mắt mà nhìn......"
Tòa nhà này của hắn đầy rẩy huyền cơ, khắp nơi đều có những thủ thuật che mắt cùng cơ quan xảo diệu, việc Bộ Phi Yên không một chút biến sắc tới chặt một chân của Ôn Tâm, rồi thần không biết quỷ không hay rời đi, chuyện này làm Vương lão cũng lau mắt mà nhìn, trong lúc nhất thời tâm trạng phòng bị cũng tăng lên, nếu mục tiêu của hắn là mình, nghĩ tới đây Vương lão lập tức đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Quản gia cúi đầu, trên người vẫn còn có chút run run nói, "Lão gia, làm thế nào? Ôn Tâm xử lý như thế nào, có muốn gọi điện thoại gọi bác sĩ hay không?!"
Vương lão cau mày, cúi đầu chỉ trầm tư một giây, liền quyết định, "Một quân cờ đã bị phế, lưu lại cũng vô dụng......"
Quản gia ngây ngẩn, " Ý của lão gia là muốn giết cô ta......"
Vương lão cười nhẹ một tiếng, "Ném xuống sông cho cá ăn đi, vậy đã là quá tốt cho cô ta rồi......"
Dù sao cùng đã tìm được Trình lão, chuyện về Trình Quân Hạo cũng đã từ trên người cô ta biết được không ít, dù sao đã tàn phế, vứt đi là được......
"Dạ....." Quản gia cúi đầu đáp một tiếng, vội vã rời đi, phân công người đem Ôn Tâm vứt xuống một con sông lớn.
Mẹ Sắc Bén Mua Một Tặng Hai Mẹ Sắc Bén Mua Một Tặng Hai - Anh Vũ Phiêu Linh