The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 132
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 460 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 123: Đại Kết Cục
hẩm Dương Kỳ hoàn toàn tán thành, Đế Văn Chris đi cuối cùng không phát biểu ý kiến, nhưng sắc mặt bọn họ cũng tái nhợ.
Bất thình lình.
"Pang"
Tiếng đạn bắn vang lên, Lôi Khiếu Thiên, Đường Kiến Tâm nhảy lên rồi lập tức lăn người sang hai bên...
Hai giây sau, tiếng đạn biến mất, cả hai đứng dậy nhìn nhau, "Không phải bắn tới chúng ta."
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, "Lôi Triển Lâm ra tay."
Đường Kiến Tâm quay lại nhìn bốn người Lôi Trảm Thiên, Thẩm Dương Kỳ theo sau, mày nhăn lại, "Bọn họ tranh đấu nội bộ?"
Lôi Khiếu Thiên nhẹ nhàng gật đầu, "Lôi Triển Lâm cho tới giờ chưa từng tin tưởng đồng bạn."
"Xì, ngay cả anh em ông ta cũng giết thì làm sao có chuyện tín nhiệm?" Thẩm Dương Kỳ châm chọc.
"Xuỵt." Lôi Trảm Thiên che lại miệng Thẩm Dương Kỳ, ra dấu anh ta đừng lên tiếng, dùng ánh mắt bảo anh ta nhìn.
Con đường đá cách bọn họ mười mét bị cắt đứt, Lôi Khiếu Thiên sắc mặt khó coi, Đường Kiến Tâm nhìn xung quanh, "Năm mét." Sau đó cười như không cười hỏi Lôi Khiếu Thiên, "Anh bay qua được chứ?"
Còn nói là chọn sinh môn, xem anh chọn ra cái gì rồi này?
Lôi Khiếu Thiên lắc đầu, "Quá xa, không có điểm phát lực." Năm mét không tính là rất xa, chỉ cần giữa đường có điểm rơi đặt chân thì ai cũng bay qua được,… nhưng hai bên vách đá đều chi chít mũi kiếm sắc bén không thể chạm vào.
Đường Kiến Tâm tới sát ranh vết nứt, bên dưới tối mù mịt căn bản không thấy rõ được gì, quay lại bảo với Thẩm Dương Kỳ, "Đưa tôi một cục đá, lớn một chút."
Thẩm Dương Kỳ nhìn xung quanh, lối đi này có rất nhiều đá nhỏ, đá lớn lại chẳng thấy, lập tức bẻ gãy một cục đá trên vách tường rồi đưa tới.
"Chị dâu cần đá làm gì vậy?"
Đường Kiến Tâm nhận lấy cục đá, ném xuống bên dưới, yên lặng lắng nghe...
Mười chín, hai mươi... Hai mươi lăm...
"Rất sâu!"
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, "Quay lại?"
"Không phải chứ, chúng ta đã tới tận đây mà còn quay lại?" Thẩm Dương Kỳ đứng bên cạnh Đường Kiến Tâm, tức giận bất bình trừng trừng nhìn vết nứt. "Chỉ một vết nứt như thế đã làm khó với sáu người chúng ta, vậy sau này mặt mũi để chỗ nào hả?"
Đường Kiến Tâm khoanh hai tay lại, "Vậy cậu qua trước đi." Lôi Khiếu Thiên chỉ thản nhiên nhìn anh ta một cái, lui lại nhường cho anh ta tới trước.
Thẩm Dương Kỳ hất đầu đầy cao ngạo, "Em qua thì em qua, mấy người quan sát cho kỹ tiểu gia làm này, xem tiểu gia... Làm thế nào..." Má ơi, ai nói cho anh biết là trên hai vách đá này là thứ gì đi? Thẩm Dương Kỳ yên lặng nuốt nước miếng một cái.
Đường Kiến Tâm rất là nghiêm túc quan sát, ý bảo anh ta tiếp tục, chớ có ngừng.
Lôi Khiếu Thiên bảo Lôi Trảm Thiên đưa cho anh bản đồ, cầm lấy hai viên bảo thạch nghiên cứu, Lôi Trảm Thiên nhìn mà buồn bực, "Từ khi nào mà ở đây lại có lỗ hổng này vậy? Trên bản đồ rõ ràng là không có mà."
Lôi Khiếu Thiên nhíu mày, trả bản đồ lại cho Lôi Trảm Thiên, anh còn tưởng là anh nhớ nhầm nhưng không phải.
"Nhất định vừa rồi chúng ta không cẩn thận chạm vào công tắc nào đó nên con đường này mới bị chia cắt." Nhìn xung quanh một lượt rồi anh nói tiếp, "Đế Văn, Chris tìm bên trái, Trảm với Kỳ tìm bên phải."
Bốn người gật đầu gõ đập lên vách đá, Lôi Khiếu Thiên cùng Đường Kiến Tâm thì đi tới nơi những mũi kiếm sắc bén chĩa ra.
Khi dừng bước lại thì mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy, Đường Kiến Tâm không chút thay đổi nhìn sang Lôi Khiếu Thiên, "Âm hưởng kia hình như không phải tiếng súng?"
"Không thể nào." Lôi Khiếu Thiên phản bác, đến tiếng súng và tiếng nước chảy đập vào đá mà anh lại không phân biệt được rõ ràng sao?…
"Anh Lôi Khiếu Thiên, xin anh nói cho tôi biết, bây giờ chúng ta đang nghe thấy tiếng gì vậy?" Đường Kiến Tâm rất hứng thú hỏi Lôi Khiếu Thiên.
Bên tai lại nghe thêm một tiếng pang pang lớn hơn.
Lôi Khiếu Thiên hiếm khi lại nghẹn giọng, quay lại, "Mọi người dừng lại, cơ quan ở bên dưới."
Lôi Triển Lâm, còn cách bọn họ một tầng mà ông ta có thể gieo họa lên tận đây.
Thẩm Dương Kỳ vác mông chạy lại, "Chuyện gì thế anh họ?"
"Cơ quan này là liên đới, bên dưới khởi động thì bên trên cũng khởi động." Lôi Khiếu Thiên mặt không chút thay đổi, đá vào cẳng chân Thẩm Dương Kỳ bảo anh ta nghe, "Nghe xem bên dưới là gì?"
Thẩm Dương Kỳ nghiêng đầu ra phía trước, nhìn bên dưới tối om không thấy đáy nhưng vẫn cố gắng lắng nghe, mơ hồ hình như, có vẻ đấy là... "Nước chảy?"
"Đó là quán thuyên." Là thứ dùng để xử lý nước dư thừa.
"Cái gì?" Thẩm Dương Kỳ khó tin nhìn Lôi Khiếu Thiên, anh họ mới nói quán thuyên? Anh họ, anh có chắc mấy trăm năm trước đã có thứ ấy?
Lôi Khiếu Thiên tức giận trừng mắt nhìn anh ta rồi quay lại, "Đi thôi, ở đây không qua được."
"Chờ đã."
Lôi Khiếu Thiên khó hiểu nhìn Đường Kiến Tâm, "Tâm Nhi?"
Đường Kiến Tâm nhìn thẳng vào mũi kiếm trên vách đá, ánh mắt lập lòe "Có lẽ có thể qua được."
Lôi Khiếu Thiên trầm xuống, "Làm như thế nào?"
Đường Kiến Tâm mỉm cười, lui về sau mười bước, chạy lấy đà hai bước, trong khi Lôi Khiếu Thiên mở to mắt thì tốc độ tăng nhanh hơn...
Lôi Khiếu Thiên giật mình, tiến lên ngăn cản, "Tâm Nhi, không được." Thân hình Lôi Khiếu Thiên khẽ động ngăn Đường Kiến Tâm lại nhưng vẫn chậm một bước, một chân Đường Kiến Tâm dẫm lên trên vách đá, chân kia dẫm lên mũi kiếm, nhảy hai bước, đập tay lên đầu kiếm rồi mượn lực rơi xuống bên kia...
Lôi Khiếu Thiên muốn lòi cả mắt, tay nắm chặt lại, ngay khi Đường Kiến Tâm dẫm chân lợi kiếm (thanh kiếm sắc bén), tim thắt lại khiến anh khó thở...
Chết tiệt, sao cô ấy dám làm hành động nguy hiểm thế chứ?…
Thẩm Dương Kỳ trừng lớn hai mắt, khi thấy Đường Kiến Tâm bình an vô sự thì đồng thời thở phào nhẹ nhõm, tò mò đi đến chỗ lợi kiếm.
Thấy rồi thì cả người choáng váng...
Lôi Trảm Thiên hô một tiếng, vỗ ngực, may quá, may là không có chuyện gì, bằng không đại ca nhất định sẽ phát điên.
Lôi Khiếu Thiên nhìn sâu vào Đường Kiến Tâm, đè nén kích động muốn mắng cô một trận, Đường Kiến Tâm quay đầu cười với bọn họ, "Tôi không sao."
Lôi Khiếu Thiên hung hăng lườm cô, "Em im miệng." Cô còn nói không có chuyện gì? Chết tiệt, anh đang có chuyện đây này.
Thẩm Dương Kỳ nhổ đứt lợi kiếm, khóe miệng giật giật, "Mẹ kiếp chứ, bên trong rỗng tuếch."
Đường Kiến Tâm gật đầu, "Hoàng Lăng này ít nhất cũng nghìn năm rồi, những lợi kiếm này đều làm từ gỗ nên đã sớm mục nát, cho nên không có lực sát thương gì, mọi người cũng qua đi."
Thẩm Dương Kỳ vứt lợi kiếm đi, nhảy sang đầu tiên, mấy người Lôi Khiếu Thiên cũng chẳng sợ hãi, hai ba bước đã đi qua. Lôi Khiếu Thiên nắm chặt tay Đường Kiến Tâm bóp mạnh một cái, mang theo lời cảnh cáo và cảm giác nghĩ mà sợ.
"Lần sau không được làm anh sợ."
Đường Kiến Tâm thấy ngọt ngào, "Tôi sẽ không lấy tính mạng mình đùa giỡn."
Lôi Khiếu Thiên lườm cô, cô ấy còn dám nói? Vừa rồi không phải cô ấy lấy tính mạng mình đùa giỡn sao hả? Nhìn bề ngoài những lợi kiếm kia đều hoàn hảo không bị hao tổn, ai có thể biết được bên trong nó rỗng?
Cô ấy cũng quá lớn mật rồi đó.
Bốn người đi đằng sau hình như cố nín cười, đi được mấy bước thì Lôi Trảm Thiên mở lời trước, "Anh, đi thêm mười mét nữa sẽ đến cửa đi xuống."
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, "Mọi người cẩn thận, người của Lôi Triển Lâm chắc cũng tới rồi."
Thẩm Dương Kỳ phun nước miếng, "Ông ta đúng là tiểu Cường đánh không chết, qua nơi đó rồi mà vẫn sống sót." Trong miệng thì giễu cợt nhưng đồng thời cũng mang theo sự không phục trần trụi.
Đế Văn rất tán thành lời của Thẩm Dương Kỳ, "Chỉ sợ Lôi Triển Lâm lại có động tác gì."
"Sợ cái gì, tới một người giết một đôi, tới hai người thì giết cả P thằng." Chris xoa hai tay, ra vẻ chuẩn bị đánh nhau tới nơi.
Thẩm Dương Kỳ khinh bỉ, "Không phải em khinh bỉ anh nhé Chris, tới một người giết một đôi thế nào?"
Hai người đâu phải cả P. Anh học tiếng Trung kiểu gì thế?
"Lôi Triển Lâm không phải là một người sao?" Chris giải thích rất chi là đương nhiên, tới một người là thủ hạ của Lôi Triển Lâm, thêm Lôi Triển Lâm vào đó thì không phải một đôi à?
Thẩm Dương Kỳ nghẹn họng, giơ ngón tay cái, "Anh được." Hóa ra trong lòng anh ta, Lôi Triển Lâm còn coi là một người?
Lôi Trảm Thiên tức giận cắt ngang cuộc đối thoại ngu ngốc của bọn họ, "Tất cả im miệng đi, xuống đây là tới Quan Lăng rồi, cẩn thận lại dẫn người của Lôi Triển Lâm sang đấy."
Chris vừa định phản bác lại bị Đế Văn trừng ột cái, đành phải im lặng, oán hận nhìn lại Đế Văn.
Anh ta liền quăng cho anh một cái liếc mắt, người như heo, thông minh cũng giống heo, đơn giản là vũ nhục heo.
Đường Kiến Tâm đứng nhìn cái thang dài không thấy đáy, hoảng hốt khiếp nhược lui lại sau, nếu không phải tay bị Lôi Khiếu Thiên kéo thì chắc cô đã có ý định quay lại rồi, "Thang này có bao nhiêu bậc?"
"Chín ngàn chín chăm chín mươi chín!" Lôi Trảm Thiên nhìn cái thang kéo dài không ngừng đau khổ trả lời.
Đường Kiến Tâm thiếu chút nữa phun cả nước ra, "Tôi có thể không đi xuống được không?"
"Có thể!" Lôi Khiếu Thiên nắm lấy tay cô, ý tứ rất rõ ràng, không xuống cũng phải xuống.
"Chị nên thấy may vì đây là thang xuống không phải thang lên."
Đường Kiến Tâm chán nản, cô thà nó là thang đi lên còn hơn, nhìn cái cầu thang kéo dài này làm đầu cô choáng váng.
Lôi Khiếu Thiên để Lôi Trảm Thiên dẫn đường, mình thì kéo Đường Kiến Tâm, Đường Kiến Tâm hung hăng trợn mắt nhìn Lôi Khiếu Thiên, rất muốn hất tay anh ra đặt mông ngồi trên bậc thang, không đi.
Thẩm Dương Kỳ cứ đứng sau cười trộm, Đường Kiến Tâm bốc hỏa thiếu chút nữa đá anh ta xuống, cho anh ta lăn đi như quả cầu tuyết.
"Người cổ đại có phải thiếu nơron không vậy? Nấc thang nhỏ thế này thì đi thế nào nổi? Ngay đến chỗ đặt chân cũng đã khó khăn rồi."
Đường Kiến Tâm oán giận, chín chăm chín mươi chín bậc thang mà lớn hơn chút sẽ giống như cái thang gác nhà bọn họ, chắc cũng chỉ không tới mấy trăm.
"Chị dâu, đây là bình thường, con gái cổ đại không phải đều bó chân ư? Đây cũng là tính toán cho bọn họ thôi."
Lôi Trảm Thiên đi trước thỉnh thoảng đung đưa người, Thẩm Dương Kỳ không nhìn được liền đến gần đỡ lấy để cả hai cùng đi.
"Đàn ông chắc cũng không cần chứ?" Đường Kiến Tâm nghi ngờ, nhìn hai anh em đỡ nhau phía trước. "Tôi cảnh cáo hai anh, tốt nhất là đi một mình thôi, bằng không..."
"Phịch!"
Bằng không, chờ đó mà lăn xuống cả lũ. Đường Kiến Tâm còn chưa nói xong thì cước bộ Lôi Trảm Thiên và Thẩm Dương Kỳ đã lảo đảo, té xuống rồi trượt mấy bậc thang liền.
Đường Kiến Tâm thật tình muốn che mặt đi không đành lòng thấy cảnh bọn họ ngã chổng vó lên trời, may Lôi Khiếu Thiên nhanh tay lẹ mắt nắm được Lôi Trảm Thiên, bằng không hai người bọn họ sẽ biến thành quả cầu tuyết thật sự.
Lôi Khiếu Thiên nắm lấy Lôi Trảm Thiên, Lôi Trảm Thiên đỡ Thẩm Dương Kỳ, cả hai kinh hiểm đứng lên.
Lôi Khiếu Thiên mặt lạnh lườm hai người mất mặt kia, "Cẩn thận đi."
Thẩm Dương Kỳ và Lôi Trảm Thiên ăn đầy bụi trên mặt, trông như khóc mà không phải khóc, "Anh họ, em cũng là em trai anh mà." Không đỡ anh một cái, còn trơ mắt nhìn anh lăn trên bậc thang, quá ác độc.
"Em trai tôi không có kiểu hàng loại hai như cậu."
Hì hì, Lôi Trảm Thiên cười trộm, anh trai anh nói câu này quá tuyệt, Thẩm Dương Kỳ ai oán khóc lóc, đến nỗi anh ta quên luôn cả việc đang đi trên bậc thang mà không phải đất bằng, giơ nắm tay lên như muốn gõ đầu Lôi Trảm Thiên.
Lôi Trảm Thiên cuống quít cảnh cáo, "Đừng làm rộn, có lăn xuống tôi cũng không đỡ cậu đâu."
Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha - Tuyết Dĩnh Điệp Y