Outside of a dog, a book is man's best friend. Inside of a dog it's too dark to read.

Attributed to Groucho Marx

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 132
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 460 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 70: Mất Đi Nụ Hôn Đầu, Anh Thật Không Biết Xấu Hổ!
ặt Đường Kiến Tâm lạnh lại, muốn cô không chọc người của Ngục Thiên Minh, được thôi, trừ phi trả bảo thạch lại cho cô, từ nay về sau khi thấy người của Ngục Thiên Minh nhất định sẽ nhượng bộ đối phương, mình thì đi đường vòng!
- Chị, chị nghe em nói này, Ngục Thiên Minh không có đơn giản như bề ngoài đâu. Nhất là, bọn họ...
Tiểu Ngải khuyên nhủ còn chưa xong thì Đường Kiến Tâm liền vung tay lên cắt ngang.
- Không cần nói nữa. Đó là chuyện không thể nào, trừ phi bọn họ tự trả lại bảo thạch! - Bằng không thì nói nhiều cũng phí công!
Tiểu Ngải nghẹn không thở nổi. Muốn người của Ngục Thiên Minh tự trả bảo thạch lại cho chị, trừ phi đây là thiên hạ Hồng Vũ, bằng không thì đúng là mơ giữa ban ngày!
- Chị ~~ - Cô bé nào đó vẫn cố làm bộ đáng thương kéo góc áo Đường Kiến Tâm!
Đường Kiến Tâm thở hắt ra, quay lại nghiêm túc nhìn vào mắt Tiểu Ngải:
- Tiểu Ngải, chị có thể đáp ứng em, trước khi khỏe hẳn thì chị sẽ không chủ động tìm người của Ngục Thiên Minh, thế được chưa! - Dĩ nhiên, nếu người của Ngục Thiên Minh tìm cô thì không tính!
- Được rồi!
Tiểu Ngải thỏa hiệp, đây đã là sự nhẫn nhịn lớn nhất của chị rồi, cô cũng nên thấy đủ. Ngược lại, nếu người của Ngục Thiên Minh thật sự làm gì chị, cô nhất địch xách sư phụ đi báo thù cho chị.
- Lão đại, bảo thạch gì thế?
Sở Tử Ngang, Diệp Trúc Phàm, Hạ Tâm Dung ba người nghe hai người nói chuyện, vất vả lắm mới hiểu được đại khái, lão đại hình như là vì bảo thạch gì đó mới tìm đến Ngục Thiên Minh hả? Là thế nào vậy?
- Không phải chuyện của mấy người!
Đường Kiến Tâm liếc nhìn ba người, đây là nhiệm vụ của cô, bọn họ không cần phải cuốn vào trong đó. Như Tiểu Ngải đã nói, bây giờ hiểu biết của cô với Ngục Thiên Minh rất ít, cô không muốn lúc hành động còn phải phân tâm chú ý tới ba người này!
- "Dạ Chi Tâm" và "Dạ Đêm
Tiểu Ngải không thèm để ý tới ánh mắt cảnh cáo của Đường Kiến Tâm liền đáp lại bọn họ. Hừ, nếu chị đã muốn "chọc" người của Ngục Thiên Minh thì kéo thêm mấy người này xuống nước luôn đi, cả đám cùng chết với nhau!
- Cái gì?
Sở Tử Ngang thét lên, đứng bật dậy, có vẻ rất kích động: "Cô nói là viên bảo thạch đã biến mất mấy trăm năm, Dạ Chi Tâm và Dạ Đêm?"
Diệp Trúc Phàm cũng kinh ngạc nhìn Tiểu Ngải, ngay cả Hạ Tâm Dung khẽ nhếch miệng, có chút không dám tin. Bọn họ đều là thần trộm, mấy năm này cũng có chút danh tiếng trên đường, đương nhiên cũng biết tới hai viên đá này. Người thầy của bọn họ đã từng cầm bức ảnh về hai viên đá ba hoa chính chòe với bọn họ, dáng vẻ ước ao đó đến giờ vẫn còn khắc sâu trong lòng bọn họ. Lúc đó Sở Tử Ngang nhìn bộ dạng mê đắm ấy của thầy còn giễu cợt nói là khi thầy tới đại thọ tám mươi thì sẽ lấy hai viên đá này làm lễ mừng. Không ngờ thầy lại trừng mắt hét toáng lên, mấy thằng ranh con này chỉ biết trêu chọc ông, có biết hai viên đá này đã tuyệt tích mấy trăm năm rồi không hả, mấy đứa đi đâu trộm, đi đâu trộm hả! Ông thầy tức đến mức râu mép dựng ngược, ánh mắt cùng biểu tình sinh động ấy giờ vẫn còn lưu giữ trong trí óc không hề phai mờ!
Chẳng qua mấy năm này bọn họ đều biết, đây cũng chỉ là ảo tưởng của bản thân mình mà thôi! Bây giờ nghe Tiểu Ngải nói tới hai viên đá này khiến mấy người khó tránh khỏi kích động. Đây là món quà mà bọn họ muốn tặng cho thầy, không muốn đây trở thành tiếc nuối suốt đời của thầy!
Tiểu Ngải nhún vai, gì mà mấy trăm năm cô không biết, cô chỉ biết tên chúng là thế thôi! Đám người Diệp Trúc Phàm liền đưa mắt nhìn Đường Kiến Tâm thì bị cô trừng một cái:
- Ba người làm sao mà biết
Diệp Trúc Phàm mừng như điên, Sở Tử Ngang cười ha ha, Hạ Tâm Dung cũng híp tịt mắt lại, Đường Kiến Tâm và Tiểu Ngải liếc nhau, đây là tình huống gì thế trời?
- Lão đại à, chị không biết đâu, thầy đã từng nói với bọn em về hai viên đá này rồi. Chúng em vốn định trộm nó để làm quà nhân ngày sinh nhật của thầy, không ngờ lại bị khiển trách một trận. Lúc đó vẻ mặt ông ấy rất là sinh động đó!
Diệp Trúc Phàm cười sái hàm như đứa trẻ con, rồi lại nghĩ tới gì đó, nụ cười cũng bớt lại, giọng trầm trầm:
- Không ngờ là hôm sau thầy đã "đi" rồi, bọn em cảm thấy rất tiếc nuối. Mặc dù lúc đó thầy nói hai viên đá đã mất tích mấy trăm năm, thế nhưng bọn em vẫn luôn tìm chúng, hi vọng có thể hoàn thành giấc mộng cho thầy!
Đường Kiến Tâm kinh ngạc nhìn Diệp Trúc Phàm, cậu ta nói là người kia đã chết rồi sao? Đã rời khỏi cô sao?
Sở Tử Ngang nhìn Đường Kiến Tâm mắt đỏ lên, kéo áo sau lưng Diệp Trúc Phàm, ra hiệu anh ta đừng nói nữa! Diệp Trúc Phàm hiểu ý liền ngậm miệng lại, yên lặng nhìn Đường Kiến Tâm. Mãi một lúc sau thì Diệp Trúc Phàm mới lên tiếng:
- Lão đại, chị đừng buồn, lúc ra đi thầy rất vui vẻ và an bình! - Cho nên lão đại à, chị cũng đừng buồn quá!
Sao bọn họ lại có thể quên là thầy cũng là thầy của lão đại a! Vành mắt Đường Kiến Tâm đỏ ngầu, chỉ là không có nước mắt chảy ra, rất là đau! Bọn họ đâu biết đó chẳng những là thầy cô, mà ông còn là người duy nhất mười tám năm trước coi cô như báu vật, cải biến vận mệnh cả cuộc đời cô!
Cô tưởng rằng trên thế giới này, mình đã lạnh lùng hà khắc đến mức không còn cảm giác đau đớn nữa, cũng không nghĩ rằng còn có người khiến cô đau lòng đến vậy. Sâu tận đáy lòng như bị từng con dao nhỏ lăng trì, cơn đau như khoan vào sâu tận tim, so với cảm giác bị kiến cắn tim còn khó chịu hơn...
Ông nội ơi, Tâm Nhi đau quá, cả người đều đau, vì sao ông lại bỏ mặc con? Tại sao lại bỏ con một mình? Hu hu!
- Chị, chị đừng như vậy! Muốn khóc thì khóc đi, Tiểu Ngải sẽ không cười chị đâu, bọn họ cũng không dám cười chị đâu. - Mắt Tiểu Ngải đỏ lên nắm chặt ống tay áo chị. - Cứ vậy thì Tiểu Ngải rất khó chịu, hu hu!
Diệp Trúc Phàm, Sở Tử Ngang, Hạ Tâm Dung đều cúi đầu, trong lúc nhất thời không khí bi thương lan tràn khắp rừng cây, ai cũng không lên tiếng, chỉ có Tiểu Ngải là đang nghẹn ngào!
Đường Kiến Tâm mở to mắt lạnh lùng nhìn Tiểu Ngải đang khóc phía sau, có phần ngây ra. Bản thân cô còn không khóc thì Tiểu Ngải khóc cái gì?
- Em đừng khóc!
- Chị ~! - Tiểu Ngải hức hức, ủy khuất nhìn Đường Kiến Tâm. Đường Kiến Tâm quay đầu đi không nhìn cô ấy, ánh mắt lướt qua phía trước có phần mơ hồ, trông rất nghiêm túc mà lại không có tiêu cự!
Sở Tử Ngang oán trách trừng mắt nhìn Diệp Trúc Phàm, cậu không đâu nói chuyện thầy ra làm gì, tự dưng lại chọ lão đại mất hứng!
Diệp Trúc Phàm cũng trừng lại. Tôi cũng đâu phải cố ý, chỉ là không cẩn thận nói ra thôi. Nếu không phải mấy người nói chuyện bảo thạch thì tôi sẽ lỡ miệng sao hả? Huống hồ, lão đại sớm muộn cũng biết tin thầy đã không còn trên nhân thế nữa, đau dài không bằng đau ngắn, biết rồi thì cũng tốt mà, hôm khác sẽ quay về thăm thầy!
Hạ Tâm Dung hết ý kiến, lão đại mặc dù đã nhiều năm không gặp thầy, thế nhưng sâu trong lòng vẫn luôn đặt thầy lên đầu nha.
- Lão đại, sau khi rời khỏi đây thì chúng ta về thăm thầy đi, nếu thầy mà thấy chị về nhất định sẽ rất vui!
Đường Kiến Tâm không lên tiếng, mắt vẫn nhìn về phương xa, không nháy chút nào!
- Nếu đã chết thì còn có gì mà gặp hay không! - Đường Kiến Tâm lạnh lùng trả lời, khi còn sống cô đã không về, vậy khi chết thì càng không thể về!
Mấy người Sở Tử Ngang nhìn nhau, lại cúi đầu. Lão đại quyết định họ sẽ không đi, thế nhưng thầy có thể sẽ có chút thất vọng!
Lúc mà máy bay Hắc Kiệt tìm được mọi người thì tâm tình ai cũng thấp, hạ thang dây xuống, trong nháy mắt, chiếc máy bay bay đi theo một hướng khác!
Giữa không trung nhìn diện mạo bây giờ của "biệt thự Jian Ke" mà không ai biết nói gì. Đây đâu còn dáng vẻ của một biệt thự nữa, quả thực chính là phế tích, chỗ nào cũng là tro bụi! Bọn họ quả thực không thể tin nổi, bản thân mình vừa thoát khỏi cái nơi này! Bên dưới còn có rất nhiều xe cảnh sát, xe cứu thương đang bận bịu!
Mà Hắc Kiệt là một thành viên trong đội cứu viện, cho nên có máy bay bay đi ở đây cũng không ai sinh nghi. Đương nhiên, mấu chốt là bọn họ không ai rảnh nha! Công tác giải quyết hậu quả đâu có đơn giản vậy!
- Đây là thế nào
Diệp Trúc Phàm nhìn vào người đàn ông to cao đang ngồi lái hỏi! Những người khác cũng nhìn sang Hắc Kiệt. Bọn họ đều từ trong đó thoát ra, mặc dù biết tình trạng đánh bom nơi này rất nghiêm trọng, cũng không ngờ lại có thương vong lớn như này!
- Đều là đám chó điên của Ngục Thiên Minh mà ra, đánh rơi mười chiếc máy bay chiến đấu của bọn tao, còn chết mất 20 người! - Giọng Hắc Kiệt là giọng địa phương chân chính, khi nói còn rất tức giận bất bình, nghiến răng kèn kẹt!
Diệp Trúc Phàm hừ lạnh:
- Hừ, đánh rất hay!
Sở Tử Ngang cũng vỗ tay bảo hay.
- Mày nói xem, bọn mày muốn "cày" mảnh đất này mà còn bảo bọn tao tới, có ý định cho chúng tao đâm đầu vào chỗ chết hả?
Mặt Hắc Kiệt phồng lên như mặt heo:
- Tao đâu biết bọn họ muốn cho nổ căn cứ này đâu. Lúc mấy người đi vào thì tiếng báo động vang lên làm bọn họ phát giác, lập tức phái ra Thượng Tá không quân, đánh bom bọn mày!
- &%*&, chẳng lẽ bên trong trụ sở có bí mật gì không thể cho ai biết?" - Sở Tử Ngang tựa vào lưng Diệp Trúc Phàm, cười rất xấu xa!
- Không biết, đây là cơ mật!
- Xì, có là cơ mật thì cũng bị nổ cho thành không có bí mật, hừ!
Những lời này Diệp Trúc Phàm rất tán thành. Bây giờ đã bị nổ tung hết cả lên rồi, có bí mật gì cũng mất hết.
- Chẳng qua, súng ống đạn dược bên mày thế nào mà thấp kém như vậy?
- Thấp kém hả? - Âm lượng Hắc Kiệt đề cao. - Có ý gì?
- Chẳng lẽ không đúng sao? Lúc ở bên ngoài, mặc dù có cảm giác bom liên tiếp không ngừng, thế nhưng uy lực lại hiển nhiên rất kém! - Diệp Trúc Phàm tay chống cằm trầm tư, bằng không chiếc Hummer của bọn họ sao có thể thoát khỏi giữa làn bom thế được?
Có thể còn sống, trừ kỳ tích ra thì có thể tiền mua súng đạn đối phương đã bị rút ra làm chất béo rồi!
Hắc Kiệt liền nghẹn, thông cảm nhìn mấy người.
- Không phải là chất lượng kém. Những quả bom con ấy uy lực không phải rất lớn, chỉ nổ trong phạm vi có vật thể, căn bản là không có việc gì cả!
Diệp Trúc Phàm nghẹn ngược lại.
- Thế lắp nhiều bom vậy để làm gì? Không giết người, dọa người hả?
- Không phải, trước đây là giả, mày hẳn nên vui mừng mới đúng. Nếu là mẫu bom con gần đây nhất thì, hừ! Mày đã sớm mất mạng rồi!
Diệp Trúc Phàm: "..."
Tiểu Ngải khó chịu: "Chúng ta bị đùa bỡn sao?" Đường Kiến Tâm cũng nhìn Hắc Kiệt. Anh bạn Hắc Kiệt nuốt nước bọt: "Cũng có thể coi là vậy đi!" Ai bảo mấy người chạy vào trong đó. Bây giờ bên thiệt hại lại là đất nước, một Thượng Tá không quân, hai mươi mấy người tinh anh nhận nhiệm vụ, kết quả, chỉ có ba người sống sót, hơn nữa còn bị thương nặng!
- Cái gì mà tổn thất nặng nề lại là phía đất nước, tôi cũng tổn thất nặng nề lắm nha! - Tiểu Ngải chu mỏ, đến giờ cả người cô còn đang bốc mùi, không biết tối đi ngủ có gặp ác mộng không nữa, phí tổn thất tinh thần này ai bồi thường cho cô đây?
Đường Kiến Tâm ngồi đằng sau, im lặng nghe bọn họ đối thoại, không phát biểu ý kiến gì cả. Chẳng qua, cô có hơi tò mò, vì sao người Ngục Thiên Minh lại không chiến với bọn họ, đương nhiên cái này cũng không phải không quan trọng với cô.
Mặc dù, việc này là do các cô đưa tới! Không biết nhóm hàng kia Ngục Thiên Minh đã vận chuyển tới đâu rồi! Nếu chưa tới tay người mua, không biết cô còn cơ hội kia hay không!
Sau khi nghe được tin ông nội Âu Dương đã qua đời, cô bỗng thất rất mệt mỏi. Cô đã từng đáp ứng với ông là cùng ông sống tiêu diêu tự tại, cùng cô đi khắp thế giới. Nhưng hôm nay, cô lại không còn cơ hội để mà thực hiện nữa rồi! Ông nội bỏ lại cô, đã vĩnh viễn rời cô đi. Mà cô, ngay cả ông nội đi lúc nào cũng không biết!
Lúc ông đi, mình đang ám sát thành viên nước nào đó? Hay là lúc nằm trên bờ cát, tắm nắng làm một giấc mộng đẹp?
Ông ơi, ông đi rồi, con còn lại cái gì đây? Còn có ai sẽ giống ông, nâng niu con, thương yêu con, sợ con ngã nữa? Ông ơi, Tâm Nhi rất nhớ ông!
Hắc Kiệt đưa mấy người ra tới bến tàu phía tây thì quay về. Anh ta đang phải làm nhiệm vụ, không thể rời đi quá lâu. Sau khi xuống dưới thì Đường Kiến Tâm lên tiếng bảo Tiểu Ngải quay về.
- Tiểu Ngải, em nên về Ám Hoàng đi!
Bước chân Tiểu Ngải lảo đảo, chu mỏ:
- Chị, chị không cần Tiểu Ngải nữa sao
Đường Kiến Tâm cười cười bất đắc dĩ, cơn đau trong lồng ngực đang nói với cô, thời gian của cô thực sự không còn nhiều lắm, đã cứng rắn chống giữ lâu như vậy, không biết còn có bao nhiêu thời gian.
- Không phải, lần trước Ám Hoàng đã nhắc chị, bảo em về!
- Không muốn, đi theo sư phụ không có vui như đi với chị! - Tiểu Ngải lôi kéo tay của Đường Kiến Tâm, bắt đầu xum xoe. Chị không về Ám Hoàng, cô cũng không về!
Đường Kiến Tâm rủ mắt xuống.
- Chị không có nhiều thời gian để chú ý đến em! - Quan trọng hơn là cô không muốn gây nguy hiểm cho cô ấy. Lần này cô rất hối hận, may là Tiểu Ngải bọn họ không có bị thương!
Cô chỉ biết rằng, chỉ cần đi theo bên cạnh cô, thế giới của bọn họ sẽ trở thành một màu đen u ám!
- Chị không cần phải bận tâm đến em, em sẽ tự chăm sóc tốt bản thân mình! - Tiểu Ngải vội vàng nói!
Đường Kiến Tâm nhíu mày không lên tiếng. Tiểu Ngải càng nóng nảy hơn, trực tiếp ăn vạ:
- Chị, chị không về Ám Hoàng, em cũng không về!
- Lão đại, chị để cô ấy đi cùng đi!
Mấy người Sở Tử Ngang đứng sau không nhịn được lên tiếng xin cho Tiểu Ngải. Với kỹ thuật lái xe kia của cô ấy, ngộ nhỡ có ngày nào đó bọn họ muốn chạy trốn thì đó chính là lá vương bài nha!
Đường Kiến Tâm lạnh lùng quăng mắt với người phía sau, nhấc chân bước đi. Quên đi, cho dù không cho Tiểu Ngải đi cùng thì với tính cách của cô ấy, chắc chắn là lén lút đuổi theo cô, đến lúc đó phỏng chừng sẽ thảm hại hơn!
Tiểu Ngải nhìn động tác của Đường Kiến Tâm liền vui mừng hân hoan, quay ra nói với Sở Tử Ngang:
- Tôi giờ mới phát hiện là anh rất đẹp trai đó! Ha ha! - Xong rồi thì sôi nổi đuổi theo Đường Kiến Tâm!
Sở Tử Ngang chớp mắt, cái gì mà bây giờ mới phát hiện anh ta rất đẹp trai? Diệp Trúc Phàm, Hạ Tâm Dung cười trộm, cõng Amazon đuổi theo! Sở Tử Ngang sững sờ đứng mãi một lúc mới tỉnh lại, lắc đầu than vãn. Cô gái này muốn cám ơn anh ta thì cứ nói thẳng, làm gì mà nói cái câu khiến anh ta hiểu lầm thế chứ! Cũng đúng, nghĩ lại anh ta đường đường là một anh chàng đẹp trai, sao có thể bỏ qua được?
Tiểu Ngải khinh bỉ con hàng này, anh nha, tự kỷ cũng có mức độ đó!
Nói tới Lôi Khiếu Thiên, sau khi rời khỏi rừng cây kia thì đã hạ tử lệnh, diệt sạch nhóm người này! Huống Ngân Dịch và Thượng Quan Kiệt Thiếu đều kinh ngạc, đại ca chưa từng vô cớ chống lại người của quốc gia, e rằng lần này đã chạm vào nghịch lân của đại ca rồi. Thượng Quan Kiệt Thiếu truyền đạt mệnh lệnh xuống, Huống Ngân Dịch quay đầu lại nhìn thấy trên lưng Lôi Khiếu Thiên thấm ướt mảng lớn mà ngây ngốc. Đại ca luôn thích mặc quần áo đen, nếu bị thương thật thì sẽ không ai nhìn ra, chẳng qua hôm nay lại có chút không bình thường!
- Đại ca, anh... Bị thương hả? - Anh ta hỏi rất chần chừ, không quá chắc chắn!
Đồng tử Lôi Khiếu Thiên co rút lại, mặt liền lạnh băng! Đúng vậy, anh bị thương, mặc dù không cảm thấy đau, thế nhưng cảm giác ẩm ướt sau lưng kia thật không tốt chút nào!
Lôi Khiếu Thiên không lên tiếng, nhưng Huống Ngân Dịch đã lăn lộn với anh cũng không phải một hai ngày, biết ngay là có chuyện, nhất thời tức giận: "Có phải vậy không anh?"
Thượng Quan Kiệt Thiếu nghe được tiếng hét lên giận giữ của Huống Ngân Dịch cũng quay ra nhìn Lôi Khiếu Thiên. Lúc này thật hay là Lôi Khiếu Thiên quay người, toàn bộ phần lưng đối diện Thượng Quan Kiệt Thiếu, cả mảng ẩm ướt lớn khiến Thượng Quan Kiệt Thiếu cả kinh, vội chạy tới.
- Anh bị thương chỗ nào thế?
CHƯƠNG 70.9:
Lôi Khiếu Thiên chớp mắt, hung hăng quét qua hai người này. Đối phương quá lo lắng khiến anh bất đắc dĩ.
- Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ!
Thượng Quan Kiệt Thiếu nghe xong thấy không đúng, vội vàng thừa lúc Lôi Khiếu Thiên quay lưng sang bên mình liền lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vén áo anh lên, Lôi Khiếu Thiên phản ứng kịp muốn ngăn cản thì đã muộn!
Lúc mà Thượng Quan Kiệt Thiếu nhấc áo lên thì thở dốc vì kinh hãi, mắt trợn trừng, cái này cái này cái này...
Lôi Khiếu Thiên ngầm thở dài, mình đúng là quá dung túng mấy đứa này rồi, ngay cả áo anh mà cũng dám vén!
Thượng Quan Kiệt Thiếu nhìn chằm chằm phần lưng máu thịt đã mơ hồ của Lôi Khiếu Thiên, cơn bão táp dâng tràn trong mắt.
- Con mẹ nó, đám cháu trai này dám!
Huống Ngân Dịch cũng nôn nóng, mặc kệ áy bay tự lái, tiến tới kiểm tra vết thương của lão đại.
- Có nghiêm trọng không?
Lôi Khiếu Thiên vẫn chưa trả lời, Thượng Quan Kiệt Thiếu liền bỏ lại Lôi Khiếu Thiên đi thẳng tới cửa khoang.
- Con mẹ nó, em đi đánh chết bọn khốn kia! - Lại dám làm đại ca anh ta ra như vậy!
- Quay lại! - Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Thượng Quan Kiệt Thiếu, nhiệt độ nháy mắt hạ xuống mấy độ. - Chút vết thương này đã khiến các cậu đỏ mắt, còn đâu vẻ lãnh tĩnh để mà xử lý công việc hả? Nó chạy đâu rồi?
Giọng nói băng lãnh hét lên buộc Thượng Quan Kiệt Thiếu dừng lại, mắt đỏ ngầu nhìn Lôi Khiếu Thiên, người kia vẫn lạnh lùng nhìn anh ta, thản nhiên lên tiếng:
- Cậu mà còn như thế, đừng nói là đánh người khác, mình bị đánh lúc nào cũng không biết đâu!
Huống Ngân Dịch cũng vội vàng nháy mắt với Thượng Quan Kiệt Thiếu, bây giờ không phải lúc kích động.
- Kiệt, mau thông báo với Nick, chúng ta đi ngay bây giờ!
Thượng Quan Kiệt Thiếu không cam lòng tới cạnh Huống Ngân Dịch, cầm bộ đàm gọi Nick!
Lôi Khiếu Thiên ngồi thẳng lưng ở một bên, tốn hơi thừa lời, vừa rồi hét lên đã khiến vết thương rách ra, anh cảm giác rất rõ ràng. Bây giờ máu đang không ngừng chảy ra ngoài, trong đầu nhớ lại hình ảnh lúc mình cởi dù ra thì quả lựu đạn nổ ngay phía sau, hai mắt đỏ ngầu!
Được lắm, chọc tới Ngục Thiên Minh anh thì đừng mong toàn thân rút lui!
Huống Ngân Dịch lái trực thăng tới phân bộ, chiến trường phía sau cứ giao cho A Đại là được! Ngân Nguyệt đã đi trước rồi, tổng bộ Nguyệt bang gọi tới nói là đã có chuyện! Mặc dù rất muốn ở lại xem kết quả, thế nhưng, đáng tiếc quá! Trò hay vậy mà chỉ xem được một nửa!
Nhưng mà trước khi anh ta đi thì rất khách khí nói với Thượng Quan Kiệt Thiếu:
- Có kết quả thì phải báo cho tôi trước đấy, tôi về trước để chuẩn bị công tác tiếp nhận Ngục Thiên Minh đây! Tạm thời không thể phụng bồi được! - Để lại mấy lời này xong thì đi, Thượng Quan Kiệt Thiếu nhìn hắn chằm chằm chiếc trực thăng kia tức đến mức thiếu chút nữa bắn bom nó!
- Đại ca, anh nói xem, Nguyệt đương gia này có ý gì? - Thượng Quan Kiệt Thiếu có chút không rõ Ngân Nguyệt định làm gì, hai bên đều không giúp, anh ta nói tới xem trò vui, có ai mà ngốc vậy hả, chạy tới tận chiến trường để xem? Không sợ bị bắn cho về với ông bà luôn à?
Lôi Khiếu Thiên híp mắt lại, hừ! Lòng Tư Mã Chiêu, còn có thể là ý gì!
- Nhưng không hiểu vì sao anh ta lại vội vã đi như thế?
Thượng Quan Kiệt Thiếu nhìn Lôi Khiếu Thiên, đối phương không nói gì thì anh lại chen vào:
- Cái này có gì kỳ quái đâu, bọn em đánh tan mười chiếc máy bay chiến đấu, anh ta còn không chạy được sao? - Không chạy thì ở lại làm con tốt thí à!
- Sai rồi, Nguyệt đương gia mà kiêng kỵ người của chính phủ thì ngay từ đầu đã không tới đây xem trò vui! - Huống Ngân Dịch sờ cằm suy nghĩ!
- Kiệt, liên lạc với A Kỳ, bảo cậu ta tra xem! - Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng híp mắt, anh cũng rất muốn biết, Ngân Nguyệt sao lại khác thường như vậy! Thượng Quan Kiệt Thiếu gật đầu, liên lạc với Thẩm Dương Kỳ, tên này sau khi về Italia thì biến mất. Nhưng còn chưa liên lạc được với Thẩm Dương Kỳ thì Phó Hạnh Lương, Hướng Diệp Lân cả hai đều dồn dập hỏi tới chất vấn!
- Thượng Quan Kiệt Thiếu, tôi cảnh cáo chú, trong vòng năm phút mở liên lạc với tôi ngay, bằng không thì sau khi về chú sẽ biết tay tôi đó!
- Thượng Quan Kiệt Thiếu, con mẹ nó gan chú cũng lớn nhỉ, còn dám cắt liên lạc hả? Chú tốt nhất là cầu khấn đại ca không có việc gì đi, bằng không, tôi sẽ "chơi" chú đến khi chú khóc không đi nổi mới thôi!
Thượng Quan Kiệt Thiếu nghe được câu đầu tiên, cái giọng lạnh lùng ấy của Phó Hạnh Lương y như của đại ca khiến anh ta rất không có chí khí rụt vai lại, chỉ nhìn Huống Ngân Dịch mà không có can đảm nhìn Lôi Khiếu Thiên. Huống Ngân Dịch chỉ mở mắt đồng tình nhìn anh ta, lắc đầu không thôi!
Nhưng khi Thượng Quan Kiệt Thiếu nghe xong câu thứ hai lúc mà Hướng Diệp Lân đang nghiến răng nghiến lợi kẹp thương đeo bổng thì nhảy cao ba mét, hét toáng lên:
- Đại ca, anh nghe đi, cái gì mà "chơi" đến khi em không đi nổi hả? Thượng Quan Kiệt Thiếu em mà không đánh lại nổi Hướng Diệp Lân sao? Đến lúc đó ai không đi nổi còn là một vấn đề đấy, hừ!
Huống Ngân Dịch cười trộm, ngay cả Lôi Khiếu Thiên cũng cụp mắt xuống. Mặc dù trên khuôn mặt không có biến hóa gì, nhưng Thượng Quan Kiệt Thiếu và Huống Ngân Dịch đều biết, lúc này đại ca đang vui!
- Đm, chú còn lý luận nữa hả, mới nói được một nửa đã vứt bọn tôi sang một bên, cậu có ý định muốn chúng tôi gấp quá mà chết chứ gì!
Thượng Quan Kiệt Thiếu nối liên lạc lại thì Hướng Diệp Lân và Phó Hạnh Lương liền nghe được câu phản bác ấy của anh ta, Hướng Diệp Lân thật muốn đạp ột cước, nếu Thượng Quan Kiệt Thiếu ở trước mặt hắn anh!
Chẳng qua tâm tình căng thẳng nãy giờ rốt cuộc cũng đỡ rồi, may mà đại ca không có việc gì!
Thượng Quan Kiệt Thiếu lẩm bẩm: "Tôi sao biết các chú cũng nhận được tin chứ!"
Hướng Diệp Lân nghẹn: "Chú không biết đó là Lương sao?"
Huống Ngân Dịch và Lôi Khiếu Thiên đồng thời nhìn về phía Thượng Quan Kiệt Thiếu, đây là loại cực phẩm như thế nào nha, không ngờ lại không biết Lương đang trò chuyện cùng với anh ta nữa!
Thượng Quan Kiệt Thiếu bị hai người bọn họ liếc sang mà mặt đỏ lên, tức khắc thẹn quá thành giận, hổn hển hét lên với Hướng Diệp Lân:
- Không biết thì có gì kỳ quái đâu, tôi đang dặn dò bên dưới làm việc, anh ta chen vào nói cái gì!
- Đm, chính chú nói đại ca bị đánh, bọn tôi có thể không khẩn trương hả!
- Lúc đó đúng là đại ca bị đánh mà, tôi đâu có nói sai!
Thực sự, trời đất chứng giám, Thượng Quan Kiệt Thiếu hét lên mấy lời đó chỉ do bản năng thôi nha, lúc mà ánh mắt như muốn đóng băng người khác của đại ca chuyển sang mình thì anh ta có cảm giác mình đang bị lăng trì, từng chút một, rất là khủng bố! Sợ đến mức anh ta thiếu chút nữa là trốn phía sau Huống Ngân Dịch!
- Được lắm, chú chờ đấy!
Sau khi phản ứng kịp thì Phó Hạnh Lương bỏ lại năm chữ lạnh tanh. Được lắm, chú chờ đấy! Nghe thế tay anh ta run lên, cầm bộ đàm như cầm thứ gì phỏng tay vứt đi. Huống Ngân Dịch cười ha ha:
- Kiệt à, chú xong rồi! - Chọc tới Lương là chuyện nhỏ, nhưng chọc tới đại ca thì đúng là chết thật rồi. Nhìn đi, đại ca mặt mày âm trầm, người anh em à, tôi lại mặc niệm cho chú!
Trong tiếng cười Huống Ngân Dịch mà Thượng Quan Kiệt Thiếu run rẩy, cảm giác được ánh mắt lạnh lùng nóng rực ngay sau lưng mình, chỉ có thể quay đầu lại cười hắc hắc:
- Đại ca à, cái gì chứ, lúc đó không phải em quýnh lên sao...
- Hắc Lao, ba ngày! - Lôi Khiếu Thiên phát ra bốn chữ nặng như búa, lạnh lùng quay đi! Anh có phải nên vui mừng là lúc cậu ta nói những câu ấy chỉ có Lương và Diệp biết, bằng không, hậu quả ấy anh có thể khống chế được sao?
Người Lôi gia sẽ bỏ qua cơ hội này ư?
Chết tiệt, anh quả nhiên là đã quá dung túng mấy thằng này rồi, nói chuyện càng ngày càng không có chừng mực!
- Đừng mà! - Thượng Quan Kiệt Thiếu rên rỉ. - Đại ca, em sai rồi!
Lôi Khiếu Thiên mặc kệ anh ta, Huống Ngân Dịch liền an ủi:
- Người anh em à, chú vẫn nên nhận mệnh đi, không phải chỉ là đi Hắc Lao ba ngày thôi sao, cũng đâu chết được đâu! Là đàn ông, vỗ đùi, nói lớn, chờ lúc chú ra chắc bị đánh nằm úp sấp luôn! Ha ha!
Thượng Quan Kiệt Thiếu muốn đá bay Huống Ngân Dịch xuống khỏi trực thăng. Hắc Lao! Ba ngày! Hic, anh có thể giả chết được không vậy, vào Hắc Lao ba ngày, lúc ra không chết thì cũng bị lột một lớp da xuống, hu hu!
Còn tưởng rằng nhiệm vụ thất bại thì đại ca sẽ tha cho anh ta, không ngờ, nghiêm phạt lại càng nặng nề hơn! Huống Ngân Dịch vẫn còn cười, mắt Thượng Quan Kiệt Thiếu lóe lên, hung dữ cảnh cáo:
- Đừng tưởng tôi không dám đá chú xuống dưới, thu ngay cái hàm răng kia lại mau!
Lôi Khiếu Thiên chậm rãi liếc sang anh ta, Thượng Quan Kiệt Thiếu ngay tức khắc cứng đờ, mím chặt môi, da đầu tê dại!
- Ha ha ha! - Huống Ngân Dịch cười to lên, khoa trương đập tay lên hộp điều khiển, máy bay liền lắc lư, đồng thời rước lấy mâu quang sắc bén nào đó!
Hai mươi phút sau, trực thăng đáp xuống sân golf Cao Hoàn. Thượng Quan Kiệt Thiếu là người đầu tiên nhảy xuống thì thấy một người đàn ông tóc vàng anh tuấn cao lớn tầm mười tám mười chín tuổi, tay đang ôm ngực đứng một bên. Khi ánh nắng chiếu xuống người anh ta thì có một cảm giác hài hòa nhu mỹ đặc biệt. Thượng Quan Kiệt Thiếu cười hắc hắc, đang muốn có một cái ôm nhiệt tình với người kia, chưa tới gần đã bị đạp ột cước. Thượng Quan Kiệt Thiếu mạo hiểm tránh thoát một chiêu này, sau khi ổn định lại thì gào lên tố cáo:
- A a a, Nick, chú mày thật không biết lễ phép!
Nick tươi cười nhìn Thượng Quan Kiệt Thiếu:
- Đàn ông ôm phụ nữ mới thấy thoải mái, cho nên, trên cơ bản em không ôm đàn ông, điều này chả có liên quan gì tới lễ phép hay không cả!
Thượng Quan Kiệt Thiếu còn muốn nhào tới, Nick liền thấy được Lôi Khiếu Thiên bước xuống từ cửa khoang, vội tới nghênh đón, cung kính đứng một bên:
- Đại ca!
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, đi thẳng. Nick đuổi theo.
- Đại ca, bây giờ đi kiểm tra vết thương, hay là?
- Quay về!
Hai chữ lạnh lùng khiến Nick thức thời câm miệng. Thượng Quan Kiệt Thiếu chờ Huống Ngân Dịch xuống mới đi theo phía sau mông bọn họ.
- Tôi sao lại phát hiện ra là, sau khi Nick quay về thì lệ khí trên người càng ngày càng nặng? - Huống Ngân Dịch nhìn bóng lưng Nick rồi hỏi!
- Phải đó, cậu ta cũng không cho tôi ôm! Thằng nhóc này thật không có lễ phép! - Thượng Quan Kiệt Thiếu hiển nhiên rất rầu rĩ khi mà người anh em Nick không cho anh ta ôm. Huống Ngân Dịch tức giận liếc anh ta một cái:
- Chú nên chuẩn bị tới Hắc Lao đi, bằng không thì phía Lương cậu lãnh đủ đó! - Huống Ngân Dịch nói xong bước nhanh hơn bắt kịp đám người Lôi Khiếu Thiên! Thượng Quan Kiệt Thiếu trừng mắt nhìn cái bóng lưng kia, mặt đen lại!
Quay về phân bộ Ngục Thiên Minh, Nick liền xem vết thương của Lôi Khiếu Thiên. Chờ Lôi Khiếu Thiên cởi áo thì đám người Thượng Quan Kiệt Thiếu, Huống Ngân Dịch mới thấy rõ được tình trạng vết thương của Lôi Khiếu Thiên. Cả phần lưng máu thịt đã mơ hồ, có phần thịt đã thối rữa, bên trên không ngừng chảy máu, có chỗ thì đen sẫm cả lại, nhìn qua hết sức dữ tợn!
Ngay cả Nick nhìn cũng tức giận cùng cực, huống chi là hai người Thượng Quan Kiệt Thiếu hòa Huống Ngân Dịch, cả hai đều hít thở nặng nề.
- Đại ca, sao lại nghiêm trọng như vậy! - Nick dùng kẹp nhỏ để xử lý vết thương trên lưng Lôi Khiếu Thiên, cắt xuống từng vụn thịt chết. Mỗi một nhát cắt vào thịt, mắt Thượng Quan Kiệt Thiếu hòa Huống Ngân Dịch đều co rút cả lại!
Nói thật, vết thương kia nếu ở trên người mình thì họ nhất định cũng sẽ như đại ca, mắt không thèm chớp tí nào. Thế nhưng, phải trơ mắt nhìn Nick từ từ gắp từng cục thịt trên lưng đại ca xuống, vậy đó lại là chuyện khác! Ít nhất, đây thực sự là đánh sâu vào thị giác! - Hai cậu không còn việc gì làm sao? - Mặt Lôi Khiếu Thiên úp xuống, nằm trên giường, không ngẩng lên, chỉ là giọng nói kia khiến Thượng Quan Kiệt Thiếu và Huống Ngân Dịch đều biết là đại ca đang tức giận!
Nick cũng nhìn hai người đứng bên mép giường, miệng nhếch lên, ý cười đầy trong mắt.
- Trong phòng có nhiều vi khuẩn đối với vết thương của đại ca không tốt chút nào! - Cho nên mau cút xa ra đi!…
Đều là đám vô dụng, đến đại ca cũng không bảo vệ được cho tốt!
Thượng Quan Kiệt Thiếu, Huống Ngân Dịch gật đầu đi ra ngoài. Bọn họ đương nhiên biết ý của Nick! Nhưng, bọn họ cũng không phản đối, là bọn họ đã không bảo vệ tốt đại ca! Sau khi hai người ra ngoài, Huống Ngân Dịch đi giải quyết hậu quả, Thượng Quan Kiệt Thiếu sau khi liên lạc với Thẩm Dương Kỳ thì cũng không gặp mặt Phó Hạnh Lương, Hướng Diệp Lân, tới ngay Hắc Lao!
Trong phòng, năm phút sau.
- Đại ca cố gắng không đụng tới nước, không nên vận động mạnh sẽ làm rách vết thương phía sau! - Sau khi bôi xong thuốc thì Nick khẽ dặn Lôi Khiếu Thiên. Hô hấp của đại ca đều đặn, anh ta không dám xác định đại ca đã ngủ chưa!
Sau khi dọn dẹp xong, Nick tưởng đại ca ngủ rồi thì muốn đi ra, không nghĩ tới trên giường lại phát ra tiếng động, mặc dù giọng nói vẫn lạnh băng nhưng vẫn nghe ra được sự quan tâm trong đó.
- Chuyện của cậu xử lý tốt rồi chứ?
Bước chân ngừng lại, miệng nhếch lên: "Vâng, đều tốt cả rồi!"
- Vậy là tốt, lần sau trước khi rời khỏi Ngục Thiên Minh thì nói với Trảm một tiếng!
Nick khẽ run, có phần áy náy.
- Sẽ không đâu đại ca, về sau, Ngục Thiên Minh chính là nhà của Nick!
- Ừ...!
Sau khi Nick đi rồi, cặp mắt sắc bén của Lôi Khiếu Thiên mới mở ra, hơi ngẩng đầu nhìn cánh cửa một lúc rồi mới lại đặt tay lên đầu, miệng nhếch lên!
Tốt rồi! Sau này, sẽ không ai dám khi dễ cậu nữa, cậu sẽ không còn cái cảnh có nhà mà không thể về nữa đâu!
Nick đi xuống phòng khách lầu một, ngồi trên ghế, người hầu rót cho anh một ly rượu đỏ rồi lui xuống. Nick nháy mắt nhìn dịch thể màu đỏ trong ly, hơi thất thần!
Mấy ngày nay chất lỏng màu đỏ này anh đã thấy nhiều, ánh mắt có hơi kích thích!
Khi mà Phó Hạnh Lương, Hướng Diệp Lân về thì thấy Nick đang đờ đẫn trên ghế, hai người nhìn nhau, chuyện gì thế nhỉ! Hai người tới một bên ngồi xuống, thẳng lưng hỏi:
- Nick, sao mày về rồi?
Ánh mắt phân tán của Nick mãi mới nhìn hai người, miệng nhếch lên:
- Anh Lương, anh Diệp, Nick đã về, hai anh không hoan nghênh em sao?
Hướng Diệp Lân đá một cước vào anh ta.
- Nói chuyện ma quỷ gì thế!
Phó Hạnh Lương mỉm cười.
- Sao lại không hoan nghênh, mày cũng biết mày lén rời khỏi Ngục Thiên Minh, đại ca đau lòng thế nào không hả!
- Ừ! Em biết chứ! - Nick cúi đầu xuống, thu lại thần sắc trong mắt, lúc ngẩng lên lần nữa thì tươi cười, hoàn toàn không nhìn ra được sự khác biệt gì với bình thường. - Em không phải đã về rồi sao?
Hướng Diệp Lân không hề cố kỵ khi ở trước mặt người nhà, nghe Nick nói thì nham hiểm ngồi xuống cạnh anh ta.
- Phải không, để anh Diệp xem mày có bị cụt tay cụt chân gì không nào, để anh Diệp lấy của anh Lương bù cho!
Phó Hạnh Lương im lặng nhìn Hướng Diệp Lân, Nick cười nhe răng.
- Không có đâu, anh Diệp, em nói với anh này. Lần này Nick thế nhưng rất lợi hại đó, mình em thôi đã cho nửa cái phủ Thân Vương tan tành!
Hướng Diệp Lân vỗ ót Nick.…
- Thằng nhóc có chuyện hay thế sao không đưa anh đi theo hả?
Nick cười mãi, Phó Hạnh Lương trợn mắt nhìn Hướng Diệp Lân, chú không nói gì thì sẽ chết à, chỉ biết đổ thêm dầu vào lửa!
- Nick, mày đừng nghe anh Diệp mày, mày có sao không?
Một mình hủy nửa phủ Thân Vương, anh vẫn còn có chút lo lắng, dẫu sao Nick mới chỉ mười tám tuổi! (LÊ) Hơn nữa, phủ Thân Vương lớn vậy nói hủy là hủy được ư? Phó Hạnh Lương nhíu mày, anh vẫn không thể quên được chuyện Nick bỏ đi!
Nếu mà mượn lực lượng của Ngục Thiên Minh, đừng nói là phủ Thân Vương, cho dù diệt cả hoàng thất nước Anh cũng chỉ là chuyện giơ tay nhấc chân!
Không tốn sức chút nào!
Nick cười với Phó Hạnh Lương.
- Anh Lương, anh nên hỏi bọn họ có sao không ấy, chứ đừng hỏi em!
Hướng Diệp Lân thương tiếc cho thằng nhóc này, rõ ràng cười rất tươi, nhưng sự đau đớn trong mắt không hề ít chút nào, không nhịn được véo má anh ta. Thằng nhóc kia, không vui thì đừng có cười, cười như vậy khiến người ta càng đau lòng hơn!
Nick hét lên bất mãn.
- Anh Lương cúi mạng em, anh Diệp muốn mưu sát người này!
Hướng Diệp Lân khinh thường hừ lạnh, mạnh tay hơn.
- Anh không phải mưu sát, anh đây là quang minh chính đại ám sát!
Nick giữ lấy tay anh tránh cho khuôn mặt mình bị bóp thành cái bánh trôi.
- Anh Diệp, anh đừng có bóp mặt em nữa, sau này em sẽ không cưới được Vương Phi mất!
- Phi, thằng nhóc mày dựa vào cái mặt này đã có hàng đống phụ nữ đi theo, thích mặt thì anh cho này! - Nói rồi càng mạnh tay hơn, mãi mới có cơ hội chà đạp thằng nhóc này một lần, sao có thể bỏ qua được cơ chứ
- Ai dza, anh Diệp, đau... Người đâu mau cứu mạng!
Phó Hạnh Lương nhìn hai người thật buồn nôn, anh đương nhiên hiểu tâm tình của A Diệp, chính vì anh cũng không thích cái mặt đáng ghét của Nick (QUÝ) dù khó chịu muốn chết mà vẫn phải tỏ ra hạnh phúc kia.
- Thêm phần tôi nữa, tôi cũng đang muốn giày xéo cái khuôn mặt kia đây!
Hướng Diệp Lân nghe xong cười ha ha! Cười đến mức lỗ chân lông Nick dựng đứng cả lên.
- Thằng nhóc, mày nghe chưa, ngay cả anh Lương của mày cũng không đứng bên phía mày, mày chờ bị anh chà đạp đi! Ha ha!
Nick sợ run người, nuốt nước bọt.
- Đại ca đang bị thương nằm trên giường, cả phần lưng đã biến dạng, hai anh không định lên thăm à?
Hướng Diệp Lân nghe xong, động tác trên tay ngừng lại, mặt từ hồng biến thành đen.
- Cmn, Thượng Quan Kiệt Thiếu, chú chết chắc rồi!
Mà Phó Hạnh Lương lập tức đứng dậy chạy lên lầu đầu tiên, Nick cười trộm: "Anh Kiệt tới Hắc Lao rồi!"
Bước chân Hướng Diệp Lân lảo đảo, sắc mặt cổ quái. Phó Hạnh Lương cũng dừng bước lại kinh ngạc nhìn Nick, có phần ngờ vực. Thiệt hay giả thế, phải biết là anh em bọn họ đã mười năm chưa tới Hắc Lao rồi đó!
Nick cười như hồ ly trộm được thịt, tay phải tạo thành thế ok, Hướng Diệp Lân và Phó Hạnh Lương liếc nhau, ba ngày? Được rồi, nể đại ca, chờ anh ta trở về từ Hắc Lao thì bọn họ sẽ không so đo với anh ta!
Nick xoa xoa khuôn mặt vì bị bóp mà hồng lên của mình, lè lưỡi với bóng lưng Hướng Diệp Lân, Phó Hạnh Lương. Chờ đến khi bọn họ bước tới bậc thang cuối cùng thì sự giảo hoạt trong mắt chợt lóe rồi biến mất, đứng dậy đi ra cửa.
- À, đúng rồi, anh Diệp, anh Lương, em quên nói với hai anh, trước khi ngủ thì đại ca có dặn là không cho bất kỳ ai bước vào phòng anh ấy nửa bước, bằng không thì cứ chờ ở Hình Đường!" - Dứt lời thì phòng khách cũng vang lên (ĐÔN) tiếng đóng cửa.
Hướng Diệp Lân và Phó Hạnh Lương tức giận dừng chân, nghiến răng nghiến lợi, thằng nhóc này quả thực quá ghê tởm!
CHƯƠNG 70.11:
Lúc Lôi Khiếu Thiên tỉnh lại thì Nick vừa bước vào phòng chuẩn bị thay thuốc cho anh!
- Đại ca, anh Huống nói vết thương của anh là... - Nick thận trọng nhìn Lôi Khiếu Thiên đang nhắm mắt dưỡng thần, nhìn anh không có gì khác thường mới tiếp tục nói. - Cô ấy là người phụ nữ như thế nào? Có đáng để anh vì cô ấy mà làm thế không?
Người phụ nữ như thế nào? Lôi Khiếu Thiên nhíu mày, trầm tư suy nghĩ! Nói thật, trong trí nhớ của anh chỉ có hình ảnh khi cô còn bé, cô luôn cười rất rực rỡ, rất ngây thơ chất phác, mà cô bây giờ... Anh rất muốn mổ cô ra để xem!…
Lần đầu tiên gặp cô là lúc anh vừa tới thành phố C, nhìn cô ra tay với Kỳ, trong nhất thời anh bị kinh diễm, cộng với sự xúc động không phản ứng kịp đã tiến tới ngăn cản, tiếp theo chính là đánh nhau ở tòa cao ốc quốc tế! Khi cô phóng người qua cửa sổ, nói anh là bại tướng dưới tay, trong lòng anh đủ cả ngũ vị, mà bên cạnh đó càng nhiều là lo lắng! Sau đó anh trộm bảo thạch của cô, anh muốn cô biết hai "cục đá" mà cô khó khăn lắm mới có được kia chắp tay dâng cho kẻ khác, nhất định là hận đến mức cắn răng nghiến lợi!
Đáng tiếc gương mặt sinh động kia anh lại không được thấy. Tại nơi thi đấu quyền anh ngầm, nhìn cơn lốc trong mắt cùng con ngươi lạnh lùng của cô, sự trả thù tàn khốc lại khiến anh đau lòng. Đau lòng vì quá khứ đau khổ trước đây của cô, anh muốn mở rộng vòng tay che chở cho cô, từ nay không cho còn ai dám động tới cô nữa!
Lúc ở Tề gia, khi cô nhảy xuống đứng trên đỉnh lồng sắt lộ ra sự thương tiếc với đứa bé trai kia, anh thấy không vui và nhiều hơn là ghen ghét, đố kỵ đứa bé ấy có thể nhận được sự quan tâm từ cô!
Từng chuyện cũ xảy ra giữa anh và cô lại ùa về, khi nghĩ tới lúc môi anh áp lên môi cô, trái tim lại nhảy lên thình thịch, anh không cách nào hình dung nổi sự vui vẻ lúc đó. Nhưng lúc cô ra tay với anh, lúc cô ngã xuống trước mặt anh, anh lại đau lòng không gì sánh nổi!
Anh không cho phép người khác làm cô bị thương, cũng không muốn, mình là người làm cô bị thương!
Lôi Khiếu Thiên thu lại sự đau đớn trong mắt, lặng người nhìn nắm tay mình, bỗng níu lại thật chặt! Nick chậm chạp bôi thuốc không nghe được thanh âm của đại ca, tưởng là anh ấy không muốn nói tới đề tài này, thông minh dời câu chuyện sang hướng khác.
- Anh Huống nói, chính phủ địa phương đã đưa ra văn kiện, sự kiện biệt thự Jian Ke lần này gọi là sự kiện 113, thuộc về hoạt động diễn tập nhỏ, mọi vấn đề tới đây không truy cứu!
Lôi Khiếu Thiên hừ lạnh, sự âm lệ tàn nhẫn chợt hiện trong mắt.
- Không có dễ vậy đâu.
Làm bị thương người của anh mà nghĩ rằng dễ dàng bỏ qua vậy sao, có phải quá tiện nghi không!
- Phải đó, đây là lí do thoái thác của phía chính phủ với dân chúng. Anh Huống đã đi sắp xếp những chuyện còn lại, đại ca cứ an tâm chữa thương đi! - Nick cười rất thuần lương. Thế nhưng, một người đã lớn lên từ bé ở Ngục Thiên Minh, lại là con trai Đức Vua hoàng gia Anh Quốc thì có thể thuần lương được chỗ nào chứ!
Mỉm cười, cũng chỉ là để mê hoặc sự tự vệ của người khác.
- A Kỳ đâu?
- Anh Kỳ đang ở Italia, chuyện bên phía anh Đế Văn còn chưa giải quyết xong, chắc phải mấy ngày nữa mới về! - Nick đậy nắp thuốc rồi bỏ lại vào túi!
- Đa số trưởng lão Mafia đều cơ bản là bỏ quyền cho Đế Văn, cậu ta còn có chuyện gì nữa? - Trong đôi mắt lạnh lùng của Lôi Khiếu Thiên lóe lên sự nguy hiểm. Mặc dù Italia mới là gốc chính của Ngục Thiên Minh, thế nhưng căn cơ đã sớm cứng như bàn thạch, mafia và tổ chức khủng bố cũng đạt được sự hữu nghị chưa từng có, A Kỳ còn có lý do gì mà ở đấy?
- Vấn đề về nhóm hàng lần trước, bên Đế Văn còn chưa có giải quyết! - Anh Kỳ đã nói vậy với anh ta, mặc dù anh ta không biết nhóm hàng kia là chuyện gì!
Lôi Khiếu Thiên híp mắt lại, nhóm hàng này mặc dù do Ngục Thiên Minh bên anh xuất, thế nhưng, người mua lại có nguồn gốc sâu xa với mafia, có thể nói, Đế Văn là người trung gian, nếu nhóm hàng này thật sự gặp chuyện, Đế Văn cũng khó mà ăn nói! A Kỳ ở lại đó cũng tốt!…
Hơn nữa, sau khi lấy lại hàng là do bên Đế Văn nhận, A Kỳ có lý do ở lại đó giúp!
- Anh Trảm của cậu đâu, bao giờ về?
Nick cười cười, học theo giọng của Lôi Trảm Thiên, bất mãn nói: "Đại ca, anh Trảm nói hình phạt của anh ấy chưa hết, không dám về!"
Khuôn mặt tuấn tú của Lôi Khiếu Thiên trầm xuống, mấy thằng nhóc khốn kiếp này, có ý đồ không muốn anh sống dễ chịu đây mà!
- Hừ, bản lĩnh lớn lắm, tưởng rằng trời cao hoàng đế xa là cậu ta có thể vô pháp vô thiên hả!
- Hắc hắc, đại ca, anh nói anh Trảm vậy là không đúng rồi. Anh Trảm anh ấy là lo sợ dâm uy của anh mới không dám về đấy, anh ấy nghe lời vậy mà sao anh lại còn trách anh ấy!
Lôi Khiếu Thiên chậm rãi quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Nick: "Cậu cũng ngứa đòn hả?"
Nick điên cuồng lắc đầu.
- Không có, Nick nói thật mà, đại ca đã nói với Nick, trẻ con không thể nói láo, em không có nói láo đâu!
Mặt Lôi Khiếu Thiên đen lại: "Cậu đã mười tám tuổi, sớm thành niên rồi!" Nghĩ lại anh mười sáu tuổi đã làm lễ trưởng thành đó! Thằng này mười tám tuổi còn dám nói mình là trẻ con, cũng không sợ mất mặt!
- Có gì mà phải mất mặt chứ? Anh xem trẻ con Trung Quốc kìa, mười tám tuổi mà vẫn còn phải núp bóng cha mẹ... Thật là thích!(LÊ) - Câu trước Nick nói xong còn cười hớn hở, câu sau thì không nghe rõ! Nếu không phải Lôi Khiếu Thiên thính tai, khẳng định không biết anh ta thì thầm cái gì!
- Người không thể cả đời đều dựa vào cha mẹ, Nick, cậu có hiểu không? - Không có tình thân, cậu còn có tình anh em bạn bè, còn có những cái khác nữa!
Huống chi, Nick, ở Ngục Thiên Minh cậu chính là người hạnh phúc nhất! Đương nhiên Lôi Khiếu Thiên không có nói những lời này ra, chỉ là mâu quang không còn lạnh lẽo khi nhìn anh ta nữa!
Nick gật đầu, anh ta hiểu, anh ta sao lại không biết, ở Ngục Thiên Minh ah ta có thể cảm nhận được sự ấm áp trước nay chưa từng có. Mặc dù lúc luyện tập luôn bị "hành", nhưng, từ lâu anh đã coi đây là nhà, không phải Vương phủ lạnh như băng kia!
- Đại ca, cám ơn anh!
- Ra ngoài đi!
Lôi Khiếu Thiên phất tay, ra vẻ trẫm mệt rồi! Nick gật đầu, ra ngoài thì đóng luôn cửa lại. Lần này đại ca bị thương, chỉ có anh ta là được vào phòng đại ca, cho nên, đây cũng là lý do mà anh ta biết được mọi chuyện!
Nick xuống phòng khách ở lầu một, Phó Hạnh Lương, Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch đã sớm đứng chờ.
- Đại ca sao rồi?
Nick nhún vai, cười híp mắt trả lời.
- Anh Diệp, vấn đề anh hỏi một chút tài nghệ cũng không có. Em ném một quả đạn vào lưng anh xem một buổi chiều anh có hồi phục lại được không nhé?
Hướng Diệp Lân mặt tối sầm, anh ta có ý đó? Nick không thèm để ý tới anh đi ra ngồi cạnh Huống Ngân Dịch.
- Quả nhiên, đại ca không định bỏ qua cho bọn họ!
Huống Ngân Dịch một bộ ngả ngớn.
- Đại ca có nói cho chú mày biết cô gái đó là ai không?
Nick lắc đầu, Huống Ngân Dịch kinh ngạc.
- Thậm chí mày mà đại ca cũng không nói? Quá tà môn rồi đó!
Khóe miệng Nick giật giật, cũng đâu phải chuyện gì đại ca cũng nói với anh ta đâu. Huống hồ, (QUÝ) anh mặc dù thích đùa, thế nhưng vẫn biết tự có chừng mực, những việc như moi móc chuyện riêng của đại ca, anh tuyệt đối sẽ không làm!
Phó Hạnh Lương, Hướng Diệp Lân đồng thời nhìn về hai người.
- Hai người đang nói gì thế? Cái gì mà cô gái?
Huống Ngân Dịch khoanh tay: "Không biết!" Hai người trợn mắt nhìn anh ta xong trực tiếp nhìn thẳng Nick, người kia cũng nhún vai, anh ta đâu có biết!
Phó Hạnh Lương, Hướng Diệp Lân lườm bọn họ. Nếu không phải nghe bát quái, Huống Ngân Dịch cũng thấy chẳng thú vị, đứng dậy chào rồi đi, dù sao cũng còn rất nhiều chuyện phải làm!
Nghĩ đến sự việc chính phủ địa phương lấy lí do thoái thác, Huống Ngân Dịch hí mắt, thu lại cơn lốc trong mắt!
Huống Ngân Dịch đi rồi, Phó Hạnh Lương cau mày liếc nhìn Nick: "Bọn anh khi nào thì thăm đại ca được?"
Nick sờ đầu suy nghĩ: "Có lẽ là hai ngày sau!" Nếu đại ca không lộn xộn!
Hai ngày sau? Phó Hạnh Lương và Huống Ngân Dịch nhìn nhau. Lâu vậy sao bọn họ bàn chuyện Tề gia với đại ca được? Còn cả chuyện chiếc nhẫn kia nữa? Quan trọng hơn là gia đình Bunol!
Lúc bọn họ tới Tề gia thì nơi đó đã trở thành một đống hoang tàn. Bọn họ cố gắng tìm chiếc nhẫn kia, chỉ là, một mặt hiện trường bị cảnh sát phong tỏa, không thể quang minh chính đại tiếp cận, khi tìm kiếm sẽ vướng tay chân. Mặt khác, khi điều tra ai làm thì lại gặp trở ngại (ĐÔN). Hiện trường không còn ai sống sót, bọn họ chỉ có thể từ chỗ khác bắt tay lo liệu, mà rất không đúng dịp là ở tổng bộ Tề gia nhận được một tin tức kinh người!
Gia đình Bunol đã xảy ra chuyện!
Đây cũng là nguyên nhân bọn họ chạy về nhanh như thế. Nếu tin tức có được là thật, đến lúc đó sợ là sẽ lại là một màn tinh phong huyết vũ!
Trong mắt Phó Hạnh Lương thoáng hiện lên sự tàn nhẫn thích thú!
Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha - Tuyết Dĩnh Điệp Y