Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Tâm Đào
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 150 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 440 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:14:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 142: Mang Con Đi Chơi Có Được Hay Không
ên kia điện thoại di động Đường Đường nghe được hai tiểu bảo bối của mình bị bắt cóc như vậy, hơn nữa còn bị thương, giận đến đỉnh đầu cũng muốn bốc khói, thẳng thừng la hét muốn tìm ra cái tên đầu sỏ gây ra tội lỗi đó, cho hắn tự mình xem lại hậu quả của mình.
“Cậu quá kích động rồi, trước hết bây giờ cậu đến nhà của mình chờ mình, mình để dành một cái chìa khóa đặt ở bên ngoài, từ bồn hoa thứ hai ở phía dưới đó cậu đi lấy là biết à.” Mật Nhu nghe Đường Đường bị kích động nói chuyện càng thêm lớn tiếng, không thể làm gì khác hơn gọi Đường Đường đi về nhà cô đợi cô ở trong nhà trước còn tốt hơn nữa.
“Cậu thật là, mình đã nói cậu việc để tùy tiện chìa khóa như vậy là tật xấu cần phải bỏ đi, cậu còn không chịu từ bỏ, nếu một ngày nào đó sơ ý bị trộm vào, làm thế nào thì cậu mới khôn ra đây hả.” Đường Đường nghe Mật Nhu vẫn cứ như trước đây, vẫn không chịu từ bỏ thói quen thích để chìa khóa đặt ở phía sau bồn hoa, không nhịn được liền giảng đạo ngay cho Mật Nhu.
“Cậu yên tâm đi, ăn trộm không vào được bên trong khu nhà nhỏ đâu, chỗ mình ở sao loạn được chứ? Cậu nhanh lên một chút đi, bọn mình tới đó liền, có người đến, mình cúp máy trước.” Mật Nhu không thể nói gì, mọi chuyện cũng đã rồi, mà chỗ cô ở làm sao mà có loạn xảy ra được, nhìn thấy Hạo mang theo hai bảo bối trở lại, Mật Nhu cũng không thể làm gì khác hơn là bỏ ngang việc tán gẫu với Đường Đường, đi hỏi hai nhóc kia thế nào.
“Được rồi, cậu đi làm việc của mình đi.” Đường Đường không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đồng ý, sau đó cúp điện thoại của Mật Nhu, đem cửa hàng giao cho cửa hàng trưởng, còn cô lại không chịu làm trách nhiệm của một bà chủ lớn, liền quang minh chánh đại đi trốn việc.
“Mẹ nuôi, mẹ rốt cuộc đã tỉnh ngủ.” Hoan bảo bối trước hết đến ôm Mật Nhu, tất cả uất ức cũng viết rõ ở trên mặt, thấy vậy đầu Mật Nhu đầy dấu chấm hỏi, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Sao thế Hoan bảo bối, có người bắt nạt con hả, con nói ẹ nuôi biết, mẹ nuôi giúp con đánh hắn.” Mật Nhu nói xong còn vung vung cánh tay gầy nhỏ của mình lên, xem ra thật sự rất khí thế.
“Chính là người này, chú này bắt nạt con, còn có cả anh trai nữa.” Hoan bảo bối vừa nghe đến có người giúp bé, lập tức lên án Hạo cho Mật Nhu biết, còn bắt Đình bảo bối cũng nói ra một lượt.
“Con xác định là chú này?” Mật Nhu nhìn thấy Hoan bảo bối chỉ về hướng nơi Hạo đứng, nhìn anh như mặt bị bỏ đói, nghi ngờ hỏi Hoan bảo bối thêm một lần nữa, xác định một chút thì tốt hơn.
“Chính là chú này, mẹ nuôi, chú này thật là xấu.” Hoan bảo bối gật đầu khẳng định một cái, ý bảo rằng mình không có nói sai người.
“Vậy chú bắt nạt con thế nào, nói ẹ nuôi nghe thử xem?” Mật Nhu thật sự tò mò là Hạo đã đắc tội Hoan bảo bối ở chỗ nào, cũng có chút không tin, mặt Hạo không có biểu tình gì cả, cho dù Mật Nhu nghĩ đến khi trời tối, có thể không nghĩ ra Hạo lại làm chuyện bắt nạt Hoan bảo bối, vì những chuyện nhàm chán như vậy chỉ có Linh làm.
“Chú không để cho con cùng anh trai ăn MacDonald (ăn cơm), chỉ biết ép chúng con ăn cái gì cháo trắng kia, cái đó khó ăn chết được, còn bắt tất cả chúng con ăn sạch sẽ.” Hoan bảo bối hiện tại nhớ tới cái gì kia là cháo trắng, đã cảm thấy ghê tởm, làm khẩu vị của bé rất tệ, nhất định là ăn không quen mùi vị cháo trắng gì kia, hơn nữa cả chút đồ ăn cũng không chuẩn bị cho bé ăn.
“Chà, là bởi vì cái này sao?” Mật Nhu liên tưởng đến rất nhiều nguyên nhân làm cho hai đứa nhỏ giận dỗi, sau khi nghe cảm thấy lỗi lầm này cũng không lớn.
“Đúng vậy ạ, chẳng lẽ còn không đủ sao?” Gương mặt Hoan bảo bối nói lộ ra vẻ khổ sở, oan ức nhìn về phía Mật Nhu.
“Ha ha, Hoan bảo bối à, chú Hạo quan tâm các con mới để cho các con ăn cháo trắng đó, chú Hạo không có ác ý, như vậy cũng không phải là đang bắt nạt con.” Mật Nhu nhất thời cảm thấy buồn cười, nghĩ đến Hạo có ý tốt quan tâm, cư nhiên bị hai tiểu bảo bối tưởng lầm là bắt nạt, thật là có điểm khôi hài.
“Cái gì a, chú đó rõ ràng chính là không muốn cho chúng con ăn MacDonald mới buộc chúng con ăn cháo trắng, hơn nữa cháo trắng đó siêu cấp siêu cấp khó ăn.” Hoan bảo bối không phục liền phản bác, nhìn thấy Mật Nhu cười vui vẻ như vậy, trong lòng càng thêm uẩn khuất.
“Hai đứa các con tới đây, mẹ nuôi nói cho các con biết, người bệnh chính là cần phải ăn nhẹ một chút, MacDonald gì cũng không thể ăn, chú Hạo chính là quan tâm các con, chỉ là gương mặt chú rất lạnh lùng không có nói ra, chờ sau khi các con khỏe lại, các con kêu chú Hạo dẫn bọn con đi ăn MacDonald gì, chú Hạo nhất định sẽ dẫn bọn con đi ăn.” Mật Nhu cười đến nghẹn, kiên nhẫn giải thích cho hai tiểu bảo bối để có thể giải phóng uất ức trong long. Xem ra, dù là thiên tài nhi đồng, cũng chỉ là đứa nhỏ nên cũng có lúc tức giận, dường như cũng giống như Đình bảo bối.
“Thật như vậy sao? Về sau hết bệnh, chúng con kêu chú dẫn chúng ta đi đâu ăn cũng có thể sao?” Hoan bảo bối nghe Mật Nhu nói, vui vẻ nói, thật sự là vết sẹo lành là quên đau, mới vừa rồi còn uất ức bây giờ trên mặt không còn thấy dấu vết ở nơi nào.
“Đúng vậy ạ, nếu không chính con đi hỏi chú Hạo, nhìn chú nói có đúng hay không.” Mật Nhu đưa ra một vấn đề khó khăn không nhỏ như vậy để cho Hạo đi giải quyết, trong lòng cười trộm xem bộ dạng bị bêu xấu của Hạo, hình ảnh kia nhất định là rất buồn cười.
“Chú, chờ chúng con lành vết thương, chú có phải sẽ dẫn chúng con đi ăn đồ ăn thật ngon không.” Hoan bảo bối không còn có tâm trí gì cứ đi lôi kéo vạt áo của Hạo hỏi, chỉ là đây chính là kết quả mà Mật Nhu muốn, Hoan bảo bối đơn thuần nhất định sẽ quấn Hạo bắt anh dẫn đi ăn món ngon gì đó, bởi vì Hoan bảo bối tuyệt nhiên sẽ không xem sắc mặt.
“Được.” Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bên trên tràn ngập mong đợi, Hoan bảo bối nghĩ ăn gì đó thật ngon, bởi vậy anh không dám nói ra lời cự tuyệt, nhưng vẫn vui vẻ ôm lấy Hoan bảo bối dụ dỗ Hoan bảo bối nói bất cứ thứ gì, anh bảo đảm chắc chắn dù cho không thể nào làm được, cũng phải đáp trả lại vấn đề đơn giản như vậy, chỉ là gương mặt có vẻ mặt không có cứng ngắc giống như lúc mới tiến vào như vậy.
“Thật à, cảm ơn chú, đến lúc đó nhất định phải mang con đi ăn thật ngon đó, còn nữa..., còn có muốn đi khu vui chơi để chơi, đến lúc đó chú cùng con đi chơi có được hay không.” Hoan bảo bối thấy Hạo cư nhiên không từ chối mình, càng thêm được voi đòi tiên muốn Hạo đưa bé đi đến khu vui chơi, Mật Nhu nghe được bên cạnh cười thật vui vẻ.
Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy - Tâm Đào