Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 132
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 460 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 88: Ra Đời Ngoài Ý Muốn, Vui Vẻ Mà Cũng Bi Thương
ick rất nghiêm túc nhìn Đường Kiến Tâm, "Lúc này, còn nói giỡn!"
Đường Kiến Tâm rất khó khi bị Nick làm cho nghẹn, cô có nói giỡn sao?
Hai người cứ như vậy mắt lớn trừng mắt nhỏ, Thẩm Dương Kỳ thấy Đường Kiến Tâm không có việc gì cũng liền quay đầu lại, liên lạc với A Nhị!
Lôi Trảm Thiên cũng chỉ là quay đầu liếc qua Đường Kiến Tâm, sau đó nhanh chóng quay lại, đột nhiên nói, "Đã tới bán đảo Kamchatka!"…
Đường Kiến Tâm đứng dậy, tới cạnh Thẩm Dương Kỳ, Nick theo sau. Đường Kiến Tâm nhìn bán đảo Kamchatka sắp tới, nhíu mày, kéo Nick ra trước, "Tìm tín hiệu!"
Nick gật đầu, Thẩm Dương Kỳ rất tự giác nhường chỗ. Hai tay Nick gõ liên tục trên bàn phím, không ai quấy rầy anh, trực thăng lượn vòng trên bầu trơi phía đông Thái Bình Dương...
Ai cũng rất nghiêm túc, nhất là Nick, tìm thấy rất nhiều sóng nhiễu âm nên rất là kinh ngạc, "Quanh đây còn có những người khác nữa!"
Đường Kiến Tâm nhíu mày, "Tránh né tín hiệu của bọn họ đi!" Lôi Trảm Thiên gật đầu, hợp tác với Nick, cẩn thận rút tín hiệu mình về, đi đường vòng. Trực thăng phía sau cũng nhận được lệnh, cẩn thận tránh tín hiệu của đối phương, đuổi theo trực thăng của Lôi Trảm Thiên.
"Xem ra đại ca chắc còn ở đây. Nơi này có mấy đợt sóng quấy nhiễu, ngoại trừ người của chúng ta, người bên Nuss cũng đang tìm đại ca!"
Thẩm Dương Kỳ gật đầu, mặt lộ vẻ vui mừng. Chỉ cần đại ca không bị người của Nuss bắt là được, bây giờ chỉ là so ai tìm được người trước mà thôi. Đường Kiến Tâm cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng tình huống hiện tại cũng không phải rất khả quan, thế nhưng, cuối cùng cũng không cần khẩn trương quá mức nữa!
"Bán đảo Kamchatka này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chúng ta có nên bắt đầu tìm từ đây?" Thẩm Dương Kỳ hỏi. Nick không thể phân tâm, vừa phải tránh sự quấy nhiễu của đối phương, vừa phải tìm kiếm kênh của đại ca!
Nhưng chắc là kênh của đại ca đã đóng lại, không phải vô cớ biến mất, khẳng định anh ấy cũng đoán được là Nuss cũng đang tìm mình!
Lôi Trảm Thiên vừa muốn trả lời, chợt nghe được tiếng kinh hô của Thẩm Dương Kỳ, "Mọi người xem, đó là cái gì?"…
"Kháo, sao lại chạy tới tổng bộ kỳ hạm Thái Bình Dương của Nga thế!" Nick khẽ nguyền rủa, bên dưới cách đó không xa, một loạt tàu ngầm hạt nhân đang đỗ ở đấy, tàu ngầm thông thường cũng có tới ba mươi chiếc!
Đường Kiến Tâm ló đầu ra, lập tức rụt về, "Thay đổi tuyến đường, tới trung nam bộ!"
Lôi Trảm Thiên gật đầu, sắc mặt có chút cứng ngắc, thế nào lại đi tới đảo ở đông bắc bộ vậy? "Kháo, Nick, mày muốn chết đúng không, bảo mày dẫn đường chứ không phải đưa chúng ta vào ổ cướp!" Nếu bị đối phương coi như quân địch mà ném bom, bọn họ còn mạng mà quay về sao?
"Em sao biết được, nhất thời quên nhìn bên dưới thôi mà!"
Đường Kiến Tâm chống tay sau lưng, đứng lâu thật cũng có chút khó chịu. Thẩm Dương Kỳ bảo cô ngồi đằng sau, Đường Kiến Tâm cự tuyệt, Thẩm Dương Kỳ cũng chỉ có thể mặc cô. Lôi Trảm Thiên lại như là nghĩ tới điều gì, đột nhiên lên tiếng, "Anh nhớ hình như trung nam bộ là khu rừng núi ở đảo thì phải?"
"Vâng!" Nick chăm chú nhìn màn hình, không dám sơ suất!
"Cách đó không xa có phải là thung lũng chết?" Sắc mặt Lôi Trảm Thiên có chút quái dị. "Vâng!"
"Đại ca có thể đi đâu được đây?"
Thẩm Dương Kỳ hoảng hốt, khó hiểu, đại ca vì sao lại tới đây? "Chị có cảm thấy là đại ca sẽ chọn con đường núi lửa không?"
Đường Kiến Tâm lắc đầu, "Sẽ không, nếu là tôi, tôi sẽ chọn rừng rậm!" Ít nhất ở đó sẽ có nhiều vật che chắn hơn!
Hơn nữa thung lũng chết, không phải ai cũng có can đảm đi vào, ngược lại là khu vực núi lửa, nhìn tương đối an toàn hơn!
"Em cảm thấy càng là nơi nguy hiểm thì đó lại là nơi an toàn!" Thẩm Dương Kỳ vuốt cằm. Lôi Trảm Thiên rất muốn khinh bỉ con người này, "Đều là lừa người thôi!" Người có đầu óc đều sẽ chạy tới nơi an toàn!
"Chúng ta có thể đoán được thì đối phương cũng thế. Bây giờ mặc kệ là núi lửa hay là rừng rậm đều không an toàn!" Bằng không, Lôi Khiếu Thiên cũng không cần trốn nhiều ngày như vậy mà không liên hệ với bọn họ. Đường Kiến Tâm trầm tư, cô không tin, với thủ đoạn của Lôi Khiếu Thiên lại không liên lạc được với đám người Thẩm Dương Kỳ!
Lời Đường Kiến Tâm, mọi người đều cùng gật đầu tán đồng. Bọn họ chậm hơn đối phương năm ngày, xác suất tìm thấy người lại càng nhỏ đi, Nick hừ lạnh, "Người của chúng ta cũng đến rồi!"
Người của bọn họ cũng đã triển khai tìm kiếm, tin rằng khi đối phương nhận được tin tức sẽ không càn rỡ như vậy nữa!
Đường Kiến Tâm gật đầu, "Để trực thăng phía sau cùng người bên các cậu tập hợp."
Nick khó hiểu, "Vì sao?" Thẩm Dương Kỳ cũng nhìn Đường Kiến Tâm, Lôi Trảm Thiên giải thích, "Hai chiếc máy tầm nhìn quá lớn, dễ khiến Nuss chú ý."
Đường Kiến Tâm gật đầu, đúng vậy, quan trọng hơn là, cô muốn chiếc trực thăng phía sau kia phân tán sự chú ý của đối phương.
Hai mắt Thẩm Dương Kỳ sáng ngời, bảo Nick lập tức đi làm. Nick gật đầu. Trực thăng phía sau nhận được lệnh liền bay dọc theo núi lửa phía Tây bờ biển, còn Lôi Trảm Thiên lại bay tới nam trung bộ.
Thời gian không còn nhiều, tới khi bọn họ tới trung nam bộ liền nghe được tiếng nổ từ bờ tây truyền tới. Uy lực của hỏa lực khiến mấy người Đường Kiến Tâm cũng khó mà chịu nổi, thời gian của bọn họ không còn nhiều.
"Đây chính là khu vực của Nga, mày nói xem nếu mà người của bên quốc phòng khó chịu, liệu có khả năng sẽ điều động kỳ hạm bắn tung Nuss không?" Thẩm Dương Kỳ mua vui từ trong đau khổ, rất không phúc hậu trêu ghẹo.
Nick nghĩ sâu xa hai giây, quả đoán lắc đầu, "Nuss nếu đã dám có động tác lớn như thế, khẳng định đã thông quan hệ với đối phương. Bằng không anh cho rằng một phần tư đội kỳ hạm Thái Bình Dương của Nga sắp xếp ở đông nam bộ lại không có động tác sao?"
Đường Kiến Tâm tán thành, "Tìm chỗ nào đó hạ cánh đi." Đối thoại của Thẩm Dương Kỳ và Nick ngược lại nhắc nhở cô. Nuss đã thăm hỏi đối phương, bọn họ lại không. Bây giờ đã ở trung nam bộ, nếu người của Nuss cũng chia ra ở đây, vậy bọn họ rất nhanh sẽ bị phát hiện, chỉ có thể mau chóng hạ cánh.
Lôi Trảm Thiên gật đầu, Thẩm Dương Kỳ ra phía sau mở một cái hòm nhỏ, lấy ra mấy món hàng mà mafia không bán nữa, một cái ném cho Nick, một cái ình. Khi vừa định đưa cho Đường Kiến Tâm thì cô nhướng mi, "Không cần."
Thẩm Dương Kỳ giải thích, "Chị dâu, mang theo an toàn hơn, mấy cái này là do mafia đặc biệt chế tạo ra, chưa từng công khai ra bên ngoài, cũng không có xuất hàng trên thành phố đâu!"
Nick cũng gật đầu, "Chị dâu, có cái này thì hệ số nguy hiểm sẽ giảm đi một tầng đó."
Nghe hai người nói, Đường Kiến Tâm có chút ngạc nhiên, cầm lấy khẩu súng nam bề ngoài cũng bình thường trên tay Thẩm Dương Kỳ, nhướng mày hỏi, "Loại hình nào?"
"Súng bắn được theo hiệu ứng từ quang. Trong khu vực từ trường và ánh sáng nhất định, hỏa lực tương đương với hai khẩu M99. Không nên xem thường thứ này, trước đây, khi Nuss chọc giận Đế Văn, kết quả Đế Văn bốc hỏa, cầm lấy khẩu súng này bắn hạ hai chiếc máy bay chiến đấu cùng với một chiếc máy lắp ráp lại giá hơn mấy trăm vạn của Nuss!"
Đường Kiến Tâm kinh ngạc, "Mạnh như vậy?"
Nick cười híp mắt thưởng thức khẩu súng trong tay, "Bốn khẩu này là do đại ca tự mình xông vào kho hàng của anh Đế Văn đoạt lấy, anh Đế Văn còn thiếu chút nữa là khóc trước mặt đại ca!"
Khóe miệng Đường Kiến Tâm giật giật, cô vẫn thích dùng khẩu súng mà anh đã lấy đi, sử dụng nó thuận tay hơn. Hơn nữa, cô không có chí hướng lớn như thế, không cần dùng đến khẩu súng có uy lực mạnh như này, cho cô thì hiển nhiên là có chút đại tài tiểu dụng, đối tượng cô bắn chết cũng chỉ là một mà không phải là đoàn thể!
Trong khi cả ba đang trò chuyện, Lôi Trảm Thiên đã hạ cánh xuống một đài nguyên không quá lớn mà cũng không quá rộng ở sát biên giới trung nam bộ. Thế nhưng, hạ cánh một chiếc máy bay tư nhân cỡ nhỏ này thì vẫn dư sức có thừa.
Thẩm Dương Kỳ bước xuống đầu tiên, tiếp theo là Đường Kiến Tâm, tới Nick, Lôi Trảm Thiên ở trên trực thăng một lúc lâu sau mới xuống.
Vừa xuống trực thăng, Đường Kiến Tâm liền cảm giác được không khí lạnh lẽo. Bây giờ là mùa hạ, nhưng khí hậu trên đảo lại chênh lệch kỳ quái, đông lạnh hạ mát. Nick có hơi ảo não, bọn họ ra ngoài nhanh quá đã quên mang theo áo khoác cho chị dâu, vội cởi áo mình ra muốn để Đường Kiến Tâm mặc.
Đường Kiến Tâm nói không cần, bảo anh mặc lại, "Quá mập, động tác sẽ không lanh lẹ. Hơn nữa sương ở khu rừng này tương đối nhiều, rất ẩm ướt, con trùng rắn rết thú dữ thường lui tới khu vực này nhiều nhất, cẩn thận một chút!"
Mọi người gật đầu, chờ Lôi Trảm Thiên xuống rồi cả bốn người biến mất trong rừng. Đường Kiến Tâm nói không sai, mùa hạ, mặc dù nơi này ánh sáng mặt trời phong phú, thế nhưng, rừng cây quá rậm rạp, sương sớm lại dày, đi mới hơn chục phút thì khí ẩm đã lên tới tận đùi.
Phần lớn lực chú ý của Nick phân tán trên người Đường Kiến Tâm, chuyện tìm người thì thuộc về Thẩm Dương Kỳ và Lôi Trảm Thiên. Đường Kiến Tâm cũng là con báo ở trong rừng, đi theo mấy người Thẩm Dương Kỳ cả tiếng đồng hồ mà vẫn chưa nói tiếng mệt nào. Cuối cùng vẫn là Nick không nhìn được, lôi kéo Đường Kiến Tâm ngồi xuống một bên. Đường Kiến Tâm nói tìm người quan trọng hơn, cô luôn có dự cảm xấu. Nếu cô có chút khả năng biết được tương lai, liền có thể biết được, dự cảm xấu này xảy ra trên người đứa con của cô, lúc ấy cô sẽ dẹp đường hồi phủ ngay...
Đối với sự cố chấp của Đường Kiến Tâm, Nick giờ này cũng mặc kệ, nói gì cũng phải nghỉ ngơi, "Đại ca đã trốn nhiều ngày, cũng không thể tìm được ngay. Chị dâu, chị đang mang thai mà cứ đi như vậy, cho dù chị không sao, cũng phải lo cho cục cưng trong bụng chị chứ, bọn chúng sẽ không chịu nổi đâu!"
Đường Kiến Tâm mặt không thay đổi hỏi ngược lại, "Không phải cậu nói trước khi sinh thì nên vận động nhiều sao? Đến lúc đó mới không quá đau còn gì?"
Nick nghẹn họng, "Nhưng, em đâu có bảo chị liều mạng vậy đâu." Đây chính là rừng rậm nguyên thủy, sao có thể để chị ấy lăn qua lăn lại được?
Thẩm Dương Kỳ và Lôi Trảm Thiên tuy rằng lo lắng cho đại ca, thế nhưng cũng biết tình huống của chị dâu, liếc nhau, lập tức nói, "Chị dâu à chúng ta nghỉ năm phút trước đã. Đi cả đoạn này, đến bóng quỷ còn chả có, tin rằng còn cách khu vực hoạt động của bọn họ một đoạn. Chúng ta nghỉ ngơi dưỡng sức còn làm tốt chuẩn bị chiến đấu!"
Đường Kiến Tâm cảm thấy bọn họ có hơi lòng dạ đàn bà, cô sắp thật sự không nhịn được mà nói, cô không lấy đứa bé trong bụng nói giỡn, cô muốn mau chóng tìm được người rồi rời khỏi cái nơi quỷ quái này, cứ ở đây thêm một giây thì sự bất an của cô càng mãnh liệt!
"Hiện tại phương hướng chúng ta thế nào?"
Lôi Trảm Thiên ấn đồng hồ ion trên tay, "Trung nam bộ, hướng chín giờ, đi thêm nghìn mét nữa sẽ tới hướng sáu giờ!"
Đường Kiến Tâm gật đầu, "Qua hướng sáu giờ là khu mỏ, hướng ba giờ là thung lũng chết, phần lớn loài động vật sắp tuyệt chủng thường lui tới, chúng ta chỉ có thể chia ra hai hướng thôi!"
"Không được!" Đường Kiến Tâm vừa dứt lời thì ba tiếng phản đối không được cùng vang lên. Lôi Trảm Thiên nói trước, "Đây là rừng rậm, nhân lực bên chúng ta vốn đã đơn bạc, phân tán chủ lực là lựa chọn không sáng suốt nhất. Huống chi em lại lo cho chị dâu."
Nick nói tiếp, "Anh Trảm nói không sai, em còn phân tâm chăm sóc cho chị dâu, căn bản không có thừa tâm lực đi tìm đại ca, chúng ta chỉ có thể cùng đi thôi!"
Thẩm Dương Kỳ tức giận, nói cái gì cũng không chịu tách ra. Đường Kiến Tâm nhíu mày, "Thời gian giờ rất cấp bách, hai hướng lại ở góc đối nhau. Nếu chúng ta đi lầm đường, phải quay lại, chẳng phải tốn gấp đôi thời gian hay sao? Các cậu không biết bây giờ là thời khắc nguy hiểm ư?"
Sắc mặt Thẩm Dương Kỳ trầm xuống, "Cho dù là mất gấp đôi thời gian em cũng bằng lòng. Em tin đại ca đã chờ lâu như thế, cũng không quan tâm muộn mất một hai ngày!" CHƯƠNG 88.2:
Đường Kiến Tâm trừng mắt, cậu ta có biết cậu ta nới lời này là ý vị như thế nào không vậy? Với hoàn cảnh hung hiểm ở đây, có lẽ bọn họ chỉ chậm một giây thôi, đại ca bọn họ đã có thể đi gặp Diêm Vương rồi!
Lôi Trảm Thiên rất nghiêm túc trả lời, "Sẽ không đâu. Đầu tiên anh ấy là gia chủ Lôi gia, lão đại Ngục Thiên Minh, lại còn là đại ca của bọn em, bọn em tin tưởng anh ấy, tin tưởng vô điều kiện. Nếu ngay cả bản thân mình mà anh ấy cũng không bảo vệ được, vậy anh ấy không có tư cách làm đại ca của bọn em!"
Đường Kiến Tâm liền lạnh mặt xuống.Tuy rằng tín ngưỡng là một thứ kỳ diệu, thế nhưng, cậu có biết không, đại ca các cậu đã bị đuổi giết bốn tháng, trong bốn tháng ấy lại không có chút tin tức truyền về là thế nào?
Các cậu có biết chuyện này nghiêm trọng thế nào không?
Thẩm Dương Kỳ, Lôi Trảm Thiên đứng nghiêm trước mắt Đường Kiến Tâm, vô cùng nghiêm túc nói với chị dâu bọn họ, bọn họ đương nhiên biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này, thế nhưng, muốn bọn họ để chị dâu gặp phải chuyện nguy hiểm, vậy không cần bàn nữa!
Bọn họ không muốn, đại ca sống chết còn chưa rõ thì chị dâu lại đối mặt với nguy hiểm. Mặc dù bây giờ chị ấy cũng không thấy an toàn chỗ nào cả, thế nhưng, chí ít bọn họ còn ở bên cạnh chị dâu!
Thực sự nếu xảy ra chuyện thì bọn họ có thể chăm sóc lẫn nhau!
Lúc này Đường Kiến Tâm cho dù lộ ra sát ý, ba người vẫn một bộ không thỏa hiệp, cuối cùng vẫn là cô thua trận, liền đứng dậy đi vào sâu trong rừng. Thẩm Dương Kỳ, Lôi Trảm Thiên, Nick vội đuổi theo. Thẩm Dương Kỳ xung phong, Lôi Trảm Thiên đệm sau.
"Chị dâu, chị cũng đừng nóng giận, giữa đại ca và chị dâu thì bọn em vẫn chọn chị dâu!" Dù sao, chị dâu ngay bên cạnh mà bị lạc mất, vậy bọn họ thực không còn mặt mũi gặp đại ca!…
Đường Kiến Tâm thản nhiên quét mắt qua Nick, "Vuốt mông ngựa cũng vô dụng, chờ khi đại ca các cậu về, chị dâu cậu sẽ đứng một bên!"
Nick bề ngoài ra vẻ ủy khuất trong lòng lại rơi lệ đầy mặt, "Chị dâu, chị làm Nick đau lòng quá."
"Tôi thấy tim cậu chính là kim cương vĩnh cửu, bổ cũng không vỡ!"
"Sao có thể chứ, trái tim này của Nick là trái tim pha lê chân chân thật thật đó." Nick cười híp cả mắt, thấy Đường Kiến Tâm có vẻ tức giận, vội nói, "Không tin, em móc ra cho chị xem!"
"Móc ra đi!"
Mặt Nick liền đen lại, chị dâu sao lại biết nói lời lạnh lùng vậy? Rõ ràng trước đây khi cười với anh rất là chân thật mà, "Hì hì, móc ra máu me nhễ nhại, quá bất lịch sự, đúng không, đúng không!"
Lôi Trảm Thiên ở sau nhìn cậu ta đùa giỡn, rất muốn đá một cước vào mông cậu ta, "Mày có thể đứng đắn chút được không hả?"
Nick quay đầu lại rất vô tội, "Em đang hòa hợp bầu không khí thôi mà!"
Lôi Trảm Thiên làm thủ thế khinh bỉ với cậu ta, hòa cái em gái mày, ai cố tình đùa giỡn với mày hả.
Thẩm Dương Kỳ đi trước đột nhiên dừng bước, giơ tay lên, rút súng giắt sau thắt lưng, lên đạn. Nick, Lôi Trảm Thiên, Đường Kiến Tâm đều lộp bộp, nhỏ giọng hỏi, "Có tình huống gì sao?"
Thẩm Dương Kỳ gật đầu, nhanh chóng nằm sấp xuống mặt đất rồi lập tức đứng dậy, "Ba mươi!"
Đường Kiến Tâm tự động nhường đường, ý kia rất rõ ràng, ba mươi, giao cho ba người các cậu giải quyết. Lôi Trảm Thiên, Nick cũng rút súng ra, đi gần tới phía trước. Đường Kiến Tâm đi tới một gốc cây lá kim bên cạnh, quan sát địa hình hai bên, âm thầm tựa vào cây khô, ra vẻ nhàn nhã. Nick đuổi theo bước chân Lôi Trảm Thiên, Thẩm Dương Kỳ còn ngoảnh lại nhìn hướng Đường Kiến Tâm, thấy không có dị dạng gì cũng yên lòng đi theo. …
Cũng chỉ chớp mắt, trong rừng mưa vang lên tiếng súng đạn, rất mạnh liệt. Đường Kiến Tâm cảm thấy hơi nóng, giơ tay lên quạt gió ình, mắt híp lại, nhìn như mạn bất kinh tâm, kì thực cũng đang chú ý hoàn cảnh xung quanh. Chừng hai phút sau, Đường Kiến Tâm đoán bọn họ đã giải quyết đám người kia xong rồi, định đuổi theo mấy người Thẩm Dương Kỳ, nhất thời không chú ý dưới chân, vướng vào lục đằng bên cạnh, bước lảo đảo. May là cô phản ứng mau, tay bám lấy thân cây vừa dựa vào mới không để mình bị ngã.
Vất vả lắm mới ổn định lại cơ thể, Đường Kiến Tâm chật vật vỗ ngực một cái, buồn bực thật, người mập ra nên thân thủ cũng giảm bớt đi nhiều. Nghĩ lại trước đây, chút việc như vướng chân này cũng có thể giải quyết đơn giản. Đường Kiến Tâm cười khổ, có chút ai oán với bụng mình, mà hai cục cưng trong bụng vừa trải qua màn kích động kia của mẹ cũng nghịch ngợm, duỗi chân duỗi tay, bắt đầu đạp vào bụng Đường Kiến Tâm!
Đường Kiến Tâm mặt đen lại, giơ tay lên an ủi, "Được rồi được rồi, không sao, sẽ không để các con ngã đâu, yên tâm ở đó đi, ngoan!"
Nói xong chữ ngoan này, cô gái lại hoa lệ lệ 囧, giờ cô rốt cuộc biết tâm tình khi mà Lôi Khiếu Thiên vuốt tóc cô rồi nói từ ấy là thế nào rồi.
Kháo, xem cô là trẻ con à?
Đường Kiến Tâm âm thầm hung hăng mắng ai đó, phủi phủi quần áo nhìn đường, cẩn thận đi từng bước. Chân trái vừa bước ra liền thu lại, ánh mắt nhìn sang phải, trong bụi cả hỗn tạp rậm rạp, sau đó là cây lá kim, còn cả những cây lục đằng mọc trên đất, chẳng qua là ở sát với cây lục đằng kia có một khẩu súng...
Đường Kiến Tâm có chút ngạc nhiên, ở đây không có vết tích đấu súng, hoàn cảnh chung quanh như thường, sao lại vô duyên vô cớ có khẩu súng ở đây? Trong đầu Đường Kiến Tâm hiện lên vài ý niệm, cuối cùng vẫn lấy tay đẩy nhánh cây che trước mặt ra, đi sang bên phải. Cây cối chỗ này tương đối tập trung, đi có hơi gắng sức. Tới khi cô vất vả tới được vị trí khẩu súng kia, cả người đều ướt đẫm!
Đường Kiến Tâm nhặt khẩu súng kia lên. Hơi nặng, là khẩu súng nam, rất mới, thời gian nó ở đây không tới một tháng. Nghĩ đến một khả năng, hai mắt Đường Kiến Tâm sáng ngời, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, khẩn thiết muốn tìm bóng dáng ai kia...
Tìm một lúc rồi thất vọng, không có ai cả. Phía trước cây cối mọc thành cụm, căn bản là nửa bước khó đi, Lôi Khiếu Thiên không thể chạy theo hướng này. Huống hồ ở đây không có vết tích ai đi qua, dù dấu chân cũng không có!
Chẳng lẽ mình đoán nhầm ư?…
Đường Kiến Tâm ngây ngốc nhìn khẩu súng trong tay mình, mãi lâu mới ngước mắt lên: Không, cho dù chỉ là chút xíu hy vọng, cũng không thể buông tha. Nếu Lôi Khiếu Thiên thực sự chạy theo hướng này, mà bọn họ lại bỏ qua chẳng phải Lôi Khiếu Thiên sẽ phải chịu tội nhiều hơn!
Nhiều ngày như vậy, đạn trên người anh chỉ sợ đã sớm dùng hết. Nếu bị người của Nuss tìm ra trước, hậu quả ấy... Thân thể Đường Kiến Tâm run lên không dễ phát giác, cất súng đi, không chút do dự chọn hướng đi, kéo lục đằng ngăn trước mặt ra, đi thẳng về trước...
Nhưng mà, Đường Kiến Tâm cố được ở trên lại không lo được phía dưới. Mới đi hai bước thì chân trái chợt bước vào khoảng không, Đường Kiến Tâm trợn tròn hai mắt, tay phải loạng choạng bám lấy lục đằng vừa bị cô đánh rụng, cả người rớt thẳng xuống cái động...
"A..."
Nick, Thẩm Dương Kỳ, Lôi Trảm Thiên vừa nghe đó là tiếng của Đường Kiến Tâm, ba người nhìn nhau, chạy nhanh lại chỗ cũ, "Không tốt, chị dâu xảy ra chuyện!"
Đường Kiến Tâm giữ chặt lục đằng đung đưa trên đỉnh động, trọng tâm lúc này dồn hết xuống bên dưới... Vất vả mới dừng lại, Đường Kiến Tâm còn chưa kịp thở phào, hai tiếng "tách", "rắc" vang lên, lục đằng liền đứt. Một cây lục đằng nho nhỏ sao có thể chịu đựng nổi trọng lượng của cả ba người...
Mặt Đường Kiến Tâm tái đi, thời gian cho cô lấy hơi cũng không có, may là vừa rồi dừng lại đã để cô nhìn qua cái động này. Dọc theo động có rất nhiều lục đằng mọc dài, Đường Kiến Tâm rơi nhanh cũng chụp lấy lục đằng rồi tuột dần xuống...
"A..."
Tốc độ nhanh tới mức khiến Đường Kiến Tâm chóng mặt, trên lục đằng lại mọc những gai nhọn nhỏ đâm vào hai tay cô, tay Đường Kiến Tâm liền thay đổi hoàn toàn...
Nhưng, cũng chính những cái gai đâm ấy vốn để đầu óc đang hỗn độn của cô nháy mắt thanh tỉnh. Cơn đau từ năm ngón tay cùng với ở tim cũng chỉ ngang bằng với cơn đau ở bụng. Trái tim Đường Kiến Tâm thắt lại, ngay khi sắp ngã xuống đất, hàm răng cắn chặt môi dưới, ra sức, hai tay nắm chặt lấy lục đằng, mượn lực trên tay để chuyển trọng tâm lên, thế nhưng...
"Bộp"
"Rầm"
Tiếng vật nặng đập xuống, hai đầu gối Đường Kiến Tâm quỳ đất, sau đó người theo quán tính đổ ra trước, bụng gần như hung hăng đập tới...
"A..."
Tiếng kêu tê tâm phế liệt vang vọng trong động, ai nghe cũng sợ hãi...
"A... Đau quá!"
Đường Kiến Tâm quỳ rạp người trên đất, tay đều là máu, nửa bên mặt trái cũng bị lục đằng đâm vào, trái tim đau nhức đến chết lặng, nhưng những cơn đau ấy chỉ bằng một vần vạn cơn đau ở bụng...
Đường Kiến Tâm ngẩng đầu, hai tay chống đất, khó khăn xoay người, cảm giác máu ở dưới bụng đang không ngừng chảy ra ngoài... Con ngươi Đường Kiến Tâm mở to, đứa bé, con của cô!
"Không, đứa bé... A..."
"Tâm... Tâm Nhi?" Lôi Khiếu Thiên khó tin gọi thành tiếng, truyền ra từ trong một góc động. Anh rơi vào trong động này đã một ngày một đêm, trốn thoát khỏi người của Nuss, trong khu rừng không lớn này chơi du kích. Vốn định diệt hết đám người Nuss rồi mới liên lạc với bên ngoài, nhưng không ngờ mình lại rơi vào trong động này. Ban đầu anh định là sẽ tĩnh dưỡng tinh thần thật tốt rồi mới đi, không ngờ lại trông thấy cảnh sợ hãi như thế này đây!
Vừa nghe được tiếng Đường Kiến Tâm, anh còn tưởng là ảo giác của mình, còn chưa kịp cười nhạo mình quá nhớ nhung cô gái nào đấy, cô gái kia đã ngã xuống cách mình không xa...
"Đứa... bé..."
Lôi Khiếu Thiên lao ra, trong nháy mắt ngây người, hai mắt đỏ ngầu, nhìn quần áo Đường Kiến Tâm rách rưới, vết máu loang lổ. Tay phải cô đầy máu, nửa khuôn mặt hầu như không nhìn ra được nữa, bên dưới người cô cũng thật là nhiều máu...
Lôi Khiếu Thiên đau đớn vô cùng, nửa quỳ xuống cạnh cô, ôm lấy cô, vuốt ve gương mặt cô, hốt hoảng kêu lên, "Tâm Nhi, em tỉnh lại đi!"
Sao lại chảy nhiều máu như vậy? Lôi Khiếu Thiên kinh hoảng nhìn máu không ngừng chảy cuồn cuộn ra ngoài...
"Đứa... bé, cứu... cứu đứa...... đứa bé..."
Con ngươi Lôi Khiếu Thiên trợn tròn, đứa bé? Ánh mắt nhìn xuống dưới... Quả nhiên, chỗ nào đó đã phồng lên rất cao rồi...
"Cầu... xin... anh!" Đường Kiến Tâm giữ chặt tay phải Lôi Khiếu Thiên, dường như đang bắt lấy cọng cỏ cứu mạng...
Lôi Khiếu Thiên hoàn hồn, đau đớn nhìn máu đang chảy, run run hỏi Đường Kiến Tâm, "Tâm Nhi, anh, anh nên làm thế nào?"
Lôi Khiếu Thiên hận những dòng máu kia không phải trên người anh chảy ra, nó đau đớn đến mức nào chứ?
"Giúp, giúp tôi đỡ đẻ..."
Đỡ đẻ? Lôi Khiếu Thiên lần này không những mắt trợn tròn, tay chân càng luống cuống, muốn anh giết người mài đao còn được, chứ đỡ đẻ? Vậy giết anh đi thì hơn!
"Mau, mau lên... Tôi không muốn chúng... chúng rời khỏi tôi!"
Lôi Khiếu Thiên thu lại sự hoảng loạn, đặt Đường Kiến Tâm nằm ngang, hỏi, "Anh nên làm thế nào?" CHƯƠNG 88.3:
"Kéo... A... Kéo chúng... ra... ra ngoài!" Đường Kiến Tâm cắn môi, trên mặt đều là máu với mồ hôi, đau đến mức cô không nói được một câu hoàn chỉnh!
Lôi Khiếu Thiên cũng là người dứt khoát, vừa nghe cô bảo kéo chúng ra, vội cởi quần Đường Kiến Tâm. Đường Kiến Tâm vẫn cắn môi, Lôi Khiếu Thiên nhìn xuống dưới chằm chằm, thật lâu mới hỏi, "Vẫn chưa thấy chúng!"
Đường Kiến Tâm nếu lúc này mà tỉnh táo được, cô tuyệt đối sẽ đá bay Lôi Khiếu Thiên lên vũ trụ rồi hét to, anh chưa ăn thịt heo nhưng vẫn phải biết heo chạy chứ hả? Dựa vào hồ lô không biết vẽ ra cái muôi sao? Phải lại gần!…
Nhưng mà, lúc này cô đã rơi vào tình trạng nửa hôn mê. Túi ối bị cứng rắn làm vỡ, chảy rất nhanh, cô chỉ dựa vào một tia ý thức, trong đầu óc mơ hồ như có một thanh âm mãnh liệt đang điều khiển, thúc giục khiến sức lực cả người chỉ dùng cho bụng dưới...
"A..."
Đáy mắt Lôi Khiếu Thiên hiện lên đau đớn, thế nhưng anh cũng không dám qua loa, chỉ có thể nhìn chằm chằm phía dưới, chuẩn bị tốt việc kéo người ra...
Bên trên, Nick, Thẩm Dương Kỳ, Lôi Trảm Thiên sau khi quay lại chỗ cũ đều luống cuống, ở đây đâu còn bóng dáng chị dâu, "Chị dâu vừa rồi còn đứng dưới cái cây này." Nick lo lắng chạy đến chỗ cây lá kim mà Đường Kiến Tâm vừa đứng, trước khi đi anh đã đặc biệt chú ý tới.
"Có phải mày nhớ lộn không!"
"Không thể, việc của chị dâu, em không dám qua loa!"
Thẩm Dương Kỳ cũng gật đầu, ba người rất ăn ý chạy theo ba hướng, chị dâu mất tích, bây giờ nói gì cũng chỉ là đánh rắm!
Lôi Trảm Thiên: "Năm phút sau tập hợp tại chỗ này!"
Dưới sơn động, "Tâm Nhi, rặn nữa đi, anh thấy đầu thằng bé rồi."
"Ư... A..."
"Ra rồi, ra rồi." Lôi Khiếu Thiên nhìn cái đầu kia, rồi tới vai, tiếp đó là đôi chân bé xíu...
"A..." Đường Kiến Tâm gắng sức rặn, Lôi Khiếu Thiên vội nắm lấy tiểu gia hỏa kia, cẩn thận kéo ra ngoài...
"Oa... Oa..." Tiếng khóc kinh thiên động địa vang lên, Lôi Khiếu Thiên trước là vui mừng, sau lại khó chịu, tiểu quỷ này xấu quá!
Nghe được tiếng khóc, thần trí Đường Kiến Tâm quay lại, hư nhược nói với Lôi Khiếu Thiên, "Cắt... cắt... dây... cắt dây... rốn!" Nói xong hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Lôi Khiếu Thiên nhíu mày, cắt thế nào đây? Trong sơn động này liệu có cái gì sắc bén như lưỡi dao? Tìm quanh bốn phía, nghe tiếng trẻ con khóc càng ngày càng yếu, nhìn cuống rốn kia, đặt đứa bé xuống đất, không chút do dự giữ cuống rốn, há mồm ra cắn đứt...
Phía trên, Lôi Trảm Thiên vừa nói xong, ba người chạy theo ba hướng, chỉ là đồng thời, cả ba đứng lại, xoay người!…
Nick: "Tiếng trẻ con khóc?"
Thẩm Dương Kỳ: "Bên phải."
Lôi Trảm Thiên: "Đi mau!"
Ba người lùi lại mấy bước rồi chạy tới chỗ phát ra tiếng, càng tới gần tiếng trẻ con khóc, lại càng kích động, đồng thời cũng càng lo lắng...
Ba người đứng lại chỗ lục đằng, Thẩm Dương Kỳ nhíu mày, "Sao lại không thấy?"
Lôi Trảm Thiên: "Là vang lên từ đây, mau tìm!"
Nick trực tiếp hô lớn, "Chị dâu, chị ở đâu?"
Lôi Trảm Thiên đang muốn chui vào rừng cây, đột nhiên vang lên tiếng kinh hô của Thẩm Dương Kỳ, "Chờ đã, nơi này có một cái động, mọi người mau tới đây!"
Nick, Lôi Trảm Thiên chạy lại nhìn nhau đầy sợ hãi, "Chị dâu ngã xuống dưới." Ở đây còn vết tích người lăn xuống rõ ràng, Thẩm Dương Kỳ kéo lấy một cây lục đằng đã bị chặt đứt, ở trên còn rất nhiều vệt trắng!
Mọi người đứng lại, nếu như tỉ mỉ nghe, còn có thể nghe được tiếng trẻ con nức nở dưới động. Nick không hề nghĩ ngợi, túm lấy lục đằng rồi nhảy xuống. Lôi Trảm Thiên, Thẩm Dương Kỳ cũng nhanh chống xuống bên dưới...
Bọn họ vừa vặn nghe được tiếng đại ca!
Đúng vậy, Lôi Khiếu Thiên sau khi cắn đứt dây rốn liền thấy đầu đứa bé thứ hai, chỉ là còn chưa chui ra được. Anh muốn gọi Tâm Nhi rặn nữa, nhưngTâm Nhi đã mất đi tri giác, bên dưới từng tảng máu lớn đang chảy ra ngoài...
Lôi Khiếu Thiên nhất thời luống cuống. Anh ôm lấy Đường Kiến Tâm mới biết được hô hấp của cô yếu đến mức khó mà phát hiện ra. Lôi Khiếu Thiên hoảng hốt, vỗ vào má cô, bấm huyệt nhân trung, hô hấp nhân tạo nhưng đều không làm cô tỉnh lại được...
"Tâm Nhi, em mau tỉnh lại đi, đừng ngủ, anh xin em đấy..."
Lôi Khiếu Thiên rất hối hận, tại sao lại muốn ở lại đây một ngày một đêm làm gì, nếu mình đi ra ngoài sớm giải quyết đám người Nuss, vậy Tâm Nhi cũng sẽ không xảy ra chuyện...
"Tâm Nhi, em không thể có việc gì được, em mau tỉnh lại đi, ngoan, đừng ngủ có được không!"…
Lôi Khiếu Thiên khóc, nước mắt tí tách rơi lên mặt Đường Kiến Tâm, tiếng khóc khàn khàn, hơn nữa tiểu quỷ bên cạnh cũng khóc, trong sơn động tràn ngập mùi máu tanh, cùng với tình cảm bi phẫn, lộ ra đau thương, khiến ai nghe được cũng khoắc khoải, rơi lệ...
"Đại ca!"
Nick, Lôi Trảm Thiên, Thẩm Dương Kỳ hạ xuống được hai phần ba động liền nghe được tiếng khóc của Lôi Khiếu Thiên, ai cũng không kịp cảm nhận đau đớn trên tay, bỏ tay ra rồi nhảy xuống...
Lôi Trảm Thiên là người chạy tới đầu tiên, Thẩm Dương Kỳ, Nick cũng vọt tới. Nick thấy tình huống này liền biết không ổn, bước lên trước, anh thiếu chút nữa là đi không vững, run rẩy nói với đại ca, "Đại ca, nghĩ cách cứu tỉnh chị dâu đã. Anh Kỳ, anh ôm thằng bé đi. Anh Trảm, anh tới hỗ trợ!"
Hai người còn ngây ngốc bị tiếng hét làm cho tỉnh lại, làm việc theo sự phân phó của Nick. Nick chạy đến chỗ hai chân Đường Kiến Tâm, quan sát tình cảnh này, con ngươi co rụt lại, trái tim chìm xuống...
"Anh Trảm, anh Kỳ, hai người đi tìm chút nhuyễn đằng nhỏ, loại nào có mũi nhọn ấy!" Anh không dám nói, đứa bé kia đã là thai chết trong bụng, nước ối sớm đã khô, chảy ra ngoài đều là từng tảng máu lớn. Nếu không mau lấy đứa bé ra, vậy thì chị dâu cũng không chống đỡ nổi!
Thẩm Dương Kỳ đặt đứa bé đang khóc xuống, bắt tay làm với Lôi Trảm Thiên. Ở đây người có quyền nhất là Nick. Lôi Khiếu Thiên vẫn tiếp tục bấm huyệt cho Đường Kiến Tâm, không để cô đánh mất hơi thở cuối cùng!
Nick rất may mắn khi mình ra ngoài đã học lấy một tay thuật đao, chính là vì phòng ngừa bất kỳ tình huống nào. Đương nhiên, anh tuyệt đối không thừa nhận đây là hàm mê cá biệt của anh, có đôi khi đao cũng là ám khí, có thể vô hình giết người.
Lôi Khiếu Thiên nhìn Nick lấy dao ra, mặt nhăn lại nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Nick không phát hiện ra tay phải anh cầm dao giải phẫu đang run rẩy, hai tay đều dính đầy máu, anh có, Đường Kiến Tâm cũng có. Chợt, Nick cắn răng, mắt nhắm lại, tay hạ xuống rạch một đường nhỏ trên bụng Đường Kiến Tâm, chật vật lấy đứa bé trong bụng Đường Kiến Tâm ra. Bé gái chỉ nhỏ hơn một chút so với bé trai, thế nhưng lại không khóc, sắc mặt trắng bệch, nó ví không thở được nên đã chết...
Động tác của Nick rất nhanh, động tác của hai người Thẩm Dương Kỳ cũng mau. Nick không nói lời vô ích, nhổ lấy mấy sợi tóc trên đầu Đường Kiến Tâm, cầm lấy nhuyễn đằng, vót nhọn một đầu, lấy tóc buộc vào đầu kia, biến nó trở thành một cây kim...
Nếu không phải trong thời khắc khẩn trương này, Thẩm Dương Kỳ thật muốn khen thằng nhóc kia, vậy mà cũng có thể đoán được, chỉ là không khử trùng, không có gì cả, chỉ sợ sẽ nhiễm trùng rất nặng...
Lôi Trảm Thiên phát hiện đứa bé đã được lôi ra, bế đứa bé lên lại không cảm giác được hô hấp của nó, khiếp sợ ngây ngô đứng đờ ra, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn xấu xí...
Tiểu công chúa của bọn họ...
Lôi Trảm Thiên cảm giác như sức lực của mình đã thoát ra hết, suýt nữa khiến anh đứng không vững. Thẩm Dương Kỳ nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy anh, ánh mắt tỏ ý hỏi anh làm sao?
Lôi Trảm Thiên ngơ ngác chuyển ánh mắt từ trên người Thẩm Dương Kỳ sang bé gái trong lòng, không nói một lời!
Thẩm Dương Kỳ nghi ngờ nhìn theo ánh mắt anh ấy, khó mà tin nổi, đau đớn dính chặt vào đôi mắt...
Bọn họ đã biết còn như vậy, thế đại ca? Chị dâu?
Nick cũng chỉ mất một lúc khâu lại vết mổ, đứng dậy sắc mặt tái nhợt như tuyết, "Đại ca, chúng ta phải mau trở về, chị dâu... không cầm cự được bao lâu nữa!"
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, "Bảo họ tới đi!" Anh biết người của Ngục Thiên Minh đang ở phụ cận. Thẩm Dương Kỳ bị giọng nói khàn khàn của Lôi Khiếu Thiên làm cho giật mình, vội liên lạc với anh em Ngục Thiên Minh, để cho bọn họ trực tiếp tìm tín hiệu trên người họ, định vị rồi tới đây trước!
Lôi Khiếu Thiên ôm lấy Đường Kiến Tâm, Nick bảo anh chú ý không đè lên bụng, Lôi Khiếu Thiên gật đầu. Thẩm Dương Kỳ ôm lấy bé trai đã khóc khàn cả giọng, mọi người cùng tới dưới cửa động. Nick đi theo phía sau Lôi Khiếu Thiên, viền mắt đỏ lên, muốn nói lại thôi!
Lôi Trảm Thiên ôm tiểu công chúa, cả người có chút cứng ngắc, anh muốn cười, đáng tiếc lại không thể, trái tim anh đau quá, mặt vặn vẹo có chút dữ tợn, là người đi cuối cùng...
"Anh, tiểu... công chúa, nó..."
Trong lúc nhất thời, cả sơn động đều yên tĩnh như đang ở trong một vùng hoang tàn, chỉ có thể nghe được tiếng gió bén nhọn từ cửa động, còn cả tiếng hít thở nặng nề của mọi người... Có thể còn có... tiếng nghẹn ngào... của đại ca!
"Anh biết!" Sao anh lại không biết, không có kinh nghiệm đỡ đẻ nhưng cũng có thường thức cơ bản nhất!
"Nó vĩnh viễn là con gái ngoan của anh!"
Nick, Thẩm Dương Kỳ, Lôi Trảm Thiên thật đau đớn. Mọi người cố nén chua xót cùng khổ sở, nước mắt lặng yên rơi xuống...
"Đừng để chị dâu các cậu biết!"
Nick cộp một tiếng quỳ xuống, khóc lớn, "Em xin lỗi, đều là lỗi của Nick!"
Thẩm Dương Kỳ ôm bé trai cũng quỳ xuống, tiếp đó là Lôi Trảm Thiên, cả ba cùng quỳ gối cúi đầu phía sau Lôi Khiếu Thiên...
Lôi Khiếu Thiên giọng nghẹn ngào, bảo bọn họ đứng lên, "Bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm."
Đúng vậy, bọn họ có sai, nhưng sai lầm lớn nhất chính là anh, nếu không phải vì anh, Tâm Nhi cũng sẽ không tới nơi này, không đến thì cô sẽ không xảy ra chuyện...
Đáy mắt Lôi Khiếu Thiên hiện lên thống khổ và yếu đuối, nhắm chặt hai mắt, cắn chặt răng, không để mình khóc lên!
Từng này tuổi, đây là lần đầu tiên anh khóc, vì con gái và người phụ nữ của anh!
Trực thăng tới rất nhanh, thả thang dây xuống, mấy người mau chóng ra khỏi sơn động. Chẳng qua, người Ngục Thiên Minh tới thì người của Nuss cũng đến. Cơ hồ là khoảnh khắc Lôi Khiếu Thiên bước vào khoang, lựu đạn từ trực thăng của Nuss cũng lao tới!
Lôi Khiếu Thiên đặt Đường Kiến Tâm nằm ngang trên ghế, xoa nhẹ một bên mặt trắng như tuyết, bên kia lại như đóa hồng nở rộ, như được xây lên vì tiểu công chúa của bọn họ, trầm giọng ngâm nga, "Tâm Nhi, ngủ đi, anh nhất định khiến chúng phải chôn cùng con gái chúng ta!" Nói xong hôn một cái lên trán cô!
Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha - Tuyết Dĩnh Điệp Y